Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 12

Phong Dã sợ run cả người, cắn răng chịu đựng thực cốt thống khổ tận ruột gan, đầu chôn xuống càng lúc càng thấp, không dám thanh minh nữa, chỉ nhỏ giọng xin tha: “Tôi sai rồi, tôi không nên ỷ thế tự khoe tư dục, không nên không biết tự lượng sức mình cùng người tranh đấu… Cầu Vu Tôn đại nhân tha cho tôi một mạng… Đừng giết tôi…”

Nam nhân vẫn ngồi thẳng chỉ nhẹ lắc lắc đầu, trầm thấp và chậm rãi nói: “Ngươi đã bị dục vọng bành trướng trong lòng khống chế, quên rằng người bị ngươi gây thương tích đêm nay chủ yếu là kẻ thù của ngươi ngày xưa hay sao? Ngươi không phải là vì ta mà đi đoạt Tụ Tài Thạch, ngươi vì chính ngươi thôi, nghe người ta dăm ba câu dụ dỗ đã làm ra chuyện ngu xuẩn cỡ này, giữ lại ngươi chỉ có thể gây họa, với bản lĩnh bé nhỏ của ngươi, vạn nhất bị người bắt được nhược điểm, nói không chừng sẽ làm lộ bí mật của Bỉ Ngạn.”

Huống chi —— ngươi dám tổn thương người không nên bị tổn thương.

“Không! Không ——” Phong Dã hoảng sợ hét ầm lêm, theo bản năng điều khiển thuật gió, mưu toan trốn tránh.

Điều khiến cho ruột gan gã tan nát chính là, gã rõ ràng đã hóa thân thành gió khó nắm bắt, nhưng sợi roi bạc địa ngục kia vẫn vô cùng chuẩn xác cuốn lấy gã lại, miễn cưỡng lôi kéo gã từ trong gió rớt xuống!

Chấp Tiên Nhân lạnh lùng nhìn Phong Dã, nhìn gã lăn lộn trong thống khổ do bị roi quấn, nằm thoi thóp.

“Vu Tôn đại nhân, có muốn giết người này không?” Chấp Tiên Nhân thấp giọng hỏi.

Vu Tôn đứng thẳng người lên, hời hợt nhìn, vận mệnh Phong Dã chênh vênh nơi vách núi: “Hắn không làm người khác bị thương tính mạng nên lưu cho hắn một mạng, thế nhưng tội chết có miễn thì mang vạ khó thoát, phế bỏ sở học vu thuật và toàn bộ ký ức liên quan tới Bỉ Ngạn, từ đâu tới đây thì cho hắn trở về nơi đó đi.”

“Vâng.” Chấp Tiên Nhân ngắn gọn đáp lại, lại hỏi: “Vậy không phái người giám thị Phong Dã, tìm kiếm kẻ sai khiến sau lưng sao? Người này ở trong bóng tối khuấy gió nổi mưa, ý đang đối địch với Bỉ Ngạn, không thể không phòng.”

“Dĩ nhiên là muốn tìm. Thế nhưng, quân cờ bỏ đi, có còn liên lụy gì? Manh mối này sợ là đã bị đứt.”

Giọng nói Vu Tôn hờ hững, những vẫn ẩn lộ khí thế nguy nga và áp chế: “Nếu là người có thể sử dụng vu chú, trong lòng ta đã nắm chắc. Người này muốn mượn tay Phong Dã cướp đoạt Chúc Đảo Thạch, đẩy Bỉ Ngạn lên nơi đầu sóng ngọn gió hấp dẫn ánh mắt khắp nơi, còn bản thân thì núp trong bóng tối không can hệ đến, trên đời này làm gì có chuyện ngon ăn như thế?”

Chấp Tiên Nhân nhẹ giọng nói: “Bốn viên Chúc Đảo Thạch là mục tiêu tìm kiếm cao nhất của ngài, bây giờ một khỏa trong đó đã thấy tung tích, có vẻ như đêm nay đã rơi vào tay người trẻ tuổi hệ lôi kia, có nên hay không —— “

“Người này, ai cũng không cho phép động đến!” Vu Tôn dùng ngữ khí lạnh lùng không được xía vào cắt đứt lời của hắn.

