Vợ Sau Của Lão Đàn Ông Giàu Có

Chương 32


***Ciao~ Hôm nay check mail vô tình thấy comment mọi người để lại.
Chợt nhớ là đã lỡ hẹn và xém thất hứa với mọi người.

Nay tui lội lại vào đây sẽ cố gắng chuyển ngữ cho bộ truyện này để mọi người cùng đọc.

Tụi cũng mong sẽ làm xong bộ này, nhưng không chắc khi nào sẽ xong.

Vì tình hình là công việc cũng hơi overload một xíu, đã khá lâu rồi chưa đọc được thêm bộ đam nào:(((((
À trước đó dịch ra sao tui hoàn toàn quên sạch, nếu cách dùng từ khác trước đó cũng mong mọi người châm trước nhé, cảm ơn nhiều.
Không lảm nhảm nữa, chúc các bạn đọc vuiiii~~~
Lạc Thịnh hít sâu một hơi nhìn đám bạn bè của mình nói: "Bữa tiệc ngày hôm nay được đặc biệt chuẩn bị để chúc mừng cho cha nhỏ của ta giành được giải nhất trong cuộc thi.

Những người đến đây ngày hôm nay đều trở thành bạn bè.

Hy vọng sau này mọi người có thể hoà thuận và dừng đối chọi nhau."
Hầu hết mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn họ anh nhìn tôi tôi nhìn anh, đều cho rằng bản thân đang gặp ảo giác hoặc là đang nằm mơ, nếu không thì làm sao họ có thể nghe được những lời này thốt ra từ miệng Lạc Thịnh.
Mạnh Dương mỉn cười, sau đó liếc nhìn ly rượu được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn dài bên cạnh, ra hiệu Lạc Thịnh bưng một ly rượu đến.
Lạc Thịnh đi đến rót một ly rượu vang đưa cho Mạnh Dương.
Mạnh Dương nhìn ly rượu vang đỏ trong tay hắn nói: "Rượu vang trắng."
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lạc Thịnh lập tức xoay người đi đổi, hắn thầm hít một hơi thật sâu đặt ly rượu vang đỏ xuống, sau đó rót một ly rượu vang trắng bưng đến cho Mạnh Dương.
Sau khi nhận ly rượu, Mạnh Dương nhìn mọi người nói: "Cảm ơn các bạn ngày hôm nay đã đến chúc mừng cho tôi.

Như mọi người thấy tôi và Lạc Thịnh đã giải hoà.

Lạc Thịnh đồng ý công nhận và tôn trọng một người trưởng bối như tôi, trong lòng tôi rất vui vẻ, những việc đã xảy ra trong quá khứ cứ để nó qua đi, hiện tại và tương lai mới quan trọng nhất.

Tôi kính mọi người một ly để bày tỏ lòng biết ơn."
Mạnh Dương cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ rồi đưa cho Lạc Thịnh, mỉn cười nhìn những người khác nói: "Mọi người đừng chỉ đứng đây.

Hiếm khi gặp thời tiết tốt như vậy.


Đi chơi thôi."
Tất cả vẫn đang không biết vì lý do gì, đợi sau khi Mạnh Dương dẫn bạn bè ra ngoài, bọn họ tụm năm tụm ba nhỏ giọng thảo luận chuyện gì đang xảy ra.
"Lạc Thịnh bị làm sao vậy? Thật sự thừa nhận Mạnh Dương là cha dượng sao? Làm sao có thể?"
"Trước đây Lạc Thịnh nhắc đến Mạnh Dương đều là dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi hận không thể xé nát cậu ta.

Bây giờ đột ngột thay đổi như vậy thật khiến người khác không thể nào tin được."
"Chẳng lẽ là bởi vì tin tức lúc trước?"
"Nhưng không phải tin tức đó cũng không còn diễn biến phía sau sao? Cha Lạc Thịnh cũng không thừa nhận tin tức đó là thật."
"Đợi lát nữa tìm cơ hội hỏi Lạc Thịnh chuyện gì đang xảy ra."
Mạnh Dương vừa ngắm cảnh vừa đi đến đình nghỉ mát, nói với Lạc Thịnh đang theo sau: "Nghe nói nước suối ở biệt phủ Bích Thuỷ rất tốt, ngươi cho người dùng nước suối pha một ấm trà để ta thưởng thức một chút."
"Vâng." Lạc Thịnh lập tức xoay người đi sai người pha trà cho Mạnh Dương.

