Vợ Ơi Đừng Đi - Lục Manh Tinh

Chương 20

Sau khi Đoạn Kính Hoài rời khỏi, Lộc Tang Tang lần lượt nhận được điện thoại của Nguyễn Phái Khiết và Dương Nhâm Hi, cô ừ ừ à à cả buổi, gần như không nghe lọt tai chữ nào.

"Tớ sẽ bảo người đại diện phát thông cáo làm sáng tỏ quan hệ bạn bè của chúng ta, cậu yên tâm, tin tức lắng xuống là tốt rồi." Giọng Dương Nhâm Hi truyền đến từ đầu bên kia.

Lộc Tang Tang lại ừ nhẹ một tiếng.

Dương Nhâm Hi:" Cậu không bị thương chứ?"

"Không có."

"Vậy bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ bảo trợ lý đến đón cậu."

"Cậu đừng làm gì hết." Lộc Tang Tang nói: "Tớ đang ở trong phòng làm việc của bác sĩ, an toàn lắm, tớ còn phải chờ Đoạn Kính Hoài nữa."

"Liên quan gì đến anh ta?"

"Đại ca, vừa rồi đám phóng viên đuổi đến đây, anh ấy đã dẫn tớ đi trốn đấy." Lộc Tang Tang dừng lại một chút, nhớ đến hình ảnh ở trong lòng Đoạn Kính Hoài vừa rồi, vẻ mặt không tự giác lộ ra chút vui vẻ, "Dù sao cậu chỉ cần quản tốt chính mình vượt qua cơn hoạn nạn này đi, chồng tớ sẽ quản tớ."

Dương Nhâm Hi: "..."

"Tớ cúp máy đây, thời gian tới tớ không nên đến bệnh viện nữa."

"Này ------"

"Bye bye, hẹn gặp lại."

Lúc Lộc Tang Tang kết thúc cuộc gọi, cửa phòng làm việc bỗng bị người đẩy ra, cô còn tưởng Đoạn Kính Hoài trở về, mặt mày hớn hở đứng lên đón anh.

Kết quả cô mắt to trừng mắt nhỏ với các thiên sứ mặc áo blouse trắng.

"Cô là?" Người đi đầu là một bác sĩ trông hơi lớn tuổi, mặt mày đầy nghi vấn.

"Oh, là cô sao? Sao cô lại ở đây?" Trong nhóm bác sĩ đó có một bác sĩ mà trước đây cô đã từng gặp tại căn tin, Lý Tiềm.

Lộc Tang Tang vừa muốn lên tiếng giải thích thì một y tá đi phía sau các bác sĩ bỗng hô lên: "Là cô ấy, bạn gái của Dương Nhâm Hi!"

Lộc Tang Tang: "..."

"Hả?"

"Nghệ sĩ đàn vi-ô-lông đang nằm ở bệnh viện chúng ta đấy ạ, dường như rất nổi tiếng."

"Hình như thế, người thật giống ảnh trong tin tức quá..."

"Cô gái trẻ, sao cô lại ở đây?"

Cả đám người dùng ánh mắt sáng rỡ nhìn cô, Lý Tiềm càng hoang mang hơn, gì đây? Bạn gái Dương Nhâm Hi? Lần trước chẳng phải cô gái này nói cô ấy đang theo đuổi bác sĩ Đoạn khoa bọn họ sao?

Đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người, trong lúc nhất thời Lộc Tang Tang không biết giải thích thế nào, "Chuyện là -------"

"Lộc Tang Tang." Đúng lúc này, ngoài cửa lại có người tiến vào.

Lộc Tang Tang dừng lại, hai mắt tỏa sáng, giờ phút này nhìn thấy Đoạn Kính Hoài tựa như thấy được chúa cứu thế, cô vội vàng đi lướt qua mọi người đến bên cạnh anh, "Cuối cùng anh cũng trở lại rồi."

Đoạn Kính Hoài nhìn cô, sau đó anh mới nhìn các bậc tiền bối và đồng nghiệp trong phòng, "Thật có lỗi, vừa rồi em có việc gấp nên mới để cô ấy chờ ở đây một chút."

