Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Dịch Full)

Chương 44 - Chương 640: Ta Muốn Một Nữ Nhân

Chương 640: Ta muốn một nữ nhân

-Đường Kim, chúng ta thật sự sẽ đợi cảnh sát tới sao? – lúc này Lưu Đan mới lên tiếng:

-công ty này có đồng lõa bên cảnh sát, lúc Lạc Doãn Hàn mởi xảy ra chuyện chúng ta đã thử tìm cảnh sát, phía cảnh sát trăm phương đùn đẩy, căn bản là không muốn quản chuyện này!

-Chính vì như thế cho nên ta mới muốn đợi bọn chúng tới một thể. – Đường Kim một bộ dáng như đã nắm hết tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay:

-Phải rồi, tiếp theo hai người các ngươi mau tránh vào trong phòng đi, đem theo cả súng ngắm nữa, chúng ta thử đóng vai phần tử khủng bố một lần xem.

-hả? –Châu Phi ngẩn ra:

-Cái này…đóng vai phần tử khủng bố? Nếu như bị cấp trên biết liệu có làm sao không?-yên tâm đi! Có việc gì ta gánh hết, các người cứ việc làm theo lời ta là được. – Đường Kim hời hợt nói.

-Ách, được, vậy hai chúng ta vào trong trước. – tuy rằng Châu Phi không hiểu Đường Kim muốn làm gì nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định nghe theo, dù sao thì cũng có Đường Kim gánh team, sao phải xoắn chứ?

… Ở thành phố Lạc Bắc người họ Lạc đúng là không ít, Lạc Bắc Lạc gia cũng khá là có tiếng, đương nhên không phải người nào họ Lạc cũng đều là người của Lạc Bắc Lạc gia, ví dụ như Lạc Đông , hắn không hề có quan hệ gì với quân nhân thế gia Lạc gia kia cả.

Lạc Đông cũng đã từng hi vọng có thể kéo chút quan hệ với Lạc gia nhưng không thành, cho dù như thế thì hắn cũng chưa đầy 40 tuổi đã ngồi được vào cái ghế phó cục trưởng cục cảnh sát Lạc Bắc, trong mắt rất nhiều người thì đã được coi là quyền cao chức trọng rồi.

Lạc Bắc và Lạc Đông kì thực không phải là huynh đệ, trên thực tế thì Lạc Bắc trước đây không phải tên là Lạc Bắc, chỉ là hai năm gần đây hắn mới đổi tên mà thôi. Chỉ là quan hệ của Lạc Bắc và Lạc Đông đúng là rất mật thiết, nói dễ nghe một chút thì bọn chúng là đối tác làm ăn, nói khó nghe một chút thì bọn chúng là bọn lang sói cấu kết với nhau chuyên làm việc xấu.

Công ty của Lạc Bắc đem lại lợi nhuận cực lớn, số lợi nhuận này được chia một phần lớn cho Lạc Đông, vì thế mà đối với Lạc Đông mà nói thì bảo vệ lợi ích của công ty giải phóng mặt bằng này cũng là bảo vệ lợi ích của chính bản thân mình, cũng chính vì vậy mà mấy năm nay công ty của Lạc Bắc làm không ít chuyện xấu nhưng không hề việc gì, cho dù là xuất hiện cả án mạng thì cũng đều bị Lạc Đông âm thầm dàn xếp ổn thỏa, cùng lắm kiếm người chịu tội thay chứ Lạc Đông không bao giờ chịu để cho Lạc Bắc xảy ra chuyện.

Vừa nghe được điện thoại cầu cứu của Lạc Bắc, Lạc Đông đã lập tức đích thân đem người từ cục cảnh sát tới thẳng công ty của Lạc Bắc. nhưng mà lúc hắn vừa mới tới cổng thì liền phát hiện ra phía trước có một người đang đứng, một nam nhân mặc phong y đứng giữa cổng chắn ngang đường của hắn.

Mấy chiếc xe cảnh sát lập tức dừng lại, mười mấy cảnh sát nhanh chóng xuống xe, mười mấy nòng súng cũng lập tức chĩa thẳng vào nam nhân mặc phong y, sau đó thì Lạc Đông mới xuống xe và làm bộ nghiêm túc quát lên:

-Ngươi là người nào? Bên trong đã xảy ra chuyện gì?

-Bên trong đang có bảy tám mươi con tin, chỉ cần ta hạ lệnh một tiếng thì lập tức sẽ có người nổ súng bắn chết một người, còn về ta là ai hả? Ta nói cho ngươi ngươi cũng không biết, vậy nên không cần thiết phải nói. – nam nhân mặc phong y này tất nhiên là Đường Kim, hắn nhìn đám cảnh sát một cái:

-Các ngươi muốn tự mình bỏ súng xuống hay là để ta cho bắn tỉa làm thịt từng tên một?

Đám cảnh sát sắc mặt khẽ biến, sau đó đều nhìn về phía Lưu Đan, rõ ràng là đang đợi lệnh của hắn.

-Nói đi, ngươi muốn gì? – Lưu Đan dùng ánh mắt sắc bén nhìn Đường Kim, hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

-Ờ, đợi ta nghĩ một lát. – Đường Kim làm ra một bộ dáng nghiêm túc, mãi đến nửa phút sau trên mặt hắn mới nở ra một nụ cười xán lạn:

-Đúng rồi, ta nhở ra rồi, ta muốn một nữ nhân.

Muốn nữ nhân?

Trên mặt Lạc Đông lộ ra biểu tình vô cùng cổ quái, mười mấy cảnh sát kia cũng ngơ ngác nhìn nhau, con hàng này bị thần kinh sao? bắt cóc mấy chục con tin chỉ vì muốn một nữ nhân? Cái đê mờ! sao hắn không trực tiếp cầm súng mà đi cướp nữ nhân chứ?

-không vấn đề, nói đi, ngươi muốn nữ nhân thế nào? – Lạc Đông tuy rằng cảm thấy kì quái nhưng hắn vẫn một lời đáp ứng.

-Ừm, một nữ nhân tên là Lạc Phỉ Phỉ. – Đường Kim nghiêm túc nói.

-Cái gì? – Lạc Đông thất thanh hô lên:

-Lạc Phỉ Phỉ? Lạc Phỉ Phỉ của Lạc gia?

-Không sai, chính là đại mỹ nữ thích mặc quân phục đó đó, kì thực nàng là bạn gái của ta, nhưng mà bây giờ nàng lại không chịu gặp ta, không có biện pháp, ta chỉ có thể bắt cóc những người này để cho nàng chịu tới gặp ta thôi. – Đường Kim làm bộ thất tình đau khổ:

-Phải rồi, ta nói cho ngươi biết, nếu nàng biết ta muốn gặp nàng thì nàng nhất định sẽ không chịu tới, các người nói với nàng là ở đây có một phần tử khủng bố cần nàng tới giải quyết thì nàng nhất định sẽ tới.

-phần tử khủng bố? – Lạc Đông sửng sốt.

-không sai, thực ra chúng ta chính là phần tử khủng bố. – Đường Kim làm bộ nghiêm túc:

-Kì thực trước đây là là một con ngoan trò giỏi, đáng tiếc là do Phỉ Phỉ thân ái không chịu quan tâm tới ta nến vì nàng ta mới trở thành phần tử khủng bố, aizz,.. nam nhân không xấu thì nữ nhân không yêu mà, ta làm phần tử khủng bố thì nàng nhất định sẽ chịu yêu ta!

Lạc Đông và đám cảnh sát chỉ muốn đập đầu ngay vào tường, bọn họ làm cảnh sát nhiều năm như thế cũng gặp không ít kẻ đầu óc có vấn đề, nhưng mà loại tâm thần đến level như kẻ trước mặt này thì đúng là lần đầu tiên. Phải tâm thần đến mức độ nào thì mới vì một nữ nhân mà đi làm phần tử khủng bố chứ? Hơn nữa hắn còn tâm thần tới mức tự cho rằng mình làm phần tử khủng bố rồi thì mỹ nhân sẽ yêu mình.

-Được, ngươi đừng manh động, ta sẽ liên lạc ngay với Lạc Phỉ Phỉ. – trong lòng Lạc Đông đang thầm mắng Đường Kim tâm thần nhưng ngoài miệng thì vẫn rất phối hợp.

-không vấn đề, ta đã đặt chỗ ăn trưa ở nhà hàng, hi vọng bữa trưa có thể cùng nàng ăn ở đó, đừng để nàng tới quá muộn đó. – Đường Kim không nhanh không chậm nói.

Bây giờ kì thực vẫn còn khá sớm, mới hơn 9 giờ sáng mà thôi, cách bữa trưa vẫn còn khoảng 3 tiếng nữa cho nên Lạc Đông cũng vì thế mà khẽ thở ra một hơi, thời gian như vậy cũng coi như đủ.

-Được, bây giờ ta sẽ gọi cho Lạc Phỉ Phỉ. – Lạc Đông lùi sau vài mét rồi lấy điện thoại ra gọi điện.

Đương nhiên hắn không phải là gọi cho Lạc Phỉ Phỉ mà trên thực tế thì hắn gọi cho cấp trên của hắn, cục trưởng cục cảnh sát Lạc Bắc – Châu Chính Cương.

-Cục trưởng, có một phần tử khủng bố rất tàn bạo, hắn bắt cóc mấy chục người dân làm con tin, bây rời con tin đang không rõ sống chết, hơn nữa tên khủng bố này đầu óc còn có vấn đề, ngài xem nên xử lí thế nào? – Lạc Đông vội vàng nói vào điện thoại.

-phần tử khủng bố? – đầu dây bên kia Châu Chính Cương dường như có chút không tin:

-Lạc Đông, ngươi đem tình huống chi tiết báo cáo lại lần nữa xem.

Lần này Lạc Đông cũng không dấu diếm mà trực tiếp đem tình huống mà hắn biết toàn bộ đều nói cho Châu Chính Cương.

-Đối phương chưa chắc đã là phần tử khủng bố, nhưng mà ngươi nói không sai, đầu óc hắn quả thực có vấn đề. – Châu Chính Cương lập tức đưa ra phán đoán:

-Trước tiên hãy kéo dài thời gian một chút, ta sẽ liên hệ với người thích hợp tới để giải quyết.

Chương 641: Ta không phải là kẻ lừa đảo.

Đối với một số việc làm bẩn thỉu của công ty giải phóng mặt bằng kia thì Châu Chính Cương thật ra cũng biết một ít, nhưng dù cho hắn là cục trưởng thì cũng không làm gì được Lạc Đông hết bởi vì nhóm lợi ích của công ty kia dây dưa khá là lằng nhằng, cho dù là Châu Chính Cương cũng không nắm chắc có thể giải quyết được.

Càng quan trọng hơn là Châu Chính Cương làm chức cục trưởng này nhưng phương châm của hắn là trung dung tự bảo, chỉ cần Lạc Đông không gây phiền toái cho hắn thì hắn tự nhiên cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua hết, mà tên Lạc Đông kia cũng khá là biết thức thời, trức mặt Châu Chính Cương cũng cấp cho hắn đủ mặt mũi, thế nên đến bây giờ hai bên đều an nhàn vô sự, nước sông không phạm nước giếng.

Cũng chính về thế nên sau khi Châu Chính Cương nghe nói là việc sảy ra ở công ty kia thì liền đoán ngay việc này nhất định có nội tình, đối phương căn bản không phải là phần tử khủng bố, nhưng mà nghe nói đối phương muốn gặp Lạc Phỉ Phỉ, còn nói Lạc Phỉ Phỉ là bạn gái hắn thì Châu Chính Cương bắt đầu cho rằng đầu óc tên kia nhất định có vấn đề rồi.

Trong tay một kẻ đầu óc không thanh tinh có vài chục con tin, cho dù những con tin này đều là thành phần bất hả nhưng nếu chúng đều chết hết thì Châu Chính Cương sợ rằng cũng khó mà rũ bỏ được trách nhiệm, thế nên hắn không thể không trọng thị việc này được.

-Nếu đối phương đã tự xưng là phần tử khủng bố thì hay là trực tiếp liên hệ với Tiềm Long đi. – Châu Chính Cương không hề có tính toán giao việc này cho đột chống khủng bố, phần tử khủng bố không phải là đáng sợ nhất mà kẻ thần kinh mới là đáng sợ nhất, kệ cmn tên kia bị thần kinh thật hay là phần tử khủng bố, ta cứ đẩy việc này cho Tiềm Long là xong, đến lúc đó có xảy ra việc gì thì cũng không ai trách tội lên đầu ta được. Châu Chính Cương càng nghĩ càng thấy mình thông minh vl.

Cứ như vậy thì vụ án này lập tức được báo cho căn cứ Tiềm Long ở thành phố Lạc Bắc.

Đường Kim lúc này đang nói chuyện với Lạc Đông:

-Haiz, tên Lạc Đông kia, ngươi là cục trưởng à? – Đường Kim hỏi.

-Phó cục trưởng. – Lạc Đông đáp, chỉ cần có thể kéo dài thời gian thì đứng chém gió một lúc với tên thần kinh này cũng là một biện pháp không tồi.

-Ngươi cũng không ít tuổi rồi ha? – Đường Kim lại hỏi.

-sang năm tròn 40. – Lạc Đông thầm nghĩ ta còn trẻ mà!

-Đều sắp 40 rồi mới lên phó cục trưởng, không có tiền đồ! – Đường Kim lắc đầu:

-Hay là ngươi theo ta kiếm ăn đi, làm phần tử khủng bố cũng khá là có tiền đồ đấy, có tiền đồ hơn đám lưu manh hay đám cảnh sát kia nhiều!

-Ách, cái này…ta không có duyên làm cái đó. –Lạc Đông có chút xấu hổ, trong lòng hắn thì đang thầm mắng Đường Kim không thôi, có tiền đồ cái rắm ấy, tìm chết thì đúng hơn, đến cả Binladen còn bị làm thịt nữa là!

-Cũng phải, ngươi xác thực là không thích hợp. – Đường Kim có vẻ tán thành với ý kiến của Lạc Đông, sau đó hắn bỗng đánh sang chủ đề khác:

-Ngươi gọi điện cho bạn gái ta chưa?

-Gọi rồi, gọi rồi, Lạc Phỉ Phỉ đang trên đường tới. – Lạc Đông vội vàng đáp.

Đương nhiên đây là hắn chém thế thôi chứ đến hắn cũng éo biết bây giờ Lạc Phỉ Phỉ đang ở đâu, còn Châu Chính Cương thì hoàn toàn không có ý muốn gọi cho Lạc Phỉ Phỉ.

-Một phần tử khủng bố thành công đầu tiên phải là một kẻ lừa đảo thành công. – Đường Kim nhìn Lạc Đông khẽ than một cái:

-Ngươi quả nhiên không thích hợp làm khủng bố, bởi vì ngươi còn không làm nổi một kẻ bịp bợm.

-ách, cái này, ta không phải là kẻ bịp bợm. – không biết tại sao Lạc Đông chỉ đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.

-Ngươi là kẻ bịp bợm, chỉ có điều là thủ đoạn của ngươi quá thấp kém mà thôi. – Đường Kim lắc đầu sau đó hướng vào trong tòa nhà hô lên:

-Cho tên gia hỏa này một viên kẹo vào đùi.

-Bằng.

Một tiếng súng vang lên, sắc mặt đám cảnh sát đại biến.

-Á Á…!

Lạc Đông đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm rồi quỳ một chân xuống đất, một biên đùi của hắn đã trúng đạn.

Mười mấy khẩu súng đều hướng về Đường Kim, dường như muốn bóp cò nhưng lại không dám, bởi vì ai cũng không biết rằng liệu tay súng ngắm kia có phải là đang ngắm vào mình hay không.

-Thật ra ta mới chính là kẻ lừa đảo. – Đường Kim nghiêm túc nhìn Lạc Đông:

-Ngươi có tin là phát súng sau sẽ trực tiếp bắn vỡ sọ ngươi không?

-Tin, ta tin! – sắc mặt Lạc Đông lập tức trắng bệch, hắn ôm chặt lấy chỗ bị trúng đạn, trên mặt mồ hôi lạnh vã ra như mưa, trong mắt bắt đầu có chút sợ hãi, một bóng ma tử vong dường như đang bao chùm lấy hắn.

-Vậy bây giờ có phải là ngươi nên gọi điện thoại cho bạn gái xinh đẹp Lạc Phỉ Phỉ của ta hay không? – Đường Kim không nhanh không chậm nói.

-Phải, phải…ta lập tức gọi! – Lạc Đông không dám giở trò nữa, tên vương bát đản này trông mặt nhăn nhở vậy mà chơi thật a!

Ngập ngừngmột chút, Lạc Đông dùng ngữ khí có chút cầu khẩn nói với Đường Kim:

-Trước tiên để ta băng bó vết thương ở đùi đã có được không?

-Gọi điện trước rồi hãy băng bó, nếu không thì ngươi cũng không cần băng bó nữa đâu. – Đường Kim nhàn nhạt nói:

- Người chết thì cần gì phải băng bó chứ?

Nghe đến đây Lạc Đông không nói hai lời mà lập tức dùng tốc độ nhanh nhất móc điện thoại ra gọi cho Châu Chính Cương:

-Cục trưởng, ta là Lạc Đông, mau…mau gọi cho Lạc Phỉ Phỉ…

Một lát sau thì Lạc Đông cúp máy rồi nhìn Đường Kim:

-Cục trưởng của chúng ta đang liên lạc với Lạc Phỉ Phỉ, ngươi yên tâm đi, cô ta nhất định sẽ tới.

Lúc này Đường Kim mới quay đầu nhìn ra đường lớn rồi tự lẩm bẩm một mình:

-Lạc Phỉ Phỉ đáng yêu của ta còn chưa tới thì một đám quỷ đáng ghét đã mò tới rồi!

Một chiếc lambogini đang đi nhanh về phía này, nhìn chiếc xe kia Đường Kim bất giác nhớ về hơn hai năm trước, cảnh lần đầu tiên tới Ninh Sơn và gặp Lâm Thiên Hùng, hơn hai năm rồi, mấy người Tiềm Long vẫn cứ thích thể hiện như thế a!

Tuy rằng chiếc lambogini vẫn còn cách xa vài trăm mét nhưng Đường Kim đã lập tức đoán ra đối phương là người của Tiềm Long, hơn nữa là đang đi về phía này, đối với việc Tiềm Long sẽ phái người tới Đường Kim cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn hết, hoặc là nói điều này hoàn toàn nằm trong kế hoạch của hắn, hắn tự xưng là phần tử khủng bố cũng không phải là do nhất thời nổi hứng mà là hắn cố ý muốn dụ đám người Tiềm Long tới đây.

Chiếc lambogini nhanh như thiểm điện đã tới vị trí cách đám cảnh sát không đầy 10 mét sau đó mới phanh gấp một cái, nhưng mà người trong xe lần này lại không nhào lộn ra ngoài như cái cách mà tên Lâm Tuấn Hùng xuất hiện lần trước, cửa xe khẽ mở ra, một đôi thanh niên nam nữ bước xuống.

