Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Dịch Full)

Chương 15 - Chương 186: Thiên Quân Vạn Mã

Chương 186: Thiên quân vạn mã

Nhưng mà để cho Kiều Thiếu Long bất ngờ chính là, Đường Thanh Thanh không chút nghĩ ngợi, lập tức trả lời:

- Không có hứng thú!

Lòng tin tràn đầy của Kiều Thiếu Long biến mất ngay sau đó, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó có chút thẹn quá hóa giận. Hắn không thể nào tin nổi Đường Thanh Thanh lại dứt khoát như vậy, cự tuyệt lời đề nghị của hắn. Bởi vì hắn vốn cho là Đường Thanh Thanh căn bản không thể nào cự tuyệt điều kiện như vậy.

Bất tri bất giác, Kiều Thiếu Long ánh mắt càng thêm hung ác, giọng nói lớn hơn:

-Đường Thanh Thanh, nói như vậy, cô hi vọng cha cô cả đời tàn phế?

-Tôi đương nhiên hi vọng chân của ổng có thể trị tốt, chỉ tiếc từ đầu tới cuối tôi không tin tưởng lời của các người!

Đường Thanh Thanh hừ nhẹ một tiếng.

- Nói cho cùng các người chỉ là không dám trực tiếp đối phó với tiểu đệ mà thôi!

Kiều Thiếu Long sắc mặt âm trầm, hắn lạnh lùng nhìn Đường Thanh Thanh:

- Cự tuyệt chúng tôi đối với cô sẽ không có chỗ tốt gì. Đường Thanh Thanh tôi cuối cùng khuyên cô một câu, không cần rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!

- Lời này tôi trả lại cho các ông!

Đường Thanh Thanh hừ nhẹ một tiếng:

- Đừng tưởng rằng tôi không dám nổ súng!

- Nổ súng?

Kiều Thiếu Long đột nhiên ha ha cười một tiếng:

- Đường Thanh Thanh, cô thật là ngây thơ, cô nghĩ rằng chúng tôi sợ cây súng trên tay cô sao? Giải quyết cô thật quá dễ dàng!

- Giải quyết các người đối với tôi mà nói cũng rất dễ dàng.

Một âm thanh truyền đến, bên người Đường Thanh Thanh đột nhiên xuất hiện một thiếu niên, lại chính là Đường Kim.

Đường Kim hướng Đường Thanh Thanh sáng lạn cười một tiếng:

- Chị Thanh, thu súng lại đi, hai thằng ngu này để cho em giải quyết.

- Ừ.

Đường Thanh Thanh đáp một tiếng, thu hồi súng.

Đối với Đường Kim xuất hiện, Đường Thanh Thanh cũng không có cảm giác ngạc nhiên. Bởi vì nàng đã sớm biết Đường Kim khẳng định đang âm thầm đi theo, chẳng đối với hai người Kiều Thiếu Long thì không giống.

Đường Kim không có chút dấu hiệu nào xuất hiện, để cho hai người sắc mặt không khỏi biến đổi, Kiều Thiếu Long lại có chút khó tin nhìn Đường Kim:

- Đường Kim. Mày… làm sao mày có thể ở chỗ này? Một phút đồng hồ trước, mày còn không có rời khỏi Ninh Sơn Nhị Trung.

Đường Kim lại căn bản không có để ý tới Kiều Thiếu Long, mà là nhìn Cảnh Trực bên cạnh:

- Mày là người Tiềm Long phụ trách thành phố Ninh Sơn.

- Không sai.

Cảnh Trực ánh mặt nhẹ nhàng đọng lại:

- Đường Kim, mày giết người Tiềm Long chúng ta, cho dù Ám Kiếm cũng không cách nào che chở mày.

- Tao không cần bất luận kẻ nào che chở, phải là không ai che chở chúng mày mới đúng.

Đường Kim có chút không nhịn đường ngắt lời.

- Tao thật sự mệt mỏi khi gặp nhiều phiền toái, cho nên tao hiện tại chính thức báo cho mày, lập tức mang theo người Tiềm Long cút ra khỏi thành phố Ninh Sơn.

- Đường Kim, mày đừng quá kiêu ngạo.

Kiều Thiếu long căm tức nhìn Đường Kim, nhưng hắn nói chưa dứt lời Đường Kim đã động.

Kiều Thiếu Long chỉ cảm thấy trước mặt hiện lên bóng đen, sau đó cánh tay phải liền truyền đến đau đớn kịch liệt, tới một giây sau hắn mới nghe được âm thanh xương cốt vỡ vụn. Theo bản năng hắn phát ra tiếng hét thảm:

- A!

- Tao kỳ thật một chút cũng không kiêu ngạo.

Đường Kim thanh âm lúc này mới vang lên, sau đó hắn lại xuất thủ, lại một tiếng răng rắc của tiếng xương gãy, tay còn lại của Kiều Thiếu Long cũng bị Đường Kim bẻ nốt.

- A…! Kiều Thiếu Long lần nữa phát ra một tiếng thê lương thảm thiết.

- Dừng tay, Đường Kim, mau dừng tay, nếu không mày sẽ phải hối hận!

Cảnh Trực rống giận.

- Tao làm việc tuyệt không hối hận!

Đường Kim đột nhiên ra chân thật nhanh đá vào đầu gối Kiều Thiếu Long, lần nữa hắn ta lại kêu thảm thiết, ngã rầm xuống đất, vẻ mặt cực kỳ thống khổ.

Mà lúc này đây, Đường Kim mới lần nữa quay đầu nhìn Cảnh Trực:

- Sở dĩ mày hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ là bởi vì tao cần ngươi mang theo bọn chúng cút ra khỏi Ninh Sơn, nếu không kết quả sẽ như nó.

- Đường Kim, mày thật quá thể!

Cảnh Trực vẻ mặt tức giận.

- Thật ra thì tao có thể cho mày thử chút ít, muốn không?

Đường Kim ngáp một cái.

- Sau này bất luận thành viên Tiềm Long nào xuất hiện ở thành phố Ninh Sơn, tao cũng sẽ cho nó thành chó cúp đuôi cút về!

Dừng một chút, Đường kim bổ sung một câu:

- Dĩ nhiên, tao sẽ không giết chúng mày, con người của tao không thích sử dụng bạo lực, thật ra tao còn rất tôn trọng tánh mạng, mặc dù tụi bây cảm thấy sống không bằng chết, nhưng tao lại tin chết tử tế không bằng còn sống, cho nên tao sẽ cho chúng mày sống. Nếu như chúng mày có người chết, khẳng định không phải tao hạ thủ, đừng trách lên đầu tao.

- Ha Ha….

Một trận cuồng tiếu từ trên mặt đất truyền đến, cũng là từ miệng Kiều Thiếu Long, hắn ráng sức ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy điên cuồng.

- Đường Kim, mày thật có gan, con mẹ nó, mày dám phế tao? Rất tốt, tao cũng sẽ không cho mày yên ổn, mày lập tức sẽ nếm tư vị sống không bằng chết!

Đường Kim quay đầu nhìn Đường Thanh Thanh, một bộ dáng buồn bực:

- Chị Thanh, chị bị phế vật uy hiếp bao giờ chưa?

- Không có.

Đường Thanh Thanh khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.

- Thật là nhân gian thảm kịch à, tự nhiên bị một tên phế vật uy hiếp, quá mất mặt a!

Đường Kim lắc đầu cảm khái.

- Em muốn tiếp tục cho hắn một trận, mà thôi… mất công lại nói em khi dễ phế vật, quên đi, cho hắn uống thuốc.

Đường Kim cong ngón búng ra, Đường Thanh Thanh bên cạnh cũng không thấy bất cứ vật gì, chẳng qua là, không tới một giây đồng hồ sau, trên mặt đất Kiều Thiếu Long liền phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, gương mặt hắn vặn vẹo, tiếp theo đến thân thể, liều mạng lăn lộn, nhưng không có làm được.

- Đường Kim, mày đã làm gì hắn?

Cảnh Trực sắc mặt có chút tái nhợt

- Không có gì, chỉ là cho nó chút thuốc mà thôi.

Đường Kim lười biếng nói:

- Loại thuốc này có một tên rất phong cách, gọi là thiên quân vạn mã, ăn nó vào, vạn con kiến trong thân thể sẽ động dậy, mày chỉ cần nghĩ xem có một vạn con kiến ở trong thân thể cắn sẽ hiểu cảm giác gì.

Cảnh Trực sắc mặt trở nên càng tái nhợt, bộ dạng Kiều Thiếu Long làm hắn sợ lây, theo bản năng rùng mình một cái, dường như bộ dáng vô hại của Đường Kim giờ phút này đã biến thành ác ma.

Giờ khắc này, ngay cả Đường Thanh Thanh đề có chút phát rét, một vạn con kiến bò trên người cắn, sẽ là cảm giác gì?

- Đường Kim, chẳng lẽ mày cảm thấy chúng tao chỉ tìm một Đường Thanh Thanh sao?

Kiều Thiếu Long đột nhiên đình chỉ tiếng kêu thảm thiết, hắn lấy nghị lực rất lớn nhịn xuống, giờ đây sắc mặt hắn càng dữ tợn, trong mắt ngập tràn sự điên cuồng.

- Tao cho mày biết, hai nữ nhân kia, so sánh kết quả với tao sẽ thảm hại hơn, ha ha ha…

Kiều Thiếu Long cười như điên, chẳng qua là tiếng cười rất nhanh lại biến thành tiếng kêu thảm thiết.

Chương 187: Mày chỉ còn bốn thủ hạ

Phòng bếp của Đường Kim giờ phút này có hai khách không mời mà đến.

Đây mà một đôi nam nữ trẻ tuổi, đều mặc tây trang, nhìn không tệ. Một cao lớn một yểu điệu, nếu bọn họ mà là tình lữ thì cũng coi là xứng đôi. Nhưng hai người này chẳng lễ phép tý nào, vì bọn họ trực tiếp đánh ngã hai thành viên Thiên Hạt bang, sau đó xông vào.

- Khu vực cá nhân không mời chớ vào, các người không biết chữ à?

Thanh âm lạnh như băng, một cô gái xinh đẹp như yêu tinh xuất hiện, chính là Tống Oánh.

Nàng xuất hiện, nhiệt độ như giảm xuống vài lần, giống như hầm băng vậy.

Trong mắt đàn ông hiện lên sự kinh diễm, mà trong mắt đàn bà hiện lên sự ghen tỵ. Rõ ràng, Tống Oánh xinh đẹp vượt quá dự kiến của họ.

- Đối với chúng tôi thì không có khu vực nào là cá nhân cả.

Cô gái kia mở miệng trước:

- Cô chính là Hạt Tử thần bí hả?

- Cô có quan hệ gì với Đường Kim?

Không đợi Tống Oánh trả lời, tên đàn ông lại đặt câu hỏi.

- Tôi là Tống Oánh, Tống Oánh chỉ thuộc về Đường Kim!

Giọng nói lạnh như băng, một câu nói trả lời hai vấn đề. Nàng tiến lên một bước:

- Nói lại lần cuối, cút ngay đi!

- Rất tốt! Vậy thì cô phải theo chúng tôi một chuyến!

Đàn ông tiến lên, một tay vươn về phía Tống Oánh.

Tống Oánh đột nhiên lui lại, dường như cũng không muốn tiếp xúc gì với hắn.

Tên đàn ông cũng không muốn bỏ qua, hắn lại tiến bước nữa. Chẳng qua, vừa bước được một nửa, hắn đã ngã nhào trên mặt đất.

Sắc mặt ả kia đại biến, sờ vào hông, hiển nhiên định rút súng. Nhưng tay nàng vừa mò được vỏ súng thì đã thấy đầu óc choáng váng, sau đó ngã xuống đất như đồng đội.

Tống Oánh chẳng sợ hãi gì, lấy điện thoại di động ra gọi một cuốc.

Cùng lúc đó, trong phòng chủ tịch tập đoàn thẩm mỹ Khinh Vũ, Tần Khinh Vũ cũng đang gặp hai vị khách không hẹn trước.

- Tần Khinh Vũ, chúng tôi tới từ Tiềm Long, đây là giấy tờ của chúng tôi. Giờ thì mời cô theo chúng tôi một chuyến, chúng tôi cần cô phối hợp điều tra một vụ án.

Đây là hai gã đàn ông, một người hơn bốn mươi, một người chừng hai mươi. Mà nói chuyện chính là người trung niên, hắn đi thẳng vào vấn đề, lại lấy ra giấy chứng nhận, một bộ dạng không cho cự tuyệt.

- Thật xin lỗi, tôi chẳng hiểu cái chứng nhận kia là thế nào.

Tần Khinh Vũ nhìn giấy chứng nhận một cái, sau đó thản nhiên nói.

- Tần Khinh Vũ, mặc kệ cô có biết hay không, cô vẫn phải theo chúng tôi. Nếu không thì chúng tôi sẽ ép cô phải theo.

Tên trẻ tuổi tham lam nhìn Tần Khinh Vũ một cái, hiển nhiên ước gì được ra tay ngay, tiện thể chiếm tý tiện nghi.

Sắc mặt Tần Khinh Vũ biến đổi:

- Các người muốn bắt cóc tôi?

- Tần Khinh Vũ, đừng có giả bộ hồ đồ, tôi tin rằng cô biết chúng tôi là ai. Lâm Tử Phong tới nhà cô xong thì bỏ mạng, tôi tin chắc cô biết nội tình!

Người trung niên hừ một tiếng:

- Nếu chịu hợp tác chỉ ra hung phạm, chúng tôi đảm bảo an toàn của cô. Nhưng nếu cô không phối hợp, vậy đừng trách chúng tôi không khách khí!

- Vị tiên sinh này, tôi thật sự không rõ ông nói cái gì. Tôi hy vọng các ông lập tức rời đi, nếu không nghe thì tôi sẽ báo cảnh sát!

Tần Khinh Vũ ra vẻ tức giận, vừa nói vừa rút điện thoại, như định gọi cảnh sát thật vậy.

- Bắt đi rồi nói sau!

Tên trẻ tuổi không nhịn được nữa, cũng không quản trung niên có đồng ý hay không đã nhào tới Tần Khinh Vũ.

- Có ai không, có kẻ bắt cóc...

Tần Khinh Vũ ra vẻ kinh hoàng kêu lên, đồng thời giơ một tay lên, muốn bắn châm độc. Nhưng vào lúc này, một luồng bạch quang bắn ra từ ngực nào, tên trẻ tuổi mềm nhũn, té trên đất, không còn động tĩnh.

- Cô...

Tên trung niên sắc mặt đại biến, nhưng hắn vừa nói một câu đã bị cắn một cái lên cổ. Một giây sau, hắn cũng nối gót theo đồng bọn của mình.

Bạch quang lóe rồi tắt, biến mất trong ngực Tần Khinh Vũ, nàng vẫn còn hơi sững sờ, mặc dù nàng không nhìn thấy bạch quang, nhưng nàng lại theo bản năng cúi đầu nhìn ngực một cái, mơ hồ hiểu được gì đó.

- Tần tổng!

La Ngọc Hoa hơi vội vã chạy vào, sau đó thấy được hai tên đàn ông té trên đất, nhất thời sợ hãi kêu một tiếng "Á!"

- Đi ra ngoài đi, không có chuyện của cô.

Tần Khinh Vũ quát khẽ.

- Vâng. Tần tổng!

La Ngọc Hoa vội vàng xoay người rời đi.

Tần Khinh Vũ đóng kín cửa phòng làm việc, sau đó lấy điện thoại ra bấm số Đường Kim.

Lúc này, trong nhà máy hóa chất Tân Ninh, Đường Kim vừa cúp điện thoại của Tống Oánh.

- Khinh Vũ tỷ tỷ, em biết chỗ chị sẽ xảy ra chuyện mà. Không cần quan tâm, em sẽ xử lý.

Không đợi Tần Khinh Vũ nói chuyện, Đường Kim nhanh nhảu nói.

- Ừ! Dì biết rồi.

Tần Khinh Vũ lập tức cúp máy.

Thu hồi điện thoại, Đường Kim giẫm một phát lên ngực Kiều Thiếu Long, làm hắn kêu thảm thiết một tiếng, sau đó im bặt, đã hôn mê.

