Editor: demcodon
Y tá vừa nghe Sở Từ muốn gặp chủ nhiệm Võ lập tức sợ hãi.
Vừa rồi khi có mặt chủ nhiệm Võ, em gái này kêu đánh kêu giết, đánh con trai của chủ nhiệm Võ đến bầm dập mặt mũi và gãy răng cửa, thật vất vả dập tắt binh lửa này. Lỡ như chủ nhiệm Võ đến nữa chẳng phải còn ầm ĩ nữa sao? Cô lập tức lắc đầu: "Chủ nhiệm Võ... bây giờ ông đang băng bó cho con trai mình... Mà, hơn nữa, ông nhất định không muốn đến..."
"Nếu ông ta không đến, chúng tôi càng không có lý do để rời đi. Hơn nữa không chỉ còn ở lại bệnh viện, làm phiền chị y tá nói cho ông ta: nếu chị Hương Như của tôi bị đuổi ra ngoài, vậy sau đó đừng trách tôi tìm người cả thôn đến đây đòi công lý, bắt nặt người trong thôn chúng tôi còn không cho chúng tôi nằm viện. Nếu ông ta cảm thấy không muốn tiếp tục làm công việc này nữa vậy thì cứ việc đến." Sở Từ cười, khóe mắt mang theo một tia ác độc.
Y tá vừa nghe, lúc này mới gật đầu vội vàng đi truyền tin.
"Làm phiền người trong thôn đến đây chỉ sợ là không tốt lắm đâu?" Thôi Hương Như hơi chần chờ nói.
Sở Từ khịt mũi cười: "Em hù dọa ông ta thôi. Chẳng qua là nói cho ông ta biết đừng nhìn chúng ta không có chỗ dựa. Nhưng tốt xấu cũng là sinh vật quần thể, nhiều người sức lực lớn. Nếu mỗi ngày làm ầm ĩ thì ông ta sẽ không thể tiếp tục làm việc ở đây được nữa. Hơn nữa đừng nhìn ông ta là chủ nhiệm bề ngoài bóng bẩy. Nhưng trong bệnh viện này không chỉ có một mình ông ta là chủ nhiệm, nhất định càng có nhiều người muốn làm chủ nhiệm. Nếu ông ta chiếm bồn cầu không ị còn lộn xộn, thì bệnh viện này không trừng trị ông ta thì trừng trị ai?"
Địa bàn nhà nước cũng không phải phòng khám tư nhân nhỏ kia. Nếu lại tạo ra tin đồn thất thiệt ở đây, ông căn bản không tiếp tục lăn lộn ở đây được nữa.
Sở Từ nói trực tiếp có chút thô tục nhưng cũng có lý. Thẩm Dạng ngồi bên cạnh nghe vậy gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, quán ăn của Sở Từ dù sao cũng là tư nhân kinh doanh, không sợ gây chuyện. Ngược lại người nhà họ Võ càng sợ xảy ra chuyện không may."
Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập. Ba Võ cũng đã lớn tuổi, nhất định không muốn bị đuổi khỏi bệnh viện ở tuổi này.
Đây là bệnh viện duy nhất ở huyện, có vô số người đâm đầu cũng muốn vào. Nếu như bây giờ bị chút việc nhỏ này bị người trẻ tuổi chèn ép xuống, chỉ sợ ba Võ này đến ngày chết già cũng không nhắm mắt được.
--- ---
Quả nhiên sau khi cô y tá kia truyền tin lời cũng không quay lại. Ngay cả ba Võ cũng không lộ mặt, càng không có ai đến nhắc đến chuyện xuất viện sớm.
Nhưng bệnh viện không quá lớn, hai ngày sau, các y tá thấy Thôi Hương Như là người dễ tính nên không còn nói gì trước mặt cô nữa. Ngược lại nhắc đến chuyện nhà họ Võ.
Ba Võ dù sao cũng là chủ nhiệm, ở bệnh viện cũng có chút uy nghiêm. Vợ ông cũng mở một phòng khám nhỏ bên ngoài. Cho nên nếu không phải ông không làm ở đây lâu năm, xem như là người chuyên nghiệp, có lẽ vị trí chủ nhiệm cũng không đến lượt ông. Ngoài ra, Võ Thuận bởi vì ba nên cũng thường xuyên đến bệnh viện, có rất nhiều y tá cũng quen với gã. Thậm chí cũng có y tá muốn tiếp cận gã. Nhưng bởi vì y tá kia gia cảnh không tốt, anh em trong nhà lại rất nhiều. Cho nên bị ba của Võ Thuận trực tiếp tìm cơ hội đuổi ra ngoài, cũng ngầm đắc tội nhiều người.
Cho nên khi Sở Từ đánh Võ Thuận một trận, các y tá mặc dù cảm thấy Võ Thuận rất đáng thương. Nhưng đồng thời họ cũng cảm thấy hả hận.
Gia đình nhà họ Võ cũng không phải quá giàu có. Nhưng ở trong mắt ba Võ dường như tất cả phụ nữ tiếp cận Võ Thuận đều là không có ý tốt. Trước kia mọi người không dám chống đối chủ nhiệm như ông, hơn nữa người trẻ tuổi da mặt mỏng không thể làm chủ cho bản thân. Chỉ có thể không công bị dạy dỗ. Bây giờ Sở Từ vừa ra tay quả thật làm cho nhiều người cảm thấy vui mừng.