Chấp Tiên Nhân nghe xong lời ấy sau lưng lạnh như gặp lưỡi dao sắc, tâm ý âm trầm hết sức chấn động, lúc này tuy im miệng không dám nói, nhưng trong lòng rất là nghi hoặc, người kia đến tột cùng là thần thánh phương nào? Đáng giá cho Vu Tôn đại nhân coi trọng như thế…

Nhắc nhở xong, Vu Tôn một lần nữa nói lại đề tài đang bỏ dở rồi phân phó: “Người trong bóng tối này, tất nhiên cũng đang tìm kiếm tung tích ba viên Chúc Đảo Thạch còn lại, nhất định phải mau chóng bắt được hắn.”

“Dạ!”

Hai người lặng yên không một tiếng động mà đến, cũng thong dong rời đi, căn phòng trống trải to lớn đang mặc cho gió táp mưa sa rốt cuộc không còn chủ nhân nữa, chỉ thấy trong hẻm nhỏ cũ nát dơ bẩn, lại xuất hiện thêm một người đàn ông điên cuồng lang thang…

Lúc đó trời đã về khuya, mưa to gió lớn dần có xu thế từ từ minh kim thu binh, mây đen chưa tán, trăng sao cũng không có, trong bóng đêm yên lặng như tờ, chỉ còn lại một mảnh thâm thúy cùng yên tĩnh.

Đoạn Hồi Xuyên đệm bụng xong, vội vã trở về phòng. Ném thẳng túi âu phục đã bị hỏng của mình đi, Trương Bàn và Bạch Giản vóc người khác hắn quá nhiều, cũng may Ngôn Diệc Quân hiểu ý mà giải cứu hắn khẩn cấp.

Hắn qua loa chăm sóc vết thương đằng sau lưng do bị tên áo đen phản công, xác nhận sẽ không chảy máu nữa, tùy tiện tìm chiếc T shirt mặc lên, rồi vội vội vã vã lấy hộp quà chứa dây chuyền hoa hồng —— kẻ khơi ra trận xung đột không khoa học này.

Gian phòng chỉ có thứ ánh sáng êm dịu từ một chiếc đèn bàn.

Đoạn Hồi Xuyên rốt cục cũng thấy được một lực hút khó giải thích giữa hai viên đá, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, đá quý màu tím trên nhẫn và đá quý trong mặt dây chuyền bông hoa cùng tỏa ra thứ ánh sáng tương ứng.

Khoảng cách tiếp cận giữa hai viên đá càng lúc càng thu hẹp một cách rõ ràng nhờ lực hút vô hình kia, rồi cứ thế hai viên đá dần dần mất khống chế hút tới gần nhau, Đoạn Hồi Xuyên còn chưa kịp chặt đứt liên kết giữa chúng nó, kim cương tím nho nhỏ trong mặt dây chuyền rốt cục tránh thoát trói buộc, như chim yến về tổ nhắm tới chiếc nhẫn bên tay trái hắn, đúng mức mà lún vào một trong bốn cái rãnh trên đó.

Sau đó, hào quang của hai viên đá chậm rãi tiêu tan, một lần nữa biến trở về một chiếc nhẫn cũ kĩ bình thường, hai viên bảo thạch một lớn một nhỏ dường như đã được bao phủ bằng một tầng khói xám mờ mịt, mặc dù ở dưới ánh đèn, cũng chỉ tượng trưng mà phát ra ánh sáng bình thường không nổi bật, yên tĩnh cùng Đoạn Hồi Xuyên mắt to trừng mắt nhỏ, mơ hồ như vừa mới hết thảy đều là ảo giác của hắn.

“… Hỏng…” Biến hóa đột ngột này khiến tâm thần Đoạn Hồi Xuyên lâm vào một cơn mê ngắn ngủi, đợi hắn tỉnh lại, nội tâm chỉ ưu buồn thất thần nhìn chiếc dây chuyền hoa hồng, nhất thời không biết nên làm gì nói gì.

Nếu như hắn nhớ không lầm, những lễ vật trưng bày trong hội triển lãm hôm nay, giá trị thấp thì mấy triệu, quý thì lại phải hơn tám chữ số. Tuy rằng sợi dây chuyền này giá trị bao nhiêu hiện tại còn chưa rõ lắm, nhưng có thể minh xác chính là, tự đóng gói mình đem bán cũng tuyệt đối không đủ trả nợ. Hắn phải làm bao nhiêu năm công mới có thể bù đắp cái lỗ thủng này?

