Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Dịch Full)

Chương 50 - Chương 728: Cái Này Còn Không Gọi Là Tự Ti Sao?

Chương 728: Cái này còn không gọi là tự ti sao?

Nhìn nam tử mặt đầy tươi cười này, lại nhìn chiếc xe mới bóng loáng bên cạnh hắn, Tô Vân Phi nhất thời có chút phát ngốc, không phải vì có người tặng nàng món quà giá trị lớn như vậy, mà là vì tên gia hỏa này vậy mà vẫn bám lấy nàng? Đây không phải là nói, nàng bị Đường Kim phi lễ xong còn không thu được kết quả gì sao?

Nhìn bộ dáng phát ngốc của Tô Vân Phi, nam tử kia càng đắc ý hơn, tán gái thì phải biết vung tay, mấy món quà nhỏ có tác dụng gì chứ, nhìn bây giờ hắn đầu tư hẳn một con xe cho nàng, Tô Vân Phi trước kia không thèm để ý tới hắn không phải là đang bị chấn kinh đó sao?

Nam tử thư sinh này đang bắt đầu tưởng tượng đến viễn cảnh Tô Vân Phi vui mừng đến phát cuồng mà tự nhào vào lòng minh, chỉ đáng tiếc là đúng vào lúc này thanh âm của nàng lại vang lên đánh tan mất mộng đẹp của hắn:

-Bì tiên sinh, Bì tiên sinh, có phải là anh nhầm rồi không? – ngữ khí của Tô Vân Phi có chút buồn bực:

-Lần trước chúng ta không phải là đã nói rõ ràng với anh rồi sao? anh cũng nhìn thấy rồi đó, ta đã có bạn trai rồi, anh cần gì phải bám lấy ta như vậy nữa chứ?

-Vân Phi, ta biết nàng đã có bạn trai, nhưng mà hắn đã trở thành quá khứ rồi, ta hỏi nàng, tên bạn trai kia của nàng gần đây có tìm nàng không? – tên nam tử thư sinh kia thản nhiên nói.

Tô Vân Phi khẽ ngẩn ra:

-Bì tiên sinh, lời này của anh là có ý gì?

-Vân Phi, ta hi vọng nàng hiểu, ta đối với nàng mới là thật lòng, còn đối với bạn trai nàng, à không đúng ,bạn trai cũ mới phải, nàng có lẽ còn không đáng giá bằng 10 vạn tệ đâu. – nam tử thư sinh không nhanh không chậm nói:

-Ta biết nàng không phải là loại nữ nhân thích tiền, nhưng ta chỉ muốn nói với nàng rằng, bạn trai cũ của nàng vì 10 vạn tệ mà có thể bỏ nàng, còn ta thì có thể tặng cho nàng một chiếc ô tô giá hơn 20 vạn tệ làm quà valentine, ít nhất cái này cũng chứng minh rằng ta hơn hắn nhiều.

Tô Vân Phi càng nghe càng cảm thấy khó hiểu, hiển nhiên là nàng không hề hiểu ý của tên nam tử kia một tý nào, cuối cùng nàng cũng nhịn không được:

-Bì tiên sinh, anh có thể nói rõ hơn một chút được không, 10 vạn tệ kia là chuyện gì thế?

-Vân Phi, ta vốn không muốn cho nàng biết chuyện này, nhưng nếu nàng đã hỏi thì ta chỉ có thể nói thẳng thôi. – nam tử họ Bì này làm bộ như không muốn nói nhưng thực tế trong lòng hắn đã sớm muốn rêu rao chuyện này:

-Thực ra ta vốn chỉ định thử bạn trai cũ của nàng một chút xem hắn có thật lòng với nàng không thôi, ta cố ý đưa cho hắn 10 vạn tệ và bảo hắn bỏ nàng, nhưng ta thật không ngờ là chỉ có mười vạn tệ đã có thể làm hắn động tâm, đương nhiên loại nam nhân như vậy rời bỏ nàng cũng là một chuyện tốt.

Tô Vân Phi nhất thời có chút dở khóc dở cười:

-Bì tiên sinh, anh nói là Đường…ách, không đúng, là bạn trai của ta đã nhận mười vạn tệ của anh sao?

-không sai, chính tại nơi này ta đưa cho hắn mười vạn tệ để hắn rời khỏi nàng, sau đó thì hắn đã nhận tiền và đồng ý rồi. – nam tử thư sinh khẽ gật đầu, sau đó làm bộ an ủi Tô Vân Phi:

-Vân Phi, ta biết việc này nàng rất khó tiếp thụ, nhưng nàng thực sự không cần phải thương tâm vì loại nam nhân như vậy đâu.

Thương tâm?

Tô Vân Phi thực sự không đau lòng chút nào, đầu tiên là Đường Kim căn bản không phải là bạn trai của nàng, thứ hai là nàng không nghĩ rằng Đường Kim sẽ nhìn trúng 10 vạn tệ, tuy rằng nàng không biết quá nhiều về Đường Kim nhưng cái khác không nói, chỉ riêng bạn gái của Đường Kim và vị hôn thê của hắn, nhà nào mà không có gia tài bạc tỷ chứ, hắn còn cần phải để ý tới 10 vạn tệ kia sao?

Chỉ là nhìn bộ dáng khẳng định của đối phương, trong lòng Tô Vân Phi không nhịn được nổi lên một cỗ cảm giác quái dị, tên học sinh cực phẩm kia, phi lễ nàng không nói, lẽ nào còn nhận của người ta mười vạn tệ nữa sao, trên đời làm gì có chuyện tiện nghi như thế cho hắn chứ?

-Vân Phi… - nam tử thư sinh cho rằng Tô Vân Phi thực sự đang đau lòng liền lên tiếng định nói gì đó.

Nhưng đúng vào lúc này thì Tô Vân Phi không nhịn được nữa mà cắt lời hắn:

-Bì tiên sinh, ta nghĩ rằng ta phải nói rõ với anh lần nữa, bất kể có phải là bạn trai ta đã bị anh mua truộc hay không, thậm chíbất kể ta có có bạn trai hay không, càng bất kể là tương lai ta có muốn tìm bạn trai hay không thì ta đều không có hứng thú làm bạn gái của anh, anh có hiểu không?

Sắc mặt nam tử thư sinh cuối cùng cũng trở nên có chút khó coi, hắn nhìn bốn phía một cái, tuy trước cổng trường khá vắng vẻ nhưng bây giờ vẫn đang có vài người chú ý tới động tĩnh bên này, điều này làm hắn càng cảm thấy mất mặt, trong dự liệu của hắn, hắn vốn có thể trực tiếp dùng phương thức hào phóng này để cướp lấy mỹ nhân về, làm cho vô số người ngưỡng mộ.

-Vân Phi, ta muốn biết tại sao, lẽ nào điều kiện của ta còn chưa đủ sao? – nam tử thư sinh lên tiếng hỏi, ngữ khí bắt đầu kèm theo chút phẫn nộ.

-Bì tiên sinh, điều kiện của anh…. – Tô Vân Phi vốn muốn nói điều kiện của nam tử này khá là tốt, nhưng nàng còn chưa nói hết đã bị người khác chen ngang vào.

-Điều kiện của ngươi đúng là chưa đủ trình, so với ta thì còn kém tắm lắm. – một thanh âm lười biếng đột nhiên tiếp lời, theo thanh âm đó, một nam tử bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh Tô Vân Phi, thuận tay ôm lấy eo nàng sau đó quay sang nhìn nam nhân họ Bì kia:

-Ta nói ngươi sao vẫn có mặt mũi mà tới đây bám lấy bạn gái ta thế? Tuy rằng ta là người hiền lành thật thà, nhưng ngươi việc gì cũng có giới hạn của nó, ngươi đừng có trách ta ra tay đánh người đấy?

Người hiền lành thật thà?

Tô Vân Phi quay đầu lại nhìn người này một cái, hắn mà cũng dám xưng là hiền lành thật thà sao? nàng làm giáo viên mấy năm rồi còn chưa có gặp học sinh nào ngang ngược như hắn.

-Là ngươi? – sắc mặt nam tử thư sinh khẽ biến, hắn vô cùng phẫn nộ nhìn người vừa tới:

-Ngươi đã nhận tiền có ta mà còn dám vác mặt tới đây à?

Nam tử này tất nhiên là Đường Kim, hắn nhìn nam tử thư sinh kia một cái, bày ra một bộ mặt ngây thơ vô số tội:

-Cái loại người tán không được bạn gái của ta nên muốn dùng tiền mua chuộc ta còn dám xuất hiện, ta có gì mà không dám chứ? Hơn nữa là ngươi cứ muốn nhét tiền cho ta, nếu ta không nhận thì sẽ đả kích tới lòng tự tôn của ngươi, loại người như ngươi vốn đã rất tự ti, nếu như còn bị ta đả kích nữa ,nhỡ đâu ngươi tự sát thì ai chịu trách nhiệm chứ? Ai da, ta làm như thế chẳng qua cũng là vì bản tính lương thiện của mình mà thôi.

Trong lòng Tô Vân Phi thầm nghĩ, tên gia hỏa này thật là giỏi lý sự, mở mồm ra là đầy lý do lý trấu.

-Ta tự ti khi nào chứ? Ta muốn tiền có tiền, muốn tướng mạo có tướng mạo, ta có cần phải tự ti không? – nam tử thư sinh kia tức gần chết, phẫn nộ gào lên, hiển nhiên là hắn đã bị Đường Kim làm cho tức giận đến mức không thể kiềm chế nổi.

-Thứ nhất là ngươi thực sự chẳng có bao nhiêu tiền cả, ta nói cho ngươi biết, thời đại này muốn mua chuộc bạn trai của một đại mỹ nữ, mười vạn còn lâu mới đủ, nếu như ta mà ra tay thì ít nhất cũng phải 100 vạn, từ đó có thể thấy là ngươi kì thực là nghèo rớt ra. – Đường Kim vẫn ôm Tô Vân Phi, đồng thời bắt đầu giả bộ nghiêm trang phân tích:

-Còn về tướng mạo, ngươi thực sự cho rằng là mình có tướng mạo sao? ta dám cược là sáng nay khi thức dậy ngươi chưa soi gương kĩ rồi, nếu không thì chắc là lúc soi gương ngươi vẫn chưa tỉnh ngủ.

Tô Vân Phi hé môi cười khúc khích, sau đó nàng mới vội dùng tay che miệng lại, cái miệng của Đường Kim cũng thật là lợi hại, dùng lời nói cũng có thể đả thương người.

Nhưng mà Đường Kim vẫn chưa nói xong, hắn tiếp tục bổ sung:

-Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, ngươi không có nữ nhân, một nam nhân mà đến một nữ nhân cũng không có, có thể không tự ti sao?

Chương 729: Qủa nhiên là không có nữ nhân

-Ta nhổ vào, sao ta lại không có nữ nhân chứ? Nữ nhân ta chơi qua còn nhiều hơn cả gái gọi mà ngươi chơi đó! – nam tử thư sinh kia đã hoàn toàn mất đi lý trí, lần này cả lời nói và thần thái của hắn đã không còn thư sinh lịch lãm như trước nữa.

-Ngươi quả nhiên là không có nữ nhân mà. – Đường Kim dùng ánh mắt đầy thương cảm nhìn nam tử thư sinh kia:

-Ta chưa từng có tìm gái gọi bao giờ cả.

-Thối lắm, số nữ nhân mà lão tử chơi qua cũng lên hàng ba con số cmnr. – nam tử kia hét vào mặt Đường Kim.

-Ờ, ta biết mà, ngươi làm trai bao có phải không? – Đường Kim làm bộ nghiêm túc nói:

-Ngươi là một tên trai bao mà còn dầy mặt tới tán bạn gái của ta sao, tuy rằng ta là người thật thà chất phác nhưng ta thực sự không thể nào nhịn được nữa

Vừa dứt lời, làm ra một bộ dáng tức giận đạp mạnh về phía nam tử kia một cái, đạp hắn ngã xuống đất:

-Ngươi muốn tự mình lái xe cút đi hay đợi lát nữa xe cứu thương tới khiêng ngươi đi?

-Ngươi dám đánh ta? Đê mờ ngươi dám đánh ta sao? – nam tử thư sinh vốn đã giận quá mất khôn, giờ lại bị ăn thêm một cái đạp nữa nên càng điên cuồng gào thét:

-Ngươi có biết lão tử là ai không? Nói cho ngươi biết lão tử chính là Bì Kim Lương, lão tử chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể làm cho cô không được làm giáo viên nữa, một cuộc điện thoại của lão tử cũng có thể làm cho ngươi sml…ặc!

Đường Kim lại bồi thêm một cước lên người tên gia hỏa này, đem hắn dẫm dưới chân, một cước này rất nặng, nặng đến nỗi tên gia hỏa Bì Kim Lương này nhất thời không gượng dậy nổi.

-Ngươi có biết không? Cách đào góc tường của ngươi quá là nghiệp dư. – Đường Kim nhìn Bì Kim Lương đang ôm bụng đau đớn đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nói:

-Ngươi còn chưa biết rõ ta là ai đã dám đòi đào góc tường của ta, nếu như loại người như ngươi cũng có thể thành công thì quả thật là không có thiên lý.

Duỗi tay ra giật lấy bó hoa trên tay Bì Kim Lương rồi đưa cho Tô Vân Phi, Đường Kim cười hì hì:

-Này, thân ái à, đây là hoa hồng ta tặng nàng.

-Đó… là … của ta… - Bì Kim Lương cố nén đau đớn nói.

Đường Kim căn bản không thèm để ý đến hắn, chỉ tiếp tục nói với Tô Vân Phi:

-Thân ái à, nàng đang muốn về nhà sao, ta đưa nàng đi nhé!

Cũng không cần biết Tô Vân Phi có đáp ứng hay không, Đường Kim cứ ôm nàng đi về phía trước.

Tô Vân Phi vốn muốn vùng ra nhưng nghĩ nghĩ một hồi thì lại thấy đằng nào chuyện cũng đến nước này rồi, không bằng phối hợp một chút với Đường Kim, nếu không thì nàng không những phải chịu thiệt thòi mà còn không thể lấy Đường Kim làm bia đỡ đạn, như thế không phải là lỗ lớn sao?

Mãi đến vài phút sau, khi đã cách cổng trường khá xa, Tô Vân Phi mới lên tiếng:

-Bạn Đường Kim, em có thể bỏ tay ra được rồi đấy.

-Ờ, Tô lão sư, lần này không cần cảm ơn ta đâu. –Đường Kim cười hì hì, thuận tay vuốt qua eo nàng một cái:

-Phải rồi, cái này cho cô, đây là tiền do cô kiếm được.

-Đây là… - Tô Vân Phi vốn đang bị câu không cần cám ơn của Đường Kim làm cho tức sắp chết nhưng khi vừa nhìn thấy tờ chi phiếu trên tay Đường Kim thì nàng lập tức ngẩn ra:

-Mười vạn? Chính là mười vạn mà Bì Kim Lương đưa cho em đó hả?

-Đúng vậy a, Tô lão sư, cho nên ta mới nói đây là do cô kiếm được, cũng nên thuộc về cô. – Đường Kim nghiêm trang nói.

-Ta không cần thứ tiền này, em trả lại cho hắn đi. – Tô Vân Phi khẽ chau mày.

-Trả cho hắn? – Đường Kim lắc đầu:

-Vậy thì quá đáng tiếc đi.

-Vậy em tự mình giữ lại cũng được. – ngữ khí của Tô Vân Phi có chút không vui.

-Tờ chi phiếu này còn phải đi ngân hàng đổi tiền nữa, quá là phiền phức. – Đường Kim khẽ ngáp một cái, mắt nhìn bốn phía, sau đó hắn phát hiện ra một người ăn xin ở gần đó, thế là hắn liền bước tới rồi nhét tờ chi phiếu cho người kia:

-Haiz, bất kể ngươi là ăn xin thật hay là giả, cầm 10 vạn tệ này về nhà ăn tết đi.

Không đợi người ăn xin kịp phản ứng Đường Kim đã quay người đi, rất nhanh đã tới bên cạnh Tô Vân Phi:

-Tô lão sư, cô muốn về quê sao?

-Ừ, về quê ăn Tết. – Tô Vân Phi khẽ gật đầu, thấy Đường Kim đem tờ chi phiếu kia đưa cho người ăn xin, sự bất mãn trong lòng nàng phút chốc đã biến mất sạch sẽ.

Đường Kim hướng về phía xa vẫy tay một cái, một chiếc ô tô lập tức đi tới, xe dừng lại, cửa xe được mở ra, một nam thanh niên từ bên trong bước ra:

-Đường lão đại, ngài có gì phân phó sao?

-giúp ta đưa Tô lão sư về quê. – Đường Kim nhàn nhạt nói.

-Vâng. – nam thanh niên kia vội vàng gật đầu sau đó mới quay lại mở cửa mời Tô Vân Phi:

-Tô lão sư, mời lên xe.

-Không cần đâu, ta tự mình bắt xe là được rồi. – Tô Vân Phi lắc đầu.

-Vậy để hắn đưa cô tới bến xe đi. – Đường Kim cũng không cưỡng cầu.

-Cũng được. – lần này Tô Vân Phi cũng không cự tuyệt nữa.

ế ẩ ẩĐợi Tô Vân Phi rời đi, Đường Kim mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó tự mình lẩm bẩm:

-Ta cũng phải đi mua hoa đây.

Vừa rồi Đường Kim xuất hiện chỉ là một sự trùng hợp, trên thực tế thì hắn vừa mới từ trong Thiên Đạo Tiên Cảnh chui ra, lần này hấn mất thời gian gần mười ngày để luyện chế đan dược, dưới tình huống quen tay quen mắt, hắn gần như đã luyện chế ra đủ số đan dược gần dùng, cũng chính là 20 viên trung cấp Thiên Đạo Đan.

Vừa mới ra ngoài thì hắn vẫn chưa ý thức được hôm nay là lễ tình nhân, mãi đến khi thấy Bì Kim Lương tặng hoa cho Tô Vân Phi hắn mới chợt nhớ ra.

Nhưng đối với Đường Kim mà nói, bất luận là mua hoa hay là tặng hoa, kì thực đều không phải là một việc nhẹ nhàng, ai bảo người hắn cần phải tặng lại nhiều như vậy chứ, thật đúng là không có gấu cũng là một bi kịch, mà thằng có quá nhiều gấu cũng mệt vl, mà hắn chính là trường hợp thứ hai.

Mua hoa cũng cần phải có kĩ thuật, tặng hoa thì cần phải có thể lực, đối với Đường Kim mà nói thì thể lực không phải là vấn đề, nhưng kĩ thuật thì có chút khó khăn, cho dù hôm nay tặng hoa hồng là chủ yếu, nhưng không phải mỹ nữ nào cũng thích hoa hồng, vấn đề là hắn không biết các nàng thích hoa gì, hắn chỉ biết mỗi Kiều An An thích lam sắc Yêu Cơ mà thôi.

-Ờ, trước tiên phải tìm kiếm một chút, thử tra xem các nàng thích hoa gì. –Đường Kim lấy điện thoại ra, điện thoại mà Hiểu Hiểu tặng hắn lúc này lại thể hiện ra giá trị của nó. ( dịch giả: ta cũng muốn có một cái như vậy a)

Tìm một lượt, Đường Kim cuối cùng cùng làm rõ đại khái tình huống, ví dụ như Hàn Tuyết Nhu thích hoa hồng, Đường Thanh Thanh thích hoa bách hợp, đương nhiên là có một vài người không thể nào tìm được, ví dụ như Tống Oánh hay Tiêu Đại Nhi các nàng đều căn bản không có bao nhiêu tư liệu trong kho dữ liệu của Hiểu Hiểu.

