-Ninh giáo quan, từ kinh thành về Ninh Sơn đối với ta mà nói chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. – Đường Kim khẽ buông Ninh Tâm Tĩnh ra, cười xán lạn một cái:
-Đồng dạng như vậy, nếu muốn nàng từ một cao thủ cổ võ trở thành một Tiên môn cao thủ ta cũng chỉ cần vài ngày mà thôi, tin tưởng ta, đến tiết thanh minh ta nhất định sẽ cho nàng được như ý nguyện, dùng chính thực lực chân chính của mình để giết chết kẻ thù!
-Cái này… thực sự có thể sao? – Ninh Tâm Tĩnh có chút thẫn thờ, nàng sớm đã biết Đường Kim rất lợi hại, nhưng nàng thật sự không nghĩ tới hắn lại lợi hại tới mức độ như thế này.
-Ninh giáo quan, còn nhớ hai năm trước ta cho nàng ăn vài viên đan dược không? – Đường Kim tiếp tục nói:
-Kì thực có lẽ nàng đã biết bất luận là Thanh tỷ hay bốn tiểu nha đầu Khả Ái Lanh Lợi đều đã là Tiên môn cao thủ, lúc đầu ta cũng định để cho nàng trở thành Tiên môn cao thủ nhưng lúc đó đan dược không đủ cho nên chỉ có thể đợi một thời gian, vốn định chờ sau khi Long Kiếm chi chiến kết thúc sẽ cho nàng thoát thai hoán cốt, bước vào Tiên môn, nhưng ta cũng không nghĩ tới là sau đó là phát sinh nhiều chuyện ngoài ý muốn làm cho mãi đến tận bây giờ kế hoạch đó vẫn chưa thực hiện được.
Ninh Tâm Tĩnh hít một hơi thật sâu, dường như nàng đang phải từ từ tiếp nhận sự thật, nhưng rất nhanh nàng lại bắt đầu lo lắng:
-Nhưng mà thực lực của Tống Vân Phong rất mạnh, cho dù là Khả Ái Lanh Lợi cùng liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
-Tạm thời xác thực là như thế. – Đường Kim gật đầu:
-Nhưng mà Ninh giáo quan, nàng không cần phải lo lắng, lẽ nào ta có thể đẩy nàng vào chỗ chết được sao?
Khẽ ngừng một chút, Đường Kim lại nói:
-Ninh giáo quan, vừa rồi phát sinh rất nhiều chuyện, có một vài chuyện khả năng nàng vẫn khó mà tiếp thục được, hay là tối nay nàng hảo hảo nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ bắt đầu giúp nàng bước vào Tiên môn.
Ninh Tâm Tĩnh nhẹ nhàng thở ra một hơi sau đó từ từ ngồi xuống.
Trầm mặc một lúc, Ninh Tâm Tĩnh mới nhẹ giọng nói:
-Đường Kim, ngươi về trước đi, ta muốn ngồi một mình ở đây một lát.
Đường Kim không rời đi mà lập tức ngồi xuống, dựa sát vào bên người Ninh Tâm Tĩnh:
-Ta ở đây với nàng.
-Mười hai năm rồi, tốt nay là lần đầu tiên ta tới hi vọng báo thù như thế. – Ninh Tâm Tĩnh thấp giọng nói:
-Kì thực hôm nay trước khi đi kinh thành ta đã có dự cảm là hắn khả năng sẽ xuất hiện, chỉ là ta vẫn ôm một tia hi vọng may mắn trong mình, chỉ một chút hi vọng may mắn như vậy đã suýt nữa làm ta phải chịu nỗi nhục vĩnh viễn không thể rửa sạch.
-Ninh giáo quan, tin ở ta, tới tiết thanh minh nàng nhất định có thể đem đầu của Tống Vân Phong tới tế bái cha mẹ mình. –ngữ khí của Đường Kim rất thành khẩn.
-Ta tin tưởng ngươi. – khuôn mặt của tuyệt mĩ của Ninh Tâm Tĩnh quay về phía Đường Kim, trong bóng đêm tối tăm, cặp mắt của nàng vẫn sáng long lanh:
-Cho dù là mọi chuyện vượt ra ngoài sức tưởng tượng của ta nhưng ta vẫn sẽ tin tưởng ngươi, bời vì mỗi chuyện ngươi từng nói với ta ngươi đều đã làm được.
-Ninh giáo quan, thật ra ta đáp ứng Đường Kim của Ngọc Mẫu Đơn không phải chỉ vì kiện y phục của nàng đâu, ta cũng không sợ Tống gia, chẳng qua là vì ta rất rõ ràng nàng thực sự rất muốn dùng chính năng lực của mình để giết Tống Vân Phong. – Đường Kim nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt mĩ của Ninh Tâm Tĩnh, dường như có chút thất thần:
-Nàng chẳng qua chỉ là vì không dám tin tưởng mình sẽ có được năng lực như vậy nên mới lựa chọn hạ sách là ngay lập tức lấy mạng Tống Vân Phong mà thôi, nhưng mà ta nhất định sẽ cho nàng được như ý nguyện.
Trong mắt Ninh Tâm Tĩnh xẹt qua vài tia khác thường, nàng nhìn chằm chằm vào Đường Kim mấy chục giây sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu:-Chàng thực sự rất hieru tâm tư của ta.
Quay mặt lại, Ninh Tâm Tĩnh nhìn thẳng về bầu trời đầy sao ở phía xa yếu ớt nói:
-Chàng có biết không? Thực ra cha mẹ ta đều từng là đặc công của Tiềm Long.
-Bọn họ là người của Tiềm Long? – Đường Kim thực sự cảm thấy kinh ngạc, đây là điều mà hắn thực sự không ngờ tới.
-Cha mẹ ta đều là cao thủ cổ võ, năm đó ở Tiềm Long đều là đặc công khá xuất sắc, còn Tống Vân Phong ban đầu không phải là người của Tiềm Long. – Ninh Tâm Tĩnh từ từ kể lại chuyện quá khứ:
-Tống Vân Phong và mẹ ta mới mười mấy tuổi đã quen biết nhau, tình cảm của hai người rât tốt, thậm chí còn tự ý định xuống chuyện chung thân đại sự, nhưng mà sau này Tống Vân Phong đột nhiên rời đi mười mấy năm liền, mười mấy năm đó hắn đi Tiên môn, lúc chia tay mẹ ta đã từng nói sẽ đợi hắn trở về, mẹ ta cũng đã đợi hắn mấy năm, nhưng mà sau đó mẹ gặp được cha của ta.
Bất chi bất giác, thanh âm của Ninh Tâm Tĩnh dần trở nên chua chát:
-Mẹ ta từng nói qua, cuộc đời này của nàng gặp được cha ta là điều hạnh phúc nhất, từ đó về sau nàng mới hiểu thế nào mới gọi là tình yêu, chỉ tiếc là trước khi gặp cha ta nàng đã gặp nhầm Tống Vân Phong, mà chính sai làm nàng phải trả giá bằng sinh mệnh của mình.
-sau khi Tống Vân Phong trở về đã giết chết cha mẹ nàng? - Đường Kim cất tiếng hỏi.
-Sau khi Tống Vân Phong từ Tiên môn trở về thì liền phát hiện mẹ ta đã kết hôn, hơn nữa đã sinh ra ta, lúc đó hắn vô cùng tức giận nhưng mà lúc đó thủ lĩnh của Tiềm Long đã ngăn cản hắn, mẹ ta vốn cho rằng Tiềm Long có thể bảo vệ nàng, chỉ tiếc là nàng không thể ngờ rằng Tống Vân Phong rất nhanh đã gia nhập Tiềm Long, trở thành Thần Long Sứ Giả đầu tiên có địa vị siêu nhiên trong tổ chức. – một giột nước mắt vô thức lăn xuống, thanh âm của Ninh Tâm Tĩnh dần trở nên nức nở:
-Sau đó Tống Vân Phong đã âm mưu sắp đặt cho cha ta tội làm phản, hắn đích thân lấy danh nghĩa tiêu diệt phản nghịch để bạo hành cha ta đến chết trước mặt mẹ ta, sau đó còn muốn làm nhục ta trước mặt mẹ ta, cho nên ta mới phải dùng đao tự rạch lên mặt mình.
-Sau này sẽ không ai có thể bắt nạt nàng được nữa đâu! – Đường Kim nhẹ nhàng ôm Ninh Tâm Tĩnh vào lòng, an ủi nói.
-Chính vào ngày hôm đó Kiếm Ngấn đã xuất hiện, nhưng mà Tống Vân Phong vẫn giết mẹ ta trước mặt ông ấy, Kiếm Ngấn cũng chỉ có thể đem ta đi mà thôi, từ đó về sau ta trở thành người của Ám Kiếm, cũng kể từ đó mục tiêu duy nhất của ta chỉ có một đó là lật đổ Tiềm Long, giết chết Tống Vân Phong. – thân thể của Ninh Tâm Tĩnh khẽ ghé sát vào người Đường Kim, lúc này dù nàng có là người kiên cường đến mấy thì cũng trở nên vô cùng mềm yếu:
-Ta vẫn luôn cho rằng Tống Vân Phong vì cố kị Kiếm Ngấn mà Kiếm Ngấn cũng chỉ vì cố kị Tiềm Long nên mới không thể làm gì được hắn, nhưng hôm nay ta mới rõ ràng, Tống Vân Phong chưa từng sợ hãi Kiếm Ngấn, hắn giữ lại mạng sống cho ta chẳng qua cũng chỉ là vì muốn dùng thủ đoạn biến thái hơn để làm nhục ta mà thôi.
-Ninh giáo quan… - Đường Kim lại muốn tiếp tục an ủi nàng.
Nhưng lúc này Ninh Tâm Tĩnh đã cắt ngang lời hắn:
-Đừng có gọi ta là giáo quan nữa, trước mặt Tống Vân Phong không phải chàng luôn gọi ta là Tâm Tĩnh sao? Sau này chàng cứ gọi ta như vậy đi.
-Tâm Tĩnh, thực ra thì ta sớm đã không muốn gọi nàng là Ninh giáo quan rồi..hì hì. – Đường Kim cười xán lạn một cái.
Ninh Tâm Tĩnh khẽ nhấc tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, sau đó cười một cái:
-Đường Kim, ta muốn bắt đầu ngay bây giờ có được không? Ta biết chàng rất tự tin, nhưng ta vẫn hi vọng có thể trở thành cao thủ sớm một chút, vì phụ mẫu đã khuất của ta, vì ta, vì chàng, trận quyết chiến sinh tử này ta chỉ có thể thắng, quyết không được thua!
Chương 699: chỉ có thể cược một tặng một.-Được! – Đường Kim biết Ninh Tâm Tĩnh tối nay chắc không thể nào an tâm mà nghỉ ngơi được.
Kiểm tra một chút tình huống bên trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, Đường Kim mới nói với Ninh Tâm Tĩnh:
-Trước tiên ta đưa nàng tới một nơi rất đặc biệt.
-Ừm, được. – Ninh Tâm Tĩnh vừa mới gật đầu đáp thì đã thấy trước mặt sáng rực như ban ngày.
-Đây là đâu? – Ninh Tâm Tĩnh vô thức hỏi, nhưng vừa mới ngẩng đầu nhìn bầu trời, thấy ánh mặt trời đang treo cao nàng mới kinh hô:
-Đó, đó là mặt trời sao? ở đây đang là ban ngày? Chúng ta đang ở nước ngoài?
-Nhìn phía trước. – Đường Kim không có trả lời vấn đề của Ninh Tâm Tĩnh mà chỉ dùng tay chỉ về phía trước.
Chính vào lúc này một tiếng quát dịu dàng từ phía trước truyền tới, Ninh Tâm Tĩnh theo quán tính nhìn sang bên đó thì thấy phía trước các nàng mấy trăm mét có một bãi đất trống, nơi đó đang có hai đạo thân ảnh như hồ điệp xuyên hoa lấp lóe chớp động, bởi vì tốc độ quá nhanh nên với nhãn lực của nàng không có cách nào nhìn rõ, chỉ miễn cưỡng nhìn ra được đó là hai nữ tử mà thôi.
Lúc Ninh Tâm Tĩnh đang định mở miệng hỏi xem đó là ai thì một nữ tử váy trắng đột nhiên phiêu mình bay tới, xuất hiện trước mặt hai người.
-Vân tiên tử? – nhìn thấy nữ tứ váy trắng này, Ninh Tâm Tĩnh lập tức lại ngẩn ra:
-Đây, đây rốt cuộc là đâu? Lẽ nào đây là một Tiên môn nào đó sao?
Cũng khó trách Ninh Tâm Tĩnh lại nghĩ như vậy vì nàng biết Vân Vũ Tuyết là người trong Tiên môn, hơn nữa hai nữ tử ở phía xa kia rõ ràng cũng là cao thủ Tiên môn.
-Ninh tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi. – Vân Vũ Tuyết cười với Ninh Tâm Tĩnh một cái, sau đó mới nhìn sang phía Đường Kim:
-Đường Kim đệ đệ, người ngươi đem vào càng ngày càng nhiều nha, có phải là đệ nên xây một vài ngôi nhà trong này không?
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, thực ra ta luôn muốn xây một ngôi nhà bằng hoàng kim, hay là xây ở trong này đi. – Đường Kim cười hì hì:
-Nhưng mà bây giờ hình như không có nhiều tiền như vậy.
-Đường Kim đệ đệ, ngôi nhà bằng vàng chỉ đẹp bề ngoài mà thôi, ở bên trong chẳng dễ chịu chút nào đâu. – Vân Vũ Tuyết khá là cạn lời với khẩu vị mặn mà này của Đường Kim, nàng lắc đầu một cái rồi lại quay sang phía Ninh Tâm Tĩnh:
-Ninh tiểu thư, nới này không phải là nước ngoài, cũng không phải là Tiên môn, đầy là thế giới riêng của Đường Kim đệ đệ, từ mức độ nào đó mà nói thì đây là một thế giới khác.
-Một thế giới khác? – Ninh Tâm Tĩnh lại ngây người.
-không sai, nơi này còn có một cái tên khác gọi là Thiên Đạo Tiên Cảnh. – Vân Vũ Tuyết nhẹ nhàng gật đầu:
-Không biết Đường Kim đệ đệ có nói với cô chưa, nhưng đợi sau khi cô ra ngoài, tuyệt đối không được nói với bất cứ ai về nơi này, bởi vì một khi việc ở đây bị tiết lộ thì bất luận là cô hay là ta hoặc là Đường Kim đệ đệ đều sẽ thành mục tiêu truy sát của cả Tiên môn.
-Ta hiểu, cho dù có chết ta cũng sẽ tuyệt đối không hé răng nửa lời. - Ninh Tâm Tĩnh vội vàng đáp, trong lòng thì sửng sốt không thôi.
-Nếu như cô đã có thể được đưa vào nơi này thì ta tin cô sẽ không thể chết. – Vân Vũ Tuyết khẽ cười một cái, sau đó hướng về Đường Kim:
-Đường Kim đệ đệ, đệ dẫn Ninh tiểu thư đi dạo một chút đi, ta còn việc phải làm.
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, đợi một chút, có một việc rất quan trọng! – Đường Kim lên tiếng giữ Vân Vũ Tuyết lại.
-Hử? – Vân Vũ Tuyết khẽ chau mày phượng:
-Việc quan trọng gì cơ?
Đường Kim không có lập tức trả lời Vân Vũ Tuyết mà chỉ hướng về phía xa hô lên một câu:
-Khinh Vũ tỷ tỷ, Cô bé ngốc, đừng đánh nữa, nghỉ ngơi một lát đi!
Hai đạo thân ảnh đột nhiên dừng lại sau đó cùng bay lướt tới bên này, đây là một đôi tuyệt sắc mĩ nữ có khí chất gần như giống hệt nhau.
-Là các người? – Ninh Tâm Tĩnh lại lần nữa sửng sốt, hai vị lúc nãy được nàng cho rằng là Tiên môn cao thủ vậy mà lại chính là Tần Khinh Vũ và Tần Thủy Dao?
-Ninh tiểu thư. – Tần Khinh Vũ chào hỏi Ninh Tâm Tĩnh một câu.
Tần Thủy Dao thì lại có chút bất mãn nhìn Đường Kim:
-Đường Kim chết tiệt, ngươi làm gì đó?
-Ờ, ta cần mọi người giúp đỡ trong thời gian ngắn nhất bồi dưỡng Ninh Tâm Tĩnh trở thành cao thủ. – Đường Kim vào luôn vấn đề chính một cách ngắn gọn:
-Hơn hai tháng sau nàng sẽ tham gia một trận sinh tử quyết đấu.
-sinh tử quyết đấu? – Tần Thủy Dao có chút kinh ngạc:
-Với ai chứ?
-Tống Vân Phong. – người đáp lời là Ninh Tâm Tĩnh.
-Tống Vân Phong? Là ai cơ? – Tần Thủy Dao tất nhiên không biết Tống Vân Phong là thần thánh phương nào.
Nhưng mà sắc mặt Vân Vũ Tuyết lại khẽ biến:
-kinh thành Tống gia Tống Vân Phong?
-Chính là hắn. – Ninh Tâm Tĩnh khẽ gật đầu:
-Thời gian quyết đấu là vào tiết thanh minh, Đường Kim và Tống gia nhị tiểu thư Tống Ngọc Đan đã đánh cược rất lớn cho trận đấu này, cho nên ta không thể thua!
-Đường Kim đệ đệ, đệ vậy mà đánh cược với cả Tống Ngọc Đan? – Vân Vũ Tuyết càng kinh ngạc hơn.
-Nếu như ta thua, Đường Kim sẽ mặc cho Tống Ngọc Đan xử trí. – Ninh Tâm Tĩnh lập tức bổ xung.
-Vậy nếu như cô thắng? – Tần Thủy Dao nhịn không được hỏi.
-Nếu như Đường Kim thắng thì hắn sẽ đem sính lễ đến Tống gia lấy Tống Ngọc Đan về làm vợ. – Ninh Tâm Tĩnh đáp.
-Sắc lang chết tiệt! – Tần Thủy Dao lập tức phẫn nộ mắng.
-Thật ra ta chỉ muốn lấy kiện y phục trên người nàng mà thôi, nhưng mà nàng không chịu đưa mình y phục, muốn y phục thì phải lấy cả người, không có biện pháp a, ta chỉ có thể đồng ý cược 1 tặng 1 thôi. – Đường Kim nghĩ mình rất là vô tội, hắn chỉ cần kiện y phục đặc biệt kia mà thôi.
-Phi! Ta nhổ vào, ai tin ngươi chứ? Cái gì mà chỉ cần y phục, không phải là ngươi chỉ muốn cởi y phục của người ta thôi sao? – Tần Thủy Dao phẫn hận nói.
Vân Vũ Tuyết khẽ cười một tiếng:
-Dao Dao, lần này muội hiểu lầm Đường Kim đệ đệ rồi, kiện y phục trên người Tống Ngọc Đan chính là một trọng bảo của Tiên môn đó, từ một ý nghĩa nào đó mà nói thì kiện y phục đó thực sự còn chân quý hơn cả bản thân Tống Ngọc Đan đó.
-Dao Dao, trước tiên không nói chuyện này nữa, giúp Ninh tiểu thư thắng trận quyết đấu đó mới là chuyện quan trọng nhất. – lúc này Tần Khinh Vũ mới lên tiếng:
-Tên Tống Vân Phong đó thực lực như thế nào?
-Thực lực của hắn không hề yếu, ít nhất phải là Trúc Cơ hậu kì. –Vân Vũ Tuyết nói.
