Kiếm Ngấn không có lập tức trả lời câu hỏi của Ninh Tâm Tĩnh, mà ông bắt đầu nói sang một việc khác:
- Ám Kiếm bây giờ xác thực đã thay đổi rồi, nhưng trên thực tế, sự thay đổi này không phải mấy tháng gần đây mới bắt đầu phát sinh, từ mấy năm trước Ám Kiếm đã bắt đầu thay đổi, chỉ là trước đây không có thể hiện rõ ràng ra mà thôi, mấy tháng gần đây, do sức ép của Long Kiếm chi chiến và không ít thành viên mới gia nhập, mới làm cho loại biến chất tiềm tàng này nổi lên.
Nói đến đây, Kiếm Ngấn nhìn Ninh Tâm Tĩnh nhẹ nhàng hỏi:
- Kỳ thực sự biến chất này ta tin là mấy năm nay cô cũng cảm giác được một chút phải không?
Ninh Tâm Tĩnh lặng lẽ gật đầu, ba thước băng đông không phải một ngày trời lạnh mà thành được, nếu như chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng thì Ám Kiếm sao có thể phát sinh biến hóa lớn như vậy được chứ?
- Sự suy bại của Ám Kiếm tuy rằng một phần nguyên nhân là do Tiềm Long trèn ép, nhưng thực ra ta và cô đều rõ ràng, nguyên nhân không chỉ do Tiềm Long mà còn là do chúng ta không có cơ sở vững chắc, chưa có truyền thống tiếp nối và thiếu thốn nhân tài. – Kiếm Ngấn tiếp tục:
- Mấy đệ tử nhà thế gia quyền quý gia nhập Tiềm Long thực ra cũng đồng nghĩa với việc cung cấp cho Tiềm Long vô số nhân tài, điểm này chúng ta không bằng họ, những năm gần đây để duy trì sự tồn tại của Ám Kiếm, lãnh đạo cao tầng đã bắt đầu đánh chủ ý lên người một số đệ tử thế gia, tìm kiếm sự ủng hộ của đại gia tộc.
- Tổng bộ Ám Kiếm của chúng ta hiện tại cũng đã có không ít đệ tử thế gia rồi. – Ninh Tâm Tĩnh nhẹ giọng nói, trong thanh âm không dấu nổi vẻ bất lực.
- Đúng vậy, ví dụ như Phương Thiếu Quốc, hay người ủng hộ lớn nhất của chúng ta – Tiêu gia, bọn họ đều cài cắm không ít người vào bên trong rồi. – Kiếm Ngấn từ từ thở ra một hơi:
- Ta biết họ muốn làm gì nhưng ta không muốn ngăn cản họ, bởi vì nếu như ta làm thế thì Ám Kiếm khó mà tồn tại tiếp được.
- Vậy chúng ta cứ mặc cho Ám Kiếm biến thành Tiềm Long thứ 2 sao? – Ninh Tâm Tĩnh không nhịn được hỏi.
- Ta muốn bảo vệ căn cơ của Ám Kiếm, ta cũng không muốn Ám Kiếm bị các đại gia tộc khống chế, nhưng ta biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì Ám Kiếm chỉ có hai kết cục. – Kiếm Ngấn lại thở ra một hơi:
- Cho nên ta mới chủ động tìm bên Tiềm Long đề ra Long Kiếm chi chiến.
Ninh Tâm Tĩnh nhất thời ngây ngốc, đáp án này vượt xa dự liệu của nàng.
- Về lần Long Kiếm chi chiến này còn có một số hiệp nghị mà các cô còn chưa biết, nếu như chúng ta thua, tất nhiên sẽ bị Tiềm Long nuốt gọn, nhưng nếu chúng ta thắng thì tuy không thể làm gì được Tiềm Long nhưng ít nhất trong 10 năm tới Ám Kiếm sẽ không vì bất cứ lí do gì mà biến mất được, Ám Kiếm sẽ trở về làm Ám Kiếm chân chính, giống như lúc đầu, không chịu sự khống chế của bất cứ thế lực nào, chỉ trung thành với nhân dân và trung thành với Quốc gia, cô hiểu không?
- Nhưng nếu như chúng ta không may thua cuộc thì sao? – Ninh Tâm Tĩnh do dự một lát rồi hỏi tiếp:
- Chúng ta cần chuẩn bị thêm chút thời gian nữa mới phải.
- Tâm Tĩnh, thời gian càng kéo dài thì càng bất lợi cho chúng ta, nếu như bây giờ tiến hành Long Kiếm chi chiến thì chúng ta vẫn còn một tia hy vọng, nếu qua vài năm nữa thì chúng ta sẽ không còn cơ hội nào để chiến thắng cả. – Kiếm Ngấn lắc đầu nói.
- Nhưng bây giờ chúng ta có Đường Kim ủng hộ, nếu thêm vài năm nữa…- Ninh Tâm Tĩnh chưa nói hết bỗng dừng lại, bởi vì nàng hiểu ra một việc, nếu như không có Long Kiếm chi chiến thì Đường Kim sẽ không ra nhập Ám Kiếm.
- Tâm Tĩnh, tuy hiện tại cô không phải là đặc công mạnh nhất trong Ám Kiếm, nhưng ta biết cô là người trung thành nhất, đây cũng là nguyên nhân ta nói những lời này với cô. – Kiếm Ngấn than nhẹ một tiếng:
- Năng lực của Đường Kim rất mạnh, nhưng quá là kiệt ngạo bất tuân, cũng may là hắn vẫn còn chịu nghe cô nói, sau này ở chỗ hắn, cô nên chú ý nhiều một chút.
- Lão đại, Đường Kim là người rất đơn giản, chân thành đối đãi với hắn là được,không nên dùng âm mưu quỷ kế gì cả. – Ninh Tâm Tĩnh nhẹ nhành nói.
- Vấn đề là hắn không tùy ý chấp nhận sự chân thành của người khác. – Kiếm Ngấn cười nhạt, sau đó dùng một ánh mắt rất kì dị nhìn Ninh Tâm Tĩnh, giọng đầy thâm ý nói:
- Tâm tĩnh, ta nghĩ chắc cô cũng hiểu, hắn đối xử với cô khá đặc biệt.
- Ta biết. – Ninh Tâm Tĩnh đối với chuyện này tỏ ra khá bình tĩnh:
- Hắn cũng không cố ý giấu diếm điều gì.
- Cô hiểu được thì tốt. – Kiếm Ngấn than nhẹ một tiếng, lại đổi chủ đề:
- Lại nói tên tiểu tử kia tối qua ở cùng một chỗ với Diệp Tử Vận, trước đó hình như hai người hoàn toàn không quen biết thì phải?
- Ta cũng không biết, ta vốn cho rằng tối qua hắn nên ở cùng Tống Oánh mới phải. – Ninh Tâm Tĩnh cũng không rõ việc này là thế nào.
- Phải rồi, tối qua ta nhận được một tin tức, có một tên tiểu tử cướp mất nữ nhân mà Trang Minh Tinh nhìn trúng, một người gọi là Băng Di, tên tiểu tử đó hình như cũng là Đường Kim thì phải. – giọng điệu Kiếm Ngấn bắt đầu bát quái.
Ninh Tâm Tĩnh nghe xong chỉ biết cạn lời, nếu việc này là thật thì Đường Kim cũng quá trâu bò đi, trong một đêm mà cướp mất hai nữ nhân của hai đại công tử trong kinh thành.
Thấy Ninh Tâm Tĩnh không nói gì, Kiếm Ngấn tiếp tục nói:
- Đây đều là việc riêng của Đường Kim, ta sẽ không can thiệp, nhưng mà cô phải nói rõ với Đường Kim, việc riêng của hắn, hắn phải tự mình giải quyết, Ám Kiếm sẽ không ra mặt giải quyết mấy loại phiền phức đó.
- Ta hiểu. – Ninh Tâm Tĩnh gật đầu.
- Tất nhiên, nếu như trong Ám Kiếm có người lấy danh nghĩa cá nhân giúp đỡ hắn thì cũng được, nhưng mà việc này sẽ không liên quan đến Ám Kiếm. – Kiếm Ngấn lại bổ xung thêm một câu
- Ta biết rồi! – Ninh Tâm Tĩnh lại gật đầu.
- Còn có một việc. – Kiếm Ngấn trầm ngâm một lát:
- Vĩ Hưng đã chết, 36 vị Kim Kiếm đặc công giờ đang thiếu một vị trí, cho nên vị trí này sẽ do cô thay thế, nhưng mà nguyên nhân cái chết của hắn cũng sẽ do cô điều tra.
- Không vấn đề, đa tạ lão đại! – ngữ khí của Ninh Tâm Tĩnh có chút kích động, từ Ngân Kiếm đặc công thăng lên Kim Kiếm đặc công đối với nàng là một bước nhảy rất quan trọng.
- Cái này cô hoàn toàn xứng đáng. – Kiếm Ngấn cười nhẹ một tiếng:
- Cô đi đổi thẻ chứng từ đi, sau đó lập tức bắt tay điều tra cái chết của Vĩ Hưng.
- Rõ! Thưa xếp! Ninh Tâm Tĩnh giơ tay thực hiện động tác chào của quân nhân rồi mới vui vẻ quay đầu rời đi.
Mà lúc này, trên một con đường ở kinh thành, Đường Kim vẫn đang ngồi trong con xe Audi của Diệp Tử Vận, qua cửa kính ô tô, hắn thấy bên ngoài là đủ các loại tòa nhà cao thấp cũ mới khác nhau, bên đường đầy những nam nữ đi đi lại lại, theo thời gian trôi đi, hắn dần quen thuộc hơn với nơi này.
Thời gian trôi đi khá nhanh, bất tri bất giác đã tới 12 giờ trưa.
- Chúng ta đi ăn cơm đã. – Diệp Tử Vận nhìn đồng hồ sau đó giảm tốc rồi mới quay sang Đường Kim mở miệng đề nghị:
- Ngươi lần đầu tới kinh thành, ta có thể đưa ngươi đi thử những món ăn ngon chính tông ở đây…
- Oanh!
Một tiếng nổ lớn cắt ngang lời nói của Diệp Tử Vận, chiếc Audi rung mạnh một cái, dường như bị người khác đâm vào đuôi xe.
Chương 520: Chưa thấy ai nhạt nhẽo như ngươi cảCú va đập cũng không mạnh nhưng do bất ngờ nên thân thể Diệp Tử Vận nghiêng mạnh về phía trước, đầu nàng thiếu chút nữa thì đập vào vô lăng, may mà Đường Kim nhanh tay nhanh mắt mới một tay ôm lấy người nàng, đem thân thể nàng giữ vững đồng thời còn đem hai nửa quả cầu của nàng ép đến biến hình. ^.^
Diệp Tử Vận thần sắc như thường, nàng đối với chuyện này cũng không có cảm giác đặc biệt gì, điều này nhất thời làm cho Đường Kim hoài nghi nữ nhân này ở phương diện đó có khi nào bị vô cmn cảm không? Hắn vẫn nhớ rằng nàng tối qua không mặc gì nằm trên giường hình như biểu hiện cũng rất bình tĩnh, mà sáng hôm nay hắn sờ mó chỗ ấy của nàng trước mặt mọi người, nàng cũng biểu hiện rất chấn định. Trừ lúc nàng nói về nhu cầu trên phương diện đó với hắn thì mặt có đỏ lên một chút, còn thì cả người nàng thật giống một nữ nhân trời sinh lãnh đạm. Lúc này Diệp Tử Vận vẫn cứ bình tĩnh đạp phanh xe, dừng xe lại.
- Xuống xe xem có chuyện gì! – Diệp Tử Vận nhẹ nhàng nói:
- Phải rồi, Đại Nhi tiểu thư còn nói nếu ở kinh thành gặp phải chuyện gì thì trước tiên để ta xử lí, nếu việc gì ta không thể xử lí thì lúc đó ngươi giải quyết cũng không muộn, không nhất thiếc phải việc gì cũng phiền tới ngươi đích thân giải quyết.
- Cô nói với Đại Nhi, nàng không phải là nữ quản gia nhà ta. – Đường Kim không vui nói.
Mở cửa xuống xe, trong lòng Đường Kim có chút không thoải mái, yêu nữ chết tiệt kia chạy ra nước ngoài sau đó còn làm như đã an bài xong tất cả mọi thứ cho hắn, hắn quá hiểu tính cách của Tiêu Đại Nhi, sợ rằng nàng làm như vậy không phải chỉ đơn thuần là vì hắn mà còn muốn khống chế hắn nữa, hắn tuyệt đối không muốn bị người khác khống chế.
Diệp Tử Vận cũng theo Đường Kim xuống xe, đi lại phía sau nàng mới phát hiện vừa tông vào xe mình cũng là một chiếc Audi, hơn nữa là cùng một mẫu với chiếc của mình, chỉ khác là chiếc xe kia nhìn mới hơn của nàng một chút, nhìn giống như vừa mới mua vậy.
- Đê mờ! Không biết lái xe thì đừng có ra đường! – một tiếng chửi rủa đầy phẫn nộ truyền vào tai Diệp Tử Vận, chính là từ miệng một tên béo đeo kinh dâm vừa bước xuống từ chiếc xe kia, tên này tay cầm một cái cờ lê,vừa chửi vừa xông về phía Diệp Tử Vận, loảng xoảng một cái , cờ lê đập vào kính xe làm kính xe vỡ tan.
- Ngươi làm gì thế? – Diệp Tử Vận nhất thời nóng vội, có chút tức giận hỏi.
- Làm gì hả? Đập xe! – Tên béo nhấc cờ lê lên tiếp tục đập, vừa đập vừa chửi:
- Cmn, lão tử đi sau ngươi nửa tiếng đồng hồ rồi, cứ lái mãi tốc độ 20 thì cũng thôi đi, đã thế lại còn giảm tốc, đê mờ, một cái siêu xe đi tốc độ 20 gần nửa tiếng đồng hồ mà cũng đi được, ta chưa gặp ai rảnh dỗi lại nhạt nhẽo như ngươi cả, không đâm xe ngươi một phát, ta nuốt không trôi cục tức này.
Nghe tên béo nói xong, Diệp Tử Vận có chút đơ ra, thì ra tên béo này cố tình đâm vào xe nàng chỉ vì cái lý do dở khóc dở cười kia? Chỉ vì nàng đi quá chậm?
Mấy người xung quanh cũng thấy cạm cmn lời, tên béo kia nói người ta đi tốc độ 20 trong nửa tiếng là nhạt nhẽo vậy mà hắn cũng theo đuôi người ta hơn nửa tiếng đồng hồ, đây không phải là vừa rảnh háng vừa nhạt nhẽo sao.
Nhìn tên béo vừa cầm cờ lê đập kính xe vừa chửi om sòm, Diệp Tử Vận cũng không có cách nào hết, gặp phải loại phần tử bạo lực này nàng cũng chỉ có thể chờ cảnh sát tới giải quyết.
Nghĩ tới phần tử bạo lực, Diệp Tử Vận vô ý nhìn Đường Kim một cái, tuy rằng tối qua nàng mới gặp Đường Kim nhưng nàng không phải không biết gì về hắn. Trên thực tế nàng hiểu rõ Đường Kim hơn rất nhiều người, bởi vì thời gian gần đây Tiêu Đại Nhi đã điều tra qua tất cả tư liệu về Đường Kim mà số tư liệu này đều qua tay nàng xử lý, nàng tự nhiên cũng biết Đường Kim là một phần tử bạo lực.
- Thế nào? Tự mình không thể giải quyết hả? – Đường Kim không nhanh không chậm đi tới bên Diệp Tử Vận, lười biếng hỏi.
Đối với Diệp Tử Vận mở miệng ra là Đại Nhi tiểu thư này Đường Kim rất không thoải mái, cô nàng bị hoài nghi là vô cảm này cho hắn một cảm giác như nàng đang lấy lông gà làm lệnh bài vậy, giống như nàng đang thay Tiêu Đại Nhi quản hắn không bằng. Chính vì không thoải mái cho nên khi thấy tên béo cầm cờ lê đập kính xe thì hắn cũng không ngăn cản, hắn đang đợi Diệp Tử Vận cầu viện.
- Không sao cả, ta báo cảnh sát là được rồi. – Diệp Tử Vận lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện.
Đúng lúc này tên béo kia quay sang nhìn nàng bất mãn:
- Báo cảnh sát làm gì? Lão tử chẳng qua là đập xe của ngươi, bao nhiêu tiền ta đền!
Vừa nói chuyện hắn vừa cầm cờ lê lên tiếp tục đập vào kính trước, sao đó mới nhổ ra một bãi nước bọt:
- Mịa nó, cuối cùng cũng bõ tức.
Quay lại xe của mình, tên béo lấy ra một cái ví sau đó ném cho Diệp Tử Vận:- Trong này có 10 vạn, đủ cho cô sửa xe rồi đấy!
Mọi người xung quanh không kìm được thầm mắng tên này đúng là bại gia tử, mất mười vạn chỉ để đập xe người ta vài cái cho bõ tức. Có tiền cũng không nên tiêu như vậy a!
- Vị tiên sinh này, ngươi cho rằng là ta rất cần 10 vạn của ngươi sao?
Diệp Tử Vận khẽ chau mày, thân làm kinh thành đệ nhất hoàng hoa khuê nữ, nàng sẽ không dễ dàng tức giận, cho dù là những lúc như thế này thì ngữ khí của nàng cũng tràn đầy phong phạm đại gia.
Chỉ tiếc là đại gia khuê nữ gặp phải lưu manh đầu đường xó chợ cũng không có cách gì cả, có lý cũng không thể cãi được.
- Ta quản ngươi cần hay không cần! – tên béo có vẻ như đã hết kiên nhẫn:
- Lão tử đập xe ngươi rồi đền tiền cho ngươi, việc này coi như xong, nếu không thì ngươi còn muốn thế nào?
- Ê , ý của ngươi là ta đấm ngươi một trận xong đền tiền cho ngươi cũng được? – Đường Kim cuối cùng cũng lên tiếng, Diệp Tử Vận là người của Tiêu Đại Nhi mà Tiêu Đại Nhi lại là người của hắn cho nên Diệp Tử Vận cũng tính là người của hắn, tuy rằng hắn không thích nàng lắm nhưng nàng gặp phải loại lưu manh như thế này hắn cũng không thể không ra mặt được.
- Tên nhóc này, ngươi muốn đấm ta? – tên béo nghiêng mắt nhìn Đường Kim một cái:
- Ngươi đấm hộ ta với! mau tới đây, đấm đi! Xem ai đánh ai còn chưa biết…A!