-Ờ, trước tiên đi tặng hoa cho Tuyết Nhu đã. – Đường Kim thầm nhủ, dù sao thì Hàn Tuyết Nhu cũng là bạn gái chính thức của hắn, hoa hồng trước tiên cũng nên tặng nàng mới phải, nhưng vấn đề là Hàn Tuyết Nhu bây giờ đang ở đâu nhỉ?

Ngay lúc Đường Kim đang định gọi điện thì chuông điện thoại của hắn lại vang lên, nhưng lần này không phải Hàn Tuyết Nhu gọi tới mà là bốn tiểu nha đầu Khả Ái Lanh Lợi.

-Cha nuôi, người có biết hôm nay là ngày gì không? – điện thoại vừa thông thì bên kia đã truyền tới tiếng hô đồng thanh của bốn tiểu nha đầu.

-Không biết. – Đường Kim cố ý giả hồ đồ, bốn tiểu nha đầu này tám phần là lại muốn hố hắn rồi.

-Cha nuôi, hôm nay chính là lễ tình nhân đó nha! – bốn tiểu nha đầu lại đồng thanh nói.

-Lễ tình nhân? Ồ, Ta biết rồi! – Đường Kim lập tức giả vờ bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn nhanh chóng nói:

-Ờ, ta phải đi chuẩn bị quà cho mẹ nuôi của các con đây, ta cúp máy trước nhé!

Không đợi bốn tiểu nha đầu kia trả lời Đường Kim lập tức cúp máy rồi biến mất tại chỗ, thuấn di tới trước cửa một tiệm hoa.

Chương 730: Đều tại lễ tình nhân gây ra họa

Ngày lễ valentine, bất luận là cửa hàng bán hoa nào cũng đều rất nhộn nhịp, tiệm hoa cũng đã sớm có chuẩn bị trước cho ngày này, rất nhiều hoa tươi đều đã được bó lại từ trước, người mua hoa chỉ việc đến chọn loại thích hợp là được, đương nhiên cũng có khách hàng có yêu cầu đặc biệt, cần nhân viên hoặc chủ tiệm bó hoa tại chỗ.

-Một bó hoa hồng, một bó bách hợp và cả một bó lam sắc Yêu Cơ, tất cả đều 90 bông. – Đường Kim nhanh chóng nói.

-Được! –chủ tiệm lập tức đáp ứng, nhưng sau đó lại có chút kinh ngạc nhìn Đường Kim, hôm nay rất nhiều người mua hoa nhưng một lần mua đến ba bó thì hắn là người đầu tiên.

Mãi đến nửa tiếng sau hoa mới được bó xong và giao cho Đường Kim, hắn ôm hoa ra khỏi tiệm rồi trực tiếp nhét hết vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh.

Mấy phút trước hắn đã gọi điện cho Hàn Tuyết Nhu, nhưng làm hắn cụt hứng là bạn gái của hắn đã về quê cmnr.

Tuy rằng cả nhà Hàn Tuyết Nhu đều đã chuyển tới Ninh Sơn, nhưng mỗi lần năm hết tết đến nhà nàng vẫn về quê để ăn tết. Hôm qua nàng vừa mới lên đường, nghe nói là nàng định để sau valentine mới đi, nhưng mà do Đường Kim vẫn ở lỳ trong Thiên Đạo Tiên Cảnh không thấy xuất hiện nên nàng cũng chẳng đợi nữa.

-Haiz, trước tiên đi tặng Thất tiên nữ vậy. – Đường Kim rất nhanh có chủ ý, đúng lúc hắn đang chuẩn bị tới bệnh viện thì một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai hắn.

-Cha nuôi! –một thanh âm thanh thúy vui tai vang lên, nhưng nghe được tiếng nói này thì Đường Kim không hề thấy vui tai chút nào.

Vừa quay đầu Đường Kim liền nhìn thấy bốn tiểu nha đầu xinh xắn dễ thương nhưng đối với hắn lại không phải vậy chút nào, không ai khác đây chính là bốn tiểu ma nữ Khả Ái Lanh Lợi.

Một bó lam sắc yêu cơ lập tức xuất hiện trên tay Đường Kim, hắn lập vội vàng nói:

-Khả Ái Lanh Lợi, nhìn thấy chưa hả? Ta phải đi tặng hoa cho mẹ nuôi các con đây, các con tự mình đi chơi đi nha!

-Cha nuôi! – bốn tiểu nha đầu cùng nhào về phía Đường Kim, hai đứa ôm chân, hai đứa kéo tay hắn:

-Qùa của chúng ta đâu?

-Cha nuôi, con gái chính là tình nhân kiếp trước của cha đó!

-Con gái nuôi là tình nhân kiếp này của Cha nuôi!

-Trước đây chúng ta đã nói với người , chúng ta đều là tình nhân của người!

-Cho nên người nhất định phải tặng quà valentine cho chúng ta!

Bốn tiểu nha đầu lại mỗi người một câu, một bộ dáng như không có quà quyết không buông tay.

-Cầm lấy đi, mỗi đứa một viên. – Đường Kim không có biện pháp khác đành phải lấy ra bốn viên trung cấp Thiên Đạo Đan vừa mới luyện chế xong đưa cho bốn tiểu nha đầu. – về nhà rồi ăn, chú ý ăn toàn.

-Cảm ơn Cha nuôi, cha nuôi đẹp trai nhất thế giới a! – bốn tiểu nha đầu đầy mặt tươi cười rồi quay đầu chạy luôn.

Đường Kim thực tiếp thuấn di tới phòng trực hộ sĩ.

-Chồng! – lúc này Kiều An An đang ở trong phòng, nhìn thấy Đường Kim, nàng lập tức kinh hỉ gọi hắn, sau đó liền chủ động đi lên ôm lấy bó lam sắc yêu cơn trên tay Đường Kim, bộ dáng vô cùng hạnh phúc.

Đường Kim thuận tay ôm Kiều An An vào lòng cười hì hì:

-Thân ái à, trước tiên thơm một cái có được không?

Hai má Kiều An An khẽ ửng hồng, nàng cũng không do dự mà trực tiếp dâng lên cặp môi đỏ mọng của mình, khẽ thơm lên môi Đường Kim một cái.

-Chồng, ta còn phải đi tiêm cho bệnh nhân, đợi buổi tối tan ca ta sẽ về nhà với chàng. – Kiều An An nhanh chóng rời khỏi vòng tay của Đường Kim, trước tiên đem bó hoa yêu cơ đặt xuống một bên rồi nhấc khay thuốc lên, rất nhanh đã rời đi, dường như hôm nay nàng rất bận.

Đường Kim ngẩn ngơ nhìn bóng lưng dụ hoặc của Kiều An An dần dần rời khỏi tầm mắt, sau đó hắn cũng rời khỏi đây.

Cục cảnh sát Ninh Sơn.

Đường Thanh Thanh đang vội vã bước ra khỏi cổng lớn, trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện một bó bách hợp cực lớn, tiếp theo nàng liền nhìn thấy một bộ mặt tươi cười xán lạn trước mặt mình.

-Thanh tỷ, tặng tỷ nè. – Đường Kim đem bó bách hợp 90 bông tặng cho Đường Thanh Thanh, đồng thời có chút hiếu kì hỏi:

-Thanh tỷ, tỷ đang chuẩn bị đi đâu đấy?

-Tiểu đệ, hôm nay là valentine, không phải là ngày lễ của tỷ tỷ, đệ tặng hoa cho ta làm gì? – Đường Thanh Thanh mắt trắng dã nhìn Đường Kim.

-Thanh tỷ, người khác đều có người tặng hoa, làm sao ta có thể để cho tỷ không có người tặng hoa được? – Đường Kim nghiêm trang nói.

-Đó là ta không muốn nhận mà thôi, nếu không thì người muốn tặng hoa cho tỷ phải xếp hàng từ cục cảnh sát về tới nhà mất, ta mà bắt hết họ lại chắc cục cảnh sát không đủ phòng giam đâu! – Đường Thanh Thanh khẽ hừ một tiếng nhưng vẫn dang tay nhận lấy bó hoa:

-Nếu đệ tặng không phải là hoa hồng thì ta sẽ nhận vậy, dù sao thì ta vừa hay cũng thích hoa bách hợp.

Đường Thanh Thanh ôm hoa đi ngược vào trong cục cảnh sát, vừa đi vừa nói:

-Tiểu đệ, ta đang phải đi phá án, đệ đi tìm người khác đi.

-Thanh tỷ, kẻ nào lễ tình nhân không đi tán gái mà lại đi gây án thế? – Đường Kim có chút cụt hứng hỏi.

-Còn không phải là tai họa do lễ tình nhân mà ra sao? – Đường Thanh Thanh có chút buồn bực nói:

-Có tên gia hỏa tặng hoa cho bạn gái, kết quả là đụng phải kẻ khác cũng tặng hoa cho bạn gái hắn, sau đó hai bên lao vào đánh nhau, kết quả là đánh chết người, đánh chết người thì cũng thôi đi, đã thế hắn còn chạy trốn mất tiêu, bây giờ ta phải đi truy đuổi tên gia hỏa đó, được rồi, tỷ hôm nay rất bận, đi trước đây!

Đường Thanh Thanh nhanh như một cơn gió chạy vào trong phòng làm việc của mình đặt bó hoa xuống rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, trực tiếp rời đi.

-Haiz, chắc ta phải đi huyện La Mật (quê của Hàn Tuyết Nhu) một chuyến rồi. – Đường Kim tự lẩm bẩm một mình, nhưng đúng vào lúc này chuông điện thoại của Đường Kim lại vang lên.

Lấy điện thoại ra nhìn một cái, là Kiều Gia Đạt gọi tới, ngẫm nghĩ một chút, Đường Kim cuối cùng cũng nhấc máy:

-Alo, có chuyện gì thế?

-Đường Kim, Kiều gia chúng ta đã chuẩn bị xong rồi ,tùy thời đều có thể đi đón An An về nhà, cho nên ta muốn biết là An An nàng có đồng ý về nhà không? – Kiều Gia Đạt khá là khách khí hỏi.

-Làm theo lời ta, dùng nghi thức cao nhất đón nàng về, nếu không sau này các người đừng có tới làm phiền ta và Thất tiên nữ nữa. – Đường Kim lười biếng nói.

-Không thành vấn đề, vậy chúng ta định trước một ngày có được không? Theo ta được biết thì bệnh viện chỗ An An làm việc trước tất niên một ngày sẽ bắt đầu nghỉ tết, vậy ngày đó chúng ta sẽ chính thức đón nàng về tỉnh thành, thế nào hả? – Kiều Gia Đạt có chút hưng phấn hỏi.

-Cũng được. – Đường Kim đáp ứng một tiếng rồi trực tiếp cúp máy, hắn còn đang có việc bận a.

Chỉ là vừa mới cúp máy thì lại có một cuộc điện thoại gọi tới, rút kinh nghiệm xương máu lần trước, lần này Đường Kim nhìn kĩ màn hình một cái, phát hiện người gọi tới quả nhiên không phải Kiều Gia Đạt mà là Tiếu Thiền.

-Tiếu Thiền, ta bắt đầu phát hiện cô càng ngày càng yêu ta rồi đó, hôm nay là valentine, cô gọi điện cho ta… - Đường Kim vừa nhấc máy đã bắt đầu đầu trêu ghẹo Tiếu Thiền.

Chỉ là hắn còn chưa nói hết câu đã bị một thanh âm kèm theo cả tiếng khóc tiếng mắng cắt ngang:

-Yêu cái đầu cậu, Đường Kim chết bầm, cậu muốn hại chết ta sao?

Chương 731: Nhớ đến chết đi sống lại

-Ách, sao lại hại chết cô chứ? – Đường Kim ngẩn ra:

-Lẽ nào cô quá nhớ ta, nhớ đến mức chết đi sống lại sao?

-Đường Kim chết bầm, cậu rõ ràng là đã đáp ứng ta cùng ta biểu diễn, ta tin tưởng cậu mới dám đảm bảo với đài truyền hình là tiết mục này sẽ không có vấn đề gì, đài truyền hình người ta cũng tin tưởng ta cho nên đã tuyên truyền quảng cáo mạnh mẽ cho tiết mục của ta, nhưng tên gia hỏa chết bầm nhà cậu vậy mà lại chơi trò mất tích, bây giờ bên đài truyền hình đang rất gấp gáp, ngày mai là ngày tổng diễn tập cuối cùng rồi, nếu như cậu còn không xuất hiện thì tiết mục này coi như sẽ bị hủy, đến lúc đó bọn họ không thể nào ăn nói với công chúng được, ta cũng không có cách nào bàn giao với họ, đây không phải là cậu muốn hại chết ta sao? – Tiếu Thiền buồn bực không thôi:

-Cậu bây giờ rốt cuộc đang ở đâu? Mau tới đi, hôm nay chúng ta phải luyện tập một chút, ngày mai còn phải tham gia tổng diễn tập.

-Ặc, là cái này hả, ta suýt nữa thì quên mất. – Đường Kim ngơ ra, hắn đúng thật là đã đem chuyện này quên mất cmnr, nhưng hắn rất nhanh đã tùy ý tìm cho mình một lý do:

-Không có biện pháp a, soái ca như ta lúc nào cũng rất bận, bận quá thì ngẫu nhiên cũng sẽ quên mất một vài việc nhỏ!

-Này, Đường Kim chết tiệt, cậu đừng nói những lời này với ta nữa, tóm lại là hôm nay cậu có tới không? – Tiếu Thiền tức giận thở phì phò hỏi.

-Tới, ta là người nói lời sẽ giữ lời,chiều nay ta sẽ tới. – Đường Kim một lời đáp ứng.

-Nếu lần này cậu còn không tới ta sẽ nguyền rủa cậu suốt đời suốt kiếp. – Tiếu Thiền bực mình nói, sau đó lập tức cúp máy, hiển nhiên là nàng vẫn còn rất tức giận.

Kì thực cái này cũng khó trách, lần này đài truyền hình Thiên Nam xác thực là rất trọng thị tiết mục của Tiếu Thiền, hiện tại thì tiết mục chào xuân năm mới rất nhiều, không chỉ một đài Thiên Nam mới tổ chức mà bao gồm cả đài truyền hình quốc gia, tổng cộng phải có đến hơn chục nhà đài đều cùng trực tiếp chương trình chào xuân năm mới vào tối tất niên, cũng chính là nói những nhà đài này phải cạnh tranh trực tiếp với nhau, vì thế cho nên nhà đài nào cũng hi vọng có thể tìm được tiết mục hấp dẫn làm vương thu hút người xem.

Lần này đài truyền hình Thiên Nam kì thực cũng đã mời tới nhiều minh tinh lớn, Tiếu Thiền là một trong số đó, đặc biệt nàng là minh tinh bản địa cho nên vốn đã được nhà đài lấy làm trọng điểm để tuyên truyền, sau khi nàng đề ra ý kiến muốn biểu diễn lại tiết mục múa bale trên piano hai năm trước thì nhà đài càng là vui mừng khôn siết, quyết địnmh đem tiết mục của nàng đặt vào đúng giờ cao điểm làm tiết mục quan trọng nhất.

Mấy ngày này, đài truyền hình Thiên Nam dùng đủ mọi phương thức từ trực tiếp tới gián tiếp để quảng cáo cho tiết mục này, thậm trí clip hơn hai năm trước lúc Tiếu Thiền còn chưa xuất đạo cũng lần nữa xuất hiện rầm rộ trên mạng.

-Thần kĩ tái hiện, Tiếu Thiền lần nữa thể hiện tuyệt kĩ Phi Yến múa trên bàn tay!

-Nam tử thần bí trợ giúp, Tiếu Thiền một lần nữa muốn biểu diễn múa bale trên piano!-Tiếu Thiền và bạn trai thần bí sắp cùng nhau xuất hiện!

….

Trên mạng, trên báo, những thông tin bắt đầu đua nhau xếp thành hàng, có người nói nam sinh hai năm trước cùng Tiếu Thiền biểu diễn chính trên thực tế chính là người bạn trai thần bí của nàng, cũng có người nói lần này Tiếu Thiền và người bạn trai thần bí kia sẽ cùng nhau diễn tấu, đương nhiên cũng có người cho rằng đây chỉ là chiêu trò lăn xê của Tiếu Thiền và nhà đài, nhưng bất kể thế nào thì có một việc mọi người đều hiểu đó là trong chương trình chào xuân năm mới của đài truyền hình Thiên Nam nhất định sẽ có tiết mục kia của Tiếu Thiền, nàng sẽ ở trước mặt của hàng trăm triệu khán giả đánh tan lời đồn dùng công cụ để ngụy tạo tiết mục hai năm trước.

Để có thể thu hút được càng nhiều người xem, đài truyền hình Thiên Nam lần này có thể nói là đặt cược hết lên người của Tiếu Thiền, trong tất cả những đài truyền hình ở Hoa Hạ, đài truyền hình Thiên Nam chỉ miễn cưỡng được xếp vào top 5, mà lần này phải cạnh tranh với cả đài truyền hình quốc gia cho nên muốn làm nên kì tích hoàn toàn không phải một chuyện dễ dàng, nhưng mà mắt thấy đã sắp tới tất niên nhưng tiết mục của Tiếu Thiền vẫn chưa được tổng duyệt lần nào, điều này làm bên phía kênh truyền hình đang rất gấp gáp, Tiếu Thiền cũng rất nóng lòng, hôm nay khó khăn lắm mới gọi được cho Đường Kim, Tiếu Thiền tự nhiên là muốn mắng người rồi.

Đường Kim tất nhiên là không biết những chuyện này, bây giờ hắn đang ngồi trên xe khách đi về huyện La Mật, Đường Kim bỗng nhiên cảm thấy mình cần phải đi tới khắp mọi nơi trên thế giới một lần, như vậy thì sau này khắp nơi đều sẽ giống như nhà của hắn, tùy thời đều có thể tới nơi mà mình thích.

Hôm nay trời âm u, gió thổi mạnh, nhiệt độ cũng rất thấp, lại thêm bây giờ là cuối năm, mọi người đi sắm tết rất nhiều, trên khắp đường to ngõ nhỏ của huyện La Mật đều rất nhộn nhịp, khắp nơi đều là biển người, nơi náo nhiệt nhất có lẽ là quảng trường thương mại Gia Gia.

Nơi này chính là trung tâm thương mại lớn nhất huyện, cho dù bây giờ đang là buổi trưa nhưng dòng người ra vào vẫn chen chúc nhau, bên ngoài quảng trường cũng có không ít người đang đứng, có điều là cho dù nơi này đang có vô số nam nữ chen chúc thì vẫn có một thiếu nữ ở trong đó như hạc lạc giữa bầy gà.

Thiếu nữ này ăn mặc rất mỏng manh, lúc mọi người dường như đều mặc áo bông áo phao các loại thì trên người nàng lại chỉ khoác có một kiện phong y mỏng manh, điều đặc biệt là nhìnnàng không hề cảm thấy lạnh chút nào, đương nhiên thứ làm mọi người chú ý không phải là cái này. Điểm đáng chú ý nhất ở nàng đó là khuôn mặt vô cùng xinh đẹp cùng với dáng người thành thục gợi cảm của nàng, cho dù đang là mùa đông thì thân thể gợi cảm của nàng vẫn như muốn phá vỡ sự bao bọc của quần áo mà hiển lộ ra ngoài, càng làm cho vô số nam nhân muốn chui vào trong kiện phong y kia để nhìn xem bên trong có gì.

