Vợ Ơi Là Vợ!

Chương 14

Chiều mưa.

Qua mấy ngày oi bức, giọt mưa bất chợt, vội vã rơi,… tầm tã.

Chiếc ô cô quạnh để hạt nước làm đau…

Lạc Thiên ngồi bên hiên nhà, tiếp đến là búp bê con trai, nó chờ cô dâu của nó, cùng anh. Có một mảnh giấy kẹp sau lưng, là «

Anh xin lỗi!

».

Mưa vẫn vô tình, giá lạnh.

Chiều hôm sau, bão.

Tiếng gió rít, đẩy chiếc cổng mở rộng hơn.

Chớp đằng đông, búp bê kiên trì mong ngóng.

Lạc Thiên hỏi nó có mệt.

Im lặng là không.

Chiều tiếp, nắng trở lại.

Mây trắng nhởn nhơ.

Giao mùa.

Còn đó hai chiếc bóng.

Trơ trọi.

- Em đẹp lắm!

Em từng yêu cầu anh phải khen mình đẹp trước mặt khách khứa ở buổi tiệc đầu tiên, khi đôi tay nhỏ đặt trên lòng bàn tay anh, khi chúng ta chẳng có bất kì mối quan tâm nào đến nhau. Anh đã không nói. Cho đến tận bây giờ anh mới tường tận vẻ đẹp đó, có là muộn màng? Em sẽ chẳng quay lại đâu, anh biết mình đánh mất nhưng sao còn mãi ngồi đây.

Lạc Thiên rầu rĩ ngày qua ngày tìm trong miền kí ức, động lực nào cho anh dũng khí đặt đôi chân hướng về cô. Anh chẳng thể, anh không dám, anh hoang mang, anh lẩn tránh, anh từ bỏ, anh đấu tranh, anh đối mặt, anh gặm nhấm, anh mơ… mơ trong giấc mơ êm đềm như ngày cô đến.

Níu kéo. Chính xác là níu kéo, kẻ tham lam níu kéo lại tình yêu, cũng ích kỉ chà đạp lên nó để rồi mới phát hiện ra tình yêu cao quý biết nhường nào. Đánh mất, gục ngã, điên cuồng, mù quáng. Thế rồi sao, kẻ đó có xứng được nhặt nhạnh tình yêu lên, lau sạch, chắp vá và cất trở về trái tim mình, có được hay không ?

Khả Vy chừa cho anh một cơ hội chứ?



Vì yêu là thứ tha.

*

Khả Vy đứng núp mép tường, cô ti hí nhòm vào bên trong, Phi Hàm ôm Gia Minh một cái siết chặt.

- Cảm ơn anh nhiều lắm, Gia Minh! Tôi thật may mắn khi có một người anh là anh đó! Tôi chẳng biết phải trả ơn bằng cách nào cả!? Anh cho họ Cao mượn số tiền của mình mà lại âm thầm lấy tên tôi và Khả Vy… Sao anh tốt như thế chứ?

Nếu không qua Lạc Trung thì Phi Hàm sẽ không thể biết hết được lòng tốt của Vũ Gia Minh. Và cũng từ đây, Khả Vy tự trách bản thân chưa từng làm cho anh một bữa cơm tươm tất.

- Đã coi tôi là anh trai mà nói những lời này nghe được sao?! Nín đi nào, khóc xong rồi mắt sưng húp híp nhìn kém xinh đấy! - Gia Minh đón nhận tình cảm thay vật chất, anh đưa tay vỗ lên khuôn vai Phi Hàm.

- Em có biết vì sao có hai chàng hoàng tử đều dành tình cảm cho một cô gái, người mà tốt với cô ấy nhất, cho mà không đòi hỏi nhận về lại không có được trái tim của cô ấy không?

Khả Vy giật mình bởi tiếng Đông Kỳ bên tai, cô suy nghĩ một lát và lắc đầu.

