Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Dịch Full)

Chương 40 - Chương 579: Các Người Không Đủ Tư Cách

Chương 579: Các người không đủ tư cách

Trước khi trận chiến này bắt đầu thì bất luận là Ám Kiếm hay Tiềm Long hoặc mấy người bên phe trung lập đều đã nhận định rằng Đường Kim nhất định sẽ thắng, trên thực tế thì phía Tiềm Long đã bắt đầu suy nghĩ xem trận quyết đấu cuối cùng có nên nhận thua hay không bởi vì bọn họ nhìn ra được chỉ cần vào trận quyết đấu thì bọ họ sẽ thua chắc chứ không còn nghĩ ngợi gì nữa, thà rằng thẳng thắn nhận thua còn hơn là để thua một cách thảm hại.

Trong mắc mọi người thì trận chiến này không có gì là đặc sắc, nhưng ai cũng không ngờ tới là trận này lại xuất hiện một việc đặc sắc như thế, cái này không phải là Đường Kim một chưởng đánh chết đối thủ rồi sao?

Trước khi Long Kiếm chi chiến khai mạc thì Bạch Tướng Quân đã nhấn mạnh rất nhiều lần là tuyệt đối không được làm hại đến tính mạng của đối phương, một khi đối thủ tử vong thì bên còn lại sẽ bị tính là thua, hơn nữa sẽ còn bị truy cứu trách nhiệm, nếu như thế thì không những Ám Kiếm đã để thua trận này mà Đường Kim còn phải ra tòa án binh sao?

Khán đài tây một phiên náo nhiệt, rất nhiều người cảm thấy khó hiểu, còn những người trên khán đài nam lại cảm thấy kinh ngạc, sau đó càng là cuồng hỉ, có người thậm trí còn bắt đầu hoan hô, lúc này tì một đặc công của Tiềm Long tử vong đối với họ mà nói không phải là chuyện đáng thương tâm gì, ngược lại chuyện này còn rất đáng để ăn mừng, bới vì điều này có nghĩa là lượt đấu đầu tiên của Long Kiếm chi chiến phần thắng đã thuộc về bọn họ!

Trên khán đài bắc Ninh Tâm Tĩnh không nhịn được đứng phắt dậy, từ phía xa nhìn về hướng Đường Kim, trên mặt lộ ra vẻ đầy khó tin, Đường Kim sao có thể đánh chết đối thủ được chứ?

Ninh Tâm Tĩnh nghĩ đây nhất định không phải là lỡ tay, lấy năng lực của Đường Kim thì giải quyết một đối thủ như thế làm sao có thể thất thủ được chứ?

Đúng vào lúc này thì thanh âm của Bạch Tướng Quân lại vang lên:

-Trận đấu thứ 10 Tiềm Long…

Từ thắng còn chưa kịp ra khỏi miệng thì đột nhiên bị Đường Kim ngắt lời:

-Này, đợi đã!

-Đường Kim, có vấn đề gì sao? – Bạch Tướng Quân nhìn Đường Kim chậm rãi hỏi.

-Nếu ngươi tuyên bố là Tiềm Long thắng thì đúng là có vấn đề rồi đấy.

-Ngươi đã giết chết đối thủ của mình, theo quy tắc thì trận này sẽ tính là Tiềm Long thắng. – Bạch Tướng Quân vẫn không nhanh không chậm nói:

-Đây là kết quả mà tổ trọn tài nhận định, hơn nữa kết quả này đã được tất cả quan chúng ở đây nghiệm chứng, nếu như ngươi muốn biện giải thì có thế đợi tới khi ra tòa án binh rồi biện giải cũng không muộn.

-Nếu như đây thực sự là do tổ trọng tài nhận định thì tổ trọng tài các người cũng quá vô năng ( không có năng lực) đi. – trên mặt Đường Kim lộ ra biểu tình khinh thường.

Lời này của Đường Kim vừa nói ra thì mọi người lập tức lại yên tĩnh xuống, mấy nghìn cặp mắt nhìn chằm chằm vào Đường Kim, hôm nay con hàng này nghĩ mình chưa đủ nghịch thiên hay sao? Lúc trước trêu ghẹo cả Băng Sương sát thủ và Băng Tuyết Liên thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn khiêu khích cả trọng tài, mấy trọng tài này đều được Tiềm Long và Ám Kiếm công nhận thì chắc chắn lai lịch cũng không tầm thường đâu.

-Đường Kim , ta hi vọng ngươi có thể rút lại lời nói vừa rồi! – sắc mặt Bạch Tướng Quân khẽ trầm xuống, ngữ khí cũng nặng hơn rất nhiều.

-Các người không đủ tư cách! – Đường Kim ngáp dài một cái:

-Đến người sống và người chết còn không phân biệt được, các người còn có mặt mũi làm trọng tài sao? Lại còn muốn ta rút lại lời nói của mình nữa chứ? Nói các người vô năng là còn đánh giá cao các người ấy chứ.

-Ngươi nói là Lý Hiểu chưa có chết? – người tiếp lời không phải Bạch Tướng Quân mà là nam nhân vừa kiểm tra tình huống của Lý Hiểu, hắn nhìn Đường Kim một cái, trong mặt bắn ra hia tia hàn ý, trên người âm ỷ tán phát ra một cỗ khí thế cực kì cường đại.

-Nói thừa, hắn tất nhiên còn chưa có chết rồi. – Đường Kim bực mình nói.

Chưa chết?

Trên khán đài lại một phiên ồn ào, đây đến cùng là có chuyện gì chứ?

-Ngươi cho rằng là ta đến người chết và người sống còn không phân biệt được? – nam nhân kia lạnh lùng nhìn Đường Kim.

-Ta vốn nghĩ ngươi sẽ không ngốc như thế, nhưng ngươi xác thực lại ngốc như thế. – Đường Kim nhìn nam nhân kia, dường nhưng không thèm để ý tới ánh mắt của hắn, trên người nam nhân này có khí tức của người trong Tiên môn nhưng còn chưa đủ để Đường Kim đặt vào mắt.

-Đường Kim, nếu như ngươi không lấy ra được chứng cứ chứng minh Lý Hiểu chưa chết thì ta sẽ truy cứu tội bất kính với trọng tài của ngươi! – lúc này thanh âm của Bạch Tướng Quân đột nhiên truyền tới.

-Ta còn muốn truy cứu các người tội cố ý thiên vị Tiềm Long ấy! – Đường Kim lười biếng nói sau đó lắc mình tới bên cạnh Lý Hiểu rồi dùng chân dẫm mạnh lên đầu gối hắn một cái.

-Rắc rắc!

Tiếng xương vỡ giòn tan vang truyền ào trong tai mọi người, tiếp theo đó là một tiếng kêu la thảm thiết:

-A….

Quan chúng lại một phen hỗn loạn, bởi vì mỗi người đều phát hiện tiếng kêu này phát ra từ trong miệng của Lý Hiểu, Lý Hiểu đã chết rồi làm sao còn kêu đau được chứ?

Đến lúc này thanh âm của Đường Kim mới lần nữa vang lên:

-Rõ ràng là một người còn sống sờ sờ nằm đây mà các ngươi cứ quy cho hắn là chết rồi, nếu không phải là các người vô năng thì đây rõ ràng là cố ý thiên vị Tiềm Long mà, bây giờ có phải là nên truy cứu trách nhiệm của cái gọi là tổ trọng tài không?

Vô số cặp mắt đều nhìn về phía Bạch Tướng Quân và nam tử kia, trong lòng một vài người bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ là trọng tài muốn thiên vị Tiềm Long?

Sắc mặt Bạch Tướng Quân phút chốc trở nên rất khó coi, hắn nhìn về phía nam tử kia, ánh mắt như muốn trưng cầu ý kiến.

-Là giả vờ chết. Ta bị hắn lừa rồi. – sắc mặt nam nhân kia cực kì âm trầm, nhưng vẫn đưa ra một lời giải thích.

-A… - tiếng kêu thảm thiết lại một lần nữa vang lên, vẫn là phát ra từ miệng của Lý Hiểu, Đường Kim lại lần nữa nhấc chân lên dẫm mạnh vào hai cánh tay của hắn sau đó mới quay sang nhìn Bạch Tướng Quân lười biếng nói:

-Bây giờ có thể tuyên bố kết quả được chưa?

Nhìn Lý Hiểu vừa la hét thảm thiết xong lại ngất đi, Bạch Tướng Quân hướng về phía nam nhân kia gật đầu một cái, nam nhân kia lại đến kiểm tra lại thân thể của Lý Hiểu, sau đó đưa ra một kết luận:

-Vẫn còn sống, nhưng đã hôn mê và mất đi năng lực chiến đấu.

Bạch Tướng Quân hít nhẹ một hơi sau đó thanh âm trầm trầm từ từ nói:

-Trận thứ mười Ám Kiếm thắng.

Khẽ dừng một chút, hắn lại tiếp tục ;

-Long Kiếm chi chiến lượt đấu thứ nhất đã tiến hành xong mười trận đấu, tỉ số của hai bên đang là 5-5, căn cứ quy tắc do hai bên định ra thì tiếp theo sẽ tổ chức quyết đấu, cả hai mươi người của hai bên sẽ cùng lên lôi đài một lúc, hai bên sẽ chiến đấu đến khi toàn bộ thành viên của một bên mất đi năng lực chiến đấu thì quyết đấu mới kết thúc, nếu như hai bên không còn vấn đề gì nữa thì quyết đấu sẽ tiến hành sau mười phút nữa.

-Còn cần thiết phải tổ chức quyết đấu sao? – Đường Kim quay đầu nhìn lên khán đài:

-Này, ta nói mấy tên gia hỏa Tiềm Long các người, các người không thể tiết kiệm chút thời gian cho mọi người được sau, dứt khoát nhận thua đi chứ còn chờ gì nữa? Chờ ta lên lôi đài bị đau bụng hay chờ ta đổi tính không muốn đập các ngươi một trận nữa?

Ngữ khí và thái độ của Đường Kim vô cùng kiêu ngạo làm không ít người cạn cmn lời, nhưng lúc này mọi người đều không tự giác được mà đều cho rằng hắn có tiền vốn để kiêu ngạo, lời của hắn quả thực không sai, quyết đấu không cần thiết phải tiến hành nữa, bây giờ chỉ còn chờ xem Tiềm Long sẽ nhận thua hay sẽ đập nồi dìm thuyền, quyết một trận sống mái với Đường Kim đây?

Chương 580: Nhân côn vẫn có thể sống được

-Đường Kim, tuy rằng thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng chưa đánh đã hàng không phải là tác phong của Tiềm Long. – một thanh âm nhàn nhạt tiếp lời Đường Kim, người nói là Lam Thế Tuấn.

-Lãng phí thời gian cũng không phải là tác phong của ta. – Đường Kim lười biếng nói:

-Không bằng ta hỏi ngươi một câu, ngươi nghĩ người sau khi thành nhân côn thì có còn chữa trị được không nhỉ?

Ngừng một lát Đường Kim lại bổ sung một câu:

-Ai da, các người khả năng không biết nhân côn là cái gì, thực ra đơn giản lắm, chính là chân tay đều chặt hết, tai, mũi cũng cắt đi nhìn giống như cây côn nên gọi là nhân côn, trên lý thuyết thì vẫn sống được.

Nhân côn?

Trong lòng mọi người nổi lên một cảm giác quái dị, tên gia hỏa Đường Kim này muốn làm gì thế?

Đường Kim vươn vai một cái sau đó chậm rãi nói:

-Tâm tình của ta bây giờ không tốt, cho nên ta đang tính đợi đến lúc quyết đấu sẽ biến các các ngươi thành nhân côn, các người thấy ý này thế nào hả?

Không đợi Lam Thế Tuấn đáp lời, Đường Kim đã quay về phía Bạch Tướng Quân nói tiếp:

-Trọng tài trưởng à, chỉ cần không giết người thì dù ta đem bọn họ biến thành nhân côn hai móc mắt hoặc biến họ thành thái giám…đều không vi phạm quy tắc phải không?

Bạch Tướng Quân trầm mặc mất mấy giây rồi đáp:

-Xác thực là không vi phạm quy tắc nhưng cá nhân ta kiến nghị ngươi không nên làm như vậy.

-Ta với ông không quen biết, kiến nghị của ông chẳng có giá trị gì với ta cả. – Đường Kim lười biếng nói một câu sau đó hướng về khán đài của Tiềm Long:

-Bây giờ các người muốn đánh hay muốn nhận thua đây?

Lúc này thì đối với hành vi nghịch thiên của Đường Kim mọi người đã dần quen thuộc, cho dù Đường Kim công khai uy hiếp Tiềm Long thì mọi người cũng cảm thấy không có gì là kỳ lạ, tên gia hỏa này đúng là không có việc gì mà không dám làm, rất nhiều người đều tin rằng nếu để hắn phải vào trận quyết đấu thì người tham chiến bên Tiềm Long sợ rằng sẽ đều thành nhân côn hết.Trên khán đài của Tiềm Long đột nhiên trở nên tĩnh mịch, trên thực tế thì bốn phía lúc này cũng rất yên lặng, mỗi người đều đang chờ quyết định của Tiềm Long.

Nhưng mà yên tĩnh cũng không có duy trì quá lâu, không đến một phút sau thì thanh âm của Lam Thế Tuấn lại vang lên:

-Chúng ta nhận thua.

Lời vừa nói ra thì mọi người lại bắt đầu nghị luận ồn ào, tuy rằng mọi người đều cảm thấy không có gì ngoài ý muốn nhưng mà Ám Kiếm dùng cách này để chiến thắng Tiềm Long trong lượt đấu thứ nhất vẫn làm nhiều người cảm thấy không thể thích ứng được.

Trong lòng rất nhiều người đều cảm khái, Ám Kiếm đặt cược hết lên trên người của Đường Kim là hoàn toàn chính xác, không còn nghi người gì nữa trận này là Đường Kim một mình đánh bại cả Tiềm Long.

Mọi người vốn nghĩ rằng lượt đấu thứ nhất thì một người không thể nào quyết định thắng thua nhưng bây giờ thực tế nói với họ rằng, Đường Kim có thể lấy sức một người ngăn cả con sóng lớn.

-Thật là làm ta thất vọng quá đi, các người sao có thể nhận thua thật chứ? – Đường Kim tỏ vẻ buồn bực:

-Tiềm Long quả nhiên toàn đồ sợ chết!

Vô số người dở khóc dở cười, rõ ràng là ngươi uy hiếp Tiềm Long làm Tiềm Long phải chủ động nhận thua, bây giờ người ta nhận thua rồi thì ngươi còn làm vẻ bất mãn, đều nói là nữ nhân là động vật khó hiểu nhất trên đời nhưng sao con hàng này còn khó hiểu hơn cả nữ nhân vậy?

-Đường Kim, tuy rằng quan niệm của Ám Kiếm và Tiềm Long có chút khác biệt nhưng mà chúng ta đều có cùng một mục tiêu là bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, giữa chúng ta hoàn toàn không phải là kẻ thù, không cần thiết phải liều mình đến người sống ta chết. – ngữ khí của Lam Thế Tuấn rất bình tĩnh;

-Đây mới là nguyên nhân mà chúng ta chủ động nhận thua, ta hy vọng ngươi rõ ràng điểm này.

-À …như vậy hả..như vậy sao các người không dứt khoát nhận thua luôn cả hai lượt sau đi? – Đường Kim lười biếng nói:

- Vốn là nếu trận này các người không nhận thua thì ta sẽ biến mười người các ngươi thành nhân côn, như vậy thì các người sẽ không tham gia được hai lượt đấu tiếp theo, cũng đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ thắng lợi chung cuộc, nhưng các người thực sự làm ta thất vọng, các người vậy mà lại thực sự nhận thua, các người không thể có cốt khí một chút sao? Các người không phải hay nói là tráng sĩ thì nên phải tử chiến sa trường sao?

Mọi người lại lần nữa cạn cmnl, thì ra con hàng Đường Kim cảm thấy bất mãn là vì lý do này, nhưng nếu thực sự như thế thì trước đó hắn uy hiếp Tiềm Long làm gì cơ chứ?

Nếu như hắn không nói gì mà cứ âm thầm đợi đến quyết đấu mới thực hiện kế hoạch này thì sợ rằng Tiềm Long cũng phải đánh gãy răng mà tự nuốt vào bụng thôi, cho dù không cam tâm nhưng cũng phải chấp nhận thất bại a!

-Chúng ta là đặc công của Tiềm Long, chúng ta làm bất cứ việc gì đều không phải là vì mặt mũi của bản thân mà là vì lợi ích của quốc gia. – Lam Thế Tuấn vẫn bình tĩnh nói, sau đó hắn mới quay đầu về phía Bạch Tướng Quân:

-Bạch Tướng Quân, bây giờ có thế tuyên bố kết quả lượt đấu đầu tiên chưa?

Bạch Tướng Quân khẽ gật đầu một cái rồi mở miệng nói:

-Nếu như Tiềm Long đã chủ động nhận thua thì ta chính thức tuyên bố lượt đấu đầu tiên của Long Kiếm chi chiến Ám Kiếm dành chiến thắng.

Khẽ ngừng một chút , Bạch Tướng Quân lại nói tiếp:

-lượt đấu thứ hai của Long Kiếm chi chiến sẽ được bắt đầu trong vòng 72 giờ tới, trong đoạn thời gian này tại một thời điểm bất kì nào đó các người sẽ nhận được nhiệm vụ, bây giờ các người có thể rời đi và hoạt động tự do rồi.

Bạch Tướng Quân vừa dứt lời thì lượt đấu đầu tiên của Long Kiếm chi chiến cũng tuyên bố bế mạc, rõ ràng là diễn biến và kết quả của lượt đấu này đã nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người, quá trình không có kịch liệt như trong tưởng tượng càng không có cảnh cao thủ đối chiến một cách mãn nhãn, còn kết quả thì càng làm mọi người bất ngờ, vốn là Ám Kiếm không hề có phần thắng nào nhưng cuối cùng nhờ biểu hiện cường thế của Đường Kim mà họ đã xuất sắc lội ngược dòng.

Một hàng mười hai người từ từ đi ra ngoài, dẫn đầu vẫn là một nam một nữ - Lãnh Khốc và Ninh Tâm Tĩnh, phía sau họ vẫn là Đường Kim và thời gian, còn 8 người khác của Đồ Long tiểu tổ thì vẫn đi sau cùng, mười hai người của Ám Kiếm tới muộn nhất nhưng lại rời đi đầu tiên, lúc người khác còn chưa bắt đầu rời đi thì họ đã ra đến bên ngoài rồi.

Đoàn người đến cũng nhẹ nhàng mà ra đi cũng nhẹ nhàng, nhưng khác biệt là khi họ tới thì không ai xem trọng họ nhưng lúc họ đi thì đã mang theo chiến thắng mà rời đi.

-Đường Kim, ngươi và Ninh giáo quan lúc nãy đánh cược, bây giờ ngươi muốn Ninh giáo quan đáp ứng ngươi cái gì? – đúng vào lúc này thì Lưu Đan đột nhiên mở miệng hỏi.

Nữ nhân thường hay hiếu kì và bát quái, Lưu Đan lúc này đúng là nhịn không được lòng hiếu kì nữa rồi, nàng vừa hỏi như thế thì trừ Đường Kim và Lãnh Khốc ra thì tất cả nam nhân khác có mặt ở đây đều lộ ra biểu tình vô cùng cổ quái, trong lòng mỗi người đều nổi lên một ý niệm, việc này còn cần phải hỏi sao? ( DG: là gì nhỉ, ta ngây thơ lắm ta đoán không ra đâu)

Nhưng mà điều kiện này hình như không thích hợp nói ra trước mặt mọi người thì phải?