Rất nhiều thiếu nữ đang ôm hoa trên tay đều phát hiện ánh mắt của bạn trai mình đang không ngừng quét qua thân thể thiếu nữ kia, sau đó đều nhịn không được mà véo bạn trai mình một cái, còn mấy nam nhân kia thì nhìn bạn gái mình rồi lại nhìn thiếu nữ kia, trong lòng ai thán không thôi, đều là nữ nhân, tại sao cách biệt lại lớn như vậy chứ?

Sau đó họ lại tiếp tục ai thán, đều là nam nhân tại sao cách biệt lại lớn như vậy chứ?

Bởi vì lúc này bọn họ đều nhìn thấy một nam nhân, một nam nhân đang ôm một bó hoa hồng tươi cực lớn tới tặng cho thiếu nữ xinh đẹp gợi cảm kia, tiếp theo hắn ôm lấy thân thể nàng, thiếu nữ kia cũng không hề ngại ngùng mà trực tiếp dâng môi thơm của mình, sau đó hai người liền ôm hôn nồng nhiệt trước mặt tất cả mọi người.

-Ý, đó hình như là Hàn Tuyết Nhu a!

-Không phải hình như mà chính là nàng!

-Cái đệt, mấy năm không gặp, nàng đúng là càng ngày càng thành thục a!

-Dáng người nó, cmn ngon thật đấy, nhìn là đã muốn đè ra rồi!

-Đè cái gì, nàng rõ ràng là đã bị người ta đè qua rồi!

-Tên tiểu tử kia là ai? Các người gặp qua chưa?

-Chưa, chắc không phải là người ở đây!

-Các anh em, có muốn làm một vố không? Lúc trước ta đã muốn đè nàng rồi, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội.

-Hay là thôi đi, Hàn gia có thế có quyền, chúng ta trọc không được đâu.

-Sợ éo gì, ta nghe nói cả nhà nàng đều đã chuyển lên thành phố hết rồi, ở đây chúng ta không cần phải sợ.

Hàn Tuyết Nhu và Đường Kim vẫn đang ôm hôn nồng nhiệt mà không biết rằng một nơi cách đó không xa, trong một cái xó, có bốn thanh niên choai choai tầm 17-18 tuổi đang nhìn hai người, trong mắt một tên trong đó đang lấp lánh quang mang đầy thú tính.

Chương 732: Cậu không chém gió thì chết à?

-Thế cuối cùng có quất không hả? các ngươi không dám thì ta tự mình quất vậy, có thể đè nàng một lần, lão tử ngồi tù hai năm cũng không uổng! – người nói là một nam thanh niên trên mặt có nốt ruồi màu đen, cũng chính là kẻ đầu tiên đề nghị đối phó Hàn Tuyết Nhu, rõ ràng hắn cũng là người muốn động thủ nhất, nhìn ánh mắt hắn nhìn Hàn Tuyết Nhu thật giống như lang sói đang bị đói mà nhìn thấy thức ăn.

Ba thanh niên còn lại vẫn còn có chút do dự, tựa hồ vẫn có chút lo lắng.

-Đệt, đây cũng éo phải lần đầu anh em ta làm việc này, lần trước chẳng phải là không có việc gì sao? – nam nhân nốt ruồi đen kia bất mãn nói:

-Làm giống lần trước, chúng ta bắt giữ nam nhân của nàng để uy hiếp nàng, đè nàng ra xong chúng ta sẽ quay lại clip, đảm bảo nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đến lúc đó chúng ta vừa sung sướng lại không có việc gì!

-Nhưng mà hôm nay người đông, bây giờ lại là buổi trưa, không dễ ra tay a! – một thanh niên thấp giọng nói.

-Đúng đấy. – Hai thanh niên còn hại cũng phụ họa một câu, hiển nhiên là bọn chúng cũng đã có chút động tâm.

-đương nhiên không phải là ra tay lúc này, chúng ta sẽ theo sau bọn họ tìm cơ hội để ra tay. – thanh niên nốt ruồi đen nói.

-Vậy được, cứ quyết định như vậy đi. – ba thanh niên khác đồng thời gật đầu.

Vài phút sau Đường Kim nụ hôn dài của Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu mới kết thúc.

-Ây, chàng có muốn cùng ta về quê một chút không? – Hàn Tuyết Nhu như chút chim nhỏ nép vào lòng Đường Kim, nhỏ giọng hỏi.

-Rất xa sao? – Đường Kim tùy ý hỏi.

-Cũng không phải là rất xa, lái xe mười mấy phút là tới. – Hàn Tuyết Nhu lắc đầu:

-nhưng mà ta thấy chàng quá nửa sẽ không thích nơi đó, đến lúc đó thấy chàng xuất hiện mấy bà cô, bà thím nhà ta sẽ kéo chàng ra không ngừng hỏi cái nọ cái kia, ờ,.. bọn họ khẳng định cũng sẽ hỏi thăm ta, nếu chàng không ngại phiền thì cũng có thể đi cùng ta.

-Ặc, vậy thì ta tốt nhất là không đi nữa vậy. – Đường Kim vội vàng nói.

-Vậy hay là buổi tối chàng tới đón ta nhé? Tối nay ta sẽ ở cùng chàng. – ngữ khí của Hàn Tuyết Nhu kèm theo một chút dụ hoặc:

-An An tỷ tối nay cũng ở nhà chứ?

-Ok, tối nay ta sẽ tới đón nàng! – trong lòng Đường Kim bắt đầu nóng lên.

-Hì hì, vậy trưa nay ta không ăn cơm cùng chàng nữa, trước tiên ta đưa chàng tới gần chỗ thôn ta, buổi tối chàng gọi điện cho ta, ta sẽ ở đó đợi chàng. – Hàn Tuyết Nhu tất nhiên là biết Đường Kim có năng lực thuấn di, cũng biết hạn chế trong đó cho nên mới ước định với Đường Kim như thế.

Đường Kim tất nhiên là cũng không có ý kiến gì, hai người rất nhanh đã bước vào một chiếc BMW đậu gần quảng trường, Hàn Tuyết Nhu lái xe rời đi, vài phút sau xe đã rời khỏi huyện thành, bắt đầu hướng về vùng thôn quê.

Mà lúc này, phía sau hai nguời không xa đang có một chiếc ô tô cà tàng đang đi theo, bên trong xe chính là nhóm bốn thanh niên dẫn đầu là thanh niên nối ruồi đen lúc nãy.

Mười phút sau chiếc BMW dừng lại.

-Chàng nhìn đi, mấy mái nhà phía xa xa kia chính là nhà cũ của nhà ta. – Hàn Tuyết Nhu chỉ vào một thôn ở phía xa:

-Buổi tối chàng đợi ta ở đây là được rồi.

-Ừ, vậy ta đi trước đây. – Đường Kim gật đầu, sau đó trực tiếp biến mất từ trên xe.

Hàn Tuyết Nhu cũng khởi động xe lái về phía nhà nàng, chiếc ô tô cà tàng phía sau cũng lập tức theo đuôi.

Tỉnh thành Minh Hồ thị, đài truyền hình Thiên Nam.

Buổi trưa, trong nhà ăn bên trong đài đang có không ít người ăn cơm, ngoài mấy nhân viên của nhà đài ra thì còn có không ít minh tinh cũng đang ở đây, đối với mấy minh tinh sắp được tham gia chương trình chào xuân năm mới mà nói thì đài truyền hình đã chuẩn bị đầy đủ cho họ phòng tập ,kí túc với ăn uống xinh hoạt, đương nhiên có một vài minh tinh có yêu cầu quá cao nên họ sẽ tự mình chuẩn bị những thứ này.

Tiếu Thiền không phải là loại minh tinh có đời sống quá cao, cho nên mọi thứ nàng đều để cho nhà đài an bài, ăn cơm nàng cũng ăn cùng mấy nhân viên nhà đài, nhưng mà đồ ăn của nhà ăn ở đây quả thật rất không tệ, thậm chí còn ngon hơn cả một vài khách sạn cao cấp.

-Tiếu Thiền, Đường Kim thật là đã đáp ứng chiều nay sẽ tới sao? – Tập Phong nhịn không được hỏi một câu.

Kì thực không chỉ mỗi mình Tiếu Thiền đang sốt ruột, Tập Phong cũng đang rất nóng lòng, nếu lần này mà xuất hiện sai sót gì, không chỉ sự nghiệp sau này của Tiếu Thiền sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn mà đến cả bên phía đài truyền hình Thiên Nam sau này chắc cũng không có cách nào để hợp tác nữa.

-Cậu ta đúng là đã đáp ứng, chỉ là hôm nay là valentine, tên sắc lang chết tiệt đó nói không chừng đang hú hí với mỹ nữ nào, vui quá quên đường về rồi cũng nên. – Tiếu Thiền hiển nhiên là không có chút chắc chắn nào.

-Hắn đã đáp ứng thì chắc sẽ tới thôi. – Tập Tiểu Vũ nói:

-Lại nói nữa, ta nghĩ hắn rất quan tâm đến đại minh tinh như cô đấy.

-Cái gì mà đại minh tinh chứ, trong mắt cậu ta, ta không xinh đẹp, dáng người cũng không tốt, còn không bằng một phần mười bạn gái của cậu ta ý! – Tiếu Thiền có chút buồn bực, cuối cùng còn tức giận bừng bừng phun ra một câu:

-Tên Đường Kim chết bầm đó đúng là một tên sắc lang từ đầu đến đuôi!

-Này, nói xấu sau lưng người khác là không đúng đâu nhé! – một thanh âm bất mãn từ phía sau Tiếu Thiền truyền tới, sau đó moojto nam nhân lập tức ngồi xuống bên cạnh Tiếu Thiền.

Tiếu Thiền, Tập Phong, Tập Tiểu Vũ đều ngẩn ra, Đường Kim này sau lại xuất quỷ nhập thần như vậy chứ?

-Ta nói sai sao? – thấy Đường Kim đột nhiên xuất hiện, trong mắt Tiếu Thiền khẽ xẹt qua một tia kinh hỉ, nhưng đồng thời nàng cũng nũng nịu một tiếng:

-Cậu vốn là một tên đại sắc lang!

Dừng một chút, Tiếu Thiền lại có chút buồn bực nhìn Đường Kim:

-Này, ta nói tại sao cậu lại đeo cặp kính dâm lớn như vậy chứ, có phải là bị hủy dung rồi hay không?

-Cô mới bị hủy dung ấy! – Đường Kim trợn mắt nhìn Tiếu Thiền một cái, sau đó lại bắt đầu cảm khái:

-Soái ca như ta đây nếu như không che đi dung mạo chân chính, đến lúc đó lên sân khấu biểu diễn sẽ hấp dẫn vô số fan hâm mộ, ờ.. ta không thích fan não tàn chút nào, cho nên tốt nhất vẫn là điệu thấp một chút!

-Cậu không chém gió thì sẽ chết à? – Tiếu Thiền trợn mắt nhìn Đường Kim một cái, sau đó lập tức đổi chủ đề:

-Cậu ăn cơm trưa chưa?

-Chưa. – Đường Kim đúng thật là chưa kịp ăn trưa.

-Ta đi lấy cơm. – Tập Tiểu Vũ vội vàng đứng dậy.

Một lát sau Tập Tiểu Vũ đã bưng một chiếc đĩa lớn tới, bên trên gắp đầy thức ăn, Đường Kim ở ngoài bôn ba cả buổi sáng nên cũng không hề khách khí mà trực tiếp nhận lấy đĩa thức ăn rồi ngấu nghiến như hổ đói. Không biết là do bị Đường Kim truyền nhiễm hay là do sự xuất hiện của Đường Kim làm cho tâm tình của mọi người đều rất tốt, ba người Tiếu Thiền khẩu vị đều tăng mạnh.

-Ý, cô bây giờ ăn cũng khỏe phết đấy chứ! – sau khi vét sạch đĩa thức ăn của mình, phát hiện đĩa của Tiếu Thiền cũng đã sạch sẽ, Đường Kim không nhịn được có chút kinh ngạc, sau đó mới như bỗng nhiên tỉnh ngộ:

-Trách không được cô lại phát triển nhanh như thế!

-Cái gì phát triển nhanh? – Tập Tiểu Vũ không hiểu là chuyện gì, lập tức lên tiếng hỏi.

Sắc mặt Tiếu Thiền khẽ ửng hồng, hằm hằm nhìn Đường Kim một cái, thấp giọng nói:

-Lưu manh!

Lưu manh?

Tập Tiểu Vũ như liên tưởng tới cái gì đó, vô thức nhìn vào phía trước ngực Tiếu Thiền một cái, nàng vừa nhìn như vậy thì sắc mặt của Tiếu Thiền càng đỏ hơn.

-Ai da, Tiếu Thiền, cô lại đến ăn trực nữa à, nghe nói bạn diễn của cô vẫn chưa xuất hiện hả? – một thanh âm tràn đầy âm dương quái khí của nữ nhân đột nhiên truyền tới.

Chương 733: Nơi mát mẻ thích hợp với cô

Mấy người Tiếu Thiền quay đầu lại thì liền thấy một nữ nhân khá là xinh đẹp đang được bảy tám người hộ tống bước tới, nữ nhân này đại khái khoảng 25 – 26 tuổi, thân hình cao kiều, đùi dài ngực lớn, luận dáng người dường như còn hơn cả Tiếu Thiền một chút, ít nhất là cặp đùi thon dài của nàng, Tiếu Thiền chắc chắn không thể bằng được, nhưng mà bộ ngực của nàng thì có lẽ chỉ ngang ngửa với Tiếu Thiền mà thôi.

Nữ nhân này ăn mặc trang điểm rõ dàng là càng sành điệu hơn Tiếu Thiền, từ đầu xuống chân toàn là hàng hiệu, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền kim cương, giá trị nhất định không nhỏ.

Trình độ trang điểm của nữ nhân này cũng khá cao, trang điểm đậm như không dung tục càng làm cho mị lực vô hình của nàng được thể hiện ra ngoài một cách rõ rệt.

ể ế ề ắ ế ề ầ ể ế ề ếNhưng mà luận dung mạo thì nữ nhân này không thể hơn được Tiếu Thiền, cùng lắm thì cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi, hơn nữa nhìn Tiếu Thiền càng thanh thuần thoát tục hơn nàng, trên điểm này thì Tiếu Thiền chiếm được chút thượng phong.

Tổng thể mà nói, nữ nhân này mới giống minh tinh chân chính, còn Tiếu Thiền tuy rằng cũng là một đại minh tinh nhưng lại luôn cho người ta cảm giống nữ sinh phổ thông trung học, luôn khuyết thiếu một vài phần khí chất của minh tinh.

-Cao Kỳ, nói đến ăn trực ai cũng không bằng cô được đâu,ăn một mình thì cũng thôi đi, còn định lôi cả nhà tới đây ăn sao? – Tập Tiểu Vũ hừ lạnh một tiếng.

-Tập Tiểu Vũ, nơi này có tới lượt cô lên tiếng sao? – Cao Kỳ hừ lạnh:

-Cô chẳng qua chỉ là một trợ lý mà thôi, mau ra chỗ khác hóng mát đi!

-Nơi mát mẻ thích hợp với cô đấy, như vậy dễ khoe ngực hơn đó. – Tập Tiểu Vũ bĩu mội:

-Cô thích khoe ngực,thích lăn xê thì tự mình cởi trần ra ngoài chạy một vòng đi, đừng có suốt ngày tìm Tiếu Thiền, nàng không có hứng thú khoe ngực đâu!

Đúng là đi lại trên giang hồ nhiều làm gì có ai không bị ăn một vài đao? Ở trong giới giải trí lâu kiểu gì chẳng phải đắc tội người khác, mấy năm nay tuy rằng Tiếu Thiền không có scandal nào, cũng rất ít xích mích với người trong ngành, nhưng mà nữ nhân tên Cao Kỳ này lại là một trường ngoại lệ.

Có lẽ Cao Kỳ là địch thủ duy nhất của Tiếu Thiền trong giới giải trí, ít nhất thì cũng là người duy nhất công khai đối đầu với Tiếu Thiền, lý do hai người kết thù nói ra thì cũng có chút khá là khó hiểu.

Cho dù Cao Kỳ cũng là ca sĩ nhưng trên thực tế thì hai người hoàn toàn không phải đối thủ cạnh tranh của nhau, bởi vì phong cách của hai người hoàn toàn khác nhau, người hâm mộ cũng thuộc hai trường phái khác nhau, Cao Kỳ đi theo con đường sexy, tự xưng là có chút phong cách DJ, lần nào trên sân khấu hát hò nhảy múa, bộ ngực cực đại của nàng cũng lắc lư lắc lư làm bỏng mắt người ta, nghe nói trong số fan của Cao Kỳ thì nam giới chiếm đa số.

Còn fan của Tiếu Thiền tương đối mà nói thì nữ giới chiếm đa số, cũng chính là nói fan của hai người sẽ rất ít trùng nhau.

Chỉ là hai năm trước lúc Tiếu Thiền vừa mới xuất đạo, Cao Kỳ lúc đó đã chen chân được vào hàng ngũ của ca sĩ nhất lưu, nhưng mà hai năm qua nàng lại có cảm giác như càng ngày càng thụt lùi, ngực lại là Tiếu Thiền càng ngày càng vững bước, càng ngày càng nổi, bất tri bất giác đã siêu việt nàng.

Nhưng đây vẫn không phải là nguyên nhân khiến hai người bất hòa, dù sau thì mỗi năm đều có không ít ca sĩ mới xuất đạo, Cao Kỳ cũng không thể nào đều kết thù với tất cả mọi người được, vấn đề là một đoạn thời gian trước có người viết một bài bình luận vui, tuyên dương Tiếu Thiền là một ca sĩ phong cách chính đạo còn Cao Kỳ thì lại trở thành phản diện điển hình, nói nàng không lo ca hát mà chỉ biết khoe thân trên sân khấu.

Bình luận này được không ít người hưởng ứng, cuối cùng dẫn đến một trận đại chiến của các anh hùng bàn phím bên phía fan của hai người, Cao Kỳ cho rằng đây là Tiếu Thiền có ý bôi đen nàng, cho dù Tiếu Thiền đã rất nhiều lần giải thích việc này không có liên quan gì tới nàng nhưng vẫn đề là Cao Kỳ không chịu tin, thế là từ đó mối thù này coi như được kết xuống.

Không biết có phải đài truyền hình Thiên Nam cố ý hai không mà chương trình chào xuân năm mới đã mời Tiếu Thiền còn mời cả Cao Kỳ, trên mạng người ta đang rầm rộ lên việc hai người cùng lên đài lần này khả năng lớn sẽ chính thức phân cao thấp một phen.

Mấy ngày nay Tiếu Thiền và Cao Kỳ dường như ngày nào cũng chạm mặt nhau, cao kì lần nào cũng cố ý châm trọc khiêu khích Tiếu Thiền, đương nhiên Tập Tiểu Vũ cũng không chịu yếu thế, mỗi lần đều đấu khẩu kịch liệt với Cao Kỳ, chỉ có Tiếu Thiền không thích chua ngoa nên nàng cơ bản đều không tham gia đấu khẩu.

-Ai lăn xê? Nếu không phải các người đem ta ra để lăn xê cho mình trước thì ta mới không có hứng thú để ý tới các người, nói chuyện với các người đúng là tự hạ thấp đẳng cấp của mình xuống! – Cao Kỳ có chút tức giận:

-Tiếu Thiền, dám làm thì dám nhận, cô dám lôi ta ra làm đệm lưng cho mình, đừng có suốt ngày trốn ở phía sau giả vờ im lặng thế nữa!

