Vợ Phong Thuỷ

Chương 2

6.

"Bé mèo lười, dậy đi."

Kỷ Tuyền kéo rèm cửa sổ ra, ánh sáng đột ngột chiếu vào làm mắt tôi không thể mở nổi.

"Làm ơn cho em ngủ thêm chút nữa..."

Ngày hôm qua tôi lo lắng trằn trọc, lăn qua lộn lại rất lâu, gần sáng mới ngủ được, bây giờ tôi thật sự rất buồn ngủ.

“Dì Lưu đã làm xong điểm tâm sáng rồi, ngủ sớm dậy sớm cơ thể mới có thể khỏe mạnh, mau dậy đi.”

Giọng nói Kỷ Tuyền trước sau như một vẫn dịu dàng như xưa, nhưng lại mang theo sự kiên định không có thể từ chối.

Tôi nghĩ đến bài post tối hôm qua mình đã nhìn thấy, toàn thân run lên, đột nhiên ngồi dậy, người trong nháy mắt cũng tỉnh táo lại.

Sau khi thấy tôi dùng một tay quét sạch bữa sáng, Kỷ Tuyền bị khí thế của tôi làm cho hoảng sợ:

“Em ăn chậm một chút, không ai tranh giành với em đâu.”

"Nửa tháng tới anh phải đi Pháp công tác, em ngoan ngoãn ở nhà, dưỡng thật tốt cánh tay của em nhé. Đừng chạy loạn khắp nơi, biết không?"

Kỷ Tuyền giống như người mẹ già dặn dò tôi nhiều lần, tôi ngoan ngoãn gật đầu liên tục đồng ý.

Chờ anh ấy đi rồi, tôi lập tức đi vào trong nhà WC khóa trái cửa, bắt đầu tìm kiếm lại bài đăng ngày hôm qua.

Trong nhà có rất nhiều chỗ đều lắp camera theo dõi, tôi phải cẩn thận một chút, không thể để người nhà họ Kỷ phát hiện.

Tôi mở ra lịch sử ghi chép, và cảm thấy ớn lạnh trong lòng, bài đăng ngày hôm qua đã bị người ta xóa bỏ!!!

Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, lật tìm nhiều lần, còn tìm kiếm theo từ khoá vợ phong thủy một chút, nhưng cái gì cũng không tìm được, thật giống như bài đăng kia cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện.

Chẳng lẽ tất cả những gì ngày hôm qua, đều là ảo giác của tôi?

"Phu nhân cô vào đây lâu rồi. Cô có khỏe không?"

Giọng của một bảo mẫu khác là chị Trương vang lên ngoài cửa, tôi đứng dậy từ bồn cầu mở cửa, giả vờ thẹn thùng nhìn chị Trương:

"Xem video đến mê mẩn, chân vì ngồi lâu nên tê rần rồi..."

Chị Trương dở khóc dở cười nhìn tôi, sau đó đỡ tôi ngồi xuống sô pha, rồi lập tức ngồi xổm xuống bắt đầu mát xa bắp chân cho tôi:

“Hôm nay phu nhân có kế hoạch gì không?”

Tôi như có điều gì đó suy nghĩ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dịu dàng của chị Trương, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy đoán trước nay chưa từng có.—

Chị Trương, có phải chị ấy đang theo dõi tôi không?

7.

Bây giờ nghĩ lại, thì tôi ở trong biệt thự này ngoại trừ ngủ, dường như rất ít khi ở một mình.

Cho dù là thời gian ngủ trưa, tôi cũng không tự do.

Chỉ cần ngủ khoảng chừng một tiếng, chị Trương sẽ nhẹ nhàng đánh thức tôi dạy, nói ngủ quá lâu cẩn thận đau đầu, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ buổi tối của tôi.

Mà vào ban ngày, mẹ chồng luôn thích lôi kéo tôi làm này làm nọ, chỉ cần thời gian tôi ở trong phòng ngủ của mình hơi lâu một chút, bà ấy sẽ không vui.

“Phòng ngủ là nơi ngủ, ban ngày nên ở phòng khách thì trong nhà mới có hơi người.”

Tài xế và bảo mẫu trong nhà đều là người lớn tuổi đã làm ở nhà họ Kỷ nhiều năm. Ngày đầu tiên tôi gả đến nhà họ Kỷ, mẹ chồng đã nhắc nhở tôi rằng, muốn tôi đối xử với những người giúp việc nhà họ Kỷ hiền lành một chút, không thể ở trước mặt bọn họ bày ra vẻ kiêu ngạo.

Bà ấy nói dì Lưu, chị Trương là những người nhìn Kỷ Tuyền lớn lên, ngoài mặt là người giúp việc, nhưng trên thực tế như là người nhà.