Chương 581: Quá là không có sức tưởng tượng đi

-Thực ra điều kiện ta muốn Ninh giáo quan đáp ứng ta rất đơn giản. – Đường Kim nhìn Ninh Tâm Tĩnh một cái dường nhưkhông hề cố kị gì:

-Thực ra điều kiện của cũng là điều kiện mà mỗi nam nhân bình thường khi nhìn thấy Ninh giáo quan đều muốn đưa ra, các người đoán thử xem! ( Dịch giả: nắm tay một cái có đúng không nhỉ)

Điều kiện mà mỗi nam nhân bình thường đều muốn?

Tất cả nam nhân có mặt ở đây thậm trí đến cả người ít nói như Lãnh Khốc cũng nhịn không được lướt qua thân hình nóng bỏng của Ninh Tâm Tĩnh một cái, nam nhân bình thường nhìn thấy thân hình nón bỏng của nàng tất nhiên là muốn đè nàng xuống rồi!

Đương nhiên là trước khi nhìn thấy thân hình nóng bỏng của nàng thì cũng có thể bị vết sẹo trên mặt nàng dọa chạy cmnr. (DG: không sao hết tắt điện nhà ngói cũng như nhà tranh thôi)

Tuy rằng trong lòng mọi người đều đoán thế nhưng không ai dám nói thẳng ra cả.

-Cái này mà cũng không đoán ra à? – Đường Kim đầy thất vọng:

-Các người đúng là thiếu sức tưởng tượng!

Bị Đường Kim khinh bỉ nhưng mọi người không ai phản bác cả, chỉ là trong lòng thầm mắng Đường Kim, không phải là bọn họ thiếu sức tưởng tượng mà là bọn họ không dám nói ra mà thôi, bọn họ không thể trực tiếp nói là họ đều biết Đường Kim muốn lột sạch y phục của Ninh Tâm Tĩnh sau đó đem nàng làm ngựa cưỡi chứ?

-Ách, ta nghĩ việc này là việc riêng của Đường Kim và Ninh giáo quan, bọn họ đóng cửa bảo nhau là được. – Lưu Phong lập tức lái ngay sang chuyện khác:

-Mọi người nói, chúng ta nên đi đâu để ăn mừng đây?

-Mọi người về tổng bộ trước đã. – Ninh Tâm Tĩnh cuối cùng cũng lên tiếng:

-Lượt đấu thứ hai có thể bắt đầu bất cứ lúc nào có thể là hai ba ngày sau mới nhận được nhiệm vụ nhưng cũng có thể chỉ nửa giờ sau là đã có nhiệm vụ rồi, cho nên chúng ta phải làm tốt chuẩn bị trước đã.

Chủ đề chính đã bị lái mất, mọi người đều rất tự giác không nhắc lại truyện khi nữa mà chỉ cùng Ninh Tâm Tĩnh trở về tổng bộ mà thôi.

Tuy Đồ Long tiểu tổ khải hoàn trở về nhưng cũng không có được nghênh tiếp long trọng, cho dù mọi người trong Ám Kiếm đều nhận được tin tức Đồ Long tiểu tổ chiến thắng lượt đấu đầu tiên nhưng bởi vì mệnh lệnh của Kiếm Ngấn cho nên bây giờ mỗi người đều đang nghiêm túc làm tròn chức trách của mình, bởi vậy lúc Đồ Long tiểu tổ quay về tổng bộ thì chỉ có một người nghênh đón họ.

Nhưng người này nghênh đón họ là cũng đủ rồi, bởi vì hắn chính là thủ lĩnh của Ám Kiếm – Kiếm Ngấn!

-Các vị vất vả rồi. – Kiếm Ngấn cười cười với mấy người sau đó lập tức nói:

-Chiến đấu còn chưa kết thúc, lượt đấu sau cũng rất quan trọng, ta sẽ không làm phiền các người chuẩn bị nữa, đợi Long Kiếm chi chiến kết thúc chúng ta sẽ cùng ăn mừng.

Nói xong Kiếm Ngấn liền quay người rời đi.

-Mọi người đi theo ta. – Ninh Tâm Tĩnh nhìn mọi người một cái rồi dẫn đầu đi vào thang máy, còn Lãnh Khốc thì như một người máy theo sát phía sau.

Lần này thang máy lại đi xuống dưới làm Đường Kim cứ tưởng Ninh Tâm Tĩnh định đưa họ đi gặp Hiểu Hiểu, nhưng mà lúc thang máy mở cửa thì Đường Kim mới biết là không phải như thế, lần này bọn họ không có tới thế giớ khoa huyễn toàn máy móc của Hiểu Hiểu mà tới một cái kho vũ khí rất lớn.

Nhìn qua một lượt thì trong này chủ yếu là súng đạn, ngoài ra còn có đao kiếm và các loại vũ khí lạnh, nhìn thấy đống vũ khí này thì ngoại trừ Đường Kim và Tống Oánh ra mọ người đều hưng phấn xông lên cầm lên mấy khẩu súng trải nghiệm một chút…

May mà lúc này thanh âm của Ninh Tâm Tĩnh mới vang lên:

-Tiếp theo ở lượt đấu thứ hai chúng ta sẽ phải đi chấp hành nhiệm vụ chân chính, cho nên các ngươi cần được trang bị vũ khí, các người có thể tùy ý chọn vũ khí thích hợp với mình, nhưng mà chỉ được trọn vũ khí tùy thân mang theo, đợi sau khi nhận được thông báo nhiệm vụ thì phải lập tức xuất phát, đến lúc đó sẽ không có thời gian chọn vũ khí nữa.

Nghe được lười này cả tam người đều bắt đầu xem xét kĩ lưỡng từng loại vũ khí, cái nào cũng yêu thích không muốn rời tay, đến cả Tống Oánh cũng do dự một lát rồi nhẹ nhàng nói với Đường Kim;

-Ta cũng phải đi chọn một vũ khí thích hợp!

Đường Kim nhìn qua đống vũ khí này nhưng không có gì hợp với hắn cả, thực ra hắn chỉ muốn kiếm loại gì như một cây súng vàng cho đẹp mắt mà thôi, nhưng trong kho chả có vũ khí nào làm bằng vàng cả.

-Mọi người xin dừng một chút! – Ninh Tâm Tĩnh lại nói:

-Bởi vì nhiệm vụ tiếp theo có chút khác biệt nên mọi người cần phải thay đổi phương thức liên lạc, ở đây đã chuẩn bị vòng tay thông tin cho mọi người, chỉ cần đeo lên và đưa điện thoại cho ta giữ, khi nhiệm vụ kết thúc ta sẽ trả lại điện thoại cho mọi người.

Ninh Tâm Tĩnh vùa nói vừa lấy ra mấy cái vòng tay không khác đồng hồ bình thường là mấy sau đó thì phát cho chín người trong Đồ Long tiểu tổ, bao gồm cả Tống Oánh mỗi người đều có một cái vòng tay giống nhau, sau khi xác nhận thân phận của chủ nhân thì dù cho vòng tay có rơi vào tay người khác thì họ cũng không thể sử dụng, hơn nữa nó còn có thể tự động khởi động chức năng tự hủi, tóm lại đây là một món đồ công nghệ cao.

Chỉ có một vấn đề duy nhất là rõ ràng Đồ Long tiểu tổ có 10 người nhưng sao lại chỉ có 9 cái vòng tay? Càng kì quái hơn là người không có vòng tay lại là Đường Kim.

Đường Kim tuy rằng không quan tâm lắm nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút buồn bực, mới đầu hắn cứ tưởng Ninh Tâm Tĩnh quên mất mình nhưng sau khi đợi mấy người khác cài xong thân phận chủ nhân và tiếp tục quay lại chọn vũ khí thì vẫn không thấy Ninh Tâm Tĩnh đưa vòng tay cho hắn, lúc này hắn mới không nhịn được hỏi:

-Ninh giáo quan, của ta đâu?

-Của ngươi để ở nơi khác. – Ninh Tâm Tĩnh đáp một câu rồi đưa mắt nhìn những người khác:

-Các người cứ ở đây chọn vũ khí đi, ta và Đường Kim đi ra ngoài một lát.

Nói rồi Ninh Tâm Tĩnh liền đi ngay ra ngoài, Đường Kim tuy rằng cảm thấy mê hoặc nhưng cũng lập tức đi theo, đồng thời còn nói với Tống Oánh một câu:

-Oánh Oánh bảo bối, ở đây đợi ta một chút, ta rất nhanh sẽ quay lại!

-Ừm. – Tống Oánh ôn thuận khẽ đáp một tiếng.

Đợi Ninh Tâm Tĩnh và Đường Kim cùng nhau rời đi thì mấy người khác trên mặt đều lộ ra biểu tình rất cổ quái, mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, Ninh Tâm Tĩnh không phải đưa Đường Kim đi thực hiện lời hứa kia đó chứ?

Trên thực tế thì hia người vừa vào đến thang máy thì Ninh Tâm Tĩnh lập tức hỏi Đường Kim:

-Đường Kim, ngươi muốn ta đáp ứng điều kiện gì?

-Mình chén nhau đi….

…..đấy là dịch giả thì hắn sẽ nói thế thôi, còn nếu là Đường Kim thì hắn sẽ không đáp mà hỏi ngược lại:

-Ninh giáo quan, chẳng phải ta đã sớm nói với cô rồi sao?

Chương 582: Phát dục không đều

Ninh Tâm Tĩnh khẽ ngẩn ra rồi mới nhìn Đường Kim kinh ngạc hỏi:

-Ngươi từng nói với ta?

-Đúng vậy, Ninh giáo quan, trước đây rất lâu ta sớm đã nói với cô rồi! – Đường Kim gật đầu.

-Trước đây rất lâu? – Ninh Tâm Tĩnh càng thấy khó hiểu, nàng nhìn Đường Kim và bắt đầu lục lọi trí nhớ của mình, nhưng nghĩ một lúc lâu nàng cũng không nghĩ ra được là chuyện gì.

Nhìn bộ dạng của Ninh Tâm Tĩnh, Đường Kim không nhịn được cảm khái:

-Mỹ nữ đúng là hay quên, Ninh giáo quan, lẽ nào cô không nhớ lần đầu tiên gặp mặt ta nói gì với cô sao?

Lần đầu gặp mặt?

Trong đầu Ninh Tâm Tĩnh lóe lên hình ảnh lúc đầu hai người gặp gỡ, hiển nhiên là lần đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nàng, bởi vì lần đó Đường Kim vừa gặp nàng đã hỏi ngay thứ mà người khác cố tránh không dám hỏi, cũng chính là vết sẹo tren mặt nàng.

Vết sẹo trên mặt?

Trong đầu Ninh Tâm Tĩnh chợt lóe lên một đạo linh quang, nàng dường như đã hiểu ra chút gì đó, lẽ nào Đường Kim của Đường Kim có liên quan đến vết sẹo trên mặt nàng?

Dường như đoán được suy nghĩ của Ninh Tâm Tĩnh, trên mặt Đường Kim lộ ra nụ cười xán lạn:

-Ninh giáo quan, bây giờ thì cô đã hiểu chưa? Thực ra thì yêu cầu của ta rất đơn giản, ta chỉ muốn cô trở về làm một mỹ nữ chân chính mà thôi, đây thực ra không chỉ là vì một mình ta mà còn là vì tất cả đồng bào nam giới, vì thế giới của chúng ta không nên thiếu đi một vị mỹ nữ, đương nhiên cũng là vì cô, mỹ nữ như cô thì trên mặt không thể để lại vết sẹo như vậy được.

-Đường Kim, ta từng nói sẽ đáp ứng bất kì điều kiện gì của ngươi, nhưng mà ta cũng từng nói qua ta có một lời thề. – trên mặt Ninh Tâm Tĩnh lộ ra biểu tình khó xử, trong lòng nàng thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, Đường Kim quả nhiên không có yêu cầu quá phận, thậm chí có thể nói đây căn bản không tính là điều kiện gì bởi vì thực chất thì cái này cũng chỉ vì tốt cho nàng mà thôi.

-Ninh giáo quan, ta nói qua sẽ giúp cô tiêu diệt Tiềm Long, nếu như cô tin tưởng ta thì bây giờ có thể thực hiện lời hứa được rồi. – Đường Kim nghiêm túc nhìn Ninh Tâm Tĩnh.

Không diệt Tiềm Long thì quyết không tẩy sẹo, đây chính là lời thề mà lúc trước Ninh Tâm Tĩnh nhắc với Đường Kim, Đường Kim vẫn còn nhớ rất rõ.

-Ta đương nhiên là tin ngươi. – Ninh Tâm Tĩnh nhìn Đường Kim, trong ánh mắt đã xuất hiện một tia dị dạng, khẽ trầm ngâm một lát, nàng lại bổ xung một câu:

-Nhưng mà theo ta được biết thì vết sẹo trên mặt ta không có dễ dàng tẩy đi như thế.

-Yên tâm đi, ta có thể giới thiệu cho cô một vị thần y. – Đường Kim tươi cười:

-Nàng nhất định có thể giúp cô tẩy đi vết sẹo này.

Ninh Tâm Tĩnh cũng không hỏi là vị thần y nào vì lúc này thang máy đã dừng lại, cửa thang máy vừa mở tra thì trước mắt được đã xuất hiện cả một thế giới khoa huyễn.

-Hiểu Hiểu ở bên trong đợi ngươi. – Ninh Tâm Tĩnh không có ra khỏi thang máy mà chỉ khẽ nói với Đường Kim:

-Ta quay lại kho vũ khí trước.

-Ninh giáo quan, đợi chúng ta đi tham gia lượt đấu thứ hai thì cô nhớ đi tìm vị Vân tiên tử hôm nay xuất hiện trên đài cô cứ nói là ta mời nàng ra tay, nàng nhất định sẽ trị tốt cho cô. – Đường Kim nhanh chóng nói với Ninh Tâm Tĩnh một câu rồi lập tức đi ra khỏi thang máy.

Cửa thang máy đóng lại, trong thang máy Ninh Tâm Tĩnh vẫn đang ngây ngốc, vị Vân tiên tử kia sao? Đường kim thực sự quen biết nàng? Hơn nữa nàng nghe ra được quan hệ của hai người còn không hề tầm thường.

Ninh Tâm Tĩnh bên này vẫn còn đang ngây ngốc thì bên kia Đường Kim đã bước vào bên trong thế giới khoa huyễn của Hiểu Hiểu, sau đó thì hắn lại lập tức nhìn thấy tiểu mỹ nhân tàn tật kia vẫn đang ngồi trên xe lăn.

Vẫn là một thân váy trắng, Hiểu Hiểu vẫn ăn mặc trang điểm đúng như lần đầu hai người gặp nhau, chỉ có một điều khác biệt là là một mái tóc dài của nàng, mái tóc dài đến dường như có thể chấm đất, tóc của Tống Oánh đã khá dài rồi nhưng rõ ràng còn xa mới bằng tóc của Hiểu Hiểu, nếu như nàng đứng dậy được thì mái tóc này khẳng định đủ để quét lê đất rồi.

-Này, tiểu nha đầu , mấy ngày không gặp sao tóc cô dài ra nhanh thế? – Đường Kim ngạc nhiên hỏi.

-Này, ánh mắt của ngươi bị làm sao thế? Lần trước ngươi gặp ta tóc ta cũng dài như vậy mà. – Hiểu Hiểu bất mãn nhìn Đường Kim.

-Vậy sao? – Đường Kim dường như không tin lắm, hắn đi lại phía sau Hiểu Hiểu dùng tay sờ sờ trên đầu nàng vài cái, vừa vuốt vuốt vừa nói:

-Ta xem một chút xem có phải tóc giả không.

Sờ vài cái thì Đường Kim đưa ra một kết luận:

-Ý , xem ra thật sự là ta quên mất nhìn tóc của cô rồi, tóc của cô đúng là thật!

-Nói thừa, nó vốn là thật rồi. – Hiểu Hiểu hờn dỗi hừ một tiếng:

-Tên đại sắc lang nhà ngươi lần trước chỉ để ý xem ngực người ta có lớn không, làm gì còn nhớ đến nhìn xem tóc người ta dài hay ngắn chứ!

ể ầ ằ ồ ằ ằ ể ể ắ ầ-Tiểu nha đầu, đây là cô dậy thì lệch, phát dục không cân bằng rồi nhé. – Đường Kim nhìn chằm chằm vào bức tường thành trước ngực Hiểu Hiểu và bắt đầu cảm khái:

-Nếu như bộ phận khác trên người cô cũng phát triển nhanh như mái tóc kia thì cô đã thành một siêu cấp đại mỹ nữ rồi đấy.

-Hừ, đầu óc ngươi cũng phát dục thiếu cân bằng! – Hiểu Hiểu tức giận thở phì phì nói.

-Vậy cũng phải. – Đường Kim dường như rất tán thành:

-Đại não của ta phát triển quá mạnh, không có biện pháp a, đây là cái giá của thiên tài.

-Chém gió. – Hiểu Hiểu hờn dỗi hừ lên một tiếng:

-Ta mới lười nói chuyện với ngươi, mau đưa điện thoại cho ta, từ giờ chở đi điện thoại của ngươi sẽ do ta cai quản!

-Tại sao? – Đường Kim kinh ngạc:

-Tiểu nha đầu, cô vẫn chưa phải vợ ta đã bắt đầu đòi quản lý gia vụ rồi hả?

-Ai thèm quản chuyện nhà ngươi? Ninh tỷ tỷ chưa nói với ngươi là các người phải đổi phương tiện liên lạc sao? – Hiểu Hiểu trợn mắt nhìn Đường Kim:

-Mau đưa đây, ngươi đưa điện thoại cho ta, nếu có người gọi điện thì ta sẽ chuyển lời cho ngươi, còn có cái này ngươi mau đeo lên đi.

Hiểu Hiểu lấy ra một cái vòng tay nhìn như đồng hồ đưa cho Đường Kim, đồng thời bổ xung một câu:

-Sau này ngươi dùng cái này cũng có thể trực tiếp liên lạc với ta, có cần ta dạy ngươi dùng thế nào không?

-Không cần đâu, ta là thiên tài, tự biết dùng thế nào mà. – Đường Kim tùy ý nói, vừa rồi hắn xác thực cũng đã thấy qua Ninh Tâm Tĩnh dạy mấy người kia dùng cái vòng tay này.

-Không cần thì thôi! – Hiểu Hiểu đột nhiên lại giận dỗi:

-Được rồi, ngươi đi đi!

-Tiểu nha đầu, lẽ nào cô không có gì đặc biệc muốn nói riêng với ta sao? – Đường Kim có chút kì quái nhìn Hiểu Hiểu.

-Không có! – Hiểu Hiểu tức giận thở phì phò.

-Tiểu nha đầu đúng là dễ thay đổi. – Đường Kim thì thầm một câu sau đó tròng mắt khẽ đảo một cái bắt đầu hỏi:

-Tiểu nha đầu, bây giờ bên ngoài không có mặt trời, ta dẫn cô ra ngoài đi chơi nhé?

Chương 583: Cô nhìn không ra vẻ đẹp tiềm ẩn của nó

-Ngươi muốn hại chết ta à? – Hiểu Hiểu tức giận nói.

-Aizz…đừng có nghĩ oan cho ta, tuy dáng người cô không tốt nhưng cô vẫn rất có tiềm lực, ta sao có thể muốn hại chết cô được chứ? – Đường Kim có chút không vui:

-Ta chỉ muốn đưa cô ra ngoài chơi một chút cho khuây khỏa thôi, cả ngày ngồi lì ở chỗ này, ngồi lâu có thể bị tâm thần đấy.