- Bởi vì chàng hoàng tử ấy đáng nhận được nhiều hơn thế, chắc chắn phải là một nàng công chúa tốt hơn cô gái đó rất nhiều lần. Dự bị để có khởi đầu hoàn hảo,…

Khả Vy cắn môi,…cô bật cười, chợt hiểu. Nàng công chúa đó còn hơn cả hình mẫu như Phi Hàm, lẽ tất yếu, không là cô, Gia Minh tuyệt đối hạnh phúc.

*

Cô nhi viện Hy Viên. Cây si già lá vẫn đung đưa trước gió tỏa bóng râm mát. Khả Vy đặt tay lên vỏ gỗ sần sùi nâu sẫm, miết một vòng.

- Chị Vy, chị đã về rồi à? - Một bé con chạy tới, bám lấy chân váy cô.

Khả Vy hạ người xuống, ngỡ mình bị lãng quên, cô mỉm cười quẹt vết nhọ trên mặt cô bé. Đôi mắt bé long lanh khung trời tuổi thơ, trong veo.

Vị sơ già từ hiên đi tới, hiền từ:

- Những tháng ngày qua cháu sống ổn chứ?

- Dạ, cháu sống tốt ạ.

Cô xách rổ hoa quả chia cho các bé con cơ nhỡ. Ngày ấy hễ có ai mang quà đến là cô và đám nhỏ vui mừng vô cùng, rối rít cảm ơn, tấm lòng đùm bọc của đồng loại khiến những trái tim không lành lặn ấm áp diệu kì.

- Cháu... em bé trong bụng? Các xơ ở đây khi có cơ hội vẫn hay hỏi thăm về cháu, cháu sống tốt chứ? - vị xơ nhận thấy mình lỡ lời, bà nghĩ rằng cô đã mất đứa trẻ vì nhìn cô không khác hồi rời khỏi đây là mấy, gầy gầy.

- Dạ? À, vì cháu tăng cân nên người ta tưởng nhầm đấy! Dạo này cháu lại không ăn được nên... Hì! Cháu đã vô tâm quá, kể từ ngày lấy chồng quên hết mọi người ở đây, - Cô vì muốn che giấu bào thai giả nên hạn chế tới thăm, đi lừa người khác, họ sẽ đánh giá gì về sự giáo dục ở cô nhi viện.

- Khả Vy, chào cô nhé!

Khả Vy nhìn cô gái vận váy hoa màu nhạt này không quen, cô lên tiếng:

- Em quen chị?

- Không, chúng ta không quen nhau nhưng chúng ta đặt chung tình yêu nơi trẻ con ! - Yến Yến xoa bụng, - nhờ con tôi mà cô ở trong tim Cao Lạc Thiên đấy! Việc bên tòa án đã giải quyết được rồi, tôi cũng đã nói hết những gì Triệu Đông Kỳ che giấu. À, cô nhi viện này chuyển sở hữu của cô từ lâu rồi phải không. Cô không phiền nếu như tôi được ở đây chăm sóc những đứa trẻ này chứ?

Khả Vy khẽ gật đầu, bé con nằm trong bụng người mẹ trẻ, bé đang mơ giấc chiêm bao, bé không còn cha rồi, bé mới là dê con, không của cô, cũng chẳng phải của Lạc Thiên. Nhưng bé hạnh phúc nhất khi được sống bằng dòng sữa mẹ thuần khiết.

Có tiếng xe ô tô đằng xa vọng lại. Âm thanh quen thuộc như buổi chiều đợi chờ ai đó đi làm về...

- Lại nhờ bé con của tôi nhé, anh ta biết tôi ở đây, nói rằng đã tìm được tên thích hợp cho bé! Chắc là anh ta đến đấy! Những người có mối nhân duyên chắc chắn sẽ gặp được nhau!

Lạc Thiên xuống xe, anh chưa từng đến đây, gặp Yến Yến không phải tất cả lí do, anh còn muốn biết tuổi thơ của một người đã bước vào cuộc đời mình. Mảnh ghép là những ngói nhà bạc phếch, bức tường rêu phong, cỏ xanh chen chúc, miếng gỗ đặt trên một gốc cây bập bênh, những trò chơi mộc mạc dung dị,...

- Anh đã tìm tên cho bé rồi chứ? Sẽ là gì nào, cho anh một phút để nói thôi, tôi có việc rồi!