Tên béo đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, mọi người còn chưa nhìn rõ chuyện gì xảy ra đã thấy tay phải của hắn mềm oặt xuống, rõ ràng là đã bị gãy.
- Kêu cái gì mà kêu, không phải chỉ là gãy một cánh tay sao? – Đường Kim khinh bỉ nhìn tên béo:
- Ngươi nhìn cái tên tiểu tử gọi là Audi kia đi, bị ngươi đập tan tành như thế còn chưa thèm kêu đau kêu một tiếng.
- Tên tiểu tử tên là Audi?
Cả đám người xung quanh cạn cmn lời, đó rõ ràng là một cái xe, xe cũng có thể đau sao?
- Đê mờ…Á!
Tên béo vừa mở mồm chửi đã bị Đường Kim chốt cho thêm cái nữa, lần này mọi người đều nhìn rõ Đường Kim bắt lấy tay trái của hắn sau đó dùng sức gập một nhát, tên béo đáng thương kia tay trái cũngmềm rũ xuống nốt.
- Bây giờ đã thấy thoải mái hơn chưa? – Đường Kim nhìn tên béo cười xán lạn:
- Đừng có kêu toáng lên như thế, ngươi phải học tên tiểu tử Audi kia kìa, người ta yên lặng thế kia cơ mà.
Tên béo sắc mặt trắng bệch, trên trán tuôn ra đầy mồ hôi lạnh, hắn cuối cùng cũng biết mình đạp phải thiết bản rồi.
- Đừng vội, ta sẽ sửa lại cho ngươi. – lúc này Đường Kim lại quay sang an ủi tên béo:
- Ta làm việc rất chuyên nghiệp chứ không lấy tiền ra rồi coi như xong đâu.
Chương 521: Chính là chữa như thế này nè!- Đê mờ, ta là người chứ không phải xe, ngươi sửa thế nào chứ… - tên béo lại chửi tiếp, nhưng chửi còn chưa hết câu đã hét thảm một tiếng:
- Á!
Trước mặt mọi người, Đường Kim duỗi tay ra nắm lấy hai cánh tay đang rủ xuống của tên béo kia sau đó dùng sức vặn một cái làm tên béo đau quá la hét thảm thiết, nhưng một giây sau thì mọi người bỗng phát hiện hai cánh tay của hắn đã không còn vô lực rũ xuống như trước nữa, nhìn bề ngoài thì như đã được nối lại rồi.
- Nhìn đi, ta chính là chữa như vậy đó! – Đường Kim phủi tay:
- Ta sớm nói ta là người chuyên nghiệp rồi mà, làm hỏng đồ sẽ giúp người ta sửa lại hẳn hoi. Ngươi nên nhìn ta mà học tập, sửa lại tiểu tử Audi nhà ta đi.
Tên béo thử cử động tay một cái bỗng phát hiện hai cánh tay hắn đã khôi phục như lúc ban đầu, chỉ là cái cảm giác đau đớn tột cùng như vừa rồi vẫn như bóng ma bám lấy hắn, không sao xua đi được, điều này làm ánh mắt hắn nhìn Đường Kim tràn đầy sợ hãi. Con hàng này có thể chớp mắt đánh gãy tay hắn sau đó nối lại trong vòng một nốt nhạc, động tác quen thuộc như vậy tuyệt đối không phải là lần đầu làm chuyện này rồi, quả này đúng là đá phải cục sắt thật!
- Được, sửa thì sửa, ta gọi điện cho gara. – Tên béo cuối cùng cũng quyết định cúi đầu, anh hùng không ăn thiệt thòi trước mắt, hắn không muốn thử cái cảm giác kia lần nữa.
- Cô giáo ở trường mẫu giáo cạnh nhà ta luôn nhắc nhở trẻ mầm non là việc của mình tự mình phải làm, ngươi còn không bằng cả trẻ con mẫu giáo sao? – Đường Kim đầy bất mãn nhìn tên béo:
- Ngươi tự mình đập xe thì cũng phải tự mình sửa lấy, mau đi sửa đi, sửa xong rồi thì có thể đi, sửa không được thì đừng có đi nữa.
Diệp Tử Vận dùng ánh mắt cổ quái nhìn Đường Kim, bên cạnh nhà hắn làm gì có trường mẫu giáo nào chứ?
- Ta, ta không biết sửa xe! – Tên béo rất là buồn bực, hóa ra tên này muốn hắn tự mình sửa xe.
- Không biết thì có thể học, trên đời này làm gì có ai sinh ra đã biết sửa xe? – Đường Kim lười biếng nói, cuối cùng hắn chốt một câu:
- Nếu không ta làm sao lại nói ngươi không chuyên nghiệp chứ? Trước khi đập xe thì phải chuẩn bị tinh thần sửa xe, giống như ta này, trước khi đánh người luôn chuẩn bị tinh thần “chữa” cho người ta.
Tên béo nhìn Đường Kim, lại nhìn chiếc Audi đã bị đập nát, nhất thời buồn bực không thôi, đừng nói là hắn không biết sửa xe, cho dù hắn biết sửa thì kính xe cũng nát thế kia rồi, không thể sửa ở giữa đường giữa lối thế này được, đây không phải là ép người quá đáng sao?
- Đúng! Con hàng này chính là ép người quá đáng!
Cuối cùng tên béo cũng hiểu ra vấn đề không phải là sửa xe hay không mà là con hàng này muốn hắn phải khó xử, nhưng lúc này hắn cũng thực sự không biết nên làm thế nào, gọi người tới thì cũng không kịp, nói không chừng vừa cầm điện thoại lên thì tay lại bị đánh gãy lần nữa rồi.
- Có chuyện gì thế? – Đúng lúc này thì có một viên cảnh sát giao thông đi tới.
- Anh cảnh sát, cuối cùng anh cũng tới rồi! – nhìn thấy có cảnh sát tới tên béo mừng như anh ruột hắn tới vậy, vội vã chạy tới nghênh tiếp, nước mắt nước mũi trào ra, sau đó bắt đầu kể khổ:
- Anh cảnh sát, anh nhất định phải làm chủ cho tôi, hắn vừa đánh tôi a!
Nhìn tên béo một bộ dạng đáng thương chỉ về phía Đường Kim, mấy người xung quanh cạn cmn lời, tên này đúng là cực cmn phẩm, kĩ năng diễn đủ lên sao hạng A holywood cmnr.
Viên cảnh sát giao thông khoảng hơn 30 tuổi, nhìn thì cũng giống như hiểu đủ thói đời, dường như cũng không bị lừa mà chỉ khẽ chau mày, quay đầu hỏi Đường Kim:
- Có việc này không?
- Ngươi nói ta đánh ngươi, ngươi có bằng chứng gì ko? – Đường Kim nhìn tên béo kia nói.
- Ngươi đánh gãy hai tay của ta… - tên béo phẫn nộ.
- Anh cảnh sát, anh nhìn xem tay của hắn có giống bị gãy không? – Đường Kim nhìn viên cảnh sát:
- Người nói láo ta gặp nhiều rồi nhưng dám trước mặt cảnh sát nói láo thì chưa thấy bao giờ cả, anh cảnh sát, ta nghĩ hắn đang xem thường IQ của anh đấy, ta không biết tính anh thế nào chứ nếu là ta thì tuyệt đối không thể nhẫn nhịn việc này được.
- Anh cảnh sát, hắn thực sự đã đánh gãy tay ta, chỉ là vừa mới nối lại thôi! – tên béo vội vàng giải thích.
- Anh cảnh sát, chuyện này cũng tin được sao? – Đường Kim lại quay về phía tên béo:
- Tên béo chết tiệt này, ngươi muốn lừa anh cảnh sát thì cũng nên tìm lời nào đáng tin một chút, ngươi thực sự coi cảnh sát là đứa trẻ ba tuổi sao?
Mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt đáng thương nhìn tên béo, tuy rằng họ biết lời tên béo nói đều là thật nhưng họ càng rõ ràng một điều là cảnh sát sẽ không tin chuyện này là thật, trên thực tế nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có ai sẽ tin tưởng có người đánh gãy tay người khác xong lại nối lại như cũ trong vòng một nốt nhạc chứ?
Viên cảnh sát dùng ánh mắt bất thiện nhìn tên béo sau đó lướt qua hai người Đường Kim một cái rồi nói:
- Trước tiên xuất trình bằng lái và giấy tờ tùy thân đã!
- À ờ! Cái này, anh cảnh sát, anh đừng để bụng, thực ra là ta đâm vào xe họ, ta đền tiền là được rồi, phải không hihi… - vừa nói đến bằng lái và giấy tờ tùy thân thì sắc mặt tên béo bỗng đổi sang tươi cười, nịnh nọt nói.
Viên cảnh sát chau mày, nhìn qua hai chiếc Audi, ngập ngừng một lát rồi gật đầu:
- Vậy cũng được, các người thương lượng một chút đi.
- Anh cảnh sát, việc này hay là để tôi chủ trì đi. – tên béo bày ra một bộ mặt nịnh nọt:
- Ta đảm bảo sẽ sửa xe cho họ còn bồi thường thêm 10 vạn tệ nữa, điều kiện này ổn rồi chứ?
Viên cảnh sát còn chưa kịp trả lời thì Đường Kim đã lên tiếng:
- Anh cảnh sát! Có người tự nhiên lái xe tông vào anh sau đó bảo là do anh ngáng đường hắn rồi còn cầm cờ lê lên đánh gãy chân tay anh, đập nát bộ mặt đẹp giai của anh, cuối cùng thì đưa anh vào viện ném cho anh 10 vạn tệ tiền bồi thường, anh có chấp nhận không?
- Tất nhiên là không! – viên cảnh sát đáp theo quán tính.
- Nghe thấy chưa hả, anh cảnh sát cũng không đồng ý! – Đường Kim nhìn tên béo nói.
Tên béo nhìn Đường Kim cạn cmn lời, mọi người xung quanh cũng cạn cmn lời, tên này bẻ lái mềm mại voãi, nói vài câu mà trắng đã thành đen.
- Vậy ta lấy con xe mới của ta đền cho ngươi đã được chưa? – tên béo suýt thì tức hộc máu.
- Vậy ta đánh ngươi tàn phế, sau đó cùng vợ ngươi đẻ một đứa đền cho ngươi có được không? – Đường Kim lập tức hỏi.
- Đê MỜ! tất nhiên là không rồi! – tên béo phẫn nộ chửi.
- Đấy, đến ngươi tự mình còn không đồng ý! – Đường Kim khinh bỉ nhìn tên béo.
Tên béo lúc này chỉ biết á khẩu, hắn trừng mắt nhìn Đường Kim đến hơn mười giây sau đó mới bất lực nói:
- Đại ca, ta gọi ngươi là đại cmn ca luôn, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào chứ?
- Thực ra vấn đề này ngươi không nên hỏi ta. – Đường Kim cười xán lạn:
- Việc này cũng không liên quan lắm đến ta, ngươi tông phải cũng không phải xe của ta, có gì thì hỏi cô ấy đi! – Đường Kim vừa nói vừa chỉ về phía Diệp Tử Vận.
Tên béo lúc này chỉ cảm thấy một ngụm máu nóng trào tới cổ họng, cãi nhau với Đường Kim vài câu mà bị nội thương cmn luôn, không phải việc của ngươi ngươi chĩa vào làm cm gì ?
- Sửa xe cho ta là được rồi, trước khi xe của ta sửa xong thì ta tạm thời lái xe của ngươi, khi nào sửa xong thì đổi lại. – Diệp Tử Vận nhìn tên béo, thái độ của nàng khá là bao dung.
Tên béo lại suýt hộc máu thêm lần nữa, vấn đề này hành hạ hắn tí nữa thì hộc máu mà cách giải quyết lại đơn giản như vậy!
Chương 522: Không đến mức biến thái như thếMười mấy phút sau, Diệp Tử Vận đi một chiếc Audi mới chở Đường Kim đến một bãi đỗ xe:
- Món ăn ngon chính tông của kinh thành thực ra đều không ở mấy nơi nổi tiếng mà người bên ngoài nhìn thấy, mấy nơi xa hoa đó chẳng qua là để ứng phó với thực khách mà thôi, chứ ở đó đồ ăn không phải là chính tông, gần đây có một con phố cổ, ta biết ở đó có vài nhà là bán đặc sản kinh thành chính tông do tổ tiên truyền lại…
Diệp Tử Vận đang nói thì bị một trận ồn ào phía trước chen ngang, phía xa đang có mấy chục người đang ở bên đó hò hét:
- Giết nó đi!
- Giết tên khốn này cho ta!
- Đê mờ, dám chơi cả chị dâu của ta, mày chán sống cmnr…
…
Phía trước hình như có người đang đánh nhau. Diệp Tử Vận tìm một vị trí đỗ xe rồi dừng xe lại, Đường Kim trực tiếp mở cửa xuống xe. Đập vào mắt hắn là khung cảnh mấy chục người đang đánh nhau như phim hành động.- Này ! Này! Các ngươi có phong phạm của cao thủ không vậy? có một chút đạo đức nghề nghiệp không hả? có ai đánh nhau như các ngươi không? Ta còn chưa kịp mặc quần, đợi ta mặc quần vào rồi nói tiếp…
Một tên nam nhân đang bị một đám người vây đánh, nhìn hắn rất thảm hại, nửa người trên mặc một chiếc áo da, nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng nửa dưới chỉ mặc mỗi một chiếc quần sịp, đi chân đất, trên tay thì đang cầm một chiếc quần dài. Tên này nhìn thì thảm hại nhưng thực tế thì chưa chịu thiệt thòi gì, hắn vừa nói vừa đánh trả, tùy tiện vung một quyền đã đánh ngã một người, thêm một cước lại một người nữa nằm xuống, thân thủ cũng rất khá.
Chỉ tiếc là mấy người vừa ngã xuống lại lập tức đứng lên, càng quan trọng hơn là số người chưa ngã xuống còn rất nhiều, vừa nhìn qua cũng phải ba bốn chục người, hơn nữa trên tay còn cầm cả ống tuýp gậy gộc các kiểu, nếu cứ đánh tiếp như vậy thì tên gia hỏa này sợ rằng sẽ phải chịu thiệt lớn.
- Sao lại là hắn chứ? – Diệp Tử Vận cũng xuống xe, nhìn rõ mặt tên nam nhân bị vây đánh kia xong, nàng có chút kinh ngạc.
- Cô biết hắn? – Đường Kim ngạc nhiên nhìn Diệp Tử Vận.
- Ngươi cũng rất nhanh sẽ biết hắn thôi. – Diệp Tử Vận nhẹ giọng nói.
- Hắn là ai? – Đường Kim càng kì quái.
Diệp Tử Vận đang nói thì bên kia tên nam nhân bị quần ẩu đã phát hiện ra hai người họ, hắn nhìn Đường Kim, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó là một bộ dáng vô cùng hưng phấn, lăng không nhảy lên đạp liên tiếp vài cước, đem mấy tên đang vây lấy hắn đá bay ra ngoài, sau đó nhanh chóng tiếp đất, cầm quần chạy nhanh về phía Đường Kim.
- Hình như hắn đến tìm cô đấy! – Đường Kim dùng ánh mắt cổ quái nhìn Diệp Tử Vận, chỉ là còn chưa nói xong thì tên kia đã hướng Đường Kim reo lên:
- Huynh đệ, giang hồ cấp cứu, nhanh cứu mạng a, nhiều người quá, ta đánh không lại!
Tên này chạy khá nhanh, vèo cái đã chỉ còn cách Đường Kim khoảng 30 mét, mà lúc này Đường Kim cũng đã nhìn rõ bộ dạng của hắn. Tên gia hỏa này tuổi đời không lớn, cũng chỉ khoảng 24-25 mà thôi, người khá đẹp trai, có một bộ mặt như trai bao, càng chết người là lại có thêm đôi mắt đào hoa, giống như chuyên môn vì câu dẫn nữ nhân mà chuẩn bị vậy. Nhìn bộ dạng hắn lúc này thì tám phần là đi cặp kè với vợ người ta nên mới bị vây đánh.
- Ta biết ngươi sao? – Đường Kim kinh ngạc nhìn hắn.
Đường Kim vốn cho rằng tên này sẽ chạy đến cầu cứu Diệp Tử Vận, nhưng ngược lại hắn lại đến cầu cứu Đường Kim làm con hàng của chúng ta rất buồn bực.
- Ờ, cái này, bây giờ chưa quen biết nhưng lập tức sẽ quen biết rồi, Đường Kim, Đường đại thiếu gia, cùng là đồng nghiệp với nhau, mau giúp ta đánh lui đám người này trước đi, đây là thẻ chứng nhận của ta…
Tên mắt đào hoa này lấy ra một cái thẻ đưa cho Đường Kim sau đó vội vàng quay người đạp vào bụng một tên đại hán đang xông lên, miệng bắt đầu chửi:
- đê mờ, các ngươi không giảng đạo nghĩa giang hồ sao? Không thấy ta đang nói chuyện với người khác, không thể đợi một chút sao?
- Đợi cmm! – một tên lưu manh tóc vàng hét lớn một tiếng cầm tuýp sắt vụt về phía nam tử có cặp mắt đào hoa kia.
Đường Kim nhận lấy cái thẻ kia, vừa nhìn thì thấy đây là thẻ chứng nhận đặc công của Ám Kiếm, mở ra xem thì cuối cùng cũng biết tên của tên gia hỏa này.
- Lưu Phong, Ngân Kiếm tam đẳng.
Bây giờ thì Đường Kim đã hiểu câu nói của Diệp Tử Vận lúc nãy, tên này là người của Ám Kiếm, cho dù bây giờ chưa quen biết thì sau này nhất định cũng sẽ biết thôi.
- Giống như Trang Minh Tinh và Phương Đại Dân, Lưu Phong cũng là một trong kinh thành tứ công tử. – Diệp Tử Vận nhẹ nhàng nói, còn về Trang Minh Tinh với Phương Đại Dân thì lúc nãy ở trên xe nàng đã giới thiệu đơn giản về hai người đó cho Đường Kim, dù sao thì Đường Kim cũng cướp nữ nhân của hai kẻ đó, ít nhất thì cũng phải biết chút thông tin cơ bản.
- Kinh thành tứ công tử đều có sở thích đặc thù với nữ nhân? – Đường Kim tùy ý hỏi một câu.