Cho nên cho dù có đôi khi chị Trương làm cho tôi cảm thấy không thoải mái, tôi cũng không tiện nói.

Dù sao hoàn cảnh gia đình của tôi và Kỷ Tuyền chênh lệch thật sự là quá mức cách xa. Ở trong nhà này, tôi nên sống cẩn thận một chút.

Hạt giống hoài nghi một khi được gieo xuống, thì sẽ mọc rễ nảy mầm, phá đất mà lớn.

Kỷ Tuyền, mẹ chồng, chị Trương, dì Lưu, còn có tài xế Tiểu Lưu, trên người mỗi người hình như đều có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Mỗi người trong bọn họ, đều có thể là người tham gia chuyện này.

Mà mục đích chính của bọn họ, chính là để cho tôi ngoan ngoãn làm vợ phong thủy trong ba năm. Cho đến khi hết kỳ hạn ba năm, tôi sẽ thay Kỷ Tuyền cản tai hoạ chắn nạn mà chết.

Tôi lấy di động của mình ra, bỗng nhiên nhớ tới di động này cũng là đồ của Kỷ Tuyền tặng cho tôi.

Quần áo, trang sức, giày dép, điện thoại di động, tất cả mọi thứ trên dưới người tôi, nếu không phải Kỷ Tuyền tặng, thì cũng là mẹ chồng mua.

Tôi cứ cho rằng mình là một người vợ toàn thời gian tự do và giàu có, nhưng bây giờ nhìn lại, tôi thực ra giống như một con rối dây hơn.

Mà đầu dây kia được nắm thật chặt trong tay Kỷ Tuyền và mẹ.

“Chị Trương, em muốn ra ngoài dạo một vòng.”

Chị Trương lập tức đứng dậy, mỉm cười dịu dàng với tôi:

“Hôm nay thời tiết đẹp, phu nhân nên ra ngoài dạo một vòng.”

"Tôi lập tức đi gọi Tiểu Lưu sắp xếp xe, đưa phu nhân đi. Cô đi trung tâm thương mại Lệ Đô, hay là đi trung tâm thương mại Vân Đoan?"

Tôi ngước mắt lên nghiêm túc nhìn chị Trương một cái. Thì ra trước kia ngay cả tôi đi đâu cũng là nghe chị Trương sắp xếp sao?

8.

Tôi bảo Tiểu Lưu trực tiếp đưa tôi về nhà mẹ đẻ. Thấy tôi trở về, mẹ tôi tuy rằng vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng lải nhải:

“Ôi trời, con đang gãy tay vậy mà còn mỗi ngày chạy ra ngoài. Có người nào kết hôn mà như con không, mỗi ngày chạy về nhà mẹ đẻ? May mà nhà chồng con thoải mái đó, ôi, không có gia đình nào tốt hơn nhà họ Kỷ đâu!”

Những lời này tôi nghe nhiều đến mức lỗ tai lên kén, tôi không kiên nhẫn xua tay:

"Mẹ, mẹ có biết chỗ nào bày sạp đoán mệnh không?"

Mắt mẹ tôi sáng lên, nắm chặt tay tôi:

“Ôi trời, cuối cùng con cũng nguyện ý tin tưởng mấy thứ này rồi. Dì cả con mặc dù nói có chút khó nghe, nhưng nói vẫn có vài phần đạo lý.”

"Chúng ta tuy rằng không chịu đựng được toàn bộ phước lành này. Nhưng chúng ta có thể tìm một đại sư, giúp chúng ta đỡ một vài cái, con nói đúng không?"

Mẹ tôi lải nhải nửa ngày, cuối cùng lấy điện thoại di động ra rất thận trọng lấy ra một tấm ảnh:

“Thấy chưa, dì cả con nói, đại sư này là thầy bói giỏi nhất trong thành phố. Mấy cái bày sạp ở trong công viên chúng ta không đi, loại này đều là lừa tiền.”

Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp trong điện thoại di động của mẹ tôi, râu dê quen thuộc này, hiển nhiên chính là vị đại sư ngày hôm qua Tiểu Lưu dẫn tôi đi xem.

Trên người tôi giống như có một tấm lưới vô hình bao quanh từng lớp, để cho tôi không thể thoát khỏi được, giãy giụa cũng không thoát được.

Tôi nhìn chiếc điện thoại mới nhất của mẹ, há miệng, mới phát hiện giọng mình rất khàn:

"Mẹ, điện thoại này của mẹ, cũng là Kỷ Tuyền tặng cho mẹ đúng không?"

Mẹ tôi cười đến mức miệng không khép lại được, nặng nề vỗ đùi một cái, mặt mày tất cả đều là đắc ý:

“Ôi trời, con nói con rể cũng thật là, cho dù dưới tay con rể có cả một thành phố điện tử, nhưng cũng không thể tiêu tiền bậy bạ như vậy đâu. Đừng nói mẹ cùng bố con, ngay cả nhà dì cả con cũng có điện thoại di động, nhà chú bác của con, tất cả đều là con rể đưa.”