-Không, hắn đã tiến vào Kim Đan kỳ rồi. – Đường Kim nói.
-Cái gì? – sắc mặt Vân Vũ Tuyết lập tức biến đổi.
-Đường Kim đệ đệ, đệ xác định? – ngữ khí của Vân Vũ Tuyết cũng biến đổi.
-Này, Đường Kim chết tiệt, đầu óc ngươi có vấn đề rồi à? – Tần Thủy Dao càng trực tiếp mắng lớn:
-Chỉ có thời gian hơn hai tháng, làm sao có thể đề thăng thực lực lên tới Kim Đan kỳ chứ?
-Chỉ cần có đủ đan dược, không gì là không thể. – Đường Kim tự tin mười phần nói.
-Nhưng mà Đường Kim đệ đệ, chỉ có mỗi sơ cấp Thiên Đạo Đan là không thể nào đề thăng thực lực nhanh như vậy được, còn trung cấp Thiên Đạo Đan ta vẫn chưa thể luyện chế đâu. – trên mặt Vân Vũ Tuyết hiện ra vài tia lo lắng.
-Không sao cả, ta đích thân luyện đan là được. – Đường Kim không hề do dự:
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, ta đại khái cần thời gian ba ngày để luyện chế đống đan dược bán thành phẩm này thành đan dược chính thức, mấy ngày này tỷ giúp ta để Tâm Tĩnh làm quen với hoàn cảnh ở đây một chút, thuận tiện cho nàng phục dụng sơ cấp Thiên Đạo Đan.
-Được, nếu đã như vậy thì mọi chuyện không thành vấn đề. – Vân Vũ Tuyết gật đầu đáp ứng.
Chương 700: Là hắn cần có côCho dù Đường Kim không nguyện ý ở lại bên trong Thiên Đạo Tiên Cảnh nhưng vì có thể làm cho Ninh Tâm Tĩnh chiến thắng, hắn vẫn phải ở lại lại bên trong đem số đan dược trước đây còn chưa hoàn thành luyện chế nốt, đương nhiên đối với hắn mà nói thì muốn đem đống đan dược bán thành phẩm này luyện chế thành đan dược kì thật rất là đơn giản, từ mức độ nào đó mà nói thì việc hắn bị vây khốn hai năm ở trong Thiên Đạo Tiên Cảnh này cũng đã đem lại thu hoạch rất lớn cho hắn.
Sau khi dặn dò Tống Oánh, Kiều An An, Hàn Tuyết Nhu, Đường Thanh Thanh các nàng một phen, Đường Kim lập tức quay lại Thiên Đạo Tiên Cảnh sau đó bắt đầu luyện đan.
Thiên Đạo Đan phân làm mấy đẳng cấp, sơ cấp Thiên Đạo Đan cơ bản chỉ có thể là mcho người ta đề thăng tu vi tới khoảng trên dưới Luyện Khí hậu kì một chút, ăn thêm vài viên thì miễn cưỡng có thể Trúc Cơ thành công, nhưng mà một khi Trúc Cơ thành công thì không thể dùng sơ cấp Thiên Đạo Đan nữa mà phải dùng trung cấp Thiên Đạo Đan, một viên trung cấp Thiên Đạo Đan có thể làm một người từ Trúc Cơ sơ kì đề thăng tới Trúc Cơ điên phong, nếu như ăn thêm vài viên thì muốn kết thành Kim Đan cũng không có vấn đề gì lớn.
Thật ra với tu vi hiện tại của Đường Kim thì hoàn toàn không có cách nào nhìn ra được tu vi chân chính của Tống Vân Phong, nhưng mà Hàn Băng đã là Nguyên Anh kỳ, tự nhiên có thể nhìn ra được tu vi của Tống Vân Phong, chính từ chỗ Hàn Băng Đường Kim mới biết được Tống Vân Phong đã tiến vào Kim Đan kỳ.
Nhưng mà nếu như Ninh Tâm Tĩnh cũng chỉ có tu vi Kim Đan sơ kì thì chưa chắc có thể giết được Tống Vân Phong, vì thế theo kế hoạch của Đường Kim, thì tốt nhất phải đẩy tu vi của Ninh Tâm Tĩnh lên tới kim đan trung kì, như vậy mới có thể chiếm được ưu thế tuyệt đối.
Bây giờ Đường Kim vẫn chưa thể luyện chế cao cấp Thiên Đạo Đan, cho nên hắn chỉ có thể chuẩn bị thêm nhiều trung cấp Thiên Đạo Đan hơn một chút thôi, ngoài ra thì hắn sẽ luyện chế thêm một số đan dược khác có thể đề thăng tu vi, dù sao trong Thiên Đạo Tiên Cảnh này cũng có vô số dược liệu, hắn tin rằng dưới sự liên thủ của mình và Vân Vũ Tuyết, muốn đem Ninh Tâm Tĩnh rèn luyện thành cao thủ Kim Đan trung kì hoặc tu vi càng cao hơn cũng không thành vấn đề.
Lúc Đường Kim đang ở trong Thiên Đạo Tiên Cảnh luyện đan thì trong kinh thành có một tin tức được lưu truyền nội bộ trong một phạm vi nào đó.
Ngày 5 tháng 4, tiết thanh minh, Ninh Tâm Tĩnh và Tống Vân Phong sẽ quyết chiến trên đỉnh vạn lý trường thành, không chết không thôi, một trận chiến giải quyết mọi ân oán.
Tin tức này chỉ được truyền trong một phạm vi rất nhỏ, bốn siêu cấp đại gia tộc ở kinh thành và thành viên hạch tâm của mười mấy trung đẳng gia tộc ở kinh thành cơ bản đều nhận được tin tức này, ngoài ra tin tức này còn được lưu truyền trong cả nội bộ Tiềm Long và Ám Kiếm, còn về việc tin tức này do ai truyền ra đầu tiên thì không ai biết.
Nhưng trên thực tế thì điều mọi người càng quan tâm hơn là một tin tức khác kèm theo tin tức này được truyền ra, đó chính là Tống gia nhị tiểu thư đã đánh cuộc với Đường Kim về kết quả của trận chiến này.
Sau khi quyết chiến kết thúc nếu Tống Vân Phong vẫn còn sống thì Đường Kim sẽ để mặc cho Tống Ngọc Đan xử trí mình, nhưng nếu như Ninh Tâm Tĩnh vẫn còn sống thì Tống Ngọc Đan sẽ phải gả cho Đường Kim.
-tên tiểu tử Đường Kim vậy mà dám đánh chủ ý lên cả Ngọc Mẫu Đơn rồi sao? – trong đầu vô số người đều toát ra một ý niệm như vậy.
Còn có không ít người dứt khoát mắng:
-Tên vương bát đản này gặp mỹ nữ não cũng có hứng thú, Băng Sương sát thủ hắn muốn tán, Băng Tuyết Liên hắn cũng muốn theo đuổi, bây giờ đến Ngọc Mẫu Đơn cũng bị hắn nhắm vào, sao hắn không đi tán luôn cả Tử Anh Túc đi?
Đám người này tất nhiên là không biết, Tử Anh Túc sớm đã là nữ nhân của Đường Kim rồi.
Khách sạn Anh Túc phòng số 1622, lúc này đang có một tuyệt sắc giai nhân tóc tím vái tím ở bên trong đó chính là Tử Anh Túc – Tiêu Đại Nhi.
-Đại Nhi tiểu thư, chàng sẽ không thực sự muốn lấy Tống Ngọc Đan chứ? – ngữ khí của Diệp Tử Vận có chút lo lắng:
-Người mà chàng nên lấy về nhất phải là tiểu thư mới đúng.
-Không cần biết là thật hay giả, chúng ta đều không cần phải lo lắng. – Tiêu Đại Nhi rất bình tĩnh:
-Ta có đủ tự tin là không ai có thể thay thế được vị trí của ta trong lòng hắn, hơn nữa theo ta được biết thì tiểu nam nhân kia cảm thấy hứng thú nhất dường như lại chính là kiện y phục trên người Ngọc Mẫu Đơn.
-Vậy cũng đúng, trên đời này không ai có thể so được với Đại Nhi tiểu thư cả. – Diệp Tử Vận khẽ thở nhẹ ra một hơi.
-Nhưng mà Ngọc Mẫu Đơn kia xác thực rất thông minh. – Tiêu Đại Nhi chậm rãi nói:
-Ván cược này đối với nàng mà nói thực chất thì bất luận thế nào nàng cũng không hề thua.
-Đại Nhi tiểu thư, ý của người là… - Diệp Tử Vận dường như không hiểu hết được hàm ý của Tiêu Đại Nhi.
Tiêu Đại Nhi khẽ lắc đầu nhưng không có ý định nói tiếp mà chỉ khẽ trầm ngâm một cái sau đó đổi sang chủ đề khác;
-Tử Vận, nếu như để cô rời khỏi kinh thành, cô có đồng ý không?
-Đại Nhi tiểu thư, nếu như người cần ta rời đi, ta nhất định sẽ rời đi. – Diệp Tử Vận lập tức đáp.
-Không phải ta cần cô mà là hắn cần cô. – Tiêu Đại Nhi chậm rãi nói:
-Mấy ngày này cô tới Ninh Sơn đi, hắn rất nhanh sẽ cần tiền, rất nhiều tiền, cái này cũng chính là sở trường của cô đó.
Khẽ ngừng một chút, Tiêu Đại Nhi lại bổ xung:
-Đương nhiên để cô đi cũng không phải chỉ vì kiếm tiền mà còn vì để cô có thể ở bên cạnh hắn nhiều hơn một chút.
-Vâng, Đại Nhi tiểu thư, ta sẽ thu xếp đi ngay. – Diệp Tử Vận gật dầu đáp ứng.
-Như vậy cũng khá công bằng đối với Băng Di, lần sau hắn tới kinh thành thì Băng Di có thể ở cạnh hắn rồi. – Tiêu Đại Nhi nói.
-Vâng! – Diệp Tử Vận lại gật đầu.
Tiêu Đại Nhi không nói gì nữa mà nàng chỉ ngồi thừ người ra, dường như nàng lại bắt đầu nhớ tiểu nam nhân kia rồi.
..
Ngày 4 tháng 2, tức 16 tháng Chạp âm lịch, hôm nay là tiết lập xuân, tốt cho xuất hành.
Giữa trưa, một chiếc audi mang biển số của kinh thành từ từ đi vào địa phận của tỉnh Ninh Sơn, xuyên qua Ninh Sơn đại đạo, cuối cùng dừng lại trước cửa Ninh Sơn nhị trung.
Cửa xe mở ra, một nữ tử trẻ tuổi từ trên xe bước xuống, bây giờ trường học đang vào giờ tan học cho nên nàng đã hấp dẫn ánh mắt của vô số nam nữ trong trường, khuôn mặt xinh đẹp đoan trang, dáng người thành thục gợi cảm, chỉ một lát đã làm cho vô số nam sinh rục rịch còn nữ nhân thì vừa hâm mộ vừa đố kị.
-Thật xinh đẹp, thiếu chút nữa là có thể xếp ngang hàng với Tần Thủy Dao rồi.
-Hê hê, dáng người này phải phân cao thấp được với Hàn Tuyết Nhu đó.
-Khí chất này đúng là không còn gì để nói, gần giống với mỹ nữ lão sư, quá là thần thái!
..
Không ít người âm thầm bàn luận, mà lúc này mĩ nữ thành thục này đang lấy điện thoại ra gọi điện.
-Chồng à, là ta a… ta đang ở Ninh Sơn, bất ngờ không? Hihi, ta đang ở trước cổng trường của chàng đó, chàng ra ngoài là có thể nhìn thấy ta… - tiếng nói chuyện của nàng không lớn nhưng cũng vẫn bị một vài người nghe thấy, mấy nam sinh này lập tức buồn bực không thôi, thời đại này mỹ nữ quả nhiên là đều đã có chủ, khó khăn lắm mới xuất hiện một mỹ nữ thì nàng lại là tới tìm chồng, thật là không có thiên lý mà!
Đang lúc bọn chúng đang cảm thán thì bọn chúng lại phát hiện ra thêm một việc còn không có thiên lý hơn, bời vì chính vào lúc này mỹ nữa kia đột nhiên vô cùng kinh hỉ hô lên một tiếng:
-Chồng!
Mỹ nữ nhào vào lòng một nam nhân, mà khi vừa thấy nam nhân này thì những nam sinh kia lập tức có xúc động đập đầu vào tường chết đi cho xong, đê ca mờ ông trời thật lắm bất công thằng bao nhiêu sữa thằng không hộp nào, thiên lôi chắc mù cmn mắt rồi mới để cho tên vương bát đản này vẫn còn sống.
Chương 701: Lại là Đường Kim.Người kia chính là Đường Kim, đê mờ nó sao lại là Đường Kim, cái tên mà đã có Tần Thủy Dao làm vị hôn thê rồi mà còn cướp cả Hàn Tuyết Nhu làm bạn gái, mỗi lần bọn họ nhìn thấy một mỹ nữ tuyệt sắc thì y như rằng mỹ nữ đó đều đã có chủ, hơn nữa chủ nhân nàng lại là tên vương bát đản đáng chết Đường Kim kia.
Nhìn thấy Đường Kim rất tự nhiên mà ôm mỹ nữ thành thục kia vào lòng, dường như sớm đã ôm như vậy vô số lần rồi, có ít nhất vài chục nam sinh đều đang nghiến răng kèn kẹt, hận không thể xông lên đập cho Đường Kim một trận, chỉ tiếc là cuối cùng cũng không có ai dám lên, cùng lắm chỉ dám thầm mắng trong lòng mà thôi.
Kể từ sau lần có một tên gia hỏa dùng lời lẽ ô uế trọc ghẹo Hàn Tuyết Nhu ở trước cổng trường sau đó đã bị Đường Kim đánh cho gãy hết răng hơn nữa còn bị đạp một cái vào chỗ hiểm, mỗi người ở đây đều ý thức được rằng hai năm trước Đường Kim có thanh danh lớn như thế cũng là có nguyên nhân. Đặc biệt là lúc nghe nói tên gia hỏa kia sau khi bị Đường Kim đánh đã không còn là nam nhân nữa nhưng hắn bất luận là báo cảnh sát hay lên mạng kêu than thì cũng không có chút hiệu quả, đám người kia mới hiểu rằng Đường Kim không chỉ biết đánh nhau đơn giản như vậy, tên gia hỏa này rất có khả năng không phải con nhà có tiền thì cũng là con nhà có quyền.
Bị một đám gia hỏa dùng ánh mắt hâm mộ, đố kị xem lẫn phẫn hận nhìn mình nhưng Đường Kim vẫn làm như không có việc gì, hắn thản nhiên ôm Diệp Tử Vận thật chặt, đồng thời có chút kì quái hỏi:
-Tử vận, sao nàng lại đột nhiên tới đây thế?
-Đại Nhi tiểu thư nói chàng rất nhanh sẽ cần rất nhiều tiền, cho nên chàng cần có ta. – Diệp Tử Vận thật thà đáp.
-Cần rất nhiều tiền? – Đường Kim khẽ ngẩn ra:
-Sao ta lại không biết là mình cần rất nhiều tiền nhỉ? Ta đúng là có muốn kiếm chút tiền làm một ngôi nhà bằng hoàng kim nhưng mà cũng chưa có vội như vậy chứ?
-Đại Nhi tiểu thư không có nói rõ, nhưng nếu nàng đã nói chàng rất nhanh sẽ cần đến tiền thì nhất định sẽ không sai. – sự tin tưởng của Diệp Tử Vận dành cho Tiêu Đại Nhi hoàn toàn không cần lý do.
-Ờ, cái này trước tiên không cần quản, nếu nàng đã tới đâyrồi thì để ta sắp xếp cho nàng một chỗ ở nhé. – Đường Kim đối với việc mình sắp tới có thực sự cần rất nhiều tiền hay không cũng không quá quan tâm, nhưng Diệp Tử Vận xuất hiện ở đây làm hắn khá là cao hứng, vì hắn đồng dạng có thể tìm được một vài thú vui trên thân thể của nàng.
-Ừm. – Diệp Tử Vận đối với sự sắp xếp của Đường Kim cũng không có ý kiến gì.
Rất nhanh chiếc audi đã đưa Đường Kim và Diệp Tử Vận rời khỏi tầm mắt của mọi người, mãi đến khi chiếc xe khuất bóng, mấy nam sinh này mới nhịn không được bắt đầu mở miệng chửi mắng.
-Đệt! Không có thiên lý!
-Con hàng Đường Kim sao vẫn chưa chết chứ?
-Lão tử cầu cho hắn liệt dương…
… Đường Kim không hề biết là mình đang bị bao nhiêu người nguyền rủa, hắn đưa Diệp Tử Vận tới ngôi biệt thự trên núi, tuy rằng hắn vẫn còn những chỗ khác, trong đó cũng có vài ngôi biệt thự chưa ở bao giờ nhưng hắn vẫn nghĩ đưa Diệp Tử Vận tới đây ở càng an toàn một chút.
Dù sao đây cũng không phải kinh thành, ở kinh thành Diệp Tử Vận còn được người của Tiêu gia bảo vệ, nhưng mà ở đây việc này phải do hắn phụ trách.
-Đường Kim, ngươi về rồi sao? – mấy người Lạc Doãn Hàn nhanh chóng đi ra nghênh đón, nhìn thấy Diệp Tử Vận họ cũng không có gì là quá kinh ngạc.
Chỉ có Lưu Đan là có chút gấp gáp hỏi:
-Ninh giáo quan vẫn chưa quay lại sao?
-Ờ, nàng rất nhanh sẽ quay về. – Đường Kim cuối cùng cũng phát hiện ra là từ khi Ninh Tâm Tĩnh từ kinh thành trở về thì vẫn còn chưa kịp trở lại biệt thự để an bài mọi chuyện cho nên mấy người của Đồ Long tiểu tổ vẫn chưa biết là có chuyện gì xảy ra.
Khẽ ngừng một chút, Đường Kim lại nói tiếp:
-Các người giúp ta sắp xếp cho Diệp Tử Vận một chút, ta đi đón Tâm Tĩnh về.
Sau đó liền quay sang nói với Diệp Tử Vận:
-Tử Vận, nàng đi nghỉ ngơi một chút đi, ta rất nhanh sẽ quay lại.
-Ừm. – Diệp Tử Vận ôn thuận gật đầu một cái.
Đường Kim không nói thêm gì nữa mà trực tiếp biến mất tại chỗ, một giây sau hắn đã ở trong Thiên Đạo Tiên Cảnh.
Vừa vào đến nơi thì hắn lập tức liền ngẩn ra, dưới ánh trăng sáng, bên bờ ôn tuyền, bốn tuyệt sắc mỹ nữ đang cùng nhau ăn lẩu.
-Đường Kim đệ đệ, đệ ở bên ngoài ăn cơm trưa chưa? Chưa ăn thì tới đây cùng ăn đi. – Vân Vũ Tuyết là người đầu tiên phát hiện ra Đường Kim.
-Ngồi chỗ ta đi. – Ninh Tâm Tĩnh nhìn Đường Kim một cái rồi chủ động nhường ra một vị trí bên cạnh nàng.
Mấy ngày qua khí chất của Ninh Tâm Tĩnh đã có một chút biến đổi về chất, bất tri bất giác nàng đã nhiều thêm vài phần tiên khí, đây rõ ràng của là tác dụng của việc tu luyện Thiên Đạo Kinh, trước kia Ninh Tâm Tĩnh là một cao thủ cổ võ cho nên quá trình phục dụng Thiên Đạo Đan cũng diễn ra một cách khá là thuận lợi, nàng cũng rất dễ dàng nắm giữ được lực lượng mới của mình, bây giờ luận thực lực thì thậm chí nàng còn mạnh hơn Tần Khinh Vũ một chút, nhưng mà nếu đem so với Tần Thủy Dao thì vẫn còn hơi đuối.
