Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 997



Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********
Chương 1002: Mới biết yêu
Trên bàn ăn, Mạc Tố Tố không ngừng gắp thức ăn cho Bạch Cẩm Sương và Tần Minh Huyền, nhìn thấy hai mắt Tần Manh Manh đỏ ngầu, nhìn vô cùng đáng thương, bà ấy không nhịn được gắp thức ăn cho cô bé, nói: “Manh Manh ăn nhiều một chút, đừng buồn!”
Bạch Cẩm Sương không có chuyện gì, đương nhiên là Mạc Tố Tố sxe không so đo với một đứa bé.

Huống cho Tần Manh Manh đến nhà họ Tần vô số lần, cô bé là cô gái có phẩm hạnh như thế nào, đương nhiên là
Mạc Tổ Tố biết rõ.

Hai mắt Tần Manh Manh có chút ướt át: “Cảm ơn dì Mặc.

Mạc Tổ Tổ cười lắc đầu nói: “Không cần cảm ơn, mau ăn đi!” Sau khi ăn cơm nước xong xuôi thì trời không còn sớm nữa.

Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân tối nay phải ở lại nhà tổ.


Tần Hạo và Mạc Tố Tố cũng biết gần đây Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đang bận chuẩn bị hôn lễ, còn phải làm việc cho nên tương đối mệt mỏi, sau khi ăn cơm nước xong xuôi thì bảo bọn họ về phòng nghỉ ngơi.

Hai vợ chồng bọn họ dẫn theo Tần Minh Huyền đi chơi, thuận tiện dỗ cậu bé ngủ.

Sau khi Bạch Cẩm Sương tắm xong, sấy khô tóc, thay áo ngủ đi ra thì vẫn nhìn thấy Mặc Tu Nhân nằm nghiêng trên tấm tatami bận bịu xử lý tài liệu.

Cô đi đến bên cạnh, ddauw tay ôm lấy vai anh: “Vẫn còn làm việc sao?"
Mặc Tu Nhân nhíu mi, đặt bút ký sang một bên: “Hôm nay có chút công việc chưa xử lý xong cho nên bây giờ tranh thủ xử lý nốt, em tắm xong chưa?"
Bạch Cẩm Sương gật đầu nói: “Vâng, tắm xong rồi, anh cũng nhanh đi tắm đi”
Mặc Tu Nhân nghe vậy thì cười một tiếng nói: “Hồn một cái rồi đi tắm!”
Bạch Cẩm Sương nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, không nhịn được cười nói: “Có phải nếu em không hôn thì anh không định đi tắm không?"
Mặc Tu Nhân nghe vậy thì thừa dịp Bạch Cẩm Sương chưa kịp phản ứng, trực tiếp hôn cô một cái: “Không sao, em không hôn anh thì anh hôn em, giống nhau cả!”
Bạch Cẩm Sương bị anh tập kích, không nhịn được đỏ mặt nói: “Anh đứng đắn một chút.

Đáy mắt Mặc Tu Nhân hiện lên ý cười: “Đều là vợ chồng, không đứng đắn nổi!”
Bạch Cẩm Sương không nhịn được mằng anh: “Anh đúng là da mặt càng lúc càng giày!"
Mặc Tu Nhân không nhịn được đứng dậy ôm Bạch Cẩm Sương vào trong lòng: “Em chưa nghe qua câu này sao? Muốn có vợ thì da mặt không thể không dày!”
Bạch Cẩm Sương không nhịn được đưa tay đánh vào ngực anh vài cái, đột nhiên nhớ tới lời hỏi thăm Tần Minh Xuân hỏi cô, cô nhìn Mặc Tu Nhân nói: "Lúc nào chúng ta đi kiểm tra?”
Mặc Tu Nhân giật mình: “Hai ngày nữa, sao thế?”
Bạch Cẩm Sương có chút bất an: “Em....!
Mặc Tu Nhân thất cô do dự, trai tim lập tức treo lên: “Sao thế? Em không muốn đi sao?”
Bạch Cẩm Sương khế lắc đầu, Cô im lặng một lúc rồi mở miệng nói: “Năm đó trước đêm cử hành hôn lễ, anh biết Bông vải bị bệnh cho nên mới không muốn thắng bé, đúng không?"
Hiện tại cô vẫn nhớ rõ, trước lúc đó, cô có đến chỗ của Vân Thành Nam làm kiểm tra.