Đôi thanh niên nay tướng mạo cũng khá ổn, nam cao to anh tuấn, nữ xinh đẹp gợi cảm, cho dù là cách ăn mặc của họ không hợp với hoàn cảnh lúc này nhưng hai người cũng đã hấp dẫn ánh mắt của không ít cảnh sát ở đây.

ầ ố ấ ế ẳ ề-Ai là người phụ trách ở đây? Phần tử khủng bố ở đâu hả? – tên nam tử anh tuấn kia trực tiếp đi thẳng về phía Đường Kim và Lạc Đông.

-Hắn là người phụ trách ở đây. – Đường Kim lập tức tiếp lời, hắn dùng tay chỉ Lạc Đông sau đó lại tự chỉ vào mình:

-Ta chính là phần tử khủng bố.

-Cái gì? – nam tử anh tuấn và mỹ nữ gợi cảm kia cứ nghĩ là mình nghe nhầm, hai người cùng đồng thanh hướng về phía Đường Kim.

-Ta nói ta chính là phần tử khủng bố. – Đường Kim nhắc lại một câu, sau đó lập tức khinh bỉ nhìn hai người:

-Tiềm Long chỉ phái hai người các ngươi tới thôi à?

-Đối phó với ngươi thì một mình ta là đủ rồi! – nam tử anh tuấn kìa cười lạnh một tiếng sau đó lập tức vươn tay về phía Đường Kim, tốc độ của hắn nhanh đến mức làm không ít người ở đây phải kinh hô một tiếng!

Chương 642: Ngươi học qua triết học chưa?

Chỉ tiếc là tốc độ như thế chỉ đủ làm người bình thường kinh hô mà thôi, đói với Đường Kim mà nói thì tốc độ này không khác gì sên bò cả, hắn nhẹ nhàng vươn tay ra một cái, ra chiêu sau mà tới trước, một quyền chốt thẳng vào mặt nam tử kia.

-ẶC! – năm tử anh tuấn kia hét thảm một tiếng, bay ngược ra ngoài và rơi mạnh xuống đất, khuôn mặt đập troai của hắn bây giờ đã không còn đâp troai nữa mà giống như cái chai bị đập vậy.

Sắc mặt mỹ nữ gợi cảm kia khẽ biến, nàng lập tức sờ tay vào vùng thắt lưng nhưng vẫn chưa kịp tìm thấy súng thì nàng đã bị Đường Kim cho ăn một cái bạt tai bay thẳng ra ngoài.

-Chỉ có hai người các ngươi không đủ có ta gãi ngứa, mau gọi hết người của Tiềm Long ở Lạc Bắc tới đây, nếu không ta sẽ lột sạch quần áo của các người rồi trói các người lại ném ra giữa đường. – Đường Kim nhìn đôi nam nữ đang nằm dưới đất, thản nhiên nói một câu.

Tên nam tử kia lúc này mới lồm cồm bò dậy, khẽ lau vết máu ở khóe miệng một cái, hắn dùng ánh mắt hung tợn nhìn Đường Kim:

-Ngươi rốt cuộc là ai?

-Gọi điện đi. – Đường Kim nhàn nhạt phun ra ba chữ.

-Được, nếu ngươi đã muốn khiêu chiến Tiềm Long thì cứ chờ đấy, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi! – nam tử kia cười lạnh một tiếng sau đó lấy điện thoại ra gọi điện.

Một phút sau hắn cất điện thoại đi rồi lạnh lùng nhìn Đường Kim:

-Ngươi rất nhanh sẽ phải hối hận thôi!

-Lắm mồm! – Đường Kim có chút bực mình vươn tay ra cướp lấy một khẩu súng trên tay một tên cảnh sát rồi đáp thẳng vào đầu tên nam tử kia, nam tử kia chỉ kịp “oái” lên một tiếng rồi lập tức ngất đi.

Chiêu này của Đường Kim lập tức làm cho mười mấy tên cảnh sát, còn có cả nữ đặc công của Tiềm Long kia đều bị trấn nhiếp, đặc biệt là đám cảnh sát, lúc này họ mới ý thức được là đối phương không hề cố kị gì mà xuất hiện ở chỗ này thì tất nhiên là hắn không chỉ dựa vào tay súng bắn tỉa đang nấp ở trong tối kia thôi đâu.

-Ngươi không phải phần tử khủng bố. – nữ đặc công của Tiềm Long kia lúc này mới kịp bò dậy, nàng đột nhiên nhìn Đường Kim hỏi.

-Ngươi học qua triết học chưa? – Đường Kim nhìn nữ đặc công kia, nghiêm túc hỏi.

Một bên Lạc Đông vừa mới băng bó xong vết thương lại bắt đầu thầm mắng Đường Kim, đồ thần kinh đúng là đồ thần kinh, lần này còn định lôi cả triết học vào đây.

-Chưa. – nữ đặc công kia đáp.

-Chẳng trách ngươi không hiểu. – Đường Kim có chút thất vọng:

-Triết học nói rằng, phải dùng quan điểm của sự phát triển để nhìn nhận vấn đề, có lẽ ta chưa từng là phần tử khủng bố, nhưng mà bây giờ thì ta có thể biến thành một phần tử khủng bố, đương nhiên là có lẽ bây giờ ta là một phần tử khủng bố nhưng sau đó thì ta cũng có thể sẽ không phải là một phần tử khủng bố nữa… đấy …bây giờ ngươi đã thấy sự quan trọng của triết học đối với một đặc công chưa?

(DG: đê ka mờ con hàng Đường Kim, mi có lên lớp buổi éo nào đâu mà nói một câu làm ta suýt nữa phải mở Triết học đại cương ra tra )

Nữ đặc công của Tiềm Long lập tức ngậm miệng lại, nàng bắt đầu hối hận với câu hỏi vừa rồi của mình, nàng không dám xác nhận hắn có phải phần tử khủng bố hay không nhưng có một điều nàng có thể hoàn toàn xác định đó là con hàng này nhất định bị tâm thần cmnr.

Đường Kim bắt đầu chờ đợi trong buồn chán, khoảng 5 phút sau thì hắn mới ngửa mặt nhìn lên trời, một chiếc trực thăng đang bay đến nơi này.

Trực thăng rất nhanh đã bay tới trên chốc tòa nhà, chi có điều là nó không hề hạ cánh mà chỉ giữ nguyên cao độ như thế, một chiếc dây thừng được thả từ trên xuống, tiếp theo đó là từng người trên trực thăng đu dây xuống, sau vài nốt nhạc thì trước mặt Đường Kim đã xuất hiện mười mấy người, họ dùng tốc độ nhanh nhất để bao vây Đường Kim và mười mấy cảnh sát kia vào bên trong.

Trực thăng rất nhanh đã rời đi, nhưng tiếp theo rất nhanh đã có vài chiếc xe đi tới, một chiếc lambogini, hai chiếc Audi cộng thêm một chiếc ta éo biết tên đang dùng tốc độ nhanh nhất tiếp cận khu vực này rồi dừng lại ở gần đó, trên mỗi xe đều có hai người đi xuống rồi cùng bày ra một bộ dáng rất ngầu, từ từ tiến về phía Đường Kim.

Lúc này Đường Kim cũng bắt đầu có chút bội phục Tiềm Long, không thể không nói đám người Tiềm Long này đúng là rất đoàn kết, một người bị bắt nạt mà bọn chúng đã lập tức kéo cả đám đến, chỉ trong vòng thời gian ngắn như vậy cũng đã tới khoảng hai chục người, về điểm này thì Ám Kiếm không thể nào bì được.

-Là ai làm? – một người trong đó lên tiếng hỏi, người này khoảng hơn 30 tuổi, dáng người cao gầy, sắc mặt lạnh lùng.

-Là hắn. – nữ đặc công kia lập tức chỉ tay về phía Đường Kim:

-giáo quan, cẩn thận một chút, hắn rất lợi hại.

Nam tử cao gầy đưa mắt nhìn Đường Kim, sắc mặc trầm xuống, hắn khẽ nắm tay lại, một cỗ khí thế cường đại từ trên người hắn phát ra, mười mấy tên cảnh sát ở gần đó cảm nhận được cỗ khí thế này thì lập tức cảm thấy dường như tay cầm súng cũng nắm không chặt nữa, có vài người liên tiếp lui lại phía sau, sắc mặt trắng bệch.

Chỉ trong vòng vài giây sắc mặt nam tử cao gầy kia đột nhiên biến đổi, hắn nhìn chằm chằm vào Đường Kim, nghi hoặc hỏi:

-Ngươi là ai? – nam tử cao gầy thu lại khí thế của mình, nhìn thẳng vào Đường Kim hỏi một câu.

-Ta là nam nhân đẹp trai nhất, vĩ đại nhất trên đời. – Đường Kim lười biếng đáp.

Nghe đến đây thì sắc mặt nam tử cao gầy kia lại lần nữa biến đổi:

-Ngươi…thực sự là Đường Kim?

Đường Kim?

Lời này vùa nói ra thì mỗi người bên phía Tiềm Long đều biến sắc, mấy người này chưa chắc đã gặp qua Đường Kim nhưng ai ai cũng đều nghe qua danh hào của hắn, không còn nghi ngờ gì nữa, Đường Kim có thể coi là một trong những đối thủ đáng gờm nhất của Tiềm Long trong mấy năm gần đây, nhưng bây giờ cái tên gia hỏa nghe nói là phần tử khủng bố kia lại là Đường Kim? Không phải hắn đã mất tích hai năm rồi hay sao?

-Ờm…vẫn là bị các người nhận ra cmnr. – Đường Kim có chút thất vọng:

-Thật là muốn chơi đùa một chút cũng không được nữa!

Lời này của Đường Kim coi như là đã xác nhận thân phận của hắn, nhưng mà hắn vừa mới thừa nhận thì tất cả đám người của Tiềm Long lập tức bắt đầu cảm thấy bất an, nghe nói Tiềm Long đã từng có rất nhiều người toi mạng trong tay tên gia hỏa này.

-Đường Kim, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? – nam tử cao gầy cũng có chút bất an nhưng trong lòng hắn lại càng cảm thấy nghi hoặc, lẽ nào sau khi mất tích hai năm thì Đường Kim đã phát sinh biến cố nào đó mà trở thành phần tử khủng bố? Theo lý mà nói thì điều này là không thể, lùi vạn bước mà nói thì với năng lực của Đường Kim, cho dù thực sự muốn làm ra hành động khủng bố nào đó cũng không cần dùng loại chiêu số thấp kém như thế này đi?

-Nếu các người đã nhận ra ta thì ta nghĩ các người cũng không dám đánh nhau với ta nữa rồi, ta cũng lười quản các ngươi. – Đường Kim cảm thấy cụt hứng:

-Thế này đi, các người gọi điện thoại cho ai đó xong nói là phần tử khủng bố quá lợi hại, chỉ bằng các người không thể giải quyết được nên cần Ám Kiếm tới hỗ trợ.

-Ngươi muốn người của Ám Kiếm cũng tới đây? – nam tử cao gầy càng cảm thấy nghi hoặc, tên tiểu tử này đến cùng là muốn giở trò gì đây?

-Ngươi cứ việc gọi điện đi. – Đường Kim thản nhiên nói một câu sau đó quay về phía trong hô lên một tiếng:

-Này, hai người các ngươi đi ra đi, không cần đóng giả phần tử khủng bố nữa đâu.

Châu Phi và Lưu Đan rất nhanh đã từ bên trong đi ra, chỉ là bây giờ bọn họ cũng đang cảm thấy khó hiểu, không biết Đường Kim rốt cục muốn chơi trò gì đây?

Nhưng mà có một việc bọn họ có thể khẳng định đó là Đường Kim nhất định không phải chỉ đơn giản là vì giúp đỡ Lạc Doãn Hàn mới làm như thế.

Chương 643: Làm theo quy củ của ta

Nam tử cao gầy bên phía Tiềm Long dùng một ánh mắt quái dị nhìn Đường Kim, nhưng cuối cùng thì hắn vẫn quyết định lấy điện thoại ra gọi điện.

Một phút sau, hắn cúp máy rồi nhìn Đường Kim từ từ nói:

-Ta đã gọi điện đề nghị cục cảnh sát Lạc Bắc cầu viện Ám Kiếm, bây giờ chúng ta có thể đi được chưa?

-Đương nhiên là chưa. – Đường Kim không cần nghĩ ngợi gì, lập tức đáp:

-Ngươi xem tự mình là kẻ ngốc thì cũng đừng coi ta là kẻ ngốc chứ, ngươi nghĩ là ta dễ nói chuyện như vậy sao?

-Đường Kim, tuy rằng chúng ta không phải là đối thủ của ngươi nhưng nam nhân làm việc thì hãy dứt khoát một chút, sao ngươi không nói toẹt ra là ngươi muốn làm gì chúng ta đi? – nam tử cao gầy trầm giọng nói, cho dù là đối mặt với Đường Kim thì lúc này hắn vẫn rát chính định, không hề vì người trước mắt là Đường Kim mà tỏ ra sợ hãi hoảng loạn.

-Các ngươi nhất định rất muốn biết ta muốn làm gì các ngươi phải không? – Đường Kim quét mắt nhìn mấy người Tiềm Long một cái, sau đó trên mặt hắn nở ra một nụ cười hiền hòa:

-Thực ra ta…

Nói đến đây Đường Kim cố ý dừng lại một chút, mấy người Tiềm Long bao gồm cả mười mấy tên cảnh sát kia đều đang rửa tai lắng nghe, rõ ràng là mọi người đều muốn biết ý đồ của Đường Kim.

-Ta không nói cho các người biết đấy…ahihi! – đúng lúc này thì Đường Kim lại chốt ngay một câu như thế làm mọi người nhất thời chỉ muốn bóp chết hắn, đây là loại người gì chứ?

Thật ra thì bây giờ đám cảnh sát kia cũng đang rất muốn biết Đường Kim là thần thánh phương nào, lúc trước bọn họ còn cho rằng hắn là phần tử khủng bố, nhưng mà bây giờ xem ra hắn không phải phần tử khủng bố, cũng chẳng hề bị thần kinh gì cả.

Châu Phi và Lưu Đan thiếu chút nữa đã phì cười, không hổ danh là Đường Kim a, đặc công Tiềm Long trước mặt hắn cũng bị trêu đùa như những con khỉ mà thôi.

-À, trong số cảnh sát ở đây có tên nào mà các người rất muốn đấm không? – Đường Kim đột nhiên quay về phía Châu Phi và Lưu Đan hỏi một câu.

-Cũng có vài tên, con mịa nó, Lạc ca suýt nữa thì bị đánh chết mà mấy tên vương bát đản này lại giả vờ không biết gì, bây giờ đến đây thì lại tích cực như vậy! – Châu Phi phẫn hận nói.

-Vậy thì đừng khách khí nữa, đánh chúng đi! – Đường Kim hời hợt nói.

-các người…mấy người các ngươi chính là huynh đệ của tên Lạc Doãn Hàn đó? – đột nhiên có một tên cảnh sát kinh hô, hắn cuối cùng cũng nhớ ra hai người Châu Phi và Lưu Đan.

-Sao hả, cuối cùng cũng nhớ ra bọn ta à? – Châu Phi chốt ngay một nhát vào mặt tên cảnh sát kia:

-Nhưng mà muộn cmnr!

Lưu Đan cũng dùng chân đạp một cái vào tên cảnh sát ở gần nàng nhất, đồng thời hừ lạnh một tiếng:

-Các người thực sự cho rằng bọn ta dễ bắt nạt sao?

-Phế hết bọn chúng đi, một kẻ cũng không tha. – Đường Kim ra lệnh.

Thực ra không cần Đường Kim phải nói, Châu Phi và Lưu Đan cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, trong mắt hai người thì đám cảnh sát này tội nghiệt càng nặng vì nếu như không có chúng bao che, liệu đám lưu manh kia có dám ngang ngược như thế?

Càng quan trọng hơn là mấy ngày qua bọn họ đã nhịn nhục rất nhiều với đám cảnh sát này, đối với mấy tên đầu têu, sâu mọt trong giới cảnh sát này thì bọn họ không những không nương tay mà ra tay còn nặng hơn.

-Rắc rắc, rắc rắc!

-Á!

Tiếng xương vỡ vụn hòa quyện cũng tiếng kêu thảm thiết cùng truyền vào trong tai đám người của Tiềm Long nhất thời làm cả đám đều lông tóc dựng đứng, với năng lực của bọn họ thì tự nhiên có thể nhìn ra được Châu Phi và Lưu Đan thực sự muốn phế đi đám cảnh sát này, không phải là tạm thời mà là vĩnh viễn, tàn phế vĩnh viễn!

Mới bắt đầu thì đám cảnh sát còn không dám phản kháng, nhưng sau khi thấy hai người này thực sự muốn phế bỏ bọn mình thì đám cảnh sát bắt đầu liều mạng dùng súng phản kháng, chỉ là ngay lập tức thì bằng bằng bằng!, tiếng súng không ngừng vang lên, Lưu Đan dùng tốc độ nhanh nhất cho mỗi tên một viên đạn, hủy đi năng lực phản kháng của chúng.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi thì đám cảnh sát trên đều đã theo bước đám lưu manh trước đó, đến cả Lạc Đông cũng không thoát nạn, tất cả đều bị phế bỏ, bây giờ thì những người còn đứng ở đây cũng chỉ còn có người của hai bên Ám Kiếm và Tiềm Long mà thôi.

Lúc này trong lòng đám người Tiềm Long bỗng nổi lên một ý niệm, lẽ nào lại sắp có một cuộc Long Kiếm chi chiến nổ ra hay sao?

Chính tại lúc mấy người của Tiềm Long đang đoán già đoán non thì một nhóm người nữa cũng đã tới hiện trường, nhóm người này tổng cộng không tới 10 người, đi hai chiếc ô tô khá phổ thông, nhìn khá là nghèo nàn, đây rõ ràng là nhân viên thường chú của Ám Kiếm tại thành phố Lạc Bắc.

ề ế ấ ố ấ ề Á ế ầ ắ-Tiềm Long các người lại định giở trò gì thế? – mấy người kia vừa xuống xe đã nhìn thấy đám người Tiềm Long, người dẫn đội Ám Kiếm là một nam tử khoảng ngoài ba mươi, người khá gầy, mũi quắp như mỏ ưng.

-Ta còn muốn hỏi là Ám Kiếm các người định giở trò gì ấy! – nam tử cao gầy dẫn đội bên Tiềm Long cười lạnh một tiếng, một chút cũng không chịu yếu thế, mặc dù hắn cố kị Đường Kim nhưng đám người Ám Kiếm ở thành phố Lạc Bắc này thì hắn còn chưa để vào mắt.

-Ta nhận được tin báo ở đây có phần tử khủng bố đang giữ con tin, các người đều đã đến rồi sao còn đứng đây xem náo nhiệt làm gì? – nam tử mũi ưng hừ lạnh một tiếng:

-Chống khủng bố là trách nhiệm của các người đó!

-Phần tử khủng bố? – nam tử cao gầy cười lạnh một tiếng:

-Trước tiên các người nhìn kĩ xem phần tử khủng bố này là ai rồi hãy nói!