-Ngươi mới bị tâm thần ấy. – Hiểu Hiểu khẽ hừ một tiếng, ngữ khí bất giác hòa hoãn hơn rất nhiều:

-Đồ ngốc, cho dù không có mặt trời thì ta cũng không thể ra ngoài, lẽ nào ngươi không biết rằng cho dù nhìn không thấy mặt trời nhưng mặt trời nhưng dù sao thì mặt trời vẫn ở yên đó, tóm lại là lúc ban ngày thì bên ngoài có một thứ gì đó có thể giết chết ta, còn về nó là thứ gì thì ta cũng không biết!

Đường Kim nhìn Hiểu Hiểu, sau mười giây im lặng hắn mới lại lên tiếng:

-Tiểu nha đầu, tuy rằng ta là thiên tài nhưng mà ta cũng không quen thuộc với cái loại vòng tay này, tự mình tìm hiểu rất tốn thời gian, người ta thường nói thời gian chính là sinh mện a, ta không thể lãng phí sinh mệnh của mình được, cho nên hay là cô dạy ta cách sử dụng đi!

-Nhìn ngươi thành khẩn như thế, bổn cô nương sẽ dạy ngươi vậy! – trong đôi mắt xinh đẹp của Hiểu Hiểu lóe lên một tia vui mừng, đừng đời nàng cũng ngẩng cao khuôn mặt tinh tế đến tuyệt mỹ của mình, giống như một nàng công chúa kiêu ngạo.

-Đến đây, trước tiên giúp ta đeo đồng hồ đi. – Đường Kim giơ tay ra khẽ cười:

-Ta cũng sẽ cho cô một cơ hội học tập cách hầu hạ chồng tương lai.

-Đại sắc lang, cho dù tương lai ngươi có là chồng ta thì ta cũng sẽ không hầu hạ ngươi! – Hiểu Hiểu cong môi hừ một cái:

-Này, đem tay ngươi duỗi ra, ta với không tới.

-Tiểu nha đầu, hầu hạ chồng mình thì phải chủ động. – Đường Kim vẫy tay một cái thì xe lăn của Hiểu Hiểu tự động tới gần hắn, sao đó Đường Kim mới mãn ý tiếp tục nói:

-Nhìn xem, như vầy mới đúng chứ!

-Đúng cái đầu ngươi, đồ quỷ đáng ghét! – Hiểu Hiểu trợn mắt nhìn Đường Kim một cái nhưng cũng bắt đầu giúp hắn đeo vòng tay, nhưng mà rất nhanh nàng đã ngạc nhiên hỏi:

-Này, đại sắc lang, sao ngươi lại đeo cái vòng tay xấu xí thế này?

-Nó không xấu chút nào, chỉ là cô nhìn không ra vẻ đẹp tiềm ẩn của nó thôi. – Đường Kim nghiêm túc nói, hắn cũng không phải là nói bừa, tuy rằng ngoại hình của Vòng tay Thiên Đạo này không ra gì nhưng bất luận là ai mà biết được bí mật chân chính của nó thì cũng đều cho rằng nó là chiếc vòng tay đẹp nhất trên đời.

-Còn vẻ đẹp tiềm ẩn nữa, có mà càng tìm càng ẩn ấy, tại sao ngươi chỉ quan tâm đến nữ nhân ngực có bự hay không? Sao ngươi không đi quan tâm vẻ đẹp tiềm ẩn của cô ấy? – Hiểu Hiểu khinh bỉ nhìn Đường Kim.

-Tiểu nha đầu, cái này là cô sai rồi, ta luôn quan tâm vẻ đẹp nội tại của họ chỉ là ta đồng thời cũng quan tâm đến vẻ đẹp bên ngoài của họ mà thôi. – Đường Kim vẫn là bộ dánh đầy nghiêm túc, thành thực đáp.

Hiểu Hiểu lại lườm Đường Kim một cái:

-Vậy ngươi nghĩ Băng Sương sát thủ cũng có vẻ đẹp tiềm ẩn sau?

-Đương nhiên, nếu các nàng mà cởi hết quần áo ra thì nhất định sẽ càng đẹp hơn. – Đường Kim không hề do dự đáp. ( DG: giờ ta đã biết cách nhìn thấy vẻ đẹp tiềm ẩn của mỹ nữ rồi haha)

-Lưu manh! – Hiểu Hiểu tức giận mắng một câu.

-Ta chỉ nói sự thật mà thôi. – Đường Kim nghĩ mình rất vô tội, đôi Băng Đường mỹ nữ kia nếu như bỏ lớp áo bạc bên ngoài ra nhất định sẽ càng ngon hơn a!

-Này, đại sắc lang, hay là ta đem cái vòng tay này cải tiến một chút, để nó có thể che đi cái vòng tay xấu xí kia? – Hiểu Hiểu đột nhiên hỏi.

Che vòng tay đi?

Đường Kim khẽ ngẩn ra sau đó lập tức gật đầu:

-Được đấy!

Đường Kim vẫn luôn không muốn người khác nhìn thấy cái vòng tay này,bây giờ có thể đem nó che đi thì hắn cầu còn không được ấy chứ, chỉ là sau khi đáp ứng hắn lại có chút hoài nghi:

-Tiểu nha đầu, cô có thể cải tiến cái vòng thông tin này sao?

-Nói thừa, nó vốn là do ta thiết kế mà. – Hiểu Hiểu khẽ cong môi hừ một tiếng đầy kiêu ngạo:

-Ngươi đợi một chút, ta lập tức có thể cải tiến nó.

Nói xong thì Hiểu Hiểu nhanh chóng tháo gỡ vòng tay một cái đầy quen thuộc sau đó lại tìm thêm một vài linh kiện mới, dùng thời gian không đến 10 phút thì một cái vòng mới đã xuất hiện trước mặt Đường Kim, cuối cùng nàng mới đem cái vòng này đeo lên tay Đường Kim, cái vòng vừa đúng che đi Vòng tay Thiên Đạo, hoặc là nói nó và Vòng tay Thiên Đạo như hợp lại làm một vậy, chỉ cần không gỡ nó ra thì ai cũng sẽ không phát hiện được bên trong vẫn còn dấu một cái vòng tay khác.

-Tiểu nha đầu, cô đúng là vừa thông minh vừa khéo tay a! – Đường Kim lúc này rất vừa ý liền thuận tiện khen Hiểu Hiểu một câu.

-Điều đó là đương nhiên, ngươi nghĩ rằng ai cùng vừa ngốc vừa lóng ngóng như ngươi chắc! – Hiểu Hiểu đắc ý cười:

-Tới đây, bây giờ ta sẽ dạy ngươi các dùng nó.

Cứ tiếp tục như vậy Hiểu Hiểu một bên đấu võ mồm với Đường Kim một bên vừa dạy Đường Kim cách dùng vòng tay, đừng nhìn hai người này cứ thỉnh thoảng lại công kích đối phương nhưng trên thực tế họ lại đang rất hòa hợp đấy.

Thời gian trôi đi rất nhanh, chớp mắt đã tới 12 giờ trưa, Hiểu Hiểu cuối cùng cũng chủ động để Đường Kim vừa rời đi, chỉ là lúc Đường Kim rời đi trên mặt nàng rõ ràng xuất hiện một chút lưu luyến, nụ cười vui vẻ trên mặt nàng cũng rất nhanh đã biến mất thay vào đó là một vẻ cô đơn tịch mịnh.

Lúc Đường Kim quay lại kho vũ khí thì trong đó chỉ còn lại có 2 người là Tống Oánh và Ninh Tâm Tĩnh.

-Đường Kim, bọn họ đều đi ăn cơm rồi, trong 72 giờ này chỉ cần chưa có nhiệm vụ thì các ngươi đều có thể hoạt động tự do, không nhất thiết phải ở cùng nhau. – nhìn thấy Đường Kim đi vào Ninh Tâm Tĩnh nhanh chóng nói:

-Tống Oánh đã chọn được vũ khí cho mình, nếu như ngươi không cần vũ khí thì hai người tùy thời đều có thể rời đi…

Khẽ dừng một chút, Ninh Tâm Tĩnh lại bổ xung:

-Nếu các người muốn đi tìm thế giới riêng của hai người cũng không vấn đề gì.

-Ờ, vậy được, chúng ta đi trước đây. – Đường Kim thuộc tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Tống Oánh rồi rất nhanh đã rời khỏi kho vũ khí, nếu đoạn thời gian này có thể hoạt động tự do thì cũng không cần thiết phải ở cùng với nhiều ‘’bóng đèn” như trước kia nữa, hắn đương nhiên càng nguyện ý cùng Tống Oánh ở trong thế giớ riêng của hai người rồi.

Một phút sau thì Đường Kim và Tống Oánh đã cùng nhau ra khỏi tổng bộ, lúc này hắn mới quay sang hỏi nàng:

-Oánh Oánh bảo bối, nàng muốn đi đâu?

-Chàng làm chủ đi. – Tống Oánh khẽ tươi cười:

-Chàng ở đâu thì ta muốn đi tới đó.

-Ờ, vậy chúng ta trước tiên đi ăn cơm đã. – Đường Kim nhất thời cũng không biết phải đi đâu cho nên quyết định trước tiên đi nhét đầy cái bụng đã rồi tính tiếp.

-Ân! – Tống Oánh ôn thuận đáp.

Hai người đang chuẩn bị rời đi thì đúng lúc này một chiếc ô tô màu đen bất ngờ đi đến phía họ và dừng lại bên cạnh hai người, tiếp theo thì một đôi thanh niên nam nữ từ trên xe bước xuống, nam anh tuấn tiêu sái, nữ xinh đẹp vũ mị, hai người hương về phía Đường Kim và Tống Oánh khẽ cúi đầu hành lễ một cái đồng thời đồng thanh nói:

-Mẫu Đơn Các, TốngBình, Tống Lam gặp qua Đường tiên sinh và Tống Oánh tiểu thư!

Chương 584: Lời mời của Ngọc Mẫu Đơn

-Mẫu Đơn Các? Đường Kim có chút kinh ngạc, đối với địa phương gọi là Mẫu Đơn Các này thì hắn cũng biết một chút, ở kinh thành thì Mẫu Đơn Các là nơi đại danh đỉnh đỉnh, Mẫu Đơn Các không phải là nơi bán hoa mẫu đơn mà ở trong Mẫu Đơn Các có một bông hoa mẫu đơn quý giá nhất kinh thành, mà không phải nói là quý giá nhất thế giới – Ngọc Mẫu Đơn.

Thất sắc hoa chi Ngọc Mẫu Đơn chính là chủ nhân của Mẫu Đơn Các!

-Các người có việc gì sao? – Đường Kim nhìn đôi nam nữ này một cái rồi mở miệng hỏi.

-Đường Kim tiên sinh, Tống Oánh tiểu thư, 7 giờ tối nay tiểu thư nhà ta sẽ mở một yến hội tại Mẫu Đơn Các, tiểu thư nói sẽ rất vinh hạnh nếu như hai vị có thể tới, bởi vì tiểu thư đang chuẩn bị cho yến hội nên không thể tự mình tới cho nên chúng ta đại biểu tiểu thư tới đây cung thỉnh hai vị tới dự yến. – Tống Bình Tống Lam đồng thanh nói, sau đó lại khẽ cúi mình cung kính đưa ra một cái thiếp mời.

Đường Kim nhận lấy thiếp mời mở ra nhìn một chút, quả nhiên là mời hắn và Tống Oánh đến dự dạ tiệc, điều này làm trong lòng hắn cảm giác quái dị không thôi, hắn thực sự không nghĩ tới đóa Ngọc Mẫu Đơn kia sao lại chủ động mời hắn chứ?

-Chuyển lời tới tiểu thư nhà ngươi, nếu như tối nay rảnh thì chúng ta sẽ tới. – Đường Kim nghĩ một lát rồi nói.

Thực ra thì Đường Kim cũng khá có hứng thú với đóa Ngọc Mẫu Đơn kia, hoặc là nói hắn hứng thú với cả bảy người trong Thất sắc hoa, chỉ là theo kế hoạch trước đây của hắn thì bây giờ không phải là lúc tới tìm Ngọc Mẫu Đơn, ít nhất cũng phải đợi cho Long Kiếm chi chiến kế thúc sau đó mới tới nhìn đóa Ngọc Mẫu Đơn kia một cái cũng không muộn, nhưng mà bây giờ nàng chỉ động tìm đến hắn thì hắn cũng không có lý do gì mà phải đợi nữa cả.

-Tốt! Vậy chúng ta sẽ ở Mẫu Đơn Các cung nghênh hai vị đại giá quang lâm. – hai người lần nữa cúi mình:

-Chúng ta xin phép cáo lui trước.

Tống Bình Tống Lan rất nhanh đã quay đầu và lên xe rời đi, cả quá trình đều rất lễ độ, làm việc cũng không dây dưa một chút nào, cả hai đều biểu hiện rất có tố chất.

Đường Kim thuận tay đem thiếp mời ném vào trong Vòng tay Thiên Đạo, sau đó mới ôm Tống Oánh tiếp tục đi về phía trước:-Kế hoạch vẫn như cũ, chúng ta đi ăn cơm đã!

Lượt đấu thứ hai của Long Kiếm chi chiến cũng không tới quá nhanh, Đường Kim và Tống Oánh ăn trưa xong rồi đi dạo phố suốt nửa ngày cũng không bị ai làm phiền cả, cả hai người đều cảm thấy rất thoải mái, rất tự tại.

Rất nhanh đã tới 6 giờ tối, Đường Kim và Tống Oánh cuối cùng cũng kết thúc dạo phố và đang ngồi trong một chiết taxi đi tới Mẫu Đơn Các.

Mẫu Đơn Các chỉ là một tên gọi ngầm mà thôi, đối với người bình thường mà nói thì Mẫu Đơn Các là một tòa nhà lớn tên gọi là Mẫu Đơn đại hạ, đương nhiên xưng là đại hạ ( tòa nhà cao tầng) nhưng thực ra nói chỉ có 3 tầng mà thôi.

Mẫu Đơn Các không hề bán hay trưng bày hoa mẫu đơn mà nói là nơi bán các loại ngọc, đương nhiên rất nhiều người đều biết ở nơi đây thực ra còn có thể được ngắm nhìn bông hoa mẫu đơn đẹp nhất, cũng chính là Ngọc Mẫu Đơn đại danh đỉnh đỉnh.

Thất sắc hoa chi Ngọc Mẫu Đơn, trong Thất sắc hoa thì có thể nói nàng là một người gần gũi với phổ thông đại chúng nhất, mấy người khác trong Thất sắc hoa đừng nói là người bình thường khó gặp được, cho dù là đệ tử thế gia ở kinh thành cũng đồng dạng khó gặp một lần, nhưng nếu như muốn gặp Ngọc Mẫu Đơn thì lại không khó, bởi vì nàng cơ bản là ngày nào cũng ở trong Mẫu Đơn Các, chỉ cần tới Mẫu Đơn Các là sẽ có cơ hội gặp được nàng, mà Mẫu Đơn Các cũng không có kén khách, mọi người đều có thể vào.

Đương nhiên là rất nhiều người hâm mộ Ngọc Mẫu Đơn mà tới Mẫu Đơn Các, cũng không ít người đã gặp được nàng nhưng họ cũng chỉ là nhìn một chút mà thôi chứ không có dám tiếp cận, càng không có ai si tâm vọng tưởng đến đọ nghĩ mình có thể lọt vào mắt xanh của nàng, chỉ bởi vì thân phận của Ngọc Mẫu Đơn đối với mọi người mà nói thì không phải là bí mật gì.

Tương truyền rằng Hoa Hạ có tám siêu cấp đại gia tộc, tám gia tộc này có 4 cái ở kinh thành, Tiêu gia của Tiêu Đại Nhi, Uông gia của Uông Bân từng chết trong tay của Băng Tuyết Liên đều nằm trong danh sách này, còn hai nhà khác thì một nhà là Tống gia có Ngọc Mẫu Đơn này.

Mà thân phận chân chính của Ngọc Mẫu Đơn chính là Tống gia nhị tiểu thư Tống Ngọc Đan.

Không còn nghi ngờ gì, cho dù nàng biểu hiện gần gũi bình dân như thế nào thì cũng không có ai dám nghĩ rằng mình lọt được vào mắt xanh của nàng, mà nếu như nam nhân phổ thông nào đó nghĩ rằng mình cưới được Tống Ngọc Đan sẽ một bước lên trời thì người đó quá nửa là mắc chứng hoang tưởng, trên thực tế thì dù cho là đệ tử thế gia của Đường Kim cũng tự biết mình không xứng với vị Tống gia nhị tiểu thư này. Rõ ràng là những người được Tống Ngọc Đan mời đến hôm nay, bao gồm cả những đệ tử thế gia đều phải cảm thấy vinh dự tự hào.

Chính vì thế cho nên dù yến hội 7 giờ mới bắt đầu nhưng mà mới 6 giờ thì mọi người cơ bản đều đã tới đông đủ, sở dĩ là cơ bản là bởi vì mọi người đều biết là còn có người vẫn chưa tới bởi vì lúc này vị Tống gia nhị tiểu thư Tống Ngọc Đan kia đang đợi ở cửa để đích thân nghênh tiếp vị kia.

Tầng 1 của Mẫu Đơn Các là nơi trưng bài các loại ngọc khí, tầng 2 mới là nơi yến hội diễn ra, còn tầng ba thì rõ ràng là khu vực tư nhân của Tống Ngọc Đan rồi, nhưng mà lúc này mọi người đều không có lên tầng hai mà đều đứng ở cửa cùng Tống Ngọc Đan, nếu nàng đã muốn tự mình đón tiếp vị khách kia thì người khác cũng không tiện tự mình lên lầu 2 trước.

Tối nay Tống Ngọc Đan mời tới không ít khách nhân, bây giờ đứng ở cửa Mẫu Đơn Các đã có hơn trăm người rồi, nhưng mà thân phận của những người này khá phức tạp, tuy rằng có hơn nửa là thế gia tử đệ ở kinh thành nhưng cũng có không ít khách phổ thông, ví như còn có một vài nhà thơ, họa sĩ, với cả ca sĩ nữa, tuy rằng trong mắt người bình thường thì những người này không tính là phổ thông nhưng đối với hào môn đệ tử mà nói thì những người này căn bản không xứng ngồi cùng hàng với họ.

Một chiếc xe sang từ từ dừng lại trước cửa, một nam tử có chút âm nhu xuống xe, lập tức có vài người đi lên nghênh đón, nhưng mà có người lại nhịn không được bắt đầu châm biếm:

-Ay da, tên gia hỏa vừa ăn trận thua cũng vác mặt đến đây cơ à? – một thanh âm âm dương quái khí truyền vào trong tai mọi người, nhìn người tới và người vừa lên tiếng thì một vài đệ tử thế gia của kinh thành biết chuyện liền lập tức hiểu ra, lại chuẩn bị có kịch hay xem rồi.

Người vừa xuất hiện chính là người hôm nay vừa tham gia Long Kiếm chi chiến Lam Thế Tuấn, Lam gia ở kinh thành tuy không phải lọa siêu cấp thế gia như Tống gia nhưng địa vị cũng khá là cao, Lam Thế Tuấn lại khá có danh tiếng, trong những thanh niên cùng lứa thì cũng được coi là xếp ở tốp đầu, thông thường mà nói thì ở kinh thành cũng chả có mấy người dám vô duyên vô cớ khiêu khích hắn, nhưng mà người vừa lên tiếng là một ngoại lệ, hắn lần nào gặp Lam Thế Tuấn cũng sẽ chủ động tìm phiền phức, nguyên nhân chỉ có một là bởi vì hắn tên là Hứa Thế Tuấn.