-Cao Kỳ, cô đừng có dây dưa không ngớt nữa được không, cho dù ta muốn lăn xê bản thân cũng không cần lấy cô làm đệm lưng đâu! – Tiếu Thiền cuối cùng cũng không nhịn được nữa:

-Dính líu tới cô chỉ làm hỏng hình tượng của ta mà thôi!

-Hình tượng? Cô như thế mà còn đòi hình tượng? – Cao Kỳ xì mũi khinh thường, sau đó ánh mắt nàng cuối cùng cũng dừng trên người Đường Kim, cố ý làm ra vẻ kinh ngạc:

-Ái chà, ta nói làm sao hôm nay cô lại dám lớn tiếng như vậy, đây không phải là có người chống lưng sao? vị đeo kính dâm không dám gặp người này sẽ không phải là bạn diễn kiêm bạn trai của cô chứ?

-Nói ai không dám gặp người đấy? – Đường Kim nhất thời có chút bất mãn:

-Ta đeo kính dâm chẳng qua là không muốn để loại xấu xí bát quái như cô nhìn thấy ta mà sinh lòng tự ti mà thôi.

-Ngươi nói ai xấu xí bát quái? – Cao Kỳ lập tức tức sôi máu, nàng vẫn luôn tự tin với độ sexy và sắc đẹp của mình, bây giờ lại dám có người chê nàng xấu?

-Thật đúng là vừa xấu vừa ngu ngốc. – Đường Kim khẽ ngáp một cái:

-Nếu cô thấy mình không xấu thì tự soi gương lại đi, nhìn xem bộ mặt đầy mụn của cô, xấu vê lờ mà còn dám vác mặt ra đường gặp người ta!

Bộ mặt đầy mụn?

Mọi người vô thức quay sang nhìn mặt Cao Kỳ, đến cả Tiếu Thiền và Tập Tiểu Vũ cũng nhịn không được mà đưa mắt lên nhìn một cái, sau đó mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, tên gia hỏa này đúng là nói lung tung, gương mặt xinh đẹp của Cao Kỳ bóng bẩy thế kia, làm gì có cái mụn nào chứ?

-Này, có phải cậu nhìn nhầm rồi không? Mặt cô ta có cái mụn nào đâu? – Tiếu Thiền ghé sát vào tai Đường Kim, thì thầm nói.

Một nữ nhân bên cạnh Cao Kỳ quay ra gào lên với Đường Kim:

-Ngươi ăn nói nhăng nói cuội gì đấy? trên mặt Cao tiểu thư làm gì có mụn chứ?

-Ta là người đàn ông đáng tin nhất trên thế giới này, chưa bao giờ nói nhăng nói cuội cả, ta nói trên mặt cô ta đầy mụn thì nhất định sẽ như vậy, các người nhìn không thấy không đại biểu nó không tồn tại. – Đường Kim lười biếng nói:

-giống như cô không biết mình là đồ ngu ngốc không đại biểu cô thực sự không ngu ngốc.

-Phụt!

Tập Tiểu Vũ nhịn không được bật cười một cái, trình độ mắng người của Đường Kim đúng là cao siêu.

-Xảy ra chuyện gì thế? – đúng vào lúc này một thanh âm từ phía xa truyền lại, một nam tử khoảng hơn 20 tuổi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, hắn tùy ý nhìn Tiếu Thiền một cái rồi lập tức rời ánh mắt lên người Cao Kỳ, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:

-Cao tiểu thư, cô đang gặp phiền phức gì sao?

-Không có gì, chẳng qua chỉ gặp phải kẻ có mắt không tròng mà thôi. – Cao Kỳ hướng về phía nam tử kia cười vũ mị một cái:

-Đặng thiếu, hôm nay sao lại có thời gian rảnh mà tới đây thế? Lẽ nào là tới tìm Đặng trưởng đài? (giám đốc đài truyền hình)

Nam tử kia khẽ gật đầu:

-Ta đến tìm cha ta có chút chuyện, nếu như Cao tiểu thư…

Vừa nói đến đây thì sắc mặt nam tử này đột nhiên khẽ biến:

-Cao tiểu thư, mặt… mặt cô…

Chương 734: Ngẫu nhiên ngủ gật một lần

-Mặt ta làm sao? – Cao Kỳ vội vàng hỏi.

Nàng vừa hỏi thì tất cả mọi người đều cùng nhau quay mặt nhìn nàng lần nữa, vừa nhìn một cái, lập tức có vài người đều phát ra tiếng kinh hô.

-Cao tiểu thư, mặt… mặt cô… - một nữ nhân bên cạnh Cao Kỳ có chút kinh hoàng hô lên.

-Mặt ta rốt cục làm sao? – Cao Kỳ có chút nóng vội.

-Mọc đầy mụn chứ sao? – một âm thanh vui sướng khi người gặp họa vang lên, là Tập Tiểu Vũ tiếp lời, nàng nhịn không được liếc qua Đường Kim một cái, Đường Kim này đúng thật là thần a, vừa nói mặt Cao Kỳ đầy mụn thì mặt ả ta đã lập tức mọc đầy mụn.

-Gương đâu, mau đưa gương cho ta! – Cao Kỳ sốt ruột nói.

-Cao… Cao tiểu thư, hay là cô đừng nhìn nữa. – một nữ trợ lý bên cạnh có lòng tốt khuyên Cao Kỳ một câu.

-Gương! – Cao Kỳ tức giận hét vào mặt nữ trợ lý kia.

-Vâng, Cao tiểu thư! – nữ trợ lý bị dọa cho giật nảy mình, nàng vội vàng lấy gương đưa cho Cao Kỳ rồi vô thức lùi sau vài bước, tựa hồ muốn tránh xa Cao Kỳ một chút.

Cao Kỳ giật lấy gương, đặt trước mặt mình, vừa nhìn một cái nàng liền phát ra một tiếng thét đinh tai nhức óc:

-A…!

Mụn, rất nhiều mụn, chỉ trong một thời gian ngắn mặt Cao Kỳ đã mọc len vài chục hơn trăm cái mụn, một cái mụn trên mặt không đáng sợ, nhưng nếu như đồng thời xuất hiện vài chục cái sẽ rất dọa người, nếu như số mụn này lấy tốc độ cực nhanh để mọc lên thì phải gọi là cực kì khủng bố rồi.

Bây giờ mụn trên mặt Cao Kỳ đang lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, mọc lên như măng mọc sau mưa. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình đang nhanh chóng bị mụn bao trùm mất hơn một nửa, Cao Kỳ không nhịn được thét lên một tiếng chói tai, choang! Một cái, cái gương trên tay nàng rơi xuống đất vỡ tan tành, còn người nàng thì mắt trắng dã ra, đột nhiên ngả ngửa về sau.

-Cao tiểu thư, cô sao thế?

-Cao tiểu thư!

-Không xong rồi, Cao tiểu thư hôn mê rồi!

-Mau, mau đưa cô ấy tới bệnh viện!

Mấy người bên cạnh Cao Kỳ lập tức luống cuống chân tay, một lát sau mới khiêng được Cao Kỳ ra khỏi nhà ăn, chỉ có vị Đặng thiếu vừa mới xuất hiện là không theo ra ngoài.

-Thật đúng là gan chuột nhắt a, mới mấy cái mụn đã bị dọa cho ngất rồi! – Đường Kim cảm khái nói.

Tập Phong và Tập Tiểu Vũ đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Đường Kim, bọn họ kiểu gì cũng cho rằng việc này nhất định liên quan tới Đường Kim, Cao Kỳ đang yên đang lành thế kia, kết quả là hắn vừa nói mặt nàng có mụn thì mụn bắt đầu ầm ầm mọc lên, cái này cũng quá trùng hợp đi?

-Đó là mấy cái mụn thôi sao? rõ ràng là mấy trăm cái thì có. – Tiếu Thiền lườm Đường Kim một cái, nhưng ngay sau đó nàng lại phì cười:

-Cao Kỳ đáng ghét kia trực tiếp bị dọa cho hôn mê, đúng là buồn cười chết mất.

Tiếu Thiền tất nhiên là rất cao hứng, tuy nàng không biết Đường Kim đã làm như thế nào, nhưng nàng biết việc này nhất định là do Đường Kim động chân động tay, lúc này làm nàng không tự giác được nhớ tới hơn hai năm trước, lần nào Đường Kim cùng với Vương Giai cãi lộn hắn cũng vô tình hay cố tình cho Vương Giai ăn chút thiệt thòi.

Lại nghĩ tới bản thân mình hai năm trước suýt nữa thì không thể tỉnh lại được, cuối cùng là Đường Kim tìm người tới cứu tỉnh nàng, một đoạn thời gian trước nàng đi xe gây tai nạn, cũng là Đường Kim kịp thời xuất hiện giúp nàng giải quyết phiền phức, nhất thời trong lòng Tiếu Thiền bỗng xuất hiện một cảm giác nói không nên lời, tên gia hỏa này tuy rằng rất đáng ghét, vẫn hay trọc cho nàng tức gần chết nhưng trên thực tế thì hắn luôn cố ý bảo hộ nàng, giống như lời hắn nói, trên đời này người có thể bắt nạt nàng chỉ có mình hắn mà thôi.

Nhưng vừa nghĩ tới đây Tiếu Thiền lại có chút buồn bực, tên Đường Kim chết bầm này, tại sao phải bắt nạt nàng chứ? Hắn không thể đối tốt với nàng hơn một chút được sao?

Đang lúc trong lòng Tiếu Thiền vừa vui vẻ vừa ủy khuất thì bên cạnh chợt có một thanh âm truyền tới:

-Tiếu tiểu thư, lâu rồi không gặp.

Người lên tiếng chính là Đặng thiếu, lúc trước xem ra quan hệ của hắn và Cao Kỳ rất tốt, chỉ là bây giờ Cao Kỳ đã đi rồi, hắn mới bắt đầu chào hỏi Tiếu Thiền.

-Chào anh, Đặng tiên sinh. – Tiếu Thiền cũng khá là khách khí chào hỏi người này một câu, nhưng nàng cũng chỉ là chào hỏi xã giao mà thôi.

-Tiếu tiểu thư, lần này đài chúng ta đều đặt hết hi vọng lên người cô ,nhưng mà nghe nói tiết mục của cô xuất hiện chút vấn đề hả? – Đặng thiếu cười nói.

-Chỉ là một chút vấn đề nhỏ mà thôi, bây giờ đã được giải quyết rồi. – Tiếu Thiền đáp.

-Vậy là tốt rồi, ta cũng yên tâm! – Đặng thiếu cười gật đầu một cái, sau đó mới dơ tay lên nhìn đồng hồ:

-Thật ngại quá, Tiếu tiểu thư, ta có hẹn với người khác, ta đi trước đây!

-Được, Đặng tiên sinh đi thong thả. – Tiếu Thiền khẽ gật đầu, nhưng mà không có đứng dậy.

Đặng thiếu này khẽ gật đầu một cái, dùng ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn qua gương mặt đang đeo một cặp kính dâm lớn của Đường Kim một cái, cuối cùng cũng quay người rời đi.

Đợi Đặng thiếu kia biến mất khỏi tầm mắt, Tập Tiểu Vũ mới nhịn không được phỉ nhổ một câu:

-Ta nhổ vào, thật xem đài truyền hình là nhà hắn sao?

-Tên gia hỏa kia là ai thế? – Đường Kim tùy tiện hỏi.

-Hắn tên Đặng Thiên Thành, cha lắn là phó giám đốc đài truyền hình, hơn nữa mảng giải trí này là do cha hắn phụ trách, tên gia hỏa này luôn xem nơi này như nhà hắn, kì thực Đặng Thiên Thành chẳng có chức vụ gì ở đây hết, nhưng mà hắn cứ thích thỉnh thoảng lại chạy tới đây, trên thực tế là để xăm xoe mấy diễn viên với MC mà thôi. – ngữ khí của Tập Tiểu Vũ tràn đầy khinh thường:

-Mấy ngày trước hắn và Cao Kỳ đi lại rất thân a.

-Đừng quản hắn nữa. Này, cậu ăn xong chưa hả? xong rồi thì bây giờ chúng ta đi luyện tập một chút đi, không có thời gian để lãng phí nữa đâu. – lúc này Tiếu Thiền bắt đầu thúc giục Đường Kim.

-Ờ được, vậy thì bây giờ luyện tập luôn đi. – Đường Kim gật đầu, tối nay hắn còn phải đón lễ tình nhân của Hàn Tuyết Nhu và Kiều An An nữa, xác thực là không có bao nhiêu thời gian để lãng phí cả.Một hàng bốn người cùng nhau rời khỏi nhà ăn tới một căn phòng kín, trong phòng đặt một chiếc piano, căn phòng này cũng là do nhà đài sắp xếp cho Tiếu Thiền làm phòng tập riêng.

-Kì thực ta nghĩ chúng ta căn bản không cần luyện tập, lúc trước chúng ta sớm đã luyện qua rồi. – Đường Kim nhìn chiếc piano, tùy ý nói.

-Này, đó đều là việc hơn hai năm trước rồi, ta không còn nhớ rõ nữa. – Tiếu Thiền không vui nói.

-Haiz, không có biện pháp a, nữ nhân đúng là dễ thay đổi, hơn nữa còn hay quên. – Đường Kim lắc đầu cảm thán:

-Nhưng mà không sao, tuy rằng cô hay quên nhưng mà với thiên tài như ta thì trí nhớ lúc nào cũng rất tốt…

-Đường Kim chết bầm, hôm nay cậu vừa mới nói mình quên mất chuyện đã hứa với ta đó! – Tiếu Thiền nhịn không được lập tức ngắt lời Đường Kim.

-Ờ, cái đó hả, đầu óc ta ngẫu nhiên cũng có lúc ngủ gật một lần a! – Đường Kim mặt không đổi sắc:

-Tóm lại là cái vụ múa bale trên piano đó, cho dù cô có quên hết rồi cũng không sao cả, bởi vì ta còn nhớ rất rõ, để ta cân team là được rồi.

Vừa dứt lời Đường Kim đột nhiên duỗi tay ra ôm lấy eo Tiếu Thiền, một giây sau, Tiếu Thiền không tự chủ được mà lăng không bay lên, đứng lên trên một cánh tay khác của Đường Kim.

Tuyệt kĩ chưởng trung vũ ( nhảy múa trên lòng bàn tay) lại lần nữa được tái hiện.

Chương 735: Dù sao người hát cũng không phải là ta

Hơn hai năm trước lúc điệu múa này lần đầu tiên xuất hiện ở Ninh Sơn, hàng ngàn quan chúng đã bị trấn động, hơn hai năm sau, chưởng trung vũ được tái hiện nhưng chỉ có hai người xem, hơn nữa một người trong đó đã rất quen thuộc với vũ điệu này, dù sau thì Tập Phong cũng đã xem qua hai người cùng diễn luyện vô số lần.

Nhưng mà lần này khi điệu múa ấy lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Tập Phong, hắn vẫn bị chấn kinh không ít, giống với em họ của mình Tập Tiểu Vũ, Tập Phong cũng bị điệu múa này là cho rung động, bởi vì lần này điệu múa bale trên piano cho người ta một cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Cho dù đây là điệu múa của hai người nhưng mà trọng tâm thì luôn ở trên người một người, nhưng mà điểm bất đồng là điệu múa hiện tại so với hai năm trước, trọng tâm đã phát sinh biến hóa, hai năm trước trong mắt mọi người thì Tiếu Thiền mới là người múa chính, Đường Kim chẳng qua chỉ là phối hợp với nàng mà thôi, nhưng bây giờ Tập Phong lại phát hiện, lần này Đường Kim mới là người biểu diễn, còn Tiếu Thiền tựa hồ chỉ giống đạo cụ của hắn mà thôi.

Nhưng cho dù như thế thì kiện đạo cụ này vẫn biểu hiện ra tư thế ưu nhã, mĩ lệ phi phàm, kinh diễm không gì sánh được, cả quá trình diễn ra vô cùng mượt mà lưu loát, không hề có một điểm trừ nhỏ nào hết, thậm trí còn mượt mà hơn cả hai năm trước.

Điều này làm Tập Phong kinh thán không thôi, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều, Đường Kim này đúng thật là rất đáng tin tưởng, chiếu theo tình huống trước mắt thì đúng thật là không cần phải tiến hành luyện tập thêm gì nữa, hoàn toàn có thể trực tiếp lên khán đài biểu diễn.

Vấn đề duy nhất là như thế này sẽ làm biểu hiện của Tiếu Thiền bị nhạt đi, Tiếu Thiền vốn phải là nhân vật chính, nhưng nếu như vừa rồi thì nàng ngược lại lại biến thành vai phụ mất rồi.

Một khúc bale trên piano cuối cùng cũng kết thúc, Tiếu Thiền lần nữa lại tiếp đất nhưng nàng có vẻ như vẫn đang ngây ngất.

-Bốp bốp bốp! – vài tiếng vỗ tay nhẹ nhàng đột nhiên từ phía cửa truyền tới, đồng thời kèm theo một thanh âm:

-Hay, hay, hay lắm, thật không hổ là chưởng trung vũ trong truyền thuyết, tuyệt đối có thể xưng là thần kĩ kinh hãi thế tục!

Nghe thấy tiếng vỗ tay mấy người Tiếu Thiền, Tập Phong, Tập Tiểu Vũ cuối cùng cũng thanh tỉnh, tất cả cùng nhìn về phía cửa sau đó cùng chào hỏi người tới:

-Lô đạo diễn!

Người vừa tới là một nữ nhân khoảng ngoài 30, không phải là rất xinh đẹp nhưng lại rất có khí chất, so với Tiếu Thiền thì nữ nhân này càng có phong phạm của một minh tinh hơn, mà trên thực tế thì người này chính là tổng đạo diễn của chương trình chào xuân năm mới của đài truyền hình Thiên Nam, Lô Tịnh.

-Xin chào, ta là Lô Tịnh. – Lô Tịnh đi về phía Đường Kim, giơ cánh tay trắng ngần của mình ra, rất khách khí chào hỏi hắn.

-Đường Kim. – Đường Kim khẽ giơ tay ra như chuồn chuồn chạm nước bắt tay nàng một cái rồi lập tức rút tay về.

-Đường tiên sinh, vũ điệu mà anh phối hợp cùng diễn với Tiếu Thiền thật là không chê vào đâu được, nhưng mà ta còn có một điểm muốn bổ sung , đó là thực ra vũ đạo vẫn còn chỗ có thể thay đổi, để cho tiết mục này có thể lên cao hơn một bậc nữa. – Lô Tịnh khá là trực tiếp, vừa lên tiếng đã vào vấn đề chính:

-Nếu như ta không nhìn lầm thì điệu múa vừa rồi thực ra toàn bộ đều do Đường tiên sinh làm chủ, từ mức độ nào đó mà nói, bất luận người múa là Tiếu Thiền hay người khác thì điệu múa này đều có thể thực hiện một cách hoàn mỹ có phải không?

-Ờ, cũng gần như thế. – Đường Kim gật đầu, ánh mắt của nữ nhân này cũng không tệ.

-Lô đạo diễn, cô không phải muốn đổi người đó chứ? – Tập Tiểu Vũ có chút gấp gáp hỏi.

-Đương nhiên là không. – Lô Tịnh khẽ cười:

-Bất luận là với ta hay với Đường tiên sinh mà nói, Tiếu Thiền đều là độc nhất vô nhị, sao có thể thay người khác được chứ? Ta chỉ muốn đề nghị, nếu như Tiếu Thiền không cần phải hao tâm tổn sức cho điệu múa này vậy thì hãy để nàng biểu diễn thêm sở trường của mình đi.