Cho dù chỉ vừa mới bước qua cánh cửa Tiên môn nhưng Ninh Tâm Tĩnh bây giờ có thể nói là tâm chân chính tĩnh rồi. Sau khi tự mình cảm nhận qua sự biến hóa kì diệu này, nàng đã triệt để tin tưởng Đường Kim thực sự có thể làm cho nàng trở thành Kim Đan kỳ cao thủ trong vòng hơn hai tháng.
Bây giờ Ninh Tâm Tĩnh cũng đã được biết về cách phân chia thực lực trong Tiên môn, mấy ngày nay từ miệng của Vân Vũ Tuyết nàng cũng biết được không ít chuyện, mà cũng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, quan hệ của nàng và Tần Thủy Dao, Tần Khinh Vũ, Vân Vũ Tuyết các nàng đều đã trở nên khá là thân thiết.
-Tâm Tĩnh, vừa rồi Lạc Doãn Hàn có hỏi đến nàng, bọn họ còn tưởng rằng nàng vẫn ở kinh thành chưa có quay về đó, hay là nàng ra ngoài một chuyến sắp xếp ổn thỏa mọi việc trước đi? Dù sao thì hai tháng tiếp theo đây nàng cơ bản sẽ đều ở trong trạnh thái tu luyện. – Đường Kim ngồi xuống bên cạnh Ninh Tâm Tĩnh, nhẹ nhàng nói.
ố ế ắ ấ ế ề ằ ể ề ềVốn là Ninh Tâm Tĩnh có quản việc này hay không thì cũng không liên quan gì đến hắn, nhưng mà Đường Kim rất rõ ràng nếu như Ninh Tâm Tĩnh không ra ngoài an bài mọi việc thì khi có người tới tìm nàng, phiền phức sẽ kéo tới không ngừng, không bằng để nàng ra ngoài an bài một chút, tránh cho phiền phức về sau.
-Đúng là cần phải an bài một chút. – Ninh Tâm Tĩnh khẽ gật đầu:
-Ờ, vậy thì chàng đưa ta ra ngoài đi, ta an bài mọi việc một chút là được rồi, chắc không cần quá nhiều thời gian đâu.
-Đường Kim, thực ra ta cũng phải ra ngoài rồi. – bên cạnh, Tần Khinh Vũ cũng lên tiếng.
Đường Kim gật đầu:
-Khinh Vũ tỷ tỷ tạm thời xác thực có thể rời khỏi nơi này, nhưng mà Cô bé ngốc, cô phải ở lại thêm một thời gian nữa, đoạn thời gian này ta sẽ bồi dưỡng cô trở thành Kim Đan kỳ cao thủ để sau này có thể làm người bồi luyện cho Tâm Tĩnh.
-Không vấn đề! – Tần Thủy Dao lập tức đáp ứng, trong lòng nàng thì hưng phấn không thôi, nàng biết hiện ta tu vi của Đường Kim mới chỉ là Trúc Cơ kỳ, đợi nàng trở thành Kim Đan cao thủ nhất định phải đập cho tên gia hỏa chết tiệt này một trận.
Đường Kim không hề biết Tần Thủy Dao đang ủ mưu muốn vùi dập hắn, hắn lúc này đang mải miết cùng ăn lẩu với tứ đại mỹ nhân ở đây, ăn xong thì hắn lập tức đưa Tần Khinh Vũ và Ninh Tâm Tĩnh ra ngoài.
Trước tiên đưa Tần Khinh Vũ trở về biệt thự Tần gia, tiếp theo hắn mới cùng Ninh Tâm Tĩnh trở về biệt thự trên núi, sau đó thì hắn liền nhìn thấy một màn khá là quỷ dị.
Chương 702: bị tiền mua chuộcTrong phòng khách, Diệp Tử Vận đang ngồi trên sô pha, bên cạnh là bốn tiểu nha đầu xinh xắn khả ái đang vây lấy nàng, một tiểu nha đầu thậm chí còn đang ngồi trên đùi nàng.
-Tử Vận tỷ tỷ, trái nho này cho tỷ nè.
-Tử Vận tỷ tỷ, ăn một miếng dưa đi.
-Tử Vận tỷ tỷ, táo ta vừa mới gọt nè.
-Tử Vận tỷ tỷ, ăn một trái mận đi.
Bốn tiểu ma nữ Khả Ái Lanh Lợi bây giờ nhìn rất là ngoan ngoãn, hơn nữa dường như còn đang cố ý lấy lòng Diệp Tử Vận, điều này làm Đường Kim cạn cmn lời, Diệp Tử Vận từ khi nào lại có mị lực lớn như vậy? Chỉ thoáng cái đã dỗ được bốn tiểu nha đầu kia nghe lời như thế?
Vô thức nhìn vào trước ngực Diệp Tử Vận một cái, trong lòng Đường Kim thầm nghĩ, lẽ nào do lúc nhỏ bốn tiểu ma nữ kia không được uống nhiều sữa cho nên mới đặc biệt có hảo cảm với nữ nhân ngực lớn?
-Cha nuôi!
-Tử Vận tỷ tỷ thật là tốt bụng!
-Tốt hơn người nhiều đó!
-Nàng tặng cho chúng ta một cái hồng bao rất lớn đó!
Bốn tiểu nha đầu thấy Đường Kim đi vào thì mỗi người lập tức hô lên một câu sau đó cùng đồng thanh:
-Cha nuôi, sau này người phải học tập Tử Vận tỷ tỷ đấy!
-Khả Ái Lanh Lợi, chúng ta còn có việc, các ngươi ra ngoài chơi trước đi. – Đường Kim tùy ý nói.
-Tử Vận tỷ tỷ, chúng ta đi dạo phố đây, ngày mai chúng ta đưa tỷ cùng đi nhé! – bốn tiểu nha đầu cười hì hì sau đó lập tức chạy ra ngoài.
Lúc này Đường Kim mới nhìn Diệp Tử Vận sau đó kì quái hỏi:
-Nàng cho bọn nhỏ bao nhiêu tiền hồng bao thế?
Diệp Tử Vận cười dịu dàng:
-Không có bao nhiêu cả, một vạn mà thôi.
-Là mỗi đứa được một vạn ấy. – lúc này Trình Lâm ở bên cạnh mới bất lực lên tiếng:
-Đúng là bốn tiểu ma nữ ham tiền, mới có thế đã bị mua chuộc.
Lưu Đan đang đứng gần đó cũng bĩu môi, người có tiền quả nhiên không coi tiền ra gì mà, bốn tiểu nha đầu nhỏ như vậy mà đưa chúng mỗi đứa một vạn xong lại còn nói là không có bao nhiêu cả.
Đường Kim cũng có chút cạn lời, thì ra là bốn tiểu ma nữ kia bị tiền mua chuộc cmnr , sức mạnh của tiền bạc quả thật là rất lớn a!
-Trình Lâm, gọi tất cả mọi người tới đây đi, ta có chuyện quan trọng cần tuyên bố. – lúc này Ninh Tâm Tĩnh mới lên tiếng.
Trình Lâm gật đầu rồi lập tức đi gọi tất cả những người khác, một lát sau thì Ngô Ý , Thường Bình, Triệu Thiết đều có mặt ở phòng khách, thêm cả mấy người cũ của Đồ Long tiểu tổ, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ninh Tâm Tĩnh.
-Bắt đầu từ hôm nay, Đồ Long tiểu tổ chỉ thuộc về Ám Kiếm trên danh nghĩa, nhưng chúng ta sẽ có tất cả quyền tự chủ, nơi này cũng không còn là căn cứ địa của Ám Kiếm mà sẽ là căn cứ địa của Đồ Long tiểu tổ, cũng chính là nói bắt đầu từ bây giờ tất cả mọi người chúng ta đều là thành viên của Đồ Long tiểu tổ. – Ninh Tâm Tĩnh từ từ nói:
-Lạc Doãn Hàn, ba người các ngươi liên lạc với mấy thành viên cũ khác của Đồ Long tiểu tổ, gọi bọn họ tới đây hội hợp, đương nhiên nếu bọn họ không muốn tới cũng không cần phải cưỡng cầu, Trình Lâm, từ bây giờ cô có thể bắt đầu chiêu mộ nhân thủ, chúng ta cần có nhiều người hơn.
Khẽ dừng một chút, Ninh Tâm Tĩnh lại nói tiếp:
-Ta sẽ phải đi xa một đoạn thời gian, trước tiết thanh minh ta không thể nào đích thân quản lý mọi việc ở đây được, trong đoạn thời gian này, Lạc Doãn Hàn và Trình Lâm, hai người các ngươi sẽ hợp tác để quản lý mọi việc, nếu như gặp chuyện gì không thể giải quyết được thì có thể để Đường Kim quyết định.
-Rõ! – hai người nhất tề đáp.
Còn về việc chiêu mộ thêm người mới các người tạm thời nên chú ý một chút, chuẩn bị cụ thể phương án, trong hai tháng này hai người còn cần phải làm thêm một việc khác đó là chúng ta cần một địa phương khác càng lớn hơn, tốt nhất nên kiếm được một chỗ giống như tổng bộ Ám Kiếm, đương nhiên cái này rất khó, không chỉ cần mặt bằng mà còn cần là một lượng tiền rất lớn. – Ninh Tâm Tĩnh chậm rãi thổ ra một câu:
-Mà tiền vốn chính là vấn đề lớn nhất của chúng ta hiện nay, bắt đầu từ bây giờ tổng bộ Ám Kiếm sẽ không thể cung cấp tiền cho chúng ta, tất cả số tiền vốn chúng ta cần đều sẽ phải do chúng ta tự tìm cách.
-Ách, vậy chúng ta không phải sẽ cần rất nhiều rất nhiều tiền sao? – Đường Kim nhịn không được hỏi một câu, sau đó hắn mới vô thức nhìn Diệp Tử Vận một cái, đột nhiên hắn mới hiểu ra thì ra yêu nữ Tiêu Đại Nhi kia đã sớm liệu tới việc này!
-Nếu như cần trùng kiến một cơ địa ngang bằng với tổng bộ của Ám Kiếm, chúng ta còn phải chiêu mộ một số lượng lớn nhân tuyển, muốn vận hành được cả cơ cấu này đúng là cần một khoản tiền không nhỏ. –Trình Lâm gật đầu:
-Chỉ nói riêng hiện tại, tất cả số tiền tiêu phí của chúng ta cộng lại cũng đã khá lớn rồi, vậy cũng chính là nói chúng ta nhất định phải tìm được một con đường để kiếm tiền, nếu không chúng ta sẽ không thể nào vận hành được cơ cấu này.
-Vấn đề này giao cho ta đi. – một thanh âm mềm mại vang lên, người lên tiếng chính là Diệp Tử Vận.
-Giao cho cô? – Ninh Tâm Tĩnh khẽ ngẩn ra:
-Diệp tiểu thư, cô xác định?
-Sở trường của ta là kiếm tiền, đây cũng là nguyên nhân ta tới đây. – Diệp Tử Vận khẽ cười một cái:
-Ta mang theo 1 tỷ tệ, có thể coi như tiền vốn khởi động của chúng ta.
-Một tỷ? – có vài người thất thanh kinh hô, ánh mắt nhìn Diệp Tử Vận cũng đã thay đổi.
-Một tỷ tuy không nhiều nhưng sở trường mạnh nhất của ta chính là dùng tiền sinh ra tiền, tóm lại là mọi người có thể yên tâm, có ta ở đây, các người vĩnh viễn sẽ không bao giờ thiếu tiền. – ngữ khí của Diệp Tử Vận tràn đầy tự tin.
Ninh Tâm Tĩnh vô thức nhìn Đường Kim một cái, Diệp Tử Vận đột nhiên mang tới một món đại lễ lớn như vậy, hoàn toàn đã giải quyết mối lo phía sau của nàng, đây hiển nhiên là một việc tốt, nhưng vấn đề là tại sao Diệp Tử Vận lại phải tặng một món đại lễ như vậy?
Theo góc độ của Ninh Tâm Tĩnh, nàng tự nhiên không thể ngay lập tức tin tưởng Diệp Tử Vận được, cho nên nàng cần phải chưng cầu ý kiến của Đường Kim, ( Dịch giả: thế này thì hỏi cục đá còn hơn), nếu như Đường Kim nghĩ Diệp Tử Vận không có vấn đề gì thì nàng cũng sẽ không có ý kiến gì nữa.
-Tử Vận giỏi nhất là kiếm tiền, việc này cứ giao cho nàng đi. – Đường Kim lười biếng nói.
-Vậy được, Diệp tiểu thư, cái này phải phiền cô rồi. – Ninh Tâm Tĩnh gật đầu:
-Trình Lâm, Lạc Doãn Hàn, sau này các người có việc gì đều có thể thương lượng với Diệp tiểu thư một chút.
-Được. – hai người cùng đáp ứng.
-Mọi chuyện cứ như vậy đi, hai tháng tiếp theo các người sẽ không thể nào trực tiếp liên lạc với ta được, nếu như có việc gì bắt buộc phải tìm ta thì có thể báo cho Đường Kim. – cuối cùng Ninh Tâm Tĩnh nhấn mạnh thêm một lần nữa vài điểm cần chú ý, một Đồ Long tiểu tổ hoàn toàn mới đã bắt đầu thành hình.
Ninh Tâm Tĩnh cũng không ở lại quá lâu, đối với nàng mà nói thì việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là trận quyết chiến vào tiết thanh minh, cho nên nàng rất nhanh đã cùng Đường Kim tiến vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, nhưng mà lần này Đường Kim cũng không ở lại bên trong quá lâu, những việc tiếp theo kì thực đã không cần đến hắn đích thân làm nữa.
Một lần nữa rời khỏi Thiên Đạo Tiên Cảnh, Đường Kim không có lập tức về chỗ Diệp Tử Vận mà hắn trực tiếp tới phòng ngủ của Tống Oánh.
-Oánh Oánh bảo bối, nơi này có ba viên trung cấp Thiên Đạo Đan, sau khi nàng dùng chắc là có thể thuận lợi kết thành kim đan, vì an toàn nên tốt nhất là ta nên đưa nàng vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh tu luyện. – Đường Kim nhìn Tống Oánh một cái, trong lòng bỗng có một chút thương xót, Tống Oánh vẫn cứ tu luyện suốt cả ngày, việc hắn có thể làm cũng chỉ là để cho nàng có thể đề thăng thực lực lên nhanh hơn một chút, có lẽ đợi tới khi thực lực của nàng tăng đến một mức nhất định, nàng sẽ không cần phải khổ luyện như thế nữa.
Chương 703: Nhưng mà nàng thì không thể lãng phí đượcSau khi Tống Oánh được đưa vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh thì Đường Kim tạm thời không còn việc gì để làm nữa, lần này hắn luyện chế ra trung cấp Thiên Đạo Đan số lượng có hạn, bời vì nhất định phải đảm bảo cho Tần Thủy Dao và Ninh Tâm Tĩnh đều có thể tấn cấp Kim Đan kỳ cho nên trừ ba viên đan dược đưa cho Tống Oánh ra thì tạm thời hắn vẫn chưa tính đến chuyện cho người khác dùng đan dược.
Còn về việc lại ở bên trong luyện ra thêm Thiên Đạo Đan nữa thì hắn tính là sẽ không làm nữa, đối với hắn mà nói thì ở bên trong luôn cho hắn một cảm giác khá là ức chế, bị khốn ở trong đó hai năm đến giờ vẫn để lại ám ảnh tâm lý trong hắn, để cho hắn sinh ra một tia kháng cự, thậm chí là ghét bỏ với thế giới bên trong.
-Nam nhân đúng là mệnh khổ, soái ca như ta thì càng khổ hơn. – Đường Kim bắt đầu cảm khái, hắn nghĩ số mình quá là vất vả, từ kinh thành tới Ninh Sơn chạy đi chạy lại, từ thế giớ bên trong tới thế giới bên ngoài chạy đôn chạy đáo, thật đúng là có số làm cu li mà.
Nếu như để người khác biết đc Đường Kim bây giờ đang không ngừng kêu khổ thì bất luận là nam hay nữ đều sẽ muốn bóp chết hắn, nếu như mệnh hắn mà khổ thì trên đời này còn có người số hưởng sao?
Sức mạnh của tiền tài đúng là vô cùng cường đại, lúc Diệp Tử Vận nắm trong tay mọi quyền về tài chính của Đồ Long tiểu tổ thì địa vị của nàng phút chốc đã lên như diều gặp gió, vừa mới tới nơi này mấy canh giờ mà nàng giường như đã trở thành nữ chủ nhân ở đây, còn có một phòng làm việc riêng cho mình.
Lúc này Diệp Tử Vận đang ngồi nghiêm chỉnh trong phòng làm việc của mình và nhìn vào một đống số liệu trên máy tính, chỉ là đôi tay đang tác oai tác quái của Đường Kim làm nàng không thể nào mà chịu đựng được nữa.
-Ư…ưm… - Diệp Tử Vận cuối cùng cũng không thể khống chế nổi mình mà phát ra một tiếng rên tiêu hồn, sau đó nàng quay đầu lại, dùng đôi mắt long lanh nước của mình nhìn Đường Kim, ngữ khí có chút cầu khẩn:
-Chồng à, đừng có như vậy có được không, ta đang kiểm kê tư sản của chàng đó, chàng đứng tên không ít xe với nhà riêng, còn có không ít tiền mặt, ngoài ra còn có cả một tập đoàn nữa, ta nói chàng thực sự cần một người giúp mình quản lý tiền bạc đó, trừ tập đoàn Hoàng Kim vẫn vận hành bình thường sinh ra không ít lãi thì những tài sản khác của chàng dường như đề bất động, đúng là lãng phí tiền vốn quá mà.
-Tài sản lãng phí cũng không sao, nhưng mà nàng thì không được lãng phí a. – Đường Kim cười hắc hắc một cái sau đó hai tay bắt đầu dùng sức mạnh hơn.
Diệp Tử Vận khẽ nấc lên một tiếng yêu kiều, thanh âm cũng bắt đầu nhỏ dần:
-Vậy.. vậy chỉ nửa tiếng thôi… có được không?
-Nửa tiếng làm sao đủ chứ? – một cánh tay của Đường Kim rời khỏi cao địa, bắt đầu chiếm lĩnh khu vực dưới eo của nàng.
-Vậy… nhiều nhất một tiếng thôi, hôm nay ta thực sự cần phải thông kê rõ ràng những tư liệu này… - Diệp Tử Vận cảm giác được thân thể mình càng lúc càng nóng lên, tuy rằng lý trí nói với nàng rằng nàng cần phải làm việc nhưng thân thể nàng lại đang từ từ phản bội nàng.
Nhưng mà đúng vào lúc này thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, đồng thời một thanh âm thanh thúy truyền tới:
-Tử Vận tỷ tỷ!
Bốn tiểu nữ hài xinh xắn khả ái lập tức tiến vào bên trong, thấy bốn tiểu ma nữ này Đường Kim nhất thời đơ cmn luôn, quên cả bỏ tay ra khỏi áo Diệp Tử Vận.
-Wow, Cha nuôi, người làm gì thế?
-Tử Vận tỷ tỷ đang đỏ mặt, tỷ bị sốt cao sao?
-Tử Vận tỷ tỷ, Cha nuôi đang bắt nạt tỷ phải không? Chúng ta giúp tỷ đánh người!