- Gần như là thế. – Diệp Tử Vận gật đầu:
- Trang Minh Tinh chỉ thích minh tinh, Phương Đại Dân thì thích thiên kim tiểu thư của thế gia, còn tên Lưu Phong này thì chỉ thích vợ người khác, ừm, phải là vợ chính thức, cái loại đã kết hôn rồi ấy.
- Tên cuối cùng thì sao? – Đường Kim có chút hiếu kì hỏi.
- Tên cuối cùng thì càng biến thái hơn. – ánh mắt Diệp Tử Vận vụt qua một tia chán ghét, có thể thấy nàng vô cùng ghét tên gia hỏa kia.
- Biến thái? – Đường Kim kinh ngạc:
- Không phải là loại thích thiếu nữ vị thành niên đó chứ?
- Còn biến thái hơn cả như vậy. – Diệp Tử Vận lắc đầu.
- Còn có loại này biến thái hơn như vậy sao? – Đường Kim càng ngạc nhiên hơn:
- Sẽ không phải là không thích người mà thích động vật giống cái chứ?
- Ách! Không có biến thái như vậy. – Diệp Tử Vận ngạc nhiên nhìn Đường Kim, sức tưởng tượng của tên này cũng quá phong phú đi. Ngập ngừng một lát cuối cùng nàng cũng nói ra:
- Tên đó thích trẻ con hơn nữa còn là nam!
Đường Kim há to miệng, biến thái! Quá biến cmn thái! Hắn nghĩ rằng tên kia còn biến thái hơn là thích chó cái ấy, chó cái dù gì cũng là giống cái, tên đó lại thích giống đực, cái này thật là biến thái đến cực điểm rồi!
- Cái đó, bọn hắn là kinh thành tứ đại công tử hay kinh thành tứ đại biến thái vậy? – Đường Kim nhịn không được hỏi một câu.
Thanh âm của Đường Kim hơi lớn làm tên Lưu Phong đang bận đánh nhau cũng hét lên một tiếng:
- Này, Đường Kim, ta không phải là biến thái, ta chỉ là thích vợ người khác mà thôi, đừng có đem ta với ba tên biến thái kia gom lại một chỗ…ôi đê mờ, đau quá!... Đường đại thiếu gia, đừng quản ta có biến thái hay không nữa, trước tiên cứu ta đã…á!
- Lưu Phong đích thực là người tốt nhất trong tứ công tử, hắn chưa bao giờ ép buộc ai mà toàn dùng bản lĩnh của mình câu dẫn nữ nhân. – Diệp Tử Vận nói nhỏ vào tai Đường Kim:
- Thực ra hắn có thể gia nhập Ám Kiếm cũng nói lên bản thân hắn cũng không đến mức quá tệ.
- Theo như cô nói thì trình tán gái của hắn rất lợi hại sao? – Đường Kim nhìn tên Lưu Phong đã sắp không chống đỡ nổi kia, nghiêm túc hỏi.
Chương 523: Vậy thì kệ hắn đi chết đi- Việc này thì ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là tên này đã câu dẫn được không ít vợ người khác, mà còn nghe nói là hình như chưa từng thất bại nữa, đương nhiên đây chắc cũng chỉ là do hắn chém thế thôi, nhưng mà hắn thật đúng là có bản lĩnh đối phó với nữ nhân. – Diệp Tử Vận mặt không đỏ tim không đập, bình tĩnh nói.
- Thế à! Đường Kim vươn vai lười biếng nói:
- Vậy thì kệ hắn đi chết đi!
- Hả? – Diệp Tử Vận ngạc nhiên, nàng vẫn chưa hoàn toàn hiểu ý của Đường Kim.
- Ách! Huynh đệ, ngươi có ý gì? Tại sao lại muốn ta chết? – bên kia Lưu Phong đã bắt đầu khẩn trương, hắn sắp đỡ chống đỡ không nổi nữa rồi.
- Nghe nói ngươi rất giỏi tán gái? – Đường Kim lười biếng hỏi.
- Đương nhiên rồi huynh đệ, ta không hè chém gió chứ ai mà bị ta nhìn trúng thì đừng hòng thoát khỏi bàn tay của ta. Có muốn học vài chiêu không? Trước tiên giúp ta giải nguy sau đó ta sẽ truyền hết y bát cho… - nói đến tán gán, Lưu Phong tựa hồ rất hưng phấn.
- Đây mới là nguyên nhân ngươi đáng chết! – Đường Kim ngáp một cái:
- Trên đời này người giỏi tán gái chỉ cần một mình ta là đủ rồi, nếu ta cứu ngươi, sau này ngươi sẽ cạnh tranh mỹ nữ với ta, ta không ngu như vậy đâu!
Nghe Đường Kim nói, Diệp Tử Vận chỉ thấy dở khóc dở cười, người đàn ông mà Đại Nhi tiểu thư nhìn trúng quả là không “tầm thường” chút nào. Chỉ vì nguyên nhân đó mà không muốn giúp Lưu Phong, đúng là làm người ta cạn lời.
Lưu Phong ngơ ngác, sau đó hối hận không thôi, đúng là không nên tùy tiện chém gió a…
- Ách, cái này, Đường Kim, thực ra không phải lần nào ta cũng thành công đâu… - Lưu Phong vội vàng giải thích, hắn chuyển ngay mũi nhọn:
- Quan trọng nhất là huynh đệ chúng ta không hề có xung đột a, ta chỉ thích vợ nhà lành, không giống với ngươi, ta thích người nào thì ngươi nhất định sẽ không thích, ngươi thích người nào thì ta khẳng định không dám theo đuổi rồi, huynh đệ, mau tới giúp ta một tay, ta sắp tèo cmnr..
- Ngươi chết rồi đối với ta cũng không có tổn thất gì cả! – Đường Kim làm bộ không thèm để ý:
- Cứu ngươi cũng chẳng có lợi ích gì, ngươi cũng chẳng giúp nổi ta tán gái.
- Có thể chứ sao lại không? Huynh đệ, ta thực sự có thể giúp ngươi tán gái, ngươi biết gái xinh nhất ở kinh thành này có những ai không? Ngươi biết họ ở đâu ko? Ngươi nghe nói qua Thất sắc hoa chưa? – Lưu Phong bắt đầu chứng minh giá trị của mình:
- Những cái này ta đều biết hết.
- Thất sắc hoa? – Đường Kim bắt đầu thấy động tâm:
- Vậy ta hỏi ngươi , ngươi nghe qua Băng Tuyết Liên chưa?
- Thất sắc hoa chi Băng Tuyết Liên, ta tất nhiên nghe qua rồi, ta còn biết là có thể tìm nàng ta ở đâu cơ! – Lưu Phong dùng tốc độ bàn thờ nói tiếp:
- Huynh đệ! Mau giúp ta! Ta sẽ nói cho ngươi biết cách tìm được nàng!
- Đê mờ, các ngươi nói xong chưa, các anh em, đánh cả hai tên kia cho ta! – một tên trong đám đang vây đánh Lưu Phong cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, vung tay ra hiệu một cái, lập tức có mấy người cùng hắn xông về phía Đường Kim.
Ở kinh thành này làm cho Đường Kim khó quên nhất tất nhiên là Tiêu Đại Nhi, thứ hai là cặp đôi Băng Đường mỹ nữ, cuối cùng là người tuy hắn chỉ gặp một lần mà như đã khắc sâu trong lòng - Băng Tuyết Liên. Đương nhiên đến bây giờ hắn vẫn chưa rõ mỹ nữ mình gặp kia có phải là Băng Tuyết Liên trong Thất sắc hoa hay không, vì hắn nhìn tư liệu thì không có ảnh của Băng Tuyết Liên, nhưng trực giác mách bảo hắn rằng đây nhất định là cùng một người. Bây giờ nghe Lưu Phong nhắc tới Băng Tuyết Liên, hắn đã bắt đầu chuẩn bị động thủ cứu Lưu Phong rồi.
Thế mà mấy tên gia hỏa kia lại chủ động tìm hắn trước mới vl chứ, điều này làm Đường Kim không còn do dự gì nữa, liên tiếp đánh ra vài chưởng làm mấy tên này bay ra ngoài, bất tỉnh nhân sự.
Động tác của Đường Kim không có đình chỉ, hắn lại vỗ tiếp ra vài chục chưởng phong, chỉ thấy từng tiếng trầm đục vang lên, mấy chục kẻ đang vây công Lưu Phong đồng thời biểu diễn một vài động tác có độ khó cao trên không rồi tiếp đất theo một đường cong mềm mại cuối cùng thì hôn nhẹ vào đất mẹ một cái và ngủ say trong lòng đất mẹ.
Cả quá trình chỉ có vài chục giây, Lưu Phong đột nhiên nhìn bốn phía trống không nhất thời ngây ngốc tại chỗ, sau đó lại thấy mấy chục người đang hôn mê dưới đất, hắn lại đơ thêm một lúc sau đó mới quay về phía Đường Kim giơ cao ngón cái:
- Trâu bò! Huynh đệ, ngươi thật là trâu vkl, yên tâm đi, cho ta mười cái gan hùm mật gấu ta cũng không dám tranh mỹ nữ với ngươi đâu!
- Có thể tìm Băng Tuyết Liên ở đâu? – Đường Kim trực tiếp hỏi.
- Ách! Cái đó, muốn tìm Băng Tuyết Liên phải đợi vài ngày nữa. Theo nguồn tin đáng tin cậy thì lúc Long Kiếm chi chiến bắt đầu, Băng Tuyết Liên nhất định sẽ xuất hiện, ngày tám tháng Chạp, ngươi nhất định sẽ gặp được nàng.
- Ngươi dám trêu ta à? – Đường Kim bắt đầu bất mãn.
- Đừng nóng vội a huynh đệ, ta nào dám troll ngươi chứ, Băng Tuyết Liên này quá thần bí, muốn tìm nàng thật không dễ, nhưng đến tám tháng Chạp nàng nhất định sẽ xuất hiện, thật đấy! – Lưu Phong vội vàng nói.
- Ta không nói tin tức của ngươi không đáng tin, nếu hôm đó nàng sẽ xuất hiện vậy thì cho dù ngươi không nói cho ta thì ta vẫn gặp được nàng, vậy thì ngươi còn giá trị gì với ta nữa? – Đường Kim có chút không vui, hắn cứ tưởng sắp được gặp Băng Tuyết Liên ngay rồi cơ.
Lưu Phong gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói:
- Huynh đệ, ngươi nói thế cũng không sai. Được thôi. Coi như ta sai đi, nếu không thì ta giúp ngươi tìm một người khác, Thất sắc hoa chi Ngọc Mẫu Đơn , ta lập tức đưa ngươi tới tìm nàng có được không?
- Ta tạm thời không muốn gặp Ngọc Mẫu Đơn, ta chỉ muốn gặp Băng Tuyết Liên thôi. – Đường Kim không vui vẫy vẫy tay:
- Thôi vậy, xem như ngươi có chút thành ý, việc tìm Ngọc Mẫu Đơn sau này hẵng nói, ngươi có thể đi được rồi, cái này trả cho ngươi!
Đem thẻ đặc công của Lưu Phong trả cho hắn, được lập tức muốn rời đi, Long Kiếm chi chiến sắp bắt đầu, Tống Oánh vẫn còn đang đột phá Trúc Cơ trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, hắn cũng chả có tâm tình đi tìm mỹ nữ mới nữa, nếu như có thể gặp Băng Tuyết Liên thì hắn còn đi xem một chút, còn nàng Ngọc Mẫu Đơn chưa bao giờ gặp kia thì tạm gác lại đã, sau này tán cũng không muộn mà.
- Ôi trời! Diệp Tử Vận? – Lưu Phong đột nhiên khoa trương hét lên:
- Cái này, huynh đệ, ngươi dám cướp cả người của Phương Đại Dân hả?
Nhìn biểu tình đầy khoa chương của Lưu Phong, Đường Kim khinh bỉ hắn một cái, tên này mắt lác hay sao mà giờ mới nhìn thấy Diệp Tử Vận.
- Lưu công tử, ngươi bây giờ mới nhìn thấy ta sao? – Diệp Tử Vận cười nhạt:
- Ta cần phải thanh minh một chút, ta và Phương Đại Dân chưa từng có bất kỳ quan hệ gì cả, cái gọi là vị hôn thê cũng chẳng qua là do hắn tự tung tin đồn để gây áp lực lên ta mà thôi.
- Hê hê! Cái này ta biết, chỉ là thật đáng tiếc a! – Lưu Phong nhìn Diệp Tử Vận đầy mặt tiếc hận:
- Ta nói Diệp đại tiểu thư, sao cô lại thành nữ nhâncủa Đường Kim rồi. Nếu cô mà lấy Phương Đại Dân thì có phải là ngon cơm rồi không? ( DG: tên này thâm ý vl )
Chương 524: Công ty chuyển phát nhanh Vận Đạt- Ta không nghĩ là như thế có gì tốt. – Diệp Tử Vận ôm lấy tay Đường Kim, rõ ràng nàng muốn thể hiện rõ quan hệ của 2 người với Lưu Phong.
- Đối với cô tất nhiên là không có gì tốt, nhưng đối với ta thì không như thế, hehe. – Lưu Phong làm ra một bộ mặt đầy tiếc hận:
- Ta vẫn luôn đợi cô gả cho Phương Đại Dân, sau đó ta sẽ cặp kè với cô, tiếc là bây giờ không được nữa rồi…khụ khụ, không nói chuyện này nữa. Huynh đệ! Hôm nay cảm ơn ngươi, ta phải đi làm nốt việc chưa làm xong đây, sao này có cơ hội cùng đi tán gái nhé!
Lưu Phong xách quần lên nhanh chóng chạy về phía xa, một lúc sau thì thấy hắn nhảy vào trong một chiếc xe, qua một lát nữa thì trong xe bắt đầu truyền tới tiếng rên rỉ cao vút của nữ nhân, chiếc xe cũng bắt đầu rung động theo nhịp…
Đường Kim và Diệp Tử Vận bốn mắt nhìn nhau, cái gọi là việc chưa làm xong của con hàng kia hóa là là chuyện đó…đúng là cực cmn phẩm.
- So với hắn ta vẫn là người đàn ông có chừng mực a! – Đường Kim ngáp dài một cái rồi quay sang Diệp Tử Vận:
- Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.
Diệp Tử Vận gật đầu, nhưng đang chuẩn bị đến chỗ đỗ xe thì chuông điện thoại của nàng vang lên. Nàng nghe điện thoại một lát sau đó cúp máy và quay sang nói với Đường Kim:
- Nhà hàng em họ ta mở gặp chút phiền phức, hình như Phương Đại Dân đã bắt đầu dùng thủ đoạn.
- Trực tiếp tới nhà hàng của em họ cô ăn cơm đi! – Đường Kim lười biếng đáp.
Diệp Tử Vận gật đầu, nàng rất nhanh đã đến tới chỗ đỗ xe, khởi động máy, xe bắt đầu đi ra khỏi bãi đỗ xe.
- Nói một chút về việc của cô đi, dù sao thì ta cũng biết là Tiêu Đại Nhi để cô ở bên cạnh ta là muốn ta giúp cô giải quyết phiền phức. – Đường Kim không nhanh không chậm nói.
Diệp Tử Vận gật đầu, nàng vừa lái xe vừa nói:
- Thật ra rất nhiều lời đồn đều do người ta nói quá lên mà thôi, cái gọi là kinh thành tứ công tử cũng không lợi hại như thế, còn ta được gọi là kinh thành đệ nhất hoàng hoa khuê nữ thì cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Diệp gia đời đời đều có người đọc sách , đời đời đều là gia đình gia giáo, từng xuất hiện qua một vài danh nhân, nhưng cho dù Diệp gia đã tồn tại mấy trăm năm thì cũng chưa bao giờ được đứng vào hàng ngũ đại gia tộc hết, giống như bây giờ Diệp gia ta nếu nghiêm khắc mà nói thì đến đứng vào hàng ngũ tiểu gia tộc ở kinh thành cũng chỉ xếp gần cuối mà thôi.
- Lời đồn có bao giờ đáng tin đâu! – Đường Kim tán thành ý kiến của Diệp Tử Vận.
- Cha mẹ ta đều là giáo sư, giảng viên đại học, chú và thím đều đi nghiên cứu khoa học, cô và cậu ta là nhà văn nhà thơ, nhìn bề ngoài thì chúng ta rất có thân phận, được rất nhiều người kính ngưỡng, nhưng trên thực tế thì chúng ta đều có một điểm chung đó là không có tiền, cũng chẳng có quyền lực thực tế gì hết, ở đất kinh thành này rất nhiều người thì bên ngoài tôn chọng chúng ta nhưng ngoảnh mặt đi thì không coi chúng ta ra gì, giống như ta bây giờ vậy, mọi người đều nói ta là hoàng hoa khuê nữ thích hợp lấy về làm hiền thê lương mẫu ( vợ tốt mẹ hiền ), nhưng mà có tên đàn ông nào thực sự tôn trọng ta đâu?
Diệp Tử Vận lắc đầu:
- Bọn họ không hề tôn trọng ta, bọn họ chỉ nghĩ rằng ta là một món hàng hiệu, lấy được ta về làm vợ sẽ rất có mặt mũi. Còn có một vài tên đàn ông nói rằng ta đoan trang hiền thục nhưng thực ra chỉ muốn nhìn thấy cái “không đoan trang” của ta, trong mắt chúng thì lột sạch một cô nàng đoan trang hiền thục sẽ cảm thấy rất thành tựu, quy đi tính lại thì ta cũng không phải đại gia khuê nữ, ta không xuất thân từ đại gia tộc cho nên mấy công tử của đại gia tộc chân chính cũng không cần phải để ý đến nữ nhân như ta, nếu không thì làm sao Phương Đại Dân dám ngang nhiên tuyên bố chủ quyền với ta chứ? Bởi vì những công tử thế gia chân chính không thèm tranh với hắn mà thôi.
Đường Kim ngĩ rằng Diệp Tử Vận cũng khá hiểu tâm lý đàn ông, một người đàn bà gặp ai cũng sẵn sàng lên giường thì người đàn ông nào chiếm được cô ta cũng sẽ không có chút cảm giác thành tựu nào, nữ nhân càng không dễ dàng lên giường với người khác thì nam nhân càng muốn chiếm được cô ta, nếu như hắn lần đầu tiên gặp nàng mà nàng lại ăn mặc chỉnh tề chứ không lột sạch rồi nằm chờ sẵn như tối qua thì có khi hắn cũng muốn thử lột sạch nàng rồi.