-Phần tử khủng bố ở đâu? – nam tử mũi ưng có chút tức giận:

-Lẽ nào các ngươi chính là phần tử khủng bố sao?

-Ở đây nè! – một thanh âm lười biếng vang lên, Đường Kim cuối cùng cũng lên tiếng.

Nam tử mũi ưng lập tức quay về phía thanh âm phát ra, hắn không có nhận ra ngay Đường Kim mà chỉ nhận ra Châu Phi và Lưu Đan ở bên cạnh, lập tức bất mãn nói:

-Châu Phi, Lưu Đan, các người đang làm trò gì thế hả?

-Không có gì, chẳng qua là huynh đệ trong Đồ Long tiểu tổ của chúng ta bị bắt nạt, chúng ta tự nhiên là không thể khoanh tay đứng nhìn rồi. – Châu Phi thản nhiên đáp.

-Nói như vậy là các ngươi chính là phần tử khủng bố? – Mười mấy cảnh sát đang nằm dưới đất là do các người ra tay? – nam tử mũi ưng phẫn nộ hỏi.

-Không sai. – Châu Phi khẽ gật đầu.:

-Thuận tiện nói cho ngươi biết, bên trong còn có bảy tám chục người đều là người của công ty giải phóng mặt bằng này, huynh đệ của bọn ta đều đang hôn mê bất tỉnh, bọn chúng tất nhiên là cũng phải nếm thử đãi ngộ tương tự rồi.

-Châu Phi, ngươi đúng là làm xằng làm bậy, các ngươi không những đã phạm pháp mà còn làm tổn hại tới thanh danh của Ám Kiếm! – nam tử mũi ưng kia hiển nhiên là đang vô cùng phẫn nộ:

-Đừng có cho rằng các người là đặc công thì có thể tự tiện báo thù, tất cả phải làm theo quy củ!

-Đương nhiên là phải làm theo quy quỷ, nhưng mà là quy củ do ta đề ra! – lúc này Đường Kim đột nhiên tiếp lời:

-Quy củ của ta chính là có người bắt nạt chúng ta thì chúng ta sẽ bắt nạt lại, đơn giản thế thôi.

Nói đến đây Đường Kim quy đầu nhìn nam tử cao gầy của Tiềm Long:

-Bây giờ tới lượt các người làm việc rồi đấy, việc các người cần làm rất đơn giản, chỉ cần đánh cho mấy tên Ám Kiếm vừa tới này một trận là được.

Chương 644: Bạn trai tỷ

-Cái gì? – nam tử cao gầy cứ nghĩ là mình nghe nhầm, mấy người bên Tiềm Long cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn Đường Kim, hai năm không gặp đầu óc con hàng này có vấn đề thật rồi sao?

Châu Phi và Lưu Đan cũng ngẩn ra, hai người tất nhiên không hề nghĩ tới Đường Kim lại yêu cầu như vậy.

Mấy người bên Ám Kiếm vừa tới thì càng cảm thấy kinh dị, vừa rồi lực chú ý của họ không đặt ở trên người Đường Kim mà họ đều cho rằng việc này là do Châu Phi và Lưu Đan làm ra, bây giờ Đường Kim nói như thế thì ánh mắt của tất cả mọi người mới bắt đầu đổ dồn về phía Đường Kim.

Chỉ là vừa nhìn một cái thì sắc mặt một số người bắt đầu khẽ biến, tên gia hỏa này thế éo nào lại trông quen quen.

-Ngươi nói cái gì? – nam tử mũi ưng phẫn nộ nhìn Đường Kim:

-Ngươi là cái thá gì chứ?

-Đường Kim, hắn chính là Đường Kim! – một tiếng hô trầm thấp từ phía sau lưng nam tử mũi ưng truyền lại.

Sắc mặt nam tử mũi ưng lập tức khẽ biến, hắn nhìn chằm chằm vào Đường Kim sau đó biểu tình của hắn trở nên rất khó coi, đến bây giờ hắn mới kịp nhận ra người trước mặt này chính là Đường Kim – tên gia hỏa hai năm trước thanh danh hiển hách tại Ám Kiếm.

-Đường Kim, ngươi có ý gì? – nam tử mũi ưng tức giận hỏi.

-Ý ta rất đơn giản, Ám Kiếm có thể bị bắt nạt nhưng Đồ Long tiểu tổ chúng ta sẽ không để bất cứ ai bắt nạt hết. – Đường Kim nhàn nhạt nói:

-lúc Đồ Long tiểu tổ bị người khác bắt nạt thì các người lại khoanh tay đứng nhìn, vậy thì lấy lúc các người bị bắt nạt cũng đừng mong chúng ta sẽ giúp đỡ.

-Đường Kim, ngươi đừng có mà quá đáng, ngươi làm xằng làm bậy như thế Kiếm Ngấn lão đại nhất định khẽ không để yên đâu! – nam tử mũi ưng phẫn nộ quát.

Đường Kim không thèm nhìn hắn nữa mà quay sang nói với nam tử cao gầy bên Tiềm Long:

-Cho các người hai lựa chọn, một là ta đánh các người một trận, hai là các người đánh đám người này một trận, mau quyết định đi, đừng có lãng phí thời gian của ta!

-Lên! – nam tử cao gầy kia vẫy tay một cái, hơn hai mươi đặc công của Tiềm Long lập tức đồng loạt xông về phía gần chục đặc công của Ám Kiếm, rõ ràng là nam tử cao gầy dùng chân để nghĩ thì cũng biết là nên chọn cái thứ hai, mặc dù vẫn còn thấy có chút khó hiểu nhưng hắn cũng không hề do dự nữa mà lập tức ra lệnh.

-E hèm…các ngươi xuống tay đừng có nặng quá nhé, đánh từ từ thôi,không được kết thúc quá nhanh, bạn gái ta còn chưa có tới đâu. – lúc này Đường Kim lại bổ xung thêm một câu:

-Trò vui như thế này ta tất nhiên là phải cùng xem với bạn gái rồi.

Mấy người Tiềm Long và Ám Kiếm đều cảm thấy có chút khuất nhục, con hàng nay đứng xem kịch ? Vậy bọn ta là cái gì? Không phải là thằng hề sao?

Khuất nhục thì khuất nhục nhưng bọn họ cũng không ai dám ý kiếm mà chỉ nén nhục trong lòng và cố gắng đem tức tối trút lên người đối phương, cứ như thế…trong vòng hai canh giờ tiếp theo đó, một trận Long Kiếm chi chiến lại diễn ra lần nữa.

Mười một giờ trưa, một chiếc xe tải quân dụng đi vào trong khu vực thành phố Lạc Bắc, trên xe toàn bộ là nữ binh được trang bị vũ trang đến tận răng, người người dáng vẻ hiên ngang, vừa xinh đẹp lại vừa mạnh mẽ.

Cho dù đám nữ binh này nhìn bề ngoài đều khá là xinh đẹp nhưng bên trong lại có một mỹ nữ vượt trội hẳn lên, đặc biệt là thân hình sexy của nàng càm làm cho vô số nữ binh phải ngả mũ chào thua.

Mỹ nữ sexy mặc quân trang này chính là Lạc Phỉ Phỉ, đột trưởng đội đặc công Hắc Phượng, hai giờ trước nàng nhận được một đạo mệnh lệnh khá khì quái, yêu cầu nàng lập tức về thành phố Lạc Bắc tham gia một hành động chống khủng bố, nhưng đến tận bây giờ nàng vẫn không biết nội dung cụ thể của hành động mà chỉ được biết địa điểm diễn ra.

-Đội trưởng, ta nghĩ lần hành động này rất kì quái, cho dù ở Lạc Bắc thực sự có phần tử khủng bố thì cũng không tới lượt chúng ta giải quyết a? – một mỹ nữ đeo kính bên cạnh Lạc Phỉ Phỉ lên tiếng nói:

-Phía cảnh sát có đội chống khủng bố, cho dù bọn họ không giải quyết được thì không phải vẫn còn Tiềm Long và Ám Kiếm sao? Hai tổ chức kia đều kiêm nhiệm cả mảng chống khủng bố, bình thường mọi việc đều do bọn họ giải quyết a!

-Đừng quản nhiều như thế, còn vài phút nữa là tới nơi rồi. – Lạc Phỉ Phỉ nhàn nhạt đáp.

-Cũng phải, sắp tới nơi rồi. – mỹ nữ đeo kính không nói thêm gì nữa.

Vài phút sau xe dừng lại, Lạc Phỉ Phỉ và những đội viên khác đều nhảy xuống xe, lúc này trước mắt đang có mấy cảnh sát đứng đợi bọn họ, dẫn đầu là cục trưởng Châu Chính Cương.

- Lạc thiếu tá! – Châu Chính Cương nhanh chóng đi lên nghênh đón, hắn rất khách khí chào hỏi Lạc Phỉ Phỉ một tiếng, hắn có quen biết Lạc Phỉ Phỉ từ trước, tất nhiên chỉ là quen biết bình thường mà thôi.

-Châu cục trưởng, cho ta biết tình huống cụ thể đi. – Lạc Phỉ Phỉ lập tức đi vào vấn đề chính.

-Lạc thiếu tá, tình huống bây giờ có chút phức tạp. – trên mặt Châu Chính Cương lộ ra biểu tình cổ quái:

-Đại khái khoảng hai tiếng trước có một người tự xưng là phần tử khủng bố xông vào tòa nhà kia, đó là một công ty giải phóng mặt bằng, đến bây giờ đã có khoảng bảy tám chục người đi vào trong đó nhưng vẫn chưa có ai đi ra hết, ngoài ra phía cảnh sát cũng phái mười mấy người vào trong nhưng cũng chưa thấy động tĩnh gì, hơn nữa bây giờ đã không thể liên lạc với những người ở trong được nữa, à…ngoài ra thì trong đó còn có cả đặc công của Ám Kiếm và Tiềm Long nữa thì phải…

-Cái gì? – Lạc Phỉ Phỉ ngẩn ra:

-Ông nói là cả Tiềm Long và Ám Kiếm đều đã xuất hiện? Bọn họ cũng không thể giải quyết được phần tử khủng bố kia sao?

-Cái này… Lạc thiếu tá, đây mới chính là điểm phức tạp, theo chúng ta quan sát được thì Tiềm Long và Ám Kiếm hình như đang đánh nhau. – Châu Chính Cương có chút bất lực đưa cho Lạc Phỉ Phỉ một cái ống nhòm:

-Lạc thiếu tá, cô có thể quan sát một chút tình huống bên trong!

-Tiềm Long và Ám Kiếm sao lại đánh nhau? – mỹ nữ đeo kính kia cảm thấy rất kinh ngạc, nàng tự mình lấy một cái ống nhòm rồi bắt đầu nhìn vào bên trong, nhìn được một lúc nàng đột nhiên kinh hô:

-Wow, đội trưởng, đội trưởng,tỷ mau nhìn xem này,hình như có bạn trai của tỷ!

-Cái gì? Bạn trai của đội trưởng? Đâu đâu…ta xem với… - vài nữ binh lập túc xúm lại bên cạnh mỹ nữ đeo kính kia, tuy rằng hai năm đã qua đi nhưng ấn tượng của họ về người bạn trai vô cùng lợi hại kia của đội trưởng vẫn còn khá mạnh.

-Wa! Thật đúng là anh ấy!

-Anh ấy đang làm gì thế?

-Hình như là ngồi trên xe xem náo nhiệt…

-Đẹp trai quá, không hổ là bạn trai của đội trưởng, đứng xem thôi mà cũng đẹp trai như thế…

-Đều im miệng cho ta! – Lạc Phỉ Phỉ không nhịn được hét lớn một tiếng:

-Nhìn xem các người có giống quân nhân không? Chúng ta tới để chống khủng bố, không phải là tới để xem náo nhiệt!

Một đám nữ binh lập tức im re, trong lòng thì đang thầm nghĩ…chống khủng bố cái gì chứ, bạn trai tỷ ở đây rồi, để anh ấy giải quyết đi!

Lạc Phỉ Phỉ nhận lấy một cái ống nhòm từ tay một nữ binh, sau đó nàng lập tức nhìn vào bên trong, một lúc sau thì nàng quả nhiên thấy một cái bóng quen thuộc, người kia làm nàng hận đến mức cho dù hai năm không gặp nhưng vừa nhìn một cái là nàng đã lập tức nhận ra hắn – Đường Kim.

-Tên hỗn đản này sao lại có mặt ở đây? – Lạc Phỉ Phỉ thầm nhủ, chính vào lúc này thì nàng đột nhiên phát hiện Đường Kim đang ngồi xem hai bên đánh nhau bỗng dưng quay đầu lại, vọng về phía nàng nở một nụ cười xán lạn.

Chương 645: Lập tức cải tà quy chính.

Lạc Phỉ Phỉ lập tức hiểu ra là Đường Kim đã phát hiện ra nàng, đang nghĩ xem phải ứng phó thế nào thì đột nhiên ống nhòm của nàng bị che đi, nàng theo quán tính bỏ ống nhòn xuống thì lập tức ngẩn ra, bởi vì trước mặt nàng đột nhiên nhiều hơn một người, chính là Đường Kim.

-Phỉ Phỉ thân ái, hai năm không gặp nàng có nhớ ta không? – Đường Kim nhìn Lạc Phỉ Phỉ, ngửi được mùi hương hoa nhài quen thuộc trên người nàng, tâm tình hắn lập tức tốt hơn rất nhiều.

Hai năm không gặp, Lạc Phỉ Phỉ cơ bản không có chút thay đổi gì, nàng vẫn sexy gợi cảm làm hắn động tâm như hai năm trước.

-Nhớ… - Lạc Phỉ Phỉ đang định nói nhớ cái đầu ngươi ấy nhưng mới vừa kịp nói ra chữ đầu tiên thì eo thon đã bị xiết chặt, môi thơm lập tức bị Đường Kim lấp kín.

-khụ khụ… - một đám nữ binh bắt đầu ho sặc sụa, Châu Chính Cương thì lập tức ngẩn ra, đám nữ binh này tới để chống khủng bố hay tới để nói chuyện yêu đương vậy?

Lạc Phỉ Phỉ tức xì khói, tên hỗn đản này, hai năm rồi vẫn bá đạo như thế, lần nào gặp cũng cưỡng hôn nàng, hơn nữa lát nữa kiểu gì hắn cũng nói là hắn tưởng là nàng nhớ hắn!

Trời mới biết là nàng chỉ muốn nói là nhớ cái đầu ngươi ấy thôi!

Chuyện Đường Kim mất tích thì Lạc Phỉ Phỉ cũng được biết, đối với nàng mà nói nếu như Đường Kim biến mất thì coi như nàng đã được giải thoát, tuy rằng nàng thống hận Đường Kim nhiều lần phi lễ mình , hơn nữa còn cướp đi nụ hôn đầu của nàng trong nhà xác, nhưng nàng dù sao cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, Đường Kim cứu nàng hai lần, hơn nữa lần thứ hai hắn còn cứu thêm cả các tỷ muội của nàng, nếu như nàng thực sự có cơ hội giết được Đường Kim thì đừng nói chính nàng cũng khó mà chấp nhận, nếu như đám tỷ muội của nàng mà biết chuyện thì họ cũng sẽ không bao giờ chấp nhận.

Chính vì như thế Lạc Phỉ Phỉ mới thực sự hi vọng Đường Kim mất tích mãi mãi, đừng bao giờ quay về nữa, một mặt là hắn chỉ là mất tích chứ không phải là chết, mặt khác thì hắn vĩnh viễn biến mất trước mặt nàng đối với nàng mà nói thì chẳng khác gì hắn đã chết, nhưng như thế nàng sẽ không có áp lực tâm lí gì, đúng là vẹn cả đôi đường mà!

Nhưng mà giấc mộng đẹp của Lạc Phỉ Phỉ rất nhanh đã kết thúc vì Đường Kim lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa hắn vẫn giống hệt hai năm trước, xuất hiện một cách không có dấu hiệu báo trước, vừa xuất hiện đã lập tức phi lễ nàng.

Vừa ngậm lấy cặp môi đỏ mọng của Lạc Phỉ Phỉ, một tay Đường Kim vừa trượt dần xuống bờ mông đầy đặn của nàng, trong lòng khẽ phát ra một cỗ lửa nóng, chỉ là nơi này không thích hợp để quá thân mật cho nên hắn chỉ hôn có một lát đã buông nàng ra sau đó cười hì hì:

-Phỉ Phỉ thân ái, ta biết là nàng rất nhớ ta mà.

Lạc Phỉ Phỉ phẫn hận trợn mắt nhìn Đường Kim một cái, nàng nắm chặt nắm đấm một lúc nhưng cuối cùng vẫn buông ra, tuy rằng nàng rất muốn đánh Đường Kim một trận nhưng nàng biết rằng mình căn bản không phải đối thủ của tên hỗn đản này.

ế ố ố ấ ổ-Bên kia đã xảy ra chuyện gì thế? – Lạc Phỉ Phỉ hít sâu một hơi, cố nhịn xuống sự xấu hổ và tức giận trong lòng.

-à.. bên đó hả? – Đường Kim cười hì hì:

-Thân ái à, chuyện là như thế này, ta thấy chúng ta đã hai năm không gặp, lần này trùng phùng ta dã đặc biệt tổ chức một tiết mục trùng phùng cực kì lãng mạn.

Nói đến đây, Đường Kim đột nhiên quay sang hỏi mấy nữ binh khác:

-Các người nói xem có phải không?

-Không sai! – cả đám nữ binh cùng đồng thanh cười.

Bọn họ vốn không biết quan hệ của Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ không có tốt như biểu hiện bên ngoài, Lạc Phỉ Phỉ cũng chưa từng kể chuyện của nàng và Đường Kim với các nàng, mà căn cứ theo tình huống các nàng lần đầu tiên gặp Đường Kim thì tất nhiên các nàng sẽ đều cho rằng Đường Kim chính là bạn trai của Lạc Phỉ Phỉ rồi, thế nên mọi người hùa theo Đường Kim cũng là điều bình thường.

Ngoài ra thì những người này đều chịu ơn cứu mạng của Đường Kim cho nên khá là có hảo cảm với hắn.

Cứ như vậy thì Lạc Phỉ Phỉ càng cảm thấy buồn bực hơn, nếu như nàng phủ nhận quan hệ với Đường Kim thì đám thủ hạ của nàng nhất định sẽ không tin, hơn nữa nàng cũng không muốn họ biết mình đã bị Đường Kim phi lễ rất nhiều lần, như thế thật là mất mặt.

-Cái này có liên quan gì đến lãng mạn? – Lạc Phỉ Phỉ bực mình nói.

-Các người nói xem , nếu như một nam nhân chỉ vì có thể gặp các người một lần mà bất chấp tất cả mà đóng giả phần tử khủng bố, một lúc đánh gục bảy tám chục tên lưu manh, còn làm thịt cả mười mấy tên cảnh sát, cuối cùng là để cho người của Tiềm Long và Ám Kiếm liều mạng đánh đấm lẫn nhau, tất cả chỉ là vì dụ các người tới, như vậy có đủ lãng mạn không? – Đường Kim làm ra một bộ dáng cảm khái vạn phần, hắn hướng về phía mấy nữ binh kia hỏi.