"Mẹ, con còn có việc, đi trước đây!"

Tôi mất hồn mất vía từ trong nhà đi ra, nhất thời không biết mình nên đi nơi nào.

Sau khi kết hôn với Kỷ Tuyền, anh ấy không thích tôi gặp gỡ với bạn bè lúc trước, nói tôi đã làm phu nhân của nhà họ Kỷ, phải chú ý các mối quan hệ xã giao của mình.

Dần dần, cuộc sống của tôi không còn ai khác ngoài gia đình nhà họ Kỷ.

9.

Tiểu Lục thấy sắc mặt tôi không được khỏe lắm, lo lắng hỏi tôi có muốn đến bệnh viện không. Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vuông vức chữ Điền của anh ta và chợt nảy ra một ý tưởng.

Sau làng có con đường dẫn vào hồ chứa nước, rất khó đi.

Con đường đó không những hẹp mà còn có nhiều ổ gà lớn nhỏ, đặc biệt sau khi trời mưa, những ổ gà đó có rất nhiều bùn.

Những người không quen với điều kiện đường xá ở đó có thể dễ dàng bị mắc kẹt trong hố khi lái xe trên đó, và hôm qua trời vừa mưa suốt đêm.

"Tôi muốn đi hồ chứa nước ngắm cảnh, đã lâu không đến đó."

Đúng như dự đoán, lốp xe quả thực đã dính bùn, Tiểu Lục xuống xe loay hoay một hồi, sau đó chán nản mở cửa xe:

“Thưa cô, có lẽ chúng ta phải gọi xe kéo.”

“Tôi sẽ sắp xếp xe khác đưa cô về nhà trước, xin cô đợi một lát.”

Tôi thờ ơ xua tay:

“Không sao đâu. Tôi sẽ bắt taxi. Tôi sẽ đến Lệ Đô uống trà chiều. Vậy tý anh thu xếp xe đến Lệ Đô đón tôi nhé."

Tiểu Lục sẵn sàng đồng ý mà không chút nghi ngờ rằng tôi sẽ không có mặt ở đó.

Sau khi lên taxi, tôi cố ý bảo tài xế đưa tôi đến một quán cà phê Internet. Vừa bật máy tính lên, tôi bắt đầu tìm kiếm dòng chữ “Vợ phong thủy”.

Tìm thấy nó rồi!!!

Nội dung tiêu đề của bài viết vẫn giống hệt như trước, nhưng ID thì khác, tuy nhiên lúc này tôi không quan tâm đ ến việc nghiên cứu tên mà thay vào đó tôi nhanh chóng kéo màn hình xuống phía dưới, chụp ảnh màn hình và lưu lại, sau đó bắt đầu xem chi tiết.

Tôi vừa xem đến "người Vợ Phong Thủy chỉ có ba năm", màn hình lóe lên và bài đăng lại biến mất.

Tôi ngồi thẳng trên ghế, hít thở sâu vài hơi, nhịp tim dần dần chậm lại.

Đúng như tôi dự đoán, có một số người đang xóa bài viết một cách điên cuồng. Ngay khi bài viết về “Vợ Phong Thủy” xuất hiện thì sẽ nhanh chóng bị xóa.

Lần này tôi cũng may mắn, chưa đầy ba phút sau khi blogger đăng bài, tôi đã nhìn thấy.

10.

Tôi mở bức ảnh và bắt đầu xem từng chữ một trong bài đăng này.

Bước quan trọng nhất đối với người vợ phong thủy là trong ba tháng cuối.

Người lấy vợ phong thủy phải tìm cách để người vợ có thai trong vòng ba tháng này.

Sau khi mang thai, người đàn ông cần phải quan hệ tình d*c với người vợ đang mang thai của mình bảy lần.

Từ đồng âm với bà bầu là may mắn. Sau khi người vợ có thai, họ sẽ đổi từ vợ phong thủy sang vợ chuyển mệnh.

Sau khi gi@o hợp xong bảy lần, người đàn ông sẽ chuyển hầu hết tà khí, tai họa trong đời mình sang vợ và thai nhi trong bụng vợ.

Vợ và cả bào thai sẽ chết một cách đau đớn trong vòng ba ngày tiếp theo, một xác hai mạng.

Chỉ khi đó quá trình này mới có thể thực sự hoàn thành.

Người đàn ông kia cũng sẽ vĩnh viễn thoát khỏi những tà khí và sự xui xẻo trong cuộc đời, từ đó sẽ vươn lên đ ỉnh cao mới, đó là điều vô cùng quý giá.