- Con nhà gia giáo, nghe thì rất hay nhưng thực tế còn không phải là mặc người khống chế, mặc người sắp sếp sao? Đến đời ta thì chúng ta không muốn tiếp tục phải như thế nữa. – Diệp Tử Vận tiếp tục giới thiệu tình huống của Diệp gia:
- Cho nên biểu đệ (em con nhà cô dì, không cùng họ) và đường đệ (em họ) ta mới nghĩ cách tìm lối đi khác, chúng ta không đi theo con đường của đời trước là đọc sách hay nghiên cứu khoa học gì hết, đường đệ ta mở một nhà hàng, còn biểu đệ thì làm công chức nhà nước, tuy chức vụ còn thấp nhưng đã bắt đầu có những chuyển biến tích cực.
- Còn cô thì sao? – Đường Kim không có hứng thú lắm với hai người em của Diệp Tử Vận.
- Ta tất nhiên cũng đang đi kiếm tiền. – Diệp Tử Vận cười một cái:
- Nhìn bề ngoài thì ta giống như một hoàng hoa khuê nữ theo phong cách văn hóa cổ, thừa kế mỹ danh gia giáo của Diệp gia, nhưng thực tế thì ta đã âm thầm khống chế một số tiền vốn riêng, nhưng mà ta không đầu tư vào mấy sản nghiệp mang tính thực tế mà đầu tư vào cổ phiếu, tiền ảo…bây giờ tài sản của ta tuy không thể so với những đại gia tộc nhưng nhiều gia tộc trung đẳng cũng chưa chắc đã bằng ta, Đại Nhi tiểu thư chính là phát hiện bí mật này của ta nên mới tìm tới ta đó!
- Cô rất giỏi kiếm tiền? – Đường Kim đã bắt đầu nhìn Diệp Tử Vận bằng một ánh mắt khác.
- Có thể nói như vậy, ta rất có thiên phú làm kinh tế! – Diệp Tử Vận tự hào.
Đường Kim lướt qua trước ngực nàng một chút rồi lẩm bẩm:
- Lẽ nào mỹ nữ ngực to đều rất thông minh sao?
Diệp Tử Vận không nói gì, nàng biểu hiện rất bình tĩnh, giường như không có để lời nói đùa của Đường Kim ở trong lòng.
Đường Kim âm thầm cảm khái, thông minh hơn nữa thì sao chứ, vẫn không địch lại nổi mị thuật của Tiêu Đại Nhi. Đường Kim lập tức quyết định sau này sẽ không để cho nữ nhân của hắn ở gần Tiêu Đại Nhi được, lơ mơ bị trúng mị thuật của nàng thì sẽ rất phiền phức.
Chiếc xe lại tiến về phía trước thêm một đoạn, cuối cùng cũng dừng lại ở một nhà hàng tên là Diệp gia quán.
Trước cửa Diệp gia quán đang có một thanh niên khá đẹp giai đứng đó, ánh mắt của thanh niên đang tràn đầy lo lắng, vừa thấy Diệp Tử Vận xuất hiện, thanh niên kia đã vội vàng chạy tới nghênh đón.
- Tỷ, ngươi cuối cùng cũng tới! – nam thanh niên chào Diệp Tử Vận một tiếng sau đó bỗng nhìn thấy Đường Kim, không nhịn được thấp giọng hỏi:
- Tỷ à, ngươi thực sự đã trở mặt với tên vương bát đản Phương Đại Dân kia rồi, đây là tỷ phu chân chính của ta hả?
- Ừm, hắn tên Đường Kim, Đường trong triều Đường, Kim trong hoàng kim, chúng ta vào trong rồi nói tiếp. – Diệp Tử Vận trực tiếp thừa nhận, sau đó ôm lấy tay Đường Kim:
- Đây là đường đệ của ta, Diệp Tử Đạt.
- Đường đệ của cô có phải tên là ship hàng không? – Đường Kim dùng ánh mắt cổ quái nhìn Diệp Tử Vận
- Không phải, sao thế? – Diệp Tử Vận vẫn chưa kịp phản ứng.
- Tên hai người ghép lại không phải là Vận Đạt à ( tên một công ty chuyển phát nhanh rất nổi tiếng ở TQ) – Đường Kim lười biếng đáp sau đó hắn liền bước ngay vào trong nhà hàng, nhất thời vài chục cặp mắt quay ra nhìn hắn.
Chương 525: Hai vạn tệ một đĩa.- Công ty chuyển phát nhanh Vận Đạt?
Diệp Tử Vận nhất thời cạn lời với Đường Kim, lúc nàng nhìn rõ tình huống trong quán ăn thì lại một lần nữa cạn cmn lời, chiêu này của Phương Đại Dân tuy rằng bỉ ổi nhưng nàng đúng là không có cách nào giải quyết hết.
Nhà hàng của Diệp Tử Đạt cũng không nhỏ, đại sảnh cũng có vài chục cái bàn, chỉ là lúc này mấy chục bàn ăn đều có người ngồi nhưng mỗi bàn chỉ có một người, vậy thì cũng không có gì hết nhưng vấn đề là mấy người này cứ ngồi không vậy, không hề gọi món gì cả, trước mặt chỉ để mỗi một cốc nước lọc, ngoài ra thì không còn gì hết, rất rõ dàng, đám người này muốn đến phá đám!
Gặp phải chiêu trò bỉ ổi như thế, Diệp Tử Vận đúng là không có cách gì hết, người ta chỉ ngồi đó chưa có gọi món mà thôi, cũng không thể gọi cảnh sát đến bắt họ được, nhà hàng cũng không thể đuổi người, nếu đuổi người thì đám người này kiếu gì cũng sinh sự bởi vì Diệp Tử Vận biết rõ bọn chúng là đám lưu manh giang hồ sống ở gần đây, nếu thực sự làm gắt quá thì được không bù mất.
- Tỷ à, mấy người này đều nói là Phương công tử nào đó mời họ đến đây ăn cơm, nhưng mà Phương công tử còn chưa tới nên họ chưa gọi đồ ăn, chỉ chiếm chỗ trước thôi, nếu cứ như vầy thì nhà hàng của ta làm sao kinh doanh tiếp được nữa chứ? – Diệp Tử Đạt bắt đầu tức giận:
- Ta gọi điện cho tên khốn Phương Đại Dân thì hắn lập tức cúp máy, hắn còn đòi ta đến tìm hắn.
- Các người ở đây giá cả thế nào? – Đường Kim đột nhiên hỏi.
- Không cao, bình thường một người bình quân chỉ hết khoảng trên dưới 100 tệ. – tuy không hiểu tại sao Đường Kim lại hỏi như thế nhưng Diệp Tử Vận vẫn lập tức đáp.
- Món rẻ nhất quán này là gì? – Đường Kim lại hỏi thêm một câu
- Lạc rang 2 tệ một đĩa. – Diệp Tử Vận đáp.
- Rẻ quá, thế nào cũng phải bán 2 vạn tệ một đĩa chứ. – Đường Kim lắc đầu nhìn Diệp Tử Đạt :
- Ngươi cho người mang lên cho họ mỗi người một đĩa lạc rang.
- Cái này… - Diệp Tử Đạt nhìn Diệp Tử Vận như muốn hỏi ý kiến nàng.
- Cứ làm theo đi. – Diệp Tử Vận không biết Đường Kim muốn làm gì nhưng vẫn chọn tin tưởng hắn, bởi vì hắn là nam nhân của Đại Nhi tiểu thư, nàng tin vào ánh mắt nhìn người của Đại Nhi tiểu thư.
Đương nhiên là Diệp Tử Vận không biết Đường Kim và Tiêu Đại Nhi là do một sự cố ngoài ý muốn nên mới đến với nhau, điều này không liên quan gì đến ánh mắt nhìn người của Tiêu Đại Nhi.
Diệp Tử Đạt phân phó xuống để bồi bàn bưng lên cho mỗi bàn một đĩa lạc rang.
-Ai bảo các ngươi đem lạc rang lên, lão tử không gọi mà!
- Lão tử cũng chưa gọi gì, đừng có mong ta sẽ chả tiền nhé!
- Đem xuống đi, lão tử chỉ cần nước lọc thôi…
…
Mấy chục người bắt đầu hò hét ngậu ngã ầm lên, dọa cho cô bé bồi bàn sợ quá tránh qua một bên mà Diệp Tử Đạt vẫn đang nhìn Đường Kim, hắn đang nghĩ xem Đường Kim định chơi trò gì.
Chỉ là đang nghĩ thì đã nghe mấy tiếng hét thảm thiết:
- Ôi đê mờ, bụng ta đau quá!
- Cmn, chúng ta có phải là ăn phải đồ ăn có độc không?
- đê ma ma, đau chết ta rồi!
…
Mấy chục tên đang ngồi trong quán kia bỗng nhiên ôm bụng la hét, lúc này bọn chúng chỉ cảm thấy bụng mình càng ngày càng đau, giống như có một con dao đâm thẳng vào trong bụng vậy, có vài tên còn ôm bụng lăn qua lăn lại dưới đất.
- Đi, lão tử phải…đi viện… - một tên lưu manh ôm bụng đang định ra khỏi cửa nhưng hắn còn chưa đứng vững đã lần nữa ngã nhào ra đất.
- Mau, mau gọi xe cứu thương, mau lên… - một tên khác cũng hét lên, tình hình này sợ rằng chúng không thể tự mình đi viện được rồi.
Nhìn một đám lưu manh đang hét thảm, Diệp Tử Vận và Diệp Tử Đạt bốn mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Đường Kim, chuyện này không phải do hắn động tay động chân chứ? Nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy được, một người đau bụng thì nghe còn có lý chứ vài chục người cùng đau một lúc thì quá vô cmn lý đi, việc này nhất định có vấn đề.
- Một đám trẻ đáng thương, không biết ăn phải thứ gì mà lại ra nông nỗi này! – Đường Kim đi đến trước một cái bàn ở giữa đại sảnh rồi ngồi xuống, mặt hắn tràn đầy thương cảm, hắn nhìn một tên đang đau đến mặt tái nhợt:
- Bụng đó thì nên ăn chút gì đó đi, thật ra ngươi cũng không béo, không cần phải giảm béo đâu, ăn một chút lạc rang là hết đau bụng liền.
Đáng thương cho tên gia hỏa kia đau tới mức không nói nên lời, nhưng mà ít nhất hắn vẫn còn ngồi được trên ghế chứ chưa bị lăn vật vã dưới đất.
- Nhìn bộ dạng của ngươi thật đáng thương, tặng cho ngươi một hạt lạc đấy. – Đường Kim búng tay một cái, một hạt lạc đã nằm gọn trong miệng tên kia, hắn cũng phối hợp nhai vài cái rồi mới nuốt.
- Ôi đờ ệch! Hình như không đau như trước nữa! – tên kia tự nhiên lại nói được ra tiếng, lập tức dùng một tay vồ lấy đĩa lạc, dường như muốn ăn tiếp.
Nhưng rất tiếc hắn chỉ vồ được không khí mà thôi, đĩa lạc lúc này đã nằm trên tay Đường Kim, Đường Kim nhìn hắn từ từ nói:
- Muốn ăn cũng được nhưng mà phải trả tiền.
- Đê mờ, mau đưa cho ta, ta trả tiền là được chứ gì! – tên lưu manh buồn bực nhìn Đường Kim, chỉ là vừa mới lớn tiếng thì bụng lại bắt đầu đau như dao cắt, hắn lập tức hét lên thảm thiết:
- A…
Tên lưu manh ôm lấy bụng nằm lăn ra đất rên rỉ.
- Lạc này không phải ngươi muốn là có thể ăn. – Đường Kim lắc đầu, không thèm để ý đến tên đó nữa, hắn vung tay một cái đột nhiên mấy chục đĩa lạc kia cùng bay về phía hắn xếp ngay ngắn thành một chồng ngay trước mặt hắn.
Mấy chục tên lưu manh kia không nhìn thấy một màn này nhưng hai chị em Diệp Tử Vận ở một bên thì nhìn rõ ràng, Diệp Tử Vận thì bình thường còn Diệp Tử Đạt thì há hốc mồm kinh ngạc, vị tỷ phu này hình như còn biết cả ảo thuật.
- Tử Đạt, mau đi đóng cửa lại. – Diệp Tử Vận đột nhiên mở lời.
- Vâng! – Diệp Tử Đạt tuy rằng ngạc nhiên nhưng cũng lập tức gật đầu và làm theo. Lần này hắn có cảm giác giống như chuẩn bị đóng cửa đánh chó vậy.
Lúc này ở trong quán ăn mấy chục tên lưu manh kia đã đau đến lăn lộn bừa trên mặt đất, cái tên lúc nãy nếm thử lạc rang của Đường Kim bắt đầu cầu xin:
- Lão đại, cho ta một hạt đi, ta, ta xin ngươi đấy…
- Lạc rang không phải ngươi xin là ta có thể cho, đây là quán ăn, muốn ăn thì phải trả tiền. – Đường Kim từ tốn nói rồi hướng về phía bồi bàn ở phía xa vẫy tay:- Cô mau lại đây, hỏi xem vị khách này có muốn gọi đồ gì không?
Cô bé bồi bàn kia đơ ra một lúc mới kịp phản ứng lại, nàng vội vàng đến chỗ Đường Kim sau đó nhìn tên lưu manh hỏi:
- Tiên sinh, ngài có muốn ăn chút gì đó không?
- Lạc rang, ta muốn ăn lạc rang! – tên lưu manh dường như muốn hét lên.
- Ừm, cô mau ghi lại, lạc rang đặc chế, giá bán lẻ 2 vạn tệ ( khoảng 70 củ) – Đường Kim nhìn cô bé kia nói.
- A! – Cô bé cứ nghĩ là mình nghe nhầm:
- Ha…hai…hai vạn tệ?
Diệp Tử Đạt đang ở gần đó cũng run lên một cái, hắn dường như đã hiểu, Đường Kim thật sự muốn bán lạc rang với giá 2 vạn tệ.
Chương 526: Ghi giấy nợ là được rồi.- Đúng vậy, chính là hai vạn. – Đường Kim gật đầu khẳng định:
- Nhưng mà không phải hai vạn tệ một đĩa mà là hai vạn tệ một hạt, phải rồi, cô đếm thử xem một đĩa có khoảng bao nhiêu hạt.
Lời vừa nói ra thì đến cô gái bồi bàn cũng ngây ngốc luôn, Diệp Tử Đạt ở gần đó cũng giật mình, cuối cùng hắn cũng biết là mình đã đánh giá thấp Đường Kim rồi, vị tỷ phu trâu bò này quả thật định bán lạc rang theo hạt a, hai vạn tệ một hạt đúng là giá trên trời, không biết Đường Kim bán lạc rang hay bán tiên đan nữa.
- Cái…cái gì cơ? Hai vạn tệ một hạt? – tên lưu manh thét lên:
- Lạc của ngươi làm bằng vàng à, làm bằng vàng cũng không đắt như thế!
Vừa hét lên hai câu thì tên này chỉ cảm thấy bụng càng đau hơn, hắn lập tức ôm bụng kêu lên thảm thiết.
- Lạc làm bằng kim cương cũng không chữa nổi cơn đau của ngươi đâu, nhưng mà hạt lạc làm bằng kim cương giá chắc không chỉ hai vạn đâu nhỉ? – Đường Kim từ từ nói:
- Dù sao ta cũng là làm ăn chân chính có giá rõ giàng chứ không bắt nạt người tiêu dùng nhé, ta thích bán thì ta bán, ngươi không thích mua thì cút!
- Ta…ta mua! Một tên lưu manh khác ở bàn bên cạnh vội vàng kêu lên:
- Bao nhiêu tiền ta cũng mua, mau đưa cho ta đi!
Không phải tên này muốn thỏa hiệp mà là bụng đang đau éo chịu được, mọi người đều không phải kẻ ngốc, ai chẳng biết là mình bị ám toán, đối phương rõ ràng làm muốn chặt chém tiền của mình, nếu không muốn mất tiền thì cứ tiếp tục chịu đựng, như thế thì thà rằng dùng tiền giải nạn nhanh nhanh cho nó sớm chợ.
- Ừ, cuối cùng cũng có người chịu mua bán công bằng, phục vụ đâu, viết cho hắn cái đơn thanh toán đi! – Đường Kim mãn ý nói.
Cô gái bồi bàn kia vẫn chưa hết đơ, đây cũng không phải lần đầu tiên nàng làm phục vụ cho quán ăn, nhưng mà loại đơn thanh toán kiểu chặt chém như thế này thì nàng chưa từng viết bao giờ.
- Làm theo lời hắn đi. – Diệp Tử Vận lên tiếng.
Cô gái nhìn Diệp Tử Vận một cái, cuối cùng nàng cũng làm theo lời Đường Kim, nàng nhấc đĩa lạc lên và bắt đầu đếm, cuối cùng nàng cho ra một kết luận:
- 21 hạt lạc, tổng cộng là 42 vạn tệ…
- OK, ta mua, nhanh đưa đây! – cô gái chưa nói xong thì tên lưu manh kia đã vội vàng ôm bụng hét lên.
- Tới liền!
Cô bé phục vụ viết lên đơn giá xong liền đưa cả đơn giá lẫn đĩa lạc tới trước mặt tên lưu manh, tên kia không do dự chút nào lập tức bốc lấy một nắm lạc nhét ngay vào miệng.
Đường Kim lắc đầu:
- Các cô làm ăn như thế này là chưa ổn, sao trong đĩa lại ít lạc như thế? Sau này phải cho thêm nhiều một chút!
Diệp Tử Đạt không còn gì để nói, một đĩa lạc rang bán 42 vạn tệ mà con hàng này còn chê ít.
- Hết đau rồi, haha, thật sự không đau nữa! – sau khi ăn xong lạc rang, tên béo lập tức phát hiện bụng mình không còn đau nữa, cảm giác đau đến tận cùng ấy đột nhiên biến mất sạch sẽ làm hắn mừng quá mà điên cuồng hét lớn.
- Nếu hết đau rồi thì thanh toán đi! – Đường Kim lười biếng nói.
- Cái này…trên người ta giờ không có nhiều tiền như vây, có thể cho nợ tạm được không? – nét vui sướng trên mặt tên lưu manh này lập tức biến mất, nhìn tờ hóa đơn mà hắn thật muốn chửi CMN, hơn 40 vạn tệ, hắn đào đâu ra số tiền lớn như thế chứ?