- Yến Yến có việc gì à, có cần tôi giúp không?

- Không - Yến Yến cười hiền, nụ cười của cô không hề gợn buồn.

- Tôi và Nhược Lam đã cùng nghĩ, chúng tôi đều tâm đắc - Câu nói của anh còn có nghĩa là, cả anh và Nhược Lam đều chấp nhận - là Cao Thiên Trường!

- … Cao? Họ của tôi chứ, thế thì là Lâm Thiên Trường! Tôi rất thích! <!--Ambient video inpage desktop-->

- Cả gia đình tôi đều đồng ý với cái tên đó! Mọi người chào đón bé con!

- Nhưng… - Yến Yến rơi lệ trong hạnh phúc. Ông Trương không mang họ Cao, tên ông là Nguyễn Thiên Trương. Đứa trẻ này chắc chắn sẽ nhận được sự đùm bọc từ những người anh chị.

Lạc Thiên lấy một hơi dài trước khi nói:

- Dù biết nói ra những hoài nghi, hay thừa nhận sự thật phũ phàng có thể làm tổn thương hoặc sụp đổ những nền tảng làm nên mái ấm, nhưng khi thổ lộ ra mới chính là một thành viên trong gia đình thực sự, đặt hy vọng, niềm tin, tình yêu vào trái tim của người thân. Không giấu giếm nhau, vì điều đó, vì Yến Yến rất dũng cảm! - còn anh là kẻ nhút nhát chưa quá muộn màng.

- Hết một phút rồi, đến giờ em bé của tôi nghe nhạc thính phòng. Bé con chuẩn bị cho anh một món quà sau cây si kia đấy! - Yến Yến kiễng chân lên nói nhỏ với Lạc Thiên. Sau đó cô lùi về ngôi nhà với những đứa trẻ cơ nhỡ rất cần tình yêu thương.

Xuyên qua từng tầng lá là ánh ban mai, ngược về đất mẹ hiền hòa là nền cỏ mượt mà. Lạc Thiên chậm rãi từng bước quanh cây si già, cô gái vóc dáng mỏng manh, bờ vai run khẽ, làn tóc rối trước gió. Tồn tại một tíc tắc con tim anh ngừng đập để rồi tác động áp suất cực mạnh tới thành động mạch chuân chuyển muôn vàn hiện thực, không là mơ, đồng tử tiếp nhận hình ảnh cô, khứu giác ngào ngạt mùi hương nồng ấm, và môi mấp máy lên lời:

- Khả Vy!

Anh dừng lại khi cách cô ba bước chân.

- Em… vẫn khỏe chứ?

Anh nhận được cái lắc đầu, mái tóc giờ đã dài hơn, cô vẫn áp lưng về phía anh.

- Em đang khóc đấy à?

Anh vươn tay đặt lửng lơ, muốn chạm tới đôi bờ vai kia.

- Anh lau nước mắt cho em được không?

Lạc Thiên gần thêm chút nữa. Khả Vy vẫn lặng im, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào đây. Nỗi nhớ nhung khiến hai hàng mi nặng trĩu, giọt thanh khiết, hàng nối hàng rơi xuống.

- Tha thứ cho anh em nhé! - Lạc Thiên không thể chịu được nữa, anh ôm trầm lấy cô, vẫn là cái siết từ sau lưng, ấp áp và an toàn.

- Anh có làm sai chuyện gì đâu?! - Cô đưa cả hai tay gạt nước mắt, nó rơi vào làn da anh.

- Thế thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả! Mình về nhà thôi! - Lạc Thiên cố tỏ ra như chưa hề đớn đau. Những ngày qua khi bức màn sự thật kéo xuống, anh đã không ngừng tìm kếm cô... trong tiềm thức..., vì anh đâu đủ can đảm như lúc rủa bới danh phẩm người khác. Nói cách khác, anh không được phép tới gặp cô.

- Những gì đã qua rồi không trở lại được đâu! - mỗi ngón tay đặt vào cánh tay anh gỡ ra, nhẹ nhàng mà dứt khoát. Cô có quyền từ chối.