-Cha nuôi, bắt nạt phụ nữ là không đúng đâu, ta không cho phép người bắt nạt Tử Vận tỷ tỷ!
Bốn tiểu nha đầu mỗi người hô lên một câu, đáng thương cho Diệp Tử Vận mặt càng ngày càng đỏ bừng, nàng vốn cho rằng sẽ không ai đi vào trong này, cho dù có người tìm nàng thì cũng phải gõ cửa, ai ngờ sự tình lại biến thành như thế này, nơi này là địa bàn của Khả Ái Lanh Lợi, sao chúng còn để ý tới việc gõ cửa được chứ?
-Các con không phải là đang đi dạo phố sao? – Đường Kim cũng có chút buồn bực, vừa cất tiếng hỏi vừa bỏ tay xuống.-Cha nuôi, người không biết đi dạo phố phải tiêu tiền sao?
-Chúng ta tiêu hết tiền rồi.
-Cho nên chúng ta mới quay về đó.
-Cha nuôi, hay là người lại cho chúng ta thêm chút tiền tiêu vặt đi?
Đợi bốn tiểu nha đầu này đều nói xong, Đường Kim mới hiểu là thì ra chúng đã tiêu hết tiền rồi nên mới quay về tìm Diệp Tử Vận.
-Tử Vận, bốn đữa bại gia nữ tử này tiêu tiền nhanh quá đi, hay là nàng dạy chúng cách kiếm tiền đi. – Đường Kim uể oải nói một câu sau đó liền rời khỏi phòng, bị bốn tiểu ma nữ xen vào như thế hắn cũng trả còn tâm tình nào mà cùng Diệp Tử Vận chơi trò gì nữa.
-Tử Vận tỷ tỷ, tỷ rất giỏi kiếm tiền sao?
-Tử Vận tỷ tỷ, chúng ta cũng muốn kiếm tiền.
-Tử Vận tỷ tỷ, chúng ta muốn kiếm rất nhiều tiền.
-Tử Vận tỷ tỷ…
Nghe được thanh âm của bốn tiểu nha đầu từ phía sau truyền lại, Đường Kim dứt khoát thuấn di rời đi.
-Nam nhân đúng là mệnh khổ a! – trước lúc thuấn di rời đi Đường Kim vẫn kịp cảm khái một câu:
-Làm cha có lẽ còn được, chứ làm cha nuôi thì ngàn vạn lần không thể được, cha nuôi kiểu gì cũng sẽ bị con gái nuôi hố cho mà xem.
..
Đường Kim nghĩ mình mệnh khổ nhưng mà trên thực tế thì học sinh của trường Ninh Sơn nhị trung còn mệnh khổ hơn cả hắn, bởi vì hôm nay chính là buổi thi cuối kì đầu tiên, nhưng mà thi xong thì sẽ trực tiếp được nghỉ tết cho nên mấy ngày thi cuối kì này có thể gọi là hắc ám trước khi bình minh lên.
Tần Thủy Dao tự nhiên là đã để lỡ mất kì thi này, nhưng mà nàng có thi hay không thì cũng sẽ không có vấn đề gì lớn. Chỉ có Hàn Tuyết Nhu là vẫn tham gia kì thi.
Đường Kim đương nhiên sẽ không đi thi rồi, hắn có học được chữ nào đâu mà thi, hôm nay không thể hưởng thụ được tư vị của Diệp Tử Vận cho nên hắn mới cảm thấy cực kì nhàm chán, Tống Oánh thì lại đang ở trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, Hàn Tuyết Nhu đang trong phòng thi, Kiều An An đang đi làm, Đường Thanh Thanh chắc đang đi bắt cướp, đến là mỹ nữ lão sư Tô Vân Phi hắn đang muốn theo đuổi cũng phải đi làm giám thị.
-Thân làm một học sinh niềm vui lớn nhất chính là bỏ học, mà niềm đau lớn nhất chính là không ai bỏ học cùng mình. – Đường Kim lẩm bẩm một mình, cuối cùng hắn lại chốt một câu:
-Đúng là số khổ a!
-Có nên đi tìm nữ nhân Hàn Băng kia nói chuyện một chút không? – trong lúc vô cùng buồn bực thì Đường Kim lại bắt đầu đánh chủ ý lên người Hàn Băng.
Chính vào lúc hắn đang định đi tìm Hàn Băng nói chuyện thì một chiếc ô tô bỗng dừng lại ngay bên cạnh hắn.
Cửa kính được kéo xuống, một cái đầu thò ra:
-Đường Kim, có cần ta đưa cậu đi một đoạn không?
-Sao hả, ông lại có lời gì muốn ta nhắn lại với Thất tiên nữ sao? – Đường Kim có chút buồn bực vì người này không phải ai khác mà chính là thị trưởng của Ninh Sơn, Kiều Gia Đạt.
Chương 704: Ta chính là bệnh nhân-Không, ta chỉ muốn chở cậu đi một đoạn mà thôi. – Kiều Gia Đạt khẽ cười một cái:
-Đương nhiên nếu cậu không muốn thì ta cũng không cưỡng cầu.
-Ờ, vậy thì ông có thể đi được rồi đấy. – Đường Kim phất phất tay, sau đó tiếp tục bước về phía trước.
Chiếc xe vẫn cứ từ tù đi theo Đường Kim, Kiều Gia Đạt và Đường Kim vẫn trong trạng thái song song với nhau, hắn tiếp tục lên tiếng:
-Đường Kim, cậu có biết tại sao An An lại có tên như thế không?
-Liên quan gì đến ta? – Đường Kim lười biếng đáp, nếu như là ngày trước thì hắn đã trực tiếp quay người bỏ đi rồi, nhưng mà bây giờ thực sự là hắn đang cảm thấy quá nhạt nhẽo cho nên mới tùy ý nói chuyện với Kiều Gia Đạt vài câu.
-Kiều gia chúng ta thế hệ này có tất cả bảy người, chỉ có duy nhất một muội muội đó là nàng, tên của chúng ta ghép lại chính là Kiều gia hưng vượng phát đạt phú quý bình an, nhưng mà bất kể Kiều gia có hưng vượng phát đạt như thế nào, phú quý ra sao thì quan trọng nhất vẫn là phải bình an. – Kiều Gia Đạt có chút cảm khái:
-Không có An An, Kiều gia chúng ta sao có thểbình an được chứ?
-Ông muốn nói với ta là bây giờ Kiều gia các ông gặp nguy hiểm, sau đó mới muốn đi tìm Thất tiên nữ sao? – Đường Kim có chút kì quái nhìn Kiều Gia Đạt:
-Nếu thự sự như thế thì da mặt ông cũng quá dày đi.
-Đường Kim, cậu hiểu lầm rồi. – Kiều Gia Đạt lắc đầu:
-Kiều gia chúng ta hiện tại không có nguy cơ nào hết, chỉ là ta bắt đầu thấy rằng nếu như không có An An thì nhất định sẽ có một ngày Kiều gia gặp nguy hiểm.
Khẽ ngừng một chút, Kiều Gia Đạt lại nói tiếp:
-Không dấu gì cậu, ta là người theo chủ nghĩa duy tâm, tuổi cuổi gia gia ta càng ngày càng lớn, ông cũng bắt đầu nhìn ra được một vài thứ hư vô phiêu miểu, ông luôn có cảm giác rằng nếu không có An An thì Kiều gia không thể nào hoàn mỹ, cho nên bất luận là ông hay là ta đều hy vọng An An có thể quay về Kiều gia.
-Vậy được, ta sẽ chuyển lời lại cho Thất tiên nữ, nhưng mà ta chỉ chuyển lời thôi, An An có đồng ý hay không lại là một chuyện khác. – Đường Kim lười biếng nói:
-Năm đó các người đem An An đuổi ra khỏi nhà, bây giờ các người muốn đón nàng về thì tất cả đều phải đích thân đến đón!
-Nếu như An An đồng ý về nhà thì bta tự nhiên sẽ đích thân tới đón nàng. – Kiều Gia Đạt vội vàng nói.
-Không, không phải một mình ông mà là tất cả mọi người trong Kiều gia các người, ông, mấy huynh đệ kia của ông, cả đời cha đời chú , còn có cái gì lão gia tử, tóm lại là mỗi người đều phải tới, nếu không thì cho dù An An có đồng ý quay về thì ta cũng sẽ không để nàng quay về! – ngữ khí của Đường Kim rất dứt khoát, không cho phép kháng cự:
-Tuy rằng nàng họ Kiều nhưng nàng cũng là nữ nhân của ta, nữ nhân của ta không phải là người Kiều gia các người muốn đón là có thể đón.
Sắc mặt Kiều Gia Đạt khẽ cứng lại, nhưng một giây sau hắn lại nở ra một nụ cười:
-Cậu nói đúng, nếu như An An đồng ý trở về thì chúng ta nhân định sẽ dùng nghi thức cao nhất tới đón nàng.
-Vậy được, xem ông đáp ứng khá là sảng khoái, ta sẽ nói việc này với Thất tiên nữ. – Đường Kim lười biếng nói sau đó phất tay một cái:
-Ông mau lái xe đi chỗ khác đi, đừng đi theo ta nữa, tránh cho người ta lại tưởng ông là tài xế của ta, như vậy mất mặt lắm.
Kiều Gia Đạt nhất thời có chút buồn bực, hắn tốt xấu gì cũng là thị trưởng, cho dù có làm tài xế cho Đường Kim thì có gì mà phải mất mặt chứ?
Buồn bực thì buồn bực nhưng Kiều Gia Đạt cũng không nói gì mà trực tiếp lái xe rời đi, đối với tính cách của tên gia hỏa Đường Kim, hắn cũng biết vài phần.
Nhìn xe của Kiều Gia Đạt rời đi, Đường Kim không có tiếp tục lang thang trên đường nữa, cứ lang thang thế này cũng không phải là cách hay, nếu mấy tên gia hỏa Kiều gia kia đã nhờ hắn chuyển lời cho Kiều An An thì bây giờ hắn sẽ đi tìm Kiều An An vậy.
Vừa nghĩ đến đây, Đường Kim lập tức biến mất tại chỗ.
..
Bệnh viện trung tâm Ninh Sơn.
Kiều An An đang ở trong phòng trực hộ sĩ liền nghe được tiếng của Chu Tiểu Đào gọi mình:
-Thất tiên nữ, phòng bệnh số 18 mới tới một bệnh nhân mới, ta đang bận quá, cậu tới xem giúp ta một chút đi.
-Được! – Kiều An An lập tức đáp ứng rời quay người đi về phía phòng bệnh số 18.
Phòng bệnh số 18 là một căn phòng riêng biệt, Kiều An An vừa đẩy cửa đi vào thì lập tức ngẩn ra, nhìn thấy người đang nằm trên giường bệnh, nàng có chút dở khóc dở cười:
-Chồng à, chàng làm gì đó? Không phải là chàng đuổi người bệnh đi mất rồi đó chứ?
Người đang nằm trên giường bệnh là Đường Kim, hắn dùng ánh mắt đầy vô tội nhìn Kiều An An:
-Thất tiên nữ, ta chính là bệnh nhân a.
-Chồng, đừng có đùa nữa có được không, ta còn phải trực ban một giờ nữa. – Kiều An An bất lực nói, ai bị ốm thì nàng còn có thể tin, nếu nói chồng nàng bị ốm thì nàng tuyệt đối sẽ không tin.
-Thất tiên nữ, ta thật sự là bệnh nhân mà, ta đã nộp tiền viện phí rồi, không tin nàng đi hỏi mà xem. – Đường Kim nghiêm trang nói.
Kiều An An không nhịn được ngẩn ra:
-Chồng, chàng không phải là nói thật đó chứ?
-Thất tiên nữ, ta chưa bao giờ lừa nàng a. – Đường Kim vẫn nghiêm trang nói.
Kiều An An chỉ cảm thấy có chút cạn lời, nàng bỏ khay thuốc trên tay xuống sau đó quay đi đóng cửa phòng lại rồi mới đến bên cạnh Đường Kim sờ sờ lên trán hắn:
-Chồng, chàng thực sự không khỏe sao?
-Ừ, ta ốm rồi. – Đường Kim gật đầu như thật.
-Vậy là bệnh gì chứ? – Kiều An An ôn tồn hỏi.
-Ta nghĩ chắc là bệnh tương tư. – Đường Kim nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Kiều An An, nghiêm trang nói:
-Chắc là do quá nhớ nàng.
Kiều An An có chút dở khóc dở cười, hóa ra Đường Kim là có ý tới đùa với nàng mà.
-Chồng, cho dù chàng có nhớ ta thì cũng không cần phải vào nằm viện chứ. – Kiều An An hữu khí vô lực nói, tư tưởng kì quái của chồng nàng đúng là không ai có thể đỡ nổi.
-Thất tiên nữ, ta vốn định đợi nàng tan ca nhưng mà ta thực sự quá nhớ nàng cho nên mới tới bệnh viện sớm hơn, sau đó thì ta lại nghĩ là nàng khả năng sẽ không đồng ý trốn việc cho nên ta mới vào nằm viện, như vậy nàng có thể ở cùng ta mà không cần phải nghỉ làm trước giờ, nàng không nghĩ là cách này vẹn cả đôi đường sao? – Đường Kim cười hì hfi, chỉ là cuối cùng hắn lại nghiêm túc nói:
-Còn có, Thất tiên nữ, thật ra ta thực sự thấy mình bị ốm rồi.
-Chồng, nếu như chàng nhớ ta thì chỉ cần gọi điện cho ta, cho dù là đang đi làm ta cũng có thể lập tức tới tìm chàng mà. – Kiều An An ngồi xuống bên cạnh Đường Kim, nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn:
-Sau này không được dùng cách này nữa đâu đấy!
-Thất tiên nữ nàng không nghĩ rằng như vầy sẽ rất vui sao? – Đường Kim cười hì hì:
-Ta buồn chán tới mức phát bệnh rồi, bây giờ như thế này ta thấy mình khỏe lại nhiều rồi.
Kiều An An khẽ cười một cái:
-Chồng, ồn ào cả nửa ngày hóa ra là chàng thấy quá buồn chán hả? thực ra buồn chán cũng là một loại bệnh đó, nhưng mà ta nghe tiểu Nhu nói hôm nay không phải là ngày thi cuối kì sao? Sao chàng không đi thi đi chứ?
-Đi thi càng nhàm chán hơn. – Đường Kim ngáp dài một cái, một tay đã bắt đầu lần mò vào trong bộ đồng phục hộ sĩ của Kiều An An:
-Thất tiên nữ, bệnh của ta vẫn là nên do nàng chữa đi..hihi…
Chương 705: Nàng chính là bác sĩ tốt nhấtKhuôn mặt xinh đẹp của Kiều An An khẽ ửng hồng:-Ta là hộ sĩ, không phải bác sĩ, không thể chữa bệnh cho chàng được đâu.
-Thất tiên nữ thân ái, đối với ta mà nói thì nàng mới là bác sĩ tốt nhất a! – Đường Kim vừa nói vừa luồn tay sâu hơn lần mò tìm kiểm hai đỉnh tuyết phong.
Bộ vị mẫn cảm bị tập kích, thân thể Kiều An An khẽ mềm ra, thanh âm của nàng cũng bất giác trở nên nũng nịu:
-Chồng, cùng lắm thì ta cũng chỉ có thể làm bác sĩ riêng của chàng thôi, nếu muốn ta trị bệnh cho chàng thì chúng ta về nhà đi!
-Thân ái à, nhưng mà nàng còn chưa tan ca mà. – tay của Đường Kim lưu luyến không dời trượt quanh vùng ngực của Kiều An An, đồng thời thấp giọng nói.
-Trị bệnh cho chồng thì đừng nói là trốn làm, cho dù có bỏ làm cũng không sao cả. – Kiều An An khẽ uốn éo thân thể, cặp môi mềm mại ấm nóng của nàng suýt nữa thì chạm vào vành tai Đường Kim:
-Chồng, đưa ta về nhà đi… ta… ta không quen ở nơi này… kì kì thế nào ý…
-Được rồi, vậy chúng ta về nhà… - Đường Kim vừa dứt lời thì hai người đã xuất hiện trong kí túc của hắn.
Tiên nữ hộ sĩ hóa thân thành bác sĩ , để có thể chữa cho bệnh của Đường Kim khỏi hẳn, nàng đã không tiếc lấy thân mình làm thuốc, sử dụng đủ các loại chiêu thức, không tiếc dùng cả những tư thế đặc biệt. Dưới sự trị liệu của nàng, Đường Kim cuối cùng cũng khỏe lại, để chứng minh với “bác sĩ riêng” của mình rằng bệnh của mình đã khỏi hẳn, hắn không liền tung hoành ngang dọc trên thân thể nàng, dùng sự trùng kích dũng mãnh nhất của mình để chứng minh bây giờ tinh lực của hắn rất xung mãn.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Đường Kim từ trạng thái tinh thần xung mãn cuối cùng cũng biến thành mệt mỏi, còn nàng bác sĩ xinh đẹp kia thì bị dày vò tới mức sắp thành bệnh nhân rồi.
Kiều An An yên lặng nằm bò trên người Đường Kim, thân thể tuyết trắng động nhân của nàng vẫn dụ hoặc như vậy, bàn tay Đường Kim nhẹ nhành vuốt ve từng tấc da thịt mềm mại trơn bóng của nàng, cảm giác mềm mại tuyệt vời vẫn từ lòng bàn tay và ngón tay truyền tới.
-Chồng, ta đói… - lúc này ngữ khí của Kiều An An có chút lười biếng, rõ ràng là đang làm nũng.
-Thân ái à, ta vừa mới ăn no. – Đường Kim cười hì hì.
-Nhưng mà ta còn chưa ăn. – Kiều An An khẽ cong môi, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
-Vậy ta tiếp tục bón cho nàng ăn nhé. – Đường Kim lật mình một cái, đang định đè nàng xuống dưới.
-A.. – Kiều An An thất thanh hô:
-Đừng!
Đường Kim cười hì hì, cũng không có tiếp tục ăn thịt tiên nữ mà ôm nàng ngồi dậy:
-Xem gia tiên nữ không ăn khói lửa nhân gia cũng không được a!
Mười phút sau hai người cuối cùng cùng ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước cửa phòng, bây giờ đã là hơn chín giờ tối.
-Ăn ở gần đây đi. – hai người bước ra khỏi cổng trường, Kiều An An lập tức đề nghị.
-Hay là ta đưa nàng đi ăn đồ nướng nhé? – Đường Kim nghĩ một lát rồi nói.
-Đồ nướng? Ờ, cũng được. – Kiều An An khẽ gật đầu.
Lập tức một giây sau hai người đã xuất hiện tại chợ đêm ở gần quảng trường Ninh Sơn, tới quán đồ nướng của hai mẹ con hôm trước.
-Cho một trăm xiên thịt nướng, mấy loại rau thì mỗi loại một ít đi. – Đường Kim lên tiếng nói với tiểu Điềm.
-Được, sẽ có ngay. – tiểu Điềm dường như cũng nhận ra hai người.
Vìa phút sau thì thịt xiên được đưa lên vài chục cái, Kiều An An lúc này đã đói đến độ không thèm quản hình tượng thục nữ mà trực tiếp ăn từng miếng lớn, Đường Kim thực ra cũng khá là đói, thịt tiên nữ đúng là một món cực phẩm ăn mãi không thấy chán, nhưng đồng dạng ăn mãi cũng không thể no được.
-Phải rồi, Thất tiên nữ, hôm nay ta lại gặp phải tên gia hỏa Kiều Gia Đạt. – Đường Kim dường như vừa mới nhớ ra chuyện gì đó.