- Ồn ào!

Đường Kim khó chịu nhìn Kiều Thiếu Long, sau đó nhìn Cảnh Trực:

- Hình như tao nghe mày nói, mày nói chuyện hay làm việc đều ngay thẳng. Vậy mày có thể nói thật hay không, Tiềm Long có bao nhiêu người ở Ninh Sơn?

Không đợi Cảnh Trực trả lời, Đường Kim lại bổ sung:

- Tao phải nhắc nhở mày, nếu lời của mày mà không ngay thẳng, tao sẽ khiến toàn thân mày từ cao đến thấp không một chỗ nào thẳng được nữa.

- Trừ tôi ra còn có tám người.

Sắc mặt Cảnh Trực hơi tái nhợt.

- À, vậy tao nói cho mày một tin tức tốt, thủ hạ của mày chỉ còn bốn mà thôi.

Đường Kim cười sáng lạn:

- Nhiều người không dễ đèo bòng đâu! Sau này chỉ cần quản bốn người, dễ hơn nhiều.

Sắc mặt Cảnh Trực đại biến:

- Cậu... mày đã làm gì bọn họ?

- Tao vẫn đứng đây nãy giờ thì làm được gì?

Đường Kim ra vẻ vô tội:

- Chẳng qua, trời lúc gió lúc không, người lúc chó lúc rồng. Đầu năm nay, nhiều người đang đột nhiên lại lăn đùng ra chết. Bốn thủ hạ kia của mày có tẹo thì cũng không kỳ quái đâu.

- Mày... mày...

Cảnh Trực chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí bốc lên từ chân.

- Mày tao cái gì? Nói nhảm lắm thế? Tao chỉ hỏi một câu, mày muốn mang thủ hạ cút khỏi Ninh Sơn hay là đễ tao tiễn tụi bây một đoạn đường?

Đường Kim vẫn một bộ dạng lười biếng:

- Thật ra tao cũng không ngại tiễn tụi mày một đoạn đường đâu. Có lẽ, lúc đám chúng mày biến thành người chết thì mới thực sự hiểu được, chúng mày không thể nào đắc tội một nam nhân vĩ đại như thế.

Chương 188: Từ nay về sau không còn Tiềm Long

- Kiều Thiếu Long còn sống không?

Cảnh Trực cắn răng hỏi.

- Tạm thời còn chưa chết, nhưng hắn sống thêm được bao lâu, thì tôi không biết.

Đường Kim thuận miệng nói.

- Nếu cậu có thể đảm bảo Kiều Thiếu Long còn sống, thì tôi đồng ý dẫn người của tôi đi.

Cảnh Trực sắc mặt biến ảo, sau đó tựa hồ như đã hạ quyết tâm:

- Tôi sẽ lập tức mang người của tôi rời khỏi Ninh Sơn.

- Việc này tôi sẽ không bảo đảm, bởi vì có cái gọi là ý trời không thể tránh a.

Đường Kim một bộ dáng vô tội nói:

- Hắn tạm thời không chết được, nếu các người nhanh chóng mang hắn vào bệnh viện thì may ra còn cứu được, điều kiện tiên quyết là phải nhanh.

Không đợi Cảnh Trực trả lời, Đường Kim bổ sung:

- Này, không được mang hắn đến bệnh viện trong khu vực Ninh Sơn, chỉ cần mấy ông rời khỏi Ninh Sơn, thì mọi chuyện liền không liên quan đến tôi.

- Được, tôi lập tức an bài.

Cảnh Trực không dám ở lại lâu, hắn biết bốn gã thủ hạ của hắn đã chết, may mắn Kiều Thiếu Long vẫn còn sống, đây có thể xem như là cái phao cứu mạng cuối cùng của hắn.

- Được rồi, nghe nói Tiềm Long các ông rất nhiều tiền.

Đường Kim đột nhiên nhớ tới một việc:

- Các ông có thể rời đi, nhưng tài sản phải để lại cho tôi.

Đường Thanh Thanh ngẩn ngơ, tên nhóc này lại muốn cướp của Tiềm Long?

Cảnh Trực vẫn như cũ sảng khoái gật đầu:

- Không thành vấn đề.

Đường Kim nhất thời có chút buồn bực, tên này đáp ứng sảng khoái như vậy,

Sau mấy tiếng.

Đường Kim đứng trước cửa biệt thự, trên mặt khó nén được vẻ hưng phấn, cảm khái nói:

- Kẻ ngốc thật nhiều tiền, lời này thật không sai, Tiềm Long đúng là một đám ngốc tử nhiều tiền.

Đường Kim vốn tưởng rằng Tiềm Long ở Ninh Sơn không có tài sản gì mấy, nhưng trên thực tế thì, khi hắn đi vào biệt thự một lúc sau, hắn mới biết được tài sản của Tiềm Long hơn xa so với những gì hắn biết.

Biệt thự này trang hoàng cũng rất đơn giản, chẳng qua căn biệt thự này chiếm diện tích rất lớn, các phương tiện thông thường căn biệt thự này đều có, mặc dù là ở giữa sườn núi, nhưng nơi này cũng có bể bơi.

Trong sân có năm chiếc xe đang đậu, một chiếc Land Rover, một chiếc Mercesdes, một chiếc BMW, một chiếc Audi, một chiếc Volkswagen.

Phía dưới biệt thự còn có tầng hầm, bên trong có một cái sân nhỏ tập bắn, còn có cả kho vũ khí nữa, đương nhiên mấy loại vũ khí này chủ yếu là súng ống.

Trừ bỏ mấy thứ này còn có một tấm chi phiếu hơn trăm vạn, nghe nói là kinh phí hoạt động của Tiềm Long ở Ninh Sơn.

Cảnh Trực đã mang theo thủ hạ của mình rời đi, còn sống bốn người, một người tàn phế, bốn cỗ thi thể, mà hiện giờ Đường Kim đã đứng tên căn biệt thự này, năm chiếc xe cũng đứng tên Đường Kim, nói chung cái chỗ này toàn bộ thuộc về Đường Kim.

- Tiểu đệ, như vậy thật sự không có việc gì sao?

Đường Thanh Thanh có chút bận tâm, nàng cảm thấy động tĩnh lần này quá lớn.

-Chị Thanh, đứng lo lắng, không có chuyện gì đâu.

Đường Kim không hề để tâm nói:

-Lão Nhạc nói không giết chết là được, nên em đâu có giết chết họ đâu.

-Nhưng bọn họ đã chết bốn người.

Đường Thanh Thanh nhịn không được nói.

-Thời điểm bọn họ chết, em không có ở gần đó.

Đường Kim chẳng hề để ý nói.

-Nhưng có hay không bọn họ gây khó dễ cho Tần Khinh Vũ và Tống Oánh?

Đường Thanh Thanh biết bốn người kia chết ở chỗ nào.

-Mấy cô ấy là người của em, ai muốn đụng vào họ phải bước qua xác của em.

Đường Kim như cũ chẳng hề để ý, hắn ngẩng đầu nhìn cửa chính, sau đó lầm bầm nói:

-Phải đổi tên mới được.

Biệt thự này làm cánh cửa đá rất lớn, mặt trên viết bốn chữ: “Tiềm Long sơn trang”.

-Đổi thành Ám Kiếm sơn trang đi?

Đường Thanh Thanh nhịn không được nói một câu.

Đường Kim nhặt một tảng đá từ dưới đất lên, hai tay nhào nặn, tảng đá trong nháy mắt thành bột đá, hắn giương song chưởng lên, bột đá liền bay về phía bốn chữ lớn, một giây sau bốn chữ lớn liền biến mất.

Đường Thanh Thanh ngẩn ngơ, lúc này đây nàng đã thấy được năng lực thần kỳ của Đường Kim.

Đường Kim lại nhặt một tảng đá từ dưới đất lên, một chưởng vỗ lên tảng đá, lần này tảng đá không biến thành bột phấn, mà biến thành hàng trăm hàng ngàn viên đá nhỏ.

Hai tay Đường Kim huy động liên tục, mấy viên đá nhỏ nhanh chóng bay đến phía hai bên cánh cửa chính, nguyên bản là hai bên cánh cửa bóng loáng, bây giờ đã xuất hiện hai hàng chữ rất to:

“ Ám kiếm rời vỏ chém yêu nghiệt, Ninh Sơn từ nay không Tiềm Long.”

Mười bốn chữ rồng bay phượng múa, toát ra một khí thế bàng bạc, vào một khoảng khắc như thế, khi Đường Thanh Thanh nhìn Đường Kim, thì lập tức cảm thấy tên nhóc này hình như đã trưởng thành.

Nhưng vào lúc này, hai tay Đường Kim lại giơ lên, mấy hòn đá còn lại trong tay đều bay ra ngoài, bốn chữ Tiềm Long sơn trang lập tức được thay bằng bốn chữ: “Đường Kim soái nhất”.

-Khục... khục.

Đường Thanh Thanh ho khan kịch liệt, hình tượng trưởng thành của Đường Kim trong lòng nàng lập tức sụp đổ. Đường Thanh Thanh rốt cuộc cũng minh bạch, tính tình của tên nhóc này vẫn không thay đổi, vẫn quái như vậy.

- Nhìn xem, cả căn biệt thự này cũng nói là em soái nhất.

Vẻ mặt Đường Kim bày ra bộ dáng tự hào, còn Đường Thanh Thanh thì dở khóc dở cười, tên nhóc này tự kỷ nặng dữ.

- Ninh Sơn từ nay không Tiềm Long?

Một giọng nói trầm thấp đột nhiên truyền đến:

- Khẩu khí thật lớn.

Nương theo phía sau âm thanh này, là một cỗ khí thế áp bách tới, Đường Kim lập tức xoay người, đồng thời đưa tay kéo Đường Thanh Thanh đến bên người, tầm mắt của hắn dừng ở nơi cách hắn không xa, nơi đó có một người nam tử trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đang đứng.

Chương 189: Kế hoạch vĩ đại

Nam tử trung niên cũng không cao lớn gì, chiều cao của hắn còn chưa đủ một mét bảy, dáng người gầy yếu, đặt hắn vào trong dòng người đông đúc thì chẳng ai thèm chú ý, chỉ có một chỗ đặc biệt là trên người hắn mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn.

Nhưng đối với Đường Kim mà nói, nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn này không hề bình thường, bởi vì hắn cảm thấy trên người nam tử trung niên này toát ra một cỗ hơi thở cường đại, người này cường đại hơn tất cả những người mà hắn đã gặp.

Tuy khí áp bách của đối phương mạnh, nhưng Đường Kim cũng không thèm để ý, hắn nhìn nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn, lười biếng hỏi:

-Ông cũng là người của Tiềm Long?

Nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn dùng ánh mắt kì quái nhìn Đường Kim, sau đó trầm giọng nói:

-Nếu tôi nói phải, thì cậu lập tức đuổi tôi ra khỏi Ninh Sơn liền sao?

-Không.

Đường Kim hì hì cười:

-Tôi không thích dùng bạo lực, tôi chỉ thích lấy soái phục người.

Lấy tay chỉ vào bốn chữ Đường Kim soái nhất, sau đó hắn tiếp tục nói:

-Thấy không? Đường Kim soái nhất, ông thấy tôi đẹp trai như vậy, chắc chắn sẽ tự động rời đi.

-Lấy soái phục người?

Nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn ảm đạm cười:

-Có chút ý tứ, cậu tên là Đường Kim?

-Đúng vậy, Đường trong Đường Môn, kim trong Hoàng Kim.

Đường Kim không nhanh không chậm nói.

-Đường Môn?

Ánh mắt của nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn lóe lên một tia thần thái đặc biệt, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, khí thể áp bách trên người đột nhiên tản đi, giọng nói mang lại càng kỳ quái hơn:

-Tôi đã rời khỏi Tiềm Long từ rất lâu rồi, Tiềm Long nay không bằng xưa, những lời này kỳ thật tôi cũng không để ý.

Giọng nói của nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn, tựa hồ như có thêm vài phần tiêu điều:

-Cảnh còn người mất, nơi này cũng nên đổi chủ nhân rồi.

Thở nhẹ một tiếng, cước bộ vừa động nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn nháy mắt đã xuất hiện cách nơi này mười mét, mà thanh âm của hắn cũng truyền đến:

-Người trẻ tuổi cứng quá dễ gãy, lấy tu vi hiện giờ của cậu ở độ tuổi này đáng để kiêu ngạo, nhưng thiên ngoại hữu thiên, trên đất Hoa Hạ này vẫn còn rất nhiều thiên tài, sau này làm việc thu liễm đi một chút.

Nói xong chữ cuối cùng, nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn cũng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Đường Kim.

Đường Thanh Thanh không khỏi thở nhẹ một tiếng:

-Người này đi thật nhanh.

-Bình thường thôi.

Đường Kim không cho là đúng, sau đó hắn lại cảm khái:

-Cảm giác lấy soái phục người thật tuyệt.

-Em trai, kỳ thật người đó nói không sai, em nên thu liễm lại một chút.

Đường Thanh Thanh đã bắt đầu quen với thói tự kỷ của người này.

-Em thật sự rất thu liễm.

Đường Kim vẻ mặt vô tội:

-Nhưng mà thu liễm không phải là yếu đuối, em không cho bọn hắn biết sự lợi hại của em, thì bọn hắn cứ tới gây chuyện hoài.

Nhìn thấy nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn đã đi xa, Đường Kim suy nghĩ một hồi rồi lẩm bẩm”:

-Hình như sư phụ không có gạt mình, trên đời này có khá nhiều người lợi hại.

Cuối cùng, Đường Kim lại bổ sung một câu:

-Nhưng từ đầu đến cuối em vẫn lợi hại nhất.

Chứng kiến tên nhóc này lại bắt đầu tự kỷ, Đường Thanh Thanh nhịn không được mở miệng:

-Em trai, căn biệt thự này tính làm sao? Sẽ không dọn vào đây ở chứ?

-Tạm thời không thể ở, cứ để đó, nếu có cơ hội đem đổi nó thành vàng.

Đường Kim thuận miệng nói.

Đường Thanh Thanh có chút dở khóc dở cười, tên nhóc này vẫn nhớ tới vàng.

-Chị Thanh, em đột nhiên nghĩ ra một kế hoạch, kế hoạch này mà thành công, thì giấc mộng của em sẽ thành hiện thực.

Đường Kim đột nhiên có chút hưng phấn.

-Kế hoạch gì?

Đường Thanh Thanh cảm thấy kế hoạch của tên nhóc này không đáng tin tưởng, nhưng vẫn có chút tò mò.

-Em quyết định, cướp hết tiền của Tiềm Long.

Đường Kim vẻ mặt hưng phấn nói:

-Đến lúc đó em sẽ xây một căn biệt thự bằng vàng.

Đường Thanh Thanh nhất thời không biết nói gì, tên nhóc này cả ngày đi cướp tiền của người khác.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Đường Kim móc điện thoại ra nhìn một chút, liền nhận ra số điện thoại của lão Nhạc:

-Lão Nhạc, có chuyện gì?

-Đường Kim, lần này cậu làm quá mức rồi.

Đầu điện thoại bên kia thanh âm Nhạc Trung Hằng trầm thấp:

-Không đến một tuần, Tiềm Long đã tổn thất tám người, sáu chết, hai tàn phế, việc này đã muốn kinh động đến tổng bộ Tiềm Long, tiểu tử lần này cậu làm ra động tĩnh quá lớn.

-Bọn hắn muốn giết tôi... tôi đem biến bọn họ thành sống không bằng chết, tôi luôn luôn tuân theo quy tắc của ông.

Đường Kim một bộ dáng vô tội nói:

-Tôi chỉ phế đi một người, còn mấy người khác không có liên quan đến tôi.

-Quả thật bọn hắn không có chứng cứ, về điểm này cậu làm tốt lắm, chúng tôi cũng có đủ lý do để bảo vệ cho cậu.

Ngữ khí của Nhạc Trung Hằng dịu đi một chút:

-Nhưng việc này cụ thể như thế nào tôi vẫn chưa xác định được, ngay cả tổng bộ Ám Kiếm cũng bị kinh động, tạm thời cậu chờ đợi tin tức của tôi..... A?