-Lãng mạn! – cả đám nữ binh đồng thanh đáp.

-Lãng mạn cái rắm, kẻ điên mới làm như thế! – Lạc Phỉ Phỉ bực mình mắng lớn một tiếng, nhưng sau đó nàng lạ lập tức ngẩn ra, dường như vừa phát hiện ra gì đó:

-Này, ngươi đừng có nói với ta, phần tử khủng bố kia chính là ngươi đấy nhé?

Lạc Phỉ Phỉ vừa hỏi như thế thì những người khác cũng lập tức ngây ngốc, sau đó mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Đường Kim, chờ đợi đáp án của hắn.

-Đã từng là.. – Đường Kim gật đầu.

-Cái gì gọi là đã từng là chứ? Phải là phải, không phải là không phải! – Lạc Phỉ Phỉ phẫn hận nói.

-Phỉ Phỉ thân ái, trước khi gặp nàng thì ta chính là một phần tử khủng bố, nhưng mà vừa gặp nàng thì ta đã lập tức cải tà quy chính, cho nên mới có cái gọi là đã từng… - Đường Kim làm bộ nghiêm túc đáp, cuối cùng hắn còn cảm khái một câu:

-Ma lực của tình yêu thật là vĩ đại, có thể trong chớp mắt khiến cho một phần tử khủng bố biến thành một người tốt!

Cả đám người đều trợn mắt ha mồm, ngây ngốc tại chỗ, người mấy nữ binh xinh đẹop đều nhìn thẳng vào Đường Kim, trong ánh mắt tràn đầy cảm giác quái dị, hình như bạn trai của đội trưởng không được bình thường cho lắm thì phải? Tuy rằng việc này nghe thì rất lãng mạn nhưng mà đóng giả phần tử khủng bố, cái này dường như là đùa quá trớn mất rồi.

-Ngươi đúng là có bệnh! – Lạc Phỉ Phỉ phẫn hận nhìn Đường Kim một cái, tên hỗn đản này gây ra việc lớn như thế chỉ là để gặp nàng thôi sao?

- Đúng vậy, chính là bệnh tương tư đó! – Đường Kim nghiêm túc gật đầu:

-Thân ái à, bệnh của ta phải nhờ cả vào nàng rồi.

Không đợi Lạc Phỉ Phỉ kịp trả lời, Đường Kim đã quay sang nói với đám nữ binh:

-Ai da, các người có muốn xem Tiềm Long và Ám Kiếm đánh nhau không? Thật ra họ đánh rất hay đấy, còn hay hơn trên phim nhiều, muốn xem thì mau đi theo ta.

Vừa dứt lời thì Đường Kim đã ôm lấy Lạc Phỉ Phỉ rồi đột nhiên biến mât, một giây sau thì hai người đã xuất hiện ở trên chốc chiếc xe mà lúc nãy Đường Kim nayxg.

Đám nữ binh kia bình thường cũng không có hoạt động vui chơi giải trí gì, lần này lại gặp được sự kiện náo nhiệt như thế, không xem thì đúng là phí cả thanh xuân.

Lúc này Đường Kim mới hướng thẳng về đám người đang đánh nhau kia hô lớn:

-Này, bạn gái ta đã tới rồi, cho các người ba phút để kết thúc, đánh nhanh lên cho người ta còn hẹn bạn gái đi chơi nào!

Bất luận là hai bên Tiềm Long – Ám Kiếm đang đánh nhau trong sân hay là mấy đứng xem bên ngoài đều chỉ cảm thấy cạn cmn lời… tên gia hỏa này thật sự lôi cả bạn gái tới xem sao?

-Thế này có phải là ăn hiếp người quá đáng không? – Châu Phi nhỏ giọng nói với Lưu Đan.

Chương 646: Có phải là quá thất đức không?

Lưu Đan không nói gì, dưới sân hai bên Tiềm Long và Ám Kiếm đều bắt đầu ra tay hung mãnh hơn trước, chỉ là mấy năm nay trình độ trung bình của đặc công Ám Kiếm vốn đã không bằng Tiềm Long, mà bây giờ Tiềm Long lại chiếm cả ưu thế về số lượng cho nên dưới tình huống hai đấu một thế này, Ám Kiếm rõ ràng là ở thế hạ phong.

Lúc trước bảy tám đặc công của Ám Kiếm cũng sớm đã bầm tím mặt mũi, nếu như không phải bên Tiềm Long cố ý nhẹ tay thì sợ rằng mấy người này đã sớm nằm đo đất rồi, bây giờ Đường Kim lại hô lên như thế, mấy người Tiềm Long tự nhiên là không nương tay nữa rồi. Cứ như vậy từng người của Ám Kiếm lần lượt nằm xuống, không đến ba phút sau, tất cả đều đã nằm trên rạp dưới đất, một trận Long Kiếm chi chiến cuối cùng cũng tuyên cáo kết thúc.

Chỉ là lần này bên chiến thắng là Tiềm Long lại không hề vui vẻ chút nào, bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng, vận mệnh của mình vẫn đang nằm trong tay Đường Kim, chỉ cần Đường Kim không vui một cái là bọn họ tùy thời đều có thể giống đám cảnh sát kia, biến thành phế nhân suốt đời.

-Đường Kim, bây giờ chúng ta có thể đi chưa? – nam tử cao gầy dẫn đội của Tiềm Long nhìn Đường Kim chậm rãi hỏi.

-Phỉ Phỉ thân ái, nàng còn muốn xem phim chưởng nữa không? – Đường Kim quay đầu hỏi Lạc Phỉ Phỉ.

-Ta chỉ muốn biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thôi! – Lạc Phỉ Phỉ phẫn hận nhìn Đường Kim một cái, nàng rất muốn bỏ đi cho xong, nhưng bây giờ không nói Đường Kim sẽ không để cho nàng rời đi dễ dàng, cho dù hắn có để cho nàng đi thì nhiệm vụ chống khủng bố này của nàng có được coi là hoàn thành không đây?

-Đó là một câu chuyện rất dài… ngày xửa ngày xưa, có một soái ca tên là Đường Kim, hắn quen một mỹ nữ tên là Lạc Phỉ Phỉ, mỹ nữ tên là Phỉ Phỉ kia có đôi môi mềm mại đỏ tươi, có hai ngọn núi tuyết cao vút… - Đường Kim bắt đầu tiết mục kể chuyện cổ tích, chỉ là vừa nó đến đây thì Lạc Phỉ Phỉ đã nhịn không được xấu hổ mắng lớn:

-Im miệng!

-Vài chục ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Lạc Phỉ Phỉ, thậm chi có vài người còn nhìn vào bộ vị cao vút kia của nàng, thần sắc có chút cổ quái.

-Phỉ Phỉ thân ái, ta đang kể lại mọi chuyện cho nàng mà! – Đường Kim ra vẻ ngây thơ vô số tội.

-Đơn giản một chút đi. – Lạc Phỉ Phỉ trợn mắt nhìn Đường Kim.

-OK, vậy thì đơn giản một chút, rất nhiều người đánh một người, một người lại đánh rất nhiều người, cuối cùng là rất nhiều người đánh với rất nhiều người… hết rồi! – Đường Kim nghiêm túc kể.

-Phụt!

Mấy nữ binh trong đội đặc công Hắc Phượng không nhịn được mà cười ồ lên, bạn trai của đội trưởng cũng thật là vui tính!

Đám người Tiềm Long cũng thấy giở khóc giở cười, tên gia hỏa Đường Kim này cũng thật là trẻ trâu.

Lạc Phỉ Phỉ dùng đôi mắt xinh đẹp hung hăng nhìn Đường Kim, một bộ dáng giống như hận không thể cắn một miếng thịt từ trên bộ mặt cợt nhả của hắn xuống, tên hỗn đản này, lại dám trêu ghẹo nàng?

-Vậy ngươi nói kĩ càng hơn một chút đi! – Lạc Phỉ Phỉ cuối cùng cũng không có dám cắn Đường Kim, nàng chỉ cắn răng nói.

-Mỹ nữ đúng là dễ thay đổi a. – Đường Kim cảm khái một câu:

-Nói một cách kĩ càng thì đây là một vụ khủng bố xuất phát từ một vụ giải tỏa nhà đất, Phỉ Phỉ thân ái, công ty thiết kế An Cư này thực ra là một công ty giải phóng mặt bằng, Đồ Long tiểu tổ chúng ta có một người tên là Lạc Doãn Hàn, Lạc Doãn Hàn có bạn gái tên là Tâm Lam, nhà Tâm Lam có một tòa nhà 6 tầng bị công ty này nhìn trúng, chúng muốn cưỡng chế giải tỏa, Lạc Doãn Hàn đương nhiên là không thể trơ mắt nhìn bạn gái bị bắt nạt được, ờ…hình như nói hơi nhiều… đơn giản một chút là đám người này nhân một đêm trời tối không trăng không sao, nhân lúc Lạc Doãn Hàn và bạn gái đang sung sướng thì chúng bỗng lẽn vào nhà đánh trọng thương Lạc Doãn Hàn, bây

giờ Lạc Doãn Hàn vẫn đang nằm viện!

Nói tới đây Đường Kim không nhịn được cảm thán:

-Ta nghĩ là đám gia hỏa này quá thất đức, đánh người cũng không thể chọn lúc đó ra tay chứ, haiz… các người nói xem, nếu các người đang xxx cùng bạn gái mà có người đột nhiên tới đánh lén, như vậy có phải là quá thất đức không?

Mấy nam nhân bên phía Tiềm Long theo quán tính khẽ gật đầu một cái, há chỉ là thất đức thôi sao? Đây phải nói là mối thù cmn không đội trời chung!

Châu Phi và Lưu Đan lúc này chỉ cảm thấy cạn cmn lời, hình như lúc Lạc Doãn Hàn bị đánh, hắn không hề cùng Tâm Lam làm cái gì đó kia a?

-Sao đó thì sao? – Lạc Phỉ Phỉ hỏi tiếp.

-Người của chúng ta bị một đám lưu manh đánh, chúng ta đương nhiên là phải trả thù rồi, kết quả là hai người họ đi tìm mấy tên giả hỏa đang nằm dưới đất kia, nhưng bọn chúng đã không chịu giúp đỡ còn bảo họ đi tìm cảnh sát. – Đường Kim chỉ vào mấy đặc công của Ám Kiếm rồi lại chỉ vào đám cảnh sát vừa bị phế bỏ:

-Thế là một họ lại đi tìm đám cảnh sát này, chỉ tiếc là đám cảnh sát là lại cùng một giuộc với đám lưu manh kia, không có biện pháp, hôm nay ta phải tự mình xuất mã đập cho đám lưu manh kia một trận, thuận tiện thanh toán luôn với đám cảnh sát này, cuối cùng là để cho mấy người của Ám Kiếm nếm thử một chút cái cảm giác bị bắt nạt mà không có ai giúp.

Nói đến đây Đường Kim lại quay ra nhìn Lạc Phỉ Phỉ:

-Thân ái à, bây giờ nàng đã hiểu chưa?

-Nói vậy là tất cả những việc này đều từ vụ giải tỏa mặt bằng kia mà ra? – Lạc Phỉ Phỉ có ức chế.

Mấy người Tiềm Long cũng đang cảm thấy vô cùng ức chế, cmn, việc bé cỏn con vậy có cần xé ra to thế không?

-Phỉ Phỉ thân ái, nàng sai rồi, vẫn đề không phải là giải tỏa hay đền bù gì hết, vấn đề là người của chúng ta bị đánh – Đường Kim nghiêm túc nói.

-Vậy cũng không đến mức phải làm lớn chuyện lên như thế chứ? – Lạc Phỉ Phỉ bực mình nói.

-Ta nghĩ là ta cần thiết phải phát đi cho Tiềm Long một thông điệp, đó là bọn họ có thể bắt nạt người của Ám Kiếm, nhưng đừng có đụng đến người của Đồ Long tiểu tổ. – Đường Kim chậm rãi nói, câu nói này của hắn đồng thời cũng truyền vào tai tất cả những người của Tiềm Long và Ám Kiếm có mặt ở đây.

Khẽ ngừng một chút, Đường Kim nhìn mấy đặc công của Tiềm Long rồi lại nhìn mấy đặc công của Ám Kiếm đang cố gắng bò dậy kia, từ từ phun ra một câu:

-Bây giờ các người có thể đi rồi, lúc báo cáo với cấp trên thì các ngươi nhớ thêm vào một câu là soái ca vĩ đại nhất trong lịch sử - Đường Kim đã chính thức trở lại vài lợi hại hơn xưa!

-Chúng ta sẽ chuyển lời. – nam tử cao gầy của Tiềm Long nhàn nhạt đáp một câu sau đó liền quay người rời đi, những người khác của Tiềm Long cũng không hề do dự mà lập tức theo bước hắn.

Mấy người của Ám Kiếm mãi đến vài phút sau mới đứng dậy hết được, nghỉ ngơi một lúc họ mới khôi phục lại được chút sức lực, từng người một điều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Đường Kim rồi cũng lần lượt rời đi.

Mãi đến lúc này thì Châu Phi và Lưu Đan mới mờ mờ hiểu ra, sở dĩ Đường Kim muốn làm lớn chuyện hơn nữa còn cố ý để cho Tiềm Long và Ám Kiếm cùng tới đây là để tuyên cáo với tất cả bọn họ, hắn đã chính thức trở lại, Đường Kim dùng một phương thức bá đạo đến không ngờ để tuyên cáo sự trở lại cường thế của hắn.

Tin rằng trong hôm nay, bất luận là Tiềm Long hay là Ám Kiếm đều sẽ biết một chuyện, đó là tên gia hỏa vô cùng nghịch thiên, người một tay định thắng thua của Long Kiếm chi chiến sau đó mất tích hai năm – Đường Kim đã chính thức trở lại.

Chương 647: Lần sau sẽ bù đắp cho nàng.

-Được rồi, chúng ta cũng về thôi. – Lạc Phỉ Phỉ vùng ra khỏi vòng tay của Đường Kim rồi từ trên nóc xe nhảy xuống.

Bây giờ nàng đã xác định được đây căn bản không phải là một vụ khủng bố mà chỉ là do tên gia hỏa Đường Kim cố ý quậy phá, nếu đã như vậy thì cứ mặc tên giả hỏa này ở lại mà thu xếp, nàng bây giờ chỉ muốn tránh xa tên gia hỏa này thôi.

-Phỉ Phỉ mỹ nữ, nàng đừng đi a, ta đã đặt bàn trước rồi, buổi trưa chúng ta cùng đi ăn cơm đi. – Đường Kim thấy Lạc Phỉ Phỉ định rời thì thì lập tức lên tiếng muốn giữ nàng lại, sau đó hắn lại quay sang đám nữ binh:

-Các người muốn ăn một bữa thật lớn không? Ta mời khách!

-Được đó được đó… - cả đám nữ binh vui sướng hò reo.

-Được cái gì chứ, về doanh trại! – Lạc Phỉ Phỉ quát to.

-Thân ái à, nàng như vậy là không đúng rồi, nàng có thể cùng ta ăn cơm trưa , sao lại bắt họ về doanh trại chứ, nàng không cần phải ghen đâu, lát nữa chúng ta sẽ ngồi phòng bao, bọn họ ngồi ở đại sảnh… - Đường Kim đang được thế lấp liếm thì chợt ngừng lại, sau đó hắn quay đầu nhìn ra phía đường lớn.

Một tiên nữ áo trắng đang yên lặng đứng ở bên đường và nhìn sang phía này, nàng chính là Vân Vũ Tuyết.

Hai năm không gặp Vân Vũ Tuyết cũng không thay đổi gì nhiều, Đường Kim chỉ cảm thấy bất ngờ vì nàng xuất hiện quá nhanh mà thôi.

-Ờ.. Phỉ Phỉ mỹ nữ, xem ra chúng ta muốn ăn cơm cùng nhau thì phải đợi lần sau rồi, đừng giận nhé, lần sau ta sẽ bồi đắp cho nàng. – Đường Kim vừa nói xong thì lập tức ôm lấy Lạc Phỉ Phỉ và hôn mạnh một cái lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Ba mươi giây sau hắn mới buông Lạc Phỉ Phỉ ra rồi lắc mình một cái đã tới phía đối diện bên đường lớn. Cùng lúc đó thì Châu Phi và Lưu Đan cũng nghe được tiếng của Đường Kim vọng lại:

-Các người về bệnh viện trước đi, ta sẽ tới ngay.

Lạc Phỉ Phỉ đỏ bừng mặt, không biết là do quá xấu hổ hay do phẫn nộ dị thường nữa, đám nữ binh thì thầm nhủ trong lòng, đội trưởng quả nhiên là giận dỗi rồi, bạn trai của đội trưởng cũng thật là, tự nhiên lại đổi ý không đi ăn cùng đội trưởng nữa!

ể ầ ầĐáng thương cho Lạc Phỉ Phỉ, nàng vừa bị phi lễ vừa bị hiểu lầm thêm lần nữa.

-Đội trưởng, bạn trai tỷ thật là lợi hại a! – một nữ binh cảm khái một câu làm cho Lạc Phỉ Phỉ nhất thời có xung động muốn đập đầu xuống đất, nàng chỉ muốn hét ầm lên:

-Tên hỗn đản đó không phải bạn trai ta!

Nhưng cuối cùng nàng cũng không có hét lên như vậy, bởi vì nàng biết rằng bây giờ có muốn mọi người tin rằng Đường Kim không phải là bạn trai nàng thì cũng đã quá khó rồi.

Đưa ánh mắt về phía trước, Lạc Phỉ Phỉ mờ mờ thấy được Đường Kim đang đứng bên cạnh một nữ tử áo trắng, bộ dáng có vẻ rất thân thiết, lập tức trong lòng nàng nổi lên một cảm giác cực kì khó tả…

Giữa đường lớn, một nam một nữ sóng vai nhau mà đi, nam mặc phong y, nhìn từ xa thì khí chất xuất thần tuấn lãng, nữ tử càng là thanh lệ thoát tục, hoàn toàn có thể xưng là tiên nữ.

Đôi nam nữ này tất nhiên là Đường Kim và Vân Vũ Tuyết, lúc Đường Kim im lặng thì khí chất của hắn cũng khá là xuất trần chỉ là vừa mở mồm ra thì khí chất ấy lập tức bị thối cmn mất, còn Vân Vũ Tuyết thì trong bất cứ tình huống nào nàng vẫn luôn luôn ra dáng một tiên nữ.

-Đường Kim đệ đệ, hai năm không gặp hình ngươi lại cao hơn thì phải, xem ra bây giờ mới chân chính trưởng thành nha. – Vân Vũ Tuyết cười hiền hòa, rõ ràng là lần này có thể gặp lại Đường Kim trong lòng nàng cảm thấy khá vui vẻ.