Mạnh Dương đi vào đình ngồi xuống, Lạc Thịnh đích thân mang trà đến.
Mạnh Dương mở nắp ấm trà nhìn rồi nói: "Ta không uống trà xanh, hại da dày pha một ấm hồng trà đến đây."
"Vâng." Lạc Thịnh không nói lời nào lập tức xoay người đi sai người pha một ấm hồng trà."
Hành động của Lạc Thịnh đừng nói những người khác, ngay cả Vu Quân Thần cũng kinh ngạc không thôi, trong lòng cũng đang rất khó chịu.

Cuối cùng hắn cũng đã hiểu những điều Lạc Thịnh vừa nói, nhưng tận mắt nhìn thấy Lạc Thịnh phải đối xử với Mạnh Dương một cách tôn kính và thấp kém như vậy, hắn cảm thấy vô cùng bức bối và khó chịu.
Sau khi bưng trà đã pha xong đến, Mạnh Dương cầm tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó đặt lên bàn đá bên cạnh nhìn Lạc Thịnh nói: "Hy vọng tất cả những gì ngươi làm ngày hôm nay đều xuất phát từ sự chân thành và có thể tiếp tục duy trì trong tương lai.

Như vậy chúng ta thực sự có thể chung sống hoà thuận.

Ngươi có thể đi trò chuyện với bạn bè của người rồi, chắc hẳn họ đang chờ một lời giải thích, ta sẽ gọi ngươi khi cần."
"Vâng." Lạc Thịnh gật đầu xoay người đi về phía bạn bè của hắn.
Tiêu Khắc đi đến bên cạnh Mạnh Dương nhỏ giọng hỏi: "Cậu cùng Lạc Thịnh thực sự giải hoà?"
Tuy Tiêu Khắc nghĩ điều này hoàn toàn không có khả năng, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.
"Bề ngoài thì đúng, nhưng về phần sự thực trong lòng thì..." Mạnh Dương mỉn cười nói: "Thật cũng được mà giả cũng tốt, tớ đều có thể tuỳ ý thay đổi, chỉ là hiện tại tớ muốn nhìn xem hắn có thể chịu đựng được bao lâu."
Tiêu Khắc ngay lập tức hiểu ý Mạnh Dương, khẽ gật đầu nói: "Có cần tớ giúp cậu thử sức chịu đựng của hắn không?"
"Được nha." Mạnh Dương đồng ý nói
"Đây chỉ mới mở bắt đầu, tốt nhất vẫn không nên quá đáng, tương đối là được, nếu không về sau sẽ không chơi được nữa." Lục Vân Kính nhỏ giọng nói.


????hử‎ thách‎ tìm‎ trang‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ ﹢‎ ????‎ r????mtr????yện﹒????n‎ ﹢
"Biết, trong lòng tớ có chừng mực." Tiêu Khắc nói: "Nếu chỉ mới được chơi một lần mà đã kết thúc thì thật đáng tiếc."
Ngô Phong bước đến gần Mạnh Dương hỏi: "Rút cuộc có chuyện gì? Hôm nay không phải đi chơi sao?"
"Sư huynh, các anh cứ chơi thoả thích, nên chơi thì chơi, nên ăn thì ăn không cần quan tâm đến những việc khác." Mạnh Dương nói.
"Vậy tụi anh sẽ đi dạo quanh một vòng.

Phong cảnh ở đây thật sự rất tốt.

Nếu có việc gì thì cứ nói với tụi anh." Ngô Phong nói.
"Vâng." Mạnh Dương gật đầu.
Mạnh Dương uống xong tách trà cũng cùng Lục Vân Kính và Tiêu Khác đi dạo.
Đột nhiên Tiêu Khắc chỉ vào mặt hồ nói: "Những con cá này trông cũng không tệ thân đỏ ánh kim hình dáng cũng đẹp, vừa nhìn đã biết giá trị không rẻ.

Không bằng dùng những con cá này thử lòng hiếu thảo của đứa con trai kia của cậu?"
***Mạnh dạn đoán là cá rồng huyết long giá từ chục triệu đến tỷ ????)))))
"Đây là biệt phủ của Trình gia, Lạc Thịnh cũng chỉ là cháu ngoại, hắn chưa hẳn có thể lấy được đồ đạc ở đây tặng người khác?" Lục Vân Kính nói.
"Mặc dù Lạc Thịnh chỉ là cháu ngoại, nhưng kỳ vọng của Trình lão gia đối với hắn cao hơn so với mấy đứa cháu nội của mình, cho nên đầu tư cho hắn cũng nhiều hơn so với cháu nội." Mạnh Dương nói: "Vừa hay nhân cơ hội này thử xem Trình lão gia vì đứa cháu ngoai này sẵn sàng làm đến mức độ nào."
"Vậy tớ gọi hắn đến?" Tiêu Khắc nói.
Mạnh Dương gật đầu.
Tiêu Khắc quay người đi về phía sau vài bước, sau đó hô lớn: "Lạc Thịnh, ngươi lại đây một chút."
Tiếng gọi này của Tiêu Khắc không chỉ Lạc Thịnh nghe mà cả những người khác đều nghe thấy.