Chương 585: Ngươi có tư cách gì mà chế giễu ta.

Hoa Hạ rộng lớn nên người cùng tên cùng họ có rất nhiều người cùng họ cùng tên, mà người cùng tên nhưng không cùng họ thì lại càng nhiều, trên thực tế thì chỉ cần tra hộ tịch ở kinh thành thì cũng tìm được rất nhiều người cùng có tên lót và tên đệm là Thế Tuấn, thông thường thì cũng chẳng có ai vì tên của mình giống với tên người ta mà có địch ý hoặc gây sự với đối phương cả, chỉ là Hứa Thế Tuấn lần nào gặp Lam Thế Tuấn cũng phải cà khịa một chút, dường như chỉ vì tên hắn giống tên mình thôi thì phải.

Đương nhiên nguyên nhân sâu sa càng là Hứa Thế Tuấn đố kị với Lam Thế Tuấn vì bất luận là tướng mạo, gia thế hay năng lực thì người khác đều cho rằng Lam Thế Tuấn đều mạnh hơn hắn.

Hứa Thế Tuấn đương nhiên là không xấu trai nhưng cũng không tính là anh tuấn, chỉ có thể nói là bình thường, từ tướng mạo mà nói thì hắn xác thực không bằng Lam Thế Tuấn, hơn nữa Hứa gia cũng không bì được với Lam gia. Trước kia Hứa gia chỉ là một gia tộc nhỏ , nhưng mà Hứa Thế Tuấn có ba vị tỷ tỷ đều khá xinh đẹp hơn nữa năng lực lại rất không tồi, ba người này đều gả vào gia tộc lớn, mượn quan hệ thông gia này mà Hứa gia mấy năm nay phát triển rất nhanh, nhìn bề ngoài thì đã không kém gì đại đa số trung đẳng thế gia rồi, nhưng một gia tộc chân chính thì cần phải qua nhiều đời tích lũy mà thành, Hứa gia không có căn cơ sâu như vậy cho nên thực chất thì Hứa

gia không thể xếp cùng hàng với Lam gia được.

Mà nói đến năng lực cá nhân thì Hứa Thế Tuấn và Lam Thế Tuấn càng không có gì để so sánh cả, ba vị tỷ tỷ của Hứa Thế Tuấn vừa thông minh vừa xinh đẹp nhưng hắn thì lại không có chút bản lĩnh gì, hắn chỉ là một hoa hoa công tử chính hiệu mà thôi, ngẫu nhiên còn có thể chém gió một chút là hắn tán gái giỏi hơn Lam Thế Tuấn, nhưng mà ai cũng biết Lam Thế Tuấn không có lưu luyến nữ sắc, nếu không thực sự muốn tán gái thì Hứa Thế Tuấn có lắp mô tô vào đít cũng đuổi không kịp.

-Đại Hải, Lập Thành, Lệ Tinh, các người đều ở đây. – Lam Thế Tuấn căn bản không thèm để ý đến lời châm biếm của Hứa Thế Tuấn mà chỉ chào hỏi vài người quen của mình, cuối cùng mới hướng về phía Tống Ngọc Đan:

-Tống tiểu thư, rất xin lỗi, ta đến hơi muộn.

-Lam đại thiếu khách khí rồi, ngươi có thể tới thì ta đã cảm thấy vinh hạnh rồi. – Tống Ngọc Đan khẽ cười một cái, bất luận đối diện với ai thì đóa Ngọc Mẫu Đơn này cũng y như danh hiệu của nàng, cao quý mỹ lệ như hoa mẫu đơn, vừa thánh khiết lại trang nhã phóng khoáng.

Lam Thế Tuấn không thèm để ý mình làm Hứa Thế Tuấn phẫn nộ không thôi, hắn mạnh mẽ lùi sau vài bước rồi lại bắt đầu cà khịa:

-Lam Thế Tuấn, nghe nói hôm nay ngươi mới tham gia Long Kiếm chi chiến gì đó, kết quả là bị một tên vô danh tiểu tử đánh cho tơi bời tan tác, ta không có vu oan cho ngươi chứ?

-Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, hơn nữa Long Kiếm chi chiến cũng không phải là chiến đấu chân chính, không cần phải quá câu nệ thắng thua. – Lam Thế Tuấn cuối cùng cùng hồi đáp, nhưng hắn vẫn không hề nhìn Hứa Thế Tuấn lấy một cái, dường như câu trả lời của hắn là nói cho mọi người nghe vậy.

-Nói thì ngon như vậy, nhưng mà thua là thua, ngươi bây giờ lẽ ra nên tìm cái xó nào mà khóc nhè đi chứ, hoặc là tìm nữ nhân mà tâm sự, chạy đến đây làm gì? – Hứa Thế Tuấn biểu tình đầy trào phúng:

-Lẽ nào ngươi còn muốn đến đây tìm người an ủi sao? Hay là ngươi làm mất hết mặt mũi của Tiềm Long nên bị đuổi cổ rồi, đến chỗ để khóc nhè cũng không còn nữa?

Lam Thế Tuấn cuối cùng cũng quay về phía Hứa Thế Tuấn, trênmặt vẫn rất bình tĩnh, ngữ khí vô cùng thản nhiên:

-Hứa Thế Tuấn, Có tư cách tham gia Long Kiếm chi chiến đã là một việc rất đáng để tự hào, bất luận thắng thua thì ta đều cảm thấy tự hào, còn ngươi đến tư cách tham gia Long Kiếm chi chiến còn không có, ngươi lấy gì để trào phúng ta chứ? Nể mặt ba tỷ tỷ của ngươi ta cũng không thèm chấp nhặt với ngươi, nhưng mấy việc bình thường mà ngươi hay làm thì ta muốn đem ngươi bỏ vào tù cũng là hợp tình hợp lý, ngươi có muốn nếm thử tư vị đó không?

-Lam Thế Tuấn, ngươi đừng có dọa ta, lão tử từ bé đến giờ bị dọa nhiều mà trưởng thành đấy! – Hứa Thế Tuấn cười lạnh một tiếng:

-Ngươi bằng cái gì mà đòi bắt ta chứ? Danh hào của Tiềm Long có thể dọa người khác chứ ở chỗ này thì không dọa được ai đâu!

-Ngươi vẫn hay chém gió là bản lĩnh tán gái của mình là nhất lưu, vậy sao ngươi không nói cho mọi người biết, mấy nữ nhân mà ngươi tán được trừ những người mà ngươi ném tiền nên chịu theo ngươi thì có bao nhiêu người bị ngươi cưỡng bức? – Lam Thế Tuấn chậm rãi nói:

-Đừng có tìm ta hỏi chứng cứ, ta tùy thời có thể lôi ra mấy chồng tài liệu đấy.

Lời này của Lam Thế Tuấn vừa nói ra thì ánh mắt mọi người nhìn Hứa Thế Tuấn đã thay đổi, tuy rằng mọi người đều biết mấy nữ nhân của Hứa Thế Tuấn quá nửa là do hắn dùng tiền để mua chuộc nhưng thực sự không mấy người biết hắn còn dùng cả thủ đoạn cưỡng bức nữa, thế mà còn không biết ngượng suốt ngày đi khắp nơi chém gió.

Những người ở đây dường như không ai nghi ngờ lời của Lam Thế Tuấn, ít nhất là những người hiểu rõ hắn đều tuyệt đối tin tưởng hắn, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, Lam Thế Tuấn không phải là người ăn nói lung tung, hắn nói có cái vài sấp tài liệu chứng cứ thì tuyệt đối là có đủ bằng ấy.

Đến cả Hứa Thế Tuấn lúc trước còn kiêu ngạo coi trời bằng vung thì lúc này sắc mặt cũng đã biến đổi, hắn mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không dám nói, nhìn biểu tình này của hắn thì mọi người đều đã hiểu con hàng này xác thực không phải thứ tốt lành gì.

Kì thực trong giới thế gia đệ tử ở kinh thành thì rất nhiều người khinh thường cách chiếm đoạt nữ nhân của Hứa Thế Tuấn, trong mắt bọn họ thì để có được một nữ nhân thì dùng thủ đoạn là điều rất bình thường, ví như dụ dỗ uy hiếp, mấy thủ đoạn này mọi người đều có thể tiếp thu nhưng nếu như trực tiếp cưỡng bức thì thật là quá thấp hèn, đến đối phó nữ nhân còn phải dùng biện pháp mạnh thì còn làm nên cái nước non mẹ gì nữa chứ?

-Thế Tuấn ,thôi đi, đừng có làm mất nhã hứng của Tống tiểu thư. – Một thanh âm ôn hòa vang lên, chính là Bạch Đại Hải, Thế Tuấn trong miệng hắn lúc này tự nhiên là Lam Thế Tuấn rồi vì ai cũng biết hai người họ khá quen thân.

-Tống Tiểu Thư, rất xin lỗi. – Lam Thế Tuấn hướng về Tống Ngọc Đan cười trừ một cái.

-Không sao, mọi người cứ lên lầu trước đi, còn hai vị khách vẫn chưa tới, ta ở đây đợi họ một chút là được rồi. – Tống Ngọc Đan cười điềm nhiên.

Chỉ là tuy rằng nàng nói như thế nhưng nàng không lên lầu thì mọi người tự nhiên cũng không thể mặt dày mà lên trước được, trong lòng một vài người đang tự nhủ không biết là thần thánh phương nào mà đến bây giờ còn chưa tới?

Chính lúc mọi người đang đoán già đoán non thì một chiếc taixi từ từ đi tới cửa Mẫu Đơn Các, chiếc xe này rất nhanh đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, không có biện pháp, giữa muôn vàn chiếc xe sang đậu xung quanh thì một chiếc taxi ở đây thực sự là quá bắt mắt.

Hứa Thế Tuấn vừa rồi ăn chút thiệt thòi của Lam Thế Tuấn nên vừa nhìn thấy chiếc taxi này lập tức nhịn không được muốn vãn hồi chút mặt mũi, người trong xe còn chưa kịp xuống thì hắn đã đứng tại chỗ thét lên:

-Có vài người đúng là không tự biết thân biết phận, tuy rằng Tống Tiểu Thư bình dị dễ gần nhưng ngồi taxi mà cũng dám vác mặt đến đây thì ta cũng chịu, chẳng nhẽ không thể lấy gương tự soi lại mình được hay sao?

Hứa Thế Tuấn vừa nói tới đây thì lập tức nhìn thấy một cặp chân ngọc không hề mang giày từ trong xe vươn ra sau đó dẫm lên đất, hắn lập tức lại thét lên:

-Ai da, ai mà nghèo đến mức không mua nổi đôi giày vậy? thế mà còn dám vác mặt tới?

Chương 586: Ngươi xác thực là một người chết

Hứa Thế Tuấn vừa mới thét xong thì đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai vì hắn phát hiện mọi người đang dùng ánh mắt khá cổ quái nhìn hắn, kể cả Lam Thế Tuấn cũng vậy.

Nhưng mà cho dù thấy sai sai thì hắn cũng rất nhanh đã bị mỹ nhân chân trần bước ra từ trong xe hấp dẫn, tóc bạc chân trần , eo nhỏ mông cong, một cặp tuyết phong rất bắt mắt, còn có một khuôn bặp baby siêu dễ thương, dường như có thể cùng Tống Ngọc Đan phân cao thấp , đối với loại hoa hoa công tử như Hứa Thế Tuấn, nhìn thấy siêu cấp mỹ nữ như nàng thì tròng mắt cũng không chuyển lấy một cái.

Nhưng một giây sau thì Hứa Thế Tuấn liền nhìn thấy vòng eo mềm mại co dãn của nàng bị một nam nhân ôm lấy, lập tức hắn nộ hỏa xung thiên, một thằng cù bất cù bơ ngồi taxi thì có tư cách gì có được mỹ nhân như thế chứ?

-Này, tiểu tử, ngươi biết đây là nơi nào không? Đây là nơi ngươi có thể tùy tiện tới sao? – Hứa Thế Tuấn gào thét với nam nhân kia sau đó vẫy tay:

-Biến về đi, ngồi luôn cái taxi này mà biến về, đây không phải là nơi mà ngươi có thể tới!

Cũng không đợi người khác kịp lên tiếng, Hứa Thế Tuấn lập tức quay về phía mỹ nữ kia tiếp tục nói:

-Vị mỹ nữ này, nàng tới đây thì ta rất hoan nghênh, còn cái loại nam nhân chỉ có thể ngồi taxi mà một đôi giày cũng không mua được cho mỹ nhân thì đừng có đem hắn tới nơi này!

Trước cửa Mẫu Đơn Các ít nhất cùng có vài chục cái siêu xe đang đậu ở đó, người biết hàng chỉ cần nhìn một cái là phát hiện giá của chúng cơ bản đều trên trăm vạn một chiếc, rẻ nhất cũng là một chiếc Audi A8 rồi, đắt nhất thì cũng là loại siêu xe vài chục triệu tệ. Rõ ràng là dù là những vị khách được Tống Ngọc Đan mời tới không phải toàn bộ là đệ tử thế gia nhưng những người này cũng khá có tiền.

Nhưng bây giờ đột nhiên lại xuất hiện hai người đi taxi tới, trong mắt Hứa Thế Tuấn thì đôi nam nữ này, nữ xinh đẹp như thế thì cho dù nghèo một chút, gia thế bình thường một chút nhưng chỉ cần dựa vào dung mạo tuyệt thế của nàng thì có thể được mời tới đây là hoàn toàn có thể lý giải, còn tên nam nhân kia thì sao Tống Ngọc Đan có thể mời loại khách như vậy được chứ?

Chính vì thế cho nên hắn mới chẳng thèm suy nghĩ kĩ càng gì đã cho rằng là nam nhân kia bám đít mỹ nữ mà tới, nói không chừng tới để đóng vai hộ hoa sứ giả cũng nên, Hứa Thế Tuấn vừa mất mặt trước mọi người cho nên hắn không do dự gì mà lập tức trào phúng người mới tới, thậm chí là còn đòi đuổi người.

Chỉ là hắn còn chưa kịp nói hết câu thì đã phát hiện không khí xung quanh có chút không đúng, trừ Lam Thế Tuấn ra thì dường như Bạch Đại Hải, Hoàng Lập Thành, Hoàng Lệ Tinh đều dùng một ánh mắt kỳ dị nhìn hắn, có vài người trong mắt còn đầy vẻ cười nhạo, thậm chí còn có đồng tình.

Hơn nữa, những ánh mắt kia giống như đang nhìn một người chết vậy.

-Lam Thế Tuấn, ngươi nhìn cái gì chứ? – Hứa Thế Tuấn không thoải mái hỏi.

-Ta chỉ thấy có chút kỳ quái. – trên mặt Lam Thế Tuấn lộ ra một nụ cười khá quỷ dị:

-Đến cả người chết cũng có thể tham gia yến hội của Tống Tiểu Thư thì tại sao một người đi taxi tới lại không thể chứ?

-Ngươi nói ai là người chết? – Hứa Thế Tuấn phẫn nộ nhìn Lam Thế Tuấn.

-Tất nhiên là ngươi. – Lam Thế Tuấn cười cổ quái.

-Lão tử còn sống sờ sờ, ngươi chết rồi lão tử cũng vẫn chưa chết… - Hứa Thế Tuấn nhịn không được mắng một câu.

Nhưng đúng lúc này một thanh âm băng lãnh tiếp lời:

-Hắn nói không sai, ngươi xác thực là một người chết!

Hứa Thế Tuấn ngẩn ra sau đó quay đầu lại nhìn thì phát hiện người nói chính là mỹ nữ tuyệt sắc vừa xuống xe kia, nàng đang như chú chim nhỏ nép vào người tên nam nhân bên cạnh cho người ta một cảm giác ôn thuận như nước, nhưng ánh mắt của nàng lúc này lại băng lãnh dị thường, làm người ta có cảm giác như đang cảm nhận được một cỗ hàn ý đang xâm nhập sâu vào tận xương tủy của mình vậy.

-Đinh…đinh…

Một loạt âm thanh thanh thúy vui tai vang lên, chính là Tống Ngọc Đan lúc này đã động thân, nàng nhanh chóng đi lên phía trước nghênh tiếp đôi nam nữ kia, trên mặt lộ ra nụ cười điềm nhiên:

-Đường tiên sinh, Tống Tiểu Thư, đa tạ hai vị đã nể mặt tới hàn xá, Ngọc Đan cảm thấy vinh hạnh vô cùng, nếu tiếp đãi chưa được chu đáo mong hai vị lượng thứ.

Tống Tiểu Thư?

Nghe cách xưng hô của Tống Ngọc Đan nhiều người tỏ ra kinh ngạc vô cùng, mỹ nữ tuyệt sắc kia cũng họ Tống? Nhưng trên đời này vẫn còn người họ Tống khác để cho kinh thành Tống gia Tống nhị tiểu thư phải khách khí như vậy sao?

-Đường huynh, chúng ta lại gặp mặt rồi. Bạch Đại Hải cũng lập tức tiến lên nghênh đón, khách khí chào hỏi một tiếng.

Tuyệt đại đa số người đứng ở cửa lúc này đều cảm thấy khó hiểu, không biết đôi nam nữ này có lai lịch gì, chỉ có một ít đệ tử thế gia nghe qua một chút lời đồn mới đột nhiên hiểu ra, hiểu ra rồi thì sắp mặt những người này lập tức khẽ biến, có vài người thậm chí còn vô thức lùi sau vài bước, ánh mắt nhìn đôi nam nữ kia đầy sợ hãi và bất an.

Bởi vì bọn họ cuối cùng cũng đã biết thân phận của đôi nam nữ này chính là Đường Kim và Tống Oánh, tuy rằng hai người này vẫn còn khá lạ lẫm với tuyệt đại đa số người ở kinh thành nhưng mà một số người chân chính biết được lai lịch và sự tích của họ thì đều hiểu rằng hai người này tuyệt đối không được trêu trọc, họ là những nhân vật cực kì nguy hiểm!

Nhưng mà lúc này Đường Kim không có đáp lại Bạch Đại Hải, hắn cũng không có nói chuyện với người khác mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Đan, hắn nhìn Tống Ngọc Đan mất cũng không thèm chớp lấy một cái, dường như đang đơ ra vậy.

Đây là lần đầu tiên Đường Kim gặp Tống Ngọc Đan, sau khi chính thức gặp nàng thì Đường Kim cuối cùng cũng hiểu ra tại sao nàng lại được gọi là Ngọc Mẫu Đơn rồi, nàng có vẻ mỹ lệ cao quý như hoa mẫu đơn, cũng có khí chất vương giả trong hoa của mẫu đơn nhưng nàng không chỉ là mẫu đơn mà nàng là Ngọc Mẫu Đơn, nàng giống như một bông mẫu đơn được điêu khắc từ ngọc quý mà ra vậy!

Mi mục như tranh, da trắng như tuyết, Tống Ngọc Đan có thể xưng là một tuyệt đại giai nhân theo phong cách cổ điển, dung mạo của nàng cũng không hổ là một trong Thất sắc hoa, nhưng Đường Kim chú ý nhất lại không phải là dung mạo của nàng, cũng không phải là dáng người mà là y phục trên người nàng, một bộ y phục rất đặc biệt thậm chí có thể nói là xảo đoạt thiên công.

