Editor: demcodon
Hiện tại mặc dù Sở Từ chỉ là bác sĩ gà mờ. Nhưng rất có tự tin về mặt bào chế thuốc. Hiện giờ có rất nhiều loại thuốc thông thường trong tay. Bởi vậy, sau khi cầm chai thuốc trong tay Tần Trường Tố ngửi ngửi cũng lấy ra một cái chai từ trong túi.
"Dùng thuốc này đi, hiệu quả tốt hơn một chút." Những đồ làm từ không gian sách Phúc Duyên dĩ nhiên là tốt nhất.
Bây giờ không gian của nàng là một mảnh phồn hoa. Mặc dù chỉ có trăm mét vuông, nhưng dược liệu gieo trồng trước đây đã phát triển gần hết, tốc độ nhanh gấp đối với bảy mẫu dược liệu nàng trồng bên ngoài. Nguyên nhân chính là dược liệu trong không gian ngày thường đều được nàng dùng nước ép từ lá cây linh thụ tưới. Nhưng số lượng lá cây linh thụ cũng có hạn. Cho nên dươc liệu bên ngoài nàng chỉ dùng nước ép từ lá ngâm hạt giống mà thôi. Nhưng dù vậy hiệu quả cũng không nhỏ. Trong bảy mẫu kia mặc dù có chút cỏ dại, nhưng chúng tuyệt đối không cướp đi chất dinh dưỡng cần thiết cho dược liệu. Ngoài ra, khả năng dược liệu bị sâu bệnh gần như bằng không, đảm bảo sản lượng tối đa.
Lúc này Tần Trường Tố khó hiểu nhận chai thuốc: "Tại sao em lại mang theo thuốc bên người vậy?"
"Trước đó chị nói cho em biết dì không khỏe nên em đã chuẩn bị trước một chút. Ngoài thuốc trị tan vết bầm, còn nữa, em vừa mới xem qua tình trạng mạch đập của dì có thể dùng một số thuốc bổ nhẹ. Về phần gương mặt này... em cũng có cách, chỉ là chờ em mấy ngày."
Nàng nói thuốc bổ tự nhiên không có nhân sâm và cỏ linh chi đồ đắc tiền quý hiếm gì đó. Những thứ đó không phải loại phổ biến, ngay cả trên núi cũng không có mấy cây. Thậm chí cho dù có cũng đều là một số cây non ít năm. Đời trước, trong nhà kho có một củ nhân sâm trăm năm, nhưng ở đây căn bản không có khả năng sẽ có. Nếu như thật sự có thì cũng bị người dân ở gần đó đào lên, làm sao đến lượt nàng chứ?
Cho đến nay, nàng cũng tìm được hai cây nhân sâm dại, còn đang trồng ở trong không gian, không biết năm nào tháng nào mới có thể phát triển. Nhưng cũng may hiện tại nàng cũng không cần dùng đến nó, tạm thời coi như trang trí.
"Em họ!" Tần Trường Tố lại kích động một hồi: "Em nói em có cách trị mặt của mẹ chị à?"
Nhưng mới nói xong lời này lại cười khổ: "Nhưng bây giờ cho dù trị cũng vô dụng, mẹ chị còn không biết có thể chống đỡ được bao lâu..."
"Chị yên tâm đi, có em ở đây mà. Sức khỏe của dì bây giờ rất yếu, nếu không chữa trị tốt không chừng không sống được nửa tháng. Nhưng chuyện thành do người, bà chủ yếu là dinh dưỡng theo không kịp, cơ thể cũng quá yếu, chậm rãi bồi bổ thì vẫn còn hy vọng." Sở Từ theo Hoắc thần tiên học mấy tháng nay, cũng biết một số lý thuyết về cơ thể âm dương. Nhưng người bình thường thật sự không nghe hiểu những lời này, nàng cũng lười nói.
'Lộp cộp' một tiếng, Sở Từ vừa mới dứt lời thì Tần Trường Tố lại trực tiếp quỳ gối trước mặt nàng, dọa nàng sợ hãi. Trước kia người quỳ nàng không chỉ một người. Nhưng dù sao bây giờ thì khác, nàng chỉ là cô thôn nữ nhỏ. Còn Tần Trường Tố là chị họ của nàng, làm sao có thể chịu nhận lễ lớn của cô như vậy.
Sở Từ cúi người vươn tay phải ra đỡ người đứng dậy: "Chị họ có chuyện gì cứ nói, chị đừng vừa khóc vừa quỳ như vậy, đầu em đều đau."
Nguyên tắc đầu tiên của nàng chính là đổ máu chứ không rơi lệ, cảm thấy thứ nước mắt này chính là dư thừa. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy phụ nữ khóc là trái tim đau nhói. Nàng trời sinh đã đối xử với con gái hơi bất công, nên căn bản không chịu nổi.
"Em họ, chị muốn nhờ em giúp một việc..." Tần Trường Tố hơi ấp úng.
Hôm nay là lần thứ ba cô gặp mặt Sở Từ. Mặc dù là họ hàng nhưng cũng không có tình cảm. Cho nên nhờ em ấy giúp đỡ cô, bản thân cô cũng cảm thấy không thích hợp. Nhưng bây giờ không có cách nào khác, dù sao nhà họ Sở không có ai làm chỗ dựa cho mẹ!