Mặc Tu Nhân không nhịn được đưa tay ra vuốt tóc cô, nhỏ giọng an ủi: “Em yêu, lần này không giống trước đây, em đừng áp lực!”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: “Không phải em áp lực, chỉ là...!vẫn nên nhanh chóng đi kiểm tra một chút, em chỉ lo lắng mà thôi!” Dù sao có vết xe đổ tà Tần Minh Huyền, cô mang thai giống như đang đi trên dây thừng, trong lòng không hiểu sao luôn cảm thấy lo lắng.

Mặc Tu Nhân thuận tay vỗ về phía sau lưng cô, giọng nói trầm thấy ôn nhu: “Không có việc gì đâu, em đừng lo lắng, tất cả rồi sẽ tốt thôi!”
Mặc Tu Nhân vừa dứt lời, Bạch Cẩm Sương đang định đẩy anh đi tắm rửa thid ở phòng bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng như có gì đập xuống đấy.


Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương lập tức thay đổi: “Đây là sao thế?”
Mặc Tu Nhân lắc đầu.

Bạch Cẩm Sương mím môi: “Qua xem một chút đi!”
Mặc Tu Nhân khẽ gật đầu, không có ý kiến gì.

Phòng ngủ sát vách.

Tần Minh Xuân nhìn bình hoa bị đạp xuống đất, vẻ mặt tái xanh: "Tần Manh Manh, em muốn làm cái gì?”
Sau khi ăn cơm nước xong xuôi xong, anh ta nhìn thấy về mặt Tần Manh Manh không tốt, định đi tìm cô nói chuyện.

Thật ra không phải anh ta không yêu quý Tần Manh Manh, đối với Tần Manh Manh, anh ta cho cô bé sự kiên nhẫn giống như năm đó chăm sóc Bạch Cẩm Sương, xem cô bé thành một cô bé đáng thương cần anh trai che chở.

Thế nhưng mà....!Tần Minh Xuân biết rõ, Tần Manh Manh nhìn bên ngoài thì mong manh cần che chở, chứ thực ra bên trong cô bé rất quật cường, toàn cơ bắp.

Anh ta biết lúc ăn cơm Tần Manh Manh chỉ mạnh miệng, chứ chắc chắn sẽ để chuyện kai ở trong lòng.

Nếu anh ta mà không nói rõ với cô bé, con nhóc này có khả năng sẽ khó chịu suốt cả đêm.

Tần Minh Xuân cũng đau lòng cho cô bé ngốc này, anh ta muốn tìm Tần Manh Manh để tâm sự, nói với cô bé là anh ta không có tức giận, một mặt là lo lắng Tần Manh Manh thật sự làm đứa bé của Bạch Cẩm Sương bị thương.

một mặt khác là muốn dạy Tần Manh Manh lấy đó làm gương, lần sau cẩn thận một chút!
Nhưng anh ta không ngờ là anh ta vừa chạm vào Tần Manh Manh một cái, Tân Manh Manh gần như là theo bản năng hất cánh tay của anh ta ra, trực tiếp đứng dậy.

Bình thường chính là di vừa nãy bị cô bé hất lên mặt đất.

Tần Manh Manh ngẩng đầu một cái, Tần Minh Xuân lập tức khàn cả giọng, bởi vì anh ta thấy được mặt mũi Tần Manh Manh tràn đầy nước mắt.