Thanh âm của Nhạc Trung Hằng đột nhiên trở nên hưng phấn:

-Ám Kiếm rời vỏ chém yêu nghiệt, Ninh Sơn từ nay không Tiềm Long? Được, lời này thật khí phách, Đường Kim dựa vào nhưng lời này, tôi sẽ cố hết sức bảo vệ cậu.

Không đợi Đường Kim trả lời, Nhạc Trung Hằng liền vội vàng cúp điện thoại

Đường Kim nhất thời có chút sững sờ, tình báo của lão Nhạc thật linh thông.

Đường Kim cũng không biết, cơ hồ trong cùng một lúc, ngoại trừ hắn ra tất cả thành viên của Ám Kiếm đều nhận được một tin nhắn, mà cái tin nhắn này chỉ có hai dòng chữ, đúng là hai dòng chữ mà Đường Kim vừa khắc lên hai bên cánh cửa chính.

Ám Kiếm rời vỏ chém yêu nghiệt, Ninh Sơn từ này không Tiềm Long, thành viên Ám Kiếm đối với những lời này cực kì hưng phấn, nhiệt huyết sôi trào, bao nhiêu năm bị Tiềm Long áp chế cuối cùng cũng phát tiết ra được, bọn hắn bây giờ rất sảng khoái.

Từ trước tới nay Tiềm Long hung hăng càn quấy vô cùng, mà Ám Kiếm thì luôn thu liễm để làm việc, những năm gần đây bọn hắn liên tục bị Tiềm Long chèn ép, nhưng trong giớ hạn ước thúc nên bọn hắn cũng không làm được gì,

-Thống khoái.

Tổng bộ Ám Kiếm, một người đàn ông cao lớn phát ra một tiếng tán thưởng:

-Nói cho hắn biết trước cuộc chiến Long Kiếm, tôi cam đoan Tiềm Long sẽ không dám đụng vào hắn.

-Vậy sau cuộc chiến Long Kiếm thì sao đây?

Bên cạnh có người hỏi.

-Vậy phải xem hắn có thể giúp chúng ta chiến thắng cuộc chiến Long Kiếm được không đã.

Nam tử cao lớn chậm rãi nói:

-Nếu không thắng, Ám Kiếm xem như không còn tồn tại, tôi cũng không có đủ năng lực để tiếp tục bảo vệ hắn, nếu hắn giúp chúng ta thắng cuộc chiến Long Kiếm, thì tôi xem ai dám động vào hắn?

Không khí trong phòng lúc này có chút trầm trọng, mồng tám tháng chạp cuộc chiến sẽ bắt đầu, Ám Kiếm đã không còn đường lui.

Chương 189: Kế hoạch vĩ đại

Nam tử trung niên cũng không cao lớn gì, chiều cao của hắn còn chưa đủ một mét bảy, dáng người gầy yếu, đặt hắn vào trong dòng người đông đúc thì chẳng ai thèm chú ý, chỉ có một chỗ đặc biệt là trên người hắn mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn.

Nhưng đối với Đường Kim mà nói, nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn này không hề bình thường, bởi vì hắn cảm thấy trên người nam tử trung niên này toát ra một cỗ hơi thở cường đại, người này cường đại hơn tất cả những người mà hắn đã gặp.

Tuy khí áp bách của đối phương mạnh, nhưng Đường Kim cũng không thèm để ý, hắn nhìn nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn, lười biếng hỏi:

-Ông cũng là người của Tiềm Long?

Nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn dùng ánh mắt kì quái nhìn Đường Kim, sau đó trầm giọng nói:

-Nếu tôi nói phải, thì cậu lập tức đuổi tôi ra khỏi Ninh Sơn liền sao?

-Không.

Đường Kim hì hì cười:

-Tôi không thích dùng bạo lực, tôi chỉ thích lấy soái phục người.

Lấy tay chỉ vào bốn chữ Đường Kim soái nhất, sau đó hắn tiếp tục nói:

-Thấy không? Đường Kim soái nhất, ông thấy tôi đẹp trai như vậy, chắc chắn sẽ tự động rời đi.

-Lấy soái phục người?

Nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn ảm đạm cười:

-Có chút ý tứ, cậu tên là Đường Kim?

-Đúng vậy, Đường trong Đường Môn, kim trong Hoàng Kim.

Đường Kim không nhanh không chậm nói.

-Đường Môn?

Ánh mắt của nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn lóe lên một tia thần thái đặc biệt, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, khí thể áp bách trên người đột nhiên tản đi, giọng nói mang lại càng kỳ quái hơn:

-Tôi đã rời khỏi Tiềm Long từ rất lâu rồi, Tiềm Long nay không bằng xưa, những lời này kỳ thật tôi cũng không để ý.

Giọng nói của nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn, tựa hồ như có thêm vài phần tiêu điều:

-Cảnh còn người mất, nơi này cũng nên đổi chủ nhân rồi.

Thở nhẹ một tiếng, cước bộ vừa động nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn nháy mắt đã xuất hiện cách nơi này mười mét, mà thanh âm của hắn cũng truyền đến:

-Người trẻ tuổi cứng quá dễ gãy, lấy tu vi hiện giờ của cậu ở độ tuổi này đáng để kiêu ngạo, nhưng thiên ngoại hữu thiên, trên đất Hoa Hạ này vẫn còn rất nhiều thiên tài, sau này làm việc thu liễm đi một chút.

Nói xong chữ cuối cùng, nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn cũng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Đường Kim.

Đường Thanh Thanh không khỏi thở nhẹ một tiếng:

-Người này đi thật nhanh.

-Bình thường thôi.

Đường Kim không cho là đúng, sau đó hắn lại cảm khái:

-Cảm giác lấy soái phục người thật tuyệt.

-Em trai, kỳ thật người đó nói không sai, em nên thu liễm lại một chút.

Đường Thanh Thanh đã bắt đầu quen với thói tự kỷ của người này.

-Em thật sự rất thu liễm.

Đường Kim vẻ mặt vô tội:

-Nhưng mà thu liễm không phải là yếu đuối, em không cho bọn hắn biết sự lợi hại của em, thì bọn hắn cứ tới gây chuyện hoài.

Nhìn thấy nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn đã đi xa, Đường Kim suy nghĩ một hồi rồi lẩm bẩm”:

-Hình như sư phụ không có gạt mình, trên đời này có khá nhiều người lợi hại.

Cuối cùng, Đường Kim lại bổ sung một câu:

-Nhưng từ đầu đến cuối em vẫn lợi hại nhất.

Chứng kiến tên nhóc này lại bắt đầu tự kỷ, Đường Thanh Thanh nhịn không được mở miệng:

-Em trai, căn biệt thự này tính làm sao? Sẽ không dọn vào đây ở chứ?

-Tạm thời không thể ở, cứ để đó, nếu có cơ hội đem đổi nó thành vàng.

Đường Kim thuận miệng nói.

Đường Thanh Thanh có chút dở khóc dở cười, tên nhóc này vẫn nhớ tới vàng.

-Chị Thanh, em đột nhiên nghĩ ra một kế hoạch, kế hoạch này mà thành công, thì giấc mộng của em sẽ thành hiện thực.

Đường Kim đột nhiên có chút hưng phấn.

-Kế hoạch gì?

Đường Thanh Thanh cảm thấy kế hoạch của tên nhóc này không đáng tin tưởng, nhưng vẫn có chút tò mò.

-Em quyết định, cướp hết tiền của Tiềm Long.

Đường Kim vẻ mặt hưng phấn nói:

-Đến lúc đó em sẽ xây một căn biệt thự bằng vàng.

Đường Thanh Thanh nhất thời không biết nói gì, tên nhóc này cả ngày đi cướp tiền của người khác.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Đường Kim móc điện thoại ra nhìn một chút, liền nhận ra số điện thoại của lão Nhạc:

-Lão Nhạc, có chuyện gì?

-Đường Kim, lần này cậu làm quá mức rồi.

Đầu điện thoại bên kia thanh âm Nhạc Trung Hằng trầm thấp:

-Không đến một tuần, Tiềm Long đã tổn thất tám người, sáu chết, hai tàn phế, việc này đã muốn kinh động đến tổng bộ Tiềm Long, tiểu tử lần này cậu làm ra động tĩnh quá lớn.

-Bọn hắn muốn giết tôi... tôi đem biến bọn họ thành sống không bằng chết, tôi luôn luôn tuân theo quy tắc của ông.

Đường Kim một bộ dáng vô tội nói:

-Tôi chỉ phế đi một người, còn mấy người khác không có liên quan đến tôi.

-Quả thật bọn hắn không có chứng cứ, về điểm này cậu làm tốt lắm, chúng tôi cũng có đủ lý do để bảo vệ cho cậu.

Ngữ khí của Nhạc Trung Hằng dịu đi một chút:

-Nhưng việc này cụ thể như thế nào tôi vẫn chưa xác định được, ngay cả tổng bộ Ám Kiếm cũng bị kinh động, tạm thời cậu chờ đợi tin tức của tôi..... A?

Thanh âm của Nhạc Trung Hằng đột nhiên trở nên hưng phấn:

-Ám Kiếm rời vỏ chém yêu nghiệt, Ninh Sơn từ nay không Tiềm Long? Được, lời này thật khí phách, Đường Kim dựa vào nhưng lời này, tôi sẽ cố hết sức bảo vệ cậu.

Không đợi Đường Kim trả lời, Nhạc Trung Hằng liền vội vàng cúp điện thoại

Đường Kim nhất thời có chút sững sờ, tình báo của lão Nhạc thật linh thông.

Đường Kim cũng không biết, cơ hồ trong cùng một lúc, ngoại trừ hắn ra tất cả thành viên của Ám Kiếm đều nhận được một tin nhắn, mà cái tin nhắn này chỉ có hai dòng chữ, đúng là hai dòng chữ mà Đường Kim vừa khắc lên hai bên cánh cửa chính.

Ám Kiếm rời vỏ chém yêu nghiệt, Ninh Sơn từ này không Tiềm Long, thành viên Ám Kiếm đối với những lời này cực kì hưng phấn, nhiệt huyết sôi trào, bao nhiêu năm bị Tiềm Long áp chế cuối cùng cũng phát tiết ra được, bọn hắn bây giờ rất sảng khoái.

Từ trước tới nay Tiềm Long hung hăng càn quấy vô cùng, mà Ám Kiếm thì luôn thu liễm để làm việc, những năm gần đây bọn hắn liên tục bị Tiềm Long chèn ép, nhưng trong giớ hạn ước thúc nên bọn hắn cũng không làm được gì,

-Thống khoái.

Tổng bộ Ám Kiếm, một người đàn ông cao lớn phát ra một tiếng tán thưởng:

-Nói cho hắn biết trước cuộc chiến Long Kiếm, tôi cam đoan Tiềm Long sẽ không dám đụng vào hắn.

-Vậy sau cuộc chiến Long Kiếm thì sao đây?

Bên cạnh có người hỏi.

-Vậy phải xem hắn có thể giúp chúng ta chiến thắng cuộc chiến Long Kiếm được không đã.

Nam tử cao lớn chậm rãi nói:

-Nếu không thắng, Ám Kiếm xem như không còn tồn tại, tôi cũng không có đủ năng lực để tiếp tục bảo vệ hắn, nếu hắn giúp chúng ta thắng cuộc chiến Long Kiếm, thì tôi xem ai dám động vào hắn?

Không khí trong phòng lúc này có chút trầm trọng, mồng tám tháng chạp cuộc chiến sẽ bắt đầu, Ám Kiếm đã không còn đường lui.

Chương 190: Phí bao nuôi

Đường Kim cũng không biết, hắn bây giờ đã là một danh nhân trong Ám Kiếm, việc này cũng mang đến cho hắn rất nhiều phiền phức, hắn cùng đã rời khỏi căn biết thự, trở về Ninh Sơn Nhị Trung, chẳng qua hắn không có vào trường mà đi thẳng tới phòng bếp.

Hắn chỉ lo đi cướp tiền, hiện tại cũng đã là ba giờ chiều, hắn còn chưa ăn cơm trưa nữa, nên hiện giờ bụng hắn đang reo.

Lúc trước Đường Kim đã gọi điện thoại, cho nên khi hắn tới phòng bếp, lão Lục đã chuẩn bị cho hắn một nồi thịt kho tàu, một con cá, ngoài ra còn có mấy món chay.

Tống Oánh vẫn ngồi ở bên cạnh bàn, vẻ mặt ôn nhu nhìn Đường Kim ăn như hổ đói, buổi sáng trong này xảy ra chuyện, nhưng đối với nàng không tạo ra ảnh hưởng gì cả, ở trong mắt nàng hai người kia chết, chỉ là chuyện nhỏ.

Đường Thanh Thanh đương nhiên không có ở đây, nàng dùng xe đưa Đường Kim tới đây, sau đó chạy về cục cảnh sát, chẳng qua nàng để chiếc Hummer lại căn biệt thự, rồi chạy chiếc Volkswagen về, bởi vì nàng cảm thấy chạy chiếc Hummer có vẻ phách lối, còn chạy chiếc Volkswagen thì bình thường hơn.

Sau khi ăn no, Đường Kim liền nhận được điện thoại của Nhạc Trung Hằng.

-Đường Kim, việc này tôi đã lo xong, chỉ cần Ám Kiếm còn tồn tại, Tiềm Long sẽ không đụng đến cậu.

Trong điện thoại giọng nói của Nhạc Trung Hằng có chút hưng phấn.

-Ừ, biết rồi.

Đường Kim không thèm đếm xỉa trả lời một câu, trong lòng hắn nghĩ cho dù không có Ám Kiếm, thì Tiềm Long cũng không làm gì được hắn.

-Thuận tiện nói thêm một câu, từ nay tới ngày ngày mồng tám tháng chạp, Tiềm Long sẽ không cử người đi Ninh Sơn.

Nhạc Trung Hằng còn nói thêm:

- Sau ngày mồng tám tháng chạp còn phải xem biểu hiện của cậu.

-Ngày mồng tám tháng chạp có cái gì đặc biệt sao?

Lại một lần nữa nghe được ngày này, Đường Kim có chút ngạc nhiên nói:

-Mấy hôm trước tên ngốc Lâm Thiên Hùng cũng nhắc tới ngày này a.

-Đợi một thời gian nữa tôi tới Ninh Sơn kể cho cậu nghe, hiện giờ cậu không cần quan tâm.

Nhạc Trung Hằng nói nhanh:

-Tôi có chút việc, cúp máy đây, lần sau gặp mặt rồi nói.

Nhạc Trung Hằng nói xong liền cúp điện thoại, Đường Kim cũng không đặt vấn đề này ở trong lòng, bây giờ cách ngày mồng tám tháng chạp còn xa.

-Tin này đúng là một tin tốt.

Đường Kim âm thầm nghĩ, nếu người của Tiềm Long không đến làm phiền hắn, thì hắn có thể thanh thản tán gái.

Nghĩ đến việc này, tâm tình Đường Kim nhất thời tốt lên, hắn đưa tay kéo Tống Oánh tới bên người, sau đó hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng một phát, rồi cười nói:

- Tôi phải đến trường, nếu có người đến quấy rối, thì gọi cho tôi.

-Ừm.

Tống Oánh ngọt ngào cười.

Đường Kim buông bờ eo mềm mại của Tống Oánh, vẻ mặt vui vẻ đi ra ngoài.

Mấy phút đồng hồ sau, Đường Kim đi vào phòng học lớp mười ban bốn, thấy Đường Kim vào Trương Tiểu Bản vẻ mặt ngạc nhiên:

-Tôi nói này bạn thân, hôm nay cũng cũng chỉ còn có một tiết tự học cuối cùng, cậu còn tới đây làm gì nữa?

-Tôi đã xem thời khóa biểu rồi.

Đường Kim lười biếng nói:

-Tôi biết là tiết tự học nên mới tới.

-Tên chết bầm Đường Kim, cậu chạy đi chết ở chỗ nào thế?

Tiếu Thiền có chút tức giận mắng:

-Tôi tìm cậu thật mệt.

-Cậu nhớ tôi, thì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.

Đường Kim vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Tiếu Thiền, sau đó cảm khái:

-Nữ nhân trong tình yêu thường ngu ngốc, nữ nhân yêu đơn phương các ngốc hơn, lời này thật đúng.

