Editor: demcodon
Sở dĩ hôm nay Sở Từ đi theo Từ Vân Liệt đến đây cũng không phải vì đến làm khách nhà họ Thẩm, mà mục đích thực sự chính là để xem tình hình trong quân đội.
Nàng cũng biết rất nhiều thứ ở nơi này được giữ bí mật với thế giới bên ngoài. Nàng căn bản không thể nhìn thấy hết được. Nhưng dù vậy, nàng cũng muốn cảm nhận bầu không khí mà nàng đã bị ném khỏi thế giới này ba năm. Đây là lần đầu tiên nàng tiếp cận với sự nghiệp đời trước. Nếu không được nhìn thấy thì đời này nàng sẽ không thoải mái!
Bác Thẩm nhìn này hai người kẻ xướng người họa với thái độ kiên quyết cũng không tiếp tục phản đối, đành phải gật đầu: “Nếu nói như vậy, Tiểu Từ, cháu nhớ bảo vệ bạn gái cho tốt, đừng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì đó!”
“Vâng.” Từ Vân Liệt thẳng lưng nói.
Sở Từ nhếch miệng cười. Một lát sau, bác gái Thẩm đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn bưng ra và chuẩn bị ăn cơm. Nhưng vừa mới cầm đôi đũa thì ngoài cửa lại vang lên tiếng động mở cửa, vừa mở cửa đã có hai người bước vào.
Sở Từ quay đầu nhìn sang cũng sửng sốt. Nhưng ngay sau đó lại cười khẽ. Hai người đến là một già một trẻ, người đàn ông lớn tuổi trông giống như bác Thẩm, còn cô gái trẻ tuổi còn lại là cô Dịch mà Sở Từ đã gặp từ lâu trước đây.
Nghĩ lại, người đàn ông trung niên đi chung với cô Dịch hẳn là vị Sư đoàn trưởng Dịch nổi tiếng kia. Kiếm Hiệp Hay
“Ông Thẩm, tôi đi từ xa đã ngửi thấy mùi thơm trong nhà ông, nên dẫn theo con Tình đến đây ăn chực. Ông không phiền chứ?” Sư đoàn trưởng Dịch cười hào sảng, nói xong, ánh mắt liếc về phía Sở Từ và Từ Vân Liệt.
Từ Vân Liệt đã sớm đứng dậy, tiếp theo dứt khoát kính lễ: “Xin chào thủ trưởng!”
“Không phải nơi làm việc đừng khách sáo như vậy.” Ánh mắt Sư đoàn trưởng Dịch hiện lên một tia phức tạp.
Y săn sóc Từ Vân Liệt như con rể. Trong thế hệ trẻ đồng lứa, không có ai xuất sắc hơn thằng nhóc này. Hơn nữa con gái nhà y cũng thích, nên y cũng thỉnh thoảng rủ Từ Vân Liệt về nhà y làm khách. Nhưng rất nhiều lần mời, Từ Vân Liệt gần như lần nào cũng từ chối, cũng chỉ có thể dựa vào có chuyện muốn nói với nó mới có thể mời người về nhà, mà tình huống như vậy cũng không nhiều.
Y cũng không ngốc, Từ Vân Liệt xa lánh rõ ràng như vậy hiển nhiên chính là không thích con gái nhà y. Chỉ là, y nghĩ dù sao cũng là thằng nhóc một tay mình đề bạt lên, thật sự là người trọng tình trọng nghĩa và có năng lực. Dù sao cũng phải biến nó thành người trong nhà. Nhưng sau khi nó trở về đơn vị từ chấn thương hai năm trước, lại nói mình đã có bạn gái. Lúc này y mới tắt lửa.
Chỉ tiếc con gái y là đứa bướng bỉnh. Đặc biệt là sau khi gần đây biết được Từ Vân Liệt xin kết hôn, cả ngày đều khóc ở trước mặt y, ầm ĩ đến y không có cách nào. Hôm nay đành phải mặt dày đến đây nhìn xem.
Đầu tiên là muốn xem Sở Từ trông như thế nào khi bị con gái ghét bỏ hơn hai năm. Thứ hai là nhìn xem Từ Vân Liệt rốt cuộc còn có thể thay đổi ý kiến hay không. Thứ ba, nếu thật sự không thể thay đổi được, cũng có thể làm cho con gái y hoàn toàn từ bỏ.
“Xin chào thủ trưởng.” Sở Từ cũng không phải người không lễ phép. Mặc dù không liếc mắt nhìn Dịch Tình, nhưng đối với Sư đoàn trưởng Dịch này ngược lại cũng xem như tôn trọng.
“Cô gái này chính là...” Sư đoàn trưởng Dịch giả ngu.
Trong lòng y không khỏi hơi ngạc nhiên, y đã nghe con gái nói qua Sở Từ này mặc dù trông cũng tạm được. Nhưng từ nhỏ không ba không mẹ, nên không được dạy dỗ. Thậm chí trước kia còn là con bé ngang ngược vừa xấu vừa mập. Nhưng hôm nay nhìn thấy lại hoàn toàn khác với những gì con gái nói.
Dáng vẻ này chỗ nào mà tạm được? Nói câu khách quan, con bé còn xinh đẹp hơn con gái y nhiều, trông có tinh thần không nói, còn rất hiểu quy tắc, nụ cười cũng giống như tiểu thư khuê các, tạo cho người ta một loại cảm giác rất đoan trang và tự tin.