-Lô đạo diễn, ý cô là để Tiếu Thiền vừa múa vừa hát sao? – Tập Phong hỏi.

-Không sai, dù sao Tiếu Thiền cũn là ca sĩ, ta tin mọi người đều muốn nghe nàng hát. – Lô Tịnh khẽ gật đầu.

Tiếu Thiền trầm ngâm một lát, sau đó liền gật đầu:

-Đúng vậy, đúng vậy, như thế xác thực là rất ổn, hơn nữa làm như vậy còn có thể để cho tiết mục này có sự khác biệt so với hai năm trước, ta tin là mọi người sẽ càng thích xem hơn.

Trước đó Tập Phong vốn nghĩ là lần biểu diễn này Tiếu Thiền sẽ bị rớt xuống thành vai phụ, nhưng nếu như Tiếu Thiền kết hợp cả tiếng hát của mình thì lại không như thế nữa, Tiếu Thiền vẫn sẽ là tiêu điểm, ít nhất cũng sẽ phải ngang vai với Đường Kim, đều là nhân vật chính.

-Đương nhiên, cái này cũng phải hỏi ý kiến của Tiếu Thiền và Đường tiên sinh, không biết hai người cảm thấy thay đổi như vậy có được không? –Lô Tịnh nhìn Đường Kim và Tiếu Thiền, cười nhẹ một tiếng rồi nói.

-Ta không thành vấn đề. – Tiếu Thiền nghĩ một lát rồi đáp.

-Ta càng không có vấn đề gì, dù sao thì người hát cũng không phải là ta! – Đường Kim hời hợt đáp.

-Thế thì cứ quyết định như vậy đi, Tiếu Thiền, bây giờ chúng ta nên thương lượng một chút xem sẽ hát bài gì đi! – Lô Tịnh hiển nhiên rất nhiệt tình:

-Theo lý mà nói thì hát bài “thương yêu” theo nhịp piano hiệu quả sẽ tốt một chút, nhưng mà ta nghĩ có lẽ cũng có thể dùng hát khác với tiếng piano, đương nhiên cái này còn phải thử mới biết.

-Lô đạo diễn, chiều nay chúng ta sẽ xác định xong, đương nhiên nếu cô có thời gian thì cũng có thể ở bên cạnh chỉ đạo một chút. – Tiếu Thiền nói.

-Chỉ đạo thì không dám, nhưng mà chiều nay ta vừa hay cũng không bận gì, nếu nói có bận cũng là bận lo cho tiết mục của cô thôi, ờ.. chiều nay ta sẽ ở một bên quan sát, mọi người cùng nhau thảo luận sẽ tốt hơn. – tâm tình của Lô Tịnh lúc này khác là tốt, kì thực cái này cũng rất bình thường, mấy ngày nay nàng cũng luôn trong trạng thái lo lắng tiết mục này sẽ xuất hiện vấn đề, bây giờ xem ra không còn vấn đề gì nữa, tâm tình của nàng đương nhiên là rất tốt rồi.

-Được, vậy thì phiền Lô đạo diễn rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu đi. – Tiếu Thiền nghĩ rằng thời giancó chút gấp gáp cho nên không muốn lãng phí thì giờ nữa.

Lô Tịnh tự nhiên là cũng không có ý kiến gì, Đường Kim cũng cầu còn không được tập luyện nhanh nhanh một chút, hắn không muốn mất quá nhiều thời gian cho việc này, hơn nữa tối nay hắn còn phải về Ninh Sơn nữa.

Ba giờ chiều tại bệnh viện trực thuộc đại học Thiên Nam.

Trong một phòng bệnh, Cao Kỳ vừa mới tỉnh dậy vẫn còn đang điên cuồng gào thét:

-Là Tiếu Thiền, nhất định là tiện nhân Tiếu Thiền kia, là cô ta hại ta…

-Cao tiểu thư, hình như chúng ta không có chứng cứ. – một bên trợ lý của Cao Kỳ cẩn trọng nói.

-Không phải cô ta thì là ai? Còn có cả nam nhân của cô ta nữa, nhất định là do bọn họ giở trò! – Cao Kỳ phẫn hận nói:

-Tóm lại ta với con tiện nhân Tiếu Thiền kia vẫn chưa xong đâu!

-Cao tiểu thư, nếu như thực sự là do bọn họ động tay động chân thì cô nên tránh xa bọn họ một chút mới phải, nếu không nhỡ đâu lần sau mặt của cô lại thành như thế này… - trợ lý ấp a ấp úng nói, lần này khuôn mặt của Cao Kỳ cũng thật là kì quái, lúc trước mụn mọc càng ngày càng nhiều, mãi đến khi mọc đầy mặt thì chúng lại từ từ biến mất, trên thực tế Cao Kỳ vừa được đưa tới bệnh viện thì tất cả mụn trên mặt nàng đã biến mất sạch sẽ.

-giúp ta gọi điện Đặng Thiên Thành, nói là tối nay ta hẹn hắn ăn cơm! – Cao Kỳ cắt ngang lời của trợ lý, dùng ngữ khí như ra lệnh nói.

Chương 736: Muốn bảo vệ an toàn cho các ngươi

Lúc Cao Kỳ gọi điện cho Đặng Thiên Thành thì thị trưởng thành phố Ninh Sơn Kiều Gia Đạt cũng đã về tới tỉnh thành, hắn lái một chiếc ô tô khá là phổ thông, bên mình chỉ mang theo một tùy tùng, ăn mặc cũng rất bình thường, hiển nhiên là không muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Tiến vào Minh Hồ thị, Kiều Gia Đạt lại lái xe thêm khoảng một tiếng đồng hồ nữa mới tới trước một khu nhà lớn, đang là một tòa tứ hợp viện khá là cổ kính, tuy rằng cổ kính đơn sơ nhưng lại không hề cũ kĩ mà lại có một cỗ khí thế rất trang nghiêm.

Dạng kiến trúc như tứ hợp viện nay ở Minh Hồ thị không có nhiều, tứ hợp viện lớn như tòa này trong cả thành phố này càng là độc nhất vô nhị, mà chủ sở hữu của tòa tứ hợp viện này cũng là một gia tộc độc nhất vô nhị được xưng là tỉnh thành đệ nhất gia tộc, Kiều gia.

Mọi người đều biết Kiều gia đời sau càng cường thịnh hơn đời trước , đặc biệt là đến đời này, con cháu dòng chính của Đường Kim có những 7 nam một nữ, trừ Kiều An An hai năm trước bị đuổi ra khỏi Kiều gia ra, mỗi người còn lại đều có bản lĩnh riêng của mình, một vài người đã ngồi lên các vị trí rất cao.

Kiều Gia Đạt tuổi đời còn trẻ đã được ngồi lên chiếc ghế thị trưởng Ninh Sơn tự nhiên là một trong số đó.

-Tứ thiếu, người đã về rồi! – vừa mới đi vào cửa lớn đã có người ra nghênh đón, cung kính chào hỏi Kiều Gia Đạt.

-Lão gia tử thức dậy chưa? – Kiều Gia Đạt hỏi.

-Nửa tiếng trước đã dậy rồi, đang đợi tứ thiếu ngài đó! – người kia vội vàng đáp.

-Được, vậy ta đi vào gặp người đây. – Kiều Gia Đạt gật đầu, hướng thẳng vào trong bước đi nhanh hơn, người vừa đi ra nghênh đón Kiều Gia Đạt cùng với tùy tùng mà hắn mang theo cũng rất tự giác dừng bước lại.

Vài phút sau Kiều Gia Đạt đã tới hậu viện, vừa mới bước chân vào bên trong, cả căn biệt viện đã cho người ta cảm giác như từ trong mùa đông rét giá bước thẳng vào mùa xuân ấm áp, bởi vì đập vào mắt người tới tất cả đều là trăm hoa đang đua nở.

Bên trong biệt viện bây giờ đang có không ít người, có nam có nữ, tổng cộng phải đến mười người, có điều là mọi người đều đang vây quanh một lão nhân tóc bạc trắng, mà lão nhân này chính là người có bối phận cao nhất trong Kiều gia hiện nay, cũng chính là gia gia của Kiều Gia Đạt, Kiều Ứng Thiên, kiều lão gia tử.

Kiều lão gia tử rất thích hoa tươi, biệt viện này cũng là nơi ông hay tới mỗi ngày, cho dù là gió thổi mưa rơi hay là hè nóng đông lạnh, ngày nào ông cũng sẽ tới đây một thời gian, cho nên bất luận là mùa nào nơi này cũng luôn có hoa nở.

-Gia gia, ta về rồi! – Kiều Gia Đạt đi vào trong, đồng thời hướng những người khác gật đầu vài cái xem như là chào hỏi.

-Gia Đạt, ngươi về rồi đấy à, về rồi thì tốt, mọi việc đều thương lượng ổn thỏa rồi sao? – trên mặt Kiều Ứng Thiên nở ra một nụ cười, nhưng mà trong thanh âm rõ ràng có thể cảm nhận được khí lực không đủ, kì thực cái này cũng khó trách, dù sao thì vị Kiều lão gia tử này chỉ còn một năm nữa là sẽ tổ chức mừng đại thọ 80 rồi.

-Đường Kim đã đồng ý, bên phía An An khẳng định sẽ không có vấn đề gì. – Kiều Gia Đạt gật đầu:

-Ta đã ước hẹn tốt thời gian với Đường Kim, 29 tết âm lịch, trước tất niên một ngày, chúng ta sẽ tới Ninh Sơn đón An An về.

Khẽ ngừng một chút, Kiều Gia Đạt lại tiếp tục:

-Gia gia, ta đặc biệt trở về một chuyến chỉ là để mong người xác nhận lại một chút, lời lần trước ta nói không có vấn đề gì chứ? Đường Kim yêu cầu chúng ta dùng nghi thức cao nhất để đón tiếp Kiều An An, tất cả những thành viên quan trọng của Kiều gia đều phải tới, bây giờ những người khác đã đáp ứng hết chưa?

-Yên tâm, việc này ta làm chủ, bây giờ sẽ thông tri cho tất cả những người chưa về đây, bất kể là bọn chúng ở đâu, lập tức trở về hết cho ta! – ngữ khí của Kiều Ứng Thiên vô cùng cứng rắn, không cho phép thương lượng.

Khẽ dừng một chút, Kiều Ứng Thiên hướng về phía một nam tử cao lớn bên cạnh mình:

-Gia Thịnh, việc này ngươi đi làm, nếu như có người không chịu về, trói lại đưa về cho ta!

-Vâng, gia gia! – nam tử cao lớn này là người xếp thứ hai trong thế hệ này của Kiều gia, Kiều Gia Thịnh, hắn gật đầu một cái rồi lập tức quay đầu rời đi.

-Ta biết là trong các ngươi có người không phục, nghĩ rằng ta không cần phải gióng chống khua chiêng rước An An về, nhưng mà ta nói cho các ngươi biết, ta sở dĩ tên là Ứng Thiên, chính là bởi vì ta luôn ứng thuận theo thiên ý, đón An An về nhà cũng chính là thiên ý, thiên ý không thể làm trái! – Kiều Ứng Thiên chậm rãi đưa mắt nhìn mọi người xung quanh một cái, ngữ khí càng tăng thêm vài phần:

-Hưng thịnh phát đạt, phú quý bình an, nếu như không có An An, làm sao có thể an được chứ? Thay ta chuyển lời tới tất cả mọi người, đừng có tìm lý do lý trấu gì, chỉ cần chưa chết thì tất cả đều phải cùng ta đi Ninh Sơn, lão đầu tử như ta còn có thể đi, các người có gì mà không thể chứ?

-Cha, người yên tâm, nếu lão nhân gia người đã lên tiếng chúng ta tất nhiên sẽ đều đi cả. – một trung niên nam tử tiếp lời.

-Hừ, đừng có nghĩ rằng lần này đi là vì ta, ta biết mình không còn sống được bao lâu nữa, ta để các ngươi đón An An về cũng chỉ vì muốn bảo vệ các người được bình an mà thôi! – Kiều Ứng Thiên khẽ hừ một tiếng:

-Bây giờ các người đừng có nghĩ là mình ủy khuất, ta tin rằng nhất định sẽ có một ngày, các ngươi sẽ hiểu được việc ta làm là chính xác!

Mười mấy nam nữ bốn phía đều có chút không dám lên tiếng, dường như họ đều sợ lão gia tử tức giận.

-Gia gia, ta hiểu, mọi người cũng đều hiểu. – Kiều Gia Đạt lên tiếng làm dịu bầu không khí.

-Gia Đạt a, vẫn là ngươi hiểu chuyện, việc lần này ngươi làm rất tốt. – Kiều Ứng Thiên than nhẹ một tiếng:-Con bé An An đó, ta cũng nhớ nó, chỉ là mấy năm nay ta còn chưa quan tâm chưa đủ, bây giờ ta cũng chỉ còn nhớ bộ dáng đáng yêu lúc nhỏ của nó thôi, ta nghĩ trong lòng nó nhất định là đã từng trách khứ ta.

-Gia gia, An An nàng bây giờ đang sống rất vui vẻ, cho nên ta nghĩ nàng chắc sẽ không để bụng chuyện quá khứ đâu. – Kiều Gia Đạt nhẹ nhàng nói.

-Hy vọng là như thế. – Kiều Ứng Thiên lại than nhẹ một câu rồi khẽ vẫy tay:

-Các người mau đi chỗ khác đi, đều sắp sếp mọi chuyện thỏa đáng cho ta, việc này quyết không được có nửa điểm qua loa.

Mọi người nghe vậy liền lần lượt rời đi, chỉ có Kiều Gia Đạt lưu lại.

-Gia Đạt, nói chuyện với ta một chút đi. – Kiều Ứng Thiên giọng yếu ớt:

-Bọn chúng a, vẫn luôn không tin vào một vài thứ huyền diệu, nhưng mà đợi chúng đến tuổi như của ta cuối cùng cũng sẽ tin thôi, chỉ là đến lúc đó mới tin thì đã quá muộn rồi.

Theo màn đêm buông xuống, ngày lễ valentine cũng đi vào thời điểm cao trào nhất, lễ tình nhân còn được xưng là ngày lễ thuê phòng, đến buổi tối chính là lúc những đôi tình nhân này đi thuê phòng nhiều nhất, tối hôm nay khách sạn nào cũng chật cứng.

Huyện La Mật, Hàn Gia thôn, lúc này đã bị màn đêm mờ mờ bao phủ, chỉ có điều lúc này lại có một thiếu nữ dáng người vô cùng hấp dẫn đang xuyên qua màn đêm u tối, rất nhanh đã đi tới bên con đường bê tông thông thẳng tới huyện thành.

Lúc này huyện thành rất náo nhiệt, nhưng ở dưới quê thì lại khá là vắng vẻ lạnh lẽo, chỉ là bên cạnh con đường bê tông vắng vẻ kia đang có một nam nhân đứng đó.

-Chàng tới rồi! – thiếu nữ rất nhanh đã nhào vào lòng nam nhân kia, nàng tỏ ra rất vui vẻ.

-Hàn Tuyết Nhu, hứng thú không tệ a, đang định đánh dã chiến với nam nhân của mình sao? – nhưng đúng vào lúc này, một thanh âm khác đột nhiên truyền tới.

Chương 737: Oẳn tù tì.

Thiếu nữ chính là Hàn Tuyết Nhu, còn nam nhân đang ôm nàng tất nhiên là Đường Kim, Hàn Tuyết Nhu vừa nhận được điện thoại của Đường Kim, nàng liền nói với mẹ mình một tiếng rồi lặng lẽ tới điểm hẹn lúc trưa.

Tình lữ hẹn hò vốn là một việc rất vui vẻ, nhưng mà bị người khác làm phiền sẽ làm cho người ta rất là không vui, giống như bây giờ, Hàn Tuyết Nhu đang cực kì buồn bực.

-Ngươi là ai? Liên quan gì đến ngươi? – Hàn Tuyết Nhu quay đầu nhìn người vừa lên tiếng, bất mãn hỏi.

Tuy rằng bây giờ là buổi tối, tuy rằng nơi này rất vắng vẻ nhưng Hàn Tuyết Nhu tất nhiên là không hề sợ hãi, đừng nói là Đường Kim đang ở đây, cho dù hắn có không ở đây đi chăng nữa thì nàn bây giờ tốt xấu gì cũng là cao thủ Tiên môn, làm sao có thể đem mấy tên lưu manh tép riu này để vào mắt?

Vừa mới xuất hiện chính là bốn thanh niên choai choai 17-18 tuổi, dẫn đầu là thanh niên nốt ruồi đen, đây chính là bốn người theo đuôi xe của Hàn Tuyết Nhu lúc trưa, không thể không nói mấy tên gia hỏa này khá là kiên nhẫn, vậy mà đợi tới bây giờ mới động thủ, đương nhiên trong mắt chúng thì lúc này xác thực cũng là thời điểm tốt nhất để ra tay.

-Hàn Tuyết Nhu, chúng ta tốt xấu gì cũng từng là bạn cùng trường, cô thực sự không nhận ra chúng ta sao? – trong bóng tối, ánh mắt tràn đầy tham lam và dục vọng của tên thanh niên nốt ruồi đen kia đang không ngừng lóe sáng, đối với hắn mà nói Hàn Tuyết Nhu là một loại dụ hoặc không thể nào cưỡng lại được, trên thực tế thì đối với tất cả nam nhân bình thường mà nói, dung mạo tuyệt sắc và thân hình nóng bỏng của Hàn Tuyết Nhu đúng là một loại dụ hoặc không thể cưỡng lại được.

-Bạn cùng trường? Các người là họ sinh trường cấp 2 Thành Quan? – Hàn Tuyết Nhu có chút kinh ngạc, ngôi trường kia là nơi nàng học cấp 2, mấy người này tự nhiên không phải là học sinh của Ninh Sơn nhị trung, Ninh Sơn nhị trung bây giờ làm gì còn ai dám tới trêu trọc nàng.

Không đợi thanh niên nốt ruồi đen kia kịp đáp, Hàn Tuyết Nhu lại nói tiếp:

-Thôi đi, không cần biết các người từ đâu chui ra, đừng có làm phiền ta, ta không có thời gian dây dưa với các ngươi!

-Hàn Tuyết Nhu, cô đang vội đi đánh dã chiến với bạn trai sao? Không bằng để chúng ta “chăm sóc” bạn trai cô một lát, như vậy thì cô sẽ có thời gian rồi! – thanh niên nốt ruồi đen vừa nói vừa áp sát về phía Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu:

-Thế nào hả? Cô hy vọng bạn trai mình sẽ rời khỏi đây an toàn hay là chúng ta sẽ đem hắn chôn ở một đoạn mương nào đó?

Hàn Tuyết Nhu nhìn tên thanh niên này, lại ngoảnh mặt nhìn mấy tên khác, nhất thời có cảm thấy có chút buồn cười:

-Các người đang uy hiếp chúng ta sao?

-Nói thừa, đương nhiên là uy hiếp các ngươi rồi! – thanh niên nốt ruồi đen hừ lạnh một tiếng:

-Hàn Tuyết Nhu, năm đó cô còn đang học cấp 2 lão tử đã muốn chơi cô rồi,l bây giờ ta cho cô lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn phối hợp với chúng ta, hoặc là chúng ta sẽ cưỡng chế lên tập thể, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời thì chúng ta sẽ tha cho bạn trai cô, bằng không… ặc!