-Vũ Tuyết tỷ tỷ, ta có chút nghi hoặc, tại sao lần nào tỷ cũng có thể tìm chính xác vị trí của ta vậy? – Đường Kim bỗng lên tiếng hỏi, thực ra vấn đề này hắn đã phát hiện từ hai năm trước rồi, chỉ là hắn không thèm để ý mà thôi, chỉ là lần này Vân Vũ Tuyết vẫn cứ rất nhanh đã tìm được hắn nên hắn mới bắt đầu ý thức được là dường như có gì đó sai sai, lẽ nào Vân Vũ Tuyết cũng để lại trên người hắn một loại ấn kí giống như Đồng Tâm Tỏa của Băng Cung sao?

-Rất đơn giản, hai năm trước tỉ có vãi trên người ngươi một loại dược thủy rất đặc thù, loại dược thủy này sẽ phát tán ra một mùi vị đặc biệt trong không khí, trong vòng ba năm sẽ không hề tán đi, cho nên nếu ta biết ngươi ở tỉnh Thiên Nguyên này thì tìm ngươi sẽ rất dễ ràng. – Vân Vũ Tuyết khẽ cười một tiếng rồi chuyển sang chuyện khác:

-Đường Kim đệ đệ, nếu ta đoán không nhầm thì hai năm qua đệ luôn ở trong Thiên Đạo Tiên Cảnh đó hả?

-Vũ Tuyết tỷ tỷ quả nhiên vừa xinh đẹp lại thông minh. – Đường Kim cười hì hì.

-Đường Kim đệ đệ, là địch nhân như thế nào mà lại có thể làm đệ phải trốn trong đó tận hai năm vậy? – trên mặt Vân Vũ Tuyết lộ ra một tia nghi hoặc:

-Hơn nữa, trong hai năm nay thực lực của đệ hình như không có tăng tiến chút nào cả, lẽ nào hai năm nay đệ chỉ trốn ở trong đó không làm gì?

-Vũ Tuyết tỷ tỷ, không phải là hai năm ta chỉ biết trốn không, chẳng qua là ta phải dùng thời gian hai năm ở trong đó mới giải quyết được địch nhân kia mà thôi. – Đường Kim lười biếng đáp.

Vân Vũ Tuyết khẽ trầm mặc một lát, sau đó nàng đột nhiên hỏi:

-Đường Kim đệ đệ, địch nhân kia là Hàn Băng sao?

-Tỷ biết Hàn Băng? – Đường Kim hỏi lại.

-Cũng không tính là quen biết, nhưng nàng ta là cung chủ Băng Cung, người trong Tiên môn không ai là không biết. – Vân Vũ Tuyết đột nhiên dừng bước, dùng một ánh mắt quái dị nhìn Đường Kim:

-Ngươi có thể giằng co hai năm với Hàn Băng mà không việc gì, Đường Kim đệ đệ, không thể không nói tỷ tỷ ta thực sự rất bội phục đệ đấy!

-Vũ Tuyết tỷ tỷ, Hàn Băng kia đáng sợ như vậy sao? – Đường Kim tùy ý hỏi.

Cho dù đã ở cùng Hàn Băng tới hai năm, hơn nữa bây giờ Hàn Băng kia cũng đã xem như là một nữ nô của hắn, nhưng trên thực tế thì mãi đến bây giờ, hiểu biết của Đường Kim về Hàn Băng vẫn rất có hạn.

-Trong cả Tiên môn có rất nhiều môn phái và gia tộc, trong những môn phái đó thì Băng Cung là một môn phái có quy mô nhỏ nhất, cả Băng Cung cũng chỉ có bốn người mà thôi. – Vân Vũ Tuyết chậm rãi nói:

-Nhưng mà cho dù người của Băng Cung rất ít nhưng Băng Cung là là môn phái đáng sợ nhất trong Tiên môn, ai cũng không dám đắc tội bọn họ.

-Chỉ có 4 người? – Đường Kim có chút kinh ngạc, như vậy cũng quá ít đi.

-Đúng vậy, chỉ có 4 người, hơn nữa đều là nữ nhân. – Vân Vũ Tuyết tiếp tục bước đi từ từ về phía trước:

-Thực ra Băng Cung có hai vị cung chủ, mỗi vị có một đệ tử, đây là kết cấu của cả Băng Cung, một khi vị cung chủ nào đó chết đi thì đệ tử của họ sẽ tiếp nhận vị trí cung chủ và mới được phép thu nạp đồ đệ, cũng chính là nói Băng Cung nhiều nhất cũng chỉ có 4 người mà thôi.

Khẽ ngừng một chút, Vân Vũ Tuyết lại bổ sung một câu:

-Tuy rằng Băng Cung không nhiều người nhưng mỗi người đều khá đáng sợ, có một câu nói được lưu truyền trong Tiên môn rằng nếu Băng Cung muốn giết ai thì cho dù người đó có chạy tới chân trời góc biển cũng sẽ không thoát khỏi cái chết.

-Như vậy hả. – Đường Kim tự lẩm bẩm một câu, đối với năng lực truy sát người khác của Băng Cung thì Đường Kim đã được đích thân lãnh giáo, cái gọi là Truy Hồn Tỏa kia đúng thật là rất lợi hại.

-Đường Kim đệ đệ, theo ta được biết thì Hàn Băng đã quay về Băng Cung, mà đệ bây giờ vẫn an nhiên vô sự, lẽ nào trong hai năm ở cùng nhau hai người đã hòa giải rồi sao? – lúc này Vân Vũ Tuyết lại cảm thấy càng nghi hoặc hơn.

-Cái này… Vũ Tuyết tỷ tỷ, nếu như ta nói là Hàn Băng đã đem lòng yêu ta, tỷ có tin không? – Đường Kim ra vẻ nghiêm túc hỏi.

Chương 648: Đệ đã không cần đến ta nữa rồi.

-Đường Kim đệ đệ, nếu ngươi không muốn nói chuyện xảy ra ở bên trong thì tỷ tỷ ta cũng không hỏi nữa. – Vân Vũ Tuyết khẽ cười một cái, đương nhiên là nàng không tin lời nói bậy của Đường Kim rồi:

-phải rồi, Đường Kim đệ đệ, đệ gọi ta tới đây có phải là còn có việc khác không?

-Cái này à… thực ra ta muốn mượn Vũ Tuyết tỷ tỷ một món đồ. – Đường Kim giả vờ nghiêm túc nói.

-Mượn thứ gì? – Vân Vũ Tuyết hỏi.

Đường Kim cười hì hì:

-Mượn y thuật của tỷ dùng một chút.

Vân Vũ Tuyết không nhịn được lắc đầu:

-Đệ muốn tỷ chữa trị cho người khác thì có nói thẳng là được rồi.

-Vũ Tuyết tỷ tỷ, thực ra trị bệnh là chuyện nhỏ, ta có việc càng quan trọng hơn muốn tìm tỷ. – Đường Kim nói xong liền nắm lấy tay Vân Vũ Tuyết rồi trực tiếp biến mất.

Một giây sau hai người đã có mặt trong Thiên Đạo Tiên Cảnh.

-Linh khí nơi này vẫn nồng hậu như vậy, đúng là làm cho người ta tinh thần sảng khoái a! – Vân Vũ Tuyết than nhẹ một tiếng.

-Vũ Tuyết tỷ tỷ, ta biết tỷ vẫn thích nơ này mà. – Đường Kim kéo tay Vân Vũ Tuyết đi vào trong căn nhà gỗ, đến thẳng căn phòng xếp đan dược:

-Hai năm nay ta ở trong này không hề nhàn dỗi, ta luyện được không ít đan dược nè!

Vân Vũ Tuyết không có lên tiếng, nàng bước tới cầm một cái bình và đổ ra một viên đan dược, mày liễu khẽ chau lại, sau đó lại lấy lên một cái bình nữa, đổ ra vài viên đan dược, vừa nhìn một cái thì chân mày nàng càng nhăn lại.

Mất mấy phút thời gian thì Vân Vũ Tuyết mới xem qua hết chỗ đan dược mà Đường Kim luyện ra, đầu tiên nàng chau mà, sau đó thì chân mày mới từ từ dãn ra, đến cuối cùng nàng thu lại hết số đan dược kia, quay đầu nhìn Đường Kim, trong mắt xuất hiện biểu tình đầy thưởng thức, thậm chí còn có chút bội phục:

-Đường Kim đệ đệ, hai năm không gặp, không ngờ trình độ luyện đan của đệ đã đạt đến cảnh giới cao như thế.

-Vũ Tuyết tỷ tỷ, thiên tài như ta thì chỉ có việc ta không muốn làm chứ không có việc ta không làm được. – Đường Kim cười tự sướng.

Vân Vũ Tuyết khẽ gật đầu, dường như là tán thành với Đường Kim, sau đó nàng khẽ trầm ngâm một lát rồi nói:

-Đường Kim đệ đệ, thực ra với trình độ hiện tại của đệ thì đệ đã không cần đến ta nữa rồi.

-Vũ Tuyết tỷ tỷ, đầu tiên là ta không muốn làm một luyện đan sư chuyên nghiệp tối ngày chỉ quanh quẩn ở đây để luyện đan, thứ hai là ta tin rằng trên phương diện luyện đan tỷ nhất định còn có thiên phú đặc biệt của riêng mình, Tiên môn đệ nhất thần y không phải là hư danh, tỷ nhất định là có năng lực đặc thù nào đó… Còn nữa, bây giờ ta đã chán ngấy nơi này rồi, đối với ta mà nói thì nơi này không khác gì nhà tù cả. – Đường Kim nói đến đây thì khẽ ngừng một chút, sau đó mới nói tiếp:

-Cuối cùng, quan trọng nhất là Vũ Tuyết tỷ tỷ, không cần biết ta có cần tới sự giúp đỡ của tỷ nữa hay không thì những thứ đồ trong Thiên Đạo Tiên Cảnh này đều có một phần của tỷ.

-Đường Kim đệ đệ, xem ra hai năm nay đệ sống không có được như ý a! – Vân Vũ Tuyết khẽ cười một cái:

-Đệ có lòng như vậy đúng là không uổng công lúc đầu ta đã nhận đệ là đệ đệ kết nghĩa, nếu đệ đã nói thế thì tỷ tỷ ta chỉ có thể tiếp tục làm luyện đan sư riêng của ngươi rồi, bây giờ có cần tỷ tỷ đem số đan dược bán thành phẩm này luyện thành đan không?

-Ừm, không cần quá gấp. – Đường Kim tùy ý nói, số đan dược này đúng thật mới chỉ là bán thành phẩm, sở dĩ nó là bán thành phẩm không phải là vì Đường Kim luyện đan thất bại mà là hắn cố ý làm vậy, nếu như luyện đan thất bại mà ra bán thành phẩm thì nó đã ngang như phế phẩm cmnr, nhưng mà số đan dược Đường Kim luyện ra thì chỉ cần luyện thêm một chút nữa là có thể trở thành đan dược chân chính rồi, chính vì như thế nên Vân Vũ Tuyết mới nói là trình độ luyện đan hiện tại của Đường Kim đã rất cao rồi.

-Nếu như không gấp thì trước tiên tỷ ra ngoài an bài mọi việc bên ngoài đã. – Vân Vũ Tuyết khẽ gật đầu:

-Không dấu gì đệ, ở nhà của tỷ đang có không ít người đợi tỷ đấy.

-Không vấn đề gì. – Đường Kim lại kéo tay Vân Vũ Tuyết, lần nữa xuất hiện tại đường lớn ở thành phố Lạc Bắc:

-Vũ Tuyết tỷ tỷ, thật ra mấy việc bên ngoài của tỷ có thể để ta giải quyết giúp ty là được, ta không thích ở lỳ bên trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, ta càng thích thế giới bên ngoài hơn.

-Ừ, ta sẽ an bài. – Vân Vũ Tuyết nhẹ nhàng gật đầu:

-Chỗ này có bằng hữu của đệ cần ta trị thương sao? Mau đưa ta tới đi.

-Được. – Đường Kim cũng không lãng phí thời giam mà trực tiếp kéo Vân Vũ Tuyết cùng biến mất, thuấn di tới bệnh viện số 1 thành phố Lạc Bắc, trực tiếp xuát hiện tại trước cửa phòng bệnh của Lạc Doãn Hàn.

-Đường Kim, ngươi về rồi…a! – Lưu Đan đang chào hỏi Đường Kim thì đột nhiên phát hiện ra Vân Vũ Tuyết ở bên cạnh Đường Kim, nhất thời nàng lập tức kinh hô một tiếng.

Châu Phi cũng trừng mắt, có chút khó tin:

-Vân…Vân tiên tử?

Hai năm trước ở Long Kiếm chi chiến người nổi danh nhất tất nhiên là Đường Kim, nhưng ngoài ra còn một người nữa cũng để lại ấn tượng khá sâu sắc trong lòng Tiềm Long và Ám Kiếm, người này không ai khác chính là tuyệt mỹ thần y Vân tiên tử này. Châu Phi và Lưu Đan đã từng tự mình được thử nghiệm qua y thuật thần kì của Vân tiên tử, hơn kí ức của Vân tiên tử này trong đầu họ vẫn còn in đậm, bây giờ nàng đột nhiên xuất hiện cùng Đường Kim ở nơi này, hai người tất nhiên là kinh ngạc vạn phần rồi.

-Đường Kim, ngươi nói người có thể chữa trị cho Lạc ca là Vân tiên tử sao? – Lưu Đan nhịn không được hỏi một câu.

-Trước tiên xem tình huống đã. – Vân Vũ Tuyết trực tiếp đi vào phòng bệnh, lấy ra một đôi găng tay màu trắng và bắt đầu cúi đầu kiểm tra tình huống của Lạc Doãn Hàn, sau đó mới quay đầu nhìn Đường Kim:

-Có chút nghiêm trọng, nhưng mà có thể chữa được, các người ra ngoài trước đi.

-Đan tỷ, cái này… - Tâm Lam có chút phát ngốc, rõ ràng là nàng chưa hiểu tình huống này là thế nào.

Lưu Đan vội vàng kéo Tâm Lam ra ngoài phòng bệnh, Châu Phi cũng lập tức theo ra rồi tiện tay đóng cửa lại.

-Tâm Lam, cô yên tâm đi, Vân tiên tử kia tuyệt đối là thần y y thuật cao nhất trên đời này, nàng nói có thể chữa thì nhất định là có thể! – Lưu Đan thấp giọng nói với Tâm Lam.

-Đường Kim, ta thực sự phục ngươi sát đất rồi, ngươi rất quen thân với vị Vân tiên tử này sao? – Châu Phi nhìn Đường Kim tò mò hỏi.

-Nàng là chị gái kết nghĩa của ta. – Đường Kim thản nhiên đáp.

-Chị gái kết nghĩa?

Trên mặt Châu Phi và Lưu Đan lập tức lộ ra vẻ cổ quái, chị gái kết nghĩa của tên gia hỏa này quá nửa không phải là kết nghĩa kiểu thuần khiết đơn giản như vậy ha…?

-Ta là Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu xinh đẹp… - đúng lúc này thì chuông điện thoại của Đường Kim lại vang lên, hắn cầm điện thoại lên thì phát hiện là một vị chị gái nuôi khác gọi tới.

-Thanh tỷ, tỷ đang ở đâu thế? – Đường Kim nhấc máy hỏi.

Chương 649: Một chị gái nuôi khác.

-Ta đang ở cục, nhưng mà sắp tan ca rồi. – thanh âm của Đường Thanh Thanh từ đầu dây bên kia truyền tới:

-Vụ án hôm qua đã phá được rồi, tỷ tạm thời đang rảnh, hay là trưa nay cùng đi ăn cơm đi?

-Ok! – Đường Kim không hề do dự, đáp ứng luôn:

-Ăn ở đâu nhỉ?

ế ầ ổ ắ ầ-Có một tửu điếm mới mở tên là Hoàng Gia, ở lầu một có buffet Hoàng Gia ăn cũng khá ổn, sáng giờ chắc đệ chưa ăn cơm hả? – Đường Thanh Thanh ân cần hỏi.

-Chưa ăn a, Thanh tỷ thấy được thì cứ quyết định ở đó ăn trưa đi. – Đường Kim nhanh chóng đáp.

-Ừm, vậy được, chúng ta gặp nhau lúc 12 giờ trưa ở trước cửa Hoàng Gia đại tửu điếm nhé, tỷ cúp máy đây. – Đường Thanh Thanh vội vàng nói một câu rồi lập tức cúp máy.

Đường Kim cất điện thoại đi rồi quay sang nói với Châu Phi và Lưu Đan:

-Lát nữa ta phải đi rồi, một chị gái nuôi khác tìm ta, sau này các người có việc gì thì cứ gọi điện cho ta là được.

Một chị gái nuôi khác?

Châu Phi và Lưu Đan đều cạn cmn lời, tên gia hỏa này rốt cục là có bao nhiêu tỷ tỷ kết nghĩa đây?

Kinh thành.

Tổng bộ Ám Kiếm.

Trong một căn phòng nào đó, vài người đang tụ họp.

-Qúa là ngông cuồng đi, Đường Kim đang làm trò gì thế? Lẽ nào muốn tự lập môn hộ sao?

-Đúng là vô pháp vô thiên, hoàn toàn không xem Ám Kiếm chúng ta ra gì mà, mất tích hai năm xong rồi thái độ càng ngang ngược hơn hả?

-Nhất định phải cho hắn một trận giáo huấn, để hắn ngoan ngoãn một chút!

… Việc phát sinh ở thành phố Lạc Bắc rất nhanh đã truyền tới kinh thành, sự trở lại vô cùng cường thế của Đường Kim với Ám Kiếm mà nói vốn là một tin tức tốt, chỉ là lúc Đường Kim dùng phương tức như thế kia để tuyên bố hắn đã trở lại thì ngang như là tát một cái thật đau vào mặt Ám Kiếm vậy, điều này lập tức làm cao tầng của Ám Kiếm phẫn nộ không thôi.

Duy chỉ có Kiếm Ngấn là vẫn chấn định, sắc mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, hắn chỉ đứng yên một chỗ không nói gì.

-Nói xong chưa? – Đợi đám người kia hò hét khoảng 10 phút, Kiếm Ngấn mới nhàn nhạt phun ra một câu:

-Nếu như nói xong rồi thì giờ tới lượt ta nói.

Trong phòng lập tức yên tĩnh xuống, mọi người đều nhìn về phía Kiếm Ngấn xem hắn định nói gì.

-Các ngươi có ai muốn đích thân đi giáo huấn Đường Kim không? – Đường Kim quét mắt nhìn xung quanh một lượt rồi nhàn nhạt hỏi.

Cả đám người quay mặt nhìn nhau nhưng tuyệt nhiên không có ai đáp.

-Nếu như các người không dám đích thân đi giáo huấn hắn, vậy thì ta hi vọng sau này các người đừng có nhắc tới chuyện giáo huấn Đường Kim nữa, bởi vì ta tin rằng Tiềm Long sẽ rất vui mừng nếu như thấy chúng ta như vậy. – Kiếm Ngấn nói.

Cả đám người đều trầm mặc xuống, sắc mặt đều có chút xấu hổ.