- Ok – Đường Kim sảng khoái đáp ứng:
- Đầu tiên đưa hết tiền mặt và đồ có giá trị trên người ngươi ra, sau đó thì quẹt hết những loại thẻ có thể quẹt, nếu vẫn không đủ thì viết giấy nợ đi, ta cũng không làm khó ngươi.
- OK! Cảm ơn đại ca ! – tên lưu manh vui vẻ không thôi, có thể ký giấy nợ là tốt rồi, nếu không hắn cũng chẳng biết phải làm thế nào, lúc này hắn tuyệt đối không dám nghĩ tới hai từ “ ăn quỵt ‘’ nữa.
- Đưa hắn đi thanh toán đi. – Đường Kim phân phó cô bé phục vụ một tiếng.
Cô bé kia cũng đã bắt đầu quen với tình huống này rồi cho nên rất nhanh đã dẫn vị khách kia đến trước quầy thu ngân.
Mấy tên lưu manh khác nhìn cái tên vừa lúc nãy còn đang đau sắp chết giống mình giờ đã chạy nhảy tung tăng như chưa hề có chuyện gì, bọn chúng cũng nhịn không được nữa mà bắt đầu hô lên:
- Ta mua! Ta cũng mua…
Có người đi trước làm gương thì những người sau đều giải quyết rất nhanh, mấy người phục vụ khác cũng bắt đầu tới làm việc, viết cho mỗi tên một tờ hóa đơn, sau đó thì bọn lưu manh đều thành những khách VIP tiêu đến bốn năm chục vạn tệ cho một bữa ăn. Cuối cùng thì bọn chúng mỗi tên đều phải ký một tờ giấy nợ mấy chục vạn tệ, mấy tên lưu manh này tuy rằng sống khá sung túc tự tại nhưng chúng đều thuộc lại có tiền là tiêu hết nên cũng chẳng có khoản để dành nào, trên người tên nào mà có mấy vạn là đã không tệ rồi.
Hơn nửa tiếng sau thì mọi việc cũng coi như kết thúc nhưng mà đám lưu manh đã hồi phục bình thường kia thì chưa tên nào dám rời đi. Đường Kim lúc này vẫn đang ngồi ở cái bàn giữa đại sảnh kia, hắn đang ăn cơm trưa cùng với hai chị em Diệp Tử Vận. Diệp Tử Vận ngồi sát bên Đường Kim, thỉnh thoảng lại gắp một miếng thịt đút cho hắn, bộ dáng phi thường thân mật.
- Đại ca! chúng ta có thể đi được chưa hả? – một tên lưu manh đến bên bàn ăn, rụt dè hỏi.
Đường Kim ăn nốt miếng thịt mà Diệp Tử Vận vừa gắp cho sau đó mới từ từ quay sang nhìn tên lưu manh nói:
- Vốn là các ngươi có thể đi rồi, nhưng mà chúng ta còn phải thương lượng việc trả nợ nữa mới xong.
- Trả nợ? – mấy chục tên lưu manh đồng thời mặt như mướp đắng, bọn chúng bây giờ thực sự không đào đâu ra tiền cả.
- Mặt đừng có dài ra như cái bơm thế, con người ta thật ra rất lương thiện. – Đường Kim nở một nụ cười xán lạn:
- Ta biết các ngươi không có tiền để trả hết cho ta cho nên ta đã giúp các ngươi nghĩ ra một biện pháp rất hay.
- Lương thiện?
Bao gồm hai chị em Diệp Tử Vận và tất cả nhân viên trong nhà hàng, mỗi người đều dùng ánh mắt như gặp người ngoài hành tinh nhìn Đường Kim, hắn mà lương thiện thì trên đời này làm gì còn lưu manh nữa?
- Đại ca, xin cứ nói. – tên lưu manh kia cũng không tin Đường Kim tốt bụng đến đâu nhưng vẫn dè dặt hỏi.
- Mọi người đều là người hiểu chuyện cho nên ta cũng không úp mở gì nữa, trực tiếp nói thẳng luôn. Các ngươi muốn trả hết nợ thì có hai cách, một là để cho người sai các ngươi làm chuyện này trả hộ, việc này do hắn đầu têu nên số tiền này cũng phải tính lên đầu hắn. – Đường Kim từ từ nói:
- Có điều ta thấy hắn quá nửa sẽ không chịu trả nhiều tiền như vậy thay các ngươi.
- Đại ca anh minh! – tên lưu lanh vội vàng nịnh nọt, để cho Phương công tử trả nợ hộ? Làm sao có thể chứ! Nếu như tất cả cộng lại mới vài chục vạn tệ thì có lẽ còn có thể, nhưng bây giờ mỗi người cũng đã nợ vài chục vạn, tất cả cộng lại cũng hơn ngàn vạn tệ rồi, Phương công tử không thể nào chi nhiều tiền như thế cho đám lưu manh giang hồ bọn chúng được.
- Cách thứ nhất không được thì còn cách thứ hai, ờ… nếu để các người trực tiếp trả nợ cũng không thể, nhưng mà các người có thể làm việc để trừ nợ dần a! – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
- Ví dụ như ở đây có kẻ muốn ăn quỵt thì các người sẽ ra mặt giải quyết, mỗi lần sẽ trừ 1 vạn tệ chẳng hạn, hoặc là nếu nhà hàng gặp phiền phức khác sẽ để cho các ngươi giải quyết, như thế cũng có thể trừ được một số nợ nhất định. Đương nhiên các người cũng có thể đến đây trực tiếp làm những việc như rửa bát lau nhà… nhưng mà ta nghĩ các người có rửa bát cả đời cũng trả không hết nợ đâu. Thế nào hả? Cách này ổn chứ?
Chương 527: Phương Đại Dân uy hiếp- Được! Cách này quá là tốt, đại ca quả nhiên anh minh sáng suốt! – tên lưu manh đầy mặt tươi cười, một lời đáp ứng.
Mấy tên khác cũng gật đầu liên tục, không cần bọn chúng trực tiếp trả tiền mà chỉ cần giải quyết chút phiền phức thì quá đơn giản, bọn chúng là địa đầu xà ở đây, muốn giải quyết chút phiền phức của nhà hàng không phải là quá dễ dàng hay sao?
- Nếu các ngươi đều thấy được thì có thể rời đi rồi! Đừng ở đây làm phiền ta ăn cơm nữa. – Đường Kim vẫy tay ra hiệu cho bọn chúng rời đi.
- Vâng thưa đại ca, chúng ta xin phép về trước! – một đám lưu manh giống như được ân xá, vèo một cái đã biến mất không còn thấy bóng, nhà hàng cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
- Tỷ phu, chiêu này của ngươi thật là quá cao minh! – Diệp Tử Đạt nhìn Đường Kim đầy bội phục.
Ánh mắt Diệp Tử Vận nhìn Đường Kim cũng bắt đầu xuất hiện vài nét khác thường, nam nhân mà Đại Nhi tiểu thư nhìn trúng quả nhiên không chỉ võ công cao cường mà mưu trí cũng rất hơn người, một chiêu vừa rồi không những giải quyết một phiền phức lớn mà còn tìm được mấy chục tay đấm miễn phí, sau này Phương Đại Dân có muốn giở thủ đoạn gì cũng không cần quá lo lắng.
- Tuy rằng ta vẫn luôn rất lợi hại nhưng mà như vầy không tính là cao minh gì. – Đường Kim lắc đầu:
- Nếu không có năng lực cường đại làm hậu thuẫn thì tất cả chỉ là nói mồm mà thôi, đợi ta ăn xong sẽ đi tìm tên Phương Đại Dân kia, muốn giải quyết dứt điểm việc này thì phải tìm đến tận gốc của nó.
- Ngươi không cần đi gặp hắn, như vậy là tự hạ thấp thân phận. – Diệp Tử Vận nhẹ nhàng nói:
- Để hắn tự mình tìm đến là được rồi.
- Cô nói cũng đúng. – Đường Kim gật đầu sau đó không nói gì nữa mà tiếp tục ăn cơm.
Chỉ là vài phút sau chuông điện thoại của Diệp Tử Vận đã vang lên, nghe máy xong thì sắc mặt nàng bỗng trở nên rất khó coi.
…..
Thư Vận Lâu cũng là nơi khá có danh tiếng trong giới thượng lưu ở kinh thành, nhưng mà Thư Vận Lâu không phải nhà sách cũng chẳng phải quán trà, trên thực tế nơi đây không phải là chỗ công cộng mà là nơi thuộc về tư nhân, cụ thể mà nói thì đây là một tòa nhà kiểu tứ hợp viện ( một kiểu nhà cho đại gia đình cùng chung sống thời xưa ở Bắc Kinh).
Địa phương này có lịch sử khá là lâu đời, nghe nói hơn trăm năm qua nó vẫn tồn tại ở đây mà ngay từ lúc đầu tòa tứ hợp viện này đã thuộc về Diệp gia, nhưng mà sau đó lại trải qua mấy lần đổi chủ mãi cho tới vài năm trước Diệp Tử Vận mới mua lại nơi này, lúc đó tòa nhà này đã cũ kĩ sắp sập, không thể ở được nữa.
Sau đó thì Diệp Tử Vận cho người sửa sang lại một lượt và chuyển về đây ở rồi treo trước cổng bảng hiệu: Thư Vận Lâu. Bên trong này có không ít sách quý , nghe nói toàn là những loại sách cổ hết sức chân quý, trong mắt mọi người thì dường như Diệp Tử Vận đang muốn tiếp nối truyền thống gia giáo của Diệp gai, còn thực tế như thế nào thì chỉ có nàng mới biết được.
Ba giờ chiều, gần Thư Vận Lâu đang có không ít người đứng xem, Đường Kim và Diệp Tử Vận cũng ở trong đám người đó, hai người đang nhìn về phía Thư Vận Lâu, nhưng lúc này không còn là một toàn nhà nữa mà đã bị ngọn lửa nuốt chửng rồi.
Ngọn lửa vẫn đang cháy bừng bừng, dường như trong thời gian ngắn sẽ không có dấu hiệu bị dập, từ lúc Diệp Tử Vận nghe được tin này đến giờ đã là hơn nửa tiếng mà vẫn không thấy bóng xe cứu hỏa đâu, nghe nói là do tắc đường nênchưa tới được. Lửa cháy hơn nửa tiếng rồi thì cho dù xe cứu hỏa có đến kịp thì nơi này cũng chỉ còn lại tro bụi mà thôi, chỉ là mọi người đều nghĩ là vụ cháy này rất kì lạ, trời đang rất lạnh mà thời tiết cũng chẳng hanh khô, một nơi như Thư Vận Lâu làm sao mà tự nhiên bốc cháy được chứ?
Đối với Diệp Tử Vận mà nói thì điều này không có gì là kỳ lạ, bởi vì nàng biết việc này do ai làm, đây tất nhiên không phải là tai nạn ngoài ý muốn mà là có người cố ý phóng hỏa, kẻ đầu têu vụ này bây giờ cũng đang trong tầm mắt của nàng.
- Kia chính là Phương Đại Dân. – Diệp Tử Vận chỉ vào một nam nhân đứng ở phía xa, nhẹ giọng nói với Đường Kim.
Tên nam nhân này mặt mũi khá bình thường, Đường Kim gặp qua hai trong số kinh thành tứ công tử, Trang Minh Tinh và Lưu Phong khá đẹp trai còn tên Phương Đại Dân này khuôn mặt lại không có gì là đặc biệt.
- Tên này nhìn không giống ca ca hắn Phương Thiếu Quốc lắm, lẽ nào hắn là do vợ hai của cha hắn đẻ ra? – Đường Kim tùy ý hỏi.
Thực ra Đường Kim sớm đã phát hiện ra Phương Đại Dân vì từ lúc hắn và Diệp Tử Vận vừa xuất hiện thì Phương Đại Dân cứ nhìn chằm chằm về phía này, nhưng mà mãi đến bây giờ hắn vẫn không chịu đi qua đây làm Đường Kim thực sự nghĩ không thông.
- Cái này…hắn và Phương Thiếu Quốc là cùng một mẹ sinh ra! – ngữ khí của Diệp Tử Vận có chút cổ quái.
- Lẽ nào là anh em cùng mẹ khác cha? – Đường Kim ngạc nhiên hỏi.
- Điều này ta cũng không rõ. – Diệp Tử Vận chỉ cảm thấy cạn cmn lời, lần đầu tiên nàng phát hiện Đường Kim cũng khá là bát quái.
- Nếu đã gặp tên gia hỏa này ở đây thì nói chuyện với hắn vài câu đi, để sau này hắn bớt dây dưa không dứt. – Đường Kim nhìn Phương Đại Dân một cái:
ắ ể ắ- Nhưng mà ta nên chủ động tìm hắn hay để hắn tự tới tìm ta đây?
Đường Kim chưa nói hết câu thì một tay của hắn đã luồn vào trong áo Diệp Tử Vận, giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt bao nhiêu người, Đường Kim ngang nhiên sờ nắn ngực nàng.
Đường Kim vừa xoa vài cái, Diệp Tử Vận dường như còn chưa có phản ứng gì thì Phương Đại Dân gần như đã điên cuồng xông tới, nhìn bộ dáng của hắn như muốn liều mạng với Đường Kim. ( DG: con hàng Đường Kim chơi thâm voãi)
Đường Kim làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục bóp thêm vài cái, ừm , cảm giác cũng không tệ! hắn chỉ đợi tên Phương Đại Dân não tàn kia động thủ trước để hắn còn có cớ “phòng vệ chính đáng” tiện tay làm tên kia tàn phế thì cũng chỉ là nhỡ tay mà thôi.
Nhưng làm Đường Kim thất vọng là Phương Đại Dân không có động thủ với hắn mà chỉ gào lên với Diệp Tử Vận:
- Diệp Tử Vận, cô đang làm gì thế?
- Ngực cô ấy đang mát xa cho tay của ta, ngươi không thấy sao? – Đường Kim thay Diệp Tử Vận đáp lời, tên Phương Đại Dân này đúng là não tàn, đến lúc này còn hỏi mấy câu vô nghĩa kia.
Mấy người đứng xem bắt đầu vây kín chỗ này, hình như sắp có kịch hay xem rồi.
- Diệp Tử Vận, cô tốt nhất nên nghĩ tới hậu quả của việc mình đang làm! – Phương Đại Dân không có để ý tới Đường Kim, hắn đột nhiên bình tĩnh lại, thanh âm cũng nhỏ dần đi, dường như chỉ nói để Đường Kim và Diệp Tử Vận nghe được.
- Bây giờ mới chỉ là quán ăn của Diệp Tử Đạt và chỗ ở của cô, nếu như còn tiếp tục như vậy thì nơi xảy ra chuyện không còn là những chỗ đơn giản như vậy đâu, cô có tin ngay ngày mai biểu đệ của cô sẽ bị tống vào ngục không? Cha mẹ cô lúc nào cũng có thể bị tai nạn giao thông, chú thím cô sẽ bị tai nạn lúc nghiên cứu, gì và cậu cô sẽ bỗng nhiên bị cho là đạo văn sau đó thân bại danh liệt…những thứ này cô đều muốn chứng kiến sao?
Chương 528: Người đáng thương tự đâm đầu vào lửa.- Phương Đại Dân, Phương Thiếu Quốc có nói cho ngươi ta là ai không? – Đường Kim nhìn Phương Đại Dân, tên này có phải là não tàn đến hết thuốc chữa rồi không, muốn uy hiếp Diệp Tử Vận thì cũng đừng có làm trước mặt hắn chứ.
Phương Đại Dân cuối cùng cũng để ý tới Đường Kim, lúc hắn phát hiện một tay Đường Kim vẫn đang ở trong áo Diệp Tử Vận mân mê cái bộ vị mê người kia thì mặt hắn bỗng giật lên vài cái, trong mắt lóe qua một tia oán độc và phẫn hận, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục lại bình thường, có thể thấy một trong kinh thành tứ công tử này cũng có chút bản lĩnh, ít nhất là Đường Kim nghĩ rằng tên này trâu bò hơn chính mình, nếu như hắn nhìn thấy kẻ khác làm như thế với nữ nhân của hắn thì hắn đã trực tiếp tiễn tên kia đi gặp ông bà ông vải rồi, hơi đâu mà nói nhiều với nhịn nhục như thế được.
- Đường Kim, ta biết ngươi là ai! – Phương Đại Dân nhìn Đường Kim:
- Ta lại càng rõ ràng trong Ám Kiếm có quy tắc của Ám Kiếm, đây là việc giữa ta và Diệp Tử Vận, chỉ cần ta không chủ động trêu trọc ngươi thì ngươi cũng không thể ra tay, nếu ngươi dám tùy tiện ra tay thì Kiếm Ngấn tự nhiên sẽ đứng ra chủ trì công đạo, sáng nay ngươi vừa hứa với Kiếm Ngấn sẽ tuân thủ quy tắc, không lẽ ngươi muốn nuốt lời hay sao?
- Nói nửa ngày thì ra là muốn lôi Kiếm Ngấn ra dọa ta! Ôi! Ta lại sợ quá cơ… - Đường Kim cạn cmn lời:
- Nếu không phải cha ngươi tên là Phương Hàn thì ta cứ tưởng ngươi là con của Kiếm Ngấn cơ….ý… cũng không phải, thực ra Kiếm Ngấn rất có khả năng là cha đẻ của ngươi đấy…
- Ngươi nói tiếp đi, ta sẽ đem những lời này nói lại cho Kiếm Ngấn. – Phương Đại Dân cười lạnh.
- Ta cũng lười nói lời thừa với ngươi, vẫn là nên làm việc ta thích làm thì hơn. – nói rồi Đường Kim vẫn dùng một tay kia xoa nắn ngực Diệp Tử Vận, tay còn lại thì bắt đầu đưa xuống vuốt ve bờ mông cong vút kia, cùng lúc đó hắn cúi đầu hôn lên cái cổ trắng như thiên nga của nàng…
Động tác đột nhiên của Đường Kim làm Diệp Tử Vận không kịp đề phòng, thân thể nàng như mất đà bỗng ngửa về phía sau,nhưng theo quán tính nàng lại dang tay ra ôm lấy cổ Đường Kim, một bộ dáng giống như đang phối hợp cùng hưởng thụ với Đường Kim.