Trong ba tháng cuối cùng, việc mang thai và bảy lần quan hệ đều là hai điều kiện không thể thiếu trong quá trình chuyển vận.

Một khi quá trình thất bại, toàn bộ mọi việc cần phải được bắt đầu lại từ đầu và người đàn ông cũng cần phải tìm một người vợ Phong Thủy mới.

Bài viết tuy ngắn nhưng tôi phải mất cả tiếng đồng hồ mới đọc xong.

Tôi thực sự muốn nói với bản thân rằng tất cả những điều này đều là vớ vẩn, chẳng hạn như vợ phong thủy và vợ đổi mệnh, toàn bộ chuyện này hoang đường đến mức nực cười.

Nhưng, tại sao tôi và Kỷ Tuyền lấy nhau gần ba năm, chưa từng sử dụng biện pháp tránh thai nào mà bụng lại không nhúc nhích?

Kỷ Tuyền và mẹ chồng cũng chưa bao giờ đề cập đến chuyện con cái, mẹ chồng tôi thậm chí còn an ủi tôi rằng chúng tôi còn trẻ, không cần phải lo lắng về việc có con.

Dù tôi mới hai sáu tuổi nhưng Kỷ Tuyền đã ba ba tuổi rồi.

Nghĩ đến những viên vitamin tôi uống hàng ngày, tôi thấy ớn lạnh trong lòng. Có lẽ đó không phải là những loại vitamin đơn giản?

Bắt đầu từ tháng trước, mẹ chồng tôi đã đổi thuốc khác cho tôi.

Bà ấy nói những loại thuốc này chỉ có hiệu quả ở mức độ vừa phải, bà ấy đã tìm ra loại thuốc tốt hơn và đắt tiền hơn và bảo tôi nhớ uống hàng ngày.

Lúc đó tôi vẫn còn cảm động trước sự quan tâm và thoải mái của mẹ chồng, bây giờ nghĩ lại thì mọi chuyện đều đã được lên kế hoạch từ trước.

Tôi nhíu mày, tôi thực sự choáng váng, tôi kết hôn với Kỷ Tuyền được gần ba năm, nhưng lòng tin của tôi dành cho anh ấy không sánh được với một bài viết ngẫu nhiên của một người xa lạ...

11.

Sau khi trở về nhà, tôi bất ngờ phát hiện ra Kỷ Tuyền người đáng lẽ ra đang đi công tác ở Pháp, nay lại quay về nhà sớm.

Khi nhìn thấy tôi, anh ấy đưa cho tôi chiếc vòng tay kim cương đẹp và sang trọng như thường lệ:

“Em có vui không?”

“Ba tháng tới anh sẽ không đi đâu cả. Anh định ở nhà với em.”

Tôi ngẩng đầu ngơ ngác nhìn người đàn ông đẹp trai và có vẻ hiền lành này:

“Ba tháng?”

Kỷ Tuyền âu yếm nhéo má tôi:

“Ừ, ba tháng. Em có vui không?”

Holmes đã từng nói: ‘Trên đời này chỉ có một sự thật. Khi bạn đã loại bỏ những điều không thể thì điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật.’

Tôi không tin trên thế giới lại có nhiều sự trùng hợp như vậy, tuy bài viết đó có phần thái quá nhưng mọi điều kể trên đều phù hợp với những gì đã xảy ra với tôi.

Tôi vòng tay qua eo Kỷ Tuyền, vùi mặt vào trong lòng anh, mấy ngày không gặp, lồ ng ngực anh càng trở nên rắn chắc hơn:

“Ừ, em vui quá.”

Vui mừng đến phát điên!

Hôm nay không phải ngày mùng một, cũng không phải ngày mười lăm mà là ngày rụng trứng của tôi.

Kỷ Tuyền lựa chọn quay lại vào ngày đặc biệt này, điều này đủ để giải thích rất nhiều chuyện.

Đêm nay Kỷ Tuyền hiển nhiên nhiệt tình hơn so với trước rất nhiều. Sau khi mãnh liệt kết thúc, anh ấy đặt một chiếc gối dưới eo tôi:

“Nghiên Nghiên, đã đến lúc chúng ta có một đứa con rồi.”

Tôi thận trọng gật đầu, vẫn ngoan ngoãn và vâng lời như mọi khi:

“Em nghe lời anh.”

Sự vâng lời của tôi đã khiến Kỷ Tuyền rất hài lòng, sau khi chạm vào tóc tôi, anh ấy đưa tay lấy trong ví ra một tấm thẻ đen đưa cho tôi:

“Cầm lấy đi mua cho mình mấy cái túi xách, quần áo và đồ đạc nhé.”

Tôi bình tĩnh lấy thẻ nhét vào trong túi, đây là tiền mua mạng sống của tôi nên tôi phải giữ gìn cẩn thận.
Bình Luận (0)
Comment