Không phải… Sớm ngày mai phải ngay lập tức đi thỉnh tội với Đường lão bản! Phải nói —— sợi dây chuyền này của ông là kẻ chủ động, chính nó động thủ trước?

Đã nghĩ ra rất nhiều cách để giải quyết, nhưng viên kim cương tím kia sau khi đâm vào trong chiếc nhẫn vẫn cứ như mọc rễ không nhúc nhích, Đoạn Hồi Xuyên lòng như tro nguội mà vùi đầu gục xuống bàn, rốt cục từ bỏ cố gắng, tự ép mình lựa chọn lãng quên sự việc làm hỏng dây chuyền, trước tiên không để người khác biết sự tồn tại của nhẫn.

“Chờ đã… Nếu như đặc thù viên kim cương này là bắt nguồn từ một phần của nhẫn, thì không phải là rõ ràng, ngày hôm nay người mặc áo đen kia sợ là đã biết đến sự tồn tại của chiếc nhẫn này, thậm chí có thể biết đến một số bí mật liên quan với nó?

Như vậy Đường La An liệu có biết chút nào không? Ông ta đến tột cùng là đơn thuần ủy thác mình tạm thời thay ông ta trông giữ, đợi chuyện qua rồi bí mật đem về, hay là biết vật ấy không thích hợp, chỉ muốn mình đỡ lấy củ khoai lang nóng bỏng tay này?”

Đoạn Hồi Xuyên ngồi dậy, vuốt ve nhẫn trong lòng bàn tay tự lẩm bẩm, thật đáng tiếc, đã để cho áo đen chạy thoát.

Hắn đeo nhẫn vào ngón giữa tay phải, từ từ nhắm hai mắt lại, linh thức trong nháy mắt chìm vào trong đó, thế giới tinh thần kỳ diệu ở trong biển ý thức tùy ý triển khai: Hắn nếu như hi vọng nhìn thấy một vùng sao trời, vậy thì sẽ đưa thân vào tinh hà lộng lẫy đầy sao; hắn ngóng trông tiên gia tiêu dao trường sinh, dưới chân chính là tiên khí mờ mịt phúc thiên lưu động; hoặc là ngựa xe như nước đầu đường cuối ngõ, hoặc là một cái thư viện yên tĩnh giản lược.

Nơi này tất cả đều dưới sự quản lí khống chế của hắn, hắn là chủ nhân vùng thế giới này, giống như thần linh.

Đoạn Hồi Xuyên đi chân trần đạp trên mặt nước vô ngần, như giẫm trên đất bằng, bầu trời xanh thẳm cùng những đám mây nhẹ bay trong gió mát phản chiếu qua hồ nước ra một vùng trời hoàn toàn yên tĩnh ôn hòa mênh mông.

Thế giới trong chiếc nhẫn, tựa hồ, so với lúc trước cũng không có bất kỳ chỗ nào khác biệt?

Đoạn Hồi Xuyên đang suy tư về vùng đất bị chính mình bỏ quên, đột nhiên, một vật kì lạ từ trên trời giáng xuống, sượt qua chân rơi vào hồ nước, bọt nước bắn lên lành lạnh. Hắn tiện tay mò lên, tinh tế kiểm tra ——

Chuyện này… Hình như là một khối vàng?

Đúng là một khối vàng, nằm yên ở trong tay nặng trình trịch, màu sắc xinh đẹp khiến nhân tâm ngứa ngáy. Mặt Đoạn Hồi Xuyên lộ vẻ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn trời —— từ chỗ nào rơi xuống?

Còn không đợi hắn nghĩ rõ ràng, vô số điểm đen đột ngột ra hiện ở trên đỉnh đầu hắn, dùng tốc độ cực nhanh dần đều, rơi dồn dập như mưa, kim ngân lít nha lít nhít “rầm rầm” rơi vào trong nước, nhiều đến mức muốn lấp kín mặt hồ. Làm hại Đoạn Hồi Xuyên không thể không treo một cái ô di động bằng đá lên đỉnh đầu, để tránh khỏi bị trận mưa tiền tài này đập cho nhũn não.