-Cậu mới ngu ngốc.

Tiếu Thiền liếc nhìn Đường Kim một cái, sau đó móc một chồng tiền trong túi quần ra vỗ lên bàn học Đường Kim:

- Cô Tô nhờ tôi đưa cho cậu, đây là số tiền cậu đóng viện phí cho cô.

-Ừ.

Đường Kim tiện tay đem tiền nhét vào túi.

-Này, cậu không đếm hả?

Tiếu Thiền tức giận hỏi.

-Không cần đếm, tổng cộng hai ngàn tám.

Đường Kim thuận miệng nói.

Tiếu Thiền trừng mắt nhìn Đường Kim

-Vậy cậu không biết tổng cộng là ba ngàn sao?

-Biết, nhưng mà cậu đần như vậy, tính sai cũng là lẽ thường.

Đường Kim hì hì cười nói:

-Cậu ngốc như vậy, còn tôi thì rất vĩ đại, tôi làm sao có thể đã kích lòng tự trọng của một người ngốc được.

Một bên Trương Tiểu Bàn nhịn không được:

- Bạn thân, tôi cảm thấy cậu rất thích đả kích Tiếu Thiền.

-Tên chết bầm, tôi nói cho cậu biết, hai trăm kia là tiền xăng, xe của cậu đã hết xăng.

Tiếu Thiền tức giận nói.

Đường Kim lần này có chút buồn bực:

- Xe ở chỗ cậu, xe hết xăng cậu phải móc tiền ra đổ chứ.

- Đó là xe của cậu, tôi chỉ là người lái xe, nên cậu phải bỏ tiền ra đổ xăng.

Tiếu Thiền đường đường chính chính nói.

- Bạn thân, lời của Tiếu Thiền có lý.

Trương Tiểu Bàn lại nói một câu.

- Được rồi.

Đường Kim móc ra một ít tiền mặt đưa cho Tiếu Thiền:

- Cầm đi, đây là tiền xăng, sau này xe hết xăng cứ dùng số tiền đó đổ.

- Cầm thì cầm.

Tiếu Thiền hừ một tiếng, sau đó cầm lấy tiền.

- Aa, ai đang thu phí bao nuôi đây?

Thanh âm âm dương quái khí truyền tới, lời nói cay nghiệt như vậy chỉ người có thù với Tiếu Thiền mới nói, người đó tất nhiên là Vương Giai.

- Như thế nào? Cậu hâm mộ à?

Tiếu Thiền không chút yếu thế:

- Cậu ở trước mặt mấy ngàn người không mặt đồ cũng là để tự chào hàng chứ gì?

Trong phòng học có người cười rộ lên, Vương Giai trần truồng, mọi người đều đã biết.

Vương Giai nhất thời có chút tức giận:

-Tiếu Thiền, tôi cũng không có rẻ mạt như vậy, Đường Kim chỉ cần ba ngàn là có thể bao nuôi cậu rồi.

-Lời này không đúng.

Đường Kim mở miệng nói chuyện:

-Tiếu Thiền thích tôi như vậy... Tôi cần gì phải xuất tiền ra bao nuôi?

-Đường Kim, cậu đi chết đi

Tiếu Thiền lại bị chọc tức, người này thật đáng giận.

Vương Giai cười rộ lên:

-Ha ha ha, nghe được không, nghe được không, Tiếu Thiền trả lại tiền đi!

-Lời này cũng không đúng, cô ấy không cần trả lại.

Đường Kim nghiêm trang nói:

- Tuy dáng người của cô ấy không tốt lắm, nhưng nếu cô ấy nguyện ý trả tiền thì tôi cũng suy xét xem sao.

-Nghe không? Tiếu Thiền mau cho Đường Kim ba ngàn, không chừng hắn sẽ thích cậu, ha ha.

Vương Giai hưng phấn dị thường.

Trong phòng nhưng người khác cảm thấy Tiếu Thiền thật đáng thương.

Tiếu Thiền hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kim, nhất thời có cảm giác muốn khóc, tên chết tiệt Đường Kim này, tại sao lại đáng ghét như vậy?

-Cậu cũng không cần cao hứng như thế, cho dù cậu có cho cho tôi ba ngàn tôi cũng sẽ không thích cậu.

Đường Kim nói tiếp.

Lời này vừa nói ra, tiếng cười của Vương Giai chợt dừng lại, mà Tiếu Thiền đang muốn khóc cũng ngẩn ra, sau đó cười rộ lên:

-Vương Giai, nghe rõ không? Cậu cấp cho hắn ba ngàn hắn cũng không thích cậu, ha ha ha, cười chết tôi rồi.

Chương 191: Ba người đánh cuộc

- Đường Kim, Tiếu Thiền hai người các cậu hãy nhớ kỹ những lời này.

Vương Giai giận dữ la lên một câu, sau đó chạy ra phòng học.

Một đám người âm thầm suy nghĩ trong lòng, có vẻ Đường Kim rất ưa thích Tiếu Thiền nha, mỗi lần Tiếu Thiền với Vương Giai cãi nhau, Đường Kim đều âm thầm giúp đỡ.

- Này tên chết tiệt Đường Kim, cô Tô nhờ tôi hỏi cậu, đại hội thể dục thể thao cậu chuẩn bị được gì rồi?

Cục tức đã được xả, Tiếu Thiền cũng không còn thống hận Đường Kim nữa, bởi vì Đường Kim đã giúp nàng đuổi Vương Giai đi.

- Không có.

Đường Kim ngáp một cái, sau đó nằm úp sấp lên bàn:

- Tôi muốn đi ngủ.

Tiếu Thiền có chút tức giận:

- Cậu muốn ngủ thì về nhà mà ngủ, đến đây làm gì để rồi nằm ra bàn ngủ?

- Tôi đang ngủ, đừng ồn.

Đường Kim nằm bất động:

- Cậu ngủ rồi, sao còn có thể nói chuyện?

Tiếu Thiền tức giận nói.

- Cậu không biết cái gì gọi là nói mớ sao?

Đường Kim như cũ nằm bất động, thanh âm truyền tới:

- Dù tôi ngủ nhưng vẫn có thể đánh người.

Tiếu Thiền ngẩn ngơ, nhất thời có chút sợ hãi tên này sẽ đánh mình, cuối cùng nàng chỉ biết trừng mắt nhìn Đường Kim một cái, sau đó xoay người đi về chỗ ngồi.

Đường Kim ngủ thẳng một giấc cho đến lúc ra về, tiếng chuông vừa vang lên, hắn lập tức tỉnh dậy, làm cho nhiều người hoài nghi hắn có thực sự ngủ không đây?

-Bạn thân, chuẩn bị đi đâu ăn cơm à? Để tôi mời cậu?

Trường Tiểu Bàn mở miệng nói.

- Đường Kim.

Thanh âm dễ nghe từ cửa truyền vào, một nữ sinh xinh xắn khêu gợi xuất hiện ở cửa, người này đúng là Hàn Tuyết Nhu.

-Cậu mời Lưu Hiểu Yến đi ăn cơm đi.

Đường Kim nhìn Trương Tiểu Bàn cười hì hì, đứng dậy đi ra phòng học, thuận tay ôm bờ eo mềm mại của Hàn Tuyết Nhu, đi về phía cổng chính.

-Sắc lang.

Tiếu Thiền có chút khó chịu lầm bầm.

-Thật không có thiên lý.

Trương Tiểu Bàn lầm bầm, chẳng lẽ Đường Kim đẹp trai đến như vậy? Bằng không như thế nào toàn tán được gái đẹp.

Khi Trương Tiểu Bàn đang cảm khái, đông đảo học sinh nam nữ trong lớp cũng cảm thấy thật không có thiên lý, bởi vì bọn họ chứng kiến Tần Thủy Dao đến đây tìm Đường Kim, việc này cũng bình thường không sao cả, nhưng vấn đề là hiện giờ Đường Kim đang ôm Hàn Tuyết Nhu, thật là con mẹ nó không có thiên lý.

-Tận thế con mẹ nó rồi.

Có người tự lẩm bẩm.

Mà giờ khắc này, dọc theo đường Tần Thủy Dao đang khinh bỉ nhìn Đường Kim nói:

-Tuổi còn trẻ, không lo học, chỉ lo yêu với đương, bản thân tôi là vị hôn thê của cậu, tôi thật sự cảm thấy rất mất mặt.

-Tần Thủy Dao, cậu cùng với Đường Kim hủy hôn rồi, tôi và hắn yêu sớm thì liên quan gì đến cậu?

Đường Kim thì thở dài:

- Học có lợi ích gì? Đứng đứng đắn đắn tán gái chẳng phải tốt hơn sao?

- Cố gắng học cho lắm rồi cuối cùng cũng chỉ có thể đi làm tiểu tam, thật là vô dụng.

Tần Thủy Dao hướng mũi nhọn về phía Hàn Tuyết Nhu.

- Tần Thủy Dao, cậu mới là tiểu tam.

Hàn Tuyết Nhu tức giận nói:

- Tuy cậu vào Đường Kim có hôn ước, nhưng không có giấy tờ xác nhận, nên cậu mới là tiểu tam.

- Có giấy tờ hay không cậu không cần phải quan tâm.

Tần Thủy Dao thản nhiên cười:

- Tôi cũng làm biếng cãi nhau với tiểu tam, làm như thế mất thân phận của tôi.

Nói xong câu đó, Tần Thủy Dao nhanh chân bước qua mặt Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu, không thèm đi song song với bọn họ, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực như một con Khổng Tước kiêu ngạo.

Hàn Tuyết Nhu có chút tức giận, lại không có cách nào phát tiết được, ai bảo Tần Thủy Dao là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Đường Kim chứ.

Hàn Tuyết Nhu không chịu yếu thế, nàng suy nghĩ một chút, liền nghĩ đến một việc, liền kêu to:

-Tần Thủy Dao, nghe nói vào ngày quốc khánh văn nghệ hội diễn tiết mục của cậu luôn đoạt giải nhất, nhưng lần này cậu chuẩn bị tâm lý nhận giải hai đi.

- Cậu muốn so với tôi sao?

Tần Thủy Dao quay đầu lại nhìn Hàn Tuyết Nhu.

- Đúng thế thì sao?

Hàn Tuyết Nhu nói:

- Nghe nói ba năm nay cậu đều biểu diễn tiết mục đàn Piano, đều đoạt được giải nhất, năm nay cậu tiếp tục chơi Piano sao? Nếu cậu chơi Piano, thì tôi cũng sẽ chơi Piano, coi ai đàn dễ nghe hơn.

- Nói đi nói lại, thì cậu chỉ có thể bắt chước tôi mà thôi.

Trước kia nàng không hề quan tâm đến Hàn Tuyết Nhu, nhưng bây giờ chẳng những nàng bị Đường Kim từ hôn, mà hắn còn cặp bồ với Hàn Tuyết Nhu, làm cho lòng hiếu thắng của nàng nổi lên.

- Tôi không có hứng thú bắt chước cậu.

Hàn Tuyết Nhu có chút tức giận nói:

- Tần Thủy Dao nếu cậu tiếp tục diễn Piano, thì tôi sẽ khiêu vũ.

- Thật xin lỗi, năm nay tôi không biểu diễn đàn Piano, mà biểu diễn khiêu vũ.

Tần Thủy Dao nhẹ nhàng cười.

- Vậy tôi sẽ chơi Piano.

Hàn Tuyết Nhu tức giận nói.

- Tôi khuyên cậu không nên chơi đàn Piano, cậu chỉ thích hợp nói chuyện yêu đương mà thôi.

Tần Thủy Dao tỏ vẻ kiêu ngạo nói:

- Cậu không thể nào vượt qua tôi được đâu.

- Tần Thủy Dao, nếu tôi đoạt được giải nhất thì cậu phải đừng trên sân thượng của trường hét to tôi là tiểu tam, dám không?

Hàn Tuyết Nhu tức giận nói.

- Vậy nếu tôi đoạt giải nhất thì cậu cũng sẽ làm như vậy chứ?

Tần Thủy Dao hỏi ngược lại.

-Được.

Hàn Tuyết Nhu một lời đáp ứng luôn.

- Đường Kim làm chứng.

- Được, cho tên chết bầm này làm chứng.

Tần Thủy Dao tỏ vẻ đồng ý.

- Hay là tôi cùng với các cậu đánh cược đi?

Đường Kim hì hì cười nói tiếp:

-Tôi cá là hai người các cậu đều không dành được giải nhất.

Đường Kim vừa nói xong, hai nàng liền trừng mắt nhìn Đường Kim, hiện giờ hai nàng có cảm giác cùng chung mối thù.

- Này, lại có người đi đả kích bạn gái mình sao?

Hàn Tuyết Nhu mất hứng nói.

Tần Thủy Dao cũng rất bất mãn:

- Tên chết tiệt Đường Kim, mồm của cậu đúng là quạ đen.

- Nếu hai người các cậu không tin, có thể đánh cược với tôi một lần.

Đường Kim vẻ mặt nở một nụ cười sáng lạn.

- Đánh cược thì đánh cược.

Hai nàng không hẹn mà cùng nói ra, sau đó hai người liếc nhau một cái, đồng thời kêu lên một tiếng, sau đó cùng lúc quay mặt đi chỗ khác.

- Tên chết tiệt Đường Kim, nếu tôi đoạt giải nhất cậu liền bỏ Hàn Tuyết Nhu.

Tần Thủy Dao tức giận nói.

- Nếu tôi đoạt giải nhất, thì từ nay về sau cậu phải nghe lời tôi.

Hàn Tuyết Nhu cũng lập tức nói.

-Được,

Đường Kim lập tức đáp ứng điều kiện của hai nàng, sai đó đưa ra điều kiện của mình:

-Tần Thủy Dao nếu cậu không đoạt được giải nhất, thì cậu phải thuyết phục chị Khinh Vũ đáp ứng lời từ hôn của tôi. Hàn Tuyết Nhu nếu em không đoạt được giải nhất, thì từ nay về sau em làm gì với em cũng được.

-Lưu manh.

Hai nàng đồng thanh mắng Đường Kim một câu, hiển nhiên các nàng đều nghe ra ý tứ bất lương của Đường Kim đối với Hàn Tuyết Nhu.

Chương 192: Nữ sinh may mắn nhất

- Các cậu ra điều kiện, tôi cũng ra điều kiện, sao các cậu lại nói tôi lưu manh?

Đường Kim một bộ dáng thực vộ tội nói.

- Tên chết tiệt, tính như thế nào thì người cuối cùng chiếm tiện nghi đều là cậu.

Tần Thủy Dao lên tiếng:

- Dù sao thì tôi cũng đoạt giải nhất, tôi cũng rất muốn nhìn có người bị hành hạ, tôi đáp ứng.

- Tôi cũng muốn nhìn người khác bị từ hôn, tôi đồng ý.

Hàn Tuyết Nhu cũng đồng ý với điều kiện của Đường Kim.

Đường Kim nở nụ cười sáng lạn:

-Xong, không ai được đổi ý.

- Ai đổi ý thì là tiểu tam.

Hai nàng đồng thanh mở miệng nói ra một câu.

- Đừng bắt chước tôi.

Lại một lần nữa, Hàn Tuyết Nhu và Tần Thủy Dao đồng thời nói ra.

Lúc này hai người có chút buồn bực trừng mắt nhìn nhau, một bộ dáng thật muốn đánh nhau.

- Dao Dao.

Vào lúc này ba người đã muốn đi ra khỏi cổng trường, liền nghe được tiếng của Tần Khinh Vũ truyền đến.

- Tôi về trước.

Tần Thủy Dao rốt cuộc xoay người chạy nhanh đến chiếc Porsche.

- Tôi cũng đi.

Vốn Hàn Tuyết Nhu tính toán đi ăn cơm với Đường Kim, nhưng vừa nãy mới đánh cược nên nàng cải biến chủ ý:

- Tôi đi luyện Piano.

Hàn Tuyết Nhu chạy như bay vào trong trường học, Đường Kim nhất thời có chút buồn bực, nhưng nghĩ đến vụ đánh cược hắn liền trở nên hưng phấn, lập tức nghĩ đến cuộc sống thật đẹp, hắn mở miệng cười.