Đây là một chiếc váy dài màu phỉ thúy, nhưng chiếc váy này lại không dùng bất cứ loại vải nào làm thành hết, tài liệu để làm ra chiếc váy dài này hoàn toàn là từ những viên ngọc nhỏ, hàng ngàn hàng vạn viên ngọc bị một loại tơ đặc chế xuyên lại với nhau để hợp thành một chiếc váy, trên mỗi miếng ngọc nhỏ điều được điêu khắc một bông hoa mẫu đơn cực kì tinh tế, những bông mẫu đơn nhỏ li ti này lại được xếp thành một bông mẫu đơn lớn, cả chiếc váy nhìn như một bông hoa mẫu đơn đang nở rộ vậy.

Chính tại lúc Đường Kim còn đang mải chiêm ngưỡng bông hoa mẫu đơn này thì Tống Ngọc Đan lại đang quay sang nhìn Tống Oánh:

-Tống Tiểu Thư, ta biết là Hứa Thế Tuấn đã mạo phạm cô, chỉ là cô có thể cho ta một chút mặt mũi, tạm thời tha cho hắn có được không? Dù sao thì bây giờ hắn cũng là khách nhân của ta.

Khẽ ngừng một chút, Tống Ngọc Đan lại bổ xung:

ế ế ấ ố ể ố-Đợi yến hội kết thúc, bất luận Tống Tiểu Thư muốn làm gì thì ta cũng sẽ không nói nửa lời.

-Qúa muộn rồi. – thanh âm của Tống Oánh dị thường băng lãnh:

-Hắn đã chết mất rồi.

Chương 587: Nàng muốn sính lễ như thế nào?

Hắn đã chết rồi?

Nghe được lời của Tống Oánh thì trừ Đường Kim ra, bao gồm cả Tống Ngọc Đan ở trong đó, tát cả mọi người đều theo quán tính nhìn về phía Hứa Thế Tuấn, chỉ là mọi người rất nhanh đã phát hiện Hứa Thế Tuấn vẫn đang bình an vô sự đứng đó, nhất thời trong lòng mọi người đều thầm nghĩ, mỹ nữ này ngoài trời tuyết lớn như thế mà còn đi chân đất, không biết đầu óc có có vấn đề gì không nữa.

Chỉ có ánh mắt của Tống Ngọc Đan là có chút quái dị, nàng nhìn chằm chằm Hứa Thế Tuấn khoảng 3 giây sau đó mới quay về phía Tống Oánh than nhẹ một tiếng:

-Nếu đã chết rồi thì thôi vậy.

Mọi người lập tức ngẩn ra, sao đến cả Ngọc Mẫu Đơn đầu óc cũng có vấn đề rồi sao?

-Ai nói là ta chết rồi, ta vẫn còn sống sờ sờ… - Hứa Thế Tuấn đột nhiên tức giận hò hét, nhưng hắn còn chưa hét xong thì thân thể đột nhiên nghiêng một cái sau đó hắn chỉ thấy cảnh vật trước mắt mờ nhạt dần, trước ngực nghẹn lại, bắt đầu hô hấp khó khăn, tiếp theo thì ý thức dần dần ly khai thân thể…

-Hình như là chết thật… - trong đầu Hứa Thế Tuấn lóe lên một ý niệm, nhưng theo ý niệm này thì thân thể hắn cũng đã tiếp đất và không còn chút khí tức gì nữa.

Bốn phía một phen tĩnh lặng, trừ một số ít người như Bạch Đại Hải, Lam Thế Tuấn ra thì mấy người khác đều trừng mắt há mồm, đây…đây là có chuyện gì xảy ra thế? Hứa Thế Tuấn chết thật rồi sao?

Có vài người muốn đi lên phía trước nhìn kĩ một chút nhưng trong lòng họ lại thấp thỏm bất an, cuối cùng vẫn là đứng yên tại chỗ, chỉ là bầu không khí ở đây phút chốc trở nên khá quỷ dị.

-Tống Bình Tống Lan, đưa Hứa Thế Tuấn về nhà đi! –Tống Ngọc Đan phân phó một câu sau đó thì đôi nam nữ ở cách đó không xa lập tức tới và nhấc Hứa Thế Tuấn lên, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Mãi đến lúc này Tống Ngọc Đan mới từ từ nhìn mọi người xung quanh một cái sau đó trên mặt lại lộ ra một nụ cười thản nhiên:

-Các vị, mời lên lầu cùng ta!

Nói xong thì Tống Ngọc Đan liền quay người đi vào trong, đinh đinh đang đang, tiếng ngọc va chạm vào nhau lại truyền vào trong tai mọi người, âm thanh vui tai này thực ra đến từ bộ váy đặc chế của Tống Ngọc Đan.

Mọi người cũng đang quay người chuẩn bị đi vào trong thì một thanh âm đột nhiên vang lên:

-Mẫu Đơn mỹ nữ, có thể hỏi nàng một vấn đề được không?

Mẫu Đơn mỹ nữ?

Cách xưng hô đầy ngả ngớn này làm mọi người đột nhiên dừng bước đồng thời quay đầu lại cùng nhìn về phía thanh âm phát ra, lúc mọi người phát hiện người nói chuyện là Đường Kim thì trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác quái dị, tên gia hỏa này rốt cuộc là từ đâu chui ra?

Đương nhiên Lam Thế Tuấn buổi sáng vừa thấy Đường Kim dám trêu ghẹo cả Băng Sương sát thủ và Băng Tuyết Liên cho nên khi thấy Đường Kim gọi Tống Ngọc Đan như thế thì hắn cảm thấy rất bình thường. Điều duy nhất làm hắn hiếu kì là lẽ nào Đường Kim còn muốn trọc ghẹo cả Tống Ngọc Đan?

-Đường tiên sinh, không biết có gì chỉ giáo? – Tống Ngọc Đan cũng quay người lại sau đó nhìn Đường Kim mỉm cười một cái rồi nói.

Đường Kim nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Đan, nhưng dường như hắn không hề nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng mà chỉ chú ý vào y phục trên người nàng, hắn nghiêm túc nói:

-Y phục trên người nàng có bán không?

Mọi người lập tức đơ toàn tập, con hàng này vậy mà muốn mua y phục trên người Tống Ngọc Đan? Mua y phục là giả, muốn cởi y phục mới là thật đi?

Mấy người này thực sự không biết lần này Đường Kim thực sự chỉ có hứng thú với y phục trên người nàng còn đối với bản thân nàng thì hứng thú của hắn không hề lớn. Sở dĩ như thế bởi vì hắn phát hiện kiện y phục của nàng tương đối bất phàm, đương nhiên cho dù là người bình thường thì cũng nhìn ra được chút bất phàm của nó, nhưng cái bất phàm mà Đường Kim nhìn thấy thì lại không chỉ là vẻ bề ngoài mà là giá trị chân chính của nó.

Sự thần kì chân chính của kiện y phục này là tài liệu làm ra nó không phải là ngọc thạch bình thường mà là một thứ rất chân quý đối với người trong Tiên môn – Linh Ngọc!

Thực ra lúc đầu Đường Kim viết giấy nợ nợ Vân Vũ Tuyết 1 vạn cân Linh Ngọc thì hắn còn không biết Linh Ngọc là cái thứ gì, nhưng sau đó cuối cùng thì hắn cũng hiểu được giá trị của cái gọi là Linh Ngọc đối với người trong Tiên môn, cũng minh bạch Linh Ngọc tuy rằng không có tác dụng gì với người bình thường nhưng đôi với người trong Tiên môn mà nói thì nó có giá trị khá kinh người, một cân có giá khoảng 100 triệu tệ cũng không có gì là khoa trương vì Linh Ngọc trong Tiên môn cơ bản là có tiền cũng không có hàng để mà mua.

Thế giới bây giờ linh khí vừa mỏng manh lại hỗn tạp, nhưng mà rất lâu trước kia thì linh khí rất thanh thuần nồng hậu, có một loại ngọc thạch có thể hấp thu được thiên địa linh khí sau đó tích trữ lại bên trong bản thân nó, loại ngọc này chính là Linh Ngọc, bên trong Linh Ngọc linh khí vừa nồng đậm vừa tinh thuần, hơn nữa người trong Tiên môn còn có thể hấp thu nó dùng để tu luyện, nếu dùng nó tu luyện thì hiệu quả sẽ nhanh gấp mấy lần, trong thế giới linh khí mỏng manh như hiện tại thì giá trị của Linh Ngọc có thể nói là cực kì trân quý.

Lúc Đường Kim vừa nhìn thấy Tống Ngọc Đan thì hắn đã lập tức phát hiện ra nàng là người trong Tiên môn, hơn nữa thực lực cũng khá mạnh, chỉ đơn thuần nói tu thì còn cao hơn hắn một chút, ít nhất cũng phải đạt đến Trúc Cơ trung kì, hơn nữa chiếc váy dài trên người nàng lại do vô số Linh Ngọc làm thành, nhưng đây cũng không phải là điều thần kì nhất mà thần kì nhất là số bộ y phục kia còn có thể tự động hấp thu thiên địa linh khí bên ngoài để bổ sung số linh khí bị hút mất, hơn nữa tốc độ còn không hề chậm, Đường Kim có thể cảm giác rất rõ ràng, bất luận là Tống Ngọc Đan đi tới đâu thì trong không khí luôn có một cơn lốc linh khí nhỏ lấy nàng làm trung tâm, sau đó thì

linh khí không ngừng bị hút vào trong kiện y phục trên người nàng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, trong mắt của người trong Tiên môn thì kiện y phục của nàng cũng được tính là một kiện bảo vật, nhưng mà Tống Ngọc Đan lúc nào cũng mặc một kiện bảo y như thế hành tẩu cả ngày cũng không bị cướp mất thì có thể thấy được không chỉ bản thân nàng thực lực bất phàm mà phía sau nào nhất định còn có một chỗ dựa khá cường đại, nếu không thì chỉ bằng thực lực của nàng thì khó lòng mà giữ được kiện bảo y kia.

Lúc này đối với vấn đề của Đường Kim thì Tống Ngọc Đan cũng không cảm thấy kinh ngạc là bao, chỉ là cặp mắt xinh đẹp của nàng lóe qua một sắc khác thường sau đó nàng mới nhìn Đường Kim cười uyển chuyển:

-Rất xin lỗi, chiếc váy này không phải là để bán.

-Không bán à. – Đường Kim dường như có chút thất vọng:

-Vậy thì thật quá đáng tiếc.

Một giây sau hắn lại nghiêm túc hỏi tiếp:

-Vậy ta dùng thứ khác để đổi có được không?

Cả đám người đều thấy cạn cmn lời, tên ra hỏa này hình như quyết tâm cởi bằng được kiện y phục hoa lệ trên người nàng sao?

Nụ cười trên mặt Tống Ngọc Đan có chút quái dị, nàng lại nhẹ nhàng lắc đầu lần nữa;

-Đường tiên sinh, thực sự xin lỗi, kiện y phục này là vật phẩm tư nhân của ta cho nên ta không có nghĩ qua sẽ để nói rời khỏi người mình.

-Như vậy à. – trên mặt Đường Kim lại lộ ra vẻ thấy vọng, nhưng rất nhanh hắn lại hỏi một câu là cho tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc không thôi:

-Mẫu Đơn mỹ nữ, vậy nàng muốn sính lễ như thế nào?

Chương 588: Màn cầu hôn thiếu thành ý nhất trong lịch sử

-Sính lễ?

Mọi người có mặt ở đây đều nghĩ rằng mình nghe nhầm cmnr, bởi vì vấn đề nhảy vọt quá nhanh quá nguy hiểm, làm sao đột nhiên lại lôi cả sính lễ vào đây vậy?

Tống Ngọc Đan cũng cảm thấy khá ngoài ý muốn, nàng nhìn Đường Kim, có chút không tin tưởng hỏi lại một câu:

-Ngươi nói là sính lễ?

-Đúng vậy,chính là sính lễ! – Đường Kim gật đầu khẳng định, một bộ dáng vô cùng nghiêm túc:

-Mẫu Đơn mỹ nữ, nếu nàng không bán y phục hoặc không đồng ý đổi, vậy ta chỉ có thế cưới nàng về thôi, như thế thì nàng là của ta, y phục của nàng cũng là của ta rồi..hehe… ờ, nghĩ đến ta sắp phải rời khỏi kinh thành cho nên ta mới trực tiếp hỏi nàng muốn sính lễ gì để ta còn nhanh chóng đưa lễ tới.

Mọi người lập tức trừng mắt há mồm, chỉ có mỗi Tống Oánh lúc này là còn trấn định bởi vì trong mắt nàng thì bất luận Đường Kim làm cái gì thì điều đó cũng là đương nhiên.

Trong lòng mọi người đang nổi lên một ý niệm, con hàng này đúng là cực cmn phẩm, cũng không biết là hắn từ đâu chui ra vậy mà si tâm vọng tưởng đòi cưới Ngọc Mẫu Đơn, hơn nữa đòi cưới nàng cũng không phải vấn đề lớn nhất, trong lòng tất cả những nam nhân ở đây ai lại không có mộng tưởng như vậy chứ, nhưng chỉ là nghĩ trong lòng chứ không ai dám nói ra, vấn đề lớn nhất là tên gia hỏa này muốn cưới Ngọc Mẫu Đơn không phải vì nhan sắc tuyệt trần của nàng, cũng không phải vì bối cảnh gia thế của nàng mà chỉ đơn giản là vì một kiện y phục!

Điều này làm mọi người không biết phải nói gì nữa, trên đời này sao lại vẫn còn loại người như vậy chứ?

Đến cả Lam Thế Tuấn cũng thấy cạn lời cmnr, vốn hắn nghĩ rằng tên gia hỏa Đường Kim trêu trọc Băng Sương sát thủ và Băng Tuyết Liên đã là hành vi nghịch thiên nhất rồi nhưng ai ngờ bây giờ hắn mới phát hiện sự nghịch thiên của Đường Kim hoàn toàn không có giới hạn, lần đầu gặp đã đòi đem sính lễ đến cưới Ngọc Mẫu Đơn thì cũng thôi đi, đằng này lý do lại chỉ vì muốn đem kiện y phục của nàng chiếm làm của riêng nữa chứ, việc cực phẩm như thế trừ Đường Kim ra thì chắc không ai làm ra được nữa!

Tống Ngọc Đan luôn biểu hiện tự nhiên phóng khoáng trước mặt mọi người nhưng lúc này nàng cũng không thể nào trấn tự nhiên được nữa, nàng nhìn Đường Kim nhất thời có chút dở khóc dở cười, nàng tự nhiên không thể vô duyên vô cớ mời Đường Kim đến đây được, mà trước khi mời Đường Kim thì nàng cũng đã tra qua tư liệu của hắn, mặc dù sớm từ trong đống tư liệu ấy mà biết được Đường Kim hành sự rất cổ quái, thường làm ra những việc không hợp với lẽ thường nhưng nàng vẫn không thể ngờ được là tư duy của Đường Kim lại nhảy vọt vừa nhanh vừa quỷ dị như thế, điều này hoàn toàn vượt xa dự liệu của nàng.

Cảm giác được rất nhiều ánh mắt quái dị từ bốn phía đang nhìn mình, Tống Ngọc Đan biết là mình phải đáp lời rồi, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, ngữ khí có vài phần bất lực nhưng thanh âm vẫn rất êm tai:

-Đường tiên sinh, ta có thể xem đây là một lời cầu hôn không? Ta không thể không nói đây là lời cầu hôn thiếu thành ý nhất trong lịch sử đấy.

-Thực ra ta rất có thành ý. – Đường Kim một mặt nghiêm túc:

-Nàng có thể nhìn vào trong mắt ta, bên trong toàn bộ là chân thành, ta chân thành hi vọng có thể cưới nàng về sau đó thì ta có thể cởi xuống chiếc váy xinh đẹp trên người nàng.

Đường Kim ăn nói không hề cố kị làm không ít người âm thầm bất mãn, bởi vì trong mắt họ thì câu nói cuối cùng của Đường Kim đã khinh nhờn Ngọc Mẫu Đơn, nhưng mà bất mãn thì bất mãn, có Hứa Thế Tuấn đi trước làm gương nên bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời nuốt xuống cục tức này.

Chỉ là mọi người lại có chút chờ mong, chờ xem Tống Ngọc Đan có phát hỏa mà đuổi tên ra hỏa này ra ngoài không?

Nhưng rất nhanh bọn họ đã phải thất vọng, Tống Ngọc Đan không hề tức giận , nàng vẫn bảo trì phong độ tự nhiên phóng khoáng của mình, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười thản nhiên:

-Đường tiên sinh, ta tin tưởng thành ý của ngươi, có điều thực ra ta đã sớm nói là trước 30 tuổi ta sẽ không có ý định tìm bạn trai càng chưa có ý định muốn gả đi, ta năm nay mới 21 tuổi, nếu như ngươi có đủ kiên nhẫn thì 9 năm sau có thể cầu hôn lại một lần nữa, nếu như đến lúc đó ngươi vẫn có thành ý như vậy thì có lẽ ta có thể sẽ đáp ứng đấy.

-Vậy à, thế thì thôi. – Đường Kim tuy rằng cảm thấy đáng tiếc nhưng cũng không hề dây dưa mà chỉ lười biếng nói một câu:

-Nếu như 9 năm nữa ta còn chưa lấy vợ thì ta sẽ xem xét chuyện cầu hôn với nàng.

Lời vừa nói ra thì mọi người xung quanh lập tức có xung động chỉ muốn xông lên bóp chết Đường Kim, rõ ràng là con hàng này dám đem đại danh đỉnh đỉnh một trong Thất sắc hoa – Ngọc Mẫu Đơn xếp vào hàng ngũ vợ dự bị mà?

Ngược lại là Tống Ngọc Đan lại không hề để bụng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lộ vẻ cười mỉm:

-Vậy được, chúng ta cứ ước định như vậy đi.

Không đợi Đường Kim kịp nói thêm gì, Tống Ngọc Đan lập tức quay người đi vào trong Mẫu Đơn Các, lúc này thanh âm của nàng cũng truyền vào tai mọi người:

-Các vị, rượu tiệc đã chuẩn bị xong, mời mọi người cùng tận hưởng.

Mọi người lần lượt tiến vào, Đường Kim vốn định cùng đi vào nhưng đúng vào lúc này thì chiếc vòng trên tay trái hắn khẽ rung một cái, dường như cùng một lúc thì vòng tay của Tống Oánh cũng có cảm ứng, lập tức nàng khẽ nói vào tai Đường Kim:

-Nhiệm vụ tới rồi!

-Về tổng bộ hội hợp! – Đường Kim và Tống Oánh đều nhận được cùng một chỉ lệnh, sau đó thì Đường Kim cũng chẳng nói lời từ biệt nào với Tống Ngọc Đan mà trực tiếp ôm lấy Tống Oánh biến mất tại chỗ.

Chính lúc hai người vừa biến mất thì Lam Thế Tuấn cũng đột nhiên dừng bước sau đó không nói hai lời mà quay người chạy về phía xe mình, cũng không chào hỏi Tống Ngọc Đan lấy một câu đã vội vàng rời đi.

Tống Ngọc Đan đi ở phía trước dường như cảm nhận được gì đó mà dừng bước, nàng quay lại nhìn phía sau , những người khác thấy thế cũng lập tức quay lại thì liền phát hiện hình như thiếu mất mấy người.

-Ý, tên gia hỏa Đường Kim sao lại đi mất rồi?

-Lam đại thiếu cũng đi rồi!

-Bọn họ chả lễ phép chút nào. Đây rõ ràng là không nể mặt Tống Tiểu Thư mà!

Có người ngạc nhiên cũng có người bất mãn, nhưng mà trên mặt Tống Ngọc Đan lại lộ ra một nụ cười thản nhiên, nàng chậm rãi nói:

-Long Kiếm chi chiến, lượt đấu thứ hai đã bắt đầu rồi.