Thanh niên nốt ruồi đen đang uy hiếp Hàn Tuyết Nhu thì bỗng nhiên cảm thấy chỗ đúng quần truyền tới một trận đau đớn kịch liệt, nhất thời không nhịn được mà đưa hai tay ôm lấy đũng quần, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

-Thân ái à, đừng có lãng phí thời giờ với những loại ngu ngốc này, tối nay chúng ta rất bận đó! – Đường Kim lại bồi thêm một cước nữa vào vị trí đũng quần của thanh niên nốt ruồi đen kia, lần này bộ phận nào đó của tên thanh niên nốt ruồi đen trực tiếp phát ra một tiếng nổ vỡ, một giây sau hắn trực tiếp lăn quay ra hôn mê bất tỉnh.

-Người ta vốn chỉ định đùa bọn chúng cho vui thôi mà! – Hàn Tuyết Nhu cười hì hì, cho dù đã biết trước chủ ý của mấy người này, nhưng Hàn Tuyết Nhu không hề tức giận mà còn cảm thấy buồn cười, bời vì mấy tên này vậy mà dám lôi Đường Kim ra uy hiếp nàng, đây tuyệt đối là trường hợp buồn cười nhất nàng từng gặp!

-Cùng lên! – đúng vào lúc này, một tên khác hô lên một tiếng, sau đó ba cả ba tên cùng xông lên.

Hàn Tuyết Nhu nhấc chân lên đạp thẳng vào giữa háng của một tên trong đó, chỉ là nàng lại đạp vào không khí vì tốc độ của Đường Kim càng nhanh hơn, hấn trực tiếp đạp bay tên kia.

-Thân ái à, đừng làm bẩn chân nàng, những việc như thế này để ta làm là được rồi! – Đường Kim vừa nói vừa vung chân móc một cước trực tiếp đá bay hai tên còn lại:

-Ok, đã xong! Chúng ta đi thôi!

Nói rồi Đường Kim liền ôm Hàn Tuyết Nhu biến mất tại chỗ, chỉ để lại bốn tên thanh niên à không, bốn tên thái giám đang hôn mê dưới đất.

Phòng kí túc số 106, khu kí túc giáo viên của Ninh Sơn nhị trung, trong phòng khách, trên một cái bàn ăn nhỏ đang đặt hai chai rượu vang và ba phần bò bít tết, một bên có một tiên nữ tuyệt sắc da thịt trắng như tuyết đang ngồi, chính là Kiều An An.

Bóng người lóe lên, một nam một nữ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của nàng, khuôn mặt kiều diễm của Kiều An An lập tức nở ra một nụ cười:

-Chồng, Tuyết Nhu, các người tới rồi.

-An An tỷ, tỷ đích thân vào bếp đó hả? – Hàn Tuyết Nhu có chút kinh ngạc nhìn món bò bít tết đang đặt trên bàn, ngay sau đó nàng cười khổ:

-Ai da, ta lại vừa ăn tối mất rồi.

-Không sao, kì thực ta và chồng đều đã ăn rồi, bất quá chỗ này cũng không nhiều, chúng ta từ từ ăn là được. – Kiều An An khẽ tươi cười:

-Dù sao bây giờ cũng còn sớm mà.

-Thất tiên nữ, thực ra bây giờ không còn sớm nữa đâu. – Đường Kim cười hì hì:

-Hay là lại giống với hai năm trước, chỗ này đều để ta giải quyết đi, các nàng ở hai bên cùng nhau…hắc hắc…là được…

-Chàng nghĩ ngon quá ha, để chàng ăn thì ba miếng là xong mất rồi. – Hàn Tuyết Nhu nũng nịu hừ một tiếng:

-Lại nói bây giờ vẫn còn sớm, mới có hơn 7 giờ, không bằng chúng ta cùng chơi một trò chơi đi?

-Chơi trò thoát y sao? – Đường Kim lập tức hỏi.

-Sắc lang, chỉ biết có cởi đồ thôi! – Hàn Tuyết Nhu vũ mị lườm Đường Kim một cái:

-Hay là chúng ta chơi trò mạo hiểm nói thật lòng đi?

-Thân ái à, hay là chúng ta trực tiếp oẳn tù tì đi, cái đó vừa nhanh vừa đơn giản. – Đường Kim nghiêm trang nói.

-Oẳn tù tì thì oẳn tù tì, ai thua sẽ phải uống rượu. – Hàn Tuyết Nhu cũng không quá để ý.

-Ta đồng ý. – Kiều An An cũng không có ý kiến.

-Uống hết rượu thì sẽ cởi đồ nhé. – Đường Kim lại bổ sung.

Hàn Tuyết Nhu lại lườm Đường Kim một cái:

-Đại sắc lang, chỉ suốt ngày nhắm vào y phục của chúng ta, được rồi, trước tiên uống rượu, uống hết rượu rồi chuyển sang cởi đồ cũng được. Tới! chúng ta từng người một tới, ta với chàng chơi trước đi!

Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này, lần đầu tiên Đường Kim thua!

Hắn nhấc chai rượu vang lên, dốc thẳng vào miệng.

-Chồng , uống từ từ thôi… - Kiều An An vội vàng nói.

-Này, không được phép uống nữa! – Hàn Tuyết Nhu cũng vội vàng hô lên.

Chỉ tiếc là đã quá muộn, chỉ trong chốc lát Đường Kim đã đem cả hai chai rượu vang nhét hết vào trong bụng, sau đó quay ra cười xán lạn với hai nàng:

-Thân ái à, rượu hết mất rồi, bắt đầu từ bây giờ ai thua phải cởi đồ đó nha!

Kiều An An và Hàn Tuyết Nhu bốn mắt nhìn nhau, hai nàng đều có chút dở khóc dở cười, tên gia hỏa này, có cần phải gấp gáp thế không? Các nàng đều ở đây rồi, không lẽ còn chạy được hay sao?

Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này, Hàn Tuyết Nhu cởi y phục.

Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này, trên người tiên nữ thiếu đi một chiếc quần

Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này, Hàn Tuyết Nhu lại thiếu đi một kiện y phục.

Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này, hai nàng chỉ còn lại mỗi một chiếc quần lót, Đường Kim cuối cùng cũng bắt đầu thua, hắn đồng dạng cũng cởi dần từng thứ một.

..

Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, âm mưu của Đường Kim đã thành công, bò bít tết cũng không cần ăn nữa, hắn bắt đầu ăn hai món thịt tiên nữ và thịt yêu nữ của mình,ngày lễ valentine của hắn cuối cùng cũng chính thức được tuyên bố bắt đầu.

Chương 738: Cậu không cần tới nữa đâu.

Buổi tối ngày valentine, lúc Đường Kim đang vui vẻ cùng Kiều An An và Hàn Tuyết Nhu thì ở tỉnh thành Minh Hồ thị, nàng cã sĩ thích khoe ngực Cao Kỳ kia cũng đang ở trên người một nam nhân phơi bày ra bộ ngực hùng vĩ cùng với tuyệt kĩ giường chiếu cao siêu của mình, nam nhân này chính là con trai của phó giám đốc đài truyền hình Thiên Nam, Đặng Thiên Thành.

Khoe ngực cũng cần có kĩ thuật, phải hở ra sao cho vừa đủ, bán thân tuy rằng là công việc cần thể lực nhưng đồng dạng cũng cần kĩ thuật, có điều là Cao Kỳ này bất luận là thể lực hay là kĩ thuật đều khá là ổn, nhìn bộ dáng hưởng thụ của Đặng Thiên Thành là đủ biết hắn đang rất mãn ý.

-Đặng thiếu, người thật là lợi hại… - mười mấy phút sau, Cao Kỳ nằm ẹp trên người Đặng Thiên Thành, thanh âm vô cùng ngọt ngào, nàng còn cố ý phát ra một vài tiếng thở gấp nhè nhẹ.

-Đợi lát nữa vẫn còn càng lợi hại hơn cơ. – Đặng Thiên Thành nhất thời tâm tình cực tốt, lật mình lại đè Cao Kỳ xuống dưới.

-Đừng mà Đặng thiếu, người ta không được nữa rồi… - Cao Kỳ nũng nịu cầu xin:

-Đặng thiếu, trước tiên nghỉ một chút, nói chuyện vài câu với người ta có được không?

-Nàng muốn nói chuyện gì? – một tay Đặng Thiên Thành nắm lấy bộ vị hùng vĩ trước người Cao Kỳ, vừa nắn bóp vừa hỏi.

-Cũng không có gì cả, chỉ là hôm nay gặp phải chút chuyện không vui, muốn tâm sự với người khác một chút, người cũng thấy rồi đó, ta bị tiện nhân Tiếu Thiền kia chơi một vố rất thảm. – Cao Kỳ có chút ủy khuất, thân thể vốn đang nhiệt tình của nàng đột nhiên không động nữa, tựa hồ phút chốc đã mất đi hứng thú.

-Chỉ có chuyện này thôi à. Có gì mà không vui chứ,chỉ cần một câu nói của ta là có thể làm cho Tiếu Thiền kia bị gạt ra khỏi danh sách biểu diễn rồi. – Đặng Thiên Thành lập tức an ủi Cao Kỳ.

-Thật sao? – Cao Kỳ lập tức làm bộ kinh hỉ.

-Đương nhiên là thật, yên tâm , việc này cứ để ta. – Đặng Thiên Thành lập tức thề thốt.

-Đặng thiếu, người thật là tốt a! – thân thể Cao Kỳ bắt đầu ưỡn ẹo chuyển động.

ổBuổi sáng ngày thứ hai.

Cảm thụ được một khối mềm mại trong lòng mình đang rục rịch, Đường Kim mở mắt ra liền thấy thân thể trắng chẻo mê người của Kiều An An.

-Chồng, ta phải đi làm rồi, chàng ngủ tiếp đi. – thấy Đường Kim tỉnh dậy, Kiều An An vừa mặc quần áo vừa ôn nhu nói.

-Bệnh viện quỷ quái gì thế, lúc nào rồi mà vẫn còn phải đi làm. – Đường Kim bất mãn oán giận một câu, sau đó đột nhiên nhớ ra một chuyện:

-Phải rồi, Thất tiên nữ, tên gia hỏa Kiều Gia Đạt nói với ta,người Kiều gia ngày kia sẽ tới đón nàng về tỉnh thành đấy.

-Ừm, việc này ta cũng đã biết, ngày kia ta vẫn phải đi làm buổi sáng, buổi trưa bọn họ sẽ tới đón ta. – Kiều An An gật đầu, hiển nhiên là Kiều Gia Đạt đã liên lạc trước với nàng.

Không nhanh không chậm đem thân thể mê người của mình bọc kín lại, Kiều An An cúi đầu hôm nhẹ lên má Đường Kim một cái:

-Chồng, ta đi làm đây!

Không đợi Đường Kim đáp ứng, Kiều An An liền rời khỏi phòng ngủ, vài phút sau Đường Kim liền nghe được tiếng đóng cửa.

-Ta cũng phải về rồi! – âm thanh có chút lười biếng của Hàn Tuyết Nhu truyền tới, không biết nàng cũng đã thức dậy từ lúc nào:

-Mẹ gửi cho ta rất nhiều tin nhắn, đang dục ta nhanh chóng trở về, hôm nay bên ấy có chị gái đi lấy chồng.

-Ừ, để ta đưa nàng về. – Đường Kim cũng bật dậy.

Hia người cùng ăn bữa sáng, sau đó Đường Kim đưa Hàn Tuyết Nhu về lại chỗ gần Hàn gia thôn hai người hẹn nhau lúc trước, còn bản thân hắn tất nhiên là lại quay về Ninh Sơn rồi.

Nhưng mà lần này hắn không có quay về kí túc của mình mà trực tiếp trở lại biệt thự Tần gia, chính xác hơn là trực tiếp tới bên cạnh Tần Khinh Vũ.

Tần Khinh Vũ đang ngồi trong phòng khách dang một cánh tay trắng muốt của nàng ra, trên cổ tay nàng có một con nhện trong suốt nho nhỏ, chính là Hoa Hoa, hiển nhiên lúc này nàng đang cho Hoa Hoa ăn.

Hai mắt Tần Khinh Vũ khép hờ, khuôn mặt tuyệt mỹ nhìn bề ngoài vẫn bình thường, chỉ là nhìn kĩ mới thấy cặp mày liễu của nàng đang khẽ chau lại, hiển nhiên vừa rồi nàng vừa mới phục dụng độc dược kì thực cũng không phải là dễ chịu gì.

Cho dù Đường Kim đã tận lực cải tiến một chút độc tính của độc dược, nhưng dù sao độc dược cũng là độc dược, cho dù một một số ít độc dược hoàn toàn không cho người ta cảm thấy đau đớn, nhưng tuyệt đại đa số độc dược vẫn sẽ cho người phục dụng một cảm giác vô cùng thống khổ và khó chịu.

Cũng may là vài phút sau hai hàng lông mày của nàng khẽ dãn ra, mà Hoa Hoa lúc này cũng rời khỏi cổ tay của Tần Khinh Vũ, biến mất trước ngực nàng, mãi đến lúc này Tần Khinh Vũ mới mở mắt ra.

-Đường Kim, ngươi tới rồi. – Tần Khinh Vũ có chút bất ngờ, hiển nhiên là bây giờ nàng mới cảm nhận được Đường Kim vừa xuất hiện.

-Khinh Vũ tỷ tỷ, sắp tới năm mới rồi, có cần ta để Cô bé ngốc ra ngoài bồi tiếp tỷ không? – Đường Kim cất tiếng hỏi.

-Không cần đâu. – Tần Khinh Vũ lắc đầu:

-Dao Dao cũng lớn rồi, thêm nửa năm nữa nó cũng sẽ phải đi thành phố khác, ta cũng phải từ từ làm quen với những ngày tháng không có nó.

-Khinh Vũ tỷ tỷ, bây giờ mỗi ngày tỷ vẫn phải tới công ty làm việc sao? – Đường Kim nghĩ một lát rồi lại hỏi.

-Ừ, ở nhà cũng không có việc gì, kì thực ta cũng khá thích ở trong công ty. – Tần Khinh Vũ cười hiền hòa một cái rồi đứng thẳng dậy:

-Ta phải tới công ty đây, nếu có việc gì có thể trực tiếp tới phòng làm việc tìm ta!

-Khinh Vũ tỷ tỷ, hay là ta đưa tỷ tới công ty đi. – Đường Kim đề nghị.

-Không cần đâu, ta tự mình lái xe cũng được, mỗi ngày ta đi về đều có bảo an theo rõi ta đi vào đi đi ra, nếu như ta đột nhiên xuất hiện hay đột nhiên rời đi sẽ làm hỗn loạn công việc của bảo an. – Tần Khinh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó cười nhẹ một cái:

-Ta đi trước đây, ngươi cũng đi làm việc của mình đi.

Tần Khinh Vũ thon thả rời đi, Đường Kim nhìn theo bóng lưng mê người của nàng, trong ánh ánh mắt xẹt qua vài tia si mê, đồng dạng còn có cả một chút vô nại.

Đúng là phiền não a!

Đường Kim tự lẩm bẩm một mình, Tần Khinh Vũ này thật là không dễ tán chút nào, vấn đề cốt lõi nhất vẫn là hắn tới bây giờ vẫn chưa dám chính thức theo đuổi nàng.

-Hình như không có việc gì để làm nữa rồi, trước tiên ăn vài viên Thiên Đạo Đan đề thăng công lực cái đã. – Đường Kim tự nhủ, đến bây giờ hắn vẫn còn chưa kịp ăn đan dược, đối với hắn mà nói muốn hấp thu hết dược lực của một viên Thiên Đạo Đan cũng không cần bao nhiêu thời gian, trên dưới một ngày chắc là không có vấn đề gì.

Nhưng đúng này chuông điện thoại của hắn lại vang lên.

Lấy điện thoại ra nhìn một cái, người gọi tới là Tiếu Thiền, hắn nhấc máy uể oải nói:

-Chúng ta không phải là đã diễn luyện xong hết rồi sao? Còn tìm ta làm gì nữa, yên tâm đi, đợi đến ngày tất niên ta nhất định sẽ tới tìm cô.

-Không phải vấn đề diễn luyện, ta chỉ gọi để báo cho cậu, ngày tất niên cậu không cần phải tới nữa đâu. – ngữ khí của Tiếu Thiền có chút thiếu tự nhiên, tựa hồ còn có chút thất lạc.

-Tại sao? – Đường Kim nhất thời có chút sửng sốt, sau đó lập tức bất mãn:

-Này, tuy rằng ta không có hứng thú với biểu diễn, nhưng mà hôm qua ta đã tốn thời gian nửa ngày để luyện tập với cô, bây giờ cô lại bảo ta không cần tới nữa, vậy không phải là lãng phí mất thời gian của ta hay sao?

-Đường Kim chết bầm, cậu nghĩ là ta muốn vậy sao? – Tiếu Thiền lập tức có chút bực mình, ngữ khí dường như còn có chút ủy khuất:

-Cậu chỉ lãng phí có nửa ngày thời gian mà thôi, còn ta, nỗ lực hai năm nay của ta đều phải lãng phí hết mất rồi!

Chương 739: Ta sẽ không nhìn trộm đâu

-Lãng phí mất hai năm? – Đường Kim có chút buồn bực, còn có cả một chút bất mãn hỏi:

-Lại xảy ra chuyện gì à? Cô không thể nói rõ hơn một chút được sao?

-Nhà đài báo cho ta là ta vi phạm hiệp nghị ban đầu giữa hai bên, nhiều lần không tham gia tổng duyệt cho nên đã hủy bỏ tiết mục của ta, hơn nữa bọn họ còn muốn truy cứu trách nhiệm của ta, nói ta vi phạm hiệp nghị cho nên phải bồi thường tổn thất cho họ, tóm lại là phải bồi thường rất nhiều rất nhiều tiền, ít nhất cũng phải hơn chục triệu tệ! – Tiếu Thiền vừa nói vừa khóc:

-Hai năm nay ta cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền cả, ta thấy là còn không đủ để bồi thường.

-Cô đang ở đâu? – Đường Kim trực tiếp hỏi.

-Đang ở nhà. – Tiếu Thiền vừa dứt lời thì bên cạnh nàng đã truyền tới tiếng của Đường Kim:

-Ý? Nhìn cô lúc mặc áo ngủ cũng xinh phết đó chứ!

-A… - Tiếu Thiền hét toáng lên, vội vàng quay đầu lại liền thấy Đường Kim đang đứng ở bên cạnh giường nàng, dùng ánh mắt đầy xâm lược nhìn thẳng vào ngực mình.

Tiếu Thiền kì thực vẫn chưa rời giường, chiều hôm qua nàng và Đường Kim tập luyện cả buổi chiều, Lô Tịnh luôn ở bên cạnh chỉ đạo, đối với kết quả luyện tập của hai người Lô Tịnh cũng khá là vừa ý, Tập Phong và Tập Tiểu Vũ cũng cho rằng như vậy đã là quá hoàn mỹ rồi, chắc chắn sẽ không xuất hiện vấn đề gì nữa.

Đoạn thời gian trước luôn phải lo lắng về chuyện này, tối qua cuối cùng Tiếu Thiền cũng có thể yên tâm ngủ một giấc thật ngon, mãi tới sáng hôm nay nàng mới bị một cuộc điện thoại của nhà đài đánh thức, sau đó thì tâm tình của nàng phút chốc liền tụt xuống vực sâu.

Trong giây phút đó, Tiếu Thiền chỉ cảm thấy cả thế giới của mình đã biến thành tro tàn, nhất thời nàng cõ chút ủy khuất, càng có chút bất lực, mà cũng chính tại giây phút này nàng mới không tự giác được nhớ tới Đường Kim, thế là nàng mới lập tức gọi điện cho hắn.

