Editor: demcodon
Người dì này của Sở Từ là một người rộng lượng. Dưới sự ảnh hưởng của bà, hai anh em Tần Trường Bình và Tần Trường Tố càng ngày càng lương thiện. Đặc biệt là Tần Trường Bình, sau khi nhà máy phát triển, y sợ Sở Từ hiểu lầm mình có tham vọng nên làm mọi việc đều đặc biệt có trách nhiệm. Không bao giờ dám làm bất cứ điều gì có thể làm cho Sở Từ hiểu lầm.
Nhà máy dược phẩm của Sở Từ hiện tại đại hiện cho bộ mặt của huyện Y Thủy. Số lượng công nhân đã tăng từ mấy trăm người lên hàng chục nghìn người. Nhà máy đã được mở rộng hai lần, đã không chỉ giới hạn trong 1-2 thôn nhỏ, các loại dược phẩm được sản xuất ra cũng được bán rộng rãi. Mặc dù hơi chênh lệch với các ngành công nghiệp lớn ở những những thành phố lớn. Nhưng Sở Từ là đại diện cho thế hệ này ở huyện Y Thủy.
Tần Trường Tố trước giờ hiếu thảo, nghe mẹ nói những lời này, sau khi do dự một hồi vẫn gật đầu.
Cô đương nhiên muốn đến một nơi rộng lớn như thủ đô. Mấy năm nay cô đi theo bên cạnh Sở Từ, giúp đỡ em ấy quản lý Phúc Duyên Đài cũng có tiền lương. Bây giờ trên người cũng có mấy ngàn đồng, khi đến thủ đô cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho Sở Từ.
* * *
Sau khi Tần Trường Tố quyết định. Chỉ một tuần sau, những người đi chung với Sở Từ bước chân lên xe lửa.
Mặc dù Sở Từ ngồi trong thùng xe sắt thật dài, nhưng trình độ tò mò cũng không khác gì Hoắc Hạnh Quả và Sở Ninh.
Trên xe cũng không quá sạch sẽ và ngăn nắp, hoàn cảnh quả thật kém hơn xe ngựa đời trước. Nhưng trình độ xóc nảy cũng không tệ lắm, hơn nữa tốc độ nhanh, giá cả cũng xem như bình dân. Quả thực rất tiện lợi.
Huyện Y Thủy cách thủ đô không quá xa. Nhưng Sở Từ xuất phát từ buổi chiều, nên đến sáng hôm sau mới đến. Khi xuống xe, Sở Từ nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục nghiêm trang lén lút theo dõi đám người bọn nàng đi xuống xe, lập tức khóe miệng và lông mày nhướng lên, vẫy tay về phía hắn.
“Anh làm việc riêng hả? Vậy mà đứng trong nhà ga chờ.” Từ Vân Liệt vội vàng bước lên. Lúc này Sở Từ mới cười nói.
“Bên ngoài có rất nhiều người.” Ánh mắt của Từ Vân Liệt đều rơi trên người Sở Từ, một hồi lâu cũng không dời đi. Một lúc sai mới nói: “Trên đường đi có thuận lợi không? Buổi sáng em còn chưa ăn gì phải không? Anh xin nghỉ nửa ngày, dẫn bọn em đi ăn thuận tiện đi dạo.”
Hắn nói xong dời tầm mắt, hai người lính bên cạnh vội vàng tiến lên giúp đỡ lấy hành lý.
Sở Từ đã không gặp Từ Vân Liệt trong khoảng hai năm, phát hiện hắn thực sự đã thay đổi rất nhiều, cả người cảm thấy trưởng thành hơn nhiều, gương mặt lạnh lùng trải qua tôi luyện vô cùng quyến rũ, thần thái cả người làm cho Sở Từ lập tức cảm giác kích động dâng trào lên.
Hoắc Hạnh Quả và Sở Ninh đều không quen với Từ Vân Liệt. Mặc dù đã gặp qua cũng là chuyện rất lâu trước đó. Bởi vậy Sở Từ lại giới thiệu: “Nữu Nữu, em gọi anh ấy là anh cả. Hạnh Quả gọi là chú. Lần này chúng ta đến thủ đô chính là đến nhờ cậy anh ấy.”
Từ Vân Liệt bất lực lắc đầu: “Đàn ông nhà mình nói đến nhờ cậy gì chứ? Tiểu Từ, anh muốn trong khoảng thời gian này xin cấp trên xét duyệt kết hôn. Em có bằng lòng không?”
Sở Từ hơi sửng sốt, hai người lính bên cạnh cũng ngẩn người theo.
“Chỉ cần xin là được hả? Còn cần thêm thủ tục gì không anh?” Sở Từ nhíu mày, trước đây nàng cũng không nghĩ nhiều. Bây giờ cẩn thận nghĩ lại phát hiện thủ tục kết hôn ở huyện bên kia rất tùy tiện, cũng không có tam thư lục lễ* như thời cổ đại. Về phần quân đội là như thế nào, nàng lại càng không biết rõ.
(*Tam thư lục lễ: nghĩa nôm na là 3 bức thư 6 lễ mà nhà trai làm chủ.)
“Sau khi quân đội đồng ý, đều tổ chức hôn lễ đơn giản trong quân đội, quá trình có thể hơi đơn giản.” Từ Vân Liệt hơi áy náy trong lòng.
“Vậy anh xin trước rồi nói sau. Dù sao sớm muộn gì cũng phải kết hôn, chi tiết như thế nào em thật ra không quan tâm.” Sở Từ cười: “Hơn nữa em cũng muốn nhìn thấy bầu không khí trong quân đội sớm một chút. Nếu em thành người nhà chính quy của anh, sau này cũng thuận tiện hơn.”