Đúng như Tống Ngọc Đan nói, lượt đấu thứ hai bắt đầu vào đúng buổi tối của tết tháng Chạp, còn chưa đến 7 giờ tối đã chính thức khai mạc, Đường Kim cuối cùng cũng không kịp tham gia yến họi của Ngọc Mẫu Đơn nhưng mà cho dù như thế thì hôm nay hắn cũng để lại ấn tượng khá sâu sắc trong lòng Tống Ngọc Đan cũng như trong lòng những người khác.

Lượt đấu thứ hai là lượt đấu mà Ninh Tâm Tĩnh không hề yên tâm chút nào, mà sau khi nhiệm vụ được gửi tới thì tất cả mọi người trong Ám Kiếm dường như đều cảm thấy cơ hội chiến thắng thực sự không lớn, bởi vì nhiệm vụ này đối với họ mà nói khá là khó khăn, họ phải đến một nơi hoàn toàn xa lạ để chấp hành nhiệm vụ, một quốc gia ở tít tận Châu Phi, mà trong cả tổ thì trừ Lạc Doãn Hàn đã từng có kinh nghiệm tác chiến ở nước ngoài ra thì những người khác không hề có chút kinh nghiệm nào hết, nhưng mà nơi chấp hành nhiệm vụ này thì Lạc Doãn Hàn lại cũng chưa từng tới bao giờ.

Chương 589: Thời tiết này còn thay đổi nhanh hơn cả nữ nhân.

Đại lục Châu Phi rộng lớn có hàng chục quốc gia, A-ka-phi là một trong số đó, quốc gia này là một trong những nơi thiếu ổn định nhất Châu Phi, ở đây chiến loạn liên miên.

Thành Ka-dan là thành phố lớn thứ hai ở nước này, ngôi thành này có khoảng hơn 6 triệu cư dân, vừa có những khu hiện đại với những tòa nhà cao chọc trời, đồng dạng cũng có những khu nhà ổ chuột rách nát, nơi nay văn hóa rất lộn xộn, cho dù có cảnh sát và quân đội cùng duy trì trật tự nhưng trên phó thỉnh thoảng vẫn phát sinh vài vụ đấu súng.

Sân bây quốc tế Ka-dan, giữa trưa, một chiếc máy bay Bô-ing hạ cánh xuống sân bay, vài phút sau thì một đám người bước ra khỏi sân bay, đám người này không đông chỉ có vừa đúng 10 người, có cả nam và nữ, bên trong có một cô gái xinh đẹp phi phàm, tóc bạc chân trần càng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Đám người này không phải ai khác mà chính là Đồ Long tiểu tổ tối qua vừa nhận được nhiệm vụ, Đường Kim ăn mặc bộ quần áo thể thao, ngược lại là Tống Oánh vẫn ăn mặc giống với trước đây, chỉ là không có khoác chiếc áo gió bên ngoài nữa, còn mấy người khác thì cũng thay đổi lại trang phục cho giống du khách bình thường một chút, đương nhiên trên thực tế thì nơi này căn bản là không có du khách, lúc này họ đang đóng vai một đám thương nhân đi làm ăn.

Đặc công chấp hành nhiệm vụ trong nước mà nói thì tương đối đơn giản, bất luận là vũ khí hay là thông tin tình báo thì đều được cung cấp rất đầy đủ, nhưng nếu như đặt chân lên quốc gia khác thì tất cả sẽ không thuận lợi như thế, trước khi lượt đấu này diễn ra thì mọi người luôn chờ mong nhiệm vụ này sẽ diễn ra ở trong nước, nhưng thật đáng tiếc là trời không theo ý người à không phải là lãnh đạo không hiểu ý cấp dưới hay trọng tài không theo ý người chơi chứ nhỉ…túm lại là nhiệm vụ này nằm ở một quốc gia vừa loạn lạc vừa xa tít mù tắp.

-Thời tiết thay đổi còn nhanh hơn cả nữ nhân, mới có mười mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà chúng ta đã được nhảy vọt từ mùa đông ở Hoa Hạ sang mùa hạ ở Châu Phi. – Lưu Phong bắt đầu cảm khái:

-Từ điểm này mà nói thì nơi này đúng là không tồi, nhiệt độ bên ngoài bây giờ cũng phải đến 30 độ đi?

-Bây giờ nơi này cũng tính là lúc mát mẻ nhất rồi, nhiệt độ thấp nhất ở đây là khoảng 20 độ, cao nhất thì hơn 30 độ. – Lạc Doãn Hàn tiếp lời.

-Lúc lạnh nhất mà cũng nóng như vậy, thế lúc nóng nhất không phải là thiêu chết được cả người sao? – Lưu Đan bắt đầu phàn nàn:

-Đợi chúng ta chấp hành xong nhiệm vụ này thì làn da của ta chắc cũng thành nửa Châu Phi mất rồi.

Chỉ cần còn sống trở về thì cho dù có bị đen như dân Châu Phi cũng đã gọi là thành công rồi. – Lâm Gia Minh tiếp lời, sau đó rất nhanh đổi chủ đề:

-Bây giờ chúng ta phải làm gì?

Mọi người khác cũng không nói gì mà đều nhìn vào Đường Kim và Tống Oánh, cho dù Lạc Doãn Hàn là đặc công có kinh nghiệm phong phú nhất ở đây thì người dẫn đầu đội ngũ cũng vẫn là Đường Kim và Tống Oánh.

-Trước tiên rời khỏi sân bay rồi nói tiếp. – Đường Kim hời hợt nói, đối với nhiệm vụ lần này hắn dường như không có để ở trong lòng, nhìn bộ dạng của hắn thì càng giống du khách hơn.

-Đường Kim ôm Tống Oánh nhẹ nhàng rời đi, mấy người khác cũng lập tức theo sau, còn Lưu Phong thì bắt đầu phàn nàn, đương nhiên là không phải trách Đường Kim mà là phàn nàn quy tắc của lượt đấu này:

-Ta nghĩ quy tắc không công bằng, tuy rằng chúng ta đang thi đấu với Tiềm Long nhưng dù sao thì nhiệm vụ lần này cũng là giải cứu con tin, con tin an toàn mới là hàng đầu, vậy mà còn hạn chế nhiều thứ như vậy, đây không phải là cố ý làm giảm tỷ lệ thành công của chúng ta hay sao?

Mười mấy giờ trước khi hội hợp ở tổng bộ họ mới được biết là tuy lần này là chấp hành nhiệm vụ chân chính nhưng lại không giống với mọi lần đặc công của Ám Kiếm ra ngoài làm nhiệm vụ. Bình thường thì khi đặc công ra ngoài làm nhiệm vụ thì luôn có lực lượng hậu cần chi viện đầy đủ, bất luận là vũ khí hay tình báo đều được cung cấp chu đáo, nhưng lần này Đồ Long tiểu tổ chỉ được chi viện tình báo hơn nữa là chi viện từ xa chứ không có ai tới tiếp ứng, vũ khí thì họ phải tự nghĩ cách, còn số vũ khí họ chọn ở tổng bộ hôm qua thì vẫn lưu lại ở đó chứ căn bản không thể đem tới đây được.

Như vậy thì nhiệm vụ vô hình chung đã khó khăn hơn rất nhiều, điều duy nhất an ủi các thành viên khác của Đồ Long tiểu tổ là có Đường Kim và Tống Oánh hai đại sát khí ở bên thì cho dù tạm thời chưa có vũ khí thì họ vẫn được đảm bảo an toàn.

-Yên tâm đi, chỉ cần tìm thấy con tin ở đâu thì việc khác ta đều có thể giải quyết. – Đường Kim lười biếng nói.

Lưu Phong cũng không nói gì nữa, một hàng người cứ thế ra khỏi sân bay, tuy rằng Tống Oánh nhìn rất bắt mắt nhưng thành Ka-dan cũng thường xuyên có người Hoa xuất hiện cho nên sự xuất hiện của họ cũng không làm mọi người đặc biệt chú ý.

Vừa bước ra khỏi đại sảnh của sân bay thì vòng tay của Đường Kim đã rung lên, Đường Kim đưa tay lên tiếp nối thông tin thì mọt âm thanh quen thuộc lập tức truyền tới:

-Này, đại sắc lang, các người bây giờ đang ở sân bay hả? Nếu như các người muốn nghỉ ngơi thì cách đó 20km có khách sạn tốt nhất thành Ka-dan đấy, nếu như các người muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thì các người cần phải nhanh chóng kiếm được vài chiếc xe sau đó đi về phía nam khoảng 200km có một thị trấn gọi là Takha, ờ phải rồi, các người đi sang trái 500 mét sẽ nhìn thấy một chiếc xe bus, các người có thể tốt bụng cho lái xe nghỉ ngơi một chút sau đó lại tốt bụng đưa hắn đến thị trấn Takha.

Giọng nói này tất nhiên là của Hiểu Hiểu, thanh âm của nàng vừa truyền vào tai mọi người thì Lâm Gia Minh lập tức xung phong:

-Tên tài xế đó để ta giải quyết đi.

-Đúng rồi, nếu như tối nay các người tới kịp thị trấn Takha thì ta có lẽ có thể tìm cho các người một lô vũ khí. – thanh âm của Hiểu Hiểu lại lần nữa vang lên:

-Đại sắc lang, trước tiên cứ như vậy đã, lát nữa liên hệ sau!

Không đợi Đường Kim có cơ hội để nói chuyện thì Hiểu Hiểu lập tức đã cắt đứt đường truyền, điều này làm Đường Kim cảm thấy khá kỳ quái, nàng bình thường rất thích đấu võ mồm với hắn nhưng sao hôm nay lại không thấy biểu hiện gì vậy?

Nghĩ một lát , Đường Kim quay sang Lâm Gia Minh:

-Ngươi tới giải quyết tên tài xế xe bus kia đi, chúng ta trực tiếp tới thị chấn Takha.

Lâm Gia Minh không hề do dự mà lập tức hành động, chỉ một phút sau thì chiếc xe đã nằm trong tầm khống chế của hắn, thêm một phút nữa thì mọi người đều đã lên xe, Lâm Gia Minh thay thế vị trí của tài xế lái chiếc xe bus kia ra khỏi sân bay thẳng tiếng thị trấn Takha.

-Nghe nói nhiệm vụ của đám người Tiềm Long là ở trong nước, muốn thắng bọn chúng thực sự rất khó a! – Lưu Phong lúc này lại bắt đầu cảm khái:

-Đi cứu con tin thì cũng thôi đi, chúng ta lại còn phải tiêu diệt tập đoàn chuyên bắt cóc người Hoa, đến bây giờ chúng ta vẫn còn chưa biết hang ổ của bọn chúng ở đâu nữa!

Chương 590: Thực sự không thích hợp để du lịch

-Thắng thua không quan trọng, quan trọng là chúng ta nhất định phải cứu được con tin. – Lạc Doãn Hàn nhàn nhạt nói:

-Người nhà của bọn họ vẫn đang đợi họ về ăn tết đấy.

-Không chỉ cứu con tin, chúng ta còn phải làm thịt hết bang bắt cóc, một tên cũng không tha. – ánh mắt Trần Trung Soái xẹt qua một tia hung tàn:

-Bây giờ có vài người chuyên môn hạ thủ với người nước mình, không cho chúng chút giáo huấn thì bọn chúng cứ nghĩ chúng ta là quả hồng mềm dễ bắt nạt.

-Không sai, đợi chúng ta tìm thấy mấy tên bắt cóc nhất định phải huyết tẩy hang ổ của bọn chúng! – Châu Phi cũng gật đầu mạnh một cái, tuy rằng nhiệm vụ này là vì Long Kiếm chi chiến nhưng mà sau khi minh bạch nội dung của nhiệm vụ thì bọn họ đều có cảm giác phẫn nộ không thôi.

Lần này nhiệm vụ của bọn họ chia làm hai phần, phần thứ nhất là giải cứu con tin, mà số con tin này đều là đồng bào của họ, một đám người Hoa sang tận nơi đây tha hương cầu thực.

Mấy năm gần đây càng ngày càng nhiều công ty của Hoa Hạ vươn ra ngoài nước, nhận không ít công trình của nước ngoài, những công ty này sẽ đem theo không ít công nhân trong nước, trên cả đại lục Châu Phi rộng lớn, khắp nơi đều có thể thấy được hình bóng của công nhân Hoa Hạ, nhưng ở nơi chiến loạn liên miên như vùng đất này thì sự an toàn của họ rất khó được đảm bảo.

Đặc biệt là mấy năm gần đây, công trường của người Hoa thường xuyên bị tập kích, còn việc công nhân bị bắt cóc thì cũng không phải là mới phát sinh lần đầu, thậm chí còn có một vài công nhân vì thế mà bỏ mạng tại nơi đất khách quê người. Mà chính tại tối hôm kia, một công trường cách thị trấn Takha khoảng 10km đã bị một nhóm vũ trang tập kích, mười ba công nhân bị bắt cóc.

Năm hết tết sắp đến, mấy công nhân này đang tính về quê ăn tết nhưng tại thời điểm quan trọng này họ lại bị bắt cóc, lãnh đạo của Hoa Hạ cũng vì thế mà phẫn nộ cho nên lần này họ quyết định làm mạnh tay.

Trước đây những vụ bắt cóc như vậy vì nghĩ cho sự an toàn của công nhân thì mọi lần đều là công ty đưa tiền chuộc, thông qua người chung gian để chuộc người về, nhưng lần này chính phủ quyết định dùng vũ lực để cứu con tin.

Nhưng nhiệm vụ lần này không chỉ đơn giản là giải cứu con tin, bởi vì văn cứ theo tin tình báo mà Ám Kiếm nhận được thì những vụ bắt cóc mấy năm gần đây đều không phải là ngẫu nhiên mà phía sau có một tổ chức chuyên môn bày mưu tính kế, tổ chức này chỉ huy ở phía sau sau đó câu kết với một vài phần tử vũ trang chuyên môn bắt cóc người Hoa để đòi tiền chuộc, Đồ Long tiểu tổ sau khi giải cứu được con tin thì còn phải tìm và đem tổ chức này triệt để hủy diệt, chỉ có hoàn thành cả hai việc trên thì mới được tính là nhiệm vụ kết thúc.

Chiếc xe bus từ từ rời khỏi thanh Ka-dan, đường xá càng lúc càng tệ, bốn phía bắt đầu trống vắng chỉ có đất vàng và cát bụi bay đầy trời, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, trong xe không có điều hòa nên rất nóng, mấy người Lưu Phong đều ướt đẫm mồ hôi.

Đương nhiên là Đường Kim và Tống Oánh thì không hề thấy nóng, Tống Oánh tu luyện Hàn Nguyệt Băng Quyết cho nên có thể dễ dàng thích nghi với băng sơn tuyết địa cũng dễ dàng thích nghi với sa mạc nóng nực, còn về Đường Kim thì lấy công lực của hắn thì muốn đối kháng một chút nóng nực này còn không phải là điều quá dễ dàng sao? Hơn nữa bây giờ hắn hoàn toàn không cần phải vận công chống nóng bởi vì trong lòng hắn đang ôm một thân thể rất mát mẻ.

-Địa phương này đúng là không thích hợp để du lịch a! – Đường Kim vừa ôm Tống Oánh vừa cảm khái.

-Ta nói huynh đệ ngươi, ngươi thực sự coi lần này như là đi du lịch sao? – Lưu Phong cảm thấy có chút cạn lời.

-Thực ra cũng gần giống với đi du lịch. – Đường Kim lười biếng nói:

-Chỉ giống như đi du lịch xong thuận tiện làm thịt vài tên mà thôi.

Đối với nhiệm vụ lần này Đường Kim thực sự là không hề để trong lòng, chủ yếu là do đối với hắn thì nhiệm vụ này cũng không tính là khó, vấn đề khó khăn nhất chỉ là làm sao tìm được chỗ ở của bọn bắt các và băng nhóm sau lưng chúng thôi, còn việc sau đó thì hắn tự tin là mình có thể giải quyết nhẹ nhàng.

Tuy rằng nơi này rất xa lạ, hắn cũng không hiểu ngôn ngữ ở đây, muốn tìm người là rất khó , nhưng mấy việc này giao cho người khác làm là được rồi ngoài ra thì Ám Kiếm tổng bộ sẽ cung cấp tin tình báo nếu như bọn hạ tìm ra nơi hạ lạc của con tin thì Đường Kim cũng sẽ lập tức nhận được tin, vì thế cho nên Đường Kim mới coi nhiệm vụ này như một chuyến du lịch vậy. Chỉ có điều đáng tiếc là nơi này lại không thích hợp để du lịch, không có phong cảnh đẹp đẽ , may mà bên cạnh hắn còn có mỹ nhân bồi tiếp nếu không chắc hắn sẽ chán chết mất.

Có lẽ do tinh thần thoải mái của Đường Kim ảnh hưởng đến người khác cho nên mọi người cũng bắt đầu thư giãn hơn, Lưu Phong thậm chí còn bắt đầu ngâm nga hát, tên gia hỏa này chất giọng cũng không tồi, hoàn toàn có tiềm chất để lên sân khấu.

Mọi người tinh thần đều nhẹ nhàng, Đường Kim ôm Tống Oánh khẽ khép hờ mắt dường như là đang ngủ, nhìn tình cảnh trong xe lúc này thực sự giống như là một đoàn khách đi du lịch vậy, nhưng mà lúc chiếc xe đi được khoảng 3 tiếng nữa thì mọi người cuối cùng cũng hiểu nơi này thật sự không phải là chỗ để du lịch, bởi vì trước mặt có một chiếc xe tải đang đi tới, chiếc xe tải kia dừng ở khoảng cách gần trăm mét sau đó từ trên thùng xe có hai tên nam tử da đen nhảy xuống, trên tay mỗi người đều cầm súng trường ngắm thẳng vào xe bus đồng thời hét lên:

-Dừng xe, dừng lại cho ta! – Một tên da đen dùng tiếng anh nói.

Lâm Gia Minh đạp phanh xe để xe đi chậm lại, biểu tình có chút buồn bực:

-Hai tên quỷ da đen kia muốn cướp chúng ta.

Đường Kim khẽ mở mắt vươn vai ngáp dài một cái, nhìn hai tên da đen phía trước , biểu tình có chút thất vọng:

-Sao chỉ có hai người thôi? Ít thế này thì ta cũng chẳng có tâm tình mà cướp của chúng nữa.

Vừa dứt lời thì Đường Kim đã lắc mình rời khỏi xe bus sau đó thì mọi người lập tức phát hiện hai tên gia hỏa vừa hò hét lúc nãy đột nhiên nằm vật ra đất, một giây sau thì Đường Kim trở lại trên xe, trên tay hắn đã có thêm hai khẩu súng trường.

-Cho các người dùng tạm đấy. – Đường Kim đưa cho Lưu Phong và Lạc Doãn Hàn mỗi người một khẩu sau đó liền trở lại vị trí của mình nhắm mắt dưỡng thần đồng thời nói với Lâm Gia Minh một câu:

-Tiếp tục lái xe đi!

Lâm Gia Minh cũng không hề do dự mà lập tức đạp ga, chiếc xe bus trực tiếp nghiến qua người hai tên da đen kia và lao nhanh về phía trước.

Cuối cùng cũng có vũ khí, tâm tình của Lưu Phong càng tốt hơn, giai điệu hắn ngâm nga càng yêu đời hơn, đến cuối cùng thì mấy người khác cũng bắt đầu hưởng ứng theo, cả chặng đường cười nói hát hò vui vẻ cứ như là đoàn khách đi du lịch ấy, nếu lúc này cho dù là ai gặp phải bọn họ thì đều không thể nhận ra họ là một nhóm đặc công được.