Mãi đến nửa phút đồng hồ sau mới có người lên tiếng:

-Nhưng mà Kiếm Ngấn lão đại, lẽ nào chúng ta cứ mặc kệ tên Đường Kim kia làm sằng làm bậy sao?

-Vấn đề của Đường Kim, Tâm Tĩnh sẽ giải quyết. – Kiếm Ngấn thản nhiên đáp rồi quay người đi ra khỏi phòng.

Ngày hôm ấy không chỉ Tiềm Long và Ám Kiếm nhận được tin tức Đường Kim đã trở lại mà còn cả một số đại gia tộc ở kinh thành cũng nhận được tin này, có người vui cũng có người buồn, Đường Kim vừa mới trwor lại đã dám dằn mặt cả Tiềm Long lẫn Ám Kiếm càng làm cho một số người bắt đầu cảm thấy bất an.

Tuy rằng Đường Kim đã liệu tới tình huống như thế này, hoặc đây chính là tình huống mà hắn muốn nhìn thấy nhất, nhưng bây giờ hắn không thèm quan tâm ở kinh thành cụ thể đang phát sinh những gì, lúc này hắn đã về đến thành phố Ninh Sơn, còn Vân Vũ Tuyết cũng đã yên vị bên trong Thiên Đạo Tiên Cảnh.

Chỉ có Tâm Lam và Lạc Doãn Hàn vừa mới tỉnh lại là cảm thấy có chút bất an, bọn họ còn chưa kịp cảm ơn Đường Kim thì Đường Kim đã đi mất.

Hoàng Gia đại tửu điếm nằm ở thành tây của Ninh Sơn, đó là một tửu điếm ( khách sạn) 5 sao mới được mở cuối năm ngoái, đây cũng là khách sạn năm sao thứ hai ở Ninh Sơn, chỉ có điều là do mới mở nên điều kiện có vẻ tốt hơn khách sạn Thiên Kiêu một chút, trong mắt của người dân Ninh Sơn lúc này thì nó hiện tại chính là khách sạn số một ở Ninh Sơn.

Ở tầng một của Hoàng gia đại tửu điếm có buffet Hoàng Gia, tuy rằng là đồ ăn tự chọn nhưng giá của nó thấp nhất cũng phải 480 tệ một người ( khoảng hơn củ rưỡi) , cái giá này làm không ít người phải dừng bước, cũng làm cho sảnh ăn này trở thành một trong những sảnh ăn cao cấp nhất ở Ninh Sơn.

Bây giờ là 12 giờ đúng, người người ra vào khách sạn đều không kìm được mà khẽ liếc qua một cô cảnh sát xinh đẹp đứng trước cửa khách sạn vài giây, cô cảnh sát này thực sự là quá xinh đẹp, chỉ là không ít người biết thân phận của nàng nên không dám tới lăm le làm quen, dù sao thì bạo lực cảnh hoa đại danh đỉnh đỉnh cũng không dễ trêu trọc chút nào.

-Tiểu đệ đáng chết, sao giờ này vẫn chưa tới chứ? – cô cảnh sát xinh đẹp kia tất nhiên là Đường Thanh Thanh, mười phút trước nàng đã có mặt ở đây, nhưng mà bây giờ đã tới giờ hẹn rồi mà Đường Kim còn chưa có chịu tới.

Nếu như để người khác biết được Đường Thanh Thanh mời một nam nhân ăn cơm mà nam nhân kia còn đi muộn thì sợ là sẽ không ít người phải đập đầu vào tường, đúng là cuộc đời thật lắm bất công, thằng bao nhiêu sữa thằng không hộp nào, ông trời có còn thiên lý nữa không đây?

Phải biết là thời đại này chỉ cần nữ nhân có chút nhan sắc thì hẹn hò tới trễ cũng là chuyện bình thường, còn nếu xinh đẹp như Đường Thanh Thanh thì đừng nói đi muộn năm mười phút gì đó, cho dù nàng có đi muộn một hai tiếng thì người ta vẫn sẽ nguyện ý đợi nàng. Nhưng mà bây giờ hình như mọi thứ đang bị đảo lộn, mỹ nữ như Đường Thanh Thanh mà còn phải đợi một nam nhân hơn mười phút đồng hồ rồi, sao trên đời lại có loại nam nhân như vậy cơ chứ?

Một chiếc ô tô màu đen từ từ tiến đến, xe đậu gần cửa khách sạn, một nam một nữ bước xuống, nam khoảng ngoài 30, ngoại hình tuấn lãng, còn nữ thì trẻ hơn một chút, khoảng 24-25 gì đó, khá là xinh đẹp, cách ăn mặt cũng khá là cuốn hút.

Đôi nam nữ này đi tới trước cửa khách sạn sau đó cùng nhìn thấy Đường Thanh Thanh, ánh mắt tên nam nhân bỗng sáng lên:

-Ý, đây không phải tiểu Đường sao?

-Dương cục trưởng? – Đường Thanh Thanh khẽ chau mày, nhưng nàng vẫn chào hỏi nam nhân này.

Người này tên Dương Tiến Tài, tuy tên nghe có chút tục nhưng có lẽ cũng là nhờ tục danh này của hắn mà hắn làm công việc kinh doanh đặc biệt là khoản thu hút đầu tư khá tốt, bây giờ hắn đang làm cục trưởng cục điều động vốn thuộc thương cục Ninh Sơn.

Chỉ là Đường Thanh Thanh không có ấn tượng gì với Dương Tiến Tài, vị cục trưởng này ngoại hình khá ổn, năng lực làm việc cũng khá ổn nhưng mà nhân cách lại không ra gì, đương nhiên đây cũng không phải nguyên nhân làm Đường Thanh Thanh có ác cảm với Dương Tiến Tài, nguyên nhân chính vẫn là mỗi lần hắn nhìn nàng ánh mắt đều rất khác thường, nếu không phải bề ngoài hắn vẫn tỏ ra lễ độ nho nhã thì nàng đã sớm đập cho hắn một trận rồi.

-Tiểu Đường, cô đang đợi người sao? – Dương Tiến Tài nở một nụ cười hỏi.

Đường Thanh Thanh đang định trả lời thì phía trong khách sạn có vài người đi ra, một nam nhân trong đó nhìn Dương Tiến Tài nhiệt tình chào hỏi:

-Tiến Tài huynh cuối cùng cũng tới rồi, chúng ta đều đang đợi huynh đó.

Nam nhân này vừa nói chuyện vừa liếc qua Đường Thanh Thanh, vừa thấy nàng ánh mắt của hắn lập tức sáng lên:

-Tiến Tài huynh, đây là huynh đưa tới đó hả? Ngon đấy chứ, đúng là có nghĩa khí mà!

Chương 650: Hôm qua tỷ dễ dãi hơn nhiều

Dương Tiến Tài khẽ ngẩn ra, sau đó lập tức xấu hổ vội vàng nói:

-Trần tiên sinh, ông hiểu lầm rồi, đây là một người bạn mà ta vừa ngẫu nhiên gặp thôi, ờ… đây mới là người trong cục chúng ta… mau, mau vào trong thôi!

Dương Tiến Tài vùa nhiệt tình kéo vai Trần tiên sinh kia đi vào vừa thấp giọng nói gì đó vào tai Trần tiên sinh, tiếp theo cả hai cùng đi vào bên trong.

Đường Thanh Thanh thầm phỉ nhổ trong lòng một tiếng, tên Dương Tiến Tài này thì ra còn lôi cả cấp dưới của mình đi tiếp khách.

Tuy rằng nàng nghĩ hành vi của Dương Tiến Tài khá vô sỉ, hơn nữa nàng cũng thấy không đáng cho nữ nhân kia nhưng mà người ta đã nguyện ý như vậy thì Đường Thanh Thanh cũng lười quản, một người mà không tự chân trọng bản thân mình thì còn mong gì có người khác chân trọng mình nữa chứ?

Lúc Đường Thanh Thanh đang âm thầm cảm khái thì vòng eo của nàng bỗng bị siết lại, sau đó nàng lập tức cảm giác được một cỗ khí tức quen thuộc cho nên nàng không có vùng vẫy mà chỉ quay đầu lại khẽ lườm người kia một cái:

-Tiểu đệ, ngươi tới muộn rồi.

-Thanh tỷ, vừa rồi gặp phải chút tắc đường. – Đường Kim cười hì hì rồi đưa ra một lí do.

-Tắc đường thì đệ không thể tự mình chạy tới sao? – Đường Thanh Thanh lại lườm Đường Kim thêm cái nữa sau đó vùng ra khỏi cái ôm của hắn:

-Này, tiểu đệ chết tiệt, sau này không được phép làm thế này với tỷ nữa!

-Thanh tỷ, tỷ cũng biết là ta không thuộc đường mà! – biểu tình của Đường Kim cực kì vô tội, hắn hoàn toàn không để ý đến câu nói kia của Đường Thanh Thanh mà lại dang tay ra ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng.

-Này, tiểu đệ chết tiệt, ngươi đừng có như thế nữa! – Đường Thanh Thanh lại vùng vẫy vài cái nhưng lần này nàng không có vùng ra được.

-Thanh tỷ, làm tỷ tỷ không được quá keo kiệt a. – Đường Kim cười hì hì:

-Tối qua tỷ dễ dãi hơn nhiều a.

Sắc mặt Đường Thanh Thanh lập tức khẽ đỏ, nàng tự nhiên biết Đường Kim nói “dễ dãi” kia là chuyện gì, bộ vị nào đó của nàng cũng đã để cho Đường Kim xoa bóp vài cái để kiểm tra lớn nhỏ, đúng là nàng có chút dễ dãi thật.

-Được rồi ,bỏ tỷ ra đi. – Đường Thanh Thanh lại cố gắng vùng vẫy lần nữa, nàng thấp giọng nói:

-Lúc có người ngoài đệ đừng có như vậy với ta nha!

-Thanh tỷ, như vậy cũng là nói lúc không có ai ta muốn gì cũng được phải không? – Đường Kim nghiêm túc hỏi.

Đường Thanh Thanh liếc Đường Kim một cái đầy vũ mị:

-Tỷ không có nói như thế nhé, ngươi đừng có mà nghĩ lung tung.

Không đợi Đường Kim nói chuyện, Đường Thanh Thanh lại lần nữa vùng vẫy, cuối cùng cũng vùng ra được khỏi vòng tay của Đường Kim, có lẽ là do Đường Kim sẽ tiếp tục ôm lấy mình nên Đường Thanh Thanh lập tức kéo tay hắn rồi nói:

-Trước tiên đi ăn cơm đã!

Đường Kim cũng không có ý định tiếp tục ôm lấy Đường Thanh Thanh nữa, hắn chỉ nắm lấy tay nàng rồi cùng đi vào trong.

Sảnh ăn này hôm nay khá vắng khách, trừ Đường Kim và Đường Thanh Thanh ra thì cũng chỉ có 5 6 người đang ăn cơm mà thôi, còn Dương Tiến Tài lúc trước chắc là đã vào phòng bao rồi.

Hai người lấy thức ăn đầy đĩa sau đó ngồi xuống một cái bàn rồi vừa ăn vừa nói chuyện:

-Tiểu đệ, ngươi không định vài hôm nữa sẽ lại mất tích vài năm đó chứ? – Đường Thanh Thanh nhìn như tùy ý hỏi Đường Kim một câu, nhưng hỏi xong nàng lại nhìn chằm chằm vào Đường Kim đến quên cả ăn, hiển nhiên là nàng rất quan tâm đến câu trả lời của hắn.

-Thanh tỷ, tỷ yên tâm đi, sau này bất luận là lúc nào, chỉ cần tỷ muốn tìm ta thì nhất định sẽ tìm được ta. – Đường Kim nghiêm túc đáp.

Đường Thanh Thanh khẽ thở phào một hơi, nghĩ một chút rồi lại hỏi:

-Vậy sau này đệ định làm gì? Đệ sẽ học hết cấp ba rồi thì đại học chứ?

-Cái này á… thực ra bản thân ta không muốn đi học chút nào, cấp ba hay đại học ta đều không muốn học. – Đường Kim tùy ý đáp:

-Nhưng mà sư phụ ta trước khi mất tích đã muốn ta đi học cho nên trên danh nghĩa ta vẫn phải học hết cấp 3, còn về đại học thì phải xem Khinh Vũ tỷ tỷ có muốn ta đi học không đã, tuy rằng ta không nguyện ý nhưng mà chắc là kiểu gì cũng phải học cùng Cô bé ngốc kia hết mấy năm đại học nữa rồi.

-Vậy đệ định học đại học ở đâu? – Đường Thanh Thanh lại hỏi tiếp.

-Cái này ta cũng không biết, thực ra ta chẳng muốn đi đâu hết, đến lúc đó phải xem Cô bé ngốc và Hàn Tuyết Nhu các nàng đi đâu đã. – Đường Kim đúng thật là chưa có quyết định.

Khẽ dừng lại một chút, Đường Kim lại nhìn Đường Thanh Thanh nghiêm túc nói:

-Thanh tỷ, tỷ yên tâm đi, bất luận ta đi đâu ta cũng sẽ đem tỷ theo.

-Ta mớ không cần đệ đem theo, ta chỉ hỏi thế mà thôi. – Đường Thanh Thanh khẽ lườm Đường Kim một cái, sau đó nàng lập tức khẽ mỉm cười cúi đầu ăn cơm, dường như tâm tình nàng vừa đột nhiên tốt lên không ít.

Nếu là hai năm trước Đường Thanh Thanh nhất định sẽ không bao giờ hỏi những câu hỏi như vậy, nhưng lần này Đường Kim mất tích những hai năm, đợi hắn quay lại thì cũng sắp thi đại học mất rồi, đến lúc đó sợ rằng Đường Kim sẽ không ở lại Ninh Sơn nữa, điều này làm trong lòng Đường Thanh Thanh cảm thấy có chút hụt hẫng, nếu như hắn rời khỏi Ninh Sơn thì nàng sẽ tiếp tục ở lại làm cảnh sát hay sẽ tìm một công việc mới đây?

Đường Thanh Thanh không biết rằng Đường Kim không hề thấy vấn đề này có gì khó giải quyết, bởi vì hắn có năng lực thuấn di cho nên sau này bất luận hắn ở đâu thì hắn cũng đều có thể về Ninh Sơn trong chớp mắt hoặc là thuấn di tới những chỗ khác, cho dù tất cả mọi người đều thiên nam địa bắc mỗi người một nơi, nhưng kì thực đối với Đường Kim mà nói thì hắn vẫn giống như là đang sống cùng tất cả mọi người vậy.

-Thanh tỷ, ba tỷ vẫn khỏe chứ? – Đường Kim tùy ý hỏi một câu.

-Ba ta bây giờ rất tốt, đúng rồi, ba biết đệ trở về rồi, còn muốn ta dẫn đệ về nhà ăn cơm đó. – trên khuôn mặt xinh đẹp của Đường Thanh Thanh khẽ nở một nụ cười xấu hổ.-Hay là, tối nay ta cùng về với tỷ nhé? – cặp mắt Đường Kim khẽ đảo:

-Thanh tỷ, hình như rất lâu rồi ta không có tới xem chỗ tỷ ở a!

Đường Thanh Thanh khẽ lườm Đường Kim một cái, bằng hiểu biết của nàng đối với hắn thì hắn quá nửa không phải là muốn tới nhìn một chút mà là hắn muốn tối nay nằm lại một chút đi! Nghĩ tới đây trên mặt Đường Thanh Thanh bỗng nhiên lộ ra một nụ cười tinh quái:

-Tiểu đệ, tối nay đệ thực sự rảnh sao?

-Đúng thật là rảnh ha. – Đường Kim lập tức đáp.

-Vậy được, buổi tối ta sẽ tới trường đón đệ. – Đường Thanh Thanh khẽ cười một cái, dường như đang nghĩ tới chuyện gì rất hay.

-Không vấn đề. – Đường Kim một lời đáp ứng, trong lòng hắn thì đang nghĩ, không biết thanh tỷ đang định chơi trò gì đây, mọi ngày nhìn nàng khá thật thà mà hôm nay sao nụ cười của nàng lại giống như một chú hồ ly nhỏ thế kia.

Đường Kim không hề nghĩ nhiều về vấn đề này, hắn vui vẻ cùng Đường Thanh Thanh ăn hết bữa cơm này, trong lúc ăn cơm thì hai người còn nói thêm vài chuyện về những vụ án hay những gì Đường Thanh Thanh làm trong thời gian gần đây, mãi đến hai giờ chiều thì hai người mới rời đi.

Chỉ là vừa bước ra đến cửa khách sạn thì có vài người lập tức bước tới phía họ, dẫn đầu chính là 2 người lúc trước Đường Thanh Thanh gặp ở cửa Dương Tiến Tài và Trần tiên sinh kia.

-Tiểu Đường. – Dương Tiến Tài lập tức đi lên chào hỏi một câu đồng thời dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Đường Kim:

-Vị này là?

Chương 651: Ta đánh ngươi đấy!

-Dương cục trưởng, đây là đệ đệ của ta, có việc gì không? – Đường Thanh Thanh khẽ chau mày.

-Là thế này, vị này là Trần tiên sinh đến từ Thiên Hải, mấy vị kia đều là đồng bạn của Trần tiên sinh, Trần tiên sinh muốn làm quen với cô một chút. – Dương Tiến Tài tới gần Đường Thanh Thanh thấp giọng nói:

-Tiểu Đường à. Ta biết là việc này không liên quan đến cô, nhưng mà vị Trần tiên sinh này là một nhà đầu tư lớn, ông ấy chỉ muốn làm quen cô mà thôi, sẽ không ép cô làm việc mình không thích đâu, hay là.. cô làm quen với ông ấy một chút đi, tùy tiện bắt tay một cái là được, thế nào hả?

-Dương cục trưởng, không bằng ông trực tiếp nói với Trần tiên sinh là ta không muốn quen biết ông ta đi. – Đường Thanh Thanh có chút tức giận hừ lạnh một tiếng.

Thanh âm của Đường Thanh Thanh khá lớn, Trần tiên sinh kia tự nhiên là cũng nghe được, trên mặt hắn lập tức lộ ra biểu tình rất khó coi, nhưng mà hắn không có phát hỏa với Đường Thanh Thanh mà chỉ quay sang nhìn Dương Tiến Tài nói:

-Tiến Tài huynh, xem gia hoàn cảnh đầu tư của các người không thực sự tốt a, cảnh sát ở chỗ các người có thái độ như thế, nếu như ta đầu tư ở đây thì vấn đề an toàn biết làm thế nào a!

-Trần tiên sinh, ông đừng hiểu lầm, chúng tôi ở đây bất luận là chính phủ hay là dân chúng đều rất nhiệt tình, hay là ông cứ lên xe ngồi trước để ta nói chuyện với td một chút, thế nào hả? – Dương Tiến Tài vội vàng cứu vãn tình thế, hiển nhiên là hắn không muốn bỏ qua nhà đầu tư này.

