Editor: demcodon
Bác Thẩm nhìn chằm chằm vào bức tranh và miễn cưỡng dời tầm mắt. Cho đến khi nghe thấy người khác nói đùa về chiếc bình hoa mới quay đầu lại.
Ông vừa thấy thì trái tim run lên.
Cục cưng, thật không thể tin được, tại sao trong nhà Sở Từ lại có nhiều bảo vật như vậy? Chiếc bình hoa lớn này cũng tạo cảm giác rất thật! Nhưng ông không có tầm nhìn như Đại tá Bạch, nên thực sự không thể nhìn ra.
Ngoài bình hoa, trong nhà Sở Từ còn rất nhiều thứ tốt, không bao lâu đã bị bác Thẩm phát hiện ra từng thứ một. Chẳng hạn như bộ bàn ghế Hoàng Hoa Lê, chẳng hạn như bộ ấm trà tùy tiện đặt trên bàn, còn có cuốn sách trong ngăn tủ phòng làm việc, vv... Mặc kệ thấy thế nào đều giống như thật, càng nhìn càng giống.
Điều này cũng làm cho bác Thẩm nhìn Sở Từ với ánh mắt càng thêm kỳ lạ.
Sở Từ cũng không có cố ý khoe giàu có. Đó là bản chất của nàng, không thích giấu giếm. Hơn nữa nhiều thứ quý giá hơn đối với nàng đã bị cất đi, những thứ này lấy ra ngược lại đều là chất lượng trung bình hoặc là dùng được.
Nhưng nếu bác Thẩm biết được suy nghĩa thật của nàng, chỉ sợ sẽ tức giận đến ói máu.
Sau khi tham quan xong cả ngôi nhà, ánh mắt của mọi người cũng đều thay đổi. Sư đoàn trưởng Dịch không khỏi nhìn Sở Từ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Từ chi tiết của một người là có thể nhìn ra bản chất của người này. Bởi vậy y cũng có thể xác định, mặc dù Sở Từ có xuất thân thấp hèn. Nhưng đều không phải người bình thường giống như Từ Vân Liệt, cũng khó trách Từ Vân Liệt thích con bé mà xem thường con gái mình. Thành thật mà nói, mặc dù con gái của y trông ưu tú, nhưng năng lực bình thường, còn có tính tình tiểu thư được nuông chiều, không bằng Sở Từ.
Mọi người ngồi vào chỗ ngồi và bắt đầu bữa tiệc.
Bởi vì không có nhiều người, nên cũng không có nhiều quy tắc. Mọi người nói mấy câu tốt lành và chúc mừng một hồi. Sở Từ và Từ Vân Liệt nâng ly kính rượu từng người. Nhưng dù sao cũng là ngày vui, nên mọi người cũng ở lại tương đối lâu. Đến khi tối xuống, Sở Từ mang ra một ít pháo hoa, lập tức nổ vang nửa bầu trời, đẹp đến làm người ngạt thở.
Mặc dù Từ Vân Liệt đã xin nghỉ phép và có thể không trở về quân đội. Nhưng mấy người bác Thẩm còn có chuyện quan trọng phải làm. Sau khi xem xong pháo hoa thì lập tức rời đi, còn mang theo một số đồ chơi nhỏ Sở Từ làm. Về phần mấy người Thẩm Dạng từ huyện Y Thủy đến đây được sắp xếp trong các phòng dành cho khách, mỗi người một phòng, cũng hoàn toàn ở đủ.
--- ---
“Con trai, chỉ cần bản thân con không hối hận, ba cũng là người làm ba nên không có gì để nói. Mấy năm nay ba thật sự xin lỗi con. Nhưng con lại cho dòng họ Từ chúng ta nở mày nở mặt, trong lòng ba thực sự kiêu ngạo...” Ngay khi những sĩ quan đó rời đi, người làm ba như ba Từ mới say khướt nói.
Con rể đến ở rể... vừa nghĩ đến mấy chữ này thì ba Từ cảm thấy ngực khó chịu. Một đứa con trai ngoan như vậy lại nối dõi tông đường thay người khác.
Nhưng đối phương lại là Sở Từ, ông không có cách nào không phục, cũng không có năng lực phản kháng. Huống hồ kẻ muốn cho người muốn nhận, trước kia ông nghe theo Trương Hồng Hoa nói bán đứa con thứ của mình cũng đã tạo nghiệt. Cho nên bây giờ muốn hối hận cũng không được.
Hôm nau Từ Vân Liệt vui vẻ, trên mặt mỉm cười, cũng uống chút rượu, nhìn ba mình và nói: “Chỉ cần sau này ba giữ bổn phận, những chuyện khốn kiếp trước kia con có thể không so đo, tương lai ba già, con nuôi và đưa tang cho ba cũng là lẽ dĩ nhiên. Ngày thường cũng có Tiểu Từ chăm sóc. Nhưng mà ba à, con không muốn thất vọng với ba một lần nữa.”
Sở Từ nghe vậy nhếch khóe miệng, cũng đồng ý.
Trước kia ba Từ không ra hồn cũng có ơn sinh thành dưỡng dục, nuôi ba già là lẽ dĩ nhiên. Nếu đứng ở đây là ba ruột của nàng thì là chuyện hoàn toàn khác.
Từ Phú Niên kia đối với nàng không chỉ không có ơn còn có thù hận, vứt bỏ vợ con, bỏ đá xuống giếng, không gì đáng được tha thứ.