Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

Chương 553

Editor: demcodon

Sáng sớm Sở Từ đã dặn dò quản lý quán ăn, mỗi người cầm một cây gậy. Nếu có người đến gây chuyện thì lấy ra hù dọa đối phương. Dù sao là gậy gỗ, phía trên được mài bóng cực kỳ nhẵn nhụi. Chỉ cần còn lý trí thì không có khả năng đánh chết người. Hơn nữa Sở Từ cũng nói không đến lúc mấu chốt không cần phải ra tay, chỉ là làm dáng. Mặc dù hành vi này không tốt lắm, nhưng Sở Từ cũng nói nguyên nhân, lập tức tất cả nhân viên đột nhiên tràn đầy nhiệt huyết.

Dù sao nếu Sở Từ bị người bắt đi thì quán ăn này cũng không thể tiếp tục hoạt động nữa. Đồng thời, điều đó cũng đồng nghĩa với việc bọn họ không có nguồn thu nhập.

Mức lương của quán ăn Sở Từ là cao nhất trong huyện này, tiền lương và phần thưởng đều rất tốt. Người bên ngoài cướp rách da đầu cũng không vào được. Hơn nữa lúc Sở Từ nhận người cũng bỏ chút tâm tư, đều chọn những người có hoàn cảnh gia đình nghèo khó. Cho nên tất cả nhân viên trong quán dường như gia đình nào cũng khó khăn. Đây không chỉ là công việc mà còn là niềm hy vọng của cả nhà.

Bởi vậy lúc này xuất hiện người uy hiếp cuộc sống của bọn họ, lập tức chọc giận mọi người. Sở Từ vừa lên tiếng đã trực tiếp lao ra đối đầu trực tiếp với thư ký.


Khóe miệng của ba Từ co giật. Tối hôm qua ông ngủ trễ nên hôm nay cũng dậy trễ hơn bình thường. Đến bây giờ cuối cùng biết được tối hôm qua Sở Từ mài cây gậy này dùng để làm gì.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================

Chỗ nào giống con gái chứ? Quả thật chính là tên lưu manh vô lại!

"Bà chủ Sở! Tôi cũng là có ý tốt, cô đây là có ý gì?" Sắc mặt của thư ký thay đổi rõ rệt.

"Có ý tốt? Anh để cho hàng xóm láng giềng nhìn thử xem mấy người anh dẫn theo là ai. Bình thường đều chơi bời lêu lổng, trộm cắp, ỷ thế hiếp người, có rất nhiều tiền án. Hôm nay chạy đến Phúc Duyên Đài của tôi không phải là muốn làm gì thì làm chứ? Nói ra ai mà tin?" Sở Từ khinh thường nói.

Thư ký hơi chột dạ, mấy tên lưu manh này cũng hơi sợ Sở Từ.


Tên tuổi của Sở Từ rất nổi tiếng trong giới lưu manh, bình thường mọi người đều tránh đi. Nguyên nhân ở đây là vụ án xảy ra từ một năm trước.

Trước đây đồn công an bắt một đám người là băng nhóm khá nổi tiếng. Nguyên nhân vào đồn công an chính là cướp bóc quán Sở Từ chưa thành. Lúc đó vụ án đã gây chấn động giới lưu manh. Bởi vì Sở Từ chỉ là một cô gái nhỏ, mà lúc đó người đi cướp bóc lại có mấy người đàn ông trưởng thành. Nhưng không có một ai trong số họ đi ra. Quả thật hơi ác!  

Vì thế, liên tục có người đến thăm tù hỏi thêm mấy câu mới biết được thì ra Sở Từ biết chút võ công, tính tình còn tàn nhẫn. Căn bản chính là không muốn sống.

Và bên cạnh nàng có một người lính càng đánh đập người ta không thương tiếc.

Sau khi bị mọi người biết được nguyên nhân này, bọn họ coi Phúc Duyên Đài của Sở Từ là điều cấm kỵ, gần như đều đi vòng. Nhưng lần này, người của ông Lữ cho rất nhiều lợi ích, bọn họ cũng không nhịn được nữa.

Chỉ là hiện tại nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng và hung dữ của Sở Từ, trong lòng đột nhiên hơi hoảng hốt.


Người đàn ông đi lính kia không phải rời đi rồi sao? Tại sao Sở Từ lại có vẻ còn càn rở như vậy?

"Sở Từ, ông chủ Lữ của chúng tôi chỉ mời cô đi uống trà và nói chuyện. Cô không cần thiết làm như vậy chứ?" Thư ký hơi lúng túng nói.

"Tôi là con gái, lúc này tự nhiên phải bảo vệ tôn nghiêm của mình." Sở Từ cười nói.

Khóe miệng của ba Từ lại co giật, lúc này mới nhớ đến mình là con gái hả?

Nhưng vừa mới nghĩ đến đây, con ngỗng trắng to vốn dĩ ông đang nắm trong tay chuẩn bị đi giết đột nhiên nhúc nhích. Bóng dáng màu trắng trong chớp mắt bay phành phạch ra ngoài, đúng lúc dừng bên cạnh thư ký kia. Con ngỗng trắng giật mình há miệng chạy về phía chân thư ký. Thư ký vừa thấy vội vàng muốn xuống tay đánh con ngỗng. Sở Từ đang lo không cơ hội đánh một trận, vừa thấy thư ký đánh con ngỗng của nàng lập tức mắng một câu: "Lên! Dám bắt nạt con ngỗng của bà à?"

Bình Luận (0)
Comment