Lý Tiềm bước ra: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"

Đoạn Kính Hoài giải thích: "Vừa rồi có phóng viên xông vào, tôi để cô ấy ở đây tránh đầu gió."

Vị bác sĩ lớn tuổi kia có thể xem là một trong những người thầy dạy Đoạn Kính Hoài, ông vô cùng coi trọng năng lực Đoạn Kính Hoài, nghe anh nói thế, ông không truy cứu nữa, "Đám phóng viên kia thật quá đáng, sau này vấn đề cá nhân của người bệnh, bệnh viện chúng ta phải chú ý mới được."

Mọi người liên tục gật đầu tán thành.

"Vậy nên... Cô thật sự là bạn gái Dương Nhâm Hi?" Lý Tiềm nghi ngờ hỏi.

Lý Tiềm vừa nói xong đã bị thầy trưởng khoa bên cạnh trừng mắt nhìn, anh chàng ngượng ngùng giải thích: "Việc này, em không có tò mò chuyện riêng của bệnh nhân, em chỉ hơi hiếu kỳ, cô gái này em có quen biết ạ."

"Không phải."

Đột nhiên có người trả lời.

Ánh mặt mọi người trong phòng đều tập trung đến người vừa nói chuyện, cũng chính là bản thân Đoạn Kính Hoài. Tiếp theo, mọi người lần đầu chứng kiến bác sĩ Đoạn nổi tiếng lạnh lùng ít nói từ đó đến giờ, lạnh nhạt mở miệng: "Cô ấy là vợ tôi."

"???"

Cả phòng im lặng không tiếng động, mọi người hiếm khi ăn ý thể hiện cùng một biểu lộ: Tôi vừa xuất hiện ảo giác sao?

Lộc Tang Tang cũng hết sức bối rối, mặc dù lời anh nói đúng là sự thật không sai, song cô có cảm giác, cảm giác hơi kỳ lạ... Cô cho rằng, anh không thích để người ngoài biết chuyện này.

"Từ từ, từ từ!" Cậu nói cái gì?" Lý Tiềm là người lấy lại phản ứng đầu tiên, "Vợ, vợ của cậu? Cậu kết hôn lúc nào?"

Sắc mặt Đoạn Kính Hoài vô cùng bình tĩnh, "Nửa năm trước."

"Nửa... Vậy là kết hôn trước khi tới bệnh viện chúng ta không lâu."

Vị bác sĩ lớn tuổi kia cũng cảm thấy ngoài ý muốn, "Kính Hoài, dường như thầy không nghe nói em đã kết hôn?"

Đoạn Kính Hoài: "Đúng vậy thưa thầy, em chỉ không muốn chuyện riêng tư ảnh hưởng đến công việc thôi ạ."

"À, ra thế..." Vị bác sĩ lớn tuổi lộ ra vẻ mặt tươi cười, "Có điều như vậy cũng tốt, không thể tưởng tượng nổi em đã có vợ rồi."

Đoạn Kính Hoài cũng cười nhẹ: "Dạ, em xin phép dẫn cô ấy ra ngoài."

"Được được được, các em đi đi."

Đoạn Kính Hoài gật đầu sau đó tỏ ý bảo Lộc Tang Tang đi theo anh ra ngoài.

Đợi khi hai người ra khỏi phòng, mấy người bên trong mới bắt đầu nói chuyện rôm rả.

"Chuyện gì thế này!! Bác sĩ Đoạn kết hôn rồi!"

"Ha ha, các cô gái trong bệnh viện chúng ta sẽ khóc thét mất."

"Nhưng báo chí đưa tin cô gái kia là bạn gái Dương Nhâm Hi mà?"

"Có lẽ hai người có quen biết, chỉ là bạn bình thường mà thôi, cậu cũng biết rồi đấy, báo chí bây giờ chỉ thích đưa tin bậy bạ."

"Cũng đúng... Kích động quá! Không ngờ bác sĩ Đoạn có vợ rồi!"

"Cậu không thể nhìn bề ngoài đâu, nói không chừng trước mặt vợ người ta là trung khuyển đó."

"Được rồi được rồi, đừng ồn ào nữa, loại chuyện này không nên bàn luận."