- Ư…ƯM…
Diệp Tử Vận khẽ rên nhẹ một tiếng, dường như nàng chịu không nổi sự kích thích này nhưng rất nhanh nàng đã khép môi lại, nàng cật lực không chế phản ứng sinh lý của mình nhưng bộ mặt trắng như tuyết đang nổi lên những áng mây hồng kia đã bán đứng nàng, khí chất đoan trang của nàng trong phút chốc đã bị phá vỡ, trên mặt nàng lúc này chỉ còn lại vẻ phong tình đầy mị hoặc.
Động tác của Đường Kim đột nhiên dừng lại bởi vì hắn bỗng phát hiện phản ứng của Diệp Tử Vận có chút khác thường, thân thể nàng đột nhiên nóng rực lên, rõ ràng là đã động tình, điều này làm Đường Kim kinh ngạc đến phát ngốc, thì ra nàng cũng không phải là nữ nhân trời sinh lãnh đạm, mà hắn vừa rồi đã đụng trúng phải bộ vị mẫn cảm nhất của nàng…hehe…
Đem bàn tay dang đặt trong ngực nàng thu về, Đường Kim phát hiện thân thể Diệp Tử Vận vẫn cứ đang nóng rực lên, sau đó hắn liền phát hiện bộ vị mẫn cảm nhất trên người nàng không phải cặp tuyết lê trắng bóng hay bờ mông cong mềm mại kia mà chính là cái cổ trắng ngần này của nàng.
Ngạc nhiêm hết một phút đồng hồ Đường Kim mới tiếp tục tiến hành động tác của mình, còn trong mắt mọi người thì hai người họ đột nhiên hứng tình, ở trước mặt mọi người, bên cạnh đám cháy lớn thế kia vậy mà dám ôm hôn nồng nhiệt như thế, một vài người thầm nghĩ liệu có phải hai người họ bị ngọn lửa đang cháy hừng hực bên kia kích thích dục vọng trong lòng hay không?
Có vài người biết Diệp Tử Vận chính là chủ nhân của tòa nhà đang cháy thì càng thêm cạn cmn lời, nữ nhân này nhà bị cháy mà vẫn còn tâm trí tình chàng ý thiếp với tình nhân trước mặt mọi người, nhìn cô ta cũng khá đoan trang đó chứ, lẽ nào hôm nay bị đả kích quá độ nên mới như thế?
Còn có không ít người dùng ánh mắt đồng tình nhìn Phương Đại Dân, tuy vừa rồi mọi người chưa có nghe rõ Phương Đại Dân nói cái gì, nhưng cho dù là ai thì cũng nhìn ra được Phương Đại Dân và Đường Kim là tình địch, bây giờ Đường Kim không cố kị gì mà ôm hôn Diệp Tử Vận nồng nhiệt như thế kia, còn Phương Đại Dân thì chỉ biết đứng một bên vừa nhìn vừa nghiến răng nghiến lợi, cho dù là ai thì cũng thấy đáng thương cho hắn.
Chính tại lúc mọi người đang nghĩ rằng Phương Đại Dân rất đáng thương thì hắn bỗng làm ra một động tác kinh người, trước ánh mắt của mấy chục người vây quanh, Phương Đại Dân đột nhiên xông thẳng vào đám cháy, xông vào tòa nhà đang cháy ngùn ngụt kia.
- A…
Phương Đại Dân phát ra một tiếng thét đầy sợ hãi, nhưng trong mắt mọi người thì đây không phải là tiếng kêu sợ hãi mà là tiếng kêu thảm liệt nhưng bi tráng, dường như hắn muốn phát tiết tất cả nỗi nhục nhã trong lòng, mọi người đều nhìn rõ tuy rằng bước chân hắn có chút loạng choạng không vững nhưng cái thần thái người ra đi đầu không ngoảnh lại kia của hắn thì không sai vào đâu được, chỉ trong một nốt nhạc Phương Đại Dân đã lao vào giữa đám cháy và bị biển lửa bao lấy.
Một màn này làm tất cả mọi người đều ngây ngốc.
- Tên này điên rồi sao? – rất lâu sau mới có một người lên tiếng tự hỏi một câu.
- Ta đấy hắn bị đôi cẩu nam nữ kia bức đến điên rồi! – một người đồng tình với Phương Đại Dân.
- Cũng đúng, nếu như ta mà nhìn thấy người trong lòng đang ôm hôn kẻ khác trước mặt mình thì ta cũng muốn chết… - một người khác cũng cảm thấy đồng tình sâu sắc.
- Muốn chết cũng sẽ không đi chết thật a! – một người khác lắc đầu.
- Chết cũng cần phải có dũng khí, dám tự sát mà sao không dám làm thịt tên tình địch kia? – còn có người thì khinh bỉ hành động của Phương Đại Dân:
- Chết như vậy không đáng.
…
Cả đám người bắt đầu nghị luận sôi nổi còn Diệp Tử Vận vừa bị Đường Kim ôm hôn đến ý loạn tình mê cũng bắt đầu ngây ngốc, bởi vì nàng cũng chứng kiến một màn vừa rồi, nàng tất nhiên sẽ không tin Phương Đại Dân dám vì mình mà xông vào biển lửa, nhưng nếu nói việc này là do Đường Kim động tay động chân thì nàng cũng có chút không tin, Đường Kim vừa rồi “bận” như vậy, vừa rồi một tay hắn bóp ngực nàng như nặn người đất vậy, một tay khác thì luôn đặt trên mông nàng, đến miệng cũng ngậm lấy cổ nàng, hắn làm gì có cơ hội để động tay động chân với Phương Đại Dân chứ?
Nhưng nếu không phải Đường Kim thì là ai?
Lúc Diệp Tử Vận đang kinh nghi bất định thì một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của nàng, chính là Phương Thiếu Quốc. Phương Thiếu Quốc rất nhanh đã xông vào đám cháy, một phút sau thì Phương Thiếu Quốc ôm một người lửa chạy ra ngoài, khắp người hắn đều bị ngọn lửa vây lấy, hắn ôm người lửa kia lăn lộn vài vòng trên mặt đất thì lửa trên người hắn cũng bị dập tắt, lại phủi phủi thêm vài cái ngọn lửa trên người người hắn mang ra cuối cùng cũng tắt, chỉ là người vừa được cứu ra đã bị cháy đến không nhìn ra mặt mũi cũng không rõ sống chết thế nào.
Phương Thiếu Quốc ngồi cạnh người Phương Đại Dân đã bị thiêu đến không nhìn ra mặt mũi kia, hắn kiểm tra kĩ càng một lúc sau đó bỗng đứng phắt dậy, quay người lại lấy ra một khẩu súng ngắn rồi hét lên:
- Đường Kim, ngươi đã làm gì Đại Dân?
Cả bốn phía nhất thời lặng thinh, vừa nhìn thấy có người lấy súng ra thì mọi người đều tự động lùi về sau, còn có người thầm nhủ trong lòng , vừa rồi là vụ thảm án tự tử từ mối tình tay ba, giờ lại còn muốn phát triển thành vụ án giết người nữa sao?
- Phương Thiếu Quốc, ngươi gào cái gì chứ? – Đường Kim cuối cùng cũng chịu buông Diệp Tử Vận ra, hắn nhìn Phương Thiếu Quốc đầy bất mãn.
Chương 529: Thần Long Sứ Giả Thu Phong HànDiệp Tử Vận nửa đứng nửa tựa vào lòng Đường Kim, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, đối mặt với Phương Thiếu Quốc đang cầm súng nhưng nàng không hề thấy sợ hãi chút nào, nếu như một khẩu súng ngắn cũng có thể đối phó được Đường Kim thì làm sao hắn còn sống tới bây giờ chứ?
- Phương Thiếu Quốc, ngươi lấy súng ngắm vào chúng ta là muốn mưu sát công khai sao? – Diệp Tử Vận nhàn nhạt nói.
Tuy rằng Đường Kim không sợ súng nhưng nàng phải giúp hắn chiếm lý lẽ trước, có lẽ Đường Kim không sợ Ám Kiếm truy cứu trách nhiệm nhưng mà Đại Nhi tiểu thư đã dặn dò nàng phải chiếu cố hắn, không chỉ là dùng thân thể “chiếu cố” không thôi.
Nếu như nàng chỉ có một khuôn mặt xinh đẹp và thân hình yểu điệu để đáp ứng nhu cầu nào đó cho Đường Kim thì Tiêu Đại Nhi cũng sẽ không để nàng ở lại bên cạnh Đường Kim, cho nên việc gì nàng có thể giúp được Đường Kim thì nhất định phải giúp.
- Mưu sát? – Phương Thiếu Quốc bi phẫn:
- Đệ đệ ta bị thiêu sống như thế này, chính là do đôi cẩu nam nữ các người mưu sát nó giữa thanh thiên bạch nhật!
Mấy người đứng xem xung quanh khá đồng tình với Phương Thiếu Quốc, đệ đệ hắn vừa rồi cũng coi như là bị đôi nam nữ kia mưu sát rồi, tự mình còn sống sờ sờ mà lại lao vào đám cháy tự sát.
- Phương Thiếu Quốc, ngươi có tư cách gì mà nói chúng ta là cẩu nam nữ? – Diệp Tử Vận khinh bỉ:
- Đệ đệ ngươi cậy nhà có tiền, lại còn có vị ca ca như ngươi làm hậu thuẫn mấy năm nay đã chạy khắp nơi cướp đoạt nữ nhân, không cần biết người ta có đồng ý hay không cũng tự tuyên bố chủ quyền, thế nào hả? chỉ vì ta không giống mấy cô gái khác ngoan ngoãn bó tay chịu trói, cắn răng chịu nhục, chỉ vì ta đã tìm được người ta thích mà chúng ta thành cẩu nam nữ rồi à? Phương Thiếu Quốc, ngươi cũng có mặt mũi mà nói ra câu này sao?
Mấy người xung quanh đang rất đồng cảm với Phương Thiếu Quốc đột nhiên nghe được Diệp Tử Vận nói như vậy thì nhất thời mới hiểu ra, vừa rồi Diệp Tử Vận không có nói bừa, lời nàng nói nhất định là thật nếu không tại sao Phương Thiếu Quốc không phản bác?
- Thật buồn cười, Phương Đại Dân tự mình phóng hỏa đốt nhà của ta, giờ hắn lại tự mình lao đầu vào lửa tự sát, ngươi còn muốn ta chịu trách nhiệm? – Diệp Tử Vận cười lạnh:
- Phương Thiếu Quốc, chuyện này dù có nói thế nào thì cũng không liên quan đến chúng ta!
- Nói láo! – Phương Thiếu Quốc hừ lạnh một tiếng:
- Đại Dân sao có thể tự mình xông vào biển lửa chứ, nếu không phải là các ngươi động chân động tay thì làm sao nó lại làm thế được, các ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao?
- Ngươi không phải kẻ ngốc. – Đường Kim đột nhiên tiếp lời:
- Ngươi còn không bằng kẻ ngốc cơ, bởi vì ngươi hoàn toàn là một kẻ não tàn.
- Đường Kim , nếu ngươi còn là đàn ông thì hãy thừa nhận đi. – Phương Thiếu Quốc phẫn nộ nhìn thẳng vào Đường Kim:
- Ngươi và ta đều hiểu rõ trong lòng, nhất định là do ngươi âm thầm giở trò!
- Ta tất nhiên là đàn ông rồi. Đường Kim nhìn Phương Thiếu Quốc:
- Thân làm một tên đàn ông ta quyết không để cho kẻ khác nhắm nòng súng vào nữ nhân của mình, cho nên ta cho ngươi ba giây, lập tức bỏ súng xuống nếu không ta sẽ tiễn ngươi đi gặp tên đệ đệ óc chó của ngươi!
- Sao hả? Ngươi muốn giở thủ đoạn gì với ta? – Phương Thiếu Quốc cười lạnh.
Đường Kim không trả lời mà chỉ nhìn Phương Thiếu Quốc, hết ba giây hắn mới nói:
- Thời gian ba giây đã hết!
Từ “hết” vừa ra khỏi miệng thì Đường Kim đã biến mất tại chỗ, chớp mắt đã như quỷ mị xuất hiện trước mặt Phương Thiếu Quốc, tay phải Đường Kim nắm lấy cổ tay phải của Phương Thiếu Quốc rồi dùng sức vặn một cái, tay phải Phương Thiếu Quốc lập tức vang lên hai tiếng “rắc rắc”, cây súng ngắn cũng theo đó mà rời khỏi tay Phương Thiếu Quốc đến tay của Đường Kim, cuối cùng Đường Kim cầm báng súng đập thẳng vào mặt Phương Thiếu Quốc.
Động tác này nói thì lâu nhưng diễn ra rất nhanh, trong mắt mọi người thì Đường Kim vừa tới bên cạnh Phương Thiếu Quốc thì Phương Thiếu Quốc đã ngã xuống hôn mê, sau đó họ thấy Đường Kim dùng một cước đạp Phương Thiếu Quốc bay lên và rơi xuống ngay bên cạnh Phương Đại Dân.
Tùy ý vứt khẩu súng đi, Đường Kim tới bên Diệp Tử Vận nói với nàng:
- Nhà của cô đều bị thiêu trụi rồi, ta thấy hay là chúng ta rời đi thôi.
- Ừ.
Diệp Tử Vận một lời đáp ứng, ngữ khí của nàng đã có chút biến hóa, nàng nhìn mọi người đang vây quay một cái rồi bỗng nói:
- Chờ một lát!
Diệp Tử Vận nhanh chóng đến bên cạnh một thiếu niên đang cầm máy quay quay clip rồi nói với thiếu niên kia vài câu, Diệp Tử Vận trực tiếp mua lại cả cái máy quay kia rồi mới quay sang nói với Đường Kim:
- Chúng ta đi thôi!
Nhưng đúng lúc này một thanh âm đột ngột truyền vào tai hai người:
- Xuất sắc, thật quá là xuất sắc, giết người trong vô hình mà không lưu lại bất cứ dấu vết gì, thật không hổ danh là Đường Kim đã nhiều lần làm Tiềm Long phải chịu thua thiệt!
Theo tiếng nói ấy, một tên nam tử mặc áo khoác trắng không có dấu hiệu gì bỗng xuất hiện trong tầm mắt của Đường Kim. Nam tử này chỉ nhìn qua thì sẽ không rõ tuổi của hắn, dường như hắn chỉ có hơn 20 nhưng lại cho người ta một cảm giác già dặn giống như không chỉ hơn hai mươi tuổi vậy, tướng mạo hắn không quá anh tuấn nhưng da dẻ lại trắng bóc, đôi mắc sắng quắc tinh thâm, hắn cao trên 1 mét 8…nhưng mà Đường Kim để ý nhất vẫn là khí tức trên người của hắn, khí tức thuộc về Tiên môn.
- Ngươi nhịn không được muốn ăn đòn hả? – Đường Kim nhìn nam tử áo trắng nói.
- Xinh tự giới thiệu ta là Thu Phong Hàn đến từ Thiên Đạo Môn. – nam tử áo trắng nở nụ cười khá hiền hậu:
- Đường Kim, ta luôn tò mò là ngươi đến từ môn phái nào?
- Ta là đệ tử Đường Môn. – Đường Kim nhẹ nhàng đáp, trong lòng lại khẽ động một cái, trong Tiên môn còn có cả Thiên Đạo Môn, nơi đó có quan hệ gì với Vòng tay Thiên Đạo không nhỉ?- Đệ tử Đường Môn? – Thu Phong Hàn trầm ngâm một lát:
- Điều này không đúng a, Thục Trung Đường Môn chỉ là một môn phái cổ võ hơn nữa hơn hai mươi năm trước đã bị diệt môn, trên thế gian không còn Đường Môn thì sao ngươi lại là đệ tử Đường Môn được?
- Sư phụ ta họ Đường tên Môn, sư phụ ta còn thì Đường Môn vẫn còn. – Đường Kim giải thích một câu sau đó lại cảm thấy hết kiên nhẫn:
- Này, ta không thừa thời gian để nói chuyện với ngươi, nếu ngươi muốn ăn đòn thì nói thẳng, ta sẽ đập ngươi một trận, không muốn ăn đòn thì chạy ngay đi, ta cũng lười phải đánh từng kẻ một, đợi mấy ngày nữa Long Kiếm chi chiến bắt đầu rồi cùng đánh một thể vậy.
Chương 530: Ngươi mới bị thần kinh ấy.- Trước khi đến đây thì ta muốn đánh ngươi một trận. – Thu Phong Hàn từ từ nói:
- Nhưng bây giờ ta đổi ý rồi, thực lực của ngươi và ta có lẽ khó phân cao thấp mà ta lại rất thích tác phong của ngươi, cho nên ta muốn mời ngươi ra nhập Tiềm Long, trước mắt Thần Long Sứ Giả vẫn còn trống một vị trí, nếu như ngươi ra nhập Tiềm Long thì vị trí đó sẽ là của ngươi.
Đường Kim ngạc nhiên nhìn Thu Phong Hàn:
- Ngươi mời ta ra nhập Tiềm Long?
- Đúng vậy. – Thu Phong Hàn gật đầu.
- Đầu óc ngươi có vấn đề không vậy? – Đường Kim lại hỏi
- Lần trước có một tên tâm thần nói ta bị thần kinh cho nên ta tin rằng đầu óc ta rất bình thường. – Thu Phong Hàn không chút tức giận.
- Ngươi có biết là ta đang lên kế hoạch tiêu diệt Tiềm Long các ngươi không? – Đường Kim cảm thấy cạn cmn lời, hắn nghĩ tên gia hỏa này chắc bị thần kinh thật rồi.
- Chính vì thế cho nên ta càng muốn ngươi ra nhập Tiềm Long. – Thu Phong Hàn cười nhẹ một cái:
- Vì như thế thì Tiềm Long có thể bớt đi một địch nhân có tiềm lực rất lớn.
- Lẽ nào ngươi không biết ta đã từng giết rất nhiều người của các ngươi?
- Nếu như vì vậy mà ngươi có thể gia nhập Tiềm Long thì họ chết cũng đáng. – Thu Phong Hàn tiếp tục nói.
Đường Kim trừng mắt nhìn Thu Phong Hàn rồi tiếp lời:
- Được rồi, nếu như ngươi có thể làm được một việc thì ta nhất định sẽ gia nhập Tiềm Long.
- Việc gì? – Thu Phong Hàn dường như có chút hưng phấn.
- Đem Băng Đường mỹ nữ gả cho ta. – Đường Kim nhanh chóng nói.
- Hả ? Băng Đường mỹ nữ là ai? – Thu Phong Hàn ngạc nhiên.