Kiều An An đang mải ăn thịt nướng bỗng ngẩn ra, nàng dừng lại hỏi:
-Chồng, huynh ấy nói gì với chàng vậy?
-Cũng không có gì, hình như là muốn đón nàng quay về Kiều gia, ít lâu trước cũng đã từng nói với ta một lần, nhưng mà ta lười nói với nàng mà thôi, hôm nay lại chạm mặt hắn, hắn lại nhắc lại chuyện này cho nên ta nghĩ một lát mới quyết định nói với nàng. – Đường Kim đơn giản giải thích một chút, sau đó mới bổ xung thêm:
-Thất tiên nữ, thực ra ta thấy thì nàng không cần thiết phải quay về.
Kiều An An không lên tiếng, thần tình có chút ngẩn ngơ.
Trong lòng Đường Kim thầm nghĩ, xem ra Thất tiên nữ vẫn chưa có quên Kiều gia kia, cái này cũng khó trách, dù sao đó cũng là nhà nàng, tuy rằn năm đó đám vương bát đản kia đem nàng đuổi ra khỏi nhà, nhưng trong nhà chắc vẫn có những người mà nàng không thể quên đi.
-Chồng, kì thực trước khi chàng trở về ,huynh ấy cũng đã tìm ta rất nhiều lần. – mãi một lúc sau Kiều An An mới lên tiếng, ngữ khí có chút khác thường:
-Công bằng mà nói, thì trong mấy ca ca của ta ngày trước, Kiều Gia Đạt cũng tính là khá tốt, thậm chí còn tốt hơn cả ca ca ruột của ta, lúc đó huynh ấy đã từng nói hi vọng ta có thể về nhà, nhưng ta luôn đáp trả rằng trừ khi chàng quay lại nếu không ta sẽ không bao giờ trở lại Kiều gia, ta nghĩ cũng chính vì thế cho nên huynh ấy mới tìm chàng để nói chuyện.
-Thất tiên nữ, có phải là trong lòng nàng vẫn thực sự muốn trở về Kiều gia không? – Đường Kim nghiêm túc hỏi.
-Kì thực ta cũng không biết, cũng không phải là rất muốn, nhưng nếu nói là không nhớ thì có lúc ta vẫn muốn thử quay về nhìn nhìn xem thế nào, bây giờ như thế này rồi ta tất nhiên là không tiện quay về rồi. – khóe miệng Kiều An An lộ ra một tia chua chát:
-Thật ra hai năm qua ta đều chưa từng liên lạc với mẹ mình.
-Thất tiên nữ, nếu như vậy thì đợi vài ngày nữa ta cùng nàng về Kiều gia đi. – Đường Kim nghĩ việc này cũng không phải đại sự:
-Tóm lại là sau này nàng muốn về thì về , muốn đi thì đi, không có ai có thể ước thúc nàng hết.
-Chồng, chàng nghĩ ta nên trở về sao? – Kiều An An dường như có chút do dự.
-Thất tiên nữ, ta cho rằng nàng có thể làm bất cứ chuyện gì mà mình muốn. – Đường Kim nghiêm túc nói:
-Nếu như có lúc nàng vẫn muốn quay về nhìn một chút thì nàng tùy thời đều có thể trở về.
Kiều An An khẽ trầm mặc một lúc, sau đo mới gật đầu:
-Ừm, vậy được, ta nghe chàng, mấy ngày nữa ta sẽ theo chàng về tỉnh thành.
-Thất tiên nữ, cái này cũng không cần phải gấp, ta đã nói với Kiều Gia Đạt rồi, muốn nàng trở về thì tất cả bọn họ đều phải tới Ninh Sơn, dùng nghi lễ long trọng nhất công khai đón nàng trở về. – lúc này thái độ của Đường Kim vô cùng nghiêm túc:
-Năm đó họ tùy ý đuổi nàng ra khỏi Kiều gia, bây giờ bọn họ phải trả giá cho hành động đó, muốn nàng trở về cũng không phải đơn giản như thế.
-Ừm, chàng quyết định là được. –trên khuôn mặt xinh đẹp của Kiều An An chợt nở nụ cười vui vẻ.
-Ăn tiếp đi, trước tiên không cần lo việc này. – Đường Kim tiếp tục ngấu nghiến tiêu diệt đống đồ nướng trước mặt, Kiều An An cũng tiếp tục cúi đầu ăn.
Đợi hai người đều lấp đầy bụng sau đó quay lại kí túc thì họ lại tiếp tục bắt đầu trò chơi kích thích: ta ăn nàng, nàng ăn ta, trong ta có nàng, trong nàng có ta, lăn lộn đến quá nửa đêm hai người mới ôm nhau thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều An An có chút mệt mỏi nhưng vẫn tới bệnh viện, còn Đường Kim thì ngủ tận tới 10 giờ mới tỉnh dậy, hơn nữa còn là bị một cuộc điện thoại làm cho tỉnh giấc.
-Anh bạn, mau cứu mạng a! – điện thoại vừa thông thì đầu dây bên kia đã truyền tới tiếng kêu khóc của Trương Tiểu Bàn.
Chương 706: Mỗi phút kiếm cả triệu bạc-Trương Tiểu Bàn, không phải chỉ là thi cuối kì thôi sao? đi thi tuy rằng buồn chán cũng không đến mức chết người a, có cần phải hô cứu mạng như thế không? – Đường Kim lười biếng nói.
-Anh bạn, không phải là thi cuối kì! – bên kia Trương Tiểu Bàn dường như sắp khóc:
-Ta vẫn đang ở tỉnh thành, ta căn bản là không có quay về thi cuối kì a.
-Ặc! – Đường Kim ngẩn ra:
-Cậu vẫn ở tỉnh thành? Cậu không định nói với ta là lần trước cậu đi tỉnh thành gặp Vương Cầm đến bây giờ vẫn chưa có về đó nha?
-Anh bạn, cậu đoán đúng rồi đấy, tóm lại là một lời khó nói hết được, trước tiên không nói cái này. – Trương Tiểu Bàn vội vàng nói:
-Anh bạn, lần này cậu nhất định phải giúp ta, ta bị tóm vào đồn cảnh sát rồi, cậu đến bảo lãnh giúp ta với, đưa 5000 tệ là được rồi, đợi sau khi ra ngoài ta sẽ trả tiền cho cậu.
Đường Kim lại ngẩn ra:
-Ách, bị bắt hả? Cậu không làm ra việc gì thương thiên hại lý đó chứ? Nhưng mà cũng đúng, Trương Tiểu Bàn, cậu có lẽ còn chưa có bản lĩnh làm ra việc gì thương thiên hại lý cả.
-Ta nói anh bạn, có thể đừng dìm hàng ta nữa được không? Trước tiên cứu ta ra ngoài đã, ta đang ở đồn cảnh sát Mặc Hồ gần trường đại học Minh Hồ, nếu cậu không tới được thì tìm một người quen ở tỉnh thành giúp ta bảo lãnh cũng được. – ngữ khí của Trương Tiểu Bàn không cần nói cũng đủ biết là có bao nhiêu buồn bực:
-Anh bạn, cậu nhất định phải giúp ta, nếu như ta không ra ngoài được thì Vương Cầm có khả năng bị thàng khác đào đi mất đó!
-Được rồi, bây giờ ta cũng đang nhàn thối ra, đợi một chút ta sẽ tới đó liền. – Đường Kim cuối cùng cũng đáp ứng, nói thế nào thì hắn cũng quen biết Trương Tiểu Bàn khá lâu rồi, nhìn Trương Tiểu Bàn nát như thế thì cũng nên tới giúp một chút, hơn nữa bây giờ hắn cũng đang không có việc gì làm.
-Anh bạn, nhớ đem tiền mặt đó, 5000 tệ tiền mặt, không được quẹt thẻ. – Trương Tiểu Bàn vội vàng nhắc nhở một câu.
-Biết rồi. – Đường Kim cúp máy rồi lập tức đứng dậy mặc quần áo, vài phút sau hắn đã trực tiếp có mặt ở Minh Hồ thị.
Lợi thế của thuấn di chính là bất luận là nơi nào cũng đều có thể đi tới trong chớp mắt, nhưng mà khuyết điểm là nếu nơi đó chưa từng đi tới thì không thể nào trực tiếp thuấn di tới, thế nên bây giờ Đường Kim chỉ có thể thuấn di tới một con phố lớn ở Minh Hồ thị, sau đó chuẩn bị gọi một chiếc taxi tới đồn cảnh sát Mặc Hồ.
Nhưng điều làm Đường Kim buồn bực là không biết hắn chọn sai địa phương hay do taxi ở Minh Hồ thị cung không đủ cầu mà hắn đứng ở chỗ này năm phút rồi nhưng vẫn chưa bắt được chiếc taxi nào, cũng có vài chục chiếc taxi đi qua nhưng bên trong đều đã có khách.
-Ngồi xe đúng là không tiện bằng tự mình đi a! – Đường Kim lẩm bẩm một mình, phương tiện giao thông đáng tin tưởng nhất trên đời này vẫn là xe căng hải ( đôi chân của mình).
Lúc Đường Kim đang buồn bực thì cuối cùng cũng có một chiếc taxi dừng lại bên cạnh hắn, Đường Kim không hề do dự mà mở cửa xe ngồi luôn vào, tài xế là một nam nhân khoảng ngoài 30 tuổi, vừa thấy Đường Kim hắn lập tức nhiệt tình chào hỏi:
-Lão bản ( ông chủ, cậu chủ…) đi đâu thế?
-Đồn cảnh sát Mặc Hồ. – Đường Kim tùy tiện đáp một câu rồi ngả lưng ra sau nhắm mắt dưỡng thần.
-Lão bản, lần đầu tiên tới Minh Hồ thị sao? – tài xế dường như rất thích nói chuyện , hắn chủ động bắt chuyện với Đường Kim.
-Rất nhiều lần rồi. – Đường Kim cũng không thèm mở mắt, lười biếng đáp.
-Thường xuyên tới đây đi công tác sao? – tài xế lại hỏi.
-Coi như thế đi! – Đường Kim tùy ý đáp.
-Vậy cậu rất quen thuộc nơi này sao? đi chỗ nào chơi chưa? Thành đại học rất là nổi tiếng đó. – tài xế lại hỏi.
-nghe không quen. – Đường Kim ngáp dài một cái:
-Ta cũng không quen ngươi, đừng hỏi nữa.
Tên tài xế có chút xấu hổ, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Đường Kim đúng là không có tâm tình nói chuyện với tên tài xế này, hơn nữa hắn luôn cảm thấy tên này hỏi lắm vl, không quen không thân có cần hỏi nhiều thế không?
Chiếc taxi đi khoảng nửa tiếng sau thì dừng lại.
-Lão bản, tới rồi, tất cả 88 tệ ( 300k) . – tên tài xế lại lên tiếng.
Đường Kim mở cửa xe, vừa xuống xe liền đi mất.
Tên tài xế kia lập tức ngẩn ra, sau đó mới vội vàng đuổi theo:-Lão bản, cậu vẫn chưa chả tiền!
-Ta không đòi tiền ngươi là may rồi, ngươi còn muốn đòi tiền ta hả? – Đường Kim trừng mắt nhìn tên tài xế một cái.
-Ngươi có ý gì hả? – tên tài xế có chút tức giận, thanh âm cũng lớn hơn:
-Ngươi muốn đi xe không trả tiền có phải không?
Không đợi Đường Kim lên tiếng, tên tài xế lại cao giọng hơn:
-Ngươi muốn ăn quỵt có phải không? Đồn cảnh sát ở ngay đây, ta lập tức đi báo cảnh sát!
-Ta lại sợ quá cơ, uốn báo cảnh sát thì mau đi cùng ta đi. – Đường Kim lười biếng nói sau đó trực tiếp đi thẳng vè phía đồn cảnh sát.
Nhìn thấy bộ dạng bố đời của Đường Kim, tên tài xế lập tức ngẩn ra, sau đó mới vội vàng khóa cửa xe rồi theo Đường Kim đi vào cục cảnh sát.
-Đứng lại, mau trả tiền, đừng có lãng phí thời gian của ta, ta còn phải đi làm ăn.
- tên tài xế có chút phẫn nộ.
-Ồn cái gì chứ? Nơi này là đồn cảnh sát, không phải là cái chợ! – một tên cảnh sát béo ục ịch lập tức lớn tiếng hô, nhìn hai người một cái sau đó mới hỏi:
-Nói đi, có chuyện gì?
-Ta là tài xế taxi, hắn ngồi xe xong không trả tiền! – tên tài xế vùa chỉ ĐườngKim vừa phẫn nộ nói:
-Cảnh quan, ông phải làm chủ cho ta, hắn không những không trả tiền mà còn làm lỡ thời gian làm ăn của ta, tổn thất này phải tính thế nào đây?
-Làm lỡ thời gian của ngươi? – Đường Kim nhìn tên tài xế:
-Thời gian của ngươi rất đáng tiền sao?
-Thời gian của ta đương nhiên là đáng tiền rồi, có lúc một tiếng ta có thể kiếm được 200 tệ lận! – tên tài xế phẫn nộ đùng đùng nói.
-Ta mỗi phút còn kiếm được cả triệu bạc kia. – Đường Kim hời hợt nói.
-Mỗi phút kiếm cả triệu bạc? Ngươi đến ngồi taxi còn định ăn quỵt, đừng có mà chém gió nữa! – tên tài xế hừ lạnh một tiếng:
-Cho dù mỗi phút người kiếm cả triệu bạc thì cũng không có quan hệ gì với ta, mau trả tiền xe, ta còn đợi đi chở khách!
-Sao lại không liên quan đến ngươi? – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Ngươi làm lãng phí mất mười phút đồng hồ của ta, ta không đòi tiền ngươi là may rồi, ngươi còn định đòi tiền ta hả?
-Ta làm lãng phí mười phút của ngươi khi nào? Bây giờ là ngươi lãng phí thời gian của ta thì có! – tên tài xế phi thường phẫn nộ.
-Đều dừng lại cho ta1 – tên cảnh sát béo kia nhịn không được quát lớn:
-Bảo các người không được cãi nhau ở đây rồi, còn cãi có tin ta bắt cả hai vào đồn không?
-Cảnh quan, không phải ta muốn cãi nhau, nhưng mà ngài phải bảo hắn trả tiền ta a! – tên tài xế kia có chút gấp gáp:
-Thời gian của ta không thể lãng phí được a.
-Ngươi biết là thời gian không thể lãng phí sao lúc lái xe đến đây còn có tình đi vòng thêm hơn nửa đường nữa? – Đường Kim khinh bỉ nói:
-Ngươi thực sự cho rằng là ta ngủ thật sao? Rõ dàng chỉ cần đi có 10 phút là tới, thế mà cmn loanh quanh tận nửa tiếng đồng hồ, bây giờ còn dám đòi tiền ta hả? Ta có tiền cũng không cho ngươi đâu!
Lời này của Đường Kim vừa nói ra thì mặt tên tài xế liền biến sắc, còn tên cảnh sát béo kia cũng chau mày nhìn tên tài xế:
-Ngươi cố ý đi đường vòng?
-Không có, ta tuyệt đối không có đi vòng a! – tên tài xế thề thốt nói.
Chương 705: Ta có thể cho ngươi hai cái tát.-Ngươi có nhớ mình lên xe ở chỗ nào không? – tên cảnh sát béo nhìn Đường Kim hỏi.
-Đường Ngũ Lý. – Đường Kim tùy ý đáp.
-Tiền xe là bao nhiêu? – tên cảnh sát béo lại hỏi.
-88 tệ. – Đường Kim rất phối hợp đáp.
-Đi hết nửa tiếng à? – tên cảnh sát béo khẽ chau mày.
-Đúng vậy. – Đường Kim nói:
-Ông có nghĩ là hắn phải bồi thường chút tiền cho ta không?
-Ngươi được đấy ha! – tên cảnh sát béo nhìn tên tài xế:
-quãng đường đi hết có 18 tệ mà ngươi có thể vòng thành 88 tệ, đừng nói là hắn, nếu là ta ta cũng sẽ không đưa ngươi tiền, ngươi còn dám chạy tới đây làm loạn hả?
-Cảnh quan, ông đây là có ý gì? Có phải là muốn bắt nạt tài xế taxi chúng ta không? – tên tài xế rất tức giận:
-Hắn nói ta đi vòng thì là ta đi vòng sao? Hắn nói đi từ đường Ngũ Lý thì là đi từ đó sao, ta còn nói là đi từ sân bay tới ông có tin không?
-Được rồi, ngươi dám cãi phải không? Hay là chúng ta kiểm tra gps một chút đi? – tên cảnh sát béo có chút bất mãn:
-Ta nói cho ngươi biết, việc này dừng ở đây đi, mau về đi thì ta sẽ coi như không có việc gì, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện đòi tiền nữa, đây là người ta đã không muốn truy cứu rồi đấy, nếu muốn truy cứu thì tố cáo lên công ty ngươi, đến lúc đó ngươi chưa chắc đã được làm tài xế tiếp đâu.
-Cảnh sát các người chỉ biết bắt nạt cánh lái taxt bọn ta! – tên tài xế phẫn hận nói một câu rồi mới không cam tâm quay người rời đi, chỉ là lúc ra khỏi cửa hắn còn quay người dùng ánh mắt đầy oán hận nhìn Đường Kim và tên cảnh sát béo một cái.
Tên cảnh sát béo nhìn Đường Kim:
-Tiểu tử, lần sau gặp loại taxi như thế này, lúc hắn bắt đầu đi vòng thì nhắc nhở hắn, như thế thì mọi chuyện cũng không phiền phức đến nỗi phải lôi nhau lên đồn, được rồi, cậu có thể đi rời đấy.
-Ta tới đây để lĩnh người. – Đường Kim nhìn bốn phía một cái, sau đó hỏi:
-Có một người tên là Trương Tiểu Bàn, à không, tên là Trương Lỗi bị giam ở đây, ta cần phải tìm ai để bảo lãnh cho hắn ra ngoài?
-Cậu đến để bảo lãnh cho Trương Lỗi? – một cảnh sát bên cạnh tiếp lời rồi vẫy tay với Đường Kim:
-Cậu đi theo ta đi.
Đây là một cảnh sát trẻ tuổi, nhìn bề ngoài thì mới khoảng ngoài 20, thân hình không cao, da ngăm đen, người có chút gầy, tên cảnh sát vừa đen vừa gầy này đưa Đường Kim tới một căn phòng rồi trực tiếp nói:
-Tiền phạt đã đem đủ chưa?
Đường Kim tùy ý ném cho tên cảnh sát này 5000 tệ rồi lười biếng nói:
-Người đâu?
Trong mắt tên cảnh sát xẹt qua một tia bất mãn, dường như bị thái độ bố đời của Đường Kim làm cho không vui, hắn nhận tiền, đếm một lúc rồi mới lên tiếng:
-Tiền không đủ.
-Đó không phải 5000 tệ sao? – Đường Kim có chút kì quái.
-Không sai ,đây là 500 tệ. – tên cảnh sát đen gầy không nhanh không chậm nói:
-Nhưng mà tiền phạt không phải là 5000 nữa mà là 10000, muốn bảo lãnh Trương Lỗi ra ngoài cần đưa thêm 5000 nữa.
-Này, không phải đã nói trước là 5000 rồi sao? – Đường Kim có chút buồn bực.
-Sao hả, không muốn lĩnh người nữa à? – tên cảnh sát hừ lạnh một tiếng:
-Tiểu tử, lần sau ngoan ngoãn một chút, nhớ phải khách khí với ta, ta nói 1 vạn là một vạn, nếu ngươi không đồng ý thì lần sau không phải là 1 vạn nữa mà là 2 vạn.