- Ai nói là đã qua rồi! - anh áp sát hơn nữa, tình yêu lớn lao mặc sức điều khiển anh, chẳng cần biết mình đã sai, cô phải chịu đau đớn tủi hờn, chỉ cần cô mở lòng, anh sẽ bắt đầu lại tất cả, bằng một Lạc Thiên làm nụ cười trên môi Khả Vy mãi vẹn nguyên.

- Bỏ em ra đi, em... - Khả Vy hoàn toàn làm ngơ được mọi chuyện, Lạc Thiên mới là người chịu tổn hại nhiều nhất trong vở kịch tồi tệ. Cô đã cứng cáp để hiểu về cuộc sống, về đức hi sinh cao cả của con người. Cô không trách anh vì chữ “khinh” miệt thị và thấu hiểu trái tim anh. Nhưng sau tất cả, đâu dễ gì được thấy cầu vòng qua cơn mưa.

Bờ môi anh đã quấn lấy ngăn không cho nói hết câu rồi anh xoay nhẹ người cô úp về cùng mình. Cháy bỏng trong bất tận, bừng sáng từ đắm đuối, dang dở để tiếp tục, trói buộc mở gắn kết, yêu và được yêu, khát khao và sở hữu.... đặt hết nơi môi hôn. Cô cũng có lỗi, có lỗi vì đã dối anh, còn anh, anh đã nặng lời với cô, họ đều có lỗi cả. Cái sai đáng trách nhất là đã yêu, vậy đành tiếp tục sai trong sai để tìm ra chân lý đúng đắn.

- Anh sẽ không để em đi vì trái tim em cần có anh! - và mệnh đề đảo lại vẫn cho giá trị đúng đắn.

Khi dứt môi, anh lên tiếng, nhìn cô mỉm cười nhẹ nhõm. Anh trả nụ cười về cho con búp bê được rồi. Cả hai đã mất quá nhiều thời gian để tìm hiểu nhau nên chính họ nằm lòng khả năng tiếp cận phương thức rút gọn tự lúc nào. Ừ, nhanh thật, vì họ chẳng cam tâm xé toạc con tim nhau thêm giây phút nào nữa.

- Anh... nói dối! - Cô chỉ thể cất lên yếu ớt.

- Nếu thế vì sao em lại từ chối Gia Minh, hắn vừa đẹp trai, vừa tốt tính, tốt hơn anh kìa! - Anh không cho bất kì bọng khí nào lọt qua khoảng cách giữa cô.

- Không phải. Là vì anh ấy chưa ngỏ lời thôi... em vẫn bật đèn xanh cho mà!

Nụ hôn hàn gắn kí ức nhanh hơn họ nghĩ. Lạc Thiên đã đắn đo rất nhiều không biết nên bắt đầu bằng từ gì, để gửi tới cô muôn vàn lời xin lỗi, Khả Vy cho rằng chẳng thể quay về ngôi nhà thân thương thế rồi họ lại thuộc về nhau, là của nhau, tồn tại để cùng vẽ lên hạnh phúc.

Anh quẹt mũi và cọ trán vào cô, hơi thở dồn dập:

- Vì Vũ Gia Minh biết nếu không còn là của Cao Lạc Thiên thì Khả Vy chẳng có giá! Tốt nhất là thuộc về anh, em sẽ không lo bị ế!

- Có mà không thuộc về em anh bị ế thì có! - Khả Vy vặn lại, giọng nói, ánh mắt, bờ môi này quả thực là Lạc Thiên mà đêm ngày cô mong ngóng.

- Chuẩn! Anh sợ bị ế lắm, nên anh phải giữ em làm con tim!

- Anh bỏ ra đi, bọn trẻ từ trong nhìn ra đấy!

- Kệ chứ! - Lạc Thiên dựa Khả Vy vào hẳn người, giữ lấy cô bằng tất cả những gì anh có.

- Anh đang đếm gì thế?

Cô thấy anh vừa ôm mình vừa lấy ngón tay đếm.

- Anh đếm chơi thôi chứ kiểu gì cũng kịp!

- Kịp gì?