Nhìn thấy Lạc Thịnh đi qua, những người khác cũng nghe theo vây lại, muốn xem bọn họ muốn Lạc Thịnh làm gì.
"Lạc Thịnh, cha nhỏ của ngươi nói những con cá trong hồ thật khiến người ta cảm thấy thích mắt, ta nói nếu cậu ấy thích cũng có thể mang nó về, ngươi nghĩ thế nào?" Tiêu Khắc nhìn Lạc Thịnh nói
Lạc Thịnh sững sờ nhìn những con cá trong hồ, giá cả của những con cá này chỉ là thứ yếu, chủ yếu là hiện tại có tiền cũng khó mà mua được, vả lại quan trọng nhất là ông ngoại hắn rất thích mấy con cá này, mỗi lần đến đây đều phải đi ngắm.
"Có vẻ không được rồi." Tiêu Khắc nhìn Mạnh Dương nói: "Tớ còn thực sự nghĩ rằng từ hôm nay trở đi sẽ hiếu thảo với cậu."
"Mạnh Dương..." Vu Quân Thần muốn tiến lên nói chuyện, nhưng bị Lạc Thịnh cản lại.
"Mấy con cá cũng không đáng gì, nếu cha nhỏ đã thích, ta đi sai người vớt nó lên để cha nhỏ mang về nhà chơi." Nói xong Lạc Thịnh xoay người kéo Vu Quân Thần rời đi.
Vu Quân Thần mở to mắt ngạc nhiên nhìn hắn, đó là những con cá ông ngoại hắn thích, chưa được sự đồng ý của ông ngoại nói tặng là tặng?

Lạc Thịnh sẽ không dám đưa cá cho Mạnh Dương nếu không có sự đồng ý của ông ngoại hắn.

Bởi vì không có sự đồng ý của ông ngoại hắn, giám đốc của biệt phủ cũng không dám sai người vớt cá, cho nên sau khi gọi điện cho ông ngoại, hắn mới dẫn người và đồ đạt đến hồ vớt cá.
Sau khi cho những con cá vào bể cá bằng sứ trắng mà chỉ có hai người mới có thể khiêng được, còn cố ý đưa đến trước mặt Mạnh Dương để cậu xem.
Mạnh Dương hài lòng gật đầu nói: "Không tệ, nhìn gần càng đẹp hơn, đưa đến nhà chính đi để quản gia đặt nó trong phòng nghỉ của ta."
Sau khi bể cá bị khiêng đi, Mạnh Dương nói mình đói bụng, Lạc Thịnh ngay lập tức sai người thông báo cho nhà bếp, sau đó đưa họ đến nơi ăn uống.
Sau khi vào căn phòng bố trí cổ kính trang nhã, Mạnh Dương ngồi vào vị trí ghế chủ vị ở đầu bàn, những người khác ngồi ở hai bên.
Mạnh Dương nhìn thoáng quá lư hương đang toả hương ra ngoài ở bàn bên, đứng dậy từ từ đi qua tỉ mỉ quan sát, chiếc lư hương này làm bằng đồng thau, kích thước vừa vặn, hoa văn và kiểu dáng đều rất đẹp, Mạnh Dương vừa nhìn đã biết nó là đồ cổ, vả lại giá trị vô cùng cao.
Lạc Thịnh nói trước khi Mạnh Dương kên tiếng: "Nếu cha nhỏ thích thì mang về đi."
"Vậy ta sẽ không khách sáo với ngươi." Mạnh Dương mỉm cười nói, sau đó trở về chỗ ngồi.
Vu Quân Thần cúi đầu nắm chặt tay, lần trước hắn nói với Lạc Thịnh rằng hắn rất thích chiếc lư hương này, nhưng Lạc Thịnh nói đáng tiếc đây là thứ ông ngoại hắn thích, nếu không đã tặng cho hắn.

Nhưng bây giờ Manh Dương chỉ liếc mắt nhìn vài cái, Lạc Thịnh đã trực tiếp tặng cho cậu, mặc dù biết Lạc Thịnh có mục đích riêng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tức giận.
Nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên.
"Đây là món cá dùng nước khoáng nấu, thịt cá mềm canh rất ngon và ngọt, là món đặc trưng của biệt phủ Bích Thuỷ.