- À, bọn họ có một biệt danh gọi là Băng Sương sát thủ. – Đường Kim đáp
Vẻ hưng phấn trên mặt Thu Phong Hàn phút chốc biến mất, hắn dùng ánh mắt cổ quái nhìn Đường Kim, mãi đến ba chục giây sau mới buồn bực than một tiếng:
- Đường Kim, hóa ra ngươi bị bệnh thần kinh thật!
- Tên tâm thần nhà ngươi nói ta bị thần kinh cho nên ta tin rằng mình rất bình thường. – Đường Kim dùng ngay câu của Thu Phong Hàn lúc nãy.
- Xem ra việc này không còn gì thương lượng nữa rồi. – Thu Phong Hàn buồn bực:
- Ta đi đây, hai ngươi đi khách sạn đặt phòng đi!
Cuối cùng Thu Phong Hàn còn nhìn Diệp Tử Vận thêm một cái rồi bổ xung một câu:
- Vị mỹ nữ này, ở trên giường nhớ thỏa mãn con sói đang động dục bên cạnh cô nhé, đừng để hắn thiếu thốn tới mức muốn đè cả Băng Sương sát thủ.
Nói xong mấy câu cuối cùng Thu Phong Hàn đã mất tăm mất tích, đột nhiên xuất hiện cũng đột nhiên biến mất.
- Ngươi mới bị thần kinh, Băng Đường mỹ nữ là cực phẩm mỹ nữ mà còn không muốn đè thì có còn là đàn ông không? – Đường Kim bất mãn mắng một câu, nếu không phải Thu Phong Hàn chạy quá nhanh thì hắn đã xông lên cho tên kia một trận rồi.
Diệp Tử Vận chỉ cảm thấy vô cùng kì quái, nàng định nói gì đó nhưng cuối cùng lời vừa đến cửa miệng thì chỉ kịp thốt lên:
- Chúng ta đi thôi.
Đường Kim cũng không nói thêm gì nữa mà cùng với nàng rời đi. Mãi lúc này ngọn lửa kia mới nhỏ lại nhưng nó cũng đem ngôi nhà của Diệp Tử Vận thiêu gần hết rồi, hai người rời đi được một lúc thì xe cứu hỏa mới tới, nhưng lúc này họ mới tới thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
….
Chiếc Audi từ từ lăn bánh trên đường ở kinh thành, trong xe Diệp Tử Vận đã khôi phục lại vẻ đoan trang vốn có còn Đường Kim thì đang khép hờ mắt, bộ dạng như đang nghỉ ngơi một lát vậy. Nhưng thực chất không phải là hắn đang nghỉ ngơi mà là hắn đang theo dõi tình huống trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, cụ thể là xem Tống Oánh Trúc Cơ có gặp vấn đề gì không, hắn không cần vào bên trong cũng có thể nhìn rõ tình huống ở đó, đoạn thời gian này cứ cách một lúc hắn lại theo dõi tình huống bên trong một lần, hắn không muốn con bọ cạp đáng yêu của mình xuất hiện bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào.
Nhìn kĩ một lát thì hắn cũng yên tâm hơn, quá trình Tống Oánh đột phá Trúc Cơ rất thuận lợi, chắc chắn sẽ không có bất cứ vấn đề gì, hơn nữa chẳng cần đợi đến Long Kiếm chi chiến bắt đầu thì nàng đã đột phá xong rồi.
Xác nhận mọi việc ổn thỏa xong, Đường Kim mới mở mắt ra, lúc trước Diệp Tử Vận cứ nghĩ hắn đang ngủ, đột nhiên thấy Đường Kim mở mắt nàng mới hỏi:
- Bây giờ ngươi muốn đi đâu?
- Tối qua còn chưa có ngủ, tìm nơi nào đó ngủ một lát. ( DG: vào nhà nghỉ đi, anh chỉ ngủ thôi chứ anh không làm gì đâu…hehe) – Đường Kim ngáp dài một cái, vừa nãy giả vờ ngủ một lát làm hắn lúc này bắt đầu buồn ngủ thật rồi.
- Nơi ở của ta bị thiêu rồi, nếu không chúng ta quay lại khách sạn tối hôm qua nhé? – Diệp Tử Vận đề nghị:
- Thực ra căn phòng tối hôm qua là Đại Nhi tiểu thư đặc biệt giữ lại cho chính mình ở đó, nơi đó chưa bao giờ bố trí cho khách hết, chúng ta trực tiếp tới đó là được rồi.
- Ok! – Đường Kim cũng không phản đối.
Nhưng đúng vào lúc này thì lại có điện thoại gọi đến, lần này không phải là điện thoại của Diệp Tử Vận nữa mà là điện thoại của Đường Kim, hắn lấy điện thoại ra nhìn một cái thì phát hiện là Ninh Tâm Tĩnh gọi tới.
- Ninh giáo quan, là việc của Phương Thiếu Quốc à? – Đường Kim vừa bắt máy đã đi thẳng vào vấn đề.
- Phương Thiếu Quốc? – đầu giây bên kia Ninh Tâm Tĩnh ngẩn ra một lúc:
- Phương Thiếu Quốc làm sao cơ?
- À, Ninh giáo quan, chuyện này lát nữa cô sẽ biết thôi, cô tìm ta có việc gì không? – Đường Kim không nghĩ tới Ninh Tâm Tĩnh gọi cho hắn không phải vì việc của Phương Thiếu Quốc nên lập tức hỏi lại.
- Ta phụ trách điều tra cái chết của Vĩ Hưng, ta nghi ngờ trước khi hắn chết đã bị người khác hạ độc nhưng mà muốn chờ kết quả xét nghiệm thì còn phải đợi mấy ngày nữa, ngươi tinh thông độc thuật cho nên ta muốn ngươi qua đây giúp đỡ một chút, như vậy có thể đẩy nhanh tiến độ điều tra. – Ninh Tâm Tĩnh nhanh chóng nói.
- Ờ, vậy cũng được, cô đang ở đâu? Ta lập tức tới tìm cô. – Đường Kim tạm thời áp chế cơn buồn ngủ xuống.
- Khách sạn Hilton phòng số 1308. – Ninh Tâm Tĩnh đáp.
- Ok. Ta lập tức tới đó. – Đường Kim cúp máy rồi nhìn Diệp Tử Vận:
- Tới Khách sạn Hilton đi, ta có chút việc cần giải quyết.
- Ừm. – Diệp Tử Vận ừ một tiếng rồi tiếp tục lái xe.
Nhưng chiếc xe mới đi được vài trăm mét thì Đường Kim đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm, hắn dường như hành động theo phản xạ tự nhiên, một tay ôm lấy Diệp Tử Vận sau đó lập tức biến mất khỏi chiếc xe, thuấn di tới vị trí cách đó mấy chục mét.
Lúc này Đường Kim mới thấy rõ thứ mang đến cảm giác nguy hiểm cường liệt kia cho hắn chính là một thanh đoản kiếm, một thanh kiếm giống như kiểu kiếm của tên Bạch Phát Đạo Sĩ kia vậy. Đường Kim biết đây là phi kiếm chuyên dụng của người trong Tiên môn, thanh phi kiếm kia cho Đường Kim cảm giác không hề thua kém phi kiếm của Bạch Phát Đạo Sĩ, thậm trí trên phương diện khí thế còn nhỉnh hơn một phần.
- Bùm!
Chỉ trong một sát na phi kiếm đã tiếp xúc với chiếu Audi và phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, chiếc xe vỡ thành từng mảnh vụn bay đầy trời.
Thanh phi kiếm kia từ trong đống vụn bay thẳng lên trời sau đó lập tức bay về phía nó phát ra và nằm gọn trong tay một người đang đứng cách đó mấy trăm mét. Đây là một nam tử mặc áo bào xanh, hắn đứng trên đỉnh một chiếc ô tô, ánh mặt lạnh lùng chiếu thẳng về phía Đường Kim.
- Đường Kim, mau đến nộp mạng đi!
Một thanh âm lạnh lùng vang lên sau đó chỉ thấy nam tử áo bào xanh từ từ quay người đạp lên đỉnh từng chiếc ô tô đang đi trên đường bay nhanh về phía xa.
Chương 531: Ta không coi các ngươi là ngườiĐường Kim một lần nữa biến mất, một giây sau đã xuất hiện tại Anh Túc đại tửu điếm phòng số 1622, hắn để Diệp Tử Vận lên giường và chỉ nói hai tiếng: “đợi ta” rồi lại thuấn di rời khỏi đó, một lần nữa trở về đại lộ ở kinh thành, lúc này nam tử áo bào xanh đã xuất hiện tại vị trí cách Đường Kim vài ngàn mét,
Đường Kim không hề do dự lập tức đuổi theo tên kia, lúc này Đường Kim không hề sử dụng năng lực thuấn di mà chỉ dùng tốc độ đơn thuần đuổi theo.
Nam tử áo bào xanh quay đầu nhìn Đường Kim cười lạnh một tiếng rồi bắt đầu gia tăng tốc độ, phút chốc đã hóa thành một cái bóng mờ mờ trên đường mà người bình thường dùng mắt không thể nào phát hiện ra chút dấu vết gì.
Thấy tên áo bào xanh kia tăng tốc Đường Kim cũng tăng tốc đuổi theo, nhưng mà hắn vẫn duy trì khoảng cách với tên kia ở mức khoảng 1500 mét, tốc độ của hai người nhìn bề ngoài thì không phân cao thấp, trong không trung chỉ lưu lại từng đạo tàn ảnh của cả hai.
Lúc này mặc dù trên đại lộ kinh thành người và xe vẫn đi lại tấp nập nhưng không có ai chú ý đến Đường Kim và nam tử áo bào xanh cả, giống như hai người họ thuộc về một thế giới khác vậy. Trên thực tế đoói với tất cả mọi người bình thường trên thế giới mà nói thì Tiên môn là một cái gì đó rất xa vời, dường như nó chỉ xuất hiện trong phim và do người ta tưởng tượng ra mà thôi.
Hai thân ảnh một trước một sau bắt đầu đi xa dần kinh thành, mãi đến lúc cách nội thành khá xa họ mới chịu dừng lại, Đường Kim lúc này mới phát hiện mình đã đặt chân lên Vạn Lý Trường Thành trong truyền thuyết. Đây là lần đầu tiên hắn tới nơi này nhưng không phải là đi du lịch mà trên thực tế thì đoạn tường thành mà hắn đang đứng nhìn bề ngoài khá là cũ kĩ, đổ nát, nơi như thế này không thể nào mở cửa đón du khách được.
Bây giờ nhiệt độ ngoài trời là âm mấy chục độ, trên tường thành gió lạnh vun vút, trừ loại người phi thường như nam tử áo bào xanh và Đường Kim thì cũng chẳng còn ai có thể tới nơi như thế này, chính vì thế nơi đây mới trở thành nơi thích hợp nhất để giết người.
Trên tường thành hàn phong gào thét nhưng trường bào màu xanh của tên kia dường như không hề rung lên một chút cho dù là một góc áo. Hắn quay đầu lại lạnh lùng nhìn Đường Kim, ngữ khí tràn đầy khinh thường:
-Chỉ mới Trúc Cơ sơ kì mà cũng ngang nhiên hỗn xược như vậy, Đường Kim, ngươi thực sự cho rằng là Tiềm Long không có ai trị được ngươi sao?
-Trừ Băng Đường Mỹ Nữ ra thì ta không coi ai trong các ngươi là người hết. – Đường Kim lười biếng nói, lúc này hắn mới nhìn rõ khuôn mặt của tên kia, nam tử kia tuổi cũng không lớn, tầm 24-25 mà thôi, thân hình hơi gầy, thần tình lạnh nhạt, bộ mặt cau có như kiểu mọi người đều nợ hắn tiền vậy, nhìn ai cũng không vừa mắt.
-Đường Kim, ngươi ở Ninh Sơn tác oai tác quái chẳng qua là bọn ta không thèm tự hạ thấp thân phận, tự mình đến Ninh Sơn đối phó ngươi mà thôi, bây giờ ngươi lại tự mình tới kinh thành, đúng là là tự tìm đường chết, ta vốn không thèm tự mình động thủ nhưng mà Thu Phong Hàn đã tha cho ngươi vậy thì việc này chỉ có thể để ta làm thôi. – Nam tử áo bào xanh lạnh lùng nhìn Đường Kim:
-Xuống dưới đó gặp Diêm Vương thì nhớ báo ra tên của ta, ta là Lý Vân Thiên!
Từ “Thiên” vừa ra khỏi miệng thì phi kiếm đã rời khỏi tay Lý Vân Thiên, hắn vừa ra tay đã phát động công kích mạnh nhất, thanh tiểu kiếm dài ba thốn mang theo lực lượng hủy diệt lao thẳng về phía Đường Kim.
Nhanh! Nhanh đến cực điểm !
Đây là lần thứ hai Đường Kim đối mặt với công kích của phi kiếm, lần trước tên Bạch Phát đạo sĩ chỉ dùng một lần phi kiếm đã đủ để tiễn hắn vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, nếu không phải hắn trốn trong Thiên Đạo Tiên Cảnh thì lần đó hắn không thể nào tránh được phi kiếm, cho dù không chết thì cũng thủng một lỗ trên người, lần này phi kiếm của Lý Vân Thiên còn nhanh hơn cả phi kiếm của tên đạo sĩ chết bầm kia.
Chỉ trong chốc lát phi kiếm đã tới trướ cổ họng Đường Kim, Đường Kim thậm chí cảm nhận được lực lượng cường đại và hàn ý lạnh thấu sương của phi kiếm.
Trong mắt Lý Vân Thiên lúc này tràn đầy vẻ khinh thường, hắn chưa bao giờ để Đường Kim vào mắt hết, giống như hắn nói mình không thèm phải chạy tới Ninh Sơn xa xôi ngàn dặm để trừ khử Đường Kim vậy, trong mắt hắn thì Đường Kim còn chưa đủ tư cách để hắn làm như thế, bây giờ hắn lại tận mắt nhìn thấy Đường Kim chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi, cho nên hắn càng kiên định hơn với suy nghĩ của mình, Đường Kim chẳng qua cũng chỉ là một đối thủ tép diu mà thôi.
Lý Vân Thiên tự tin như vậy tất nhiên là hắn cũng phải có đủ thực lực để tự tin, hiện tại tu vi của hắn đã là Trúc Cơ hậu kỳ chỉ còn cách điên phong một bước nhỏ nữa thôi, đừng nói là một tên tiểu tử Trúc Cơ sơ kỳ, cho dù là mười tên hay trăm tên như thế cũng không uy hiếp được hắn, hắn tin chắc rằng Đường Kim sẽ không tránh nổi phi kiếm của mình.
Phi kiếm quả không phụ lòng Lý Vân Thiên, nó phút chốc đã xuyên qua cổ họng Đường Kim, khóe miệng Lý Vân Thiên nở ra một nụ cười khinh thường, tên Đường Kim làm vô số người trong Tiềm Long bó tay bó chân chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc này, vẻ khinh thường trong mắt Lý Vân Thiên lập tức biến mất mà thay vào đó là ngưng trọng, trong chớp mắt hắn đã cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm từ bốn phương tám hướng ập tới, đồng thời hắn cũng phát hiện phi kiếm vừa xuyên qua không phải là yết hầu của Đường Kim mà chi là một đạo tàn ảnh mà thôi.
Phi kiếm lập tức bay về trong tay của Lý Vân Thiên, cùng lúc đó hắn chỉ thấy vô số tàn ảnh của Đường Kim xuất hiện cùng lúc ở bốn phía quanh hắn, đếm qua một lát cũng phải hơn trăm cái, đến trong không trung cũng có rất nhiều tàn ảnh của Đường Kim, mà số tàn ảnh trên đều có cùng một tư thế đó là vung tay đánh ra một chưởng, lập tức hàng trăm đạo chưởng phong từ bốn phương tám hướng vây kín lấy Lý Vân Thiên, đem hắn nhấn chìm vào bên trong.
Chiêu thức này chính là chiêu mạnh nhất của Đường Kim hiện nay, hắn đã từng dùng chiêu này đánh chết Hoắc Tiểu Thất, cũng dùng chính chiêu này đánh bị thương tên đạo sĩ kia, lúc này đây Lý Vân Thiên càng mạnh hơn hai người trước đó nhưng mà Đường Kim cũng đã đem tốc độ thuấn di đẩy lên tới cực hạn, số lượng công kích đồng thời phát ra cũng đạt tới cực hạn, tính sơ sơ cũng gần hai trăm chưởng.
ể ắ ắ ấTừ trên phương diện nào đó mà nói thì hai trăm chưởng của cao thủ Trúc Cơ sơ kỳ cùng đánh lên người Lý Vân Thiên mà còn không thể đánh bại hắn nữa thì hy vọng thắng lợi của Đường Kim chỉ còn rất nhỏ mà thôi.
Lý Vân Thiên không hề tránh, trên thực tế hắn muốn tránh cũng không được, hắn không có năng lực thuấn di như Đường Kim mà lúc này bốn phương tám hướng đều phủ kín công kích, cho dù có trốn cũng không thoát.
Chương 532: Dùng độc mới là sở trường của ta.Lúc đầu Hoắc Tiểu Thất cho rằng tất cả công kích của Đường Kim đều là hư chiêu, còn Bạch phát đạo sĩ cũng cơ bản phạm phải sai lầm tương tự, nhưng mà Lý Vân Thiên không có phạm phải sai lầm như thế, hắn nhìn ra được tất cả công kích trên đều không phải là hư chiêu, nhưng Lý Vân Thiên đồng dạng cũng hiểu rằng trong tất cả các tàn ảnh của Đường Kim thì chỉ có một cái là thật, đó chính là Đường Kim chân chính.
Đương nhiên hiểu được đạo lý này cũng không có gì là khó, thời đại này cơ bản không có tồn tại cái gọi là phân thân thuật, nhưng vấn đề là từ trong hai trăm đạo tàn ảnh tìm ra chân của Đường Kim không dễ dàng chút nào, chỉ là việc khó khăn như vậy Lý Vân Thiên lại có thể làm được, hắn không những tìm được chân thân mà còn xuất ra một chưởng đánh trúng Đường Kim.
-Bụp!
-Bụp!
Hai tiếng trầm đục vang lên cùng một lúc gần hai trăm đạo chưởng phong cùng đánh trúng người Lý Vân Thiên đồng thời đánh tan chân khí hộ thể của hắn, trực tiếp đánh vào trong thân thể hắn, nhưng cùng lúc đó Đường Kim cũng bị Lý Vân Thiên dùng toàn lực đánh trúng một chưởng, một đạo thân ảnh bay ngược ra ngoài chính là Đường Kim bị một chưởng đánh bay, bay xa vại chục mét mới nặng nề tiếp đất.