-Ngươi còn muốn 2 vạn? – Đường Kim trừng mắt nhìn tên cảnh sát, nhất thời càn buồn bực, sở dĩ hắn thành thật tới lĩnh người như thế là do hắn nghĩ chỉ có 5000 tệ mà thôi, không phải là việc gì lớn, nhưng mà bây giờ tên cảnh sát này lại nghĩ hắn dễ bắt nạt, lại còn định chặt chém hắn nữa chứ.
-Hôm nay đúng là ngày không thích hợp để ra ngoài a. – Đường Kim có chút bực bội, đầu tiên là tên tài xế kia, bây giờ lại tới lượt tên cảnh sát này, hình như dạonày mình hơi hiền thì phải.
Đường Kim nghĩ rằng mình đẹp trai thì đẹp trai thật nhưng bộ dáng quá là thật thà, nếu không thì làm sao mấy người này đều nghĩ hắn dễ bắt nạt chứ?
-Ta muốn 2 vạn thì thế nào? – tên cảnh sát kia rõ ràng là bất mãn với thái độ của Đường Kim, cũng khó trách, người khác vào đồn cảnh sát làm việc thái độ đều rất cung kính, chỉ có Đường Kim từ lúc vào đồn tới bây giờ chưa nói được câu nào tốt cả, thậm chí còn có chút kiêu ngạo.
Kì thực hôm nay Đường Kim không tính là kiêu ngạo, chỉ có chút không khách khí lắm mà thôi, muốn Đường Kim khách khí với người khác là không thể nào, nhưng mà tên cảnh sát này đã quen với việc người dân thấy hắn đều cung kính rồi, cho nên sự không khách khí của Đường Kim tự nhiên sẽ trở thành kiêu ngạo trong mắt hắn.
-Ta có thể cho ngươi hai cái tát! – Đường Kim không vui nói, sau đó một xuôi một ngược đánh ra hai cái tát.
-Bốp! bốp!
Hai tiếng kêu giòn tan vang lên, hai má tên cảnh sát lập tức truyền tới cảm giác nóng rát làm hắn nhất thời ngơ ra.
-Ngươi con mịa nó dám đánh ta? Vài giây sau tên cảnh sát mới đột nhiên bạo nộ rống lên.
-Bây giờ có thể thả người chưa hả? – Đường Kim lười biếng hỏi.
-Thả người? Thả con mịa ngươi ấy! – tên cảnh sát vừa lớn tiếng chửi vùa xông về phía Đường Kim, sau đó hằm hằm đánh ra một quyền.
-Hở? Nói như vậy là hai cái tát vẫn chưa đủ sao? Vậy thêm một cái đạp nữa nhé! – Đường Kim không nhanh không chậm nó, sau đó liền cong chân xuất ra một cước.
ẶC!
Tên cảnh sát á hự một tiếng rồi trực tiếp từ trong phòng bay thẳng ra ngoài, tiếp đất cái “phanh” một cái.
-Sao thế?
-Có chuyện gì thế hả?
…
Lập tức có vài cảnh sát trong đồn xông tới, bao gồm cả tên cảnh sát béo lúc trước, nhưng mà khi tên cảnh sát béo rất nhanh đã nhìn thấy Đường Kim đang rất bình tĩnh đi từ bên trong ra, hắn không nhịn được trau mày, trong tiềm thức của hắn phát hiện ra dường như có gì đó sai sai.
-Đánh cảnh sát, tên tiểu tử này chống người thi hành công vụ, mau, mau bắt hắn lại! – tên cảnh sát đen gầy kia lập tức từ dưới đất bò dậy lớn tiếng hò hét.
-Im miệng, ồn quá đi! – Đường Kim một chân dẫm lên trên người tên cảnh sát kia, đem hắn dẫm bẹp xuống đất:
-Ngươi nói muốn 5000 ta đã đưa ngươi 5000, ngươi nói muốn một vạn ta liền đạp ngươi một cái, ngươi thực sự cho rằng ta dễ bắt nạt sao?
Nói tới đây hắn khẽ dùng sức dẫm một cái, tên cảnh sát đen gầy kia phát ra một tiếng rên thảm thiết sau đó trực tiếp ngất đi.
-Dừng tay!-Ngươi làm cái gì thế?
-Mau dừng tay!
Vài tiếng quát nghiêm nghị vang lên, nhưng không có ai rút súng ra, dường như trên người mấy cảnh sát này đều không có đem theo súng, có hai tên cảnh sát nhanh chóng xông về phía Đường Kim nhưng dường như có chút cố kị mà không dám lập tức động thủ.
-Các người thật là ồn ào quá đi. – Đường Kim cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, ngón tay khẽ búng một cái, mấy tên cảnh sát này lập tức ngã lăn ra đất, nhất thời chỉ còn mỗi tên cảnh sát béo lúc đầu là còn có thể đứng trước mặt Đường Kim.
Nhìn tên cảnh sát béo kia, Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Nể mặt ông vừa giúp ta xử lý chuyện kia còn tạm coi như là làm ta vừa ý nên ta không làm gì ông cả, bây giờ ông mau thả người ra cho ta, một người béo tên là Trương Lỗi.
-Tiểu tử, chỉ là đến bảo lãnh một người mà thôi, có cần làm lớn chuyện vậy không? – tên cảnh sát béo không có lập tức đi thả người mà mở lời muốn khuyên nhủ Đường Kim.
-Ông cứ phải để ta đánh ngất luôn cả ông sau đó tự mình đi vào trong đem người ra sao? – Đường Kim có chút không vui nhìn tên cảnh sát béo, hôm nay hắn thực sự không có ý định gây chuyện ở đồn cảnh sát, nhưng mà tại sau đám người này cứ phải làm khó hắn chứ?
Chương 708: Ta vốn định đưa tiền cho chúng-Cậu có biết như thế là phạm pháp không hả? – tên cảnh sát béo tiếp tục nói:
-Đánh người thi hành công vụ, cố ý gây thương tích, những tội này đều rất nghiêm trọng..
-Đúng là nhiều lời! – Đường Kim cuối cũng cũng hết cmn kiên nhẫn, búng tay một cái, tên cảnh sát béo cũng lập tức ngã lăn ra đất, nhưng mà sao với người khác thì hắn may mắn hơn một chút, hắn chỉ là tạm thời ngất đi một lát ,sau khi tỉnh lại sẽ không có việc gì.
Đồn cảnh sát này cũng không lớn, Đường Kim rất nhanh đã tìm thấy Trương Tiểu Bàn. Trương Tiểu Bàn bây giờ nhìn bề ngoài có chút tiều tụy, sau khí nhìn thấy Đường Kim thì hắn lập tức như gặp được cứu tinh, một bộ dáng vui mừng ra mặt:
-Anh bạn, cậu cuối cùng cũng tới, cậu đúng là phụ mẫu tái sinh của ta a…
-Ngừng! Đừng nói lời thừa, nếu không ta đi luôn đấy! – Đường Kim lập tức kinh hô.
Trương Tiểu Bàn lập tức ngoan ngoãn im miệng, từ từ đi theo Đường Kim ra ngoài, chỉ là lúc ra tới cửa nhìn thấy cả đống cảnh sát đang hôn mê dưới đất, Trương Tiểu Bàn nhất thời kinh ngạc đến trừng mắt há mồm.
-Anh bạn, cậu không phải là đem tiền tới bảo lãnh ta sao? – Trương Tiểu Bàn có chút khóc không ra nước mắt, sau đó liền sụt sùi cảm kích, đúng là nghĩa khí a, vậy mà tới tận đây cướp ngục.
-Tiền ở đây nè. – Đường Kim cầm 5000 tệ trên tay phất phất:
-Ta vốn định đưa tiền cho chúng, nhưng mà chúng nói chỉ dùng tiền thôi không thể làm chúng vừa lòng, bọn chúng rất lâu rồi chưa bị ăn đấm cho nên muốn thử cảm giác bị ăn đập, không có biện pháp a, để có thể đưa cậu ra ngoài ta chỉ có thể thỏa mãn yêu cầu biến thái này của chúng, đánh chúng một trận thôi.
Đường Kim vừa nói vừa đi ra khỏi đồn cảnh sát, Trương Tiểu Bàn nghe xong cạn cmn lời, hắn cũng theo Đường Kim đi ra, cuối cùng vẫn là nhịn không được hỏi một câu:
-Anh bạn , ta chỉ hỏi một câu, cậu đánh bọn họ, có khi nào bọn họ sẽ tới bắt ta không?
-Chắc là không đâu. – Đường Kim hời hợt nói:
-Nếu như chúng bắt cậu nữa, ta lại tới đưa cậu ra là được.
-Ặc, anh bạn, đây là cậu nói đấy nhé, nếu ta bị bắt nữa cậu nhất định phải đến cứu ta đấy. – Trương Tiểu Bàn vẫn có chút run sợ, hắn đã bắt đầu hối hận việc gọi Đường Kim tới giúp rồi, anh bạn này làm việc đúng là chả đáng tin cậy chút nào.
-Ờ, phải rồi, Trương Tiểu Bàn, sao cậu lại bị bắt vào đồn thế? – lúc này Đường Kim mới có chút kì quái hỏi:
-Không phải là cậu đi trêu ghẹo nữ hài 3 tuổi đó chứ?
-Anh bạn, đừng có dìm hàng ta có được không, cho dù ta có đi trêu gái thì cũng sẽ không trêu 3 tuổi đâu, ít nhất cũng phải 13 tuổi chứ? – Trương Tiểu Bàn nhất thời có chút buồn bực:
-Đi thôi, anh bạn, đã giúp thì giúp cho chót, cậu đi cùng ta tới tìm Vương Cầm đi.
-Trương Tiểu Bàn, khẩu vị của cậu cũng mặn quá đi, nữ hài 13 tuổi cũng muốn trêu ghẹo? – Đường Kim lắc đầu:
-ta vốn cho rằng cậu muốn trêu ghẹo nữ nhân 23 tuổi, chỉ là không có cái gan đó mà thôi, ai ngờ 13 tuổi mới là tình yêu đích thực của cậu.
-Lão đại, chân ái của ta năm nay 19 tuổi a! – Trương Tiểu Bàn khóc không ra nước mắt:
-Mấy hôm trước Vương Cầm vừa tròn 19 tuổi.
-Cậu vẫn chưa nói tại sao cậu lại bị bắt, không phải là do trêu trọc thiếu nữ vị thành niên đó chứ? – Đường Kim có chút ngạc nhiên nhìn Trương Tiểu Bàn.
-Anh bạn, việc này một lời khó nói hết được, chúng ta tới chỗ thành đại học, vừa đi vừa nói đi. Trương Tiểu Bàn buồn bực nói.
-được thôi! – Đường Kim bây giờ cũng không có việc gì làm, hơn nữa hắn cũng khá tò mò với việc Trương Tiểu Bàn tại sao lại bị bắt.
Đồn cảnh sát Mặc Hồ cách thành đại học ( khu tập trung các trường đại học) không xa, chỉ khoảng 1km mà thôi, nhưng mà khu đại học đó rất là rộng lớn, bên trong có không ít trường đại học, trường của Vương Cầm là đại học sư phạm Thiên Nam, cũng nằm trong khu đại học này.
-anh bạn, nói ra thì lần trước cậu quân sư cho ta cái chủ ý kia rất là hữu dụng, hôm đó ta mua một bó hoa hồng, đột nhiên xuất hiện trước mặt Vương Cầm, nàng thực sự rất cao hứng, còn có chút kích động, ờm…. tối hôm đó chút ta thật đã đi thuê phòng. – Trương Tiểu Bàn vừa đi vừa nói:
-Ta vốn tính sẽ ở cùng Vương Cầm vài ngày rồi sẽ quay về, ai ngờ đến ngày thứ hai thì ta liền phát hiện có vài nam nhân đang theo đuổi Vương Cầm, thế là ta lập tức thay đổi chủ ý.
-Xem ra người theo đuổi Vương Cầm cũng không ít a? – Đường Kim có chút kinh ngạc.
-Anh bạn, Vương Cầm xinh đẹp như thế, hơn nữa nàng còn là người phát ngôn của cả trường, được rất nhiều người yêu thích. – Trương Tiểu Bàn có chút buồn bực:
-Đương nhiên là không thể bì được với bạn gái của cậu rồi, nhưng mà cậu cho rằng cấp bậc như bạn gái cậu có thể tùy tiện gặp được một người sao? Cả trường sư phạm Thiên Nam cũng chưa chắc có lấy một người so được với bạn gái cậu đâu.
-Ờ, kể cũng đúng, không phải ánh mắt của ai cũng cao được như ta! – Đường Kim tùy ý nói.
-anh bạn, cho nên ta mới yên tâm mời cậu tới giúp, cậu là người duy nhất khẳng định sẽ không cướp bạn gái của ta. – Trương Tiểu Bàn thật thà nói.
-Nếu ta muốn cướp thì cậu sớm đã FA cmnr. – Đường Kim lười biếng nói.
-Ặc, anh bạn, cậu không thể nói giảm nói tránh một chút sao? như vậy rất là đả kích người ta a. – Trương Tiểu Bàn có chút cạn lời.
-Thân làm một soái ca, nhất định phải có một trái tim cường đại, đả kích nhiều một chút mới mới tốt. – Đường Kim không thiếu lý do lý chấu.
Trương Tiểu Bàn há hốc mồm, quyết định không nói cái này nữa mà lập tức đánh sang chuyện khác:
-Ách, anh bạn, vẫn là nói chuyện Vương Cầm đi, mấy bữa trước ta ngày nào cũng cắm dùi ở đây, còn đặc biệt xin nghỉ ốm một kì dài, mỗi ngày đều làm hộ hoa sứ giả cho Vương Cầm, mắt thấy chỉ còn vài ngày nữa là Vương Cầm được nghỉ tết rồi, đến lúc đó có thể đưa nàng về Ninh Sơn, vậy là an cmn toàn rồi, nhưng mà đời éo như mơ, đúng vào thời khắc quan trọng thì lạm bị một tên vương bát đảm âm một phát.
-Đơn giản, vậy thì âm lại hắn. – Đường Kim tùy ý nói.
-Bây giờ cái này đã không phải vấn đề quan trọng nhất nữa rồi, quan trọng nhất là Vương Cầm hiểu lầm ta rồi, nàng nói muốn chia tay với ta! – bộ dáng của Trương Tiểu Bàn vô cùng buồn bực.
-Vương Cầm hiểu lầm cậu? – Đường Kim có chút kinh ngạc:
-Lẽ nào có người đem gái ném lên giường của cậu sau đó để Vương Cầm nhìn thấy sao?
- Ặc, anh bạn, sao ngươi biết thế? – Trương Tiểu Bàn ngẩn ra.
-Đây là phương pháp cũ nhất nhưng cũng hữu dụng nhất. – Đường Kim tùy tiện nói:
-Nhưng mà cậu thế mà còn bị hãm hại? Nói xem nữ nhân bị ném lên giường cậu kia có ngon không?
-Cái này… khá ngon đấy, dáng người khá tốt, chỉ là… - Trương Tiểu Bàn nói tới đây bỗng dừng lại, tựa hồ có gì đó khó nói.
-Chỉ là thực tế thì là nam nhân có phải không? – Đường Kim tùy ý nói.
-Khụ khụ… - Trương Tiểu Bàn nhất thời ho sặc sụa, mãi lúc sau hắn mới nhìn Đường Kim uể oải nói:
-Anh bạn, đừng có dọa ta! Ta bây giờ đã nát lắm rồi đấy.
-Không phải nam nhân thì ngươi lãi cmnr, nát nát cái vẹo gì. – Đường Kim hời hợt nói.
-Anh bạn, tuy không phải nam nhưng lại là gái ngành a! – Trương Tiểu Bàn buồn bực:
-Càng đáng hận là tên khốn kiếp kia còn gọi điện thoại báo cảnh sát, làm ta nửa đêm bị cảnh sát kéo xuống giường, bị giam mất một đêm, sáng hôm sau cảnh sát còn gọi điện cho Vương Cầm tới lĩnh người, Vương Cầm vừa tới nơi thì trực tiếp nói lời chia tay với ta rồi quay người rời đi!
Chương 709: Thật ra cậu vẫn không phải chịu thiệt chút nàoĐường Kim cũng có chút cạn lời, ầm ĩ cả nửa ngày hóa ra tên gia hỏa Trương Tiểu Bàn này là do chơi gái bị bắt mới bị tóm về đồn cảnh sát.
-Cái này, Trương Tiểu Bàn, thực ra cậu vẫn không thiệt chút nào, ít nhất còn được chơi miễn phí một lần. – Đường Kim an ủi.
-Anh bạn, đừng nói cái này nữa, thực ra tối hôm đó ta uống say, ta cũng không biết mình đã làm ăn được gì chưa. – Trương Tiểu Bàn càng buồn bực hơn.
-Ách, vậy được rồi, ta thông cảm với cậu. – Đường Kim cũng bắt đầu thấy Trương Tiểu Bàn đúng thật là khá bi kịch:
-Hay là 5000 tệ này cậu cầm đi chơi gái lại lần nữa đi?
-Trương Tiểu Bàn loạng choạng, thiếu chsut nữa thì vấp ngã sấp mặt, anh bạn này đúng thật là cường đại, cường đại đến mức làm hắn tí nữa thì đập đầu xuống đất.
-Anh bạn, cái này không cần đâu, vẫn là phải nghĩ biện pháp để Vương Cầm hết hiểu lầm đã. – Trương Tiểu Bàn mặt như trái mướp đắng:
-Ta không biết bây giờ nàng có còn muốn nhìn mặt ta nữa không đây.
Nghe nói đại học sư phạm Thiên Nam là một trong những trường đại học nhiều mỹ nữ nhất tỉnh Thiên Nam, nhưng mà trong mắt Đường Kim thì đến mỹ nữ cấp bậc như Vương Cầm còn có một đám người theo đuổi, vậy trường đại học này chắc cũng chẳng có mỹ nữ nào làm hắn có hứng thú.
Bây giờ đã là hơn 11 giờ trưa, trong trường vẫn đang tổ chức thi, sáng nay Vương Cầm cũng phải đi thi, nhưng mà lúc này chắc cũng đã thi xong rồi.
Đường Kim nhìn bao quát xung quang một cái, hắn thấy không ít nữ sinh, có điều là đúng như hắn dự liệu, nơi này chẳng có ai để hắn nhìn trúng cả, hắn thầm nghĩ chất lượng mỹ nữ ở đây còn không bằng ở Ninh Sơn nhị trung, chẳng qua là chỉ có vài nữ sinh ăn mặc mát mẻ một chút, tuy rằng đang là mùa đông nhưng bộ dáng của các nàng đều giống như hận không thể đem cả thân thể lộ ra ngoài.
-Trương Tiểu Bàn, bây giờ thì ta đã hiểu tại sao Vương Cầm ở đây lại có nhiều người theo đuổi như vậy rồi, nơi này mỹ nữ chả có mấy a. – lúc sắp đi tới kí túc xá của nữ sinh, Đường Kim cảm khái một câu.
-Ta gọi điện cho Vương Cầm cái đã. – Trương Tiểu Bàn lấy điện thoại ra.
-Đừng gọi nữa, kia không phải là Vương Cầm sao? – Đường Kim bỗng ngăn lại.