"Dạ... Ôi chao, Lý Tiềm, bình thường cậu nói nhiều nhất mà, sao hôm nay không nói tiếng nào thế?"

Bị gọi tên, Lý Tiềm lấy lại tinh thần, anh chàng ôm đầu kêu rên: "Em đã gây họa rồi."

"Sao thế?"

"Mấy ngày trước em cho rằng cô gái kia là người theo đuổi bác sĩ Đoạn." Mặt Lý Tiềm nhăn như khổ qua, "Em còn kể chuyện bác sĩ Đoạn được hoan nghênh ra sao ở bệnh viện cho cô ấy nghe."

"Hả? Cậu lắm mồm quá."

Lý Tiềm hoảng sợ nói: "Chuyện đó, có khi nào khi về nhà Kính Hoài phải quỳ tấm giặt đồ không nhỉ?"

"..."

Mọi người nhìn nhau lần nữa, hình ảnh này gắn lên người bác sĩ Đoạn, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

**

Đám phóng viên đã hoàn toàn bị ngăn bên ngoài, để phòng ngừa bất trắc, Đoạn Kính Hoài quyết định dẫn cô đến bãi đỗ xe của nhân viên bệnh viện, dùng xe của mình chở cô ra ngoài.

"Vậy xe của tôi phải làm sao bây giờ, tôi đỗ trước cửa bệnh viện các anh đấy."

Đoạn Kính Hoài nắm tay lái, "Tối nay tôi lái về."

"Ồ, vậy anh nhớ mang theo chìa khóa xe của tôi."

"Ừ."

Lộc Tang Tang tựa lưng vào ghế ngồi, cô sờ bụng: "Cơm trưa cũng chưa ăn, tôi đói sắp chết rồi."

"Vì ăn cơm mà không ngại tin tức?" Đoạn Kính Hoài bất mãn nói: "Hôm nay đến bệnh viện làm gì?"

"Người ta chỉ muốn ăn bữa cơm với anh thôi mà, quản nhiều như vậy làm gì?"

Đầu lông mày Đoạn Kính Hoài nhăn tít, anh lườm cô.

Lộc Tang Tang vội ngồi thẳng lên, cô nghiêm mặt nói: "Nói giỡn, nói giỡn đấy, lúc đến bệnh viện tôi mới nhận được điện thoại của Phái Khiết, nếu không tôi sẽ không tới gây phiền phức cho anh đâu, thiệt đó."

Nghe cô giải thích như thế Đoạn Kính Hoài mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.

"Nhưng tôi cũng đói thật sự, chúng ta về nhà ăn cơm đi."

"Hôm nay dì giúp việc đến?" Vừa về nước, Đoạn Kính Hoài đã mời dì giúp việc đến làm việc nội trợ.

"Không có, tôi bảo dì chủ nhật hãy đến." Lộc Tang Tang nói tiếp: "Hay là hôm nay chúng ta tự nấu ăn đi."

Đoạn Kính Hoài nhìn đồng hồ: "Không kịp, tôi còn phải trở về bệnh viện."

"Vậy đành kêu bên ngoài ăn tạm." Lộc Tang Tang lấy điện thoại ra, "Bây giờ gọi luôn, chúng ta vừa về đến nhà đồ ăn cũng tới."

"Ừ."

Sau khi về đến nhà, Đoạn Kính Hoài đi đến thư phòng, Lộc Tang Tang cũng không quan tâm anh, cô ngồi trên sofa chờ đồ ăn tới.

Cửa thư phòng đóng lại, Đoạn Kính Hoài đứng tựa vào bàn sách, anh lấy điện thoại ra tìm một dãy số.

Điện thoại vang lên mấy tiếng mới có người nhận.

"A lô, anh." Giọng người bên kia mông lung, dường như còn chưa rời giường.

Đoạn Kính Hoài khó lòng tưởng tượng nổi, "Em còn đang ngủ?"

"Dạ... Sáng nay em mới về nước, chênh lệch múi giờ nên hơi mệt, khụ khụ... Có chuyện gì không anh?"

"Vậy em mau thức dậy đi."

"Dạ?"

"Giải quyết tin tức trên mạng về Lộc Tang Tang và Dương Nhâm Hi giúp anh."