Chỉ là Tiếu Thiền không thể nào ngờ Đường Kim Đường Kim sẽ trực tiếp xuất hiện trong phòng ngủ của nàng, phải biết là phòng ngủ của nàng đang bật điều hòa cho nên nàng chỉ mặc có một bộ đồ ngủ rất mỏng hơn nữa là có chút rộng thùng thình, lại cộng thêm do tâm trí nàng đang rối bời nên quần áo cũng có chút xộc xệch, chính điều này làm cho hai đại sát khí của nàng lộ ra ngoài mất một nửa, một cặp thỏ trắng như muốn phá y phục mà ra hiện lên rất bắt mắt, nhất thời làm Đường Kim nhìn không chớp mắt.

-Lưu manh, nhìn cái gì đó? – Tiếu Thiền lập tức phản ứng lại, vội vàng túm chăn che ngực lại sau đó vừa cuốn chăn vừa chỉnh lại y phục của mình, cuối cùng mới buồn bực nói:

-Này, cậu vào bằng cách nào thế? Cậu không phải là do quỷ biến thành chứ?

-Không sai, cô gặp quỷ rồi đó, có sợ chưa hả? – Đường Kim lười biếng nói.

-Hừ, cho dù cậu có là quỷ thì cũng là một tên sắc quỷ, ta mới không thèm sợ! – Tiếu Thiền bực mình nói.

-Hình như cô rất muốn ta là một tên sắc quỷ thì phải, hay là ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cô nhé? – Đường Kim nhìn chằm chằm vào Tiếu Thiền, một bộ dáng nghiêm túc hỏi.

-Này, Đường Kim chết tiệt, cậu ra ngoài trước đi, ta phải thay quần áo đã! – Tiếu Thiền trợn mắt nhìn Đường Kim, nàng đột nhiên ý thức được Đường Kim có chút nguy hiểm, tên sắc lang này nói không chừng sẽ làm gì nàng cũng nên.

-Thay thì cứ thay đi, yên tâm đi, chỉ bằng dáng người này của cô ta không thèm nhìn trộm đâu. – Đường Kim hời hợt nói.

-Cậu đi chết đi! – Tiếu Thiền tức xì khói, đây là loại người gì chứ, rõ ràng là vừa nãy còn nhìn chằm chằm vào ngực người ta, giờ lại chê dáng người người ta không tốt!

-Ta thật sẽ không nhìn trộm đâu! – Đường Kim nghĩ rằng mỉnh rất vô tội:

-Nam nhân vĩ đại như ta làm gì cũng sẽ quang minh chính đại, cho dù là nhìn cô thay y phục cũng tuyệt đối không cần phải lén lút.

-Đi mà nhìn Hàn Tuyết Nhu của cậu ý. – Tiếu Thiền bực mình hừ một tiếng.

-Vừa mới nhìn xong. – Đường Kim nghiêm trang đáp.

-Cậu! – Tiếu Thiền thiếu chút nữ thì tức chết, tên này đúng là một tên sắc lang hoa tâm mà!

Cũng may là lúc này phía cửa truyền đến từng tiếng gõ cửa dồn dập , thanh âm của Tập Tiểu Vũ cũng theo đó truyền tới:

-Tiếu Thiền, mau dậy đi, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!

-Này, đi mở cửa đi! – Tiếu Thiền nhìn Đường Kim.

Đường Kim cũng không nói gì mà đi ra mở cửa. Nhân cơ hội Đường Kim vừa quay đi Tiếu Thiền lập tức bắt lấy y phục của mình rồi nhanh chóng thay.

-Tiếu Thiền, hỏn rồi, ta vừa nhận được điện thoại của nhà đài… ý, Đường Kim? – Tập Tiểu Vũ thấy cửa vừa mở đã vội vàng nói, chỉ là còn chưa nói xong đã phát hiện có gì đó sai sai, khẽ ngẩn ra một lúc, nàng mới nhìn Tiếu Thiền đang vội vàng đứng bên giường mặc quần áo, nhất thời sắc mặt Tập Tiểu Vũ trở nên vô cùng đặc sắc:

-Ách, cái này, ta, ta xuống dưới trước đây!

-Tiểu Vũ, đi vào đi! – lúc này Tiếu Thiền mới hò Tập Tiểu Vũ lại, đồng thời giải thích:

-Cô đừng nghĩ bậy, hắn tối qua không có ở đây.

-Ách, cái này, Đường Kim, cậu ở đây cũng tốt, Tiếu Thiền xảy ra chuyện rồi. – sắc mặt Tập Tiểu Vũ rất nhanh đã khôi phục bình thường, theo nàng thấy thì tối qua Đường Kim có ở đây hay không cũng như nhau cả, dù sao thì nàng cũng sớm cho rằng Tiếu Thiền và Đường Kim nhất định là có một chân rồi.

-Là việc nhà đài hủy bỏ tiết mục của ta có phải không? – lúc này Tiếu Thiền đã mặc xong quần áo, có lẽ do Đường Kim cũng ở đây nên nàng đã chấn tĩnh hơn rất nhiều:

-Ta đã nhận được tin báo rồi, bên nhà đài vừa trực tiếp gọi điện cho ta.

-Tiếu Thiền, không phải Lô đạo diễn gọi điện cho cô sao? – Tập Tiểu Vũ vội vàng hỏi:

-Nàng vừa gọi điện cho ta, nói việc này không phải là ý của nàng mà là ý của cấp trên,nàng còn ám thị ta là có người muốn chỉnh cô, nàng hình như đang hi vọng chúng ta sẽ tìm được cách, bời vì thực ra nàng cũng rất muốn giữ tiết mục này lại.

-Có người muốn chỉnh ta? Lẽ nào là Cao Kỳ? – Tiếu Thiền có chút mê hoặc, sau đó lại có chút nghĩ không thông:

-Cao Kỳ cũng không có bản lĩnh lớn như thế a?

-Tiếu Thiền, nữ nhân không cần mặt mũi kia việc gì cũng có thể làm ra được, nhìn cô ta với Đặng Thiên Thành gần đây rất thân mật, nói không trừng ả ta lại ở trên giường thổi vào tai Đặng Thiên Thành cái gì đó, để Đặng Thiên Thành lợi dụng quan hệ của cha hắn chỉnh chúng ta cũng nên. – Tập Tiểu Vũ phẫn hận nói:

-Ta nghĩ việc này quá nửa là do Cao Kỳ bày ra.

Tập Tiểu Vũ vừa mới dứt lời thì chuông điện thoại của nàng lập tức vang lên, nàng đi ra ngoài nghe điện thoại, vài phút sau nàng trở lại trong phòng bộ dáng càng trở nên tức giận.

-Ta nói không sai mà, đúng là trò quỷ do bọn họ bày ra! – Tập Tiểu Vũ phẫn hận nói:

-Tên Đặng Thiên Thành kia vậy mà gọi điện thoại cho ta, hắn nói muốn thương lượng chuyện này với ta, hắn còn cố ý đóng giả người tốt nữa chứ, nói cái gì mà có thể giúp tiết mục của chúng ta không bị hủy bỏ, ta thấy hắn tám phần là không có ý tốt!

-Vậy thì cứ đi nói chuyện với hắn vài câu đi, tên gia hỏa kia đang ở đâu? – Đường Kim bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

-Hắn hẹn Tiếu Thiền đi uống trà, nhưng mà điểm hẹn lại không phải là quán trà mà là một khách sạn, tên vương bát đản này tám phần là muốn đánh chủ ý lên người Tiếu Thiền! – Tập Tiểu Vũ phẫn nộ bất bình nói.

ố ế ề ể-Đi thôi, chúng ta đi uống trà! – Đường Kim kéo tay Tiếu Thiền thuận tiện hỏi Tập Tiểu Vũ một câu:

-Khách sạn nào thế?

-Minh Hồ Sơn Trang, phòng số 508. – Tập Tiểu Vũ đáp.

Minh Hồ Sơn Trang?

Nghe đến cái tên này Đường Kim chợt ngẩn ra, trong đầu không tự giác được nổi lên hình ảnh tóc tím mắt tím đầy yêu mị của yêu nữ nào đó, lần đầu tiên hắn gặp Tiêu Đại Nhi chính là ở nơi đó.

-Lại nhớ yêu nữ chết tiệt kia rồi! – Đường Kim có chút buồn bực, tối qua là lễ tình nhân hắn còn có thể nhịn được không đi tìm nàng, nhưng bây giờ chỉ một lần vô ý nhắc tới lại làm hắn lập tức không tự giác được mà nhớ tới đóa Tử Anh Túc kia rồi.

Chương 740: Chỗ nào đó sắp hỏng mất mất rồi.

Minh Hồ Sơn Trang phòng số 508, Đặng Thiên Thành đang nhàn nhã tự tại ngồi trên sô pha, trên tay là một chén nước nóng đang bốc hơi hừng hực, trong chén không phải là trà mà là cà phê.

Đặng Thiên Thành cần làm cho mình thật tỉnh táo, uống cái khác cũng có thể làm cho người tỉnh táo nhưng Đặng Thiên Thành vẫn cho rằng hiệu quả của cà phê càng tốt hơn, chính tại căn phòng khách này, tốt hôm qua hắn chơi đùa thật là happy happy, Cao Kỳ kia không những hát hay mà tiếng rên trên giường nghe cũng rất vui tai, không những rên hay mà miệng nàng làm công việc nào đó cũng rất điêu luyện, tối qua hắn đã hao phí không ít tinh lực, cho nên sáng nay vừa dậy người vẫn có chút mệt.

Chỉ là vừa nghĩ đến Tiếu Thiền sắp sửa tới đây, Đặng Thiên Thành lại bắt đầu hưng phấn không thôi, theo hắn thấy thì Tiếu Thiền đã là vật trong túi của mình.

Đặng Thiên Thành thích chơi gái, đặc biệt là gái nổi tiếng, càng là nữ MC, nữ minh tinh các loại thì hắn càng thích, chỉ là Đặng Thiên Thành lại không thích vung tiền để có được nữ nhân, hắn nghĩ rằng không cần tốn tiền cũng có thể chơi gái mới gọi là có bản lĩnh, điều này cũng là cho hắn càng cảm thấy có thành tựu.

Giống như bây giờ, hắn đúng là đang cảm thấy mình thật là cóthành tựu, Cao Kỳ chủ động lên giường với hắn mà không tống một xu, phải biết là cho dù là hắn thì cũng rất ít được nếm thử mùi vị của loại minh tinh cấp bậc như Cao Kỳ.

Đặng Thiên Thành tự nhiên là biết Cao Kỳ muốn hắn làm gì, hắn cũng đáp ứng rất sảng khoái, sáng nay vừa mới sáng sớm hắn đã lợi dụng quan hệ của cha mình, tự xưng là muốn hủy bỏ tiết mục của Tiếu Thiền, đồng thời truy cứu trách nhiệm đối với nàng.

Chỉ là ĐặngThiên Thành không phải là hoàn toàn muốn hủy bỏ tiết mục này, hắn chỉ muốn nhân cơ hội này một mũi tên bắn trúng hai con chim mày thôi, lợi dụng xích mích giữa Cao Kỳ và Tiếu Thiền, hắn chỉ cần giở chút thủ đoạn là có thể đều đem được hai minh tinh này lên giường.

Còn về phần giúp Cao Kỳ báo thù, Cao Kỳ tính là cái gì chứ? Nữ nhân bị hắn chơi qua đối với hắn đã không còn giá trị gì nữa rồi.

Vừa nghĩ đến việc chỉ trong vòng 24 giờ, trên cùng một cái giường hắn trước sau có thể chịch được hai đại minh tinh, trong lòng Đặng Thiên Thành lập tức vô cùng hưng phấn, hiển nhiên theo hắn thấy thì Tiếu Thiền hôm nay không thể nào thoát khỏi bàn tay của hắn được.

Từ từ uống hết một cốc cà phê, Đặng Thiên Thành cảm thấy tinh thần vô cùng phấn chấn, mà cũng chính vào lúc này, một tiếng gõ cửa không nặng không nhẹ truyền tới.

Trên mặt Đặng Thiên Thành lập tức lộ vẻ đắc ý, hấn đứng dậy di ra cửa, mở cửa ra, nụ cười trên mặt hắn càng tươi hơn, bởi vì hắn nhìn thấy Tiếu Thiền đang đứng trước cửa.

Nhưng chỉ một giây sau, nụ cười trên mặt Đặng Thiên Thành lập tức đã biến mất, bời vì một nam nhân cũng xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

-Tiếu tiểu thư, không nghĩ tới cô còn đem theo cả bảo tiêu tới nữa đấy! – thần sắc của Đặng Thiên Thành lập tức khôi phục như thường, hắn cười nhạt một cái rồi tiếp tục nói:

-Mời vào trong! nhưng mà bảo tiêu của cô thì mời anh ta đứng ngoài cửa đi, không vấn đề gì chứ?

-Đương nhiên là có vấn đề rồi. – Tiếu Thiền chưa có lên tiếng thì nam nhân bên cạnh nàng cũng chính là Đường Kim đã lập tức tiếp lời:

-Thứ nhất ta không phải bảo tiêu, thứ hai chúng ta cũng sẽ không đi vào đâu.

Tiếu Thiền ngẩn ra, nàng quay đầu nhìn Đường Kim, trong lòng thầm nghĩ tên gia hỏa này lại muốn giở trò gì đây?

-Tiếu tiểu thư, đây là ý của cô sao? – sắc mặt Đặng Thiên Thành khẽ trầm xuống.

-Là ý của ta. – Đường Kim khẽ ngáp một cái sau đó liền kéo Tiếu Thiền lùi sau hai bước:

-Ờm, cách xa hắn ra một chút, người tên gia hỏa này bây giờ không sạch sẽ đâu.

-Tiếu tiểu thư, xem ra cô không có thành ý thương lượng chuyện tiết mục kia rồi, nếu đã như vậy thì mời cô đi đi! – Đặng Thiên Thành sắc mặt âm trầm, ngữ khí rõ rằng có chút tức giận.

Tiếu Thiền vẫn chưa kịp có cơ hội để lên tiếng bởi vì Đường Kim đã lập tức tiếp lời:

-Ngươi nói đúng, chúng ta vốn cũng không phải tới để nói chuyện tiết mục gì đó, chúng ta tới đây chỉ là muốn giúp ngươi mà thôi.

Nghe được lời này Tiếu Thiền thật muốn bóp chết Đường Kim, nàng đến giúp Đặng Thiên Thành khi nào chứ?

-giúp ta? – Đặng Thiên Thành không nhịn được cười lạnh:

-Tiếu tiểu thư, vị bằng hữu này của cô đúng là vui tính, dường như người cần giúp đỡ là cô chứ không phải ta!

Tiếu Thiền ngẩng đầu lên nhìn trời, cái gì cũng không nói bởi vì nàng không biết phải nói gì.

-Kì thực ta cũng không quen thân với ngươi, ngươi sống hay chết thì cũng không liên quan gì tới ta, ta cũng không nhất thiết phải giúp ngươi. – Đường Kim nhìn Đặng Thiên Thành, bộ dáng đầy tiếc hận nói:

-Lời cũng đã nói xong rồi, chúng ta đi đây, đợi cho đến khi chỗ nào đó trên người ngươi bắt đầu ngứa, ta khuyên ngươi nên lập tức đi viện!

Nói xong Đường Kim và Tiếu Thiền liền biến mất tại chỗ ngoặt cầu thang. Đặng Thiên Thành thì nhất thời cảm thấy khó hiểu, nhưng mà một lúc sau hắn bỗng cảm thấy ngứa, rất ngứa, hơn nữa bộ vị trọng yếu của nam nhân đang bắt đầu ngứa muốn chết.

Hắn vội vàng đóng cửa lại, thò tay vào gãi, nhưng càng gãi càng ngứa, chẳng bao lâu sau đã ngứa đến không chịu nổi, mà đến tận lúc này Đặng Thiên Thành cuối cùng cũng nhớ tới câu nói kia của Đường Kim, sau đó hắn vội vàng thò tay vào trong đũng quần mình, vừa gãi vừa vội vàng chạy ra bên ngoài, tới bệnh viện, hắn nhất định phải tới bệnh viện, nếu không chắc hắn sẽ tự mình gãi nát tiểu huynh đệ của mình mất!

Đặng Thiên Thành như một cơn gió lốc chạy thẳng xuống lầu, dười như cả đời này hắn chưa bao giờ đạt được tốc độ như thế. Sau khi vừa ra khỏi Minh Hồ Sơn Trang thì hắn lập tức nhìn thấy hai thân ảnh có chút quen thuộc, chỉ là hắn đã không kịp phân biệt nữa mà rất nhanh tìm thấy xe của mình rồi chui vào bên trong,khởi động xe, vội vàng lao về phía trước.

-Đó, đó là Đặng Thiên Thành? – bên ngoài cổng Minh Hồ Sơn Trang, Tiếu Thiền có chút ngây ngốc, sau đó lại có chút khó hiểu quay sang nhìn Đường Kim:

-Hắn bị sao thế?

-Thật là một người đáng thương a, đụng phải một nữ nhân bẩn thỉu, chỗ nào đó trên người sắp hỏng mất rồi. – Đường Kim có chút đồng tình nói.

-Chỗ nào đó sắp hỏng a? – Tiếu Thiền dường như vẫn có chút thuần khiết.

-Chính là chỗ quan trọng nhất của nam nhân ấy. – Đường Kim nhìn Tiếu Thiền, một bộ dáng như nhìn kẻ ngốc:

-Tiếu Thiền, ta phát hiện sau khi ngực cô biến lớn thì người cô trở nên ngốc nghếch hơn rồi đó!

-Phì, lưu manh! – Tiếu Thiền cuối cùng cũng hiểu, mặt nàng khẽ đỏ, hằm hằm trừng mắt nhìn Đường Kim một cái.

Chỉ là một giây sau, nàng lại nhịn không được hỏi một câu:

-Này, cậu nói thật chứ? Tên khốn Đặng Thiên Thành kia, chỗ…chỗ đó của hắn thực sự sẽ hỏng mất sao?

Chương 741: Ta chưa có đuổi việc cô.

-Ừ, nếu như hắn có thể an toàn tới được bệnh viện… - Đường Kim nói đến đây thì bỗng dừng lại.

-Tới được bệnh viện thì sẽ không sao nữa à? – Tiếu Thiền dường như có chút thất vọng.

-Không phải, nếu như hắn có thể an toàn tới được bệnh viện, chỉ chắc chắn sẽ bị thối rữa triệt để. – Đường Kim cười hì hì nói:

-Nhưng mà bây giờ hắn như thế này dễ bị tai nạn lắm, nói không chừng đi đến nửa đường thì đã đâm nhau với người ta sau đó ngoẻo trước cmnr!

Nói tới đây Đường Kim bỗng dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tiếu Thiền, sau đó cảm khái:

-Tiếu Thiền, thực không ngờ cô lại đen tối như thế, trông vậy mà lại quan tâm tới cái kia của nam nhân…

-Cậu đi chết đi! – Tiếu Thiền nhất thời xấu hổ đỏ bừng mặt, nằm hằm hằm trừng mắt nhìn Đường Kim.

Dường như sợ Đường Kim sẽ nói thêm mấy lời càng xấu hổ hơn, Tiếu Thiền vội vàng lái sang chuyện khác:

-Này, vậy ta bây giờ phải làm thế nào?

-Đi về thôi. – Đường Kim hời hợt nói.