Mãi tới 5 rưỡi chiều thì chiếc xe bus mới đi tới địa phận của thị trấn Takha, nơi này khá là phồn hoa nhưng lại cho người ta một cảm giác càng hỗn loạn hơn thành Ka-dan nhiều, trên phố tùy ý có thể thấy được nam nữ mang theo súng, thậm trí đến cả thiếu niên choai choai tầm hơn mười tuổi cũng vác súng trường chạy trên đường.

Đường ở đây khá chật chội, sau khi vào trong trấn thì chiếc xe bus đi lại rất khó khăn, đến cuối cùng thì mọi người dứt khoát vứt xe xuống đi bộ, mà đúng vào lúc này thì vòng tay của Đường Kim lại rung lên lần nữa.

Chương 591: Lẽ nào nàng là cú có gai?

-Đại sắc lang, đi thẳng 500 mét ngươi sẽ nhìn thấy một lữ quán, đầu tiên cứ ở tạm đó đi, đợi các người ổn định xong thì ta sẽ gọi lại. – Hiểu Hiểu chỉ nói với Đường Kim có một câu rồi lập tức ngắt đường truyền.

-Ta nói huynh đệ, ngươi có phải là phi lễ Hiểu Hiểu rồi không? – một bên Lưu Phong nhịn không được hỏi:

-Nếu không thì sao lần nào nàng cũng gọi ngươi là đại sắc lang thế?

-Không có a, ta làm sao có thể phi lễ nàng được. – Đường Kim lập tức phủ nhận:

-Dáng người của cô ta như vậy ta mới không thèm phi lễ ấy, cô ta gọi ta như thế chẳng qua là do yêu mà sinh hận thôi.

-Ách? – mấy người khác đều quay sang nhìn Đường Kim, cái này…do yêu mà sinh hận? Thật hay đùa vậy?

-Người đẹp trai quá cũng khổ a! – Đường Kim cảm khái:

-Tiểu nha đầu kia cứ khăng khăng đòi làm vợ ta, ta nói chờ nàng phát dục thêm vài năm đã thì nàng lại tức giận.

Mọi người không biết phải nói gì nữa, tuy rằng trong lòng vẫn có chút hoài nghi nhưng cũng không ai muốn đi sâu vào tìm hiểu chuyện này nữa.

Thị trấn Takha rõ ràng đa phần là người bản địa cho nên sự xuất hiện của đám người Đường Kim đã làm không ít người chú ý, nhưng mà đám người này khá đông lại công thêm Lạc Doãn Hàn với Lưu Phong đều có mang theo súng nên dân ở đây chỉ nhìn thì nhìn thôi chứ không có ai tới tìm phiền phức cả.

Cứ như thế đám người Đường Kim thuận lợi tới được lữ quán, đây là một tòa nhà ba tầng có rất nhiều phòng như điều kiện lại không ra gì, cuối cùng thì mọi người đặt 4 phòng, Đường Kim và Tống Oánh một phòng, Lưu Đan và Tiêu Lam một phòng, 6 nam nhân còn lại ở chung trong 2 phòng.

Rõ ràng là Hiểu Hiểu luôn theo dõi sát sao từng hành động của mấy người Đường Kim, bọn họ vừa vào đến phòng đang định nằm nghỉ một lát thì Hiểu Hiểu lại liên hệ tới.

-Đại sắc lang, tối nay ở thị trấn Takha sẽ có một vụ giao dịch vũ khí quân dụng, nếu ngươi cần vũ khí thì có thể đem vũ khí của bọn họ cướp về. – lần này Hiểu Hiểu rất trực tiếp:

-Ta biết nơi giao dịch của bọn họ, ngươi có muốn cướp không?

ẳ ể ố ề ế ế-Kỳ thực vũ khí chẳng có ý nghĩa gì với ta cả, nhưng mà nể mặt cô muốn giúp ta nhiều như vậy nên cô đưa địa chỉ đi, nếu rảnh thì ta sẽ đi cướp một chút. – Đường Kim lười biếng nói.

-Này, đồ ngốc, nhiệm vụ lần này của các ngươi là nhiệm vụ tập thể, đến lúc đánhgiá thành tích sẽ chia ra từng thành viên, nếu như chỉ một mình ngươi hoàn thành nhiệm vụ thì cho dù có thành công thì lượt đấu này cũng sẽ thua. – Hiểu Hiểu tức giận nói.

-Ách, còn có chuyện như thế nữa? – Đường Kim có chút buồn bực, cái này chả hợp lý tí nào.

-Tin hay không là tùy ngươi, tóm lại là ta sẽ đưa địa chỉ và bản đồ khu vực phụ cận cho ngươi, ngươi mở chức năng màn hình ảo của vòng tay lên thì sẽ nhìn thấy, còn nữa, ta đang tìm kiếm nơi hạ lạc của con tin, nếu có kết quả sẽ thông báo ngay cho ngươi. – Hiểu Hiểu nhanh chóng nói sau đó lại lập tức ngắt đường truyền, dường như nàng đang rất bận thì phải.

Đường Kim thì đang bắt đầu do dự, có nên đi cướp chỗ vũ khí kia không nhỉ?

Trên tổng thể mà nói thì nơi này là một vùng đất nghèo đói, nhưng điều đó cũng không đại biểu nơi đây không có người giàu, ở phía nam của thị trấn Takha có một căn biết thự khá hào hoa. Đương nhiên ở địa phương này thì có tài phú cũng không phải là khó nhất mà khó nhất là phải bảo vệ được tài phú của mình, ở nơi hỗn loạn như thế này thì có một căn biệt thự hào hoa cũng đồng nghĩa với việc phải có đủ lực lượng vũ trang để bảo vệ nó, trên thực tế thì xung quanh căn biệt thự này đều có rất nhiều thủ vệ được trang bị vũ trang đầy đủ, hoàn toàn có thể xưng là giới bị sâm nghiêm.

Nhưng mà có thủ vệ nghiêm ngặt thế nào đi chăng nữa thì gặp phải loại người như Đường Kim thì cũng chẳng có tác dụng gì, Đường Kim căn bản không hề kinh động đến người bên ngoài đã nhẹ nhàng tiến vào khu vực trung tâm căn biệt thự là một tòa nhà 2 tầng.

Tòa nhà này là nơi giao dịch vũ khí, thời gian giao dịch là 10 giờ tối, bây giờ mới là 8 giờ tối nhưng Đường Kim đã có mặt ở đây, hắn tới cũng không phải là vì mai phục mà là theo tin tình báo thì vũ khí chuẩn bị để giao dịch đã được chuyển đến tòa nhà này rồi, mục đích của hắn chỉ là lấy đi chỗ vũ khí kia, cần gì phải đợi tới lúc giao dịch mới ra tay chứ?

Trên lầu hai truyền đến một vài thanh âm mà Đường Kim nghe không hiểu, còn có cả không ít tiếng bước chân, Đường Kim mò theo thanh âm lên đến tầng 2, vùa đặt chân tới nơi thì Đường Kim lập tức ngẩn ra, không biết tên vương bát đản nào đến lúc này rồi mà còn hứng thú mở tiệc.

Mở tiệc thì cũng thôi đi, sao lại còn mở tiệc vũ nữ thoát y nữa chứ?

Dưới ánh đèn mờ ảo hơn chục thiếu nữ đang điên cuồng uốn éo thân thể, những nữ nhân này có đủ các loại màu da khác biệt, dung mạo cũng đủ kiểu, không phải tất cả đều xinh đẹp nhưng bọn họ đều có chung một đặc điểm đó là thân hình nóng bỏng và quần áo trên người đều ít đến đang thương.

Trong số họ thì người tính là kín đáo nhất cũng là mặc bikini, còn có vài người chỉ mặc mỗi quần lót, càng có người hoàn toàn lõa thể, bọn họ vừa lắc lư thân thể vừa làm ra những động tác uốn éo đầy dụ hoặc, trừ những nữ nhân này ra thì còn có mọt người đang ngồi trên sô pha, bốn năm nữ nhân đang vây quanh sô pha uốn eo lắc mông, người ngồi trên sô pha kia thỉnh thoảng lại dùng tay sờ mó xoa bóp trên người mấy cô gái xung quanh một chút, còn một tay thì đang cầm một ly rượu vang.

Mấy người còn đang mải nhảy múa hưởng thụ cho nên không hề phát hiện ra Đường Kim, chính lúc hai nữ nhân vừa rời khỏi người ngồi trên sô pha kia thì Đường Kim mới nhìn rõ tên gia hỏa kia, chỉ là vừa nhìn thì Đường Kim liền cảm giác như sét đánh ngang tai thiếu chút nữa thì mở miệng mắng to, người này vậy mà lại là một nữ nhân?

Một nam nhân mở tiệc sex thì còn có thể lý giải nhưng một nữ nhân mà mở loại tiệc như thế này thì quá không bình thường.

-Lẽ nào nàng là cú có gai? Nhưng mà đây là Châu Phi chứ không phải là Thái Lan a! – Đường Kim tự nhủ, thấy đến giờ mà nàng vẫn chưa phát hiện ra mình, Đường Kim liền hô lên:

-Này, đều dừng lại hết cho ta!

Không biết mấy nữ nhân này có hiểu lời Đường Kim nói hay không nhưng mà thanh âm của hắn đã làm đám người đang mê loạn này lập tức thanh tỉnh, bọn họ lần lượt quay đầu lại nhìn Đường Kim, chỉ là mấy nữ nhân đang ưỡn ngực lắc mông lúc nãy không hề vì sự xuất hiện của Đường Kim mà kinh hoàng, các nàng vẫn cứ tiếp động tác của mình và phát ra tiếng cười đầy phóng đãng.

Chỉ có nữ nhân đang ngồi trên sô pha là sắc mặt đại biến, sau đó nhanh chóng rút từ dưới sô pha lên một khẩu súng ngắn rồi hướng về phía Đường Kim không hề do dự gì mà lập tức bóp cò!

-Bằng bằng!

Tiếng súng nổ lên, đám nữ nhân đang múa thoát y kia cuối cùng cũng hét ầm lên sau đó nhốn nháo sợ hãi trốn vào một góc, đợi bọn họ lần nữa nhìn về phía nữ nhân trên sô pha thì họ lại lập tức ngẩn ra, đây là có chuyện gì thế?

Trên sô pha một đôi nam nữ nhìn rất thân mật đang ngồi cùng nhau, nam nhân kia một tay ôm chặt lấy nữ nhân, một tay còn lại thì đang cầm một khẩu súng ngắn, nòng súng thì đang chĩa về một bộ vị rất đàn hồi….

( DG: cú có gai đọc ngược lại là….?)

Chương 592: Ngươi đã biết quá nhiều rồi.

Nam nhân kia chính là Đường Kim, một tay hắn đang ôm lấy vai nữ nhân kia, một tay thì đang cầm súng chĩa về bộ vị cao vút trước ngực nàng, trên mặt thì tỏ vẻ đầy tiếc hận.

-Đúng là lãng phí tài nguyên a! – Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nữ nhân kia sau đó lại quét mắt quanh thân thể nàng một vòng, Đường Kim tiếp tục cảm khái:

-Lớn lên xinh đẹp như vậy, dáng người cũng ngon như thế, tại sao lại đi thích nữ nhân chứ?

Mỹ nữ có này có vóc người khá nóng bỏng, cho dù nàng đang ngồi nhưng Đường Kim vẫn đoán ra là nàng khá cao, một cặp chân thon thả dài đến 1m càng hấp dẫn thị lực, tuy nàng mặc nhiều hơn mấy vũ nữ kia một tý nhưng cũng khá mát mẻ, gần giống với cách ăn mặc của Tống Oánh, tấm áo ngực bó sát người miễng cưỡng lắm mới có thể giữ được cặp thỏ trắng của nàng, phía dưới đồng dạng cũng chỉ có một chiếc váy ngắn bó sát lấy cái mông đẫy đà tròn trịa, chỉ là trên người nàng nhiều hơn Tống Oánh một đôi giày cao cổ mà thôi, làn da ngăm ngăm màu lúa mạch của nàng dưới bóng đèn mờ càng toát ra vè lộng lẫy bóng loáng.

Dáng người nàng đầy đặn hơn Tống Oánh một chút, bộ ngực càng là hùng vĩ hơn, một cặp mắt màu xanh biếc đang nhìn chằm chằm vào Đường Kim, trong mắt không hề có một chút sợ hãi ngược lại lại cho người ta một cảm giác kiệt ngạo bất tuân, cho dù bây giờ nàng không thể cử động nhưng Đường Kim vẫn có thể cảm nhận được trong người nàng đang tích tụ một cỗ lực lượng mà tùy thời đều có thể bạo phát.

So với thân thể nóng bỏng thì khuôn mặt của nàng cũng không hề kém sắc, dáng vẻ xinh đẹp, ngũ quan phối hợp một cách rất hoàn mỹ làm cho đến Đường Kim cũng phải có chút động tâm cho nên hắn mới cảm thấy đáng tiếc , tại sao mỹ nữ tóc vàng này lại đi thích nữ nhân chứ?

Điều duy nhất làm Đường Kim cảm thấy được an ủi là nữ nhân này không phải là cú có gai, mà là một nữ nhân đích thực chứ không hề qua chỉnh sửa gì cả, nếu như nàng có thể thay đổi sở thích của mình thì nàng nhất định cũng sẽ là một mỹ nữ tuyệt sắc đấy.

-Mỹ nữ, cô nghe hiểu ta nói gì không? – Đường Kim lại mở miệng hỏi.

Mỹ nữ tóc vàng nhìn chằm chằm vào Đường Kim nhưng nàng không hề nói gì, sắc mặt rất bình tĩnh.

Chính vào lúc này thì một loạt tiếng bước chân gấp gáp vang lên, chỉ một lát sau thì một vài đại hán cầm súng đã xông thằng vào trong phòng, lúc này thì mỹ nữ kia mới lên tiếng, mặc dù nàng nói tiếng anh nhưng Đường Kim vẫn hiểu:

-Ra ngoài!

Nhưng mà tiếp theo mỹ nữ này lại nói thêm một đống tiếng nước ngoài, với trình độ tiếng Anh của Đường Kim thì căn bản là nghe không hiểu một câu nào, chỉ là ngay sau đó thì mấy đại hán cầm súng kia cộng thêm mười mấy vũ nữ trong phòng đều lập tức rời đi, chỉ vài phút ngắn ngủi mà trong phòng chỉ còn lại Đường Kim và mỹ nữ tóc vàng.

-Ta là Judy, Judy Charles, nếu đến giờ ngươi vẫn chưa nổ súng thì có phải là chúng ta trước tiên nên đàm phán một chút? – mỹ nữ tóc vàng lại một lần nữa lên tiếng, lần này nàng lên tiếng làm Đường Kim bỗng ngẩn ra bởi vì nàng biết nói tiếng Trung, hơn nữa còn nói rát lưu loát!

-Biết nói tiếng Trung mới là mỹ nữ tốt a! – Đường Kim cảm khái một câu sau đó tùy ý ném khẩu súng về phía người nàng:

-Yên tâm đi, ta sẽ không nổ súng giết cô đâu, bởi vì ta không có lãng phí tài nguyên như cô, còn nữa, tối nay ta tới đây cũng không phải là để giết cô, ta chỉ muốn đến mượn cô ít đồ mà thôi.

-Ngươi muốn gì? – cho dùng súng đã trở lại trên tay mình nhưng lần này nàng cũng không dám bắ Đường Kim nữa mà bình tĩnh nói.

-Nghe nói trong tay cô có một lô vũ khí quân dụng, ta muốn mượn dùng một chút. – Đường Kim hời hợt nói.

-Nếu ta đoán không sai thì ngươi tới từ Hoa Hạ, ta luôn khát khao tới quốc gia cổ kính đó xem một chút, hơn nữa ta cũng quen biết không ít người Hoa, có lẽ ngươi không biết ta có một tên tiếng chung gọi là Chu Địch, họ Chu này từng là một hoàng tộc của Hoa Hạ có phải không? – Judy nhìn chằm chằm vào Đường Kim:

-Có thể trước đây ngươi chưa từng nghe qua tên ta nhưng cha ta là một kẻ buôn vũ khí nổi tiếng được người ta tôn là vua chiến tranh Moufi Charles, còn ta là con gái duy nhất của ông ấy, ta bây giờ đang tiếp quản việc kinh doanh của gia tộc, ta nghĩ chúng ta có thể làm một vụ buôn bán đấy.

-Buôn bán? – Đường Kim dùng ánh mắt quái dị nhìn Judy sau đó cười hihi:

-Thực ra ta không thích buôn bán mấy, nhưng mà cô là một mỹ nữ cho nên ta cũng có thể xem xét vụ làm ăn này của cô một chút.

-Nếu chúng ta đã chuẩn bị nói chuyện là ăn thì có phải chúng ta đã trở thành đối tác tiềm năng rồi không? Vậy ngươi cũng nên tôn trọng ta một chút, trước tiên bỏ tay ra khỏi người ta sau đó thì có thể báo tên ra không? – Judy chậm rãi nói.

-Ờ, không vấn đề! – Đường Kim lập tức buông vai nàng ra:

-Ta tên Đường Kim, bây giờ chúng ta có thể bàn chuyện làm ăn được chứ?

-Thì ra là Đường tiên sinh. – trên mặt Judy cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười:

-Theo ta được biết thì Hoa hạ có hai tổ chức đặc công được xưng là hàng đầu thế giới, bọn họ lần lượt là Tiềm Long và Ám Kiếm, không biết Đường tiên sinh đây đến từ tổ chức nào?

-Việc cô biết cũng không ít nhỉ? - Đường Kim không trả lời Judy mà chỉ lười biếng đáp một câu.

-Làm nghề như bọn ta thì cũng nên biết một ít thứ cần biết, nếu không tùy thời đều có thể mất mạng như chơi. – Judy khẽ cười một cái rồi đột nhiên đổi chủ đề:

-Vậy Đường tiên sinh tới thị trấn Takha chỉ là để giải cứa hơn ba mươi công nhân người Hoa bị bắt cóc kia thôi sao?

Trong mắt Đường Kim lóe lên một tia kinh ngạc, cuối cùng thì hắn cũng phát hiện là mình đã đánh giá thấp Judy rồi.

-Xem ra ta đoán đúng rồi. – Judy khẽ cười một tiếng:

-Đường tiên sinh, ngươi cần vũ khí chỉ là để cứu 30 công nhân kia có phải không?

-Judy mỹ nữ, cô có thích xem phim không? – Đường Kim đột nhiên hỏi.

-Lúc nhỏ ta rất thích. – Judy đáp.

-Trong phim có rất nhiều người trước khi bị giết đều nghe thấy một câu, cô có biết là câu gì không? – Đường Kim nghiêm túc hỏi.

-Ngươi đã biết quá nhiều! – Judy dùng ngữ khí trầm trọng nói, dường như đang cố ý mô phỏng thanh âm giống như trong phim.

-Judy mỹ nữ, cô thực sự là đã biết quá nhiều đấy! – Đường Kim bắt đầu cảm khái:

-Biết càng nhiều thì chết càng nhanh đấy!

-Thật sao? – Judy khẽ cười một cái:

-Đường Kim tiên sinh, thực ra ta luôn nghĩ rằng những người đó sở dĩ chết quá nhanh không phải là vì họ biết quá nhiều mà là vì thứ bọn họ biết còn chưa đủ nhiều.

-Hở? Cô nói là cô biết đủ nhiều sao? – Đường Kim chợt nhìn Judy đầy hứng thú.

