Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Dịch Full)

Chương 75 - Chương 1114: Lúc Nào Cũng Thích Tự Tìm Đến Cửa.

Chương 1114: Lúc nào cũng thích tự tìm đến cửa.

Tiếng kêu la thảm thiết cuối cùng cũng dừng lại làm những người khác trong cục cảnh sát âm thầm thở ra một hơi, chỉ bất quá bao gồm cả cục trưởng Dương Kiến Minh, tuyệt nhiên không một ai dám đi vào trong nhìn, về phần Đường Kim ở bên trong làm gì với Vương Huy thì mọi người tuy tò mò nhưng vẫn phải nhịn xuống.

Cho dù Đường Kim không có đóng cửa nhưng mọi người vẫn rất tự giác cách xa căn phòng kia, chỉ mờ mờ nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, bất quá ai cũng không nghe ra nội dung cuộc nói chuyện bên trong, ngược lại là có không ít người suy đoán Đường Kim đang ở bên trong thẩm vấn Vương Huy, đang yên đang lành sao tự nhiên lại trở thành phần tử khủng bố?

Dương Kiến Minh một mực đợi ở bên ngoài, đợi mãi đợi mãi, hơn một tiếng đồng hồ sau cũng không thấy Đường Kim đi ra, may mắn là đoạn thời gian này không nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của Vương Huy nữa, xem ra Đường Kim không cần hành hạ hắn nữa rồi.

-Cục trưởng, Lương thị trưởng tới rồi. – một nữ cảnh sát vội vàng đi vào, sắc mặt có chút lo lắng:

-Hình như ông ấy đang rất tức giận.

-Lương thị trưởng tới đây làm gì? - Dương Kiến Minh khẽ nhăn mày, Minh Hồ thị chỉ có một thị trưởng họ Lương là phó thị trưởng chủ quản kinh tế, Lương Đống không hề phụ trách mảng an ninh hình sự, cho nên Dương Kiến Minh mới cảm thấy kì quái.

-Tôi cũng không biết… - nữ cảnh sát kia chưa dứt lời thì ở cửa đã đi vào một nam tử cao lớn tầm hơn 40 tuổi, Dương Kiến Minh tự nhiên nhận ra người này chính là Lương Đống.

-Lương thị trưởng. - Dương Kiến Minh vội vàng đi lên nghênh đón.

- Dương Kiến Minh, cậu làm cục trưởng kiểu gì đấy? trong cục của cậu xuất hiện cả phần tử khủng bố mà cậu lại không hề hay biết? – Lương Đống vừa tới đã hưng sưu vấn tội.

-Thật xin lỗi, cục trưởng, ta… Dương Kiến Minh có chút xấu hổ.

-Được rồi, đừng nói lỗi lầm với ta, ta hỏi cậu, cảnh sát tên Vương Huy kia đang ở đâu? Đưa ta tới xem. – Lương Đống không kiên nhẫn ngắt lời Dương Kiến Minh.

-Cái này… - Dương Kiến Minh nhất thời có chút khó xử, trong lòng thì càng thêm nghi hoặc, Lương cục trưởng này định làm gì đây? Việc liên quan tới phần tử khủng bố không thuộc phận sự của ông ta mới phải.

-Sao hả? lẽ nào các người căn bản không bắt được người? – Lương Đống bất mãn hỏi.

-Lương thị trưởng, là như thế này, bên tỏng có người đang thẩm ván, đợi thẩm vấn xong sẽ hồi báo lại tình hình với ngài…. - Dương Kiến Minh tuy rằng thấy Lương đống có chút bất thường nhưng ngữ khí vẫn rất khách khí, cho dù họ Lương không phải là cấp trên trực tiếp của hắn nhưng hắn cũng không muốn đắc tội một phó thị trưởng.

Lương Đống lại một lần nữa hết kiên nhẫn cắt ngang lời Dương Kiến Minh:

-Đừng nói nhảm với ta, lập tức đưa ta tới gặp Vương Huy kia.

-Lương thị trưởng, Vương Huy ở bên trong. – lúc này có một cảnh sát đột nhiên lên tiếng rồi chỉ tay về phía phòng giám sát.

Nghe vậy Lương Đống không nói hai lời, lập tức bước về căn phòng đó.

-Lương thị trưởng, đợi đã. – Dương Kiến Minh có chút sốt ruột, hắn tức gần chết trừng mắt nhìn tên cảnh sát vừa chõ miệng vào một cái rồi mới theo sát phía sau, hấn không muốn đắc tội phó thị trưởng , nhưng bên trong là đặc công của Ám Kiếm, hắn cũng đắc tội không nổi a.

Lương Đống khẽ hừ một tiếng, không để ý tới Dương Kiến Minh, trực tiếp bước vào trong.

-Ách.

Một giây sau, Lương Đông kêu lên một tiếng đau đớn, bay ngược ra ngoài, ngã cái rầm xuống đất.

Mọi người nhất thời đều trố mắt kinh ngạc, hình như phó thị trưởng này vừa mới bị người đạp bay ra ngoài a?

Dương Kiến Minh đau đầu không thôi, hắn ở rất gần tất nhiên là nhìn rõ Đường Kim vừa mới xuất thủ đạp Lương Đống bay ngược ra ngoài.

Lúc này Đường Kim cũng đã ra đến cửa, trên mặt hắn không có chút thần sắc phẫn nộ nào mà thay vào đó là một nụ cười xán lạn, tựa hồ tâm tình hắn đang rất tốt.

Trên thực tế thì Đường Kim lúc này đang cảm thấy khá hưng phấn, hắn vốn tưởng tênVương Huy kia chỉ là một nhân vật nhỏ tùy tiện bị đem làm vật hi sinh cho Hắc Võng, nhưng thật không ngờ Vương Huy không phải là thành viên cấp thấp, những gì hắn biết hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đường Kim.

Hắn là một thành viên trung tầng của Hắc Võng, cho dù chưa phải là thành viên hạch tâm nhưng trong cả mạng lưới tổ chức của Hắc Võng ở Minh Hồ thị thì Vương Huy đã được coi là một thành viên hạch tâm, sở dĩ hắn bại lộ một mặt là do Hắc Võng quá kiêu ngạo, cho rằng Đường Kim dưới áp lực của chính phủ Minh Hồ thị sẽ không dám làm gì Vương Huy, mặt khác cũng là do hiệu quả của cuộc đại quy mô thanh trừ thành viên cấp thấp của Hắc Võng lần trước.

Cơ cấu của tổ chức Hắc Võng kì thực khá giống như hình kim tự tháp, thành viên cấp thấp số lượng nhiều vô kể, nhưng thành viên trung cấp thì lại ít đến đáng thương, lúc trước dưới sự hợp tác của Tiềm Long và Ám Kiếm, thành viên cấp thấp đã bị truy bắt sạch sẽ, thật ra còn bắt được không ít thành viên trung cấp, thế nên hiện tại ở Minh Hồ thị mới xuất hiện tình huống thiếu nhân thủ trầm trọng, đến nỗi Vương Huy phải tự mình đích thân xuất mã.

Đường Kim cuối cùng cũng biết hành động đêm trung thu ấy của hắn xác thực đã tạo nên đả kích trí mạng với Hắc Võng, cũng chính vì thế Hắc Võng mới muốn điên cuồng trả thù.

-Ngươi là ai? Ngươi cư nhiên dám đánh ta? Ngươi biết ta là ai không hả? ta nói cho ngươi biết, ta là… - thanh âm cực độ phẫn nộ của Lương Đống truyền tới, hắn đã từ dưới đất bò dậy

Chỉ là còn chưa phát tiết xong thì Đường Kim lại một cước nữa đạp lên bụng hắn, làm hắn hét thảm một tiếng, lại ngã ngửa ra đất.

Cả cục cảnh sát nhất thời rơi vào tĩnh mịch, lúc trước mọi người chỉ cảm thấy hoài nghi, hiện tại bọn họ đã tận mắt nhìn thấy tên gia hỏa kia đánh phó thị trưởng, thật là cường đại, thật là trâu bò, phó thị trưởng cũng đánh không kiêng nể.

-Một đám ngu ngốc, lúc nào cũng thích tự mình tìm đến cửa. – Đường Kim lười biếng nói, sau đó trực tiếp bồi thêm một cước nữa, đánh ngất Lương Đống.

Một giây sau, Đường Kim mới quay đầu nói với Dương Kiến Minh:

-Hắn cũng là người của Hắc Võng, giám sát chặt hắn và Vương Huy, ba phút nữa sẽ có người tới đem hai bọn chúng đi, ta đi trước đây.

Chỉ để lại một câu như thế Đường Kim liền rời đi, hắn từ trong miệng của Vương Huy thu được không ít tin tức tình báo, ví như vị phó thị trưởng này cũng là một thành viên của Hắc Võng, chỉ bất quá địa vị trong Hắc Võng còn không bằng Vương Huy, cho nên đối với Đường Kim mà nói không có bao nhiêu giá trị cả, lúc trước hắn đã gọi điện cho Kiều Gia Thịnh, đặc công của Tiềm Long lập tức sẽ tới tiếp ứng, còn Đường Kim thì hiện tại phải đi làm việc khác.

Từ trong miệng Vương Huy, Đường Kim nhận được một tin tức, mục tiêu tiếp theo của Hắc Võng sẽ là Kiều An An, nghe nói bọn chúng đã an bài xong kế hoạch tập kích Kiều An An, chỉ bất quá Vương Huy cũng không biết kế hoạch cụ thể là gì, nghe nói kế hoạch lần này là do thủ lĩnh của Hắc Võng đích thân an bài.

Chương 1115: Làm y phục nàng không chỉnh tề.

Đường Kim còn chưa ra khỏi cục cảnh sát thì đặc công của Tiềm Long đã tiến vào trong, một phút sau họ đã đưa hai người kia đi, nhìn mấy đặc công Tiềm Long đến xuất thần đi cũng xuất thần, Dương Kiến Minh mới khẽ thở phào một hơi, vụ án này càng ngày càng làm lớn, bất quá may là ngay từ lúc bắt đầu hắn đã thoát được liên can.

Đường Kim cũng nhẹ nhàng hơn không ít, lúc trước hắn đánh giá thấp lực sát thương của Hắc Võng cho nên Đường Thanh Thanh mới bị trọng thương, bất quá sau đó hắn lại đánh giá quá cao Hắc Võng, hiện tại hắn cảm thấy giải quyết Hắc Võng cũng không phải vấn đề gì lớn lắm.

-Thất tiên nữ, nàng đang ở đâu? – Đường Kim lấy điện thoại ra gọi cho Kiều An An, mục tiêu tiếp theo của Hắc Võng chính là nàng, cho dù hắn tin nàng có đủ năng lực để tự bảo vệ mình nhưng hắn vẫn muốn đích thân tới bảo vệ nàng.

-Lão công, ta với Mộc Mộc đang ở trung tâm thương mại. – thanh âm ôn thuận của Kiều An An truyền tới:

-Chúng ta đang định đi ăn cơm, chàng có muốn đi cùng không?

-Ở trung tâm nào cơ? Ta lập tức tới. – Đường Kim vội nói.

-Chúng ta ở trung tâm thương mại Thiên Hồ, lão công, chàng đang ở đâu? – Kiều An An hỏi.

-Vùa mới ra khỏi cục cảnh sát. – Đường Kim cũng không giấu.