- Tên chết tiệt Đường Kim, cậu cười xấu xa như vậy, lại có chủ ý quỷ quái gì đây?

Thanh âm quen thuộc truyền đến, người này là Tiếu Thiền vừa mới đi ra trường.

- Tôi vừa nghĩ ra một kế hoạch vĩ đại.

Đường Kim hì hì cười:

- Tiếu Thiền nói cho cậu một tin tức tốt, cậu sẽ là một phần quan trọng trong kế hoạch của tôi, ngày hôm nay cậu là nữ sinh may mắn nhất Ninh Sơn Nhị Trung.

- May mắn cái đầu cậu.

Tiếu Thiền trừng mắt nhìn Đường Kim một cái, nhưng chung quy vẫn tò mò hỏi Đường kim một câu:

- Kế hoạch của cậu là gì?

- Cậu có từng nghĩ đến sẽ đoạt giải nhất văn nghệ ngày quốc khánh không?

Đường Kim chăm chú hỏi.

- Vô nghĩa, ai mà không nghĩ đến giải nhất chứ?

Tiếu Thiền tức giận nói:

- Tôi cũng biết chơi đàn Piano, cũng biết khiêu vũ, nhưng Tần Thủy Dao chơi đàn Piano giỏi hơn tôi, nghe nói Hàn Tuyết Nhu cũng biết khiêu vũ nữa, hai người bọn họ còn đẹp hơn tôi, cậu cảm thấy tôi có cơ hội để đoạt giải nhất à?

- Một mình cậu đương nhiên không được.

Đường Kim nghiêm trang nói:

- Nhưng có người đẹp trai nhất trong đám nam sinh giúp cậu, vậy thì chắc chắn cậu sẽ đoạt giải nhất.

- Cậu giúp tôi?

Tiếu Thiền dùng ánh mắt quái dị nhìn Đường Kim.

- Đúng vậy, tôi sẽ giúp cậu đánh bại Hàn Tuyết Nhu và Tần Thủy Dao, biến cậu thành minh tinh nổi bật nhất ngày hội diễn quốc khánh, tôi cam đoan cậu sẽ đoạt giải nhất.

Đường Kim như cũ một bộ dạng thật nghiêm trang.

Tiếu Thiền trừng mắt nhìn Đường Kim, một lúc sau mới nói ra một câu:

- Đầu óc của cậu úng nước sao?

- Đầu óc của cậu mới bị úng nước.

Đường Kim mất hứng:

- Coi như tôi chưa nói gì hết, tôi đi tìm người khác.

Đường Kim nói xong liền muốn xoay người đi, Tiếu Thiền ngẩn người vội kêu lên một tiếng:

- Này, cậu nói thật chứ? Cậu không lừa gạt tôi chứ?

- Cậu không phải bạn gái của tôi, tôi lừa cậu làm gì?

Đường Kim tức giận nói, may mà Hàn Tuyết Nhu không nghe được câu này, nếu không nàng sẽ đánh hắn.

Tiếu Thiền đuổi theo:

- Cậu thực sự có biện pháp giúp tôi đoạt giải nhất?

- Đương nhiên, không có việc gì là tôi làm không được.

Đường Kim tự tin mười phần nói.

- Vậy được rồi, tôi tin cậu một lần, tôi phải biểu diễn tiết mục gì đây?

Tiếu Thiền rốt cuộc có chút động tâm.

- Việc này tôi còn chưa nghĩ ra, đợi vài ngày nữa tôi sẽ cho cậu biết.

Tiếu Thiền nhất thời có chút buồn bực:

- Tên chết tiệt, ngay cả việc này cậu còn chưa nghĩ ra, vậy mà bắt tôi phải tin cậu.

- Chắc chắn sẽ đoạt giải nhất, nếu cậu không tin thì tôi đi tìm người khác.

Đường Kim lười biếng nói.

Tiếu Thiền trừng mắt nhìn Đường Kim, có chút bực tức muốn quay người đi, nhưng có thể đánh bại Hàn Tuyết Nhu và Tần Thủy Dao là sức hấp dẫn khó có thể từ chối.

Nhớ tới các biểu hiện kinh người của Đường Kim, Tiếu Thiền cắn chặt răng, quyết định tin tưởng người này một lần:

- Được rồi, tôi tạm thời tin tưởng cậu, dù sao hiện tại tôi cũng không biết biểu diễn tiết mục gì, nhưng trong tuần này cậu phải nghĩ ra tiết mục biểu diễn, nếu không tôi sẽ tự chuẩn bị.

- Yên tâm, trong tuần này tôi sẽ nghĩ ra.

Đường Kim như cũ tự tin mười phần.

- Vậy cậu từ từ suy nghĩ đi, tôi đi trước.

Tiếu Thiền nhảy lên Lamborghini, mau chóng rời khỏi Ninh Sơn Nhị Trung, nàng đi về nhà hay đi chơi thì chỉ có mình nàng biết.

-Việc lớn sắp hoàn thành, có nên hay không đi ăn mừng một chút.

Đường Kim lầm bầm lầu bầu, bất quá ăn mừng như thế nào thì hắn vẫn chưa nghĩ ra.

- Anh Đường Tinh.

Thanh âm thanh thúy từ phía sau lưng truyền tới.

Đường Kim quay đầu lại liền thấy Tiểu Đậu Nha đang hướng bên này chạy tới.

- Anh Đường Tinh, anh tới dùng cơm sao? Em đi làm cơm liền.

Tiểu Đậu Nha chạy tới bên người Đường Kim, thở dốc nói.

- Tiểu Đậu Nha, em đi ăn cơm đi, anh mới vừa ăn cơm trưa cách đây không lâu.

Bây giờ Đường Kim thật không muốn ăn cơm, dù sao hắn cũng mới ăn cơm trưa cách đây một tiếng.

- A, vậy em đi trước nha.

Tiểu Đậu Nha nghe lời.

- Tiểu Đậu Nha nhớ ăn nhiều thịt vào, không được ăn chay biết chưa?

Đường Kim lại dặn dò một tiếng.

- Ừm.

Tiểu Đậu Nha chớp mắt một cái, sau đó liền chạy tới phòng bếp của Đường Kim.

Nhìn thấy thân ảnh gầy gò kia, Đường Kim không nhịn được lắc đầu thở dài, Tiểu Đậu Nha sao lại gầy như vậy chứ?

Xoay người đi vào trường học, Đường Kim không có về lớp mà trực tiếp trở về chỗ ở.

Ở diễn đàn đồ cổ dạo vài giờ, vẫn như cũ không có bất kỳ thu hoạch nào cả, Đường Kim bắt đầu cảm thấy, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, chắc có lẽ phải tìm một chuyên gia am hiểu đồ cổ, nhưng việc này tựa hồ không dễ dàng.

- Thật là không có khuôn phép, cái người tự xưng là không gì không biết Hiểu Hiểu, hôm nay cũng không có báo cáo với mình.

Đường Kim có chút chán nản tắt máy vi tính, trở về phòng ngủ luyện công.

Sáng sớm, lại một lần nữa chuông điện thoại di động đúng giờ vang lên, Đường Kim liền cầm di động lên, không thèm nhìn nói:

- Tần Thủy Dao, cậu rảnh đến vậy sao, sáng nào cũng gọi để thúc giục tôi?

- Tiểu đệ, chị không đánh thức em chứ?

Đầu điện thoại bên kia truyền đến thanh âm của Đường Thanh Thanh.

Đường Kim ngẩn ngơ:

- Chị Thanh, là chị à, tìm em có việc gì sao?

- Ừ, em trai mau tới bệnh viện trung tâm, khu nội trú, chị chờ em.

Đường Thanh Thanh có chút vội vàng nói nhanh một cậu, sau đó cúp máy.

Chương 193: Biện pháp xuất ngoại đơn giản

Đường Kim lúc này mới nhìn xem di động, phát hiện hiện tại chỉ là năm giờ rưỡi sáng, còn chưa đến sáu giờ đồng hồ.

- Không phải là cha chị Thanh nhập viện rồi chứ?

Đường Kim nói thầm một câu, bằng tốc độ nhanh nhất vệ sinh cá nhân sau đó ra ngoài luôn.

Chờ hắn đi vào bệnh viện trung tâm Ninh Sơn, đã thấy ở cửa khu nội trú đậu vài chiếc xe cảnh sát, hắn lập tức biết đây không phải việc tư của Đường Thanh Thanh.

- Tiểu đệ, ở đây!

Đường Thanh Thanh luôn luôn mong đợi Đường kim xuất hiện, vừa nhìn thấy hắn nàng liền ngoắc ngoắc.

Đường Kim đi đến bên cạnh Đường Thanh Thanh, liếc mắt bốn phía một cái, sau đó hỏi một câu:

- Chị Thanh, ở đây có chuyện gì?

- Em xem ở trên.

Đường Thanh Thanh chỉ chỉ mái nhà khu nội trú.

Bây giờ còn chưa đến sáu giờ, sắc trời vẫn còn chưa sáng hẳn, bất quá Đường Kim như cũ đủ để thấy rõ ràng tình huống mái nhà, ở mái nhà bên cạnh có hai người, một người là y tá còn người kia rõ ràng là đàn ông. Chẳng qua hai người đều đưa lưng về phía bên này, nên không thể thấy được khuôn mặt của bọn họ.

- Có người muốn tự tử sao?

Đường Kim tò mò hỏi

- Không phải, là Vương Hạo ép buộc người y tá.

Đường Thanh Thanh nói nhanh.

- Vương Hạo?

Đường Kim ngẩn người

- Chị Thanh, là tên đầu heo Vương Hạo kia sao?

- Chính là hắn.

Đường Thanh Thanh gật gật đầu.

- Tiểu đệ, chị mới biết được Vương Hạo thoạt nhìn tài sản cả tỷ, nhưng hắn mượn tiền cũng là vài chục tỷ, hắn vay ngân hàng rất nhiều, nghe nói còn mượn một số người. Đương nhiên nếu Long Thành thế kỷ thành công, hắn thật ra có thể trả nổi số tiền này, nhưng em cũng biết chỗ kia không thể bán rồi.

- A, nói như vậy công lao là do em hả.

Đường Kim đối với lần này rất hài long.

- Em thật sự đúng là quá vĩ đại rồi, lại làm mất đi một tên lòng dạ hiểm độc của giới bất động sản.

- Tiểu đệ, trước hết chớ khen chính mình, giúp chị cứu người đã.

Đường Thanh Thanh nhỏ giọng thúc giục:

- Đồ đội trưởng đang ở mái nhà cùng Vương Hạo đàm phán. Nhưng Vương Hạo tinh thần không có điểm bình thường, hơn phân nửa là không có hiệu quả, theo báo cáo, Vương Hạo đoạt từ tay cảnh sát một khẩu súng, chúng ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Đâu ra cảnh sát vô dụng như vậy, bị đầu heo Vương Hạo kia đoạt súng?

Đường Kim ngáp một cái, đầu năm nay cảnh sát cần nang cao tố chất a.

- Em cũng đừng quản cái này, em có thể cứu con tin không?

Đường Thanh Thanh có chút vội vàng.

- Được rồi, trước tiên em đi tới xem một chút.

Đường Kim nói xong cũng chạy vào khu lầu nội trú.

Mà giờ khắc này, trên sân thượng, Vương Hạo một tay kẹp cổ y tá, tay kia thì cầm súng, họng súng đè vào đầu y tá, đang ở đó có chút điên cuồng rống to:

- Đừng tới đây, đừng tới đây, nếu không tao một phát bắn chết nó. Tao cho chúng mày nửa giờ, cho tao một chiếc trực thăng lại đây, tao muốn rời khỏi nơi này, tao muốn xuất ngoại!

Ngày hôm qua, Vương Hạo còn đang mong đợi sự nghiệp của mình lên một nấc thang mới, khi đó hắn vẫn còn là người nổi tiếng bất động sản, ở Ninh Sơn là nhân vật. Nhưng sau hai mươi bốn tiếng, hiện tại Vương Hạo bắt cóc con tin đã thành tội phạm, tất cả chuyện này, đơn giản hắn gặp được bước ngoặt lớn nhất cuộc đời.

Buổi sáng ngày hôm qua, mấy trăm ánh mắt cùng hơn chục phóng viên, hắn vừa mới bắt đầu phiên giao dịch, Long Thành thế kỷ khắp nơi đều là khe nứt to lớn. Mà tin tức này, cũng không có đợi qua ngày hôm sau, ngay trong ngày, mạng lưới TV thậm chí là báo chiều đều đã đưa tin, làm hắn tức giận ngất đi và được vào bệnh viện. Vương Hạo trong bệnh viện sau khi tỉnh lại được một số người thân thiết an ủi.

Quan viên chính phủ mang tới đại lễ an ủi, chính là nói cho hắn biết, công ty của hắn sẽ tạm ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, tất cả hạng mục đều được đình công, mà mấy ngân hàng lớn ở Ninh Sơn, đưa tới cho hắn hoa tươi đồng thời còn nói cho hắn biết, tiền hắn vay ngân hàng nên trả rồi.

Tìm hắn trả tiền cũng không chỉ là ngân hàng, còn có một số chủ nợ đến phòng bệnh an ủi, rốt cục để cho hắn hôn mê lần nữa. Tất nhiên trên thực tế, hắn là một lần nữa giả bộ bất tỉnh.

Khi phòng bệnh của hắn yên tĩnh, hắn lập tức tỉnh lại, lập tức hủy bỏ vé máy bay trở về của vợ còn đang ở nước ngoài du lịch, không nên quay lại, mà hắn thì bắt đầu tính kế hoạch chạy trốn, mặc dù khi hắn phát hiện tài khoản quốc nội bị hạn chế, hắn đã cảm thấy không ổn, nhưng rạng sáng bốn giờ, hắn vẫn quyết định lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.

Đáng tiếc đầu năm nay đại gia thất bại nhiều lắm, cho nên chính quyền Ninh Sơn đã sớm phòng bị Vương Hạo bỏ trốn, đặc biệt dặn dò cảnh sát canh chừng, lúc Vương Hạo còn chưa ra khỏi bệnh viện đã bị phát hiện.

Vương Hạo bị stress sắp hỏng rồi, đầu nóng lên, hắn bắt cóc hộ sĩ trực ban, còn cướp súng của cảnh sát, lôi hộ sĩ lên tầng thường rồi tạo ra cái cảnh này.

- Tao muốn xuất ngoại, tao phải rời khỏi địa phương quỷ quái này!

Vương Hạo hướng Đồ Trường Văn cùng mấy cảnh sát rống giận, hắn hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt tiều tuy, trạng thái tinh thần không ổn định. Mà giờ khắc này trong đầu hắn chỉ có một ý niệm như vầy, phải là xuất ngoại, nhất định xuất ngoại, hắn ở nước ngoài còn cất mấy ngàn vạn Đô la, chỉ cần xuất ngoại, hắn như cũ có thể được nhậu nhẹt ăn ngon, thuận tiện còn có thể bao mấy cô gái Tây.

Ngay khi trong đầu Vương Hạo xuất ngoại ý niệm thì đột nhiên một thanh âm quen thuộc trong tai của hắn:

- Phải ra khỏi đây kỳ thật rất đơn giản, cần gì máy bay trực thăng? Có muốn một biện pháp xuất ngoại đơn giản không?

Nương theo tiếng nói quen thuộc này, một thân ảnh cho hắn khắc cốt ghi tâm xuất hiện ở trước mặt, trong nháy mắt Vương Hạo đột nhiên tỉnh táo rất nhiều, hắn nghiên răng nghiến lợi, gằn từng tiếng phun ra:

- Đường Kim, lại là tiểu vương bát đản mày!

Ngắn ngủi một ngày thời gian, Vương Hạo từ trên cao ngã xuống địa ngục, hết thảy căn nguyên đều là Đường Kim, muốn hỏi Vương Hạo thống hận ai nhất, người này tuyệt đối chính là Đường Kim!

- Tôi nói cha con các người đúng là đầu heo.

Đường Kim lắc đầu thở dài:

- Các người rõ ràng có thể lựa chọn nhẹ nhàng xuất ngoại, không nên làm cho mọi việc phức tạp. Nghe tôi đi, xoay người nhảy xuống, ông chủ động tiêu diệt một thương nhân lòng dạ hiểm độc, nhất định có thể lên Thiên đường, Thiên đường cũng giống như ở nước ngoài, thế là xuất ngoại được rồi.