-Không sai. – Judy cười vũ mị một cái:

-Đường Kim tiên sinh, ít nhất đối với ngươi mà nói thì ta biết như vậy là đủ nhiều rồi, bởi vì ta vừa hay biết cách làm thế nào để tìm được 30 công nhân bị bắt cóc kia.

Đường Kim không nhịn được ngẩn ra, đây đúng là một thu hoạch ngoài ý muốn a!

Chương 593: Ta cần phải sửa lại một chút.

-Cô biết bọn chúng đang ở đâu? – Đường Kim không nhịn được hỏi một câu, nếu như có thể lập tức có được thông tin về vị trí của con tin thì phần thứ nhất của nhiệm vụ lần này coi như xong rồi.

-Đường Kim tiên sinh, ta chỉ nói là ta biết phải tìm bọn chúng thế nào, nhưng bây giờ ta vẫn chưa rõ chúng đang ở đâu. – Judy lắc đầu, dường như nàng sợ Đường Kim không tin nên lập tức giải thích:

-Đối với tình huống trong thị trấn này thì ta rất rõ ràng, theo ta được biết thì 30 công nhân kia là bị một nhóm vũ trang bắt đi, nhìn bề ngoài thì người ở cái trấn này không ai biết thân phận của bọn chúng, nhưng trên thực tế có một người tuyệt đối biết chúng là ai.

-Kẻ nào? – Đường Kim hỏi.

-Halter. – Judy nói ra một cái tên.

-Halter là người nắm lực lượng vũ trang mạnh nhất ở cái trấn này, dưới tay hắn có gần trăm tay súng , trên thực tế thì cả cái trấn này đều nằm dưới sự khống chế của hắn, bọn họ thậm chí còn tôn hắn làm Halter tướng quân, cho dù ta không thể chắc chắn người bắt cóc đám công nhân kia là thuộc hạ của hắn nhưng ta tin rằng bất luận bọn họ là ai thì Halter đều biết thân phận của bọn họ, hơn nữa nếu như lần này phía các người đưa tiền chuộc thì Halter nhất định cũng sẽ được hưởng chút hoa hồng.

-Tên Halter đó đang ở đâu? – Đường Kim làm bộ tùy ý nói.

Judy không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Đường Kim mà nàng lại nói sang một chuyện khác:

-Đường Kim tiên sinh, bây giờ có phải là chúng ta nên nói chuyện làm ăn không? Ta hi vọng ngươi có thể cho ta thời gian 2 giờ, đợi ta hoàn thành xong giao dịch tối này thì chỗ vũ khí kia có thể giao cho ngươi.

-Như thế hình như ta cũng không có chỗ tốt gì a? – Đường Kim lười biếng nói, dường như hắn không chút động tâm với đều nghị của Judy.

-Đường Kim tiên sinh, nếu như ngươi đáp ứng hợp tác lần này thì ngươi chỉ việc ngồi đây đợi hai tiếng đồng hồ thì Halter sẽ tự tìm đến cửa. – Judy cười vũ mị một cái, mỹ nữ tóc vàng này nhìn giống như bách hợp (lesbian) nhưng nụ cười của nàng lại dụ hoặc hơn đại đa số nữ nhân khác rất nhiều:

-Bởi vì hôm nay người giao dịch với ta không phải ai khác mà chính là Halter tướng quân.

-Thì ra là thế. – Đường Kim cuối cùng cũng hiểu ra Judy cuối cùng cũng chỉ là muốn vụ giao dịch của nàng được chót lọt, cũng chính là có thể đem số vũ khí này bán đi, còn về việc sau khi bán đi nó lọt vào tay ai, đối phương sống hay chết thì nàng không hề quan tâm.

-Đường Kim tiên sinh, ngươi có tính hợp tác với ta không? – trong mắt Judy xẹt qua một tia mừng thầm.

Đường Kim gật đầu:

-Không sai, ta đang tính sẽ hợp tác với cô.

Chỉ là không đợi Judy vui vẻ được một giây thì Đường Kim lập tức đổi chủ đề:-Nhưng mà cách thức hợp tác ta cần phải chỉnh sửa một chút.

Nụ cười trên mặt Judy bỗng khựng lại nhưng ngữ khí của nàng vẫn rất chấn định:

-Vậy không biết Đường Kim tiên sinh muốn hợp tác như thế nào?

-Rất đơn giản, ngươi cứ đem vũ khí giao trước cho ta, sau đó ta sẽ đi tìm tên Halter kia, nếu như thuận lợi thì đợi ta từ miệng hắn hỏi ra được nơi hạ lạc của con tin, ta không những không giết cô mà còn có thể trả lại số vũ khí kia cho cô, ờ…đến lúc đó cô chỉ tổn thất chút đạn dược mà thôi. – Đường Kim chậm rãi nói xong mới hướng về phía Judy cười xán lạn:

-Thế nào hả? Cách thức hợp tác này đối với cô cũng không tồi chứ hả?

-Nếu Đường Kim tiên sinh đã muốn làm như thế thì tất nhiên ta cũng không có ý kiến gì. – Judy miễn cưỡng cười một cái nhưng không có cự tuyệt bởi vì kỳ thực nàng rất rõ ràng nàng căn bản là không có cách nào để cự tuyệt hết, nếu như nàng không đáp ứng thì cái mạng nhỏ của nàng sợ rằng cũng khó giữ.

Cho dù lúc trước Đường Kim có nói là sẽ không giết nàng nhưng nàng tự nhiên là không tin rồi, đối với nàng mà nói thì giữ được một mạng mới là số một, nếu như có thể vừa giữ được mạng vùa kiếm được tiền thì tốt nhất nhưng nếu như không kiếm được tiền thì ít nhất cũng phải giữ được mạng đã, mặc dù tổn thất là không nhỏ nhưng cũng còn hơn là có tiền mà không có mạng để mà tiêu.

-Nếu như trên đời này mỹ nữ nào cũng ngoan ngoãn như cô thì tốt biết mấy. – Đường Kim cảm khái một câu, sau đó lập tức đứng dậy:

-Được rồi, Judy mỹ nữ, bây giờ đưa ta đi xem hàng đi.

-Đường Kim tiên sinh, mời đi theo ta. – Judy không hề do dự chút nào mà cũng lập tức đứng dậy. Lúc này Đường Kim mới phát hiện nàng còn cao hơn cả dự tính của hắn, nàng phải cao tới gần mét tám, may mà nàng đi là giày cao cổ chứ không phải là dày cao gót chứ không thì lúc nàng đứng dậy thì Đường Kim sẽ cảm thấy áp lực thật lớn a.

Hai người vai kề vai đi xuống lầu sau đó đến một cái biệt viện khác, trong biệt viện này có một chiếc xe tải đang bị dùng vải ngụy trang phủ kín, bốn phía xung quanh đều có lính vũ trang canh gác, nhìn thấy Judy và Đường Kim trên mặt những người này lộ ra vẻ vô cùng cổ quái, có vài người còn không tự giác được nắm chặt súng hơn, rõ ràng là những người này nghĩ là Judy đang bị Đường Kim uy hiếp.

-Vũ khí đều để ở trên chiếc xe này, có cần ta giúp ngươi mở ra không? – lúc này Judy mới lên tiếng nói với Đường Kim.

-Mở ra xem một chút đi. – Đường Kim gật gật đầu.

Judy đong đưa cặp đùi dụ hoặc của mình bước về phía đằng sau xe tải, vừa bước được vài bước thì nàng liếc thấy một tên bảo tiêu của mình đột nhiên đem nòng súng của mình hướng lên nhất thời sắc mặt đại biến, nàng vội vàng quát lên một tiếng:

-Đừng!

Nhưng rất tiếc là nàng đã ngăn cản quá muộn, khẩu súng của tên bảo tiêu kia đã ngắm thẳng vào Đường Kim và bị bóp cò.

-Bằng bằng bằng…

Một loạt tiếng súng vang lên, liền sau đó là một tiếng hét thảm, tiếng súng cũng lập tức lặng xuống, Judy ôm trán nhất thời chỉ muốn đập đầu xuống đất chết đi cho xong.

Nhìn tên bảo tiêu đang nằm gục dưới đất trên trán còn có một lỗ máu kia rồi lại nhìn Đường Kim vẫn bình an vô sự đứng đó Judy bỗng cảm thấy rất đau đầu, từ lúc nàng nổ súng và phát hiện mình không những không bắn trúng Đường Kim mà còn bị hắn cướp mất súng thì nàng đã biết người thanh niên đến từ Hoa Hạ này dường như có một năng lực siêu việt phàm nhân, cũng chính vì như thế nàng mới luôn luôn giữ thái độ cúi mình, lúc tên bảo tiêu kia nổ súng thì nàng cũng đã đoán ra kết quả rồi, mà bây giờ kết quả đúng như nàng dự đoán, chỉ là nàng không biết hậu quả sẽ thế nào thôi.

-Xin lỗi, Đường Kim tiên sinh, vừa rồi là hành vi cá nhân, thực sự không liên quan đến ta… Judy vội vàng giải thích.

Nhưng mà nàng còn chưa nói hết câu thì Đường Kim đã lập tức ngắt lời nàng:

-Judy mỹ nữ, đây có phải là hành vi cá nhân hay không cũng không liên quan gì tới ta, chỉ có điều là ta phát hiện lúc ta vừa đi vào mà không có ra tay giết bọn chúng có lẽ là một sai lầm, ờ…nể mặt cô bây giờ ta cho cô hai lựa chọn, một là để tất cả thủ hạ của cô cùng xuống đây và giao ra tất cả vũ khí của họ, địa phương này sau đó sẽ do người của ta tiếp quản, còn về cái thứ hai thì rất đơn giản, ta sẽ làm thịt hết tất cả bọn họ, thế nào hả? Judy mỹ nữ, cô nhất định sẽ làm ra lựa chọn thông minh nhất chứ?

Chương 594: Tốt nhất là giải quyết luôn một lần

Judy không biết có phải Đường Kim thực sự nể mặt nàng hay không nhưng nàng biết rằng lúc này mình đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi, cho nên nàng lập tức dứt khoát chọn cái thứ nhất.

Judy dùng tốc độ nhanh nhất thông báo đến tất cả thủ hạ của mình đều tập hợp về đây sau đó ra lệnh cho tất cả đều giao vũ khí ra, Đường Kim cũng dùng vòng tay của mình thông báo cho tất cả các thành viên khác của Đồ Long tiểu tổ để bọn họ đến biệt viện này, không đến nửa giờ sau thì toàn bộ nơi này đã nằm trong tầm khống chế của Đồ Long tiểu tổ mà mỗi người đều đã tìm được vũ khí vừa tay với mình.

So với lữ quán kia thì nơi này rõ ràng là tốt hơn rất nhiều, mấy người Lưu Phong đều không nhịn được cảm thán, đi theo Đường Kim chấp hành nhiệm vụ thật đúng là thoải mái, bọn họ cái gì cũng không cần làm thì vũ khí đã tới tay, nơi ở cũng biến thành biệt thự hào hoa, bây giờ có khác gì đi du dịch đâu?

Lúc họ nhìn thấy mỹ nữ tóc vàng thân hình bốc lửa Judy kia thì họ càng thêm bội phục Đường Kim, tên gia hỏa này thật có duyên với mỹ nữ, cái nơi khỉ ho cò gáy thế này mà Đường Kim vẫn có thể gặp được mỹ nữ ngon thế kia, nếu như hắn mua Vietlot thì không chừng đã chúng vài trăm tỷ tiền âm phủ rồi đấy.

-Các người cứ lưu lại ở đây đi, ta đi bắt tên Halter kia tới. – An bài xong tất cả, Đường Kim mới nói với mọi người.

-Đường Kim, hay là chúng ta cùng đi với ngươi? – Lưu Phong đã rất nóng lòng muốn động tay chân rồi.

-Đợi sau khi tìm được vị trí của con tin thì ta sẽ để các người cùng tham gia hành động. – Đường Kim nhanh chóng nói:

-Nhưng mà bây giờ thì vẫn là để ta đi một mình thì sẽ an toàn hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.

-Đường Kim nói đúng đấy, chỗ Halter có cả gần trăm tay súng, tuy rằng bây giờ chúng ta đã có vũ khí trong tay nhưng nếu như tấn công chính diện thì cũng chưa chắc đã chiếm được tiện nghi. – Lạc Doãn Hàn tiếp lời:

-Vẫn là làm theo kế hoạch, để Đường Kim và Judy đi tìm Halter, với năng lực của Đường Kim thì hành động một mình mới là tốt nhất.

-Nhưng mà vấn đề là nữ nhân Judy kia có đáng tin không? – Lưu Đan vẫn có chút không yên tâm.

-Cô ta có đáng tin hay không cũng không quan trọng, chỉ cần cô ta có thể đưa ta tới chỗ của Halter là được rồi. – Đường Kim không hề để chuyện này trong lòng:

-Tóm lại là các người cứ tạm thời ở lại chỗ này đi.

Quay đầu nhìn Tống Oánh một cái, Đường Kim lại nói tiếp:

-Oánh Oánh bảo bối, nơi này giao cho nàng rồi, ta rất nhanh sẽ quay lại, ờ..nếu như có chuyện gì thì lập tức thông báo cho ta, ta tùy thời đều có thể quay về được.

-Ân! – Tống Oánh ôn thuận gật đầu.

-Judy mỹ nữ, đi thôi! – Đường Kim cũng không nói nhiều mà trực tiếp nhìn Judy một cái rồi lập tức nhảy lên chiếc xe tải ở bên cạnh.

Judy cũng không nói gì thêm mà lập tức lên xe nổ máy rồi lái xe ra khỏi biệt viện.

-Đường Kim tiên sinh, nơi ở của Halter cách đây chỉ không tới 10 phút lái xe, ngươi không đem theo bất cứ vũ khí gì, ngươi xác định là sẽ không có vấn đề gì chứ? – xe vừa ra khỏi cửa thì Judy lập tức hỏi.

-Ta có đem vũ khí. – Đường Kim lười biếng đáp sau đó còn xòe tay ra cho Judy xem:

-Nhìn đi, ta mang rất nhiều đạn.

Mang rất nhiều đạn?

Trong lòng Judy bỗng nổi lên một ý niệm cổ quái, người này mang đạn mà không mang theo súng thì có tác dụng gì chứ?

Cho dù đã hai lần chứng kiến năng lực cường đại của Đường Kim nhưng lúc này Judy vẫn còn có chút lo lắng, dù sao thì Halter cũng có rất nhiều thủ hạ, hơn nữa đến lúc đó nếu như Đường Kim không thể tự bảo thì nàng quá nửa sẽ táng thân ở đó mất.

Lo lắng thì lo lắng nhưng Judy bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác, bây giờ nàng cũng chỉ có thể đem tất cả hi vọng gửi gắm lên người đàn ông phương đông này thôi, hi vọng hắn có thể cường đại đến mức không cần dùng vũ khí cũng có thể giải quyết hết đám thủ hạ của Halter, nếu không thì sợ rằng nàng chẳng có cơ hội nào còn sống mà rời khỏi cái địa phương quỷ quái kia rồi.

Vài phút sau Judy đi chậm lại đồng thời nói với Đường Kim:

-Đường Kim tiên sinh, còn khoảng 1km nữa là chúng ta sẽ tới nơi ở của Halter, đó là trường học duy nhất ở trấn này, cho dù là ban ngày hay ban đêm thì ở đó luôn có giáo viên và học sinh, Halter cố ý đặt đại bản doanh của mình ở nơi đó chỉ là vì tăng tính an toàn cho mình thôi, đề phòng người khác cho máy bay ném bom chỗ ở của hắn, đương nhiên là với cấp bậc bây giờ của hắn thì không ai thèm đưa máy bay ném bom đến diệt hắn cả.

-Cô nói là những người bên trong không phải tất cả đều là người của Halter? – Đường Kim nhàn nhạt hỏi một câu.

-Không sai. – Judy khẽ gật đầu:

-Từ bên ngoài tường bao của trường học thì đã có người của Halter thủ vệ, muốn phân biệt thủ hạ của hắn với người dân vô tội rất đơn giản, bởi vì người bình thường thì không hề mang theo súng đạn còn thủ hạ của hắn nhất định sẽ có đem theo vũ khí.

-Ờ, nói vậy là chỉ cần làm thịt hết tất cả những tên cầm súng là được. – Đường Kim hời hợt nói.

Judy nhất thời ngẩn ra:

-Đường Kim tiên sinh, ngươi muốn giết sạch thủ hạ của Halter?

-Nếu hắn đã có liên quan tới băng nhóm bắt cóc người hoa thì ta tất nhiên sẽ không để cho chúng sống tiếp nữa rồi. – Đường Kim bày ra một bộ mặt đương nhiên:

-Lẽ nào ta còn cho chúng có cơ hội tiếp tục bắt cóc người Hoa sao? Ta mới không muốn quay lại cái nơi khỉ ho cò gáy này, tốt nhất vẫn nên là một lần giải quyết tận gốc.

Trong lòng Judy bỗng nổi lên một cỗ hàn ý, Đường Kim nói có vẻ rất nhẹ nhàng, dường như không đem việc giết cả trăm mạng người đặt ở trong lòng, chu dù nàng buôn lậu vũ khí cũng đã gián tiếp giết chết không ít người nhưng nếu như để nàng tự tay giết bằng ấy người thì sợ rằng nàng không thể nào bình tĩnh tự tại như thế được.

Lúc này đây Judy bắt đầu âm thầm cảm thấy may mắn, bởi vì nàng phát hiện nam nhân tới từ phương đông này cho dù là trên mặt lúc nào cũng biểu hiện tươi cười nhưng hắn tuyệt đối lãnh huyết hơn mình tưởng rất nhiều, nếu như lúc trước nàng không phối hợp thì sợ rằng lúc này nàng đã là một cỗ thi thể rồi.

Hít thở một hơi thật sâu, Judy đạp phanh cho xe dừng lại, sau đó quay sang nói với Đường Kim:

-Đường Kim tiên sinh, tới rồi!

-Rất tốt! Xuống xe đi. – Đường Kim vừa nói vừa bước xuống xe:

-Đợi lát nữa cô chỉ cần cho ta biết ai là Halter là được.

Judy gật đầu, nàng cũng không nói thêm gì nữa mà lập tức theo sau Đường Kim đi vào trong cổng trường, hai tên nam tử đeo súng lập tức đi lên đón đầu nhưng chúng còn chưa kịp nói gì đã lăn đùng ra đất.

Đường Kim cứ đi thẳng một mạch như thế vào trong cổng, càng ngày càng nhiều phần tử vũ trang lọt vào trong tầm mắt của hắn, nhưng mỗi tên đều chưa kịp nói gì đã lập tức ngã xuống.

Judy nhìn những thi thể trên đất một cái, nàng phát hiện trên cổ họng của mỗi người đề găm một viên đạn, một viên đạn hoàn chỉnh có cả vỏ đạn lẫn đầu đạn, đến lúc này Judy mới minh bạch lúc này Đường Kim nói rằng hắn đã mang vũ khí không phải là giả, vũ khí của hắn đúng là đạn, không cần súng cũng có thể sử dụng được.

-Judy mỹ nữ, đừng có thất thần như thế, đợi Halter xuất hiện nhớ phải nhắc ta đấy! – Đường Kim đột nhiên duỗi một cánh tay ra ôm lấy vòng eo mềm mại của Judy, một tay kia thì ném ra từng viên đạn một, từng tên từng tên thủ hạ của Halter lần lượt xông lên và lần lượt ngã xuống, một màn này rất quỷ dị, nhìn bề ngoài thì Đường Kim như đang ôm mỹ nữ đi dạo mà thôi nhưng thực tế thì hắn đang đại khai sát giới.

Bình Luận (0)
Comment