Quý khách hãy uống một chút canh làm ấm bụng trước khi nếm thử thịt cá." Nhân viên phục vụ cho Mạnh Dương nói.
Mạnh Dương uống một ngụm canh hài lòng gật đầu nói: "Cá này có xương không?"
"Không có xương nhỏ, chỉ có một chút xương lớn, để tôi giúp ngài nhặt ra."
"Anh không cần làm." Mạnh Dương đặt chén canh xuống, nhìn Lạc Thịnh.
"Để tôi." Lạc Thịnh nói.
Nhân viên phục vụ kinh ngạc nhìn Lạc Thịnh, nhưng vẫn đứng dậy đứng sang một bên.
Lạc Thịnh giúp Mạnh Dương nhặt xương cá, sau đó đặt thịt cá trước mặt Mạnh Dương.
Mạnh Dương dùng đũa nhấp một ngụm nhỏ nói: "Không tệ, xứng đáng là món ăn đặc trưng."
Sau đó Lạc Thịnh giúp Mạnh Dương đặt tất cả món ăn còn lại lên bàn.
Vu Quân Thần đã không còn cảm giác thèm ăn, nhìn Lạc Thịnh phục vụ Mạnh Dương ăn vừa đau lòng vừa buồn, nhưng Lạc Thịnh đã dặn hắn đừng nói lời nào, nếu không tất cả sự nhẫn nhịn của hắn đều vô ích.

Đám bạn của Lạc Thịnh nhìn hắn, rồi nhìn thức ăn trước mặt mà nuốt không trôi, bọn hắn cảm thấy tức giận thay cho Lạc Thịnh.

Ngược lại, Lục Vân Kính và Ngô Phong ăn uống rất vui vẻ, dù sao hương vị của những món ăn này quả thực rất ngon.
"Mạnh Dương!" Một người bạn của Lạc Thịnh không nhịn được, vỗ bàn đứng bậc dậy nhìn Mạnh Dương quát: "Ngươi chớ quá đáng!"
Mạnh Dương chậm rãi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn sang.
Mạnh Dương cố tình để Lạc Thịnh phục vụ cậu dùng bữa, bản thân Lạc Thịnh đã nhịn được, chăm chỉ đóng vai đứa con hiếu thảo phục vụ Mạnh Dương, nhưng bạn của Lạc Thịnh lại kìm không được tức giận, đập bàn chửi Mạnh Dương quá đáng.

Mạnh Dương thầm nghĩ, như vậy đã nói là quá đáng, so với những việc Lạc Thịnh đã làm với cậu ở kiếp trước, cậu vẫn chưa đạp gương mặt của Lạc Thịnh xuống đất đã là nhân từ với hắn, chỉ yêu cầu hắn bưng vài món ăn đã nói là quá đáng.
Mạnh Dương lạnh lùng nhìn người vừa lên tiếng không cất lời, bởi vì lúc này cũng không cần cậu nói.

"Con hiếu thảo với cha chẳng lẽ không phải chuyện đương nhiên sao?" Tiêu Khắc nhìn bạn Lạc Thịnh nói: "Đây còn là chuyện gia đình, Lạc Thịnh cũng không nói gì, ngươi lấy tư cách gì ở đây la làng? Có vẻ hơi lo chuyên bao đồng nhỉ?"
"Lạc Thịnh, cậu là con ruột của cha cậu, cần gì phải nhẫn nhịn hắn, nếu cậu còn có chút khí phách thì cho hắn một cái tát rồi đuổi hắn cút đi."
"Câm miệng!" Lạc Thịnh đứng dậy quát: "Việc của tôi đến lượt cậu quản! Nếu nhìn không quen thì cút ngay!"
"Cậu..." Du Minh không tin nhìn Lạc Thịnh nói: "Tôi và cậu đã quen biết từ nhỏ tình bạn mười mấy năm.