Một nam hai nữ đang đi về phía này, một người trong đó đối với Đường Kim khá là quen mắt, chính là Vương Cầm, kì thực Đường Kim cũng đã hai năm không gặp Vương Cầm, chẳng qua là hai năm trước nàng dường như đã dậy thì xong rồi, cho nên bây giờ bộ dáng của nàng cũng không khác nhiều so với hai năm trước, Đường Kim vừa nhìn một cái liền nhận ra nàng.
Nữ sinh đi cùng Vương Cầm kia cũng có chút nhan sắc, nhưng mà bất luận là khuôn mặt hay dáng người thì vẫn còn kém Vương Cầm một chút, có điều là nam sinh đi bên cạnh nàng lại vừa cao vừa đẹp trai, ăn mặc toàn là hàng hiệu, chỉ luận tướng mạo mà nói thì đẹp trai hơn Trương Tiểu Bàn chắc rồi.
-Đệt! chính là tên vương bát đản kia âm ta một vố! – Trương Tiểu Bàn phẫn nộ thấp giọng nói với Đường Kim:
-tên vương bát đản kia tên Phạm Lăng Phong, con mịa nó, tên thì bình thường mà người thì âm hiểm vl, hắn theo đuổi Vương Cầm hai tháng rồi, tuy rằng chưa có thành công nhưng quan hệ của hắn và bạn cùng phòng của Vương Cầm khá là tốt, nữ sinh đi cùng Vương Cầm kia cũng họ Phạm, tên Phạm Linh, do cùng họ nên tên Phạm Lăng Phong kia lập tức đặc ý nhận nàng làm em gái nuôi.
-Em gái nuôi? – Đường Kim lẩm bẩm:
-Ta vẫn thích chị gái nuôi hơn.
-Anh bạn, sao ta lại thấy câu nói này của cậu đầy dâm ý vậy? – Trương Tiểu Bàn nhịn không được hỏi một câu, chỉ là ngay sau đó hắn lại lập tức quay về chủ đề trước đó:
-tối hôm qua là sinh nhật của Phạm Linh, Phạm Lăng Phong tổ chức sinh nhật cho em gái nuôi của hắn tất nhiên là có mời cả Vương Cầm thế nên ta cũng đi theo, cũng không biết có phải do tên vương bát đản kia cố ý phân phó hay không mà Phạm Linh và mấy nữ sinh khác không ngừng mời rượu ta, đến cuối cùng thì ta say đếnn éo biết trời đâu đất đâu nữa.-Vương Cầm cũng uống say sao:? – Đường Kim có chút kì quái hỏi.
-không có, chỉ là lúc bọn họ cùng đi hát karaok, tên vương bát đản kia giả vờ cố ý có lòng tốt nói đưa ta về khách sạn nghỉ ngơi trước, lúc đó thực ra ta không muốn đi nhưng mà do say quá nên không có phản đối, cuối cùng khi ta bị người khác đánh thức thì lập tức phát hiện mình đang nằm trên giường, không một mảnh vải che thân, bên cạnh còn có một nữ nhân cũng đang chần chuồng, tiếc là không phải Vương Cầm, cạnh giường là hai cảnh sát đang đứng, cứ như thế ta liền bị bắt về đồn. – Trương Tiểu Bàn càng nói càng tức:
-Nhất định là tên vương bát đản kia dàn cảnh âm ta, nếu không sao lại trùng hợp như thế chứ? Hơn nữa tại sao mà chỉ một lát sau Vương Cầm đã nhận được tin mà tới đồn cảnh sát chứ? ta còn chưa đưa số điện thoại Vương Cầm cho mấy cảnh sát kia mà!
-Ờ, cậu cứ nói thẳng đi, cậu muốn ta trực tiếp hạ độc chết tên gai hỏa kia hay là nghĩ biện phát chỉnh hắn? – Đường Kim hời hợt nói.
-Ặc, độc chết thì thôi đi. – Trương Tiểu Bàn ngẩn ra:
-Tạm thời không cần lo chuyện tên gia hỏa đó, trươc tiên phải kéo lại được Vương Cầm đã.
Đang nói thì Vương Cầm cũng đi tới bên này, hơn nữa nàng vừa nhìn thấy Trương Tiểu Bàn thì lập tức quay mặt đi, một bộ dáng như không thèm để ý hắn.
Vương Cầm! – Trương Tiểu Bàn vội vàng hô lên sau đó lập tức đi tới.
-Trương Tiểu Bàn, ngươi tới đây làm gì? – Phạm Linh kia lập tức tiếp lời:
-Ngươi làm ra việc khốn nạn như vậy mà vẫn còn có mặt mũi tới đây hả? Còn có, Vương Cầm đã chia tay với ngươi rồi, đừng có đeo bám nàng nữa!
Trương Tiểu Bàn rất muốn mắng Phạm Linh mộ trận, nhưng muốn thì muốn, hấn cũng không thể thực sự mắng nàng được. Hắn không thèm để ý tới Phạm Linh mà chỉ nhìn Vương Cầm, trên mặt cố nở ra một nụ cười:
-Vương Cầm, anh bạn của ta tới tỉnh thành chơi, nàng cũng quen đó, chính là anh bạn Đường Kim này, nàng cũng hai năm không gặp cậu ta rồi, chúng ta cùng đi ăn bữa cơm đi.
-cái gì? – Vương Cầm ngẩn ra, sau đó ánh mắt nàng mới chú ý tới Đường Kim, nhìn kĩ một chút, nàng kinh ngạc không thôi:
-Đường Kim, đúng là cậu? cậu đều đã biến mất hai năm rồi, bây giờ thực sự trở về rồi sao?
Trên mặt Vương Cầm cuối cùng cũng nở ra một nụ cười, nàng nhiệt tình nói:
-Đường Kim, cậu tới tỉnh thành chơi sao? đi một mình thôi hả? Hàn Tuyết Nhu không đi cùng sao?
-Hàn Tuyết Nhu đang bận thi cuối kì. – Đường Kim đáp:
-ta tới đây tùy tiện đi xem một chút.
-Vương Cầm, đây là bạn học của cậu sao? – Phạm Lăng Phong cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.
-đây là bạn cùng bàn, cũng là huynh đệ tốt của ta. – Trương Tiểu Bàn trừng mắt nhìn Phạm Lăng Phong một cái, sau đó mới quay sang nhìn Vương Cầm:
-Vương Cầm, tìm chỗ khác nói chuyện đi, trước đó chúng ta vẫn luôn muốn mời Đường Kim một bữa, bây giờ vừa hay có cơ hội rồi.
-Là ta mời Đường Kim ăn cơm, không liên quan đến ngươi. – Vương Cầm hừ lạnh một tiếng, sau đó mới quay người nhìn hai người Phạm Linh Phạm Lăng Phong:
-Hai người đi cùng đi! Trưa nay ta đãi khách.
-Như nhau cả, như nhau cả! – Trương Tiểu Bàn cười nịnh nọt.
-Đường Kim, chúng ta mau đi thôi, thật ngại quá, chiều nay ta còn phải thi cho nên trưa nay chúng ta chỉ có thể tùy tiện ăn cơm ở gần đây thôi, đợi ta thi xong về tới Ninh Sơn sẽ mời cậu ăn một bữa lớn. – Vương Cầm không thèm để ý tới Trương Tiểu Bàn nữa mà chỉ quay ra mời Đường Kim.
Chương 710: vậy thì cô đừng tới nữa.-không sao, ta cũng không cầu kì việc ăn uống lắm. – Đường Kim tùy ý đáp, nếu đã chuẩn bị giúp Trương Tiểu Bàn thì phải giúp tới cùng rồi, Đường Kim cũng đang tính sẽ giúp Trương Tiểu Bàn kéo lại được Vương Cầm về.
Đương nhiên Đường Kim không thể nào tự mình đi dỗ dành Vương Cầm rồi, hắn chỉ phụ trách giúp Trương Tiểu Bàn giải quyết tình địch là được.
Mấy người cùng đi ra bên ngoài trường, Phạm Linh vẫn luôn dùng ánh mắt quái dị nhìn Đường Kim, dường như nàng rất hiếu kì, đi được một đoạn nàng mới nhịn không được hỏi:
-Này, Đường Kim, cậu thực sự là bạn cùng bàn với Trương Tiểu Bàn sao? vậy cậu có biết Tiếu Thiền không?
-biết! – Đường Kim tùy ý đáp.
-Thật quen biết? – Phạm Linh dường như có chút khó tin:
-Trương Tiểu Bàn cứ chém hoài với ta là hắn và Tiếu Thiền rất quen thuộc, nhưng mà ta nhờ hắn xin hộ chữ kí của Tiếu Thiền thì hắn lại không xin được.
-Ta không phải không xin được, ta chỉ lười đi xin giúp cô thôi! – Trương Tiểu Bàn không vui nói, hiển nhiên là hắn không có hảo cảm với Phạm Linh.
-Đừng có chém nữa, không xin được là không xin được, hừ! – Phạm Linh khẽ bĩu môi.
-Phạm Linh, Đường Kim và Tiếu Thiền thực sự rất thân quen. – lúc này Vương Cầm cũng nhịn không được mà chen vào một câu:
-Quan hệ của hai người không phải là tốt bình thường thôi đâu.
-Phải không? – Phạm Linh tựa hồ có chút hoài nghi:
-ta nghe nói Tiếu Thiền có một người bạn trai bí ẩn, không phải chính là Đường Kim đó chứ?
-không phải. – Đường Kim ngáp một cái:
-nàng chỉ là lái xe của ta mà thôi.
-bạn gái của Đường Kim còn xinh hơn cả Tiếu Thiền ý. – Trương Tiểu Bàn nhịn không được chen vào.
-Chém! – Phạm Linh khẽ hừ một tiếng:
-Chém tiếp đi ha, dù sao hôm nay gió cũng rất lớn!
-Phạm Linh, bạn gái của Đường Kim thực sự rất xinh đẹp. – Vương Cầm buộc phải lên tiếng đính chính.
-Thấy chưa hả? vẫn là ý kiến của ta và Vương Cầm luôn nhất trí. – Trương Tiểu Bàn có chút đắc ý.
-Ý kiến nhất trí? Ngươi là nói Vương Cầm đồng ý với việc tối hôm qua ngươi tìm gái về khách sạn sao? – Phạm Linh khẽ bĩu môi:
-Hừ, sau này tránh xa chúng ta một chút, ngươi không ngại bẩn nhưng chúng ta ngại!
-Phạm Linh, ta nói cô đủ chưa hả, ta đứng khá xa cô rồi, cô cho rằng ta thèm đụng vào cô sao? – tâm tình của Trương Tiểu Bàn đang không tốt, lại thêm hắn vốn đã bất mãn với Phạm Linh, bay giờ Phạm Linh cứ ở bên cạnh dìm hàng hắn cho nên cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa:
-Lão tử thà đụng vào gái ngành còn hơn làđụng vào cô, đê mờ, cô cho rằng mình sạch sẽ lắm sao?
-Trương Tiểu Bàn, ngươi nói cái gì đó? – sắc mặt Phạm Linh nhất thời đỏ bừng, bộ dáng vô cùng phẫn nộ.
-Cô đúng là tiện nhân, Vương Cầm muốn mắng ta thế nào cũng được, còn cô tính là cái con mịa gì chứ? Cô có tư cách gì nói ta? – Trương Tiểu Bàn hỏa khí bừng bừng, cũng không thèm cố kị nữa mà ra sức mắng Phạm Linh.
-Ngươi ngươi… - Phạm Linh nhất thời bị Trương Tiểu Bàn mắng tới trở tay không kịp, nước mắt bắt đầu ứa ra.
-Đê mờ nó, ta có cần phải chạy đến tận đây đi tìm gái sao? nếu ta thực sự muốn tìm gái thì cũng không biết lối tìm ở Ninh Sơn à, cần gì phải chạy tới tận đây tìm cho Vương Cầm phát hiện, cho dù ta có là lợn thì cũng không ngu đến thế chứ? – Trương Tiểu Bàn nhịn không được càng mắng càng lớn tiếng, coi như một lần phát tiết ra hết oán khí trong lòng.
-Được ròi, ngươi nói ít thôi! – Vương Cầm nhịn không được trừng mắt nhìn Trương Tiểu Bàn một cái, nhưng mà sắc mặt nàng đã bất chi bất giác dịu xuống một chút.
Vương Cầm cũng không ngốc, mấy câu vừa rồi của Trương Tiểu Bàn ngang như là đang giải thích với nàng, hơn nữa nàng cũng biết Trương Tiểu Bàn nói cũng không sai, hắn chỉ vì quan tâm đến nàng cho nên mới chạy tới tận tỉnh thành gặp nàng, nói thế nào thì hắn cũng không có lý do gì để đi tìm gái a.
Trên thực tế thì đối với sự việc tối hôm qua nàng sớm đã hoài nghi, nhưng hoài nghi là một chuyện, tối qua nàng đã quá xung động mà nói chia tay nên bây giờ không thể nào nhượng bộ được.
-Trương Tiểu Bàn… - lúc này Phạm Lăng Phong bỗng lên tiếng.
-Im miệng, lão tử tên là Trương Lỗi, người quen của ta mới được gọi ta là Trương Tiểu Bàn, lão tử không quen ngươi! – Trương Tiểu Bàn hằm hằm nói.
-Trương Lỗi, bắt nạt một nữ sinh thì có bản lĩnh gì chứ? – sắc mặt Phạm Lăng Phong trầm xuống, ngữ khí rõ ràng là bất mãn.
-Đừng ồn ào nữa! – Vương Cầm cũng có chút bực mình:
-Trương Tiểu Bàn, ngươi mà nói thêm một câu nữa thì sau này đừng có tới tìm ta nữa!
Trương Tiểu Bàn lập tức ngậm miệng lại.
Cứ như vậu Phạm Lăng Phong chẳng còn đối tượng nào mà cãi vãi nên tự nhiên cũng không nói gì nữa.
-Đường Kim, hai năm qua cậu đi đâu thế? – có lẽ do thấy bầu không khí có chút xấu hổ cho nên Vương Cầm mới chủ động bắt chuyện với Đường Kim.
-Đi du lịch ở một nơi rất xa. – Đường Kim đáp.
-không phải là cậu đi du lịch vòng quanh thế giới đó chứ? – Vương Cầm bắt đầu cảm thấy hiếu kì.
-Ta đi du lịch vòng quanh dị giới a! – Đường Kim tùy ý đáp.
-thế giới khác? – Vương Cầm ngẩn ra.
-Anh bạn, cậu xuyên không rồi sao? – Trương Tiểu Bàn nhịn không được hỏi một câu.
-Coi như vậy đi. – Đường Kim vừa đáp xong thì chuông điện thoại của hắn bỗng vang lên:
-ta là Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu xinh đẹp…
Đường Kim cầm điện thoại lên nhìn một cái thì phát hiện người gọi tới lại là Tiếu Thiền.
-Cô lại lái xe đâm vào người ta rồi à? – Đường Kim vừa nhấc máy đã lười biếng hỏi.
-Này, Đường Kim chết tiệt, đừng có trù úm ta chứ! – thanh âm có chút buồn bực của Tiếu Thiền từ đầu giây bên kia truyền lại:
-Mấy ngày nay ta đều không có lái xe!
-Vậy cô bị xe tông sao? – Đường Kim lại hỏi.
-cậu mới bị xe tông ấy! – Tiếu Thiền tức giận:
-Não cậu bị xe đụng hỏng rồi à!
-Cô không tông phải người ta cũng không bị người ta tông thì gọi cho ta làm gì? – Đường Kim có chút ngạc nhiên hỏi.
-Này, cậu có biết hôm nay là ngày nào rồi không? Cậu đã đáp ứng cùng ta diễn tiết mục đó, bên đài truyền hình đã bắt đầu diễn tập rồi, khi nào thì cậu mới tới tỉnh thành vậy? – Tiếu Thiền bực bội hỏi.
-Ta bây giờ đang ở tỉnh thành nè. – Đường Kim thản nhiên đáp.
-A? – Tiếu Thiền khẽ ngẩn ra, sau đó vội vàng hỏi:
-Vậy cậu đang ở đâu?
-Đại học sư phạm Thiên Nam, đang chuẩn bị ăn cơm, nếu cô chưa ăn gì thì qua đây luôn đi. – Đường Kim tùy tiện nói:
-Trương Tiểu Bàn và Vương Cầm cũng ở đây, vừa hay cô cũng biết họ.
-nếu như cậu đáp ứng chiều nay cùng ta luyện tập thì ta sẽ tới, nếu không ta sẽ không tới! – Tiếu Thiền khẽ hừ một tiếng.
-Cô tới hay không thì cũng chẳng có quan hệ gì với ta, nếu vậy cô đừng tới nữa. – Đường Kim thản nhiên nói.-Cậu… - Tiếu Thiền vô cùng buồn bực, cuối cùng mới phẫn hận nói:
-Cậu không muốn ta tới, ta cứ tới đó!
Dứt lời Tiếu Thiền liền cúp máy.
Đường Kim thản nhiên cất điện thoại đi, sau đó liền thấy Vương Cầm và Trương Tiểu Bàn đang dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn hắn.
-Đường Kim, người vừa nói chuyện điện thoại với cậu không phải là Tiếu Thiền chứ? – Vương Cầm nhịn không được lên tiếng hỏi.
Vương Cầm vừa hỏi như thế thì cả Phạm Linh lẫn Phạm Lăng Phong đều không tự giác được nhìn qua Đường Kim một cái, hai người đều có chút sửng sốt, Đường Kim này dường như rất quen thân với đại minh tinh Tiếu Thiền sao?
-Đúng vậy, cô ta muốn tới ăn cơm. – Đường Kim tùy ý đáp.
-Cô ấy thực sự sẽ tới sao? – Vương Cầm ngẩn ra:
-Vậy chúng ta có cần đợi cô ấy ở cổng không?
Chương 711: Cũng không phải tiểu hài tử-không cần đợi cô ta, chúng ta đi trước đi. – Đường Kim hời hợt nói.
Thấy bộ dạng không thèm quan tâm của Đường Kim, Trương Tiểu Bàn và Vương Cầm đều có chút cạn lời, trong mắt Phạm Lăng Phong xẹt qua một tia khinh bỉ, còn Phạm Linh thì khẽ bĩu môi, hiển nhiên là hai người bọn họ đều cho rằng Đường Kim chém gió, nếu như thực sự có một đại minh tinh đến ăn cơm cùng hắn thì sao hắn lại không thèm quan tâm chút nào cơ chứ?
Vài phút sau một hàng người cùng đi ra tới cổng lớn, lại đi thêm vài trăm mét nữa thì tới một quán cơm tên là Nữ Sinh Thực Đường.
Ở đại học sư phạm Thiên Nam hay toàn bộ khu đại học này thì quán cơm này đều khá có tiếng tăm, chỉ bằng cái tên đã không giống ai, mà sau khi vào trong thì mọi người càng phát hiện ra nơi này đích thực là khác biệt so với những nơi khác.
Phục vụ và nhân viên ở đây toàn bộ đều là soái ca trẻ tuổi, yêu cầu thứ nhất khi tuyển nhân viên của nơi này cũng là yêu cầu quan trọng nhất đó là phải thật đẹp trai, chỉ cần đẹp trai thì ngốc ngốc một chút cũng không sao cả.
Nữ Sinh Thực Đường kì thực cũng không phải chỉ phục vụ riêng cho nữ sinh, nhưng nữ sinh ăn cơm ở đây đều sẽ được giảm giá 20%, nhưng nếu là cả nam cả nữ cùng ăn cơm thì sẽ không có khuyến mại nào hết, đối với nữ sinh mà nói thì nơi này không chỉ có khuyến mại giảm giá mà còn có rất nhiều soái ca để có thể thỏa sức ngắm nhìn, đương nhiên đối với nam sinh mà nói thì ăn cơm ở đây cũng là một lựa chọn không tồi, tuy rằng nơi này không có mỹ nữ làm phục vụ nhưng nữ sinh ăn cơm ở đây lại rất nhiều, cứ chịu khó cắm dùi ở đây ăn vài bữa, lớ ngớ lại làm quen được một em cũng nên.