-Ở đó à, vậy chàng không cần tới đâu, Mộc Vũ nói hôm nay muốn ăn món Tây, chúng ta đã đặt bàn trước rồi, bất quá chỗ kia vừa hay ở giữa đường từ chỗ chàng tới đây, chàng trước tiếp tới nhà hàng đó là được, ta gửi địa chỉ cho chàng. – Kiều An An nói.

-Được. – Đường Kim lập tức đồng ý.

-Lão công, vậy ta cúp máy đây, lát nữa gặp.

Mười giây sau Đường Kim nhận được tin nhắn của Kiều An An, sau đó lập tức bắt một chiếc taxi tới đó, đại khái khoảng thêm mười lăm phút nữa hắn đã tới điểm hẹn, Kiều An An và Mộc Vũ vẫn chưa tới nên hắn dứt khoát đứng bên ngoài đợi các nàng.

Khoảng mười phút sau một chiếc Volkswagen dừng trước nhà hàng, cửa xe mở ra, Kiều An An đi xuống.

-Ngươi mặc như thế nào đi ăn đồ tây sao? – thanh âm của Mộc Vũ cũng truyền ngay vào tai Đường Kim:

-Cẩn thận người ta nói ngươi ăn mặc không chỉnh tề rồi không cho vào đó.

Lúc này Đường Kim mặc một bộ quần áo đi chơi rất tùy ý, thật ra thì cũng không tính là không chỉnh tề, chẳng qua là Mộc Vũ cố ý nói hắn như thế mà thôi.

-Mộc Mộc, nàng có tin ta lập tức cho y phục của nàng trở thành không chỉnh tề không? – Đường Kim nhìn Mộc Vũ, lười biếng nói, hiện tại tâm tình của hắn khá tốt cho nên lại có tâm tư trêu trọc mỹ nữ, vùa nói vừa nhìn chằm chằm lên người Mộc Vũ, bộ dáng như muốn cởi áo con nhà người ta ra.

-Lưu manh. – Mộc Vũ trừng mắt một cái, sau đó vô thức trốn ra phía sau Kiều An An, hiển nhiên nàng cũng lo lắng Đường Kim sẽ làm loạn, nàng không muốn bị Đường Kim phi lễ giữa thanh thiên bạch nhật chút nào.

-Lão công, Mộc Mộc, chúng ta vào trong đi. – Kiều An An khẽ cười một tiếng, một tay ôm lấy Đường Kim, một tay kéo tay Mộc Vũ.

-Hoan nghênh quý khách tới nhà hàng Ái Cầm, xin hỏi mấy vị có hẹn trước không? – nhân viên phục vụ khách khí hỏi.

-Có, ta họ Kiều. – Kiều An An đáp.

-Vâng, Kiều tiểu thư, mời đi theo tôi. – nhân viên phục vụ kia kiểm tra danh sách một chút sau đó liền dẫn ba người tới vị trí đặt trước.

Ba người rất nhanh đã vào vị trí, khách ăn hôm nay không nhiều lắm, chỉ có vài bàn có người, bất quá 3 người vừa mới vào trong đã hấp dẫn ánh mắt của khách nhân trên một cái bàn bên trong.

Ngồi bàn này là một đôi nam nữ, nữ tuổi đời hơi lớn một chút, cỡ ngoài 3, còn nam thì nhìn chưa tới 30, đại khái khoảng 27 28 tuổi, hai người ăn mặc khá là chỉn chu, nhìn bề ngoài thì là người có tiền, tướng mạo cũng không tệ, nữ thành thục vũ mị, nam nhân thì cao lớn anh tuấn, cho người ta một cảm giác rất phong độ.

Hai người này vốn đang ăn thịt bò bít tết, chỉ là Kiều An An vừa mới tiến vào thì nam nhân kia liền trợn tròn mắt, đến cả tâm tình ăn uống cũng không còn nữa, cứ ngẩn ngơ nhìn theo nàng, hiển nhiên là đã hoàn toàn bị nàng hấp dẫn.

Biểu hiện thất thường của hắn đã làm nữ nhân vũ mị kia chú ý, sau đó nàng cũng nhìn theo về phía Kiều An An nhưng không có tức giận mà ánh mắt sáng lên:

-Lão đệ, cuối cùng cũng gặp phải nữ tử mình thích rồi hả?

Thì ra hai người này không phải tình lữ mà là chị em, nghe lời người chị hỏi thì nam nhân kia cuối cùng cũng kịp hoàn hồn, có chút lưu luyến nhìn Kiều An An thêm một cái rồi mới than nhẹ:

-Tỷ, người ta có bạn trai rồi.

-Có bạn trai thì đã sao? cho dù có bạn trai thì cũng không đại biểu đệ không còn cơ hội a, hơn nữa chưa chắc người ta đã là tình lữ, nói không chừng lại là tỷ đệ giống chúng ta cũng nên. – nữ nhân kiều mị kia nhìn Kiều An An sau đó lại nhìn Mộc Vũ:

-Nói ra thì lão đệ, thử nhìn cô nàng ăn mặc giống đàn ông kia đi, kì thực nàng ta cũng khá xinh đẹp đấy.

-Tỷ, người nói xem họ có thật có khả năng là tỷ đệ không? – nam nhân kia vẫn cứ chú ý tới Kiều An An, nữ hài tử còn lại kia tuy rằng cũng rất xinh đẹp nhưng không phải loại hình hắn thích.

-Đương nhiên là có khả năng, không phải ta nói chứ, nam nhân kia nhìn quá phổ thông, làm sao xứng với nữ tử kia được? – nữ nhân kiều mị kia hiển nhiên rất có lòng tin:

-Lão đệ, đừng quên tỉ làm nghề mai mối, gặp qua biết bao nhiêu nam nhân nữ nhân, ta dám chắc với điều kiện của đệ, muốn theo đuổi nữ tử kia tuyệt đối không thành vấn đề, đừng nói là hai người kia có khả năng là tỷ đệ, cho dù có là tình lữ thì cơ hội thành công của đệ cũng phải lớn hơn tám thành.

-Tỷ, thật thế sao? – nam nhân tỏ ra tự tin hơn rất nhiều.

-Đương nhiên là thật, hay là thế này, lão đệ, để ta thử tới giúp đệ dò la một phen, thử xem hai người bọn họ có quan hệ gì, thế nào hả? – nữ tử kiều mị kia hiển nhiên rất nhiệt tình với việc mai mối.

-Được, vậy tỷ thới giúp ta hỏi thăm xem đi. – nam nhân vội vàng nói.

-Ok, đợi một chút. – nữ nhân kiều mị kia nói hành động liền hành động, lập tức đi về phía Kiều An An.

-Thật ngại quá, làm phiền một chút. – nữ nhân kia tới trước mặt Kiều An An, trên mặt nở một nụ cười vô cùng nhiệt tình:

-Tự mình giới thiệu một chút, ta là Giản Khiết, đây là danh thiếp của ta….

Nữ nhân kiều mị tự xưng là Giản Khiết kia vừa nói vừa đưa cho Kiều An An một tấm danh thiếp, chỉ là ngay lập tức bên cạnh đã truyền tới một thanh âm;

-Cút.

Giản Khiết khẽ ngẩn ra, nhất thời cứ ngỡ là mình nghe lầm, mấy giây sau mới quay qua nhìn Đường Kim, ngữ khí có chút bất thiện:

-Cậu nói cái gì?

-Không nghe rõ hả? vậy thì ta nói lại cho ngươi. – Đường Kim trừng mắt:

-Ta bảo ngươi cút...út.....!

Chương 1116: Nói lí cái rắm ấy.

-Cậu, cậu chỉ có chút tố chấtấy thôi sao? ta trọc đến cậu rồi hả? – Giản Khiết tức giận sắc mặt đỏ bừng, sống trên đời hơn ba mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải tình huống như vậy, ngày trước mỗi lần làm quen với người khác mọi người đều là cười nói niềm nở, nhưng mà hôm nay nàng vừa mở lời thì cư nhiên có người đuổi nàng cút, nàng tự hỏi thái độ của mình đã đủ khách khí rồi, sao còn gặp phải loại người vô văn hóa thế kia?

-Ta có tố chất hay không liên quan gì đến ngươi, ngươi chỉ cần lăn đi chỗ khác là được. – Đường Kim hết kiên nhẫn nói.

-Giản tiểu thư, rất xin lỗi, mong cô rời đi cho, bất luận cô muốn nói gì chúng ta cũng không có hứng thú. – Kiều An An lúc này mới lên tiếng, cuối cùng còn bổ sung:

-Lão công nhà ta nóng tính, cũng không thích bị người khác làm phiền.

Ngữ khí của Kiều An An vẫn tính là khách khí, dù sao tính tình của nàng vẫn luôn khá hiền hòa, nàng cũng biết vì sao Đường Kim lại bất mãn với nữ nhân này như vậy, mấy lời to nhỏ của cô ta với đệ đệ vừa rồi cứ tưởng không bị người khác nghe thấy nhưng đáng tiếc là nàng và Kiều An An đều nghe rất rõ, Đường Kim vẫn ngồi im chưa động thủ đã tính là hiếm có rồi.

-lão công? – Giản Khiết thấy Kiều An An nói vậy, tức khi mới hơi giảm đi một chút, sau đó mới khẽ hừ một tiếng:

-Ta nói tiểu thư, nghe ta một lời, nam nhân không có tố chất thế này vẫn là nên sớm chia tay đi, với tính cách của hắn thì sớm muộn gì cũng xảy ra bạo hành gia đình…

-Cút! – Giản Khiết còn chưa dứt lời thì lập tức đã bị cắt ngang, nhưng lần này không phải là Đường Kim mà là Kiều An An, hiển nhiên nàng cũng đã nổi nóng.

-Cô…cô nói gì? – Giản Khiết nhất thời ngây ngốc.

Một giây sau Ám Kiếm nộ khí xung thiên nói:

-Đúng là nồi nào vung nấy, tố chất của hai người đúng là tuyệt phối, trời sinh một cặp.

-Ê, cô nói ai không có tố chất đấy? vô duyên vô cớ chạy tới khuyên người ta chia tay với bạn trai, cô mới là đồ vô văn hóa! – Mộc Vũ cũng tỏ ra bất mãn, nàng có thể để mặc nữ nhân này nói Đường Kim thế này thế kia nhưng tuyệt nhiên không thể nhịn được ả ta nói Kiều An An như thế.

Ngừng một chút, Mộc Vũ còn bổ sung:

-Ta thấy cô không phải vô văn hóa mà bị thần kinh thì có.

-Tiểu nha đầu, ngươi mắng ai? Nhìn bộ dáng bất nam bất nữ của ngươi mới là thần kinh ấy. – Giản Khiết tương đối phẫn nộ, lúc trước còn nghĩ Mộc Vũ khá xinh đẹp nhưng giờ lại bắt đầu nói cáy nàng bất nam bất nữ.

-Mắng ngươi đấy thì sao? lão nương bất nam bất nữ khi nào? Cho dù lão nương có mặc nam trang thì cũng nữ tính hơn ngươi, cái đồ cá sấu, ra đường mà không cảm thấy mất mặt! – Mộc Vũ đứng phắt dậy, bộ dáng như bị dẫm phải đuôi:

-Ta cảnh cáo ngươi, không mau cút đi thì đừng trách ta không khách khí.

Đừng nhìn Mộc Vũ lần nào cũng chịu thiệt thòi trước mặt Đường Kim, thật ra nàng không có dễ trọc như thế, ít nhất là trước mặt nhân vật như Giản Khiết gì nàng chưa biết ngán ai bao giờ.

-Mấy vị tiểu thư, xin đừng làm ồn… - một nữ nhân viên lúc này mới đi tới, chỉ làn nàng còn chưa dứt lời đã bị Giản Khiết đẩy ra một bên.

-Tiểu tiện nhân, ngươi nói ai là cá sấu? không khách khí với ta? Hừ ta có muốn vã vỡ mồm tiểu tiện nhân nhà ngươi… - Giản Khiết bị người ta chê xấu lập tức trở nên điên cuồng, vừa mắng vừa hung hăng xông vào Mộc Vũ, chỉ là còn chưa dứt lời đã bị Mộc Vũ tát cho một cái.

-bốp. – một cái tát thanh thúy vang lên, trên khuôn mặt trắng bóng vì son phấn của Giản Khiết nhất thời liền nổi lên năm dấu tay đỏ hồng.

Mộc Vũ tuy rằng không phải là cao thủ nhưng những loại như nhu đạo, karate các loại thì nàng cũng đã luyện qua không ít, tay chân cũng khá là linh hoạt, Giản Khiết căn bản không kịp phản ứng đã dính đòn.

-Ta nhổvào, cái gì mà Giản Khiết, ta nghĩ ngươi nên đổi thành giản tiện cho hay, không thì tiện tiện cũng được. – Mộc Vũ vừa mắng vừa vugn quyền lên uy hiếp:

-Gợi đòn mới dám đấu với lão nương.

Trong nhà hàng, mấy vị khách khác cũng bị động tĩnh bên này thu hút, đến cả nhân viên phục vụ cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn Mộc Vũ, trong lòng thì thầm nghĩ, chẳng trách cô nàng này lại mặc đồ nam, thì gia là một cô nàng chuẩn men a!

-Ngươi, ngươi cư nhiên dám đánh ta? – Giản Khiết ôm lấy khuôn mặt đang nóng rát của mình, bộ dáng tràn đầy vẻ khó tin.

-Đánh ngươi thì làm sao? sao hả, muốn tìm trợ thủ thì cứ gọi qua đây, lão nương đánh hết một lượt. – Mộc Vũ tỏ ra không hề nao núng, sau đó còn vẫy tay với đệ đệ của Giản Khiết:

-Ê, tên kia, ngươi có phải là nam nhân không? Bạn gái bị đánh còn không mau qua giúp một tay?

-Mộc Mộc, đó là đệ đệ của xú nữ nhân này. – Đường Kim lười biếng nhắc nhở.

-Đệ đệ, ờ, khó trách ta nói xú nữ nhân này có lẽ cũng chỉ có thể tìm được một nam nhân càng xấu xí hơn mà thôi. – Mộc Vũ một bộ dáng như sự tỉnh, sao đó tiếp tục ngoắc tay với nam nhân kia:

-Tới đây đi, tỷ của ngươi bị đánh mà ngươi vẫn còn nuốt được hả?

Mọi người xung quanh chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, vị muội muội này thật quá ngang ngược, đến cả Đường Kim cũng có chút cạn lời, cô nàng Mộc Mộc này chắc đang thèm đánh nhau lắm.

-Tiểu tiện nhân, ta liều với ngươi!. Giản Khiết đột nhiên gào lên rồi giương nanh múa vuốt lao về phía Mộc Vũ.

Mộc Vũ sớm đã có chuẩn bị, nhấc chân đá ngang một cú, trúng ngay vào giữa bụng Giản Khiết, đánh thương cho ả chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đơn rồi ngã bệt mông xuống đất.

-Dừng tay. – đệ đệ của Giản Khiết cuối cũng cũng không nhịn nổi nữa, vội vàng chạy tới cúi mình đỡ Giản Khiết dậy.

Chỉ là hắn vừa mới cúi mình liền cảm giác được vùng eo đau nhói, là Mộc Vũ vung chân đá tới, đáng thương cho tên gia hỏa này,dưới tình huống không kịp đề phòng, chưa kịp đỡ tỷ tỷ dậy thì đã ngã lăn xuống đất.

-Ê, cô có nói lí không vậy? ta không có trêu trọc cô a! - nam nhân kia phẫn nộ đứng dậy lớn tiếng chất vấn Mộc Vũ.

-Đều đã động thủ đánh nhau rồi, còn nói đạo lí cái rắm! – Mộc Vũ bĩu môi:

-Êi, mau dắt xú nữ nhân này lượn đi, bằng không lão nương sẽ cho các người ăn đòn thêm đấy.

-Ngươi, ngươi đợi đó cho ta. – Giản Khiết vừa đứng dậy liền kéo tay đệ đệ:

-Lão đệ, chúng ta đi.

Giản Khiết không phải kẻ ngốc, đối phương có ba người, phe mình chỉ có hai người, hiện tại đối phương chỉ cần một người xuất mã đã đánh được hai người mình, nếu như tiếp tục gây gổ thì phía thiệt thòi sẽ là bên mình, cho nên mặc dù đang tức điên người nhưng Giản Khiết vẫn có nhịn xuống kéo theo đệ đệ rời đi.

-thế nào? Ta rất lợi hại có phải không? – Mộc Vũ đắc ý nhìn Đường Kim, bộ dáng như đang khoe chiến tích.

-Nàng có thể đánh với ta, đánh xong sẽ biết nàng có lợi hại hay không. – Đường Kim thuận miệng nói.

Mộc Vũ nhất thời cứng họng, tên lưu manh này chẳng nhẽ không thể khen nàng vài câu sao? lúc nào cũng phải đả kích nàng!

-Ê, vừa rồi sao ngươi lại ở cục cảnh sát? Không phải giở trò đồi bại với ai xong bị bắt đấy chứ? – Mộc Vũ trừng mắt nhìn Đường Kim hỏi.

-Ta chỉ tới đó bắt vài người mà thôi. – Đường Kim tùy tiện đáp.

-Ai thèm tin. – Mộc Vũ bĩu môi hừ một tiếng.

Đường Kim đang định nói gì đó thì chuông điện thoại của hắn lại vang lên:

-Hiểu Hiểu xinh đẹp hiện giờ rất bận, đại sắc lang Đường Kim đừng có tới tìm ta….

-Wow, đến điện thoại cũng biết ngươi là đại sắc lang a! – Mộc Vũ khoa trương hô lên.

Đường Kim không để ý tới nàng, cầm điện thoại lên bấm nghe máy:

-Alo, ai đấy?

-Xin chào, xin hỏi có phải là Đường Kim tiên sinh không? – đầu dây bên kia truyền tới một giọng nữ vô cùng dễ nghe.

Chương 1117: Gái ngoan không đấu với sắc lang.

-Ta là Đường Kim, cô là ai? – Đường Kim có chút mê hoặc đáp, đây là một thanh âm hoàn toàn xa lạ với hắn, lẽ nào là mỹ nữ ngoại quốc mà lagat lão đầu kia muốn hắn bảo vệ?

Bất quá theo lí mà nói thì không nên nhanh như thế chứ?

-Đường Kim tiên sinh, chúng ta có thể gặp nhau một chút không? – nữ nhân kia không có báo ra thân phận của mình:

-Ta có một vài việc liên quan tới Hắc Võng muốn gặp mặt nói chuyện với anh.-Hắc Võng? – Đường Kim có chút kinh ngạc, sau đó lập tức đápứng;

-Được, gặp ở đâu?

-Ta đang ở bên ngoài đi về Minh Hồ thị, đại khái khoảng đến tới sẽ về tới nơi, nếu như anh cảm thấy không có vấn đề gì thì 8 giờ tối gặp đi. – đầu giây bên kia, giọng nữ có chút gấp gáp:

-Minh Hồ Sơn Trang, phòng số 101, gặp ở đó có được không?

-Được. – Đường Kim đáp ứng. tắt máy xong lập tức dùng điện thoại tìm kiếm tư liệu về đối phương.

Kết quả tìm kiếm cho thấy đây là số điện thoại công cộng, hơn nữa lại là ở Thiên Hải, hay nói cách khác đối phương vẫn đang ở Thiên Hải.

-Ây, người của Hắc Võng lại tìm tới ngươi hả/ - Mộc Vũ nhịn không được nhỏ giọng hỏi, nàng tự nhiên là không có nghe thấy nữ nhân kia nói gì với Đường Kim, nhưng hai từ Hắc Võng từ miệng Đường Kim thì nàng nghe thấy.

-Cách nàng xem tin về vụ nổ xe buýt sáng sớm hôm nay chưa? – Đường Kim nhìn hai nàng, thấp giọng hỏi.

-Thấy rồi, sao thế? – Mộc Vũ lập tức đáp.

-Đó là do Hắc Võng làm, hơn nữa là nhằm vào ta. – Đường Kim nhàn nhạt nói:

-lúc đó Thanh tỷ đang ở trên xe, sau vụ nổ nàng đã bị trọng thương.

-A? vậy Thanh Thanh không có sao chứ? – sắc mặt Kiều An An khẽ biến.

-Không có việc gì, bất quá Thất tiên nữ, ta đã biết mục tiêu tiếp theo của Hắc Võng chính là nàng, cho nên mấy ngày này ta tận lực ở bên cạnh nàng, đồng thời nàng cũng phải cẩn thận một chút, tốt nhất đừng để người lạ tiếp cận mình. – thần sắc của Đường Kim rất trịnh trọng, tuy rằng tu vi của Kiều An An hơn xa Đường Thanh Thanh, nhưng để phòng vạn nhất, hắn vẫn phải nhắc nhở để nàng có chuẩn bị trước.

Khẽ ngừng một chút, Đường Kim mới đem những việc xảy ra sáng nay đại khái kể lại cho Kiều An An và Mộc Vũ nghe, Mộc Vũ lúc này mới minh bạch lúc trước Đường Kim nói hắn tới cục cảnh sát bắt người hoàn toàn là thật.

-Đến cả phó thị trưởng đều là người của Hắc Võng? – Kiều An An chấn kinh.

-Lương Đống bị Hắc Võng nắm được thóp, bất đắc dĩ mới phải ra nhập Hắc Võng. – Đường Kim gật đầu:

-thủ đoạn khống chế thành viên của Hắc Võng thật ra rất đơn giản, thậm chí có thể nói là khá thô bạo, trừ những thành viên cấp thấp căn bản không biết đến sự tồn tại của Hắc Võng ra thì những thành viên khác cơ bản đều có điểm yếu để Hắc Võng nắm được, bất kì thành viên nào nếu như dám phản bội thì sẽ chỉ có một kết cục, đó là cả nhà sẽ bị Hắc Võng giết sạch, nhưng chính phương thức thô bạo đơn giản này lại rất có hiệu quả, thành viên của Hắc Võng sau khi bị bắt thà rằng tự sát chứ nhất định không chịu xưng khai.

-Đám người Hắc Võng kia thật không có nhân tính, đúng là điên cuồng cực độ, nhất định phải tiêu diệt sạch sẽ bọn chúng, nếu không ai biết sau này chúng còn làm ra việc khủng bố gì. – Mộc Vũ lòng đầy căm phẫn nói.

-Yên tâm đi, Hắc Võng nhảy nhót không được mấy ngày nữa đâu. – Đường Kim tự tin mười phần.

Đang nói thì nhân viên phục vụ đi tới, bưng lên mỗi bàn một phần bò bít tết, 3 người tạm thời ngừng thảo luận về Hắc Võng, bắt đầu hưởng thụ bữa ăn.

Vừa rồi Mộc Vũ biểu hiện rất menly nhưng mà vừa vào ăn thì liền rất thục nữ, mỗi lần chỉ cắt một miếng nhỏ, sau đó ưu nhã bỏ vào miệng chậm rãi nhai, đưogn nhiên cho dù động tác của nàng có ưu nhã thì cũng không bằng được Kiều An An, chỉ bất quá so với Đường Kim đã là hai thái cực ồi.

Đường Kim trực tiếp cầm dĩa lên, xiên cả miếng bít tết, cắn một miếng lớn nhai ngấu nghiến, đến nỗi cả nhân viên phục vụ nhìn thấy cũng phải trừng mắt há mồm, nàng làm phục vụ mấy năm rồi mới lần đầu gặp phải khách hàng như hắn.

-Này, có ai ăn đồ tây như ngươi không? Đừng để mọi người kinh bỉ chứ! – Kiều An An đã quen với tác phong của Đường Kim, ngược lại là Mộc Vũ không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.

-ăn là để bản thân cảm thấy thoải mái, liên quan gì đến người khác? – Đường Kim lười biếng đáp rồi tiếp tục ngấu nghiến miếng thịt.

-Sau này không bao giờ đi ăn đồ tây với ngươi nữa. – Mộc Vũ trừng mắt một cái.

-Chẳng sao, dù sao thì ta cũng chẳng thích ăn thứ này lắm. – Đường Kim tùy ý nói:

-Hơn nữa, chỉ cần Thất tiên nữ đi với ta là được rồi.

Mộc Vũ nhất thời hết chiêu, đánh không lại Đường Kim, đấu võ mồm cũng thua, vừa rồi còn đại phát thần uy trước mặt Giản Khiết, nhưng hiện tại gặp phải Đường Kim thì lại phải cụp đuôi ngoan ngoãn.

-Gái ngoan không đấu với sắc lang, ta mặc kệ ngươi. – Mộc Vũ u oán nói một câu rồi lại cút đầu tiếp tục làm thục nữ.

Đường Kim cứ vã từng miếng lớn một nên rất nhanh đã ăn hết phần thứ nhất, chén sang phần thứ hai, Kiều An An sớm đã biết thực lượng của hắn nên dứt khoát gọi cho hắn 5 phần thịt, cuối cùng dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên phục vụ, Đường Kim vã một mạch hết sạch cả 5 phần mà vẫn còn chưa no lắm, lúc này Kiều An An và Mộc Vũ mới coi như giải quyết xong phần của các nàng.

-Tiểu nam nhân, lát nữa nàng định đi đâu chơi? – Đường Kim hỏi.

Kiều An An khẽ trầm tư một lát rồi mới quay qua phía Mộc Vũ:

-Mộc Mộc, chúng ta dạo phố cả buổi sáng rồi, hay là buổi chiều không đi dạo nữa đi.

-Cũn được, kì thực muội cũng hơi mệt rồi, không bằng chúng ta về trường nghỉ ngơi đi. – Mộc Vũ gật đầu.

-Ừ, chúng ta về nhà thôi. – Kiều An An cũn gật đầu, sau đó liền gọi phục vụ tới tính tiền.

Tính tiền xong 3 người liền rời đi, chỉ là vừa mới ra đến cửa cả ba đã gặp phải một người quen, chính là Giản Khiết lúc nãy vừa bị Mộc Vũ đánh cho một trận.

Giản Khiết đang khí thế hung hăng bước về phía này, bên cạnh ả có một nam tử trọc đầu nhìn bề ngoài cỡ 30 tuổi, phía sau hắn có khoảng bảy tám thanh niên bộ dáng bất hảo đi theo.

-Chính là 3 người bọn chúng, thu thập bọn chúng cho lão nương! – Giản Khiết vừa nhìn thấy ba người Đường Kim lập tức giơ tay chỉ, bộ dáng vô cùng phẫn nộ.

-Lên, nam nhân đánh gãy tay chân, nữ nhân đánh cho mặt nở hoa! – nam tử trọc đầu phất tay một cái, 7 8 thanh niên phía sau hắn lập tức xông lên.

-Mộc Mộc, lúc trước không phải nàng rất lợi hại sao? – Đường Kim kéo Kiều An An lùi về phía sau:

-Hiện tại là cơ hội để nàng chứng minh sự lợi hại của mình đấy.

-A? – Mộc Vũ nhìn đám thanh niên đang xông về phía này, nhất thời có chút ngây ngốc.

Chương 1118: Đánh tàn phế ngươi trước rồi nói tiếp.

Vừa rồi Mộc Vũ thật sự còn nổi lên ý niệm xông lên đối kháng, nhưng chẳng qua là xung động trong một sát na mà thôi, một giây sau nafhng lập tức quay đầu chạy ra phía sau Kiều An An, đồng thời hô lên:j

-An An tỷ, cứu mạng a, tên sắc lang Đường Kim muốn cho người đánh ta tàn phế.

Kiều An An khẽ tủm tỉm cười, Đường Kim thì cảm khái:

-Mộc Mộc, Nàng thật làm ta thất vọng, ta vốn còn đang định khen nàng lợi hại đây.

Vừa nói Đường Kim vừa xông lên đón đầu đám thanh niên kia.

Rắc…cà rắc…

Tiếng gãy xương thanh thúy vang lên, kèm theo đó là tiếng kêu đau đớn thống khổ:

-Ách, áy…ui da…

Không tới một giây sau, cả đám thanh niên đã lũ lượt nằm đo đường, nhất thời chỉ có tiếng hét thảm vang lên, vì chân tay chúng đều đã bị đánh gãy, đến cả lăn lộn cũng không thể.

-Mộc Mộc, thấy chưa hả? đây mới gọi là lợi hại nè. – Đường Kim cười hì hì:

-phải rồi, Mộc Mộc thân ái, làm việc có đầu phải có cuối, xú nữ nhân kia giao cho nàng đấy.

Dứt lời Đường Kim quay đầu nhìn nam tử đầu trọc:

-Vừa rồi hình như ngươi nói muốn đánh ta tàn phế, còn đòi đánh bạn gái ta mặt nở hoa sao?

-Huynh đệ, công phu của ngươi không tệ, làm ăn ở khu nào đấy? – nam tử đầu trọc cười trừ một cái, hiển nhiên là trong lòng hắn đang sợ vãi đái ra nhưng vẫn cố miễn cưỡng sĩ diện.

-Đừng xưng huynh gọi đệ với ta. – Đường Kim xuất ra một cước đá thẳng vào bụng nam tử kia:

-Ngươi không xứng!

-ặc! – nam tử đầu trọc ôm bụng co rúm người lại, kêu lên đau đớn.

Đường Kim lại hung hăng bồi thêm hai cước nữa vào đầu gối nam tử kia, hai tiếng rắc rắc vang lên, nam tử đầu trọc hét lên thảm thiết nằm bụp xuống đất.

-Muốn đánh ta tàn phế? Đánh ngươi tàn phế trước rồi nói tiếp. – Đường Kim túm lấy tay nam tử đầu trọc, khẽ dùng lực vặng một cái, hai cánh tay của hắn đã bị phế đi.

Chỉ là lần này không còn tiếng hét thảm nữa bởi vì hắn đã ngất đi.

-Mộc Mộc, tới lượt nàng rồi đấy, giúp nữ nhân kia chỉnh hình khuôn mặt một chút đi. – Đường Kim làm bộ như không có gì trở lại bên cạnh Kiều An An.

-Ngươi, ngươi muốn làm gì? – Giản Khiết sắc mặt trắng bệch, kinh hoàng hô lên:

-Ngươi đâu, mua cứu mạng a, giết người rồi!

Vừa hét Giản Khiết vừa quay đầu chạy, chạy tới bên cạnh một chiếc ô tô trên đường.

Lúc này Giản Khiết không còn để ý nổi tới đám tay đấm ả vừa tìm tới nữa, chỉ mong sao thật nhanh rời khỏi nơi này, nàng vốn tưởng chỉ mình nữ nhân ăn mặc như đàn ông kia biết đánh nhau, ai dè tên nam nhân nhìn mặt non choẹt kia lại là một kẻ điên chính hiệu.

Giản Khiết vừa thuận lợi tới bên chiếc oto, mở cửa xe vừa thò đầu vào thì phía sau mông bỗng bị ăn một cái đạp cực mạnh.

-Mộc Mộc, cú đạp vừa rồi không tệ! – phía xa, Đường Kim có chút tán dương nói, vừa rồi Mộc Vũ thấy Giản Khiết quay đầu chạy liền lập tức đuổi theo rồi hung hăng đạp vào mông ả một cái thật mạnh.

Giản Khiết vừa mới định chuồn vào vào trong xe thì bị đạp bất ngờ, không kịp phản ứng liền phi thẳng người về trưới mặt đập vào thành xe, máu mũi tuôn ra.

-a… - Giản Khiết kêu lên một tiếng đau đớn, không biết không mặt đã khai hoa chưa nhưng mông chắc chắn đã vừa được nở hoa.

-Xú nữ nhân, đừng để lão nương gặp lại ngươi lần nữa. – Mộc Vũ hung hăng dọa dẫm một câu rồi mới vừa lòng chạy về bên cạnh Đường Kim:

-Ta rất lợi hại có phải không?

-Thật ra thì ta thấy nàng nên đi theo con đường thần tượng thì tốt hơn. – Đường Kim nghiêm trang nói.

-Thần tượng cái gì? Ta không phải minh tinh… - Mộc Vũ yêu kiều hừ một tiếng rồi sau đó mới minh bạch:

-Êi, ngươi chê thực lực của ta kém có phải không?

-Lão công, Mộc Mộc, chúng ta đi thôi, tránh cho cảnh sát tới lại phải phiền phức mất thời gian. – Kiều An An lúc này mới lên tiếng, nàng không sợ cảnh sát, nhưng không muốn dây dưa mất thì giờ với họ.

-Ờ, chúng ta về nhà đi. – Đường Kim gật đầu đồng ý, Mộc Vũ tự nhiên càng là cầu còn không được, kì thực nàng cũng hơi sợ cảnh sát tới bắt mình.

Mãi đến bây giờ Mộc Vũ vẫn chưa biết Đường Kim lợi hại tới mức nào cho nên tự nhiên cũng không dám làm việc ngang ngược không cả nể như Đường Kim.

3 người ngồi vào xe của Kiều An An, không nhanh không chậm hướng về phía đại học Thiên nam.

Nửa tiếng đồng hồ sau 3 người đã về tới nhà.

-Ờm, mệt rồi, ta đi ngủ đây. – Mộc Vũ vươn vai một cái rồi đi vào phòng ngủ.

-Mộc Mộc, nàng vào nhầm phòng rồi. – Đường Kim lập tức nhắc nhở.

-không nhầm, ta ngủ cùng với An An tỷ. – Mộc Vũ lộ vẻ đắc ý nhìn Đường Kim một cái, sau đó mới quay sang phía Kiều An An:

-An An tỷ, tỷ có muốn ngủ trưa không? Cùng đi ngủ đi.

-Thất tiên nữ đương nhiên là phải ngủ trưa. – Đường Kim ôm Kiều An An đi theo Mộc Vũ vào phòng.

-Êi, ngươi đừng có vào đây! – Mộc Vũ nhất thời gấp gáp nằm ngay ra giường chiếm chỗ:-Đây là chỗ của ta và An An tỷ.

Đường Kim căn bản không thèm để ý tới nàng, ôm Kiều An An vào trong đồng thời khẽ hôn lên cái cổ phấn hồng của nàng.

-Này, nơi này vẫn còn có người khác đấy! – Mộc Vũ vội hô lên, tên lưu manh này xem như nàng không tồn tại sao?

Chỉ tiếc là Đường Kim hoàn toàn không xem như Mộc Vũ đang ở trong phòng, một bên vừa hôn Kiều An An một bên vừa gỡ bỏ y phục trên người nàng, chớp mắt tiên nữ bán lõa thể đã hiện ra.

Mắt thấy Đường Kim chuẩn bị có động tác càng thêm bốc lửa, Mộc Vũ cuối cùng cũng chịu không nổi nữa,vội vàng nhảy xuống giường, hối hả chạy ra khỏi phòng ngủ, đồng thời tức khí mắng:

-Đường Kim, ngươi đúng là hỗn đản.

Lúc chạy ra ngoài nàng còn không quên đóng cửa lại, bởi vì nàng biết nếu mình không đóng cửa thì tên lưu manh kia quá nửa cũng chả thèm đóng.

Một lát xong một thanh âm cổ quái không tính là xa lạ với Mộc Vũ từ trong phòng ngủ truyền ra, trong lòng Mộc Vũ thầm mắng Đường Kim không biết bao nhiêu lần, không còn cách nào khác nàng đành chạy sang thư phòng, mở máy tính lên, bật nhạc to hết cỡ cuối cùng mới tạm áp được thanh âm kì quái kia xuống.

-Tên lưu manh kia không biết có phải là cố ý hay không nữa! – Mộc Vũ vừa thầm nghĩ, hai má nàng vừa nóng ran lên, An An tỷ ở trên giường thật là nhiệt tình a.

Chương 1119: Ngươi cũng tự động tìm đến cửa sao?

Cho dù thân làm tu tiên giả nhưng bản chất của Đường Kim vẫn là một người thế tục, bất quá Kiều An An bất luận là dung mạo hay khí chất cũng đều có thể coi là tiên nữ chân chính.

Nếu như để người ngoài đánh giá thì Đường Kim nên sống trong thế tục còn Kiều An An thì phải tới Tiên giới.

Đường Kim không có hứng thú lắm với cái gọi là Tiên môn hay Tiên giới, bất quá hắn lại rất hứng thú với tiên nữ ở Tiên môn và Tiên giới, cả buổi chiều hôm ấy nam nhân vĩ đại trong giới thế tục Đường Kim đã phát động công kích với người được mệnh danh là tiên nữ ở Tiên giới – Kiều An An, xách thương ra trận, đại chiến với tiên nữ mấy trăm hiệp, đánh đến mức tiên nữ phải cầu khẩn xin hàng, mãi đến hơn 7 giờ tối trận chiến này mới kết thúc, Đường Kim mới thỏa mãn li khai thân thể tuyết trắng của Kiều An An, hắn và Hắc Võng có một cuộc hẹn, hiện tại là lúc phải đi rồi.

..

8 giờ tối tại Minh Hồ Sơn Trang.

Đây không phải là lần đầu Đường Kim tới Minh Hồ Sơn Trang, trên thực tế địa phương này có không ít kí ức tốt đẹp đối với hắn, phải biết là lúc đầu hắn gặp Tiêu Đại Nhi chính là ở đây.

Đi vào trong Minh Hồ Sơn Trang, trong đầu Đường Kim không tự giác được lại nổi lên hình ảnh yêu diễm của Tiêu Đại Nhi, thân hình làm người ta phải điên cuồng của nàng cứ thỉnh thoảng lại lướt qua trong dầu hắn, cho dù vừa rồi hắn vưa mới ăn thịt một tiên nữ nhưng vẫn không thể nào đem cỗ xung động này áp chế xuống được.

Hít một hơi thật sâu, Đường Kim tạm thời khu tán thân ảnh của Tiêu Đại Nhi, nhanh chóng tới trước cửa phòng 101, sau đó gõ cửa

Bên trong không có người phản hồi.

Đường Kim khẽ nhíu mày, linh giác tiến nhập vào bên trong do thám, bên trong đúng là có một nữ nhân, chỉ bất quá nữ nhân này cư nhiên đang tắm.

-Cô ta định giở trò gì? – Đường Kim thu lại linh giác, tiếp tục gõ cửa , cho dù hắn có thể dùng năng lực thuấn di trực tiếp đi vào, nhưng hắn không muốn để lộ năng lực của mình trước một nữ nhân xa lạ, hắn muốn xem nữ nhân rất có khả năng tới từ Hắc Võng này rốt cuộc muốn làm gì.

Đại khái lại đợi thêm khoảng 1 phút nữa, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, một nữ nhân đang quấn khăn tắm xuất hiện trước mặt Đường Kim, nữ nhân này mái tóc vẫn đang còn ươn ướt, hiển nhiên là chưakịp sấy khô, trên mặt, trên người đều có thể nhìn rõ vẫn còn vài hạt nước đọng lại, xem ra đúng là vừa mới tắm xong, bất quá chính vì như thế mà làm nàng càng trở nên hấp dẫn.

Cho dù là với ánh mắt kén chọn của Đường Kim, thì nữ nhân này cũng tính là khá xinh đẹp, tuy rằng không bằng cấp bậc tiên nữ như Kiều An An, nhưng luận dung mạo, nàng cũng đủ để không phân cao thấp với Mộc Vũ, hơn nữa so với Mộc Vũ càng thêm có mùi vị nữ nhân.

Đây là một thiếu phụ thành thục khoảng trên dưới 30 tuổi, trên người nàng từ trên xuống dưới đều toát lên phong tình thành thục của mỹ phụ, trên người nàng quấn một chiếc khăn tắm, hai bán cầu trước ngực lộ ra hơn phân nửa, cặp đùi trắng toát thoắt ẩn thoắt hiện càng thêm dụ hoặc, đến Đường Kim cũng phải liếc thêm vài cái.

-Ờm đùi non còn hơi nhiều thịt một chút. - Đường Kim âm thầm đánh giá một câu, với nhãn lực cường đại của hắn, cuối cùng cũng tìm ra được một khuyết điểm ở trên người nàng.

-Cậu là Đường Kim? – thiếu phụ thành thục hỏi, tựa hồ như có chút kinh ngạc, sau đó lại khẽ điềm đạm cười:

-Thật ngại quá, ta vừa mới từ bên ngoài về, thời tiết hơi nóng nên mới đi tắm một cái.

Không đợi Đường Kim đáp, thiếu phụ lùi sau một bước, thân thể khẽ tránh ra một bên:

-Đường tiên sinh, mời vào.

Đường Kim cũng không khách khí, trực tiếp đi vào trong, đưa mắt nhìn quanh một cái, phát hiện đây là một phòng khách bình thường, tuy khá rộng nhưng ngoại trừ một cái giường lớn ra thì chỉ còn một bộ sô pha nhỏ và một cái bàn trà.

-Nói đi, cô là ai? – Đường Kim tới trước sô pha, vắt chân chữ ngũ ngồi xuống, lười biếng hỏi. đồng thời ánh mắt còn không ngừng quét quanh người của thiếu phụ này, làm ra bộ dáng giống hệt như một tên sắc lang.

Mỹ thiếu phụ cũng từ từ đi tới chiếc sô pha, ngồi xuống bên cạnh Đường Kim, một cỗ hương thơm nước hoa nhàn nhạt khẽ lọt vào trong mũi Đường Kim, thanh âm nhỏ nhẹ của mỹ thiếu phục cũng phiêu vào trong tai hắn:

-Ta tên Lý Ngọc Quỳnh, Lương Đống là chồng ta, ta và lão công đều là người của Hắc Võng.

-Ào. – Đường Kim dùng ánh mắt quái dị nhìn Lý NgỌC Quỳnh:

-Sáng hôm nay chồng cô tự mình tìm đến trước mặt ta, hiện tại tới lượt cô lại tự tìm đến cửa rồi hả? không thể không nói ta rất là hiếu kì, chẳng lẽ người của Hắc Võng các người đều là loại thích tự mình tìm đường chết sau?

-Kì thực ta cũng từng là sinh viên của đại học Thiên nam, sau đó ta ra nước ngoài du học 4 năm, sau đó lại gặp được lão công của ta, lúc đó ông ấy vẫn chưa phải phó thị trưởng, chúng ta quen biết nhau 1 năm thì chính thức kết hôn. – Lý NgỌC Quỳnh dùng một ngữ khí rất chậm trần thuật lại mọi việc:

-Chỉ là lão công của ta không hề biết, sở dĩ ta quen biết ông ấy hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên.

-Cô nói là cô cố ý tiếp cận ông ta, sau đó kết hôn, cuối cùng là thuận tay kéo luôn ông ta xuống nước, làm cho ông ta trở thành thành viên của Hắc Võng có phải không? – Đường Kim lười biến hỏi.

-Đúng vậy, chính là như thế. – Lý NgỌC Quỳnh gật đầu.

-Được rồi, ta nói cho cô biết, ta không có hứng thú với chuyện riêng của cô, ta chỉ muốn biết tại sao cô lại tới tìm ta, trực tiếp một chút đi, ta rất bận, không muốn lãng phí thời gian. – Đường Kim bộ dáng rất là thiếu kiên nhẫn.

-Đường tiên sinh, bất luận anh có tin hay không thì ta vẫn muốn ói rằng vừa mới đầu ta chỉ là phụng mệnh tiếp cận lão công, nhưng sau đó ta thực sự đã yêu ông ấy, ông ấy vốn phải có một tiền đồ sáng lạn, nhưng cũng vì ta mà bị hủy đi tất cả, tội của ta không thể nào tha thứ, nhưng kì thực ông ấy vẫn chưa làm việc gì thương thiên hại lí, ông ấy không nên phải mang tiếng là phần tử khủng bố để phải ngồi tù cả đời. – trên mặt Lý NgỌC Quỳnh khẽ lấp lánh ánh sáng kì dị, trong mắt cùng tràn ngập vẻ thâm tình:

-Cho nên, Đường tiên sinh, ta muốn làm một giao dịch với anh.

-Giao dịch gì? – Đường Kim không nhanh không chậm hỏi.

-Ta biết anh đã bắt được Vương Huy, nhưng ta muốn nói rằng địa vị của ta ở Hắc Võng cao hơn Vương Huy nhiều, ta cũng biết rất nhiều chuyện về Hắc Võng. – Lý Ngọc Quỳnh nhìn thẳng vào mắt Đường Kim:

-Chỉ cần anh có thể tha cho lão công của ta, ta có thể đem tất cả mọi chuyện nói cho anh biết.

Đường Kim dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lý Ngọc Quỳnh, không nhanh không chậm nói:

-Nhưng mà cho dù ta không thả chồng cô ra thì ta cũng có biện pháp để cô phải khai ra mọi chuyện, nếu đã như vậy thì cuộc giao dịch này có ý nghĩa gì với ta chứ?

Chương 1120: Rất giống một con chó.

Sắc mặt Lý Ngọc Quỳnh phút chốc trở nên mất tự nhiên, hiển nhiên lời của Đường Kim đã đâm đúng vào chỗ đau của nàng.

Trầm mặc mất mấy giây, Lý Ngọc Quỳnh căn răng nói:

-Đường tiên sinh, chỉ cần anh đồng ý tha cho lão công của ta, ta có thể đáp ứng bất cứ điều kiện gì của anh.

-Bất cứ điều kiện gì? – Đường Kim nhìn chằm chằm vào thân đoạn thành thục mê người của Lý Ngọc Quỳnh, sau đó lắc đầu:

-Vấn đề là ta không thấy cô có thứ gì ta muốn cả.

Sắc mặt Lý Ngọc Quỳnh nhất thờ trở nên tái nhợt, nàng cắn chặt răng, tiếp tục nói:

-Đường tiên sinh, bất luận anh muốn gì ta cũng có thể giúp anh tìm được, bất luận là tiền hay là nữ nhân ta đều sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của anh, chỉ cần anh tha cho lão công của ta, ta biết việc đó đối với anh chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay, một câu nói mà thôi.

-Tiền à, tiền ta nhiều lắm, lẽ nào cô không biết lần trước Hắc Võng bị thiệt hại mất mấy chục tỉ tệ sao? kì thực số tiền đó đều đã vào túi ta, cô cảm thấy ta thiếu tiền sao? – Đường Kim dùng mắt quét quanh người Lý Ngọc Quỳnh một vòng:

-Còn về nữ nhân à, ta cũng không thiếu nữ nhân… à, nói tới nữ nhân, hình như chỗ cô cũng thật có thứ hấp dẫn ta đấy.

-Đường tiên sinh, anh cứ việc mở lời, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ đáp ứng. – Lý Ngọc Quỳnh lập tức kinh hỉ nói.

-Thật ra tuy rằng ta đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ, bất quá xinh đẹp hơn cô kì thực cũng không có bao nhiêu, chỉ là không biết thân thể của cô thế nào. – Đường Kim bày ra một bộ dáng háo sắc nhìn Lý Ngọc Quỳnh:

-Cô thực sự rất yêu tên gia hỏa Lương Đống kia?

-Đúng vậy, ta rất yêu lão công, vì chàng ta có thể làm tất cả mọi chuyện . – Lý Ngọc Quỳnh khẽ hít một hơi thật sâu rồi gật đầu.

-Rất tốt, hiện tại đứng dậy, đi tới bên kia. – Đường Kim chỉ về phía cách hắn khoảng hai mét.

Lý Ngọc Quỳnh quả nhiên rất nghe lời đứng dậy, đi đến đúng vị trí mà Đường Kim chỉ.

-Bỏ khăng tắm xuống. – Đường Kim nhàn nhạt ra lệnh.

Lý Ngọc Quỳnh sắc mặt khẽ biến, tựa hồ có chút do dự.

-Cô không phải nói là việc gì cũng có thể làm sao? – Đường Kim có chút bất mãn.

-đúng, việc gì ta cũng có thể làm. – Lý Ngọc Quỳnh cắn chặt răng, sắc mặt có chút tái nhợt, hai tay nàng có chút run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn phải cởi bỏ khăn tắm, ngay sau đó thân hình thành thục gợi cảm của nàng hoàn toàn lõa lồ trước mặt Đường Kim.

Không thể không nói nữ nhân này khá là thành thục ngọt nước, không hề có một chút cảm giác non nớt, đủ để làm cho vô số nam nhân phải nổi lên dục vọng.

-Ờ, cũng được đấy, quay một vòng xem nào. – Đường Kim lười biếng nói.

Sắc mặt Lý Ngọc Quỳnh khẽ nổi lên một màu đỏ hồng bất thường, răng cắn chặt môi, nhưng vẫn quay người một vòng, đem thân thể trần trụi của mình phô diễn hết một lượt trước mặt Đường Kim.

-Ờ, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn. – Đường Kim hời hợt nói, nhưng hiển nhiên ánh mắt nóng rực kia đã bán đứng hắn, nhìn thấy Đường Kim phản ứng như vậy trong mắt Lý Ngọc Quỳnh không nhịn được xẹt qua một tia kinh hỉ.

-Đường tiên sinh, hiện tại anh có đồng ý tha cho lão công của ta không? – Lý Ngọc Quỳnh cắn răng hỏi.

-Cái đó là , ta vẫn phải hỏi lại một câu nữa, cô thật sự rất yêu hắn? – Đường Kim chớp chớp mắt, bộ dáng nghiêm trang hỏi.

-Trên đời này, lão công là nam nhân duy nhất khiến ta có thể làm tất cả vì chàng. – Lý Ngọc Quỳnh nhấn mạnh từng chữ.

-Ờ, nói vậy thì cô ngủ cùng ta một đêm sau đó ta tha cho hắn, cô khẳng định cũng nguyện ý có phải không? – Đường Kim tiếp tục hỏi.

-Đúng vậy, ta nguyện ý, chỉ cần lão công của ta được an toàn, ta làm gì cũng được. – lần này Lý Ngọc Quỳnh không còn do dự nữa.

- Vậy là cô rất yêu chồng mình, thế nên cô muốn cắm sừng cho hắn? – Đường Kim tự mình lẩm bẩm một câu, sau đó lại cảm khái:

-Thân làm nam nhân ta rất khó lí giải loại tình yêu thật lòng này của cô.

Lý Ngọc Quỳnh khẽ biến sắc, tựa hồ cảm giác được xấu hổ và tủi nhục, nhưng rất nhanhn sắc mặt nàng đã khôi phục lại bình thường, cắn môi nói:

-Đường tiên sinh, anh muốn ta làm gì?

-Hay là trước tiên múa một điệu cho ta xem. – Đường Kim nói.

-Xin lỗi, ta… ta không biết múa. – Lý Ngọc Quỳnh sắc mặt đỏ lên, không biết vì sao nàng mờ mờ có một cảm giác không tốt.

-Không biết múa à? Vậy được, ta giảm độ khó xuống một chút. – Đường Kim vừa dùng ánh mắt mang tính xâm lược nhìn vào thân thể trắng toát của Lý Ngọc Quỳnh, vừa lười biếng nói:

-Vậy bắt chước tiếng chó chắc dễ hơn nhỉ?

-Đường tiên sinh, anh cố ý ô nhục ta có phải không? – Lý Ngọc Quỳnh cắn răng hỏi.-Không phải a, ta chỉ là muốn nghe mỹ nữ thử kêu tiếng chó mà thôi. – Đường Kim tỏ ra vô tội:

-Hơn nữa đến cả việc cắm sừng chồng mình cô còn không ngại, lẽ nào không làm được việc đơn giản như bắt chước tiếng chó kêu sao?

Lý Ngọc Quỳnh biến sắc, trong mắt khẽ xẹt qua một tia phẫn nộ, nhưng cuối cùng vẫn phải nghiến răng:

-Gâu… gâu gâu…

-không tệ, không tệ, rất giống một con chó… - Đường Kim tán thán:

-Thấy chưa, hiện tại ta đã tin cô nguyện ý vì chồng mình làm tất cả mọi thứ rồi, nếu đã vậy thì ta không khách khí nữa.

Nói tới đây , hắn ngoắc tay với Lý Ngọc Quỳnh;

-Tới đây!

Lý Ngọc Quỳnh cắn răng từ từ đi lại phía Đường Kim, nhìn như có vẻ không tình nguyện, còn có một chút cảm giác như bị ép bức, chỉ là bộ dáng lúc này của nàng càng dễ dàng làm nam nhân nổi lên dục vọng, ít nhất là ánh mắt của Đường Kim đang không ngừng nóng lên.

Mười giây sau, Lý Ngọc Quỳnh cuối cùng cũng tới trước mặt Đường Kim, khẽ do dự một chút, nàng liền chủ động ngồi lên đùi hắn.

Nhưng mà đúng lúc này Đường Kim bỗng nhấc chân lên đạp vào cái bụng phẳng phiu trắng hếu của nàng.

-Ách. – Lý Ngọc Quỳnh kêu lên một tiếng đau dớn, thân thể bật ngược ra, hung hăng đập vào tường rồi trượt xuống đất.

Đường Kim lúc này mới đứng dậy, vẻ nóng bỏng trong mắt hắn phút chốc biến mất sạch sẽ, nhìn Lý Ngọc Quỳnh đang nằm dưới dất, hắn khinh bỉ nói:

-Loại hàng như cô mà cũng dám tới dùng mĩ nhân kế với ta? Đừng tưởng cô xinh đẹp, ngon nghẻ mà được nhé, không ai nói cho cô biết ta không có hứng thú với lão bà của người khác sao?

-Đường, Đường tiên sinh, anh, anh rốt cuộc muốn thế nào? Ta.. ta chỉ muốn cứu chồng mình mà thôi…khụ khụ… - Lý Ngọc Quỳnh đau đớn từ dưới đất bò dậy, thở gấp nói được vài câu rồi ho khan kịch liệt.

-Được rồi, đừng giả vờ giả vịt nữa. – Đường Kim có chút hết kiên nhẫn:

-Đường tưởng bộ dáng này của cô lừa được ta, ta chỉ là ngẫu hứng muốn chơi đùa với cô một chút thôi!

Chương 1121: Người ta vẫn còn bé.

-Khụ khụ… - Lý Ngọc Quỳnh tiếp tục ho khan kịch hiệt, mãi đến ba mươi giây sau, nàng mới dừng lại được, thân thể dựa vào tường, dùng một ánh mắt kì dị nhìn Đường Kim, thanh âm trở nên vô cùng bình tĩnh:

-Ngươi làm sao phát hiện được?

-Phát hiện như thế này chứ còn làm sao nữa? – Đường Kim lười biếng nói:

-Nhìn xem, cô không phải thừa nhận rồi sao?

Lý Ngọc Quỳnh biến sắc:

-Đường Kim, ngươi lừa ta.

-Cũng không tính là lừa cô, từ lúc vừa nhìn thấy cô ta đã không tin cô rồi, bởi vì thời điểm cô đi tắm thật quá trùng hợp, ta khẳng định cô làm thế để cố tình câu dẫn ta. – Đường Kim không nhanh không chậm nói:

-Ngoài ra thì ta thủy chung luôn cảm thấy, nếu như cô yêu chồng mình đến vậy thì sẽ không một mực tìm cách cắm sừng hắn.

-Một nữ nhân vì nam nhân nàng yêu thương thật lòng có thể bỏ ra bất cứ giá nào, bao gồm cả thân thể của mình, lẽ nào cái này có vấn đề gì sao? – Lý Ngọc Quỳnh khẽ hừ một tiếng:

-Cho đù ngươi không thể lí giải nhưng trên đời này nữ nhân có đủ kiểu, nhiều thêm một người cũng chẳng có gì không bình thường cả phải không?

-Ờ, coi là bình thường đi, chỉ tiếc là ta căn bản không tin tưởng bất kì người nào của Hắc Võng. – Đường Kim lười biếng nói:

-Nói cho cô biết, cho dù tất cả những gì cô vừa nói có là thật, cho dù cô có nguyện ý hiến thân vì chồng mình, ta cũng không có hứng thú với cô, bởi vì ta không có ý định bỏ qua cho bất cứ người nào của Hắc Võng, bao gồm cả cô, cả chồng cô.

-Nói như vậy là vừa rồi ngươi chỉ muốn vũ nhục ta? – Lý Ngọc Quỳnh nghiến răng, trong mắt lộ rõ vẻ phẫn nộ.

-Ta chỉ là buồn buồn đùa chơi vậy thôi, hiện tại cô muốn khai luôn hay là để ta bức cung đây? – Đường Kim từ từ đứng dậy, không nhanh không chậm tới gần Lý Ngọc Quỳnh.

-Ngươi muốn bức cung như thế nào? – Lý Ngọc Quỳnh cũng tiến lên hai bước, ưỡn ngực lên, đem thân thể mê người của nàng bày ra trước mặt Đường Kim.

-Đừng có buôn thịt nữa, ta không hứng thú với thân thể này của cô. – Đường Kim đột nhiên vươn tay bóp chặt cổ Lý Ngọc Quỳnh:

-Trước tiên cho cô thử loại bức cung không có hàm lượng kĩ thuật đi, để ô trải nghiệm cảm giác cận kề cái chết một chút….ý?

Đường Kim đột nhiên tỏ ra kinh ngạc, bởi vì lúc tay hắn vừa chạm vào cổ họng Lý Ngọc Quỳnh thì một tia chân khí cũng vô thức tiến vào người nàng, nhanh chóng dò xét hết một lượt tình huống thân thể nàng, vừa kiểm tra hắn mưới phát hiện có điểm không đúng, trong thân thể của Lý Ngọc Quỳnh có một thứ đồ rất đặc thù.

Một thứ đồ nhìn chỉ nhỏ như hạt gạo, nhưng Đường Kim có thể khẳng định đó không phải là hạt gạo, càng không phải là khối u hay dị tật gì trong người, khi hắn thửdù chân khí dò xét cũng phát hiện chân khí không thể tiến vào bên trong vật đó.

-Trong người cô vậy mà có bom? – Đường Kim đột nhiên hỏi.

Lý Ngọc Quỳnh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc nồng đậm, nhìn thần sắc này của nàng, Đường Kim liền biết mình đã đoán đúng, thứ đồ nhỏ như hạt gạo lai lịch bất minh kia quá nữa là một loại bom cỡ nhỏ.

Từ trong miệng của Vương Huy, Đường Kim biết được Hắc Võng chế tạo ra một loại bom rất đặc thù, bất quá nó đặc biệt như thế nào thì Vương Huy cũng không rõ, chi rlaf Đường Kim nghĩ tới hai vụ nổ bom lúc trước ở đại học Thiên Nam, cuối cùng đều không thể nào tra ra được dấu vết của bom, lúc đó hắn cũng có chút hoài nghi là bom được đặt ở trong cơ thể người.

Mà nguyên nhân Lý Ngọc Quỳnh hẹn gặp hắn tối nay cũng làm hắn cảm thấy khó hiểu, bất quá nếu như trong người cô ta có đặt bom thì tất cả đều đã thông suốt, Lý Ngọc Quỳnh trước tiên là giả vờ muốn cứu chồng đẻ dụ dỗ hắn, một khi hai người lên giường làm việc kia thì đến lúc đó cô ta sẽ kích nổ bom, vậy thì cho dù là hắn cũng sẽ khó tránh khỏi bị tập kích.

Ít nhất là đám người trong Hắc Võng đều sẽ nghĩ là hắn không tránh được loại tập kích như vậy, cũng chính là nói đây là một lần ám sát nhằm vào hắn.

Suy đoán này làm Đường Kim lại đánh giá Hắc Võng cao hơn một tầng nữa, đám người điên kia biểu hiện như muốn tập kích nữ nhân của hắn, nhưng trên thực tế mục tiêu chủ yếu vẫn chính là ám sát hắn, hay nói cách khác người Hắc Võng muốn giết nhất vẫn là hắn, nếu hắn sơ suất một chút, nói không chừng sẽ bị lật thuyền trong mương.

-Đường Kim, hiện giờ ngươi mới biết thì đã quá muộn, ngươi đi chết đi… - Lý Ngọc Quỳnh tỏ ra vô cùng đắc ý, cũng có chút điên cuồng, chỉ là còn chưa dứt câu liền đã không phát ra được chút thanh âm nào nữa, một giây sau Lý Ngọc Quỳnh đột nhiên phát hiện bản thân xuất hiện trên một đỉnh núi, hơn nữa vẫn là đang trần chuồng như vậy.

-ồ, bom không nổ hả, xem ra loại bom này cho dù có thể kích nổ bằng điều khiển từ xa nhưng nếu như khoảnh cách quá xa cũng không được a. – Đường Kim lẩm bẩm nói, sau đó bàn tay bắt đầu vỗ lên người Lý Ngọc Quỳnh.

Sau khi liên tục vỗ mấy chục chưởng, mỗi trưởng đều không mạnh nhưng khi chưởng cuối cùng vỗ lên người Lý Ngọc Quỳnh thì một vật thể màu đen nhỏ như hạt gạo liền từ trong miệng nàng phun ra, Đường Kim vươn tay nắm lấy vật thể màu đen kia, trong mắt phát ra quang mang kì dị, sau đó lẩm bẩm:

-Đây chính là bom sao?

Một đạo thân ảnh lướt cực nhanh tới bên này, Đường Kim không hề có chút phòng bị, bởi vì hắn biết người tới là ai, vị trí hiện tại của hắn là trên đỉnh Ninh Sơn, động tĩnh vừa rồi của hắn cũng đã kinh động Ninh Tâm Tĩnh, hiện tại nàng đã lên tới đây.

-Đường Kim, đây là … - Ninh Tâm Tĩnh nhìn Lý Ngọc Quỳnh không mảnh vải che thân, nhất thời có chút mê mang.

-Nhìn nàng đi, sau đó dùng gương soi lại bản thân mình, chỉ bằng cô mà cũng đủ tư cách tới câu dẫn ta sao? – Đường Kim không có lập tức trả lời vấn đề của Ninh Tâm Tĩnh, mà là một cước djap lên người Lý Ngọc Quỳnh để cô ta khôi phục năng lực vận động.

Lý Ngọc Quỳnh đưa mắt nhìn Ninh Tâm Tĩnh một cái nhưng không có lên tiếng, cho dù là buổi tối, trước mắt nhìn không quá rõ nhưng cô ta vẫn nhìn ra được nữ nhân trước mặt này xinh đẹp hơn mình, thân hình tuyệt mĩ hơn mình rất nhiều lần.

-Tâm Tĩnh, đây là loại bom ta phát hiện trong người cô ta, cô ta cũng là thành viên của Hắc Võng, hơn nữa cấp bậc không thấp, nàng đưa cô ta đi thẩm vấn đi, ta tới tìm Hiểu Hiểu để kiểm tra quả bom này. – Đường Kim nói với Ninh Tâm Tĩnh.

-ân. – Ninh Tâm Tĩnh khẽ gật đầu, biết nữ nhân này không có quan hệ với Đường Kim làm nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, thiếu chút nữa nàng cứ tưởng Đường Kim là loại người có sở thích biến thái rồi.

Đường Kim cũng không nói nhiều, thuấn di một cái trực tiếp xuất hiện trong thế giới dưới lòng đất của Hiểu Hiểu.

-Êi, đại sắc lang, ngươi nửa đêm mò tới đây làm gì? Người ta vẫn còn bé nha, đừng có làm chuyện xấu với người ta. – thanh âm thanh thúy êm tai của Hiểu Hiểu lập tức truyền tới làm Đường Kim có chút dở khóc dở cười, cho dù hắn có muốn làm chuyện xấu thì cũng không đến mức làm chuyện đó với nàng chứ?

Chương 1122: Nhìn thêm lần nữa cũng chẳng sao.

Đương nhiên tuy nghĩ như thế nhưng Đường Kim sẽ không nói ra, Hiểu Hiểu nha đầu này cần phải nịnh, nếu như hắn cứ chê dáng người của nàng thì kiểu gì nàng cũng sẽ cả ngày tìm cách làm loạn.

-Tiểu nha đầu, hình như ta tìm thấy một loại bom mới của Hắc Võng chế tạo, đưa tới đây cho cô kiểm tra một chút. – Đường Kim trực tiếp vào đề, đưa hạt gạo màu đen kia cho Hiểu Hiểu.

-Bom nhỏ như vậy sao? – Hiểu Hiểu nhất thời hưng phấn, nàng vươn tay ra giật lấy:

-Để ta xem thử.

-Tiểu nha đầu, cô tự mình xem đi nha, cẩn thận một chút, nói không chừng nó vẫn còn khả năng phát nổ đấy, bất quá với năng lực của cô thì dù phát nổ cũng sẽ kịp tránh đi, ờ, khi nào có kết quả thì gọi điện cho ta nhé, ta phải đi đây. – đây cũng là nguyên nhân Đường Kim đem vật kia tới đây cho Hiểu Hiểu kiểm tra, nếu như để nhân viên kĩ thuật bình thường kiểm tra, làm không tốt có khi lại phát nổ sẽ rất nguy hiểm.

-Biết rồi, ngươi đi đi. – Hiểu Hiểu hiển nhiên đã bị trái bom kì lạ này hấp dẫn lực chú ý.

Đường Kim cũng không nói gì thêm, thuấn di một cái, trực tiêp trở về phòng ngủ của Kiều An An.

Hiện tại thời gian vẫn còn hơi sớm, mới 9 giờ mà thôi, Kiều An An lúc sau đợt mây mưa lúc nãy vẫn còn đang ngủ rất ngon.

-Phù, ta cũng phải đi ngủ thôi. – Đường Kim cởi áo lên giường, đem Kiều An An ôm vào trong lòng, rất nhanh cũng tiến vào mộng đẹp.

Ngày 30 tháng 9, trước quốc khánh 1 ngày.

Hôm nay Kiều An An dậy rất sớm bởi vì nàng phải đi làm, thân làm hộ sĩ thời gian nghỉ lễ với người bình thường hoàn toàn không giống nhau, lúc người khác được nghỉ thì nàng có khả năng phải đi làm, giống như hôm nay, nàng bị sắp xếp làm ca sáng.

-Lão công, ta tới bệnh viện trước đây. – Kiều An An ăn mặc chỉnh tề, khẽ hôn lên má được một cái, ôn nhu nói.

Nàng rất nhanh đã rời đi, Đường Kim cũng không đi theo, chỉ là lúc nàng vừa mới ra khỏi cửa thì hắn cũng lập tức bật dậy, tới bên phòng sát vách gõ cửa.

-Đừng gõ nữa, người ta vẫn buồn ngủ. – thanh âm có chút mơ hồ của Mộc Vũ truyền tới.

-Mộc Mộc,mau dậy đi .- Đường Kim tiếp tục gõ cửa.

Lần này Mộc Vũ dứt khoát mặc kệ Đường Kim, tiếp tục vùi đầu vào gối ngủ.

Đường Kim thuấn di một cái ,trực tiếp xuất hiện ở trong phòng, tới bên giường khẽ thò tay vào trong chăn kéo chăn lên, vùa kéo lên hắn liền ngẩn ra, cô nàng này vậy mà ngủ nude sao?

Kể ra thì dáng người của Mộc Vũ không phải là loại phong mãn, thậm chí có thể nói là có chút mảnh mai, nhưng xét chỉnh thể thì cũng khá hấp dẫn, ít nhất bây giờ nhìn nàng đường cong lung linh, lồi lõm mĩ miều, cho dù ngực có hơi nhỏ một chút nhưng vẻ đẹp khá là cân đối.

-A… - Mộc Vũ vừa mở mắt ra còn có chút mơ hồ nhưng ngay lập tức đã thét lên the thé, vội vàng bật dậy kéo vỏ chăn che đi ngọc thể thanh xuân của mình, bộ dáng tức giận cực độ chất vấn Đường Kim:

-Đường Kim, tên lưu manh khốn kiếp, ngươi vào bằng cách nào? Ngươi muốn làm gì? Ngươi…mau ra ngoài cho ta…

-Mộc Mộc thân ái, đến giờ phải dậy rồi. – Đường Kim không những không ra ngoài mà ngược lại còn ngồi xuống bên giường.

-Ta, ta không muốn dậy. – Mộc Vũ tức giận phì phì nói, tên gia hỏa này thật quá hỗn đản.

-Nàng thật không muốn dậy sao? – Đường Kim nghiêm túc nhìn Mộc Vũ.

-Không dậy, sao hả? – Mộc Vũ vừa nói vừa dứt khoát nằm ra giường, hai tay nắm chặt lấy vỏ chăn.

-Mộc Mộc, nếu như nàng muốn ngủ như thế, vậy chúng ta ngủ cùng nhau đi. – cả người Đường Kim cũng nằm xuống bên cạnh Mộc Vũ, sau đó khẽ dùng tay kéo lấy chăn.

-A… - Mộc Vũ lại thét lên:

-Êi, ngươi mau ra ngoài, ta dậy là được chứ gì!

-Mộc Mộc thân ái, đợi nàng dậy rồi ta tự nhiên sẽ ra ngoài. – Đường Kim vẫn nằm im không hề động đậy.-Ngươi ở đây như vậy làm sao ta dậy được? – Mộc Vũ ảo não nói.

-Mộc Mộc thân ái, lẽ nào nàng muốn ta giúp nàng mặc quần áo sao? – Đường Kim nghiêm trang hỏi.

-Ngươi! – Mộc Vũ tức ngẹn họng nhưng không làm gì được Đường Kim.

-Ta nói Mộc Vũ này, vừa rồi nàng mới bị ta thấy hết rồi, thấy lần nữa cũng có sao, cần gì phải keo kiệt vậy chứ? – Đường Kim không nhanh không chậm nói.

-Ai keo kiệt? – Mộc Vũ khẽ hừ:

-Rõ ràng là ngươi giở trò lưu manh.

-Ờm, xem ra nàng không muốn dậy rồi, vậy chúng ta ngủ tiếp đi. – Đường Kim cũng không tranh với Mộc Vũ nữ, tay hắn trực tiếp luồn vào trong chăn, khẽ vuốt lên làn ra mịn màng của nàng.

-Lưu manh. – Mộc Vũ tức giận thở phì phì phun ra một câu rồi lật vỏ chăn lên, từ trên giường nhảy xuống:

-Cho ngươi xem!

Nói cho Đường Kim xem nhưng Mộc Vũ vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để mặc quần áo, sau đó mới tức tối hỏi Đường Kim:

-Ê, ngươi bắt ta dậy sớm như vậy làm gì? Muốn đi đâu?

-Đương nhiên là tới bệnh viện rồi. – Đường Kim nhàn nhạt nói:

-Thất tiên nữ đi làm rồi, ta tự nhiên cũng phải đi theo bảo vệ nàng, ta có một dự cảm là Hắc Võng rất có khả năng sẽ tập kích nàng ở bệnh viện.

-A? – Mộc Vũ nhất thời giật nảy mình:

-Sao ngươi không nói sớm, mau đi thôi.

-Không vội, nàng đi rửa mặt đi đã. – Đường Kim một chút cũng không vội, Kiều An An dù sao cũng là cao thủ Kim Đan kì, hơn xa Đường Thanh Thanh còn thiếu chút nữa mới bước và Trúc Cơ kỳ, cho dù có gặp phải tập kích thì nàng vẫn sẽ an nhiên vô dạng, sở dĩ hắn muốn tới bệnh viện chỉ là do muốn bản thân mình yên tâm hơn thôi.

Lần này Mộc Vũ cũng không lãng phí thời gian nữa, dùng tốc độ nhanh nhất để đánh răng rửa mặt, sau đó kéo Đường Kim rời đi, thấy nàng gấp gáp như vậy Đường Kim dứt khoát phát động thuấn di, đưa nàng tới trước cổng bệnh viện trực thuộc đại học Thiên nam, một tiên nữ vái trắng đang uyển chuyển bước đi cách hắn khoảng vài chục mét.

-Ý, kia không phải An An tỷ sao? – Mộc Vũ vừa nhìn liền nhận ra Kiều An An.

-Đừng làm phiền nàng, chúng ta đi dạo quanh đây đi, chỉ cần nhìn thấy nàng là được. – Đường Kim nói rồi kéo Mộc Vũ đi sang một bên khác:

-Chúng ta đi ăn sáng cái đã.

Mộc Vũ tuy rằng không tình nguyện nhưng nhiều lúc vẫn nghe lời Đường Kim, nàng theo hắn tới một quán ăn gần bệnh viện, ăn sáng mất hơn mười phút rồi lại tiến vào trong bệnh viện.

Lúc này Kiều An An đang đi theo một bác sĩ kiểm tra các phòng bệnh, bất quá lần này nàng đã thấy Đường Kim và Mộc Vũ, nàng chỉ cười với hai người một cái rồi đi theo bác sĩ kia vào trong một phòng bệnh.

-ý? Mộc Vũ, Đường Kim, sao hai người lại ở đây? – một thanh âm có chút kinh ngạc từ phía sau hai người truyền tới.

Chương 1123: Nhanh như vậy đã làm ra mạng người rồi?

Thanh âm này đối với Đường Kim và Mộc Vũ đều không tính là xa lạ, hai người vừa quay đầu liền thấy một nữ sinh cũng tính là xinh đẹp , nàng là bạn cùng phòng của Mộc Vũ, Trần Tuyết.

Trên tay Trần Tuyết đang cầm một cái túi, tựa hồ vừa mưa bữa sáng cho người khác, điều này làm Mộc Vũ có chút tò mò:

-Trần Tuyết, sao cậu lại ở đây? Nhà cậu có ai bị ốm à?

-Ờ, Có một vị biểu tỉ có con bị ốm, mình giúp tỉ ấy chắm sóc đứa bé. – trong mắt Trần Tuyết khẽ xẹt qua một tia cổ quái, sau đó làm bộ như không có việc gì nói.

-Biểu tỷ? – Mộc Vũ càng thêm hiếu kì:

-Mình chưa bao giờ nghe nói cậu có biểu tỷ a.

-Đó là một người họ hàng xa, ngày trước rất ít liên lạc, tỷ ấy cũng không phải người ở đây cho nên cậu không biết, lần này tỷ ấy từ tận dưới quê đưa con lên đây khám bệnh, mẹ ta bảo ta tới giúp tỷ ấy. – Trần Tuyết nhanh chóng giải thích, sau đó vội đổi chủ đề:

-Phải rồi, sao hai người lại tới đây vậy?

Không đợi Mộc Vũ đáp, Trần Tuyết liền dùng ánh mắt cổ quái nhìn Đường Kim và Mộc Vũ, trên mặt lộ ra vẻ trêu đùa:

-Ta nói hai người không phải nhanh như thế đã làm ra mạng người rồi chứ? Nói ra thì nếu có làm ra sản phẩm rồi cũng không nên tới đây chứ? Đây là bệnh viện nhi, hai người nên tới bệnh viện phụ sản mới đúng.

Sắc mặt Mộc Vũ khẽ đỏ lên;

-Trần Tuyết, cậu nói linh tinh gì đấy? ta và hắn không có…

Mộc Vũ đang định nói mình và Đường Kim còn chưa có lên giường, nhưng lời vừa đến miệng thì lại thấy ngại nên thôi.

-Được rồi, đùa chút thôi, ta có việc phải đi trước đây. – Trần Tuyết cười hì hì một cái sau đó xách phần ăn sáng kia đi về một hướng khác.

-Êi, Trần Tuyết, đợi đã. – Mộc Vũ bỗng gọi Trần Tuyết lại, đồng thời đuổi theo nàng:

-Ta đi cùng với cậu đi, ta quen biết hộ sĩ ở đây, lát nữa để ta nói với nàng một tiếng, nhờ nàng chiếu cố con của biểu tỷ cậu.

-A? – Trần Tuyết khẽ biến sắc, vội vàng nói:

-Mộc Vũ, cái đó không cần đâu, thật không cần phiền người khác đâu mà.

-Phiền gì gì, Trần Tuyết, sao mình cứ cảm thấy bạn có gì đó là lạ? – Mộc Vũ nhìn Trần Tuyết, thần sắc đầy hồ nghi:

-Có phải cậu có chuyện gì giấu mình không?

-không có , Mộc Vũ, thật không cần cậu giúp đâu mà, có mình là được rồi, cậu đi hẹn hò với Đường Kim đi. – Trần Tuyết vội vàng đáp.

-Thật không có gì giấu mình? – Mộc Vũ có chút không tin.

-Thật không có, Mộc Vũ, chúng ta là tỷ muội tốt, mình giấu cậu làm gì? – Trần Tuyết nói.

-Vậy được, ta tạm thời tin cậu. – Mộc Vũ nghĩ một lát rồi cuối cùng cũng gật đầu.

-Ờ, đồ ăn sáng sắp nguội rồi, mình đi đây. – Trần Tuyết nói rồi vội vã rời đi.

Mộc Vũ quay về bên cạnh Đường Kim, kéo tay hắn nhỏ giọng nói:

-Êi, đi thôi, chúng ta đi xem Trần Tuyết xem, nàng hình như có gì đó giấu ta, ta nghi ngờ nàng sinh con riêng rồi cũng nên.

-Trí tưởng tượng của nàng thật là phong phú đấy. – Đường Kim có chút cạn lời, bất quá hiện tại cũng đang rảnh nên hắn cũng không ngại thỏa mãn lòng hiếu kì của Mộc Vũ.

Một tay ôm lấy eo nàng, Đường Kim vô thanh vô thức theo sau Trần Tuyết, rất nhanh hắn đã phát hiện sự hoài nghi của Mộc Vũ cũng không phải là không có đạo lí, Trần Tuyết tựa hồ thật sự có gì đó đang dấu Mộc Vũ, bởi vì Trần Tuyết vừa rồi đã cố ý đi vào một phòng bệnh, sau đó từ đó đi ra rồi lại vào một phòng bệnh khác, xuyên qua phòng bệnh thứ hai mới tới nơi nàng cần đến.

Đây là một phòng có ba giường bệnh, bất quá hai chiếc đang để trống, chỉ có chiếc ở giữa đang có một tiểu nam hài chưa tới một tuổi nằm trên đó, bên giường là một nữ tử trẻ tuổi nhìn rất là tiều tụy.

-Phương Lan, ăn sáng đi, đừng lo lắng quá, đứa bé sẽ không sao đâu. – Trần Tuyết tới bên cạnh nữ tử tiều tụy kia, vừa đưa đồ ăn sáng cho nàng vừa thấp giọng nói.

-Trần Tuyết, lần này thật cảm ơn cậu, nếu không phải có cậu giúp, thật không biết… - Phương Lan vừa nói tới đây, đột nhiên nhìn thấy hai người ở cửa, nhất thời sắc mặt đại biến, thất thanh hô lên:

-Mộc Vũ, cậu… sao cậu lại tới đây?

-Sao hả? mình không thể tới sao? – Mộc Vũ làm bộ rất tùy ý, sao đó trừng mắt nhìn Trần Tuyết:

-Trần Tuyết, cậu làm sao thế? Phương Lan có chuyện mà cậu lại cố ý giấu mình?

-Mộc Vũ, không liên quan tới Trần Tuyết, là mình bảo Trần Tuyết đừng nói với cậu, mình… thật sự không còn mặt mũi nào gặp cậu. – Phương Lan vừa nói vừa ngân ngấn nước mắt.

-Đừng khóc nữa, nói cho mình biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu là biến thành tiều tụy như thế này? – Mộc Vũ khẽ nhíu mày, cuối cùng dứt khoát quay sang phía Trần Tuyết:

-Cậu nói đi, Phương Lan rốt cuộc làm sao thế?

Trần Tuyết tỏ vẻ bất đất dĩ than nhẹ một tiếng;

-Mộc Vũ, Phương Lan cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp cậu là do những lời cậu nói trước đây đều đã ứng nghiệm, lúc trước cậu ấy không nghe cậu, còn trở mặt với cậu, hiện tại cậu ấy làm gì còn mặt mũi