Trần tiên sinh kia dùng ánh mắt tham lam nhìn Đường Thanh Thanh một cái rồi quay người định rời đi, nhưng đúng vào lúc này Đường Thanh Thanh lại lên tiếng:

-Dương cục trưởng, ta nghĩ là giữa chúng ta không có gì để nói cả, bây giờ tâm tình ta đang tốt ta sẽ không tính toán với ông, nhưng tốt nhất ông đừng có làm phiền ta, nếu không ta sẽ trực tiếp bắt ông về cục đấy!

-Đường Thanh Thanh! – hết lần này đến lần khác bị Đường Thanh Thanh làm mất mặt, Dương Tiến Tài cuối cùng cũng thẹn quá hóa nộ mà hét lên:

-Cô có biết là mình đang nói cái gì không? Cô có biết vị Trần tiên sinh này định đầu tư ở Ninh Sơn bao nhiêu tiền không? Ta nói cho cô biết, 1 tỷ nhân dân tệ, ít nhất là 1 tỷ tệ đấy cô có biết không? Cho dù là Kiều thị trưởng có ở đây thì cũng phải khách khí với ông ấy, ta nói cho cô biết, sáng hôm nay Kiều thị trưởng đã đích thân đến đón bọn họ tới khách sạn đấy, cô có biết lời này của cô sẽ có hậu quả thế nào không?

Bên này Dương Tiến Tài đang quát vào mặt Đường Thanh Thanh, bên kia Trần tiên sinh kia cũng đang cầm điện thoại gọi điện, hắn còn cố ý bật loa lớn:

-Kiều thị trưởng, là tôi..a… đúng rồi, chỗ các ông dường như trị an không tốt a, ừm.. được rồi, lát nữa gặp…

-Đường Thanh Thanh, cô nghe thấy chưa hả? Kiều thị trưởng sẽ tới ngay bây giờ, cô còn không mau xin lỗi Trần tiên sinh rồi nghĩ cách bồi tội đi, may ra còn có khả năng vãn hồi, nếu không… - Dương Tiến Tài hiển nhiên là cũng nghe được lời của Trần tiên sinh, hắn lập tức trở nên nóng vộ, nếu vụ này mà đổ bể thì hắn cũng khó lòng mà ăn nói với cấp trên.

Chỉ tiếc là hắn còn chưa kịp nói hết câu thì BỐP! một tiếng, trên mặt hắn truyền tới cảm giác tê rát, có người đột nhiên tát hắn một cái rất mạnh.

-Nếu không thì thế nào? – một thanh âm lười biếng vang lên, người vừa ra tay là Đường Kim, thực ra lúc trước hắn đã định xuất thủ rồi chỉ là bị Đường Thanh Thanh phát hiện mà kéo tay hắn lại, chỉ là lúc Dương Tiến Tài nói càng ngày càng nhiều thì Đường Thanh Thanh cũng không nhịn được nữa mà khẽ buông tay một cái, Đường Kim lập tức dứt khoát cho Dương Tiến Tài ăn ngay một cái tát.

-Là ngươi, ngươi đánh ta? – một cái tát làm Dương Tiến Tài đần người ra, hắn đã không nhớ rõ lần trước mình bị ăn tát là khi nào nữa rồi, hình như là lúc mới 7-8 tuổi thì phải.

-Phải thì thế nào? – Đường Kim thản nhiên hỏi:

-Sao hả? ngươi muốn hoàn thủ không?

-Ngươi dám đánh ta? – Dương Tiến Tài đột nhiên hét ầm lên:

-Ngươi biết ta là ai không?

-Vậy ngươi có biết ta là ai không? – Đường Kim hỏi ngược lại.

-Ngươi dám đánh công chức nhà nước, ngươi là tội phạm, tội phạm.. ặc! – Dương Tiến Tài còn chưa kịp nói hêt câu thì lại ăn thêm một cái tát nảy lửa nữa.

-Ta đánh ngươi đó, ngươi làm gì được ta nào? – Đường Kim khinh bỉ nhìn Dương Tiến Tài một cá, tên khốn này dám đánh chủ ý lên cả tỷ tỷ bảo bối này của hắn, đúng là muốn chết mà!

Dương Tiến Tài lại đần người ra lần nữa, sự ngang ngược của Đường Kim hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

-Thanh tỷ, hai năm ta không ở đây, bây giờ hình như mọi người đều quên ta rồi thì phải, đến cả loại chó mèo cù bất cù bơ này cũng dám đánh chủ ý lên người các người, xem ra không đánh thêm vài người thì không ai biết là ta đã trở lại rồi. – Đường Kim nhìn Đường Thanh Thanh, cảm khái nói.

-Ai bảo ngươi mất tích lâu như thế chứ, từ mấy người chúng ta, còn ai nhớ ngươi nữa chứ! – Đường Thanh Thanh khẽ hừ một tiếng, dường như trong ngữ khí còn kèm theo một chút ý trách móc.

-Thực ra thì chỉ cần các người vẫn còn nhớ ta là đủ rồi. – Đường Kim vươn vai một cái:

-Mấy tên chó mèo tép riu này không liên quan gì tới chúng ta cả, nhớ hay không nhớ ta cũng chả sao.

-Bảo vệ, bảo vệ! – Dương Tiến Tài đột nhiên hướng về phía bảo vệ của khách sạn đang đứng ở cửa hô lớn:

-Mau tới a, mau bắt người này lại, chúng ta đều là khách của khách sạn các người, các người có nghĩa vụ phải bảo vệ chúng ta!

Hai bảo vệ kia bốn mắt nhìn nhau, không hề có ý động, người ta là cảnh sát mà còn không quản được, chúng ta chỉ là bảo vệ thì quản cái quái gì chứ? Hơn nữa bọn họ đều biết mặt bạo lực cảnh hoa Đường Thanh Thanh, đồ ngốc cũng nhìn ra được Đường Kim kia nhât định là có quan hệ với Đường Thanh Thanh, bọn không muốn đắc tội Đường Thanh Thanh chút nào cả, bảo vệ mà đắc tội cảnh sát thì không phải là quá ngu ngốc sao?

Chính vào lúc này thì một chiếc ô tô dừng trước cửa khách sạn, cửa xe mở ra, rât nhanh một nam nhân khoảng ngoài 30 từ trên xe bước xuống, vừa nhìn thấy nam nhân này thì Trần tiên sinh kia lập tức đi lên đón tiếp.

-Kiều thị trưởng, ông cuối cùng cũng tới rồi, nơi này của các ông tình hình bảo an xác thực là không tốt a, một tên lưu manh còn dám đánh Dương cục trưởng, hơn nữa vị nữ cảnh quan kia hại không nghe không hỏi coi như không biết gì vậy, thế này làm sao được chứ… - Trần tiên sinh kia lập tức điên đảo thị phi, nhưng mà đúng vào lúc này thì mọi người đều nghe được một tiếng vang thanh thúy cắt ngang lời của Trần tiên sinh.

Mọi người theo quán tính đều quay về phía Trần tiên sinh thì thấy một bên má hắn đang sưng đỏ lên, Đường Kim không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh hắn, tuy rằng không có ai nhìn rõ nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rằng vừa rồi nhất định là Đường Kim đã ra tay.

-Kiều thị trưởng, ông thấy chưa hả? Hắn chính là đệ đệ của Đường Thanh Thanh, cô Đường Thanh Thanh này trong mắt hoàn toàn không có phép tắc kỉ luật gì cả, dung túng cho đệ đệ hành hung người khác.. – Dương Tiến Tài lúc này đã nhanh chóng tới trước mặt Kiều thị trưởng, ý đồ muốn chụp tội cho Đường Thanh Thanh.

-Bốp!

Lại một âm thanh giòn tan vang lên, Dương Tiến Tài lại bị ăn thêm một cái tát nữa, chỉ là lần này bất luận là Dương Tiến Tài hay những người khác đều ngẩn ra, cái này… có việc gì xảy ra vậy? Tại sao Kiều thị trưởng lại tát Dương Tiến Tài chứ?

-Kiều thị trưởng, ngài.. sao ngài lại đánh ta? – Dương Tiến Tài vô cùng ủy khuất hỏi, hắn không hiểu việc gì đang xảy ra nữa?

Chương 652: Lẽ nào ta cần phải giảm béo sao?

Không chỉ mình Dương Tiến Tài cảm thấy ủy khuất mà trừ Đường Kim và Đường Thanh Thanh ra thì những người khác đều cảm thấy rất khó hiểu, việc này quá không hợp lý đi.

Chỉ là Kiều thị trưởng căn bản không thèm trả lời Dương Tiến Tài mà chi nhìn Đường Kim cười ôn hòa:

-Đường Kim, đã lâu không gặp cậu vẫn ổn ha?

-Ta đương nhiên là ổn rồi, ngược lại là ông nhìn thấy ta thì không biết có từ ổn biến thành không ổn hay không thôi? – Đường Kim lười biếng nói.

-Đường Kim, chắc cậu phải rõ ràng là trên phương diện cá nhân thì bất luận là hai năm trước hay là hiện tại thì ta đều hi vọng cậu sẽ không có chuyện gì. – Kiều thị trưởng khẽ cảm khái một câu:

-Cậu có thể bình an trở về, ta tất nhiên là rất vui rồi, đặc biệt là cảm thấy cao hứng thay cho An An, nàng cuối cùng cũng không có đợi không công hai năm.

Vị Kiều thị trưởng này tất nhiên là Kiều Gia Đạt, hai năm trước, lúc Đường Kim mất tích hắn mới là thị trưởng kiêm chức nhưng bây giờ hắn đã chính thức ngồi vào cái ghế thị trưởng rồi.

-ngươi có cao hứng hay không thì liên quan gì tới ta, chỉ cần Thất tiên nữ vui vẻ là được rồi. – Đường Kim không nhanh không chậm nói:

-Lại nói nữa, ta nghĩ là Thất tiên nữ cũng không cần ông phải cao hứng thay cho nàng, dù sao thì nàng cũng đã không còn quan hệ gì với Kiều gia các người rồi.

-Đường Kim, chuyện quá khứ, qua rồi thì để nó qua đi, thực ra Kiều gia vẫn luôn hy vọng An An có thể về nhà. – Kiều Gia Đạt khẽ than nhẹ một tiếng:

-Nếu như ngươi nguyện ý thì xin nói với An An một câu, chúng ta đều đang hy vọng Tết năm nay nàng có thể về nhà ăn tết.

-Lời này vẫn là ông tự mình nói đi. – Đường Kim ngáp dài một cái:

-Bây giờ ta trước tiên vẫn là nên giáo huấn mấy tên gia hỏa không có mắt này đã.

Vừa dứt lời thì Đường Kim đột nhiên đạp ra một cước, vừa chuẩn đạp ngay vào đũng quần Trần tiên sinh kia, đáng thương cho Trần tiên sinh chỉ kịp hét lên thảm thiết rồi lăn đùng đùng ra đất, đau đến co rúng người lại.

Dám đánh chủ ý lên người Thanh tỷ của ta, không cho ngươi thành thái giám thì đúng là ta phải xin lỗi cuộc đời này rồi. – Đường Kim lẩm bẩm một câu rồi lại xuất thêm vài cước nữa đạp mấy tên tới cùng Trần tiên sinh kia ngã xuống đất, cuối cùng thì hắn xút bay Dương Tiến Tài rồi mới lắc mình đến bên cạnh Đường Thanh Thanh nói:

-Thanh tỷ, chúng ta đi thôi.

Đường Kim thản nhiên ôm Đường Thanh Thanh rời đi, thanh âm của Kiều Gia Đạt từ phía sau truyền tới:

-Đường Kim, nếu như cậu thực sự muốn An An vui vẻ thì cậu nên khuyên nó về nhà, bởi vì trong lòng nó lúc nào cũng hi vọng có thể trở về nhà.

Đường Kim không thèm để ý tới hắn, rất nhanh đã cùng Đường Thanh Thanh biến mất trong tầm mắt của mọi người, chỉ để lại một đám người đang kinh thán, tên gia hỏa này rốt cục là ai vậy?

Lúc bọn họ mới phát hiện ra Đường Kim quen biết Kiều Gia Đạt thì họ đã khá kinh ngạc rồi, nhưng mà sau đó bọn họ từ trong cuộc đối thoại của hai người nghe ra được tên gia hỏa tên Đường Kim này không hề đem Kiều thị trưởng đặt vào mắt, đến cuối cùng hắn còn đánh ngã mấy người trước mặt Kiều thị trưởng, đến cả Dương cục trưởng cũng bị ăn đạp, tên này phải trâu bò đến mức độ như thế nào mới làm được như thế chứ?

Chỉ có hai bảo vệ khách sạn kia là đang nhỏ giọng nghị luận.

-cái tên Đường Kim này nghe quen quen a. – tên thứ nhất nói.

-Ta cũng thấy quen quen, hình như nghe người ta nói qua. – tên thứ hai khẽ gật dầu.

-Nhưng mà hình như ta chưa có gặp qua hắn. – tên thứ nhất cảm thấy có chút mê hoặc.

-Ta cũng chưa gặp qua.

-Kệ đi, không cần quản đâu, việc này chắc không có quan hệ gì với chúng ta.

… Kiều Gia Đạt vẫn đứng trước cửa khách sạn, trên mặt lộ ra vẻ cổ quá, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Đường Kim lại quay về phòng học lớp 12a4, lúc này Trương Tiểu Bàn vẫn chưa quay lại cho nên cả buổi chiều Đường Kim ngồi ở cuối lớp nhưng giáo viên vẫn không hề phát hiện ra trong lớp nhiều thêm một học sinh mới.

Đường Kim ngồi được hai tiết thì chán quá mà bắt ddaafua nằm gục xuống bàn ngủ, không có biện pháp, ai bảo hắn hẹn với Đường Thanh Thanh là đón hắn ở cổng trường chứ, nếu không thì hắn đâu phải đợi ở chỗ này.

Nhưng mà đối với việc tối nay có thể tới nhà Đường Thanh Thanh, Đường Kim vẫn khá là chờ mong, bởi vì hắn nghĩ là nói không chừng tối nay hắn có thể… hehehe…

Đường Kim đang nằm gục ra bàn ngủ ngon lành thì đột nhiên có tiếng gõ bàn, đồng thời một thanh âm êm tai nhưng có chút nghiêm túc truyền vào tai hắn:-Trương Lỗi, lên lớp không được ngủ gật.

-Đường Kim không nhịn được ngẩng đầu lên thì liền thấy một gương mặt vừa xinh đẹp vừa quen thuộc, hắn lập tức buồn bực nói:

-Cô giáo Tô, lẽ nào ta cần phải giảm béo sao?

Vừa rồi Tô Vân Phi đã nhận nhầm Đường Kim thành Trương Tiểu Bàn, hai năm qua Tô Vân Phi vẫn xinh đẹp như thế, hơn nữa nàng càn thêm thành thục và mị lực hơn.

Đôi môi xinh đẹp đỏ mọng của Tô Vân Phi lập tức biến thành hình chữ O, nàng kinh ngạc nhìn Đường Kim, mãi đến một phút sau nàng mới dùng một thanh âm đầy kinh ngạc nói:

-Em… em là Đường Kim?

-Cô giáo Tô, tuy rằng hai năm nay ta đã đẹp trai hơn trước rất nhiều nhưng mà hình như ta không có béo lên a? – Đường Kim nghiêm túc hỏi:

-Nam nhân đẹp trai như ta sao có thể giống Trương Tiểu Bàn được chứ?

-Ách… cái này, em đúng là không giống Trương Lỗi, chỉ là cô không nghĩ tới em sẽ tới lớp. – Tô Vân Phi cuối cùng cũng phát hiện ra là mình đã nhầm Đường Kim với Trương Tiểu Bàn, nàng lập tức giải thích một câu rồi thấp giọng nói:

-Đường Kim, bây giờ em có thời gian không? Đến phòng làm việc của cô nói chuyện một lát.

-Bây giờ? – Đường Kim nhìn đồng hồ rồi lắc đầu:

-Cô giáo Tô, bây giờ ta thực sự không có thời gian, lát nữa còn phải tới nhà tỷ tỷ ăn cơm nữa, hay là ngày mai ta tới tìm cô nhé?

-Vậy được, để lần sau đi. – Tô Vân Phi gật đầu rồi đi ra ngoài lớp.

Nhìn bóng lưng của Tô Vân Phi, Đường Kim thì thầm một câu:

-Hỏng rồi, hình như mình từng đáp ứng với nàng là đến kì học cuối cùng của lớp 12 sẽ học tiếng Anh, hình như sắp tới kì học cuối rồi thì phải.

Lúc đầu Đường Kim chỉ muốn qua loa cho xong chuyện, ai người bây giờ hắn mới phát hiện muốn lừa dối Tô Vân Phi cũng thật không dễ dàng, lúc đầu hắn từng nói là trừ khi hắn không còn ở trên thế giới này nữa, nếu không thì hắn nhất định sẽ học, lúc đó thì hắn còn có thể trốn vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, nhưng bây giờ thì hắn thà đi học tiếng anh còn hơn là trốn vào trong đó.

-Nói không chừng Cô giáo Tô đã quên chuyện này rồi cũng nên, ờ… như vậy thì ta sẽ không cần phải học nữa. – Đường Kim tự an ủi mình một câu, lúc này tiếng chuông tan học cũng vang lên, hắn vội vàng ra khỏi lớp rồi đi thẳng về phía cổng trường.

Đường Thanh Thanh đang đứng ở một bên cổng trường, bên cạnh nàng còn có một chiếc xe đạp điện màu xanh nhìn khá là bắt mắt.

-Thanh tỷ, chiếc xe này bảo dưỡng không tệ a, hai năm rồi vẫn còn mới như thế. – Đường Kim đi tới bên cạnh Đường Thanh Thanh cười hì hì nói.

Chương 653: Bây giờ ta lười xuống xe

-Mới cái gì chứ? Đây là ta mới mua. – Đường Thanh Thanh trợn mắt nhìn Đường Kim một cái:

-Chiếc xe hai năm trước đã về kho sắt vụn từ lâu rồi.

-Thanh tỷ, tỷ đúng là rất hào phóng, rất tự giác a! – Đường Kim làm bộ nghiêm túc nói.

Đường Thanh Thanh lại lườm Đường Kim một cái:

-Tiểu đệ chết tiệt, nói gì đó hả? Cái này liên quan gì tới hào phóng?

-Thanh tỷ, tỷ rõ ràng có ô tô mà vẫn mua một chiếc đạp điện đến đón ta, lẽ nào còn không đủ hào phóng sao? – Đường Kim cười hì hì, sau đó lập tức ngồi vào yên sau, đem yên trước nhường cho Đường Thanh Thanh:

-Thanh tỷ, chúng ta đi thôi!

-Đệ lái xe, ta ngồi phía sau. – Đường Thanh Thanh hừ lên một tiếng yêu kiều, bây giờ nàng mới hiểu vì sao tiểu đệ sắc lang này lại nói nàng hào phóng rồi, thì ra là hắn đang đợi ngồi ở phía sau để ôm nàng.

-Thanh tỷ, ta không biết lái xe! – Đường Kim làm bộ thành thật nói.

-Tiểu đệ chết tiệt, hai năm trước đã dùng chiêu này lừa ta, bây giờ còn muốn dùng lại hả? – Đường Thanh Thanh có chút buồn bực:

-Rõ ràng là đệ biết lái mà.

