Editor: demcodon
Thôi Hương Như nhìn Tôn Bách Linh với vẻ ngạc nhiên. Cho dù biết Tôn Bách Linh không phải đang nói chuyện vì cô những vẫn hơi cảm kích.
Tôn Bách Linh là người hung dữ. Lúc trước dì Hoàng quấy rối như vậy cũng vẫn chịu thua trên tay cô ta. Cho dù đến bây giờ, dì Hoàng cũng chỉ có thể thỉnh thoảng gây phiền phức cho con dâu. Nhưng không dám làm bậy bên ngoài. Bởi vì từ trong và ngoài nhà đều bị Tôn Bách Linh quản lý chặt chẽ.
Hàn thị vừa nghe những lời này tức giận muốn chết, trừng mắt hung dữ nói: "Chó ở đâu mà sủa khó nghe vậy? Tôi đang dạy dỗ hồ ly tinh, liên quan gì đến cô? Thứ không có đầu óc, đôi mắt chồng của cô đều đặt lên người hồ ly tinh này. Cô còn dám nói giúp à?"
Tôn Bách Linh chống hai tay lên eo nói: "Bà nói thêm một câu nữa thử xem? Có tin tôi xé da của bà không?"
"Nói nữa thì sao? Chồng của cô đều dán mắt lên người phụ nữ khác. Cô còn mở to mắt nói dối, ngu giống heo!" Con gái của Hàn thị nói.
Tôn Bách Linh vừa nghe, không nói lời nào đã trực tiếp nhào qua túm lấy con gái của Hàn thị. Trong chớp mắt, trên mặt người phụ nữ đó đã có đường trầy xước chảy máu. Dường như cả thôn đều có thể nghe được tiếng hét chói tai của ả.
Vóc dáng của Tôn Bách Linh không hề nhẹ, gia đình cô là nhà triệu phú ở thị trấn. Trong nhà có thể đạt được thành tựu kia ít nhiều cũng nhờ có sự giúp đỡ của Tôn Bách Linh. Ngay cả trên dưới nhà họ Hoàng cũng toàn dựa vào Tôn Bách Linh xử lý. Sức lực của phụ nữ làm việc nhà nông cũng không phải hơi mạnh. Bởi vậy vừa ra tay, đó là một cái gấp đôi người thường.
"Cô còn mơ màng gì đó? Không xé nát miệng thúi của mụ già này, vậy cô xứng đáng bị người ta nói những lời khó nghe này!" Tôn Bách Linh lại hét lên một câu.
Thôi Hương Như vừa nghe trong lòng chấn động, lại thấy một mình Tôn Bách Linh đối phó với bốn người phụ nữ hơi khó khăn, lập tức cũng nhào lên, vừa cào vừa cấu. Một người phụ nữ hiền lành tốt bụng trong chớp mắt đã trở thành người đàn bà đanh đá, làm cho Hoàng Kiến Dân đứng bên cạnh sợ hãi.
Hắn làm vợ chồng với Thôi Hương Như trong 5 năm, cho đến bây giờ chưa từng thấy cô với dáng vẻ này, tóc tai bù xù, quần áo lấm lem. Trên mặt nhanh chóng vừa đỏ vừa sưng. Nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mấy người phụ nữ kia, giống như không muốn sống vừa túm vừa kéo, như muốn trút hết những uất ức trong lòng ra ngoài.
Thật là hoa mắt chóng mặt. Thậm chí hắn cũng không nghĩ đến hóa ra người phụ nữ đã từng dịu dàng như vậy cũng sẽ biến thành như vậy. Thậm chí... dường như cũng không có khác gì với Tôn Bách Linh.
Thôi Hương Như chưa từng đánh nhau bao giờ, nên rất nhanh đã yếu thế. Nhưng cô nhân duyên tốt, mấy chị em vừa thấy cô bị đánh đáng thương cũng không mặc kệ mà nhào lên giúp đỡ. Cộng thêm mấy người phụ nữ làm trong xưởng rất nhanh lại được lợi thế.
Khung cảnh náo nhiệt, gần như có rất nhiều người đứng xem đến ngây người.
Mấy người vừa chạy đến không biết rõ tình huống nên cẩn thận hỏi. Nhưng khi bọn họ biết chuyện này là do Thôi Hương Như gây ra thì sự ngạc nhiên trong lòng càng nặng nề hơn.
Những lời nhục mạ, tiếng tay đấm chân đá, kích thích mọi người nói không nên lời.
Đánh một hồi, mọi người sợ gây ra tai nạn chết người. Nhưng muốn can ngăn cũng khó khăn, một đám đàn bà điên, không phân biệt được ai là ai.
Nhìn thấy một xưởng tốt biến thành một đống hỗn độn, mọi người đều rất sốt ruột.
Cho đến khi một tiếng đùng vang lên chói tai thì hiện trường hợp mới im lặng lại.
Thẩm Dạng ném trả cây súng săn cho người đàn ông đứng bên cạnh. Lúc này mới tiến lên nhìn tình hình dưới đất, khóe miệng co giật dữ dội.
Từ Vân Liệt bận rộn nhiều việc, trong nhà máy không thể thiếu hắn. Cho nên y mới thay thằng nhóc kia đến xem tình hình nhà máy mới của Sở Từ. Ai biết thấy được một cảnh này.
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu y thấy cảnh phụ nữ đánh nhau. Cảnh này thật sự là... chậc chậc chậc... xuất sắc ngoạn mục mà.