Chờ hắn thưởng thức chán trận kỳ cảnh này, cơn mưa vàng tựa như đâm thủng bọt biển biến mất ở trước mắt, mặt hồ một lần nữa bình tĩnh lại, chỉ còn có gợn sóng lăn tăn, không còn sóng lớn đáng sợ nữa.

Trong biển ý thức tuy rằng tất cả đều là tùy ý hắn điều khiển, nhưng không có sự tồn tại vật lí ở chỗ này, phàm là xuất hiện thứ như vậy ở đây, tất phải có tượng trưng ý nghĩa.

“Tiền tài… Tài phú…” Đoạn Hồi Xuyên hứng thú dạt dào mà thưởng thức khối vàng còn lại, bùn dưới chân bị tạo thành đủ các loại hình dáng: “Chẳng lẽ đây chính là ngụ ý của viên kim cương kia?”

Lúc trước nghe nói có rất nhiều tin đồn liên quan với vật ấy, bây giờ nghĩ lại, cũng không hoàn toàn là không có lửa mà có khói. Đường Cẩm Cẩm gặp nguyền rủa, còn có kẻ áo đen ở hội triển lãm công nhiên cướp đoạt, có thể là hướng về phía cái này mà tới.

Không biết Đường La An có biết được hay không?

Đoạn Hồi Xuyên chợt nhẹ nhàng lắc đầu hủy bỏ ý nghĩ này, ông ta nếu mà biết đến tầm quan trọng của vật ấy, chắc chắn sẽ không dễ dàng giao cho mình như thế đâu. Chỉ là một cái châu báu giá trị trăm vạn ngàn vạn, so với một ông trùm thương mại sở hữu tài phú kinh người mà nói, cũng chỉ giống như những món đồ khác cất giữ bên người thôi, so với an nguy của hai cha con, căn bản không xem là cái gì.

Nhưng nếu là một bảo vật có thể hội tụ tài vận cuồn cuộn không ngừng, thì lại là một chuyện khác. Hiện nay, cái tài vận này đã ma xui quỷ khiến mà vật quy nguyên chủ, dù như thế nào cũng không thể trở lại.

Đoạn Hồi Xuyên dùng ý chí ra khỏi thế giới nhẫn, cảnh sắc trước mắt trong giây lát héo tàn phai màu, phục hồi tinh thần lại, hắn vẫn lẳng lặng ngồi trước bàn đọc sách, ánh đèn dìu dịu chiếu cái bóng của hắn lên cửa sổ, phác hoạ ra nửa gò má anh tuấn trong sáng.

“Nếu muốn ta thay các ngươi đỡ kiếp nạn này, thế nào cũng phải trả giá một chút.” Đoạn Hồi Xuyên nhẹ nhàng chơi đùa thưởng thức xoa xoa chiếc nhẫn ngoan ngoãn móc qua sợi dây, một lần nữa đeo nhẫn trở lại trên cổ, giấu kỹ trong người.

Tắt đèn, hắn lười biếng ngáp một cái muốn ngủ, đột nhiên một cơn bỏng rát cực kỳ sắc bén từ ngực vỡ ra!

Lại tới nữa rồi!

Đau đớn quen thuộc từ tim trong nháy mắt lan tràn khắp toàn thân, trong thân thể dường như có vô số dòng điện cao thế li ti lưu theo kinh mạch du tẩu bạo liệt, hoa văn màu xanh đen như mạng nhện nhanh chóng lan ra, bò đầy hơn một nửa bả vai, chỗ da dẻ nó đi qua giống như bị thiêu khô nóng đến phát bỏng.

Như là có một mũi khoan đang khoan trong óc, quấn chặt hắn đến mức trước mắt chỉ còn một màu đen, quấn đến thái dương hắn nổi gân xanh, như có thứ gì vô cùng sống động, mưu toan lao ra khỏi ràng buộc thân thể hắn, làm hắn nổ tan xương nát thịt!

“Tỉnh lại đi! Mau mau tỉnh! Tránh thoát dây khóa! Phá tan cái lồng!”

—— lại là cái âm thanh chết tiệt kia!
Bình Luận (0)
Comment