-Phụt!
Một ngụm máu tươi phun mạnh ra ngoài nhưng người thổ huyết không phải là Đường Kim mà là kẻ nhìn như bất động – Lý Vân Thiên kia, thực ra Lý Vân Thiên không bị đánh bay chỉ là do bốn phương tám hướng đều có công kích đánh tới cho nên hắn mới giống như một tấm bia đứng bất động chịu công kích từ mọi phía, tuy rằng nhìn như hắn chỉ đứng im tại chỗ không hề hấn gì nhưng trên thực tế lục phủ ngũ tạng của hắn đều đã chấn động rất mạnh.
-Phụt!
Một giây sau Đường Kim mới há miệng phun ra một ngụm máu, cho dù hắn có năng lực thuấn di cường đại , trong một cái chớp mắt có thể đánh ra công kích còn mạnh hơn cả cao thủ Trúc Cơ điên phong nhưng dù sao tu vi cũng chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi, cho dù hắn mạnh hơn một chút so với những người có cùng tu vi khác nhưng cũng chỉ nhỉnh hơn một chút mà thôi, trực tiếp ngạnh kháng với một cao thủ tiếp cận Trúc Cơ điên phong như Lý Vân Thiên thì Đường Kim vẫn bị thương như thường.
Chỉ là một lần va chạm mà kết cục dường như đã là lưỡng bại câu thương, hai người quả thực bị thương không nhẹ, Lý Vân Thiên vẫn còn đang đứng nguyên tại chỗ còn Đường Kim miễn cưỡng lắm mới bò dậy ngồi được trên mặt đất.
Không một chút do dự, Đường Kim liền đem viên Hồi Xuân Đan cuối cùng ra ném ngay vào miệng, kết quả lần này đã vượt xa dự liệu của hắn, hắn không thể ngờ rằng tên Lý Vân Thiên kia lại có thể tìm được mình chỉ trong một tích tắc hơn nữa còn đột ngột phản kích, thậm trí còn mặc kệ công kích của hắn, tự lấy công làm thủ.
-Tên vương bát đản này chơi thâm vl! – Đường Kim thầm mắng trong lòng, Lý Vân Thiên chấp nhận liều mạng cũng phải đánh trọng thương hắn làm hắn rất buồn bực, nhưng mà mắng thì mắng, kết quả này cũng vẫn làm hắn hài lòng phần nào.
- Đường Kim, là ta vẫn là quá coi thường ngươi rồi! – Lý Vân Thiên lật tay một cái thanh phi kiếm kia lại xuất hiện trong tay hắn, ngữ khí của hắn vẫn lạnh nhạt như vậy nhưng lúc này trong mắt hắn đã không còn một chút khinh thường và chủ quan nào nữa:
- Ta thừa nhận là ngươi xứng đáng để cho ta ra tay, giết người như ngươi cũng không làm bẩn tay của ta, nhưng đồng dạng ngươi cũng nên tự hào vì được chết trong tay của ta.
- Ta sẽ không chết trong tay ngươi đâu, ngược lại là ngươi sắp chết rồi đấy, muốn trăng chối gì thì nói nhanh đi, nếu ngươi còn có vị hôn thê cần chiếu cố thì cõ thể nói với ta một tiếng, nếu nàng là mỹ nự thì ta cũng không ngại giúp ngươi chiếu cố một phen.- Đường Kim từ từ nói, đồng thời hắn cũng đang dùng chân khí để kích phát dược lực của Hồi Xuân Đan, ý đồ nhanh chóng khôi phục vết thương.
Hiệu quả của Hồi Xuân Đan khá là tốt, chỉ trong nháy mắt Đường Kim đã cảm nhận được nội tạng và kinh mạch của mình đang bắt đầu khôi phục, điều đáng tiếc duy nhất là tốc độ khôi phục không nhanh như hắn tưởng tượng, cứ cái đà này không có nửa tiếng đồng hồ thì hắn không thể khôi phục hoàn toàn được.
-Đường Kim, ngươi cho rằng lần này ngươi còn có thể tránh được phi kiếm của ta sao? – Lý Vân Thiên ngửa tay lên trời, phi kiếm bay lơ lửng cách bàn tay hắn nửa thước, bộ dạng như đang tích tụ lực lượng, nhưng sau đó sắc mặt Lý Vân Thiên bỗng nhiên biến đổi, thân thể hắn ngiêng ngả loạng choạng, thanh phi kiếm đang lơ lửng kia cũng rơi xuống.
Đường Kim nở một nụ cười xán lạn:
-Ngươi cho rằng ngươi còn phá ra phi kiếm một lần nữa được sao?
Keng một tiếng, phi kiếm đã tiếp đất.
-Phụt!
Lý Vân Thiên lại há miệng phun ra một ngụm máu tươi nữa, không, phải làm một vũng máu đen mới đúng, lúc này mặt hắn đã trắng như tờ giấy, tròng mắt tràn đầy phẫn nộ:
-Ngươi hạ độc?
Lại một ngụm máu đen nữa bị phun ra, Lý Vân Thiên vô cùng phẫn nộ gào thét:
-Đường Kim, uổng cho ngươi tự xưng là người trong Tiên môn, uổng cho ta còn xem ngươi là đối thủ, không ngờ ngươi lại dùng thủ đoạn bỉ ổi hạ lưu như vậy, hạ độc? Ngươi đúng là rác rưởi của Tiên môn...phụt!
-Lẽ nào ta chưa nói với ngươi thực ra ta cũng không tính là người trong Tiên môn sao? Ta là đệ tử Đường Môn, thân là một đời độc vương, hạ độc mới là sở trường của ta. – Đường Kim dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lý Vân Thiên:
-Ngươi đằng nào cũng sắp chết rồi, có cần phải tức giận vậy không? Lẽ nào ngươi không muốn chết vì trúng độc mà lại muốn tức chết sao?
-Ta...oa! – Lý Vân Thiên lại phun ra một cục máu đen lớn, sau dó bắt đầu ngã ngửa ra sau.
Rầm!
Thân thể đập mạnh xuống đất, Lý Vân Thiên cả mặt đen kịt, không còn một chút khí tức, chỉ là hai mắt vẫn mở lớn, dường như chết không nhắm mắt vậy, cuối cùng là hắn chết do trúng độc hay tức chết thì Đường Kim cũng không biết nữa.
-Thân làm một đời độc vương, dùng độc mới là chuyên nghiệp nhất a! – Đường Kim nói thầm một câu sau đó khó khăn lắm mới đứng dậy được, tuy rằng thương thế còn chưa tốt lên nhưng trước tiên phải rời khỏi nơi này đã.
Tâm niệm vừa động, Đường Kim lập tức biến mất tại chỗ, nhưng một giây sau Đường Kim lại xuất hiện ở nơi cách vị trí cũ vài mét, chỉ có vài mét mà thôi, điều này làm Đường Kim buồn bực không thôi. Từ sau khi biết được năng lực thuấn di có được từ Vòng tay Thiên Đạo, Đường Kim vẫn luôn nghĩ rằng năng lực này không bao giờ bị hạn chế, nhưng lúc này sau khi bản thân hắn bị trọng thương hắn mới phát hiện mọi cuộc đời không tươi đẹp như hắn nghĩ, lúc hắn thử thuấn di về khách sạn Anh Túc thì hắn mới phát hiện lần thuấn di này đã không theo khống chế của hắn, càng quan trọng hơn là lúc hắn thuấn di thì Thiên Đạo Tiên Cảnh dường như phát ra một lực hút rất mạnh
như muốn đem hắn trực tiếp hút vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh.
Đường Kim cảm thấy khá kỳ quái, hình như cái vòng tay này biết hắn bị thương cho nên muốn hắn vào trong dưỡng thương, nhưng vấn đề là lúc này hắn không thể vào được vì Tống Oánh vẫn đang đột phá Trúc Cơ ở trong đó. Nàng đang trong thời khắc quan trọng như vậy nhưng nếu nàng biết hắn bị thương thì nhất định tâm thần sẽ đại loạn, tùy thời đều có thể tẩu hỏa nhập ma, chính vì thế cho nên lúc này Đường Kim không dám tiến vào Thiên Đạo Tiên Cảnh, hắn không muốn hại cô nàng bọ cạp vũ mị khả ái của mình.
Đường Kim lập tức lại ngồi xuống đất, bây giờ hắn chỉ có thể trị thương tại chỗ mà thôi, nhưng đúng vào lúc này một anh thâm lạnh lẽo bỗng truyền vào tai hắn:
-Đường Kim, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay đấy!
Chương 533: Âm hiểm nhất làThu Phong HànTheo âm thanh lạnh lẽo đó phát ra, một nam nhân lập tức xuất hiện trong tầm mắt Đường Kim, một người mà Đường Kim nhìn thì có chút quen thuộc nhưng không hề quen biết, tên nam nhân này tầm hơn 30, tay cầm một thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ, nhìn bề ngoài sát khí đằng đằng, rõ ràng là lai giả bất thiện.
-Ngươi cũng là người của Tiềm Long? – Đường Kim lười biếng hỏi, hắn vẫn khoanh chân đả tọa dưới đất chứ không hề đứng lên, vừa nói vừa tiếp tục vận công trị thương.
-Ta tên là Liễu Tứ, là người của Liễu gia! – tên nam nhân cầm kiếm nhìn Đường Kim rồi đột nhiên giơ kiếm lên cao:
-Đường Kim, ngươi có thể đi chết được rồi.
Trường kiếm đột nhiên chém thẳng xuống đem theo một đạo kiếm quang lạnh lẽo, Liễu Tứ dường như biết Đường Kim đã bị thương, hắn cũng biết mình không phải đối thủ của Đường Kim lúc bình thường cho nên hắn không hề dây dưa một giây một khắc nào hết, vừa nói ra thân phận lập tức liền ra tay luôn.
Liễu Tứ vừa nói ra thân phận thì Đường Kim cũng đã hiểu ra, tên này chắc là huynh đệ của tên Liễu Thập Tam kia rồi, Liễu gia đã có ba huynh đệ chết trong tay hắn, bây giờ tên gọi là Liễu Tứ trước mặt này rõ ràng là người thứ tư chết trong tay hắn rồi.
Kiếm quang vừa tới thì Đường Kim cũng động thân dùng bộ pháp di động, cho dù không thể dùng thuấn di nhưng cho dù trong tình huống không dùng thuấn di thì tốc độ của hắn cũng không hề chậm, nếu như đối mặt với loại cao thủ như Lý Vân Thiên thì tốc độ này không ăn nhằm gì, nhưng vẫn thừa đủ để đối phó với kẻ chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ như Liễu Tứ.
Nghiêng mình di động vài mét, Đường Kim búng tay một cái, một quả cầu nhỏ màu trắng bắn thẳng về phía Liễu Tứ sau đó khẽ nổ bụp một cái, hóa thành vô số hạt bụi màu trắng.
-Lại dùng độc? – Liễu Tứ hừ lạnh một tiếng:
-Ngươi cho rằng ta sẽ không có chuẩn bị gì sao?
Không biết Liễu Tứ có chuẩn bị trước hay không nhưng nói chung là hắn không thèm để ý đến thứ bụi trắng kia, thanh trường kiếm trong tay lập tức đổi hướng, dùng tốc độ nhanh nhất đâm về phía Đường Kim.
Mấy chục đạo ánh sáng màu hoàng kim đột nhiên phát ra từ trên người Đường Kim, mấy chục cái phi tiêu bằng vàng nhất tề bay về phía Liễu Tứ. Tốc độ bay của từng cái phi tiêu không hề giống nhau, có nhanh có chậm hơn nữa quỹ tích của chúng cũng hoàn toàn khác nhau làm cho người ta nhìn mà hoa mắt.
Trường kiếm của Liễu Tứ vừa đâm ra đã buộc phải lui về phòng thủ, kiếm quang lóe lên, một vài tiếng kia đinh đang nghe khá vui tai cũng theo đó vang lên, mấy chục cái phi tiêu vàng kia đều bị đánh rơi xuống đất.
-Đường Kim, ta xem ngươi còn giở trò gì ra được nữa... – Liễu Tứ lại lần nữa chỉ mũi kiếm về phí Đường Kim cười lạnh, nhưng lời còn chưa rứt thì yết đột nhiên giống như bị cái gì đó bóp chặt:
-Ặc !
Liễu Tứ đột nhiên dùng tay bóp lấy cổ mình, hắn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa, tròng mắt tràn đầy vẻ khó tin.
-Sao, sao có thể... – câu cuối cùng của Liễu Tứ còn chưa kịp nói xong thì hắn đã ngã xấp xuống, không còn chút khí tức nào nữa, phía sau gáy của hắn lúc này mới thấy một chiếc phi tiêu vàng lấp lánh đang cắm ở đó.
-Thật là ngu ngốc, ta thật muốn hạ độc sao lại tung thứ bột trắng quá rõ ràng như vậy chứ, thế không phải là lạy ông tôi ở bụi này à?
Đường Kim vừa thầm nhủ vừa vung tay thu lại mấy chục cái phi tiêu vàng vừa phóng ra, trong người hắn lúc này chỉ cảm thấy khí huyết đảo lộn, trận chiến vừa rồi tuy rằng khá nhẹ nhàng nhưngcũng làm hắn tiêu hao không ít thể lực đồng thời còn làm vết thương lúc trước vừa hồi phục được một ít lại nghiêm trọng hơn một chút. Dưới tình huống bị trọng thương mà còn cố vận hành chân khí đối địc thì không thể nào tránh khỏi việc kích phát vết thương trong người.
Nhưng mà lúc này dù sao cũng đã trừ khử được Liễu Tứ, giết được kẻ địch này thì dù vết thương có nặng thêm chút nữa cũng chẳng sao, dù sao thì chỉ cần khoảng nửa tiếng nữa là hắn đã hồi phục hoàn toàn rồi.
-Đường Kim, ta thực sự càng ngày càng thưởng thức ngươi rồi đấy. – đúng vào lúc này một âm thanh nữa lại truyền vào tai Đường Kim, âm thanh này nghe thì rất ôn hòa, lọt vào tai sẽ cảm thấy rất thoải mái nhưng với Đường Kim lúc này thì âm thanh đó chỉ đem đến cho hắn một cảm giác lông tóc dựng đứng.
- Cái đờ cờ mờ, sao ngươi cũng mò đến đây? – Đường Kim quay phắt lại, nhìn một nam tử xuất hiện cách hắn không xa một cách thần không hay, quỷ không biết, hắn nhịn không được mở miệng phun ra một câu chửi bậy.
Tên nam tử này mặc áokhoác trắng, bộ mặt rất là hiền lành, nhìn không ra chút sát ý nào trong mắt nhưng lúc này Đường Kim chỉ cảm thấy hắn đang gặp phải nguy cơ lớn nhất kể từ lúc sinh ra đến bây giờ.
Bởi vì nam tử này chính là kẻ mà hắn mới lặp cách đây không lâu, Thần Long Sứ Giả Thu Phong Hàn.
-Liễu Tứ chính là ngư ông đắc lợi còn ta mới là con chim sẻ cuối cùng ( bọ ngựa bắt ve còn chim sẻ rình phía sau) – Thu Phong Hàn cười khẽ:
- Đường Kim, bây giờ ngươi có nguyện ý ra nhập Tiềm Long không? Nói thật lòng ta khá là thưởng thức ngươi, thưởng thức thực lực và sư âm hiểm của ngươi.
- Ngươi mới âm hiểm, cả nhà ngươi đều âm cmn hiểm. – Đường Kim buồn bực nói.
Lần đầu tiên gặp Thu Phong Hàn hắn chẳng thèm để tên này vào mắt, lúc hắn chưa bị thương thì đấm chết tên này cũng không khó, thực lực của Thu Phong Hàn thực ra còn không bằng Lý Vân Thiên cơ.
Nhưng bây giờ mọi chuyện không đơn giản như vậy, hắn đang trọng thương mà lại không thể trốn vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, bởi vì hắn rất rõ ràng Tống Oánh rất quan tâm đến mình, nếu hắn tiến vào bên trong sẽ rất dễ bị nàng phát hiện hắn bị trọng thương, vì thế tỉ lệ nàng bị tẩu hỏa nhập ma là rất cao. Con bọ cạp xinh đẹp này hắn bồi dưỡng lâu như vậy đến lúc sắp được ăn rồi nên quyết không thể để nàng xảy ra chuyện gì được, nếu nàng có mệnh hệ gì thì Đường Kim nhất định sẽ hối hận cả đời.
Đường Kim thấy tên Thu Phong Hàn này thực sự quá là âm hiểm giảo hoạt, hắn và Lý Vân Thiên đánh nhau đến lưỡng bại câu thương như thế mà con hàng này vẫn nhịn xuống chưa xuất hiện ngay mà để cho tên Liễu Tứ ngu ngốc kia đi trước do thám, mãi đến tận bây giờ khi thương thế của Đường Kim càng nghiêm trọng hơn thì hắn mới chịu lòi đuôi sói ra.
-Ngươi có thể gả Băng Đường Mỹ Nữ cho ta không?
Tuy rằng trong lòng Đường Kim rất bực bội nhưng hắn vẫn rất trấn tĩnh.
-Đường Kim, ta nói ngươi có vấn đề à? Cặp Băng Sương tỷ muội đó đẹp thì đẹp thật nhưng ngươi hãy tin ta, cho dù ta có ăn cả cân xuân dược, cho dù ta có đến mức nhìn thấy con lợn cái đều muốn chịch thì ta cũng không dám đụng vào họ đâu. – Thu Phong Hàn lắc đầu ngao ngán:
-Ngươi có biết không? Trên đời này có một loại nữ nhân, bọn họ không thích nam nhân...
-Ngươi nói là Băng Đường Mỹ Nữ kg thích đàn ông? – Đường Kim ngạc nhiên hỏi.
-Nếu như họ chỉ là không thích đàn ông không thôi thì ta còn dám theo đuổi họ, nhưng vấn đề là họ không phải không thích đàn ông. – Thu Phong Hàn cảm khái:
-Bọn họ là loại nữ nhân cực đoan đáng sợ nhất, bọn họ...
-Bọn họ thế nào cơ? – Đường Kim bắt đầu thiếu kiên nhẫn, tên gia hỏa âm hiểm này sao lại bắt đầu trở nên nhiều lời như vậy?