Tần Minh Xuân cảm thấy trái tim như bị ai đó bóp chặt lại vậy, từ trước đến giờ anh chưa từng thi Manh Manh như vậy.

qua Tần

Anh ta xem cô bé là em gái mà chăm sóc hơn một năm nay, mặc dù cô bé nhát gan tự ti nhưng chưa bao giờ khóc lợi hại như vậy.

Giọng nói của anh ta trở nên ôn nhu hơn theo bản năng: “Manh Manh, em đừng khóc!”
Đôi mắt Tần Manh Manh đẫm lệ nhìn anh ta, chỉ yên lặng không nói lời nào.

Tần Minh Xuân nhíu mày: “Là bởi vì tối nay anh quát em nên em mới khó chịu như thế sao? Chuyện này anh có thể giải thích!”
Anh ta bất đắc dĩ nhìn Tần Manh Manh: “Em có nghĩ tới nếu em thật sự đụng trúng khiến Bạch Cẩm Sương bị ngã không, đứa bé trong bụng cô ấy mới được có hai thắng, nếu đứa bé mà xảy ra chuyện gì, tự em sau này không cảm thấy hổ thẹn sao? Bố mẹ anh cùng Cẩm Sương và Tu Nhân còn có thể đối xử với em như trước được sao? Em xem, trước đây anh trai cũng chưa từng nói với em như vậy, anh chính là...!Thương cho roi cho vọt, nếu nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, anh thì không nói, chính bản thân em có thể vượt qua được cửa ải trong lòng mình sao, anh còn không hiểu rõ em sao? Cho nên, lúc ấy anh mới phát cáu, hơn nữa....!Em là em gái của anh, anh nói em rồi thì người khác tự nhiên sẽ không nói em nữa, anh không cầu mong em hiểu ý của anh, em khó chịu, anh có thể an ủi em, nếu trong lòng em có cái gì bất mãn thì có thể nói với anh, anh có thể giải thích....!nhưng mà em đừng khóc, được không? Anh sẽ thật sự đau lòng!”
Tần Mạnh Manh cắn môi khẽ lắc đầu, đưa tay lau nước mắt: “Không phải chuyện này....!Tần Minh Xuân nhíu mày: “Vậy thì là chuyện gì?”
Tần Manh Manh nhìn chằm chằm vào Tần Minh Xuân nói: “Có phải anh thích....!chị Cẩm Sương hay khong?”
Nếu không, cô bé thật sự không biết tại sao Tần Minh Xuân còn đối xử với Bạch Cẩm Sương tốt hơn cả cô bé, rõ ràng cô bé mới là người luôn sinh hoạt với Tần Minh Xuân!
Trước kia cô bé không biết cái gì cả, tại khoảng thời gian mới biết yêu, cô bé chỉ nghĩ đến bữa tiếp theo mình có thể được ăn no hay không?
Sau khi đi theo Tần Minh Xuân đến thành phố Trà
Giang, không cần lo về vấn đề ăn uống nauwx, cô bé mới liều mạng vùi mình vào học tập thật giỏi, cô bé sợ Tần
Minh Xuân không cần cô bé nữa.

ở trong quá trình này, cô bé không tự chủ được mà ỷ lại vào Tần Minh Xuân, bất tri bất giác lại để anh ta vào trong lòng.

Từ nhỏ cô bé đã biết, bọn họ không phải anh em ruột thịt!
Thế nhưng mà dù vậy, cô bé cũng không dám để Tần Minh Xuân biết những ý nghĩ này của cô bé, cô bé sợ Tần
Minh Xuân sxe tức giận không cần cô bé nữa.

Như thế cô bé sẽ không chỉ không có nhà mà còn không được gặp người mình thích nữa.

Cho nên chút tâm tư nhỏ kia của cô bé vẫn luôn được cô bé yên lặng giấu kín trong lòng, không nói với bất cứ ai..


Bình Luận (0)
Comment