Chỉ có một điều làm rất nhiều nam sinh bất mãn đó là mấy phục vụ soái ca ở đây càng dễ dàng kiếm được nữ sinh hơn, nghe nói nơi này từng có một phục vụ nam rất đẹp trai đã từng lên giường với cả đám nữ sinh, chính lời đồn này vô hình dung đã biến nghề phụ vụ quán cơm này trở thành một nghề làm thêm cực hot, thậm chí có vài nam sinh còn xin làm không lương để thử vận may.
Đương nhiên đó cũng chỉ là đã từng, trên thực tế thì bây giờ phục vụ nam ở đây cũng không dám tùy tiện tán tỉnh nữ sinh đến ăn cơm, bời vì nghe nói nam phục vụ tình thánh trong lời đồn kia vào một đêm trăng thanh gió mát nào đó đã bị một đám người đánh cho ngấp ngoái gần chết, hơn nữa bộ vị quan trọng nhất của nam nhân bị ăn mấy chục đạp liền, bộ mặt đẹp trai của hắn cũng được chăm sóc rất đặc biệt, nghe nói hắn tuy rằng vẫn còn sống nhưng tiểu huynh đệ đã bị phế mất, còn bộ mặt cũng đã không thành hình, càng chết người hơn là mấy nữ sinh từng lên giường với hắn chỉ vì hắn đẹp trai rất nhanh đều đem hắn quên béng đi.
Cho dù như thế thì nơi này bây giờ vẫn là quán cơn được nữ sinh của toàn khu đại học này hoan nghênh nhất, Vương Cầm tuy rằng mới tới đây học có vài tháng nhưng rõ ràng đây không phải là lần đầu nàng tới đây.
Nơi này không có phòng bao, lầu trên lầu dưới đều là đại sảnh, tất cả bày khoảng trăm cái bàn, nơi này làm ăn cũng khá là thuận lợi, bây giờ đã gần như sắp hết chỗ ngồi.
Vương Cầm dẫn theo một đoàn người lên thẳng lầu 2, cuối cùng cũng tìm được một cái bàn trống, một nam phục vụ đẹp trai lập tức đi tới chào hỏi Vương Cầm và Phạm Linh:
-Hai vị bạn học, các bạn muốn ăn gì?
Đây cũng chính là tác phong làm việc ở đây, nam sinh hoàn toàn bị bỏ qua, phục vụ chỉ phục trách tiếp đãi nữ sinh.
-Đưa thực đơn cho chúng ta đi, chúng ta tự viết là được, viết xong hết ta sẽ gọi anh! – Vương Cầm đáp.
-Được! – nam phục vụ kia đưa thực đơn cho Vương Cầm rồi lập tức rời đi.
Vương Cầm cầm thực đơn lên lật vài cái rồi đưa cho Đường Kim:
-Tiếu Thiền khi nào sẽ tới? chúng ta có cần đợi cô ấy đến rồi mới gọi món không?
-không cần đợi cô ta. – Đường Kim tùy tiện đáp,sau đó đột nhiên đứng phắt dậy:
-Ta ra ngoài một lát.
Đường Kim rất nhanh đã đi ra bên ngoài quán ăn, Vương Cầm và Trương Tiểu Bàn tự nhiên là cho rằng hắn đi đón Tiếu Thiền nên cũng không để ý lắm.
Vài phút sau Đường Kim quay lại chỗ ngồi của mình.
-Anh bạn, Tiếu Thiền đâu? – Trương Tiểu Bàn nhịn không được lên tiếng hỏi.
-Không biết, chắc vẫn chưa tới. – Đường Kim tùy tiện đáp.
-Ặc, anh bạn, vừa rồi không phải là cậu đi đón cô ấy à? – Trương Tiểu Bàn có chút kì quái hỏi.
-Đương nhiên là không phải, nàng là người lớn rồi, có phải tiểu hài tử đâu mà cần ta phải đi đón. – Đường Kim ngáp dài một cái.
-Ta nói anh bạn này, Tiếu Thiền bây giờ tốt xấu gì cũng là đại minh tinh rồi, cậu nên tốt với cô ấy một chút. – Trương Tiểu Bàn có chút bất lực.
Đường Kim thì có chút kì quái nhìn Trương Tiểu Bàn:
-Cô ta cũng không phải bạn gái ta, sao phải tốt với cô ta chứ?
Trương Tiểu Bàn cạn lời, nhưng mà một giây sau sấc mặt hắn đột nhiên đại biến, sau đó mạnh mẽ kéo Đường Kim một cái:
-Anh bạn, cậu xem, cô ta…cô ta chính là…
Trương Tiểu Bàn vừa nói vừa chỉ vào một nữ nhân vừa mới bước vào, đây là một nữ nhân khá xinh đẹp, dáng người khá ngon, tuổi cũng không lớn, chắc chỉ khoảng hơn 20 một chút, nhưng quầng mắt hơi thâm, xem ra làm làm việc đêm quá nhiều còn chưa kịp hóa trang.
Đường Kim còn chưa lên tiếng thì nữ nhân kia đã đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó lập tức đi về phía năng.
Trương Tiểu Bàn lập tức căng thẳng không thôi, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Đường Kim.
-Không sao đâu, cú ngồi yên xem kịch đi. – Đường Kim tùy ý đáp.
Trương Tiểu Bàn khẽ ngẩn ra, tuy rằng còn có chút hoài nghi nhưng cũng đã yên tâm hơn nhiều.
Nữ nhân kia rất nhanh đã tới trước mặt mọi người sau đó liền mở miệng nói:
-Phạm lão bản, ta tới lấy tiền.
Nữ nhân này vừa lên tiếng thì Trương Tiểu Bàn lập tức yên tâm hơn rất nhiều, bời vì đối tượng mà cô ta tìm không phải là mình mà chính là Phạm Lăng Phong.
Ngược lại là Phạm Lăng Phong sắc mặt khẽ biến, hắn nhìn nữ nhân kia, một bộ dáng mê hoặc khó hiểu:
-Vị bạn học này, có phải là nhận nhầm người rồi không?
-Phạm lão bản, như thế này thật là không hậu đạo a, tối hôm qua ngươi đè lên người người ta còn gọi người ta là tiểu Điềm Điềm, bây giờ lại giả vờ không quen biết sao? – nữ nhân kia lập tức có chút không vui:
-Ta chỉ tới lấy số tiền nên thuộc về ta mà thôi, nguơi đưa tiền ta liền rời đi, nếu không đưa đừng trách ta đem chuyện ngươi chưa tới ba mươi giây đã phụt truyền ra ngoài!
Thanh âm của nữ sinh này khá lớn, dường như cố ý để cho mọi người đều nghe thấy, thanh âm của cô ta nhất thời làm cho ít nhất vài chục người khác đều nhìn về phía này, người nào cũng nhìn chằm chằm vào Phạm Lăng Phong, có đồng tình có cả cười nhạo.
Chưa đến ba mươi giây đã phụt?
Đây còn là nam nhân sao?
-Cô nói linh tinh cái gì đấy? Cái gì mà 30 mươi giây, lão tử chơi cô cả ba mươi phút đó! – đáng thương cho Phạm Lăng Phong nhất thời tức quá máu không kịp lên não mà quên cmn mất cái gì nên nói cái gì không nên nói, đương nhiên cái này cũng khó trách hắn, nam nhân nào bị nữ nhân trước mặt mọi người nói hắn chỉ kiên trì được có 30 giây thì nhất định cũng sẽ giận quá mất khôn như Phạm Lăng Phong.
Phạm Lăng Phong vừa dứt lời thì lập tức cảm giác được có gì đó sai, bời vì hắn lập tức nhìn thấy Phạm Linh và Vương Cầm đang dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn.
-Phạm lão bản, ngươi thừa nhận là được rồi, bây giờ có thể trả tiền rồi chứ? Ta bán thân chứ không phải làm miễn phí đâu. – nữ nhân kia không nhanh không chậm nói.
-Cô theo ta qua đây! – Phạm Lăng Phong đột nhiên đứng phắt dậy túm lấy tay nữ nhân kia rồi lôi cô ta ra ngoài.
-Làm gì thế? Bỏ ta ra, ngươi muốn quỵt tiền sao? – nữ nhân kia dùng sức vùng vẫy, sau đó mới đột nhiên hô lớn lên:
-Mọi người mau tới đây xem, cả thế giới ra đây mà xem này, chơi gái không trả tiền còn muốn đánh người ta a!
Chương 712: xem ra cậu vẫn lỗ a!Bốn phía lập tức huyên náo lên, vô số người chỉ chỉ trỏ trỏ, đáng thương cho Phạm Lăng Phong, hắn thế nào cũng không nghĩ tới cô gái ngành này lại bạo gan như vậy, dám đứng trước đám đông ăn nói không hề cố kị gì hết, điều này làm hắn cảm giác như bị người ta tát mạnh hai cái vào mặt, máu nóng lập tức xông lên não, lý trí phút chốc đã hoàn toàn biến mất, hắn thét lớn vào mặt cô gái kia:
-Không trả tiền cái cc ấy? tối qua ta đã đưa tiền cho cô rồi! cô cmn muốn đến tống tiền ta nữa phải không?
-Haiz, Phạm lão bản, tuy rằng ta là gái bán hoa nhưng mà ta cũng rất là tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, tiền của ta nên được hưởng thì một phân một cắc cũng không thể thiếu, tiền không thuộc về ta thì ta nhất định sẽ không lấy thêm. – cô gái kia dường như không thèm để ý tới ánh mắt của bốn phía xung quanh:
-Tối qua đúng là ngươi đã trả tiền cho ta, nhưng tiền ngươi trả là tiền để ta bồi tiếp hắn, còn tiền lên giường của hai chúng ta thì phải trả thêm chứ?
Cô gái ngành kia vừa nói vừa dùng tay chỉ vào Trương Tiểu Bàn, cô ta vừa chỉ như thế thì lập tức có vài chục ánh mắt đổ dồn về phía Trương Tiểu Bàn, Vương Cầm cũng hằm hằm trừng mắt nhìn Trương Tiểu Bàn một cái.
-Lúc đó ta uống say, ta thực sự cái gì cũng không biết a. – Trương Tiểu Bàn tỏ ra vô tội.
-Xem ra cậu vẫn lãi được một chút tiện nghi a. – Đường Kim nhìn Trương Tiểu Bàn cười hì hì.
Trương Tiểu Bàn mặt như trái mướp đắng, lúc này hắn thà rằng mình chịu thiệt thòi chút còn hơn.
Nhưng đúng vào lúc này thì Phạm Lăng Phong đột nhiên phẫn nộ gào lên:
-Đê mờ, thối lắm, tên ngốc kia say như lợn chết, hắn đã chơi cô đâu mà đòi tiền?
-Cho dù hắn chưa có làm gì ta nhưng tiền ngươi đưa chỉ là để ta bồi tiếp hắn chứ không bao gồm tiền lên giường với ngươi! – cô gái kia vẫn hùng hồn nói:
-Còn có, tối hôm qua ta bị cảnh sát giam mất mấy tiếng, có phải là ngươi cũng nên bồi thường cho ta một chút không? Ngươi đừng có nói với ta cảnh sát không phải do ngươi gọi tới đó nhé!
Nói đến đây, cô gái kia bỗng trở nên phẫn nộ:
-Nam nhân các người đúng là không phải thứ gì tốt, lão nương cứ tưởng rằng tên tiểu tử kia say rồi thì lão nương kiếm tiền sẽ dễ dàng, nhưng mà ngươi lại thấy lão nương ngồi không quá lãng phí nên mới đè lão nương ra chơi, chơi thì cũng thôi đi, sau đó lại còn gọi điện báo cảnh sát, dám hố lão nương một vố, bây giờ lão nương không tìm ngươi đòi tiền ngươi lại tưởng lão nương dễ bắt nạt sao? Lão nương tuy rằng là gái ngành nhưng cũng không dễ bắt nạt nhé!
-Trương Tiểu Bàn, xem ra cậu vẫn lỗ cmnr, tối qua không được làm miễn phí a! – Đường Kim lại quay sang châm biếm Trương Tiểu Bàn một câu.
Trương Tiểu Bàn cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà hưng phấn hò hét:
- Nghe thấy chưa? Nghe thấy chưa hả? tối qua ta không có tìm gái, đều tại tên vương bát đản này gài bẫy hại ta, con mịa nó, còn hại ta bị giam trong đồn cảnh sát mất một đêm, suýt nữa thì bị bạn gái bỏ nữa chứ, đê mờ, lão tử đánh chết con mịa ngươi!
Trương Tiểu Bàn vừa nói vừa đứng dậy, thuận tay túm lấy một chai bia toan xông tới đánh Phạm Lăng Phong.
-Này, đứng lại! – Vương Cầm vộ vàng hô lên:
-Tên béo chết tiệt kia, tối qua ngươi ở đồn cảnh sát một đêm còn chưa đủ, muốn ở tù thêm vài năm nữa phải không?
-Nhưng mà tên khốn đó hãm hại ta a. – Trương Tiểu Bàn vô cùng tức giận.
-Bây giờ không phải mọi thứ đã rõ ràng rồi sao? – Vương Cầm khẽ lườm hắn một cái:
-Ngồi xuống, đừng đánh nhau với hắn, không đáng đâu!
ể ắ ồ ắ ấ ể ầ ấ ắ ế ắ ắ ắ ồ ấ ầ ắ ề ổ ố ố ể ắ ấHành động của Trương Tiểu Bàn chợt làm Phạm Lăng Phong ý thức được hình như mình bị mắc lừa rồi, bây giờ hắn ngang như là đã tự rửa sạch nỗi oan khuất cho Trương Tiểu Bàn, nhìn sang phía Vương Cầm, Phạm Lăng Phong thấy dõ vẻ chán ghét trong mắt nàng, thậm chí đến cả em gái nuôi của hắn cũng dùng một ánh mắt quái dị nhìn hắn, lúc này Phạm Lăng Phong mới sực tỉnh, đồng thời ý thức được tất cả nỗ lực gần đây của hắn đều đã đổ xuống sông xuống biển, đúng là việc sắp thành lại hỏng ngay phút chót, tất cả hóa thành hư vô cmnr.
-Đê mờ, đĩ điếm đúng là đĩ điếm, không thể nào tin tưởng được! – Phạm Lăng Phong dùng ánh mắt oán hận nhìn cô gái kia một cái, sau đó lập tức quay người bỏ đi.
Việc đã đến nước này Phạm Lăng Phong biết mình ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, biện pháp tốt nhất là dứt khoát bỏ đi, còn về việc trả thù hay gì đó thì sau này sẽ tính sau.
Cô gái kia cũng không lưu lại, rất nhanh đã rời khỏi quán ăn.
-Vương Cầm, bây giờ nàng đã tin ta chưa? Ta sớm nói là do tên vương bát đản kia bày trò hại ta mà nàng còn không tin. – lúc này Trương Tiểu Bàn mới ghé sát vào bên cạnh Vương Cầm đồng thời còn không quên khoe thành tích:
-Cho dù có uống sai ta cũng không làm chuyện có lỗi với nàng, ta đối với nàng rất chung tình a!
-Hừ, ngươi không phải là đang tiếc nuối vì mình không chiếm được tiện nghi sao? – Vương Cầm khẽ hừ một tiếng.
-Không có a, tuyệt đối không có! – Trương Tiểu Bàn vội vàng thề thốt.
-Thực ra ta có thể gọi cô ta quay lại để cho cậu làm nốt việc hôm qua chưa làm xong đấy! – lúc này Đường Kim mới cười hì hì nói.
-Anh bạn, đừng có troll ta chứ! – sắc mặt Trương Tiểu Bàn đắng ngắt, sau đó mới dùng ánh mắt kì quái nhìn Đường Kim:
-Không đúng a, ta nói anh bạn này, việc này có phải là do cậu làm không đấy? nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy được, cô gái kia sao lại tìm được chỗ này, lại nói đến ta còn không biết phải tìm cô ấy ở đâu nữa.
Nghe được lời này Vương Cầm cũng có chút hoài nghi nhìn Đường Kim, nàng nhịn không được hỏi:
-Đường Kim, là cậu tìm cô ta tới thật hả?
-Ờ, cái này à, có một mỹ nữ rất hâm mộ ta, nàng rất giỏi tìm người, sau này các người nếu có ai mất tích thì ta có thể bảo nàng giúp đỡ. – Đường Kim tùy tiện đáp.
-Anh bạn, thật đúng là cậu a, không hổ danh là huynh đệ tốt của ta, mau mau mau, hôm nay nói thế nào ta với cậu cũng phải cạn một ly rượu! Trương Tiểu Bàn cảm động suýt rớt nước mắt:
-Nếu không phải là cậu, có lẽ hạnh phúc nửa đời còn lại của ta đã tiêu tan mất rồi!
Bên này Trương Tiểu Bàn đang rót rượu cho Đường Kim, bên kia Vương Cầm cũng rất cảm kích nhìn Đường Kim:
-Đường Kim, thực sự cảm ơn cậu, cũng may có cậu giúp đỡ, ta thật không ngờ được Phạm Lăng Phong kia lại là loại người như vậy.
-Đúng thế, ta cũng không ngờ được hắn lại như thế. – Phạm Linh một bên cũng chen vào:
-Vương Cầm, thật xin lỗi, ta thực sự không ngờ được Phạm Lăng Phong lại là loại người như vậy, việc tối qua ta hoàn toàn không biết gì hết.
-Không biết? – Trương Tiểu Bàn bĩu môi:
-Tối qua người mời ta nhiều rượu nhất hình như là cô đấy!
-Này, tối qua ta chỉ muốn chuốc cho ngươi say thôi, bời vì ta thấy Vương Cầm yêu ngươi đúng là thiệt thòi cho nàng, ta chỉ có chút bất mãn với ngươi mà thôi, ta không hề nghĩ tới việc hãm hại ngươi! – Phạm Linh có chút bất bình nói.
-Cái này khó nói a, các người là anh trai nuôi em gái nuôi… - Trương Tiểu Bàn hiển nhiên là không tin Phạm Linh.
-Thôi, đừng nói nữa! – Vương Cầm trừng mắt nhìn Trương Tiểu Bàn một cái:
-Ta tin Phạm Linh, nàng sẽ không cố ý hại ta.
Trương Tiểu Bàn tuy rằng vẫn rất bất mãn với Phạm Linh nhưng hắn cũng không nói gì nữa mà nhấc ly rượu lên:
-Anh bạn, tới, chúng ta làm một ly!
-Ta là Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu xinh đẹp… - đúng lúc này chuông điện thoại của Đường Kim lại vang lên, Đường Kim lấy điện thoại ra xem thì thấy là Tiếu Thiền gọi tới.
-Ta tới đại học sư phạm Thiên Nam rồi, cậu ở đâu? – điện thoại vừa thông thì thanh âm bất mãn của Tiếu Thiền liền từ đầu dây bên kia truyền tới.
-Lầu 2 quán ăn Nữ Sinh Thực Đường, cô tự mình tới đây đi. – Đường Kim hời hợt đáp một câu rồi lập tức cúp máy.
Trương Tiểu Bàn và Vương Cầm cùng nhìn Đường Kim đồng thanh hỏi:
-Tiếu Thiền tới rồi sao?