Mấy cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, người này đưa ra chủ ý cùi bắp gì vậy?

- Đồ Trường Văn, hiện tại tôi không cần máy bay trực thăng nữa!

Vương Hạo lúc này tựa hộ bình tĩnh lại, hắn dùng ánh mắt cừu hận nhìn Đường Kim, tiếp tục nói:

- Muốn mạng của y tá này, cho Đường Kim quỳ trước mặt tôi, dập đầu hai cái!

Chương 194: Thật sự là bã đậu a

- Nói ông đầu heo thật sự là còn coi trọng ông a!

Đường Kim lắc đầu thở dài:

- Tôi cũng không phải cảnh sát, càng không biết người y tá này, cô ta sống hay chết liên quan gì đến tôi?

Nhân viên cảnh sát cũng thấy Vương Hạo hơi bị khùm, dùng một người y tá bắt Đường kim phải lạy, có điểm kỳ lạ rồi, trừ phi Đường Kim một lòng vì người khác. Nhưng trên đời này, nào còn có loại đần độn như vậy chứ?

- Vương Hạo, chúng ta không có quyền yêu cầu Đường Kim làm như vậy.

Đồ Trường Văn cũng mở miệng nói, chính là trong lòng hắn có chút trách cứ Đường Thanh Thanh, đây không phải thêm phiền phức sao?

Đồ Trường Văn biết chắc đúng là Đường Thanh Thanh gọi Đường Kim tới, nhưng hắn cảm thấy sự xuất hiện của Đường Kim không phải là chủ ý tốt. Bởi vì rõ ràng càng kích thích Vương Hạo, mà bây giờ phản ứng của Vương Hạo lại đúng như y phỏng đoán.

- Đường Kim, mày không quan tâm sự sống chết của y tá này vậy tới đây làm gì?

Vương Hạo cười lạnh một tiếng:

- Ngươi biết y tá này chứ gì?

- Tôi biết một người y tá, nhưng đáng tiếc không phải cô ta.

Đường Kim ngáp một cái

- Tôi đến nơi này làm gì hả! Kỳ thật tôi đến chính là chế giễu ông. Nhảy sớm chút đi, sớm xuất ngoại a!

Vương Hạo tức giận nhìn Đường Kim, mặt tím tím xanh xanh ẩn ẩn hiện hiện, hiển nhiên giờ phút này đã cực kỳ phẫn nộ.

- Không muốn xuất ngoại sao?

Đường Kim lại mở miệng.

- Kỳ thật tôi cảm thấy xuất ngoại từ đây cũng không tốt, tôi nghĩ địa điểm tốt nhất kỳ thật chính là Long Thành thế kỷ a. Ông cũng không cần nhảy lầu, cứ chờ tới khi Long Thành thế kỷ trực tiếp chôn ông dưới đất, đồ bã đậu kia cũng thích hợp chôn đầu heo ông đó nha.

Nhân viên cảnh sát có chút choáng váng, thằng này thật không phải tới quấy rối? Như thế nào kích thích người ta như vậy.

- Đường Kim, mày lập tức sẽ vì lời nói mà hối hận!

Vường Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.

Đường Kim lại cười sáng lạn:

- Đáng tiếc, bây giờ ông có hối hận cũng không kip rồi.

Đang nói, điện thoại Đường Kim lại vang lên, hắn lấy ra nhìn, lần này thật đúng là Tần Thủy Dao gọi tới.

- Này Đường Kim thúi, cậu làm gì thế hả? Lâu như vậy không tới đón tôi?

Điện thoại vừa thông, Tần Thủy Dao liền có chút bất mãn reo lên.

- Còn chưa tới 6h10 mà?

Đường Kim có chút buồn bực, có vị hôn thê dễ nhìn thật sự khó khăn a!

- Tóm lại tôi đã đến cửa trường học!

Tần Thủy Dao nhẹ giọng một tiếng.

- Cậu mau tới đây!

- Đừng gấp a, tôi đang bận cứu vớt thế giới!

Đường Kim vội vàng nói.

- Cứu vớt cái đầu cậu, giờ này còn nằm mơ à? Nhanh lên đấy!

Tần Thủy Dao tức giận nói một tiếng, sau đó liền cúp điện thoại.

- Tần Thủy Dao, nếu tận thế thật sự đến đây, cô chính là tội nhân a!

Đường Kim tự lẩm bẩm, thu hồi di động, mới vừa ngẩng đầu, liền nghe được bang bang hai tiếng súng, hai viên đạn hướng hắn tốc độ cực nhanh lao tới.

Ngay tại lúc Đường Kim nghe điện thoại, Vương Hạo rốt cuộc không thể nhịn được nữa, trực tiếp hướng Đường Kim nổ súng.

-A!

Nữ y tá bị Vương Hạo bắt ép đột nhiên thét một tiếng chói tai, sau đó liều mạng thoáng giãy dụa, cư nhiên thoát được. Vương Hạo chỉ lo nổ súng vào Đường Kim bị y tá giãy dụa bất ngờ, có chút đứng không vững, không tự chủ được ngã về phía sau.

Ở phía sau hắn còn có lan can xi măng, lan can lại khá cao, ổn định cho Vương Hạo, nhưng mà ổn định chưa đến một giây đồng hồ, bởi vì lúc này lan can xi măng nứt ra một cách quỷ dị.

Vương Hạo ngửa mặt rớt xuống, trong đầu toát ra một ý niệm, trước khi chết có thể giết tiểu vương bát đản Đường Kim coi như đáng giá.

Nhưng mà, đúng lúc này hình ảnh cuối cùng hắn chứng kiến là Đường Kim lại có thể bình yên vô sự đứng trên sân thượng, lông tóc không tổn hao gì!

- Không….

Vương Hạo không cam lòng nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể hắn rốt cuộc hoàn toàn ly khai mái nhà, sinh mệnh một lần bay lượn.

- Đường Kim, cậu không sao chứ?

Đồ Trường Văn lúc này có chút khẩn trương hỏi một câu.

- Không có việc gì, đầu heo bắn súng quá kém.

Đường Kim thuận miệng nói một câu.

Thuật bắn súng quá kém?

Đồ Trường Văn âm thầm hoài nghi, Vương Hạo lúc còn trẻ từng đi lính, thuật bắn súng coi như không thật tốt nhưng khoảng cách gần như thế, muốn bắn trúng Đường Kim cũng rất đơn giản.

Chẳng qua, nhớ lại ngày đó Đường Thanh Thanh ở nhà máy hóa chất Tân Ninh biểu hiện thần kỳ, chính mình luôn hoài nghi đó là Đường Kim âm thầm động tay chân, Đồ Trường Văn lập tức thích ứng, lúc trước Đường Thanh Thanh tình huống như vậy còn không có việc gì, hiện tại Đường Kim không có gì cũng không kỳ lạ.

- Lan can xi măng này thật sự là bã đậu a.

Đường Kim nhìn thấy lan can xi măng gảy, lại bắt đầu cảm khái.

- Vương Hạo cái đầu heo kia xây một toàn bã đậu muốn lừa người khác, kết quả bị bã đậu lừa, thật sự là báo ứng xác đáng a!

Cảm khái xong, Đường Kim liền xoay người xuống lầu:

- Không còn nào nhiệt nữa, tôi đi trước!

Không đợi Đồ Trường Văn kịp phản ứng, Đường Kim liền rời khỏi, mà khi Vương Hạo rơi xuống, Đường Kim đi xuống lầu dưới, phía dưới một mảnh sợ hãi. Đường Kim lại như không có chuyện gì xảy ra đi đến bên cạnh Đường Thanh Thanh:

- Chị Thanh, em có việc đi về trước a!

Cũng không đợi Đường Thanh Thanh lấy lại tinh thần, Đường Kim biến mất.

Chờ Đường Kim đi vào cổng Ninh Sơn Nhị Trung thì phát hiện Tần Thủy Dao thật sự ở nơi này chờ hắn, còn trong xe Porsche, Tần Khinh Vũ cũng chưa rời đi.

- Khinh Vũ tỷ tỷ, chào buổi sáng, chị ăn điểm tâm chưa?

Đường Kim hướng Tần Khinh Vũ sáng lạn cười.

- Vô nghĩa, đương nhiên đã ăn rồi!

Tần Thủy Dao tức giận nói:

- Mẹ! Đừng để ý tới hắn, mẹ về trước đi.

Tần Khình Vũ mỉm cười, vẫn chào hỏi Đường Kim một tiếng:

- Đường Kim, dì đi trước, các con vào đi thôi.

Nói xong lời này, Tần Khinh Vũ liền lái xe rời đi.

Đường Kim có điểm tiếc hận, Khinh Vũ tỷ tỷ vì cái gì không thể ở lâu một chút.

- Đường Kim thúi, sáng sớm nay cậu đi đâu?

Tần Thủy Dao lúc này mở miệng hỏi, nàng mới vừa chứng kiến Đường Kim cũng không phải bên trong trường đi ra.

- Tôi không phải đã nói với cô sao? Tôi vừa rồi đang bận cứu vớt thế giới!

Đường Kim ngáp một cái

- Đi thôi, tôi đưa cô đến phòng học.

- Lưu manh!

Tần Thủy Dao tức giận mắng một câu, hướng trong trường đi đến.

- Này, Tần Thủy Dao cậu có chuyện gì đây?

Đường Kim có chút bất mãn.

- Tôi cứu vớt thế giới, vĩ đại như vậy sao lại thành lưu manh đây?

- Bởi vì tối hôm qua cậu ngủ lang!

Tần Thủy Dao khẳng khái nói.

- Không có chứ?

Đường Kim vẻ mặt cùng bộ dáng ngạc nhiên

- Tần Thủy Dao, tối qua tôi không đi quậy với cô mà!

- Đường Kim thúi, cậu mới là quỷ!

Tần Thủy Dao lập tức phản ứng, người này còn trêu nàng.

- Tôi không phải quỷ.

Đường Kim vẻ mặt cùng bộ dáng nghiêm túc

- Tôi là thần, vị thần vĩ đại không gì không làm được!

Tần Thủy Dao rốt cục không thể nhịn được nữa, cầm sách ném về phía Đường Kim.

Chương 195: Còn đáng ghét hơn lớp tiếng Anh

Đường Kim tránh khỏi, la lên một câu:

- Nhìn xem, Tần Thủy Dao cô mới là cuồng bạo lực a!

- Đó là bởi vì cậu quá ghê tởm!

Tần Thủy Dao thật là không tiếp tục đuổi đánh Đường Kim, chỉ là một bộ dáng phẫn nộ nhìn hắn.

- Cho dù là người hiền lành nhất thế giới đều cũng muốn đánh cậu!

- Cô đi hỏi Tiểu Đậu Nha, cô ấy khẳng định sẽ không đánh tôi.

Đường Kim hì hì cười.

Tần Thủy Dao nhất thời không biết nói gì, bởi vì nàng biết, Tiểu Đậu Nha quả thực hơi thiếu não. Đừng nói là đánh hắn, bất kể hắn nói cái gì Tiểu Đậu Nha đều sẽ cho rằng hắn đúng.

- Hiện tại thừa nhận mình là cuồng bạo lực chứ?

Đường Kim thở dài.

- Tôi giảng đạo lý rứa, thật là khó giao tiếp với cuồng bạo lực như cô a!

Tần Thủy Dao nhất thời chán nản, thật sự người này da mặt còn dày hơn cả tường thành.

Hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kim một cái, Tần Thủy Dao không nói cái gì nữa, bước nhanh vào phòng học, lấy ra sách tiếng Anh vốn chuẩn bị đọc, mà ngày xưa nàng thấy lớp tiếng Anh hơi bị chán, giờ lại thấy hơi thân thiết, bởi tên Đường Kim này còn chán ghét hơn cả lớp tiếng Anh.

Nếu là Đường Kim biết Tần Thủy cảm thấy hắn còn đáng ghét hơn cả lớp tiếng Anh Ngữ, nhất định sẽ muốn đánh nhau với Tần Thủy Dao một chút, trên đời này còn có thứ gì đáng ghét hơn tiếng Anh chứ?

Cũng may Đường Kim không biết, cho nên hắn tâm tình khoái trá đi ăn bữa sáng, lúc sau liền đi tới phòng học 10/4.

Cả ngày ở bên ngoài đi lang thang cũng không có ý nghĩa, thỉnh thoảng điều chế thuốc một chút cũng tốt, hơn nữa hắn còn có thể thuận tiện ở trên lớp học bổ sung chút giấc ngủ.

Mười một giờ bốn mươi.

Chuông tan học vang lên.

Đường Kim duỗi lưng một cái, tự lẩm bẩm:

- Ngủ được thật là thoải mái a!

- Bạn thân à, cậu như vậy thực đả kích tập tính học tập tích cực của mọi người a!

Trương Tiểu Bàn nhịn không được nói.

- Cậu đây liền không hiểu được.

Đường Kim lười biếng nói:

- Tôi phát minh một loại phương pháp học tập khoái lạc, hiện tại tôi đang thực hành, một khi tôi thành công, tất cả đệ tử đều thật có phúc. Sau đó các cậu có thể thoải mái học tập, thật vui vẻ tán gái. Chỉ có người vĩ đại như tôi mới có thể không tiếc tự mình đi thực hành chuyện tình vĩ đại như vậy a!

Có người rốt cuộc nhịn không được nói một câu:

- Đường Kim, chính cậu không muốn học tập coi như thôi, còn muốn gây tai họa cho bạn học khác sao?

- Cậu là ai?

Đường Kim trừng mắt nói chuyện với nam sinh, người này khổ người cũng lớn, thân cao gần mét tám, chẳng qua thị lực không được tốt, đeo một bộ kiếng thật dày.

- Bạn thân, hắn là trưởng lớp Ngụy Hiểu Quân.

Trương Tiểu Bàn vội vàng nói, mà trong phòng học những người khác lại không biết nói gì, con hàng này đến bây giờ trưởng lớp còn không biết?

- À, trưởng lớp hử, không có hứng thú, cũng không phải hoa khôi của lớp.

Đường Kim lười biếng nói.

- Đường Kim thúi, cậu kéo tôi vào làm cái gì ?

Tiếu Thiền nhất thời có chút xấu hổ.

- Đường Kim, tôi chỉ hi vọng là cậu không làm ảnh hưởng những bạn học khác học tập, nếu không muốn đi học, không ai nói cậu. Nhưng cậu cứ phải mỗi ngày chạy đến phòng học để ngủ sao?

Ngụy Hiểu Quân có chút tức giận, sau cặp kính dày, tựa hồ cũng khó mà che dấu sự đố kị trong mắt hắn.

Thân là trưởng lớp, hắn vốn phải là người được chú ý nhất lớp. Nhưng trên thực tế, hiện tại người nào cũng biết lớp 10/4, nhưng người nổi danh nhất, phải là Đường Kim, thứ hai là Trương Tiểu Bàn, còn thứ ba đó là Tiếu Thiền, mà thứ tư vẫn không tới phiên Ngụy Hiểu Quân mà là Vương Giai ở sân vận động cùng sự tình lột đồ chạy rông.

Đường Kim muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, giáo viên cũng pó tay, điều này làm cho Ngụy Hiểu Quân hâm mộ, đồng thời, cũng không nhịn được sự ghen tị, đặc biệt Đường Kim này, là hôn phu Tần Thủy Dao không nói, thành công cua được Hàn Tuyết Nhu, cả Tiếu Thiền cũng dây dưa với Đường Kim. Hình như tất cả chuyện tốt đều để cho Đường Kim chiếm đi, điều này làm cho Ngụy Hiểu Quân cảm thấy rất nản. Hắn cố gắng học tập hơn Đường Kim, tự nhận cũng đẹp trai hơn Đường Kim, vì cái gì sự đãi ngộ, lại kém xa tít tắp Đường Kim vậy?

Kỳ thật Ngụy Hiểu Quân đã sớm nhịn không được, chính là tới hôm nay, hắn rốt cuộc mới nói ra mà thôi.

- Ngủ kỳ thật hữu ích cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh, cậu xem nếu ngủ nhiều, mắt cậu có thể cận thị thành như vậy hay không?