- Một bé Cao Lạc Ba Chấm vào năm tới, bé vẫn là dê con! Còn lâu mới hết hạn sinh tuổi năm dê, nhưng sinh đầu năm là hay nhất, giờ sắp tới tháng chín rồi, khoảng tháng năm, trời lúc ấy chưa đến nỗi nóng quá, rất thích hợp!

- Anh nằm mơ à? - Khả Vy nện cù trỏ vào bụng anh.

- Anh vẫn thức mà, có ngủ mê đâu! Vợ à!

- Được thôi, nếu thích tuổi dê thì đợi một giáp nữa đi!

- Khiếp, thế thì lúc ấy bé đã có những năm anh chị rồi!

- Anh...!

Khả Vy giẫm mạnh chân xuống đất, cô giả vờ phụng phịu, hờn dỗi, cứ thế anh đành xuống nước dỗ dành,... nguyện cả đời gìn giữ người yêu dấu.

Chương 14.2: Yêu dấu quay về

Thu qua, đông tới. Đông tàn, Xuân sang.

- Chúc cô dâu chú rể bên nhau tới đầu bạc răng long!

Tiếng chúc tụng hoan hỉ kèm âm thanh của ly rượu chúc mừng đám cưới vang lên. Niềm hạnh phúc trào dâng trong lồng ngực đôi tình nhân, hôn lễ này là minh chứng cho một tình yêu đẹp.

Lạc Thiên rút bông hoa hồng trên ngực đặt vào lòng bàn tay Khả Vy, nói nhỏ:

- Em à, không nhanh lên chị dâu có cháu trước thì bà nội không thương con mình đâu. Mà phải xí tên luôn không hai người lấy hết tên đẹp đấy!

- Ấu trĩ! - Khả Vy quay mặt đi - Em còn đang đi học! - cô bắt đầu khóa học kế toán cách đây hai tuần, bên cạnh đó cô vẫn làm cho Gia Minh, độc lập với công việc của Lạc Thiên, và cô thấy thoải mái.

- Còn hơn mười tháng nữa là đến Tết rồi, sẽ không được là dê con nữa đâu!

Khả Vy không buồn cằn nhằn, vừa mới Tết ra mà anh cứ lo húng, cô đơn giản ghẹo má để anh đừng làm khuôn mặt buồn thiu tội nghiệp nữa, rồi kéo anh lại gần bàn tiệc của Nhược Lam và Đông Kỳ.

- Phù rể và phù dâu cũng cạn chén nào! - Bà Cao nở nụ cười hiền hòa, ngày hôm nay bà cảm thấy rất vui, nếu có thêm một người nữa thì sẽ trọn vẹn hơn, ở nơi chín suối chắc ông ấy đang mỉm cười, vì hạnh phúc của những đứa con.

Vũ Gia Minh với lúm đồng tiền bên má trái cạn ly, có chút phiền hà vì cô nàng phù dâu rắc rối, hơi nhiều chuyện đã đành lại còn coi anh như hộ vệ kiêm gia nhân, hết nhờ cầm găng tay, đồ trang điểm cho cô dâu, lại “sai” anh rót nước cho uống, nhưng kể ra thì... cũng xinh.

- Đông Kỳ, chúc mừng anh về thành công của tác phẩm mới xuất bản nhé! Anh đã có kế hoạch về tác phẩm mới chưa? - Khả Vy tinh ý nhận ra cặp nhẫn đôi trên tay của Nhược Lam và Đông Kỳ, cô huých tay Lạc Thiên tủm tỉm cười.

- Nhược Lam, em nói cậu ấy viết về chuyện tình của anh và Khả Vy đây này! Đảm bảo sẽ rất cuốn hút, nhưng nhớ là đoạn cuối truyện phải đề rõ ngày tháng năm có bé dê con nhé để Khả Vy còn phấn đấu! - Lạc Thiên liếc mắt sang cô vợ đang cầm dĩa chọc thức ăn. Lập tức miếng thịt bị cái dĩa xuyên thủng.

- Thôi đi! - Khả Vy kiên quyết giữ đôi mắt nảy lửa lườm anh từ lời nói đến thái độ.