Trong đám bạn này có được mấy người thật lòng muốn tốt cho cậu, cậu còn không rõ sao?! Cho dù là trưởng bối cũng nên tôn trọng lẫn nhau, nhưng hắn bây giờ đang cố ý chỉnh cậu! Cậu cho rằng cậu làm những điều này hắn thực sự sẽ bỏ qua quá khứ và hoà thuận với cậu sao?! Cậu tỉnh táo lại đi!"
"Tôi đã nói cậu không cần lo chuyện bao đồng, tôi làm gì đều là chuyện của tôi! Từ hôm nay trở đi tôi không có người bạn như cậu, cậu cút đi!" Lạc Thịnh sắc mặt khó coi quát hắn.
"Được, xem như lòng tốt của tôi cho chó ăn!" Du Minh phẫn nội xoay người rời đi.
Mạnh Dương nhấp một ngụm canh cá sau đó cười khẩy, trong lòng nghĩ người này thật sự xem Lạc Thịnh là bạn, chỉ tiếc là đầu óc không tốt xử lý việc còn theo cảm tính.
"Xin lỗi mọi người, con người cậu ta luôn tự cho mình là đúng, tính cách còn nóng nảy cáu kỉnh, mong mọi người đừng để trong lòng." Sau khi Lạc Thịnh nhìn những người khác nói xong, quay lại nói với Mạnh Dương: "Cha nhỏ đừng tức giận, con nhất định sẽ tìm cơ hội để dạy dỗ cậu ta."
Bạn bè Lạc Thịnh nhìn nhau, họ đều cảm thấy cái thái độ khiêm nhường này của Lạc Thịnh làm quá lố, ngay cả tôn nghiêm cùng mặt mũi đều vứt bỏ, thật sự đáng giá thế sao?
Về phần bạn bè của Vu Quân Thần, từ khi Mạnh Dương xuất hiện bọn họ đã không rõ chuyện gì đang xảy ra, hiện tại là càng không hiểu, nhưng bọn họ cũng không có tư cách để xen vào.

Chỉ là bọn họ bắt đầu lo lắng, ngay cả Lạc Thịnh cũng đã phục tùng Mạnh Dương, trước đây vì Lạc Thịnh và Vu Quân Thần ở bên nhau nên chọn đứng về phía Vu Quân Thần, hiện tại xem như uổng phí tâm tư lấy lòng Vu Quân Thần.
Sau khi ăn xong, Mạnh Dương và Lục Vân Kính cùng bạn bè đi dạo một vòng biệt thự rồi mới rời đi.
Lạc Thịnh giúp Mạnh Dương mở cửa xe và nói: "Đồ mà cha nhỏ thích, con đã cho người đem về nhà chính."
Sau khi lên xe Mạnh Dương nói: "Ta rất hài lòng với biểu hiện của ngươi ngày hôm nay, hy vọng tương lai ngươi có thể tiếp tục duy trì như vậy."
"Cảm ơn cha nhỏ." Lạc Thịnh đóng cửa xe, sau đó nhìn xe rời đi, hai tay không ngừng run rẩy.
Mạnh Dương trong lòng nghĩ tất cả sự nhẫn nhịn của Lạc Thịnh đều vì tài sản của Lạc gia.

Đợi đến khi hắn biết được sự thật bản thân không phải con ruột của Lạc Tu, tài sản Lạc Gia không có chút quan hệ gì với hắn, cho dù có tranh giành thế nào cũng không lấy được, lại nhớ về tất cả những chuyện xảy ra ở hiện tại thì sẽ có biểu cảm như thế nào đây? Chỉ mới tưởng tượng thôi Mạnh Dương đã vô cùng sảng khoái, nhịn không được muốn bật cười.

Đời này Mạnh Dương không đơn giản chỉ mãi là người tốt hoặc mãi là người xấu.

Cậu chỉ càng đối xử tốt vơi người tốt, càng đối xử tệ với kẻ xấu.
Lạc Thịnh trở về phòng của mình trong biệt thự, đập phá mọi thứ có thể đập phá, nhưng cơn giận trong lòng vẫn không thể tiêu tán, hắn tức giận đến mức mắt đỏ bừng nổi gân guốt, hận đến mức chỉ muốn cầm đao chém ngàn nhát vào người Mạnh Dương, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, nhất đinh phải nhẫn.

Nhưng khi nghĩ đến đây chỉ mới là bắt đầu hắn lại tức đến mức cả người run rẩy.
Vu Quần Thần vẫn luôn đứng trong góc nhìn Lạc Thịnh đập phá đồ đạt để trút giận, thấy Lạc Thịnh giận đến mức run người, hắn đau lòng nhắm mặt lại, sau đó bước tới ôm lấy Lạc Thịnh an ủi: "Không sao rồi, sự nhẫn nhịn của anh rất đáng giá, anh có thể làm đến như vậy, nên tự hào về bản thân mình.

Bởi vì người thành công luôn có những khoảng khắc mà người thường không bao giờ chịu đựng được.

Đợi đến khi anh nắm được thành công, tất cả những việc xảy ra ở hiện tại đều là thứ chứng minh cho nghị lực đáng tự hào của anh."
Lạc thịnh ôm chặt lấy Vu Quân Thần, nghe thấy những lời của Vu Quân Thần hắn mới dần dần lấy lại được bình tĩnh..

Bình Luận (0)
Comment