Đoạn Kính Hành lật đật ngồi dậy, anh lăn lộn trong ngành giải trí vài năm, đối với phương diện này vô cùng nhạy cảm.

"Xảy ra scandal gì ạ?"

"Ừ."

Đoạn Kính Hành day day tâm mi, anh thuận miệng nói: "Hai người họ chơi với nhau từ nhỏ, đến bây giờ mới xảy ra scandal, đúng là kỳ tích."

Đoạn Kính Hoài không đáp lời, anh chỉ nói: "Tin tức bị lan truyền không tốt cho cô ấy cũng như gia đình hai bên."

"Em hiểu rồi," Đoạn Kính Hành nói tiếp: "Anh yên tâm, em sẽ sai người giải quyết."

"Ừ, anh cúp đây."

"Dạ."

Nghe điện thoại xong, Đoạn Kình Hành không ngủ được nữa, anh lướt weibo xem có chuyện gì.

Người hâm mộ trên weibo của Đoạn Kính Hành không thua kém bất cứ minh tinh nào, mặc dù anh không phải nghệ sĩ, nhưng trong ngành luôn lan truyền sự tích về anh. Những thứ như sản nghiệp đầu tư điện ảnh dĩ nhiên không cần phải nói tới, chủ yếu là do anh có rất nhiều bạn bè trong ngành, hơn nữa còn thường xuyên xảy ra scandal với minh tinh nữ, đối với người có bối cảnh hùng hậu, thực lực hùng hậu, ngoại hình bắt mắt, xung quanh luôn có những tin tức ong bướm, đương nhiên mọi người sẽ cực kỳ chú ý.

Đoạn Kính Hành tìm thẳng đến mục hot seach, từ hot seach về Dương Nhâm Hi, anh nhìn thấy được rất nhiều ảnh chụp Lộc Tang Tang.

Anh phóng to một bức ảnh, ảnh này là ảnh Lộc Tang Tang ngồi bên cạnh giường Dương Nhâm Hi nói chuyện phiếm, cô tươi cười tùy ý, đuôi mắt cong cong, dáng vẻ này anh đã từng hết sức quen thuộc.

Cô trưởng thành hơn so với năm mười sáu mười bảy tuổi rất nhiều, đương nhiên, vài tính cách đặc biệt vẫn không thay đổi.

Đoạn Kính Hành vô thức phóng to mặt cô lên, anh ngạc nhiên ngắm hồi lâu, trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh trước kia.

Năm đó, quan hệ giữa hai người còn tốt, cô luôn miệng nói muốn theo đuổi anh, còn to gan nói thích anh, tuy anh âm thầm dung túng cô, nhưng ngoài miệng vẫn phải từ chối.

Hơn nữa lúc ấy cô vẫn còn là vị thành niên, người lớn trong nhà lại không quan tâm cô, với nền giáo dục nghiêm khắc của gia đình, một người trưởng thành như anh sẽ không hùa theo cô làm chuyện điên rồ...

Điện thoại báo có tin nhắn đến, Đoạn Kính Hành lấy lại tinh thần, đóng ảnh chụp lại.

Anh thoát weibo rồi lập tức gọi điện cho cấp dưới thông báo tình hình, để bọn họ đè mấy tin tức bậy bạ này xuống.

Dặn dò đâu ra đó rõ ràng, Đoạn Kính Hành nằm xuống lần nữa, chuẩn bị ngủ thêm một giấc.

Chuyện cũ như mây khói, năm đó sau khi anh của anh và Lộc Tang Tang đính hôn không lâu, anh quyết định xuất ngoại, cho đến tận hôm nay, kỳ thật anh cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Có đôi khi chính là như vậy, đối với những chuyện đã qua, bạn sẽ cảm thấy nuối tiếc, nhưng cũng có thể cảm thấy may mắn.

Đối với Đoạn Kính Hành mà nói.

Nuối tiếc chính là, không có bất cứ người nào biết anh từng thích Lộc Tang Tang.

May mắn chính là, cũng may không có bất cứ người nào biết anh từng thích Lộc Tang Tang.
Bình Luận (0)
Comment