Editor: demcodon
Thái độ của Từ Phú Niên trở nên quá đột ngột, trên gương mặt tức giận cố nặn ra một nụ cười lấy lòng. Sở Từ nhìn mà nổi da gà cả người. Không chỉ nàng, ngay cả Dịch Tình đứng bên cạnh cũng đột nhiên cảm thấy hơi kỳ quái.
Trước đây khi Từ Phú Niên vẫn là người nhà họ Bạch, làm người và làm việc cũng không phải dáng vẻ này. Làm sao cô lại cảm thấy bất luận là Từ Phú Niên hay là Bạch Mẫn Hoa bởi vì thân phận thay đổi mà ngay cả tính cách cũng thay đổi chứ?
Theo lý thuyết, mặc dù Từ Phú Niên không phải người nhà họ Bạch, nhưng Bạch Mẫn Hoa vẫn là mà. Đại tá Bạch cũng không đuổi cô ta đi. Hơn nữa có tình cảm nhiều năm, tương lai nếu Từ Phú Niên có chuyện gì, Đại tá Bạch nhất định sẽ ra tay giúp đỡ. Huống chi ban đầu không phải là con ruột. Bất quá chỉ là tất cả làm lại từ đầu mà thôi. Tại sao phải ứng của hai cha con này lại mạnh như vậy?
Từ nhỏ Dịch Tình đã là một tiểu thư con nhà giàu, nên tự nhiên không hiểu được suy nghĩ của Từ Phú Niên.
Lúc này, Từ Phú Niên vừa mở miệng đã nhắc đến ‘bà nội’ của Sở Từ, chính là thêm mối quan hệ này cho nàng, như vậy càng làm cho người đột nghiên hơi phản cảm.
“Bà nội?” Sở Từ đột nhiên cười: “Tôi sẽ gọi điện thoại hỏi ông nội của tôi xem khi nào lại tìm một người khác?”
Sắc mặt Từ Phú Niên tái xanh: “Mày thực sự muốn như vậy sao? Giúp người ngoài lừa tiền người trong nhà?”
“Ông không hiểu những gì tôi nói hả? Từ Phú Niên, bớt lấy những lời ngụy biện rối loạn liên quan đến huyết thống để làm phiền tôi. Chính ông ngu bị lừa tiền, đâu có chuyện gì liên quan đến tôi? Hơn nữa, số tiền này chính là ông cam tâm tình nguyện cho. Nếu trong lòng ông không vui, vậy được thôi, báo công an đi. Nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở ông, lúc báo công an đừng quên nói rõ cho công an biết quá khứ của ông, miễn cho công an nghe không hiểu.” Sở Từ lạnh lùng cười nói.
Khi hai chị em giả này vừa nghe báo công an, ban đầu còn hơi căng thẳng. Nhưng khi Sở Từ nói xong thì đột nhiên thả lỏng lại. Sau nhiều ngày sống chung, bọn họ vẫn có chút hiểu biết về Từ Phú Niên. Người này rất sĩ diện.
Trong nhà họ Từ, nếu có khách lạ đến, Từ Phú Niên nhất định sẽ thể hiện phong thái của chủ nhà. Dường như còn cảm thấy mình là người nhà họ Bạch vẻ vang kia, chi phí ăn mặc, mọi thứ đều phải chú ý, làm cho hai đứa em trai của ông đều nhìn không được.
Không những thế, trước đó hàng xóm bàn tán xôn xao về Từ Phú Niên mấy câu. Ông đã tức giận đến mức giống con cóc, bụng sắp nổ tung. Sau khi mẹ già ra ngoài mắng chửi bọn họ một trận để cho người khác không có gì để nói, sắc mặt của ông mới tốt hơn một chút.
Cho nên, Từ Phú Niên như vậy sẽ không bao bao giờ cúi gằm mặt mà gọi công an. Dù sao chờ công an đến, hỏi ông tại sao lại nhận sai con trai con gái, ông sẽ nói gì? Từ Phú Niên có thể không nói sự thật, nhưng bọn họ là đương sự sẽ không giấu giếm. Đến lúc đó Từ Phú Niên tất nhiên sẽ rất xấu hổ.
Mặc dù mấy chục nghìn là số tiền lớn, nhưng ở trong lòng Từ Phú Niên cũng không phải rất quan trọng. Bởi vì ông đã ở nhà họ Bạch 20 năm, tầm mắt của ông cũng sẽ không thấp như vậy. Thậm chí dưới cái nhìn của ông, thể diện còn quan trọng hơn tiền tài gấp nghìn lần.
Quả nhiên, những lời còn lại của Từ Phú Niên đột nhiên bị chặn lại trong lòng, nửa vời, cơn tức giận cũng không thể trút ra được.
“Nếu ông không có chuyện gì khác, mời ông cút đi. Sau này cũng đừng quanh quẩn trước mặt tôi. Cái thứ gì vậy?” Sở Từ khẽ khịt mũi, thuận miệng mắng một câu.
Từ Phú Niên tức giận đến mức suýt ngất xỉu. Nhưng ông thực sự không còn mặt mũi để mắng Sở Từ, nhìn vào tầng lớp thấp hơn. Ngay lập tức khắc giống như con heo rầm rì hai tiếng, tức giận bỏ đi.
“Sở Từ... cô không phải cháu gái ruột của Đại tá Bạch hả?” Người khác vừa đi, Dịch Tình không thể tin được hỏi. Nếu không phải, tại sao còn càn rỡ như vậy?