Đường Kim vẻ mặt đồng tình nhìn Ngụy Hiểu Quân.

- Đây là do phương pháp học tập không đúng, kỳ thật vừa ngủ vừa học tập, như vậy có thể học tập, còn có thể bạo hộ đôi mắt, hiện tại vừa học vừa ngủ, ánh mắt của cậu còn có thể cứu.

- Đường Kim, cậu đừng có nói bậy bạ, nếu như cậu vẫn ngủ như trước, tôi sẽ tố cáo cậu với hiệu trưởng!

Ngụy Hiểu Quân giận dữ nói.

- Nghe cậu nói như vậy, tôi lại càng muốn ngủ.

Đường Kim nghiêm trang nói một câu, sau đó liền ra khỏi phòng học, hiển nhiên hắn không có hứng thú cùng Ngụy Hiểu Quân cãi nhau.

Một nam sinh cao đâm đầu đi tới, là Trịnh Vân Hạo, hắn thật xa cùng Đường Kim chào hỏi:

- Đường Kim.

- Cậu tìm tôi?

Đường Kim có điểm ngạc nhiên, tên mặt trắng nhỏ này tìm hắn làm cái gì đây?

- Uh, tôi tìm cậu có việc.

Trịnh Vân Hạo cũng không quanh co lòng vòng, lập tức nói ra ý đồ đến.

- Ta muốn mời cậu gia nhập đội banh, tham gia cuộc thi cao trung thách đấu vào thứ bảy này.

- Không có hứng thú.

Đường Kim liền một tiếng cự tuyệt.

Trịnh Vân Hạo ngẩn ngơ, sau đó hỏi một câu:

- Đường Kim, cậu có phải không biết cuộc thi cao trung thách đấu là cái gì?

- Không biết, cũng không có hứng thú.

Đường Kim quả thật không biết cuộc thi cao trung thách đấu là cái dạng gì, chính là hắn cảm thấy được loại thi đấu này khẳng định không có tính khiêu chiến.

- Đường Kim, theo tôi được biết, Tần Thủy Dao cùng Hàn Tuyết Nhu cũng đều sẽ tham gia cuộc thi này, cậu không muốn họ bị người khác khi dễ chứ?

Trịnh Vân Hạo rơi vào đường cùng, chỉ phải đem hai đại hoa khôi nói ra.

Đường Kim có chút buồn bực:

- Loại này thi đấu, không phải là chuyện tình của nam sinh sao?

- Bạn thân, cuộc thi cao trung thi đấu tổng cộng có ba cuộc tranh tài, một là đá bóng nam, nữ thì thi bóng chuyền, còn có một trận cuối là thi bóng rổ nam nữ hỗn hợp, Tần Thủy Dao đúng là đội viên đội erobic, Hàn Tuyết Nhu hẳn là tham gia bóng rổ hỗn hợp đi, nghe nói nàng đánh không tệ.

Một bên Trương Tiểu Bàn tiếp lời nói.

Đường Kim nhất thời buồn bực, bạn gái hắn sao có thể đi tham gia thi bóng rổ hỗn hợp đây? Đây không phải là bị người khác chiếm tiện nghi sao?

- Được rồi, ta cũng đi tham gia thi bóng rổ hỗn hợp.

Đường Kim lập tức liền có chủ ý, hắn lập tức bảo hộ bạn gái.

Lúc này đến phiên Trịnh Vân Hạo buồn bực, hắn thật ra là muốn mời Đường Kim vào đội đá bóng.

Đúng lúc này, điện thoại Đường Kim vang lên, Đường Thanh Thanh điện thoại đến.

- Tiểu đệ, em có ở trường học hay không? Có sự tình phải nói cho em.

Trong điện thoại Đường Thanh Thanh ngữ khí có vẻ dồn dập.

- Chúng ta luôn luôn không tìm được Vương Phi, em phải cẩn thận chút, hắn cũng đã biết sự cố xảy ra của Vương Hạo, chị lo hắn sẽ tìm em trả thù!

Chương 196: Em chỉ sợ nó không đến tìm em

- Chị Thanh, đừng lo lắng, em chỉ sợ nó không đến tìm em.

Đường Kim chẳng thèm để ý.

- Tiểu đệ, tóm lại em cẩn thận một chút là được, nhỡ đâu Vương Phi không tìm em, lại tìm bạn gái em thì sao?

Đường Thanh Thanh vẫn hơi lo lắng:

- Xảy ra chuyện thì có hối cũng không kịp.

- Em biết rồi.

Đường Kim trả lời thật tình một câu:

- Em sẽ cẩn thận.

- Ừ, chị cúp máy trước, có tin tức gì thì chị sẽ báo cho em.

Đường Thanh Thanh nhanh chóng cúp máy.

Đường Kim thu hồi điện thoại di động, nhìn Trương Tiểu Bàn:

- Aiz, Trương Tiểu Bàn, giúp tôi làm một chuyện.

- Bạn thân, có chuyện gì?

Trương Tiểu Bàn vội vàng hỏi.

- Báo cho tất cả mọi người, ai biết Vương Phi ở đâu, tôi sẽ cho hắn một... à, hay là cho mười vạn đi.

Đường Kim bổ sung một câu:

- Tóm lại bất luận là ai, chỉ cần tìm giúp tôi cái đầu heo Vương Phi kia, tôi sẽ cho hắn mười vạn. Chẳng qua, nếu ai muốn gạt tôi thì tôi sẽ cho hắn thành đầu heo tiếp theo đó.

- Ơ được, tôi nói cho mọi người ngay.

Trương Tiểu Bàn đáp ứng luôn, bắt đầu lấy điện thoại ra nhắn tin. Vì vụ khiêu chiến Đường Kim lần trước nên hắn có nhiều số trong danh bạ lắm. Trước nhắn mỗi người một cái, sau đó lại lên post bài, tin rằng sẽ cho mọi người biết chuyện này trong thời gian ngắn.

Còn về tại sao Đường Kim tìm Vương Phi, Trương Tiểu Bàn không có hỏi.

- Đường Kim, cậu thật sự muốn tham gia đội bóng rổ hỗn hợp?

Trịnh Vân Hạo không nhịn nổi hỏi một câu.

- Dĩ nhiên, tôi không muốn bạn gái bị khi dễ.

Đường Kim ra vẻ đương nhiên.

- Nhưng theo tôi được biết thì danh sách thi bóng rổ hỗn hợp đã được xác định, hiện tại không thể thêm người nào nữa.

Trịnh Vân Hạo suy nghĩ một chút rồi nói.

- Không sao, tôi so đẹp trai với họ, sẽ tự động có người rút lui cho tôi vào.

Đường Kim chả thèm để ý.

Trịnh Vân Hạo nhất thời câm nín, con hàng này lại định uy hiếp người khác.

- Đường Kim, thật ra... tôi cũng có một danh ngạch bổ sung của đội bóng rổ hỗn hợp.

Trịnh Vân Hạo hơi chần chờ:

- Tôi có thể nhường cho cậu, chẳng qua cậu cần tham gia cả đội bóng đá nữa. Thật ra cũng nhẹ nhàng lắm, cậu chỉ cần thủ môn là được.

- Trịnh Vân Hạo, cậu để Đường Kim làm thủ môn không phải là khi dễ người của Ninh Sơn Nhất Trung sao?

Trương Tiểu Bàn không nhịn được nói, bản lãnh thủ môn của Đường Kim thì khác gì đóng cửa cầu môn đâu.

- Trương Tiểu Bàn, chúng ta đã thua liền hai năm rồi, không thể thua được nữa.

Trịnh Vân Hạo hơi xấu hổ nói.

- Được rồi, nể mặt cậu đưa danh ngạch cho tôi, tôi giúp cậu một chút, gia nhập đội bóng các cậu là được.

Đường Kim đáp ứng.

- Đường Kim, lần này thật sự phải trông vào cậu rồi!

Trịnh Vân Hạo mừng rỡ:

- Nhớ kỹ, thời gian là thứ bảy này, ba giờ chiều, địa điểm là sân bóng của Ninh Sơn Nhất Trung, chỉ cần lúc đó cậu đến sân là được!

- Không thành vấn đề, tôi luôn giữ lời mà.

Đường Kim vừa nói xong đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc:

- Đường Kim!

Hàn Tuyết Nhu xinh đẹp khêu gợi đã chạy tới, Trương Tiểu Bàn hâm mộ nhìn Đường Kim một cái rồi cũng thức thời nói:

- Bạn thân, không phiền cậu hẹn hò nữa, tôi đi trước a!

- Tôi cũng đi trước!

Trịnh Vân Hạo cũng thức thời rời đi.

Hai người họ vừa đi, Hàn Tuyết Nhu cũng chạy đến cạnh Đường Kim. Chẳng qua, lần này Hàn Tuyết Nhu cũng không có đến một mình, phía sau nàng có một con cờ hó màu trắng, trước gọi là Bối Bối, giờ kêu là Đường Đường, là một con chó quý tân.

- Tôi vừa nhận được tin nhắn của Trương Tiểu Bàn, cậu đang tìm Vương Phi?

Hàn Tuyết Nhu rất tự nhiên kéo tay Đường Kim, hồn nhiên nói:

- Có phải xảy ra chuyện gì nữa không?

- Không có gì, chẳng qua cha của tên đầu heo kia xuất ngoại rồi, nhà hắn cũng phá sản, không chừng hắn lại đổ lỗi lên đầu anh. Cho nên cứ tìm ra hắn trước cho lành.

Đường Kim hời hợt nói.

- Xuất ngoại?

Hàn Tuyết Nhu sửng sốt:

- Tôi có nghe tin tức, cha hắn đã nhảy lầu chết rồi mà!

- À... đó chính là xuất ngoại, mặc kệ cha hắn lên thiên đàng hay xuống địa ngục thì cũng vẫn là ở nước ngoài thôi.

Đường Kim nghiêm trang nói.

Hàn Tuyết Nhu nhất thời dở khóc dở cười, đây cũng gọi là xuất ngoại à?

- Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.

Đường Kim ôm eo Hàn Tuyết Nhu, muốn kéo nàng rời đi.

- Không đi, tôi đã hẹn ăn cùng với đám Đặng Bình Bình ở trường rồi.

Hàn Tuyết Nhu lắc đầu:

- Nếu không cậu cũng xuống căn tin đi?

- Tới đó ăn không đủ no, hay là quên đi.

Đường Kim lại không muốn xuống căn tin chịu tội, cũng không muốn gặp một đám bóng đèn.

- Tôi đi phòng ăn đây.

Hàn Tuyết Nhu khom lưng bế Đường Đường lên:

- Đúng rồi, sau này nếu không thấy tôi trên lớp thì hơn phân nửa ở phòng tập piano, thời gian rỗi tôi sẽ luyện đàn.

Hàn Tuyết Nhu ôm Đường Đường rời đi, Đường Kim lại có chút buồn bực, piano có cái gì tốt? Tuổi còn trẻ nên quý trọng thời gian nói chuyện tình yêu a.

Chẳng qua, nghĩ lại ngày hôm qua đánh cuộc với Hàn Tuyết Nhu, Đường Kim lại cao hứng trở lại. Nhiều nhất chờ đến sau quốc khánh là hắn có thể như ý rồi.

Đường Kim một bên ước mơ cuộc sống tươi đẹp, một bên từ tốn đi ra ngoài trường.

Ăn cơm trưa xong, Đường Kim trở về trường học, hắn hy vọng hôm nay có thể phát hiện Vương Phi, sau đó giải quyết cho xong chuyện này.

Vốn Đường Kim cho rằng, loại đầu heo như Vương Phi sẽ bị tìm ra dễ dàng, nhưng qua một buổi chiều mà hắn lại nhận ra, mình sai rồi, Vương Phi chẳng có tung tích đâu.

Đến buổi tối, đưa Tần Thủy Dao đến lớp tự học rồi lại đưa Hàn Tuyết Nhu về ký túc xá nữ, Đường Kim trở về chỗ của mình, vẫn không có tin tức của Vương Phi. Không riêng gì Ninh Sơn Nhị Trung, mà ngay cả bên cảnh sát cũng không biết Vương Phi ở đâu. Thậm chí Đường Kim còn bảo Tống Oánh cho người Thiên Hạt bang đi tìm, nhưng bọn họ vẫn chẳng tìm được gì.

- Thật là ngu ngàn lần vẫn khôn được một phát nha! Đầu heo như rứa mà lại có thể làm ra được chuyện thông minh thế này.

Đường Kim hơi buồn bực, lại không tránh được, sớm biết thế thì đã cho người trông chừng Vương Phi, ban đầu hắn cho rằng công ty Vương Hạo cần một thời gian mới sụp đổ, không ngờ lại nhanh như thế, cho nên hắn cũng không có thời gian chuẩn bị.

- Quên đi, luyện công cho lành.

Đường Kim đi vào phòng ngủ, vừa ngồi khoanh chân xuống, điện thoại lại vang lên. Thấy cái số tổng bộ Ám Kiếm kia, Đường Kim hiểu ngay, rốt cuộc Hiểu Hiểu đã gọi điện báo cáo rồi.

Đường Kim nhận điện thoại, mở miệng đã hỏi:

- Biết mẹ tôi là ai chưa?

Chương 197: Ba mươi năm chuyên tâm vì mỹ nữ

Bên kia điện thoại trầm mặc một chút, sau đó là giọng nói ngọt ngào nhưng gần như phát điên của Hiểu Hiểu:

- Quỷ chán ghét, không thể nói chuyện khác hay sao?

- Nhưng tôi chỉ quan tâm vấn đề này a.

Đường Kim cảm giác mình rất vô tội:

- Hơn nữa, không phải cô phải báo cáo chuyện này cho tôi hay sao?

- Ê, quỷ chán ghét, tôi nói lại lần nữa, tôi không biết!

Hiểu Hiểu thở phì phì nói.

- À, vậy thì thôi, tôi đi ngủ!

Đường Kim nói xong thì cúp máy.

Chẳng qua điện thoại lại vang lên lần nữa, hiển nhiên là Hiểu Hiểu gọi tới.

- Không phải báo cáo xong rồi à? Gọi điện làm cái gì?

Đường Kim nhận điện thoại , hơi bất mãn chất vấn.

- Quỷ chán ghét, nếu anh không hàn huyên đủ nửa giờ thì sau này tôi không giúp anh tìm mẹ nữa!

Hiểu Hiểu thở phì phì uy hiếp.

- Thật ra, nếu có thể tìm được cha tôi thì không tìm mẹ nữa cũng được.

Đường Kim nói rất chân thành.

Hiểu Hiểu rất là tức giận:

- Quỷ chán ghét, có biết hôm qua tôi đã giúp anh một đại ân không hả?

- Không biết.

Đường Kim trả lời ngay, sau đó tò mò hỏi thăm:

- Cô giúp tôi cái gì?

- Hừ, nếu không phải tôi chụp ảnh ở cửa chính trụ sở tiềm long Ninh Sơn, anh cho rằng sẽ sóng êm gió lặng như thế sao?

Hiểu Hiểu hừ nhẹ một tiếng:

- Giờ thì nổi tiếng rồi, ngày hôm qua có rất nhiều người gọi điện tới tổng bộ Ám Kiếm tra tài liệu của anh đó!

- À, vậy hôm qua chắc cô bận rộn lắm.

Đường Kim nhất thời hiểu ra:

- Vậy nên hôm qua cô không gọi điện báo cáo, không trách được a.

- Giờ thì biết tôi giúp anh đại ân chưa?

Hiểu Hiểu hừ nhẹ một tiếng:

- Ê, tôi hỏi anh, đi học có vui không?

- Không vui.

Đường Kim thuận miệng trả lời, sau đó hỏi ngược lại một câu:

- Cô chưa từng đi học à?

- Tôi là thiên tài, không cần đi học.

Giọng điệu của Hiểu Hiểu có vẻ khoe khoang, nhưng dường như lại hơi mất mát.

- Tôi cũng là thiên tài a, sao tôi lại phải đi học?

Đường Kim cảm thấy rất không công bình:

- Ê, Hiểu Hiểu kia, cô bao nhiêu tuổi rồi?

- Hỏi tuổi của nữ sinh là rất vô lễ.