- Không, tôi có nhiệm vụ thú vị hơn nhiều! Câu chuyện của hai người không thể hay bằng chuyện của họ được! - Đông Kỳ tươi rói hướng về phía Lạc Trung. - Nhưng nếu thích tôi sẽ cho hai người diễn vai phụ! Như là ông anh trai khó tính và chị dâu ngốc nghếch! - Anh chắc nịch.

- Cậu định viết tự truyện chắc, này, cẩn thận làm phật ý tôi không gả em gái cho cậu đâu! - Lạc Thiên gạt đi.

Nhược Lam phản bác lời Lạc Thiên - Anh lầm rồi, nhìn ra đằng kia kìa!

- Tôi tặng hoa cho cô hồi nào?

- Vậy sao phục vụ chuyển cho tôi đóa hồng này, lại còn có tên anh trong thiệp nữa.

Bộ dạng nhăn nhó của Gia Minh kèm tư thế hống hách của cô phù dâu đối lập với lúc hai người đứng bên thánh đường.

- Trên đời này thiếu gì người tên Vũ Gia Minh!

- Nhưng khách mời thì chỉ có duy nhất anh tên thế thôi! Đừng có thấy tôi đẹp mà làm quen nhé! Hứ! - Lạc Nhã ngoảnh mặt đi, cô nâng váy theo, cả thảy từ sáng tới giờ cô đã nhận được kha khá lời mời làm quen, thật nhàm chán, tuy nhiên cô đã kiên nhẫn đếm số bông hoa này, bằng đúng tuổi mình.

Cái trò này quen quen. Gia Minh lắc đầu ngẫm nghĩ nhưng vẫn không thông, anh giải khát bằng whisky đá.

- Các người nhìn gì mà nhìn? - rồi quay đằng sau, thấy những con mắt bạn bè đang dòm ngó nhìn mình.

- Cũng đừng nhìn tôi! - Triệu Đông Kỳ bấm bụng - Tôi làm theo đơn đặt hàng của chú rể!

Lạc Trung nhún vai, chiếc nhẫn trên tay anh và Phi Hàm tỏa sáng.

- Quý nhất cậu tôi mới mở đường cho! - Anh vỗ vai Gia Minh, để lại trong Gia Minh những ý niệm khó hiểu.

- Anh Kỳ, nhưng mà Lạc Nhã nấu ăn dở lắm! - Trần Hùng thêm vào.

- Cô ấy còn dữ hơn cả sư tử Hà Đông đấy! - lời nhận xét của Tuấn Kiệt thay cảnh báo.

- Này, đừng có nói xấu em gái tôi, tại vì nó không ưa các cậu thôi! - Lạc Thiên khoác tay lên vai vợ mình.

- Thế nên mới có nhiều điều thú vị chờ đợi Vũ Gia Minh chứ! - Triệu Đông Kỳ đắc trí, anh tin vào những kế hoạch không hoàn hảo của mình.

- Hầy, mấy người nãy giờ nói chuyện gì thế? - Gia Minh kết thúc việc làm phù rể, ngay khi anh bước tới câu chuyện bàn tán bớt sôi nổi.

- Nhân vật chính thường là người biết sau cùng!

Gia Minh rồi sẽ có câu trả lời cho những thắc mắc này khi anh tìm được cây chìa khóa của trái tim.

- Tôi mời cậu ly rượu! - Lạc Thiên nâng ly uống cạn trước. Khả Vy cũng lấy một ly rượu vang chạm ly anh và uống.

- Đừng có mời rượu để hòng mong tôi thăng chức thủ quỹ cho đấy nhé!

Uống rồi Gia Minh bước về phía trước. Khả Vy và Lạc Thiên đứng lại nhìn bóng anh đi xa, đây chính là ngày hình ảnh này lặp lại. Ở bê bơi hôm nào, nếu anh không dừng lại có lẽ nhiều sự việc đã thay đổi. Ví như người ra đi không phải là anh. Không phải vì anh không có được, mà chỉ bởi thời gian họ tiếp xúc với nhau không nhiều thôi...

Khả Vy ngước lên nhìn Lạc Thiên, cô mỉm cười hạnh phúc.
Bình Luận (0)
Comment