-Vậy tiết mục của ta thì sao? – Tiếu Thiền lập tức nóng vội:

-Cho dù tên gia hỏa Đặng Thiên Thành kia chết hoặc là bị làm sao đó thì tiết mục của ta không phải là vẫn bị hủy bỏ sao?

-hủy thì hủy chứ sao? có to tát đâu, ta vốn cũng chẳng muốn năm mới phải chạy đi biểu diễn cho người khác xem. – Đường Kim bộ dáng chẳng thèm để ý:

-Ta chẳng qua chỉ là bất mãn với tên gia hỏa kia đã làm lãng phí thì giờ của ta mà thôi, bây giờ tại sao ta lại phải chủ động lãng phí thêm thời gian của mình để đi biểu diễn chứ?

-Cậu! Cậu làm việc sao có thể làm một nửa rồi bỏ dở chứ? – Tiếu Thiền có chút bực mình:

-Bây giờ cậu đã hả giận rồi, vậy ta thì phải làm thế nào? Lần này ta không chỉ tổn thất về tiền bạc mà cả danh tiếng cũng bị tổn thất nữa!

-Nam nhân vĩ đại luôn xem tiền như giấy nháp, xem danh lợi như nước lã mà thôi, cho nên tiền hay danh tiếng ta đều chẳng cần phải để ý.– Đường Kim không nhanh không chậm nói.

-Đường Kim chết bầm, bị tổn thất không phải là tiền cũng chẳng phải danh tiếng của cậu, cậu đương nhiên là không cần để ý rồi! – Tiếu Thiền tức giận thở phì phò:

-Thôi vậy, không giúp thì thôi, ta sẽ dể công ty tuyên bố với bên ngoài tất cả là do tên vương bát đản Đặng Thiên Thành kia làm loạn, ta chủ động rút ra, hừ, ai sợ ai chứ!

-Chủ ý này cũng không tồi, trước tiên ta đưa cô về nhà đã. – Đường Kim tùy ý nói rồi chợt ôm lấy Tiếu Thiền, một giây sau hai người đã xuất hiện trong phòng ngủ của Tiếu Thiền.

Khẽ buông Tiếu Thiền ra, Đường Kim ngáp một cái:

-Không có việc gì nữa chứ? Không có việc gì thì ta đi đây!

-Này, cậu đợi một chút không được à?–Tiếu Thiền buồn bực nói.

-Đương nhiên là được, nhưng mà thời gian đáng quý như vậy, cô cứ lãng phí như vậy là không tốt đâu. – Đường Kim nhanh chóng nói:

-Nếu như cô còn có việc vậy thì mau nói đi, đừng lãng phí thời gian nữa.

-Thôi, cậu đi đi! – Tiếu Thiền có chút hờn dỗi:

-Dù sao thì cậu cũng không muốn cùng biểu diễn với ta!

-Này, ta đã đặc biệt tới tập luyện với cô cả buổi chiều đấy, bây giờ người khác dở trò, cái này không thể trách ta được a? – Đường Kim có chút buồn bực.

-Nhưng mà cậu rõ ràng có cách để cho tiết mục của ta không bị hủy bỏ, thế nhưng cậu là không làm! – Tiếu Thiền có chút ủy khuất nói:

-Đường Kim, cậu có biết là ta mong chờ tiết mục này như thế nào không? Cậu như thế thật là quá đáng!

-Ách, cái này… - Đường Kim nhất thời ngẩn ra, phản ứng của Tiếu Thiền dường như hơi quá, không phải chỉ là một lần biểu diễn thôi sao?

-Cậu là đồ quỷ đáng ghét, đồ quỷ chết bầm! – Tiếu Thiền vừa khóc vừa mắng Đường Kim:

-Cậu muốn đi thì mau đi đi, sau này đừng có xuất hiện trước mặt ta nữa, còn có xe của cậu, trả cậu đấy!

Tiếu Thiền vừa nói vừa ném chìa khóa xe cho Đường Kim.

Đường Kim duỗi tay ra tiếp lấy chìa khóa, sau đó lại búng tay một cái, chiều khóa lại bay về phía Tiếu Thiền. Tiếu Thiền cố ý không tiếp nhưng chìa khóa xe lại tự động chui vào trong y phục của nàng một cách quỷ dị, càng làm Tiếu Thiền xấu hổ là chiếc chìa khóa chết tiệt này lưu manh đúng như là Đường Kim, hoàn toàn giống như là có mắt mà trực tiếp từ trước cổ áo của nàng chui vào trong, cuối cùng nằm gọn giữa chiếc khe sâu hun hút đầy mê người trước ngực nàng.

-Cô là tài xế của ta, ta vẫn chưa đuổi việc cô đâu, cô không thể tự mình từ chức được, còn có , ta thật phải đi đây, ta còn có việc phải làm. – dứt lời Đường Kim liền trực tiếp biến mất.

-Đường Kim chết bầm, cậu đi chết đi cho ta! – Tiếu Thiền thét lên một tiếng, sau đó từ giữa ngực lấy chìa khóa xe ra, giơ cao lên rồi ném mạnh qua cửa sổ, chỉ là nàng vừa mới định buông tay thì cuối cùng vẫn có chút không nỡ, lại đem chìa khóa xe thu lại.

-Tiếu Thiền, các người trở về rồi à? – chính vào lúc này Tập Tiểu Vũ đi tới trước cửa phòng ngủ của Tiếu Thiền, hiển nhiên là nàng cũng nghe được động tĩnh bên này, chỉ là khi nhìn thấy bộ dáng đầy bực bội của Tiếu Thiền, nàng nhịn không được hỏi:

-Sao vậy? Mọi việc có phải là không thuận lợi không? À mà Đường Kim đâu rồi?

-Đừng có nhắc tới tên gia hỏa chết bầm đó nữa, hắn đã đi rồi! – Tiếu Thiền phẫn hận nói:

-Lần sau mà gặp hắn ta sẽ trực tiếp bóp chết hắn!

-A? - Tập Tiểu Vũ ngẩ ra:

-Các người làm sao thế? Cãi nhau à?

-Đừng hỏi nữa, nghĩ tới tên gia hỏa kia lại thấy bực mình! Ta thấy hắn đúng là có bệnh, không quan tâm ta thì thôi đi, vậy mà còn tặng xe cho ta, lần nào cũng xuất hiện để giúp đỡ ta, nói hắn quan tâm ta nhưng mà để hắn cùng ta biểu diễn một lần hắn cũng không chịu, hắn rõ ràng là có cách để ta có thể trở lại vào đêm diễn chào xuân năm mới nhưng hắn lại không chịu làm, tất cả chỉ vì lười biếng! Tên sắc lang chết bầm đó, cùng ta diễn một tiết mục khó đến như vậy sao?

Tập Tiểu Vũ dùng ánh mắt kì quái nhìn Tiếu Thiền, nói nới trước đây nàng vẫn còn hoài nghi thì bây giờ nàng đã hoàn toàn xác định được, Tiếu Thiền này rõ ràng là đang biểu hiện ra một ví dụ điển hình của việc xa vào lưới tình!

-Cái này, Tiếu Thiền, các người tới tìm Đặng Thiên Thành chưa?hắn nói thế nào? – Tập Tiểu Vũ chần chừ một lát rồi hỏi.

-Cũng không nói gì cả, dù sao Đặng Thiên Thành bây giờ cũng đã nằm viện rồi. – Tiếu Thiền đưa ra một câu trả lời lấp lửng rồi tự mình ngả ngửa ra giường, cầm gối chùm lên đầu:

-Đừng phiền ta nữa, để ta tự mình buồn bực đến chết đi!

-Tiếu Thiền, nếu cô tự mình buồn chết, Đường Kim sẽ đau lòng đấy! – Tập Tiểu Vũ cười hì hì nói.

-Tên gia hỏa chết bầm kia còn lâu mới đau lòng. – Tiếu Thiền lại lật gối lên, từ trên giường ngồi dậy, một bộ dáng không chút tinh thần:

-Thôi vậy, gọi điện cho công ty báo một tiếng, chúng ta chủ động rút ra khỏi chương trình chào xuân năm mới của đài truyền hình Thiên Nam!

-Thực sự muốn như thế sao? – Tập Tiểu Vũ ngẩn ra:

-Không còn cách nào có thể gỡ gạc được sao? chúng ta làm như thế coi như sẽ triệt để trở mặt với nhà đài đấy!

-Trở mặt thì trở mặt, cùng lắm thì ta tìm một nơi khác phát triển là được, dù sao cũng là do bên họ làm loạn trước. – Tiếu Thiền khẽ hừ một tiếng:

-Ta mới không muốn bị bọn họ hố không một vố đâu!

-Được rồi. - Tập Tiểu Vũ gật đầu, lấy điện thoại ra đang định gọi điện thì chuông điện thoại của nàng lại vang lên.

Tập Tiểu Vũ nhấc máy, một giây sau nàng bỗng kinh hô:

-A? Thật sao? A, cảm ơn, cảm ơn Lô đạo diễn!

-Có chuyện gì thế? – Tiếu Thiền nhìn Tập Tiểu Vũ, có chút khó hiểu hỏi.

Chương 742: Lại đi hú hí với nữ nhân.

Tập Tiểu Vũ cúp máy nhìn Tiếu Thiền:

-Lô đạo diễn báo cho ta là tiết mục của cô lại được khôi phục rồi, ngày tất niên tiết mục của cô vẫn được chọn làm tiết mục mở màn.

-Cái gì? – Tiếu Thiền ngẩn ra:

-Cái này làm sao có thể?

-Đây là Lô đạo diễn đích thân nói với ta, nàng cũng rất là cao hứng. – thần sắc Tập Tiểu Vũ có chút cổ quái:

-Hay là cô thử hỏi Đường Kim xem, có phải hắn đã gọi điện cho ai đó hay không?

-Ta mới lười hỏi hắn. – Tiếu Thiền vẫn có chút hậm hực, nhưng trong lòng thì đang ngọt như mía lùi, nàng biết việc này không thể trùng hợp như vậy được, có lẽ do vừa rồi nàng phát hờn nên Đường Kim sau khi rời đi mới tìm người giúp nàng.

Tuy rằng miệng nói như thế nhưng một lát sau Tiếu Thiền vẫn nhịn không được mà gọi điện cho Đường Kim.

-Xin chào, đây là điện thoại của Đường Kim, chàng bây giờ không thể nhận điện thoại, xin hỏi cô có việc gì quan trọng cần tìm chàng không? – phía bên kia truyền tới một thanh âm của nữ nhân.

Tiếu Thiền trực tiếp cúp điện thoại, trong lòng hậm hực không thôi, tên sắc lang chết bầm kia, chạy vội như thế thì ra lại lại đi hú hí với nữ nhân!

Lần này Tiếu Thiền thực sự là nghĩ oan cho Đường Kim, hắn đúng là đã về đến Ninh Sơn, điện thoại của hắn tạm thời đang đặt ở chỗ Diệp Tử Vận, còn hắn lúc này cũng không tòm tem với nữ nhân nào hết mà đang ngồi trên đỉnh Ninh Sơn chuyên tâm tu luyện.

Mấy ngày qua Đường Kim bận rất nhiều việc cho nên chưa có thời gian đề thăng thực lực của mình, hai năm qua tu vi của hắn dường như không có tiến triển mấy, nguyên tắc của hắn là nếu có đường tắt thì nhất định không chịu đi đường lớn, nếu có đường thẳng thì nhất định không chịu đi đường vòng, từ khi Đường Kim biết được Thiên Đạo Đan có thể giúp hắn đề thăng công lực thì hắn cũng lười lãng phí thời gian tự mình tu luyện, hắn nghĩ thời gian của mình nên dành cho nữ nhân của mình thì hơn.

Nếu ở trong Thiên Đạo Tiên Cảnh phục dụng Thiên Đạo Đan thì càng an toàn hơn, nhưng mà có một cao thủ Nguyên Anh như Hàn Băng hộ pháp cho nên Đường Kim nghĩ rằng ở bên ngoài cũng sẽ không có vấn đề gì, vì thế hắn không tiến vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh mà trực tiếp ngồi trên đỉnh Ninh Sơn tu luyện, sau khi phục dụng một viên Thiên Đạo Đan, hắn bắt đầu vận chuyển Thiên Đạo Kinh, hấp thu dược lực, đem dược lực chuyển hóa thành công lực, đề thăng tu vi của mình.

Lúc tu luyện thời gian trôi đi rất nhanh, chớp mắt đã từ ban ngày chuyển thành ban đêm, Đường Kim vẫn ngồi đả tọa trên đỉnh Ninh Sơn, không hề động đậy lấy một cái. Cách hắn không xa một tuyệt sắc nữ tử toàn thân trắng thuần đang ngạo nghễ đứng giữa không trung, chính là cung chủ Băng Cung, Hàn Băng.

Buổi tối ở Ninh Sơn rất yên tĩnh, nhưng mà ở cách xa đó vài trăm cây số, tỉnh thành Minh Hồ thị, trong một căn biệt thự lớn nào đó, một lão nhân đang nổi trận lôi đình.

-phế vật, các người đều là phế vật, mau tìm bác sĩ cho ta, tìm bác sĩ tốt nhất tới đây! – lão nhân này tuổi đã gần 70, tóc bạc râu trắng, nhưng mà từng lời nói ra lại khí thế mười phần, lúc này ông ta đang gào thét giống như sư tử rống, dọa cho mấy người xung quanh câm như hến, không dám hé răng nửa lời.

-Cha, bây giờ cho dù có tìm được bác sĩ cũng không có tác dụng nữa rồi, chỗ đó của Thiên Thành đã hoàn toàn hỏng mất… - một trung niên nam tử nhịn không được lên tiếng, người này chính là phụ thân của Đặng Thiên Thành, hiện tại là phó giám đốc đài truyền hình Thiên Nam, Đặng Quốc Cường.

-Ngươi im miệng cho ta! – lão nhân hét lớn vào mặt Đặng Quốc Cường:

-Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng có để Thiên Thành quan hệ lung tung với mấy người ở đài truyền hình, bây giờ thì hay rồi, làm ra cả chuyện lớn như thế!-Cha, nếu không phải người lúc nào cũng chiều nó, nó sẽ thành như thế này sao? – Đặng Quốc Cường cũng có chút buồn bực:

-Ta không cho nó quan hệ lung tung, nhưng có lão nhân gia người chống lưng, nó có chịu nghe ta không?

-Ngươi đang chỉ trích ta sao? – lão nhân phẫn nộ nhìn Đặng Quốc Cường.

-Ta nào dám, lão nhân gia ngài là chủ của một nhà, ngài nói gì đều đúng hết! – Đặng Quốc Cường khẽ hừ một tiếng, hiển nhiên là lúc bình thường hắn cũng đã tích lũy không ít oán khí.

-Đại ca, mỗi người bớt một câu đi! – một thiếu phụ xinh đẹp khoảng ngoài 30 lên tiếng khuyên can.

Sau đó thiếu phụ mới nhìn lão nhân nhẹ nhàng nói:

-Cha, Thiên Thành xảy ra chuyện, đại ca cũng rất buồn, nhưng mà bây giờ việc đã đến nước này, có nói gì đi chăng nữa cũng không có tác dụng, chúng ta vẫn là nên thương lượng chuyện sau này đi.

Nhìn thiếu phụ một cái, hỏa khí của mới khẽ giảm một chút, ngữ khí cũng nhu hòa hơi rất nhiều:

-Quân Lan, ngươi đã điều tra rõ ràng mọi chuyện chưa?

-Thiên Thành nói là do Cao Kỳ truyền bệnh cho nó, nhưng mà có lẽ việc này không giống như những gì nó nói, đầu tiên ta đã điều tra qua cô ca sĩ Cao Kỳ kia, nàng không có bị loại bệnh này, thứ hai là cho dù có bệnh cũng không thể nào phát tác nhanh như vậy được, ngoài ra ta hỏi bên bệnh viện thì họ nói đây là một loại độc tố, chỉ là bọn họ không thể kiểm tra được cụ thể là cái gì. – thiếu phụ tên Quân Lan kia chậm rãi nói:

-Vài tiếng trước ta cũng đã lôi Cao Kỳ tới, nàng ta nói chuyện này chắc là có liên quan tới một minh tinh tên là Tiếu Thiền, hơn nữa chính vào hôm qua trên mặt Cao Kỳ cũng bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều mụn một cách khó hiểu, tốc độ phát tác cũng rất nhanh, nhưng mà sau đó lại biến mất một cách kì lạ.

Khẽ ngừng một chút, thiếu phụ Quân Lan này lại nói tiếp:

-Ta điều tra một chút về Tiếu Thiền, cô ca sĩ này có chút cổ quái.

-Quản cô ta cổ quái hay không, thực tiếp đưa tới đây đi! – lão nhân hừ một tiếng:

-Bất kể là Cao Kỳ hay Tiếu Thiền, bất kể hai người bọn họ có liên quan đến việc của Thiên Thành hay không, đều không thể tha cho bọn họ!

-Vâng! – thiếu phụ gật đầu.

-Quân Lan, việc này tốt nhất là nên từ từ bàn bạc. – lúc này Đặng Quốc Cường bỗng lên tiếng:

-Tiếu Thiền đó có khả năng có quan hệ với Kiều gia.

-Ca, huynh xác định? – thiếu phụ khẽ chau mày.

-Chúng ta vốn đã hủy bỏ tiết mục biểu diễn vào tối tất niên của Tiếu Thiền, nhưng mà hôm nay bên phía Kiều gia có người gọi điện thoại tới đích thân hỏi thăm chuyện này, hơn nữa còn yêu cầu Tiếu Thiền nhất định phải lên sân khấu như thường, nếu như nàng ta không có quan hệ với Kiều gia thì Kiều gia cần gì phải quản chuyện này chứ? – Đặng Quốc Cường hừ lạnh một tiếng:

-Thiên Thành bị thế này, nói không chừng là do Kiều gia động chân động tay cũng nên.

-Kiều Ứng Thiên! – lão nhân nghiến răng nghiến lợi:

-Lão bất tử Kiều Ứng Thiên, ngươi có 7 đứa cháu nội, lão tử chỉ có một, ngươi đến một mống duy nhất của nhà ta cũng không bỏ qua sao?

-Cha, nếu như việc này thực sự liên quan tới Kiều gia, vậy chúng ta cần lên kế hoạch ổn thỏa mới được. – thiếu phụ khẽ trầm ngâm:

-Chỉ là theo thông tin ta điều tra được về tình huống của Tiếu Thiền thì quan hệ của nàng và Kiều gia có lẽ cũng không lớn, ngược lại là nàng và Đường Kim dường như đi lại rất thân mật, mà Đường Kim kia…

Sắc mặt lão nhân đột nhiên đại biến:

-Quân Lan, ngươi nói cái gì? Đường Kim? Đường Kim nào? Có phải là Đường Kim tới từ Ninh Sơn không?

-Cha, người biết tên Đường Kim đó sao? – thiếu phụ kinh ngạc hỏi lại.

-Hơn hai năm trước ta đã nghe qua cái tên này! – sắc mặt lão nhân có chút âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói:

-Đường Kim, Đường Kim, Đặng gia chúng ta không đắc tội ngươi, ngươi vậy mà muốn cho Đặng gia chúng ta tuyệt tử tuyệt tôn, ta không cần biết ngươi có lai lịch gì, thù này nhất định phải báo!

-Cha, Đường Kim đó rốt cuộc có lai lịch gì thế? Ta tra qua tư liệu của hắn nhưng mà rất ít, hơn nữa dường như tất cả đều đã bị bảo mật, hoặc là trực tiếp bị xóa mất. – thiếu phụ tên Quân Lan nhịn không được hỏi.

Bình Luận (0)
Comment