Hiểu Hiểu hơi bị mất hứng, nhưng sau đó lại hồi đáp:

- Tôi còn nhỏ hơn anh.

- À... hóa ra là một con tiểu nha đầu.

Đường Kim có chút hứng thú rã rời:

- Cô là mỹ nữ hả?

- Tất nhiên tôi là mỹ nữ, tôi là Hiểu Hiểu xinh đẹp nhất!

Trong giọng nói của Hiểu Hiểu tràn đầy tự hào.

Đường Kim cũng không quá tin tưởng:

- Không thấy thì không tin, đưa tấm hình đây coi.

- Tôi không cho anh xem.

Hiểu Hiểu hừ một tiếng:

- Anh là đại sắc lang hoa tâm!

- Tôi không phải là sắc lang, tôi cũng không hoa tâm, tôi rất là chung thủy.

Đường Kim lập tức phản bác.

Hiểu Hiểu cười nhạt:

- Lừa ai vậy cưng? Anh cho rằng tôi không biết hả? Anh có hôn thê là Tần Thủy Dao, còn có chị kết nghĩa Đường Thanh Thanh, cả cô bạn gái Hàn Tuyết Nhu nữa, tình nhân Tống Oánh được ẩn giấu, lại còn nói mình chung thủy?

- Tất nhiên là chung thủy rồi.

Đường Kim vẫn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

- Tấm lòng tôi trước sau vẫn như một, tôi chỉ thích mỹ nữ, đó gọi là chuyên tâm vì mỹ nữ ba mươi năm... ế, không đúng, hẳn là chuyên yêu mỹ nữ, ngàn năm không đổi. Chẳng lẽ còn chưa đủ chung thủy hay sao?

Đầu bên kia điện thoại, Hiểu Hiểu trầm mặc vài giây đồng hồ, sau đó phun ra một câu:

- Quỷ chán ghét, da mặt anh còn dày hơn cả tường thành vài trăm lần.

Nói xong câu đó, Hiểu Hiểu cúp máy luôn, hiển nhiên là nàng không chịu được sự vô sỉ của tên này.

Đường Kim cầu còn không được, ném di động lên giường, bắt đầu luyện công.

Một đêm bình thường, hai ngày sau, cuộc sống của Đường Kim trở nên bình lặng. Cả hai ngày, hắn đều rình trong trường, không đi đâu, nhưng Vương Phi vẫn bặt vô âm tín.

Tiết cuối cùng chiều thứ sáu kết thúc, vô số học sinh chen chúc ra, lại một tuần trôi qua, tối nay nhất định có vài kẻ ăn chơi cả đêm.

Đường Kim rất là hy vọng liên hoan với Hàn Tuyết Nhu, nhưng vấn đề là nàng lại ôm Đường Đường đi tới phòng piano. Đường Kim chỉ có thể buồn bực tiễn Tần Thủy Dao về nhà.

Đưa Tần Thủy Dao ra khỏi cổng trường, lại không Tần Khinh Vũ lái Porsche đến, Tần Thủy Dao lúc này mới nói với Đường Kim:

- Mẹ nói sẽ muộn năm phút, chờ một chút đi.

- Biết rồi.

Đường Kim ỉu xìu nói.

- Đường Kim thúi, hôm nay sao cậu chả có tý tinh thần nào vậy? Không phải Hàn Tuyết Nhu đá cậu rồi đấy chứ?

Tần Thủy Dao có chút buồn bực.

- Tôi đẹp trai như vậy, cô ấy đá tôi sao được?

Đường Kim trợn mắt nhìn Tần Thủy Dao một cái:

- Chỉ là quá nhàm chán mà thôi.

Kể từ khi tới thành phố Ninh Sơn, hắn còn chưa qua hai ngày yên bình như thế bao giờ. Điều này làm hắn cảm thấy hơi hối hận, có phải không nên đuổi hết mấy thằng ngu Tiềm Long kia đi không?

Ăn cơm tán gái đạp Tiềm Long, đây vốn đã là sinh hoạt hàng ngày của hắn. Hiện tại thiếu một thứ, cứ thấy thiếu thiếu gì đó.

- Hai lúa!

Tần Thủy Dao khinh bỉ nhìn Đường Kim, sau đó đổi đề tài:

- Nghe nói ngày mai cậu phải tham gia cuộc thi khiêu chiến trung học?

- Ờ, không phải cô cũng tham gia sao?

Đường Kim thuận miệng hồi đáp.

- Ai nói tôi phải đi? Khiêu chiến trung học có ba trận, tiến hành trong ba tuần. Bóng chuyền tranh tài vào tuần sau.

Tần Thủy Dao nhìn Đường Kim như thằng ngốc:

- Cả điều này cũng không biết à?

- Chuyện nhỏ như vậy, tôi còn không để trong lòng.

Đường Kim hời hợt nói.

- Cắt, không biết thì không biết, còn giả vờ giả vịt!

Tần Thủy Dao bĩu môi:

- Thật không biết cậu có phải con rối hay không, ở đây hai tuần mà cái gì cũng không biết.

- Muốn biết tôi có phải con rối hay không thì cô cứ thử xem.

Đường Kim lười biếng nói:

- Con rối không đánh người, cô thử một chút xem tôi có đánh cô không?

- Đánh tôi thử xem?

Tần Thủy Dao nhìn chằm chằm Đường Kim:

- Cậu dám đánh tôi thì tôi mách mẹ, sau này nói cho sư phụ cậu biết.

- Tôi không đánh cô.

Đường Kim cười hì hì:

- Bởi vì đánh là thương, mắng là yêu, tôi đánh cô chẳng phải là thổ lộ tôi yêu cô à?

- Quỷ mới yêu cậu!

Tần Thủy Dao liếc Đường Kim một cái, sau đó liếc thấy có chiếc Porsche đang chạy tới, nàng liền đi ra đó luôn.

Porsche dừng lại, Tần Thủy Dao mở cửa xe chui vào. Nhưng xe vẫn chưa lái đi.

- Đường Kim, có về ăn tối với dì không?

Tần Khinh Vũ xuống xe, thanh âm động lòng người truyền đến.

Tham lam nhìn thoáng qua Tần Khinh Vũ một cái, Đường Kim cũng hơi động tâm, nhưng rốt cuộc vẫn lắc đầu:

- Chị Khinh Vũ, hiện tại em có chút việc, hay là thôi đi.

- Vậy cũng được, lúc nào rảnh thì nói với Dao Dao một tiếng.

Tần Khinh Vũ cũng không cưỡng cầu, rất nhanh đã rời đi.

Nhìn Porsche đi xa, Đường Kim lầm bầm:

- Phi đầu heo à Phi đầu heo, cũng vì mày mà làm tao không dám đi hẹn hò với chị Khinh Vũ, chờ tao tìm được mày thì ngay cả đầu heo mày cũng không làm được.

Quay người lại, Đường Kim phát hiện Tiếu Thiền đứng cách đó không xa, hơi tức giận nhìn hắn:

- Nè, Đường Kim thúi, rốt cuộc cậu định để tôi biểu diễn tiết mục gì?

Chương 198: Tôi theo lộ tuyến thanh thuần

- Cô am hiểu cái gì nhất?

Đường Kim thuận miệng hỏi.

- Khiêu vũ, piano, ca hát, cái gì cũng biết nhưng chẳng cái nào là giỏi nhất cả!

Tiếu Thiền tức giận nói, đến giờ này mới hỏi nàng am hiểu cái gì, không phải quá muộn sao?

- Cho nên, cô nên chuyên tâm hơn một chút.

Đường Kim nghiêm trang nói.

- Cậu còn không biết xấu hổ nhắc hai chữ chuyên tâm này à?

Tiếu Thiền thật sự muốn đánh người.

- Chỉ yêu mỹ nữ một ngàn năm, người nào cũng không thể chuyên tâm như tôi được.

Đường Kim không chút đỏ mặt hồi đáp.

Tiếu Thiền nắm chặt đôi tay trắng như phấn, vẫn nhịn xuống không động thủ. Không phải là không muốn, mà nàng biết là đánh không lại, vớ vẩn còn bị xấu mặt, vậy thì được không bằng mất.

- Đường Kim thúi, tôi cũng biết cậu đùa bỡn tôi mà, cậu căn bản không có biện pháp!

Tiếu Thiền thật tức giận, không nên tin thằng này mà.

- Cô cũng không phải bạn gái của tôi, tôi không có hứng thú đùa bỡn cô.

Đường Kim lười biếng nói:

- Aiz, Tiếu Thiền, tôi hỏi cô một vấn đề, bình thường mà nói, có phải chắc chắn một trong hai người kia sẽ được giải nhất?

- Không sai, Tần Thủy Dao đã đoạt giải nhất ba năm liên tiếp, chỉ có Hàn Tuyết Nhu mới có thể thắng cô ấy.

Tiếu Thiền có vẻ hơi đố kỵ, Tần Thủy Dao và Hàn Tuyết Nhu thật giống như con cưng của giời, nếu đặt ở cổ đại thì họ là công chúa, mà Tiếu Thiền thì cũng chỉ là con gái bình dân mà thôi.

- Cô biết Hàn Tuyết Nhu và Tần Thủy Dao biểu diễn cái gì không?

Đường Kim lại hỏi.

- Tôi biết sao được?

Tiếu Thiền tức giận nói:

- Mỗi lần hội quốc khánh đều không có diễn tập, không biểu diễn chính thức thì sao biết được các lớp khác diễn cái gì?

- Cô không biết?

Đường Kim khinh bỉ một trận:

- Tôi biết.

Tiếu Thiền lại muốn bóp chết Đường Kim, thằng này là hôn phu của Tần Thủy Dao, lại là bạn trai Hàn Tuyết Nhu, biết có gì lạ sao? Lại còn kiêu ngạo?

- Cậu biết thì làm sao?

Tiếu Thiền căm giận nói.

- Tiếu Thiền, tôi phát hiện cô bắt đầu phát dục ở chỗ nào đó rồi. Nếu không, sao chỉ số thông minh của cô giảm tợn vậy?

Đường Kim lắc đầu than thở:

- Biết người biết ta thì mới có thể giành giải nhất a, đạo lý đơn giản như thế mà cũng không biết sao?

- Phát dục chỗ...

Tiếu Thiền hơi mơ hồ, nhưng vừa nói một nửa, nàng đột nhiên phát hiện Đường Kim đang liếc ngực mình, lại liên hệ thành ngữ ngực to không não nào đó. Rốt cuộc nàng cũng hiểu, không khỏi hung hăng trợn mắt nhìn Đường Kim:

- Đường Kim, cậu là một tên lưu manh đáng chết!

- Đó là một vấn đề y học nghiêm túc, sao lại nói tôi lưu manh?

Đường Kim nhìn Tiếu Thiền, bộ dáng rất chân thành:

- Cô cũng mười sáu rồi, phát dục hơi chậm đó.

- Đường Kim, cậu đi chết đi!

Tiếu Thiền thở phì phì mắng một câu, xoay người đi thẳng.

- Aiz, phát dục muộn cũng không cần cuống a, có câu đại tài thì lớn chậm, tôi tin rằng dáng người cô sẽ tốt hơn, không cần tự ti a!

Đường Kim gọi với theo một câu.

Tiếu Thiền không để ý tới Đường Kim, nhảy lên Lamborghini phóng vèo vèo.

- Thật ra tôi đã nghĩ ra cho cô biểu diễn cái gì, cần gì chạy nhanh vậy chứ?

Đường Kim nói thầm một câu, đi vào cổng trường.

Phòng âm nhạc của Ninh Sơn Nhị Trung có một chiếc piano, cũng không biết Hàn Tuyết Nhu dùng cách gì, tạm thời chiếm dụng chiếc đàn này. Dĩ nhiên, quyền sử dụng chỉ tính sau khi tan học, lúc học sinh đang ăn cơm chính là lúc nàng luyện tập piano.

Cũng không phải Hàn Tuyết Nhu không mua nổi piano, chẳng qua trong ký túc xá không có chỗ để, còn về biệt thự của nàng thì cũng có đàn, chỉ là nàng không dám đi. Một là ở đó có chuột, hai là nàng cảm thấy khu nhà kia không an toàn. Cũng không phải nàng chưa nghĩ qua việc dẫn Đường Kim đi cùng, chẳng qua, nàng cảm thấy nếu cho hắn vào biệt thự đó, chỉ sợ chẳng có thời gian mà đánh đàn, không tán tỉnh hết cả ngày là tốt rồi.

Còn chưa đến phòng âm nhạc, Đường Kim đã nghe thấy tiếng piano nhu hòa. Khúc nhạc này quen lắm, là khúc nhạc Beethoven hiến tặng cho Alice.

Nhanh chóng đi tới cửa phòng, Đường Kim nhìn thấy một bóng lưng mặc váy dài trắng muốt, nàng ngồi cạnh piano, đang thành thạo điều khiển từng phím đàn.

Mà bên cạnh nàng, một con chó trắng đang gục gặc, dường như đang làm một thính giả vậy.

Hết một khúc, rốt cuộc Đường Kim cũng mở miệng:

- Cưng à, đây không phải là phong cách của em nha!

Người mặc một thân váy trắng lại là Hàn Tuyết Nhu. Nghe thấy tiếng của Đường Kim, nàng xoay người cười ngọt ngào với hắn:

- Đường Kim, sao cậu lại tới đây?

- Thân là bạn trai của em, anh cảm thấy có nghĩa vụ cùng em nhịn đói, vậy nên anh tới đây.

Đường Kim nghiêm trang nói.

- Chắc chắn cậu lại đánh cái chủ ý nào đó.

Hiển nhiên Hàn Tuyết Nhu không tin Đường Kim.

- Tuyệt đối không có, anh chưa bao giờ nghĩ bậy bạ.

Đường Kim lại ra vẻ vô tội.

- Hừ, cho dù cậu nghĩ bậy bạ thì tôi cũng không cho cậu thỏa mãn.

Hàn Tuyết Nhu hừ nhẹ một tiếng, sau đó lại đổi giọng:

- Nè, vừa rồi cậu nói cái gì mà không phải phong cách của tôi?

- À, dù là khúc nhạc mà em đàn hay là trang phục hiện tại thì cũng không phải phong cách của em.

Đường Kim nghiêm trang nói.

Hàn Tuyết Nhu hiện tại mặc một bộ váy dài rất bảo thủ, mặc dù vẫn xinh đẹp vô cùng, nhưng lại bớt đi mấy phần quyến rũ.

- Người ta đi theo lộ tuyến thanh thuần, không được sao?

Hàn Tuyết Nhu liếc Đường Kim một cái, hiển nhiên đã hiểu được lời hắn nói.

- Không phải là không được, chẳng qua, cưng à, làm sao em có thể che giấu bản tính của mình chứ?

Đường Kim cười hì hì:

- Anh thích em gợi cảm hơn một chút cơ.

Hàn Tuyết Nhu không biết nghĩ đến cái gì, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên, liếc Đường Kim một cái:

- Tôi cũng biết cậu đang nghĩ bậy nghĩ bạ, mặc kệ cậu!

Hàn Tuyết Nhu xoay người ngồi xuống bên đàn một lần nữa, tiếp tục luyện piano, thật sự mặc kệ Đường Kim. Chẳng qua, khúc nhạc kế tiếp của nàng lại không nhu hòa như trước nữa, mà lại là một khúc piano khá là cuồng dã.

Đến tận 7h tối, Hàn Tuyết Nhu mới dừng luyện tập. Khi nàng đứng dậy lần nữa, quay đầu, nàng không khỏi ngẩn ngơ, vì Đường Kim vẫn đang đứng ở cửa.

- Cậu vẫn chờ à?

Hàn Tuyết Nhu hơi kinh ngạc hỏi.

- Anh phải thực hiện nghĩa vụ của bạn trai.

Đường Kim nghiêm trang nói:

- Nhưng mà cưng ơi, anh còn một vấn đề muốn hỏi em.

- Vấn đề gì thế?

Hàn Tuyết Nhu hỏi.

- Anh đã thực hiện nghĩa vụ của bạn trai, có phải em cũng nên thực hiện nghĩa vụ của bạn gái không?

Đường Kim chân thành nói.

Bình Luận (0)
Comment