-Thanh tỷ, ta không có lừa tỷ a, hai năm trước đúng là ta biết đi xe điện, nhưng mà sau đó ta lâu rồi không có đi cho nên giờ quên hết rồi. – Đường Kim làm bộ nghiêm túc nói:

-Tỷ phải biết là ta hai năm không có đụng đến xe, chăm hay không bằng tay quen a, ta bây giờ thực sự là không biết lái.

Đường Thanh Thanh có chút giở khóc giở cười, nàng đương nhiên sẽ không tin lời khí dối của Đường Kim, nhưng nàng cũng biết là Đường Kim đã hạ quyết tâm ngồi sau bằng được rồi.

-Ngươi đúng là đồ háo sắc tham cả chút tiện nghi nhỏ nữa! – Đường Thanh Thanh trợn mắt nhìn Đường Kim, cuối cùng nàng cũng đành thỏa hiệp mà ngồi lên yên trước:

-Này, tiểu đệ chết tiệt, chiếc xe này không phải là hôm nay tỷ cố ý mua mà là do chiếc xe trước kia đệ đưa cho ta bây giờ ba ta đang lái, bình thường ta không có lái xe, đi làm đều là chạy bộ hết, thỉnh thoảng mới dùng tới đạp điện thôi, nếu không phải sợ người ta cảm thấy kì quái quá thì ta cũng chẳng buồn dùng nó đâu.

Đường Kim không nói hai lời, trực tiếp ôm chặt lái vòng eo mềm mại của Đường Thanh Thanh, một bộ dáng rất thỏa mãn.

Đường Thanh Thanh có chút cạn lời, tên tiểu đệ đáng ghét này, cũng không phải là chưa ôm nàng bao giờ a, cần gì phải tỏ ra như vậy chứ?

Có lẽ do thấy trước cổng trường rất nhiều người đang nhìn mình nên Đường Thanh Thanh lập tức khởi động xe, chuẩn bị rời đi, nhưng đúng vào lúc này thì một tiếng hét bỗng từ xa truyền lại:

-Đường Kim, ngươi mau đứng lại cho ta!

Đường Kim lập tức có chút không vui, tên khốn nào dám phá đám việc tốt của hắn nhỉ?

Vừa quay đầu thì Đường Kim liền nhìn thấy một nam sinh cao to đẹp trai đang đi về phía hắn, người này chính là kẻ theo đuổi Hàn Tuyết Nhu đến điên cuồng – Cao Soái.

-Ngươi muốn ăn đòn à? – Đường Kim vẫn ngồi im trên xe, hai tay vẫn ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Đường Thanh Thanh, chỉ quay đầu nhìn cao soái, một bộ dáng vô cùng khó chịu:

-Có phải lần trước ta không cho ngươi một trận đòn nên ngươi thấy toàn thân khó chịu không? Bây giờ đến đây để xin một trận đòn hả?

Lần trước Đường Kim chỉ vội đem bạn gái xinh đẹp của hắn đi “ôn lại chuyện cũ” nên chưa có làm gì tên giả hỏa Cao Soái này, nào ngờ hôm nay hắn lại tự vác mặt đến.

-Đường Kim, ta muốn quyết đấu với ngươi! – Cao Soái ưỡn ngực ngẩng cao đầu, lớn tiếng nói.

Quyết đấu?

Bốn phía bắt đầu ồn ào hẳn lên, vô số người bắt đầu cảm thấy hưng phấn, xem ra lại có trò hay xem rồi!

Thực ra thì đối với học sinh của Ninh Sơn nhị trung mà nói thì Cao Soái khá quen thuộc với bọn họ, còn về Đường Kim tuy rằng vài ngày nay nhiều người đều truyền tai nhau tên của hắn, nhưng tương đối mà nói thì hắn vẫn khá lạ lẫn với mọi người, còn về số sự tích của Đường Kim thì không ai có thể nói rõ ràng hết, đến tận bây giờ tuy rằng mọi người đều biết Đường Kim rất nỏi danh, nhưng mà lại không mấy người biết hắn đã làm những gì cả.

-Ngươi muốn quyết đấu với ta? – Đường Kim dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Cao Soái, tên này bị thiểu năng rồi sao?

-Tiểu đệ, dạo này danh tiếng của đệ không ra làm sao ha. – Đường Thanh Thanh quay đầu nhìn Đường Kim, có chút vui sướng khi thấy người gặp họa:

-Đến cả học sinh ở đây đều dám thách đấu với đệ, nếu như đệ đi dạo phố một vòng thì không chừng tùy thời đều có vài tên lưu manh muốn tới đánh nhau với đệ đấy.

-Aizz, thói đời như thế, không có biện pháp a, một xã hội lạnh nhạt, mọi người đều nhanh quên, đến nam nhân vĩ đại như ta mà cũng mau chóng bị quên đi như thế. – Đường Kim bắt đầu cảm khái:

-Thân làm một nam nhân vĩ đại, ta quyết định phải thay đổi thực trạng của thế giới này, ta muốn thế giới này phải vĩnh viễn nhớ đến soái ca vĩ đại như ta!

Bên này Đường Kim đang cảm khái thì bên kia Cao Soái lại hò hét:

-Không sai, Đường Kim, ta muốn quyết đấu với ngươi, nếu ai thắng thì Hàn Tuyết Nhu là của người đó!

-Ngươi điên à? Bệnh điên hành hạ hả? – Đường Kim nhịn không được mắng lớn một tiếng:

-Hàn Tuyết Nhu vốn là bạn gái của ta, ta đấu với ngươi có có ý nghĩa gì không?

-Nếu ngươi không dám quyết đấu thì sẽ không có tư cách có được Hàn Tuyết Nhu! – Cao Soái dường như bị đâm vào đúng chỗ đau, phẫn nộ nói.

-Có tư cách hay không liên quan éo gì đến ngươi? – Đường Kim bĩu môi:

-Đây là việc giữa ta và Tuyết Nhu, liên quan mịa gì tới nhà ngươi, thôi.. ra chỗ nắng chơi cho mát đi, đường có lởn vởn ở đây làm ngứa mắt người khác nữa/1

Khẽ ngừng một chút, Đường Kim lại bổ sung một câu:

-Không phải là ta không muốn đánh ngươi, chỉ là bây giờ ta lười xuống xe mà thôi.

Đường Thanh Thanh nhịn không được khẽ lườm Đường Kim một cái, tiểu đệ này lười xuống xe là giả, không muốn buông nàng ra mới là thật a, đến giờ hắn vẫn cứ ôm chặt lấy nàng.

-Cao Soái, ta ủng hộ ngươi, làm thịt Đường Kim xong ngươi có thể ăn thịt Hàn Tuyết Nhu… - đột nhiên có một nam sinh đeo kính hô ầm lên.

Bốp bốp bốp..

Một loạt tiếng bạt tai vang lên, đợi âm thanh này kết thúc mọi người mới phát hiện trước mặt nam sinh đeo kính kia nhiều thêm một người đó là Đường Kim, nam sinh đeo kính kia lúc này mặt đã sưng vù lên như đầu heo, khóe miệng còn có chút máu tươi đang rỉ ra, mấy người đứng gần hắn còn nhìn thấy cả mấy cái răng rơi trên mặt đất nữa.

-Hôm nay tâm tình ta tốt không đại biểu ngươi có thể ăn nói lung tung, lần này ta chỉ đánh gãy răng ngươi mà chưa thèm cắt lưỡi ngươi, ngươi phải thấy may mắn mới đúng! – Đường Kim nhìn nam sinh đeo kính, ngữ khí có chút lãnh ý:

-Hai năm ta không ở đây dường như không ai biết quy tắc của ta nữa thì phải? Vậy thì được, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết quy tắc thứ nhất của ta!

Vừa dứt lời Đường Kim liền nhấc chân đạp ngay một cái vào đũng quần nam sinh kia, nam sinh kia chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết rồi lăn lộn ra đất rên rỉ không ngừng.

Nhìn kết cục của nam sinh đeo kính kia, bốn phía nhất thời lập tức lặng xuống, nguyên nhân hắn bị đánh mọi người đều rất rõ ràng, bất luận ai là bạn trai của Hàn Tuyết Nhu nếu như nghe được những lời trên thì đều sẽ tức giận, nhưng mà những người này không thể ngờ rằng, chỉ nói có một câu mà nam sinh kia đã phải nhận lấy kết cục bi thảm như vậy!

Lúc này Đường Kim mới quay đầu lại nhìn Cao Soái, nhàn nhạt hỏi:

-Bây giờ ngươi còn muốn quyết đấu với ta nữa không?

Chương 654: Ngươi luyện qua chịu đòn chưa?

-Đương nhiên là phải quyết đấu rồi. – Cao Soái dường như không có bị dọa sợ.

-Ngươi thực sự không có tư cách quyết đấu với ta, hay là ngươi thử nhảy từ trên tầng năm xuống trước đi, nếu như ngươi không chết thì hãy tới thách đấu ta cũng không muộn. – Đường Kim nhàn nhạt nói.

-Đường Kim, ngươi đừng có cho rằng là ta không biết ngươi dùng đạo cụ hỗ trở để nhảy từ trên tầng 5 xuống mới không sao, cái đó ta cũng có thể làm được. – Cao Soái hừ lạnh một tiếng:

-Mấy ngày nay ta có nghe qua một số chuyện của ngươi, không ít người đều nói ngươi đánh nhau rất giỏi, vừa hay ta cũng rất giỏi đấm đá, bất luận là tán thủ, hiệp khí đạo hay quyền thái ta đều luyện qua…

-Vậy ngươi luyện qua chịu đòn chưa? – Đường Kim ngắt lời Cao Soái.

-Cái gì? – Cao Soái nhất thời chưa hiểu ý Đường Kim.

-Sau ngày hôm nay ngươi nên đi luyện kĩ năng chịu đòn một chút đi. – Đường Kim lười biếng nói, sau đó lập tức xuất ra một quyền.

Cao Soái chỉ kịp ặc một tiếng rồi cả người đã như viên dạn bay ra khỏi nòng mà phi thẳng về phía trước cổng trường, sau đó mới mạnh mẽ tiếp đất.

Bụp! Ựa!

Cao Soái khẽ rên một tiếng muốn từ dưới đất bò dậy nhưng hắn lập tức phát hiện cả người giống như bị hút hết năng lượng, một chút khí lực cũng không có, khắp người đều truyền tới cảm giác đau đớn.

Lúc này Đường Kim mới ngồi lại lên xe, ôm lấy eo Đường Thanh Thanh rồi thản nhiên nói:-Thanh tỷ, các ta nên về nhà tỷ rồi.

Đường Thanh Thanh cuối cùng cũng khởi động xe và trở Đường Kim đi trước vô số ánh mắt kinh ngạc của mọi người trước cổng trường.

Chiếc đạp điện từ từ lăn bánh trên Ninh Sơn đại lộ, cho dù là Đường Kim hay Đường Thanh Thanh thì tốc độ đi bộ cũng đều nhanh hơn tốc độ đi xe lúc này rất nhiều, chỉ có điều là lúc này hay người đều đang hưởng thụ cái cảm giác từ từ này.

Lãng mạn chính là lãng phí thời gian một cách từ từ, lúc này thực ra Đường Kim và Đường Thanh Thanh đều đang lãng phí thời gian một cách từ từ như thế, hai người đều trong sự chậm rãi ấy cảm thụ được một vài tia lãng mạn.

..

Thế Kỉ Long Thành trước đây đã bị tập đoàn Hoàng Kim thâu tóm sau đó đỏi tên thành Hoàng Kim Long Thành, bây giờ Hoàng Kim Long Thành đã thành một trong những khu trung cư lớn nhất Ninh Sơn, nhà của Đường Thanh Thanh cũng nằm trong khu này.

Trên thực tế thì Hoàng Kim Long Thành cách tòa nhà Hoàng Kim cũng không xa, chúng đều nằm trên một con đường lớn mà hai bên toàn kiến thúc do tập đoàn Hoàng Kim làm chủ thầu, chi là tòa nhà Hoàng Kim càng gần đường lớn hơn cồn Hoàng Kim Long Thành do là khu dân cư nên cách xa chỗ náo nhiệt hơn một chút.

Chiếc xe điện từ từ đi vào Hoàng Kim Long Thành, bảo an gác cửa sớm đã quen với Đường Thanh Thanh, không nói hai lời đã để nàng đi vào, Đường Thanh Thanh trực tiếp đi tới tận dưới tòa nhà số 28 mới dừng xe.

-Này, đệ vẫn chưa bị buông tay à? – thanh âm của Đường Thanh Thanh kèm theo chút hờn dỗi.

-Thanh tỷ, tỷ ở lầu mấy vậy? Ta có thể ôm tỷ lên lầu. – Đường Kim làm bộ nghiêm túc nói.

-Lầu 20. – Đường Thanh Thanh khẽ hừ một tiếng:

-Được rồi, bỏ tỷ ra đi, để người khác nhìn thấy sẽ không tốt đâu.

-Sao lại không tốt chứ? Tỷ tỷ ôm đệ đệ là chuyện bình thường mà. – Đường Kim lập tức kiếm được cái lí do rất là đường hoàng, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn buông Đường Thanh Thanh ra.

Đường Thanh Thanh tùy ý dựng xe ở một bên rồi kéo Đường Kim cùng đi:

-Đi thôi.

Hai người đến trước cửa thanh máy, có một phụ nữ trung niên tầm khoảng ngoài 40 cũng đang đợi thang máy ở đó, vừa nhìn thấy Đường Thanh Thanh thì người đàn bà kia lập tức nhiệt tình chào hỏi:

-Đường cảnh quan, tan ca rồi à?

-Vâng, dì Hoàng. – Đường Thanh Thanh cũng lập tức chào lại người đàn bà này.

-Đường cảnh quan, đây là bạn trai cháu à? – dì Hoàng nhìn Đường Kim, có chút khẩn trương hỏi.

-A, không phải, đây là đệ đệ của cháu. – Đường Thanh Thanh vội vàng giải thích.

-Đệ đệ? – dì Hoàng dường như có chút hoài nghi:

-Đường cảnh quan, cháu không phải là chỉ có một muội muội thôi sao? Sao lại còn có một đệ đệ nữa vậy?

-Không phải là đệ đệ ruột, nhưng mà hắn cũng họ Đường. – Đường Thanh Thanh hàm hồ đáp.

-Ờ, là đường đệ ( em họ) hả? – dì Hoàng cuối cùng cũng yên tâm hơn:

-Không phải bạn trai là được rồi, phải rồi, Đường cảnh quan, Hoằng Tử nhà ta cũng không tệ a, hai người rảnh thì có thể cùng nhau xem phim hay dạo phố, cùng ăn bữa cơm gì đó, làm quen một chút đi.

-dì Hoàng, thang máy tới rồi. – Đường Thanh Thanh vội vàng lảng sang chuyện khác, lúc này thanh máy đích thực là cũng tới rồi, Đường Thanh Thanh vội kéo Đường Kim bước vào thang máy, chỉ là dì Hoàng kia cũng theo vào.

-Đường cảnh quan, ta biết cháu vẫn nghĩ mình vẫn còn trẻ, nhưng cháu bây giờ cũng hăm hai tuổi rồi, cho dù không muốn kết hôn thì cũng nên tìm đối tượng trước đi. – dì Hoàng vừa vào trong thang máy đã lập tức đưa đẩy tiếp:

-Hoằng Tử nhà ta đúng là rất tốt, có công việc ổn định, làm người chính trực, cũng không chơi bời chác táng gì, xã hội bây giờ tìm một nam nhân thật thà như vậy cũng không dễ a…

-Nam nhân không hư thì nữ nhân không yêu, đàn ông mà thật thà như vậy sẽ không có gái yêu đâu. – Đường Kim đột nhiên phun ra một câu, bởi vì lúc này cuối cùng hắn cũng đã hiểu là dì Hoàng này đang muốn tiến cử con trai mình với chị gái nuôi bảo bối của hắn.

-ai da, tiểu tử này sao lại nói chuyện khó nghe như vậy, cái gì mà nam nhân không hư thì nữ nhân không yêu chứ? Có nữ nhân nào thực sự muốn tìm một nam nhân hư đốn đâu? – dì Hoàng lập tức bất mãn:

-Còn nữa, tiểu tử này lẽ nào không hi vọng tỷ tỷ cậu tìm được một người tốt sao?

-Tỷ ta đã tìm được một người thích hợp rồi. – Đường Kim nghiêm túc nói:

-Dù sao thì đứa con ngoan ngoãn của bà cũng không có cửa đâu.

-Được rồi, tiểu đệ, đừng nói lung tung nữa. – Đường Thanh Thanh cuối cùng cũng lên tiếng, thấy thang máy vừa tới tầng 20, nàng vội vàng kéo Đường Kim ra khỏi thang máy, đuông nhiên dì Hoàng kia vẫn theo tiếp ra ngoài.

-Đường cảnh quan, rảnh thì sang nhà dì chơi nhé. – dì Hoàng vẫn không chịu từ bỏ, vừa nói vừa lấy chìa khóa ra mở cửa một căn phòng ở gần đó.

-Thanh tỷ, nhà tỷ ở sát vách bà thím kia luôn hả? – nhìn Đường Thanh Thanh lấy chìa khóa ra mở cửa, Đường Kim không nhịn được kinh ngạc hỏi.

-Đúng vậy, dì Hoàng có một cậu con trai hình như là làm công chức nhà nước gì đó, bây giờ vẫn chưa kết hôn, ngày nào cũng muốn giớ thiệu con tra dì ấy cho ta. – Đường Thanh Thanh cũng có chút khó xử, nàng bây giờ không có bạn trai hơn nữa vừa xinh đẹp lại có nghề nghiệp ổn định, không chỉ dì Hoàng kia mà trên thực tế thì những người ở cùng tòa trung cư này cũng có không ít người muốn làm mối con trai mình cho Đường Thanh Thanh.

-Thanh tỷ, đây là tỷ không đúng rồi. – Đường Kim nghiêm túc nhìn Đường Thanh Thanh:

-Tỷ nên nói với mọi người là tỷ đã có bạn trai, tục ngữ nói rất hay, vợ lâu năm sẽ biến thành bà bà, ta làm đệ đệ kết nghĩa của tỷ nhiều ngày như vậy, cũng nên biến thành bạn trai rồi đó nha, tỷ nói có phải không hả?

-Phải cái đầu ngươi. – Đường Thanh Thanh trợn mắt nhìn Đường Kim:

-Tiểu đệ chết tiệt, tỷ đã nói với ngươi rồi, ngươi làm tiểu đệ của ta một ngày thì cả đời đều là tiểu đệ của ta!

-Được rồi, vậy ta cứ tiếp tục làm đệ đệ, chờ thời cơ vậy. – Đường Kim dường như có chút buồn bực, sau đó hắn lập tức nghĩ tới một vấn đề:

-Phải rồi, bà thím vừa rồi hình như nói tỷ còn có cả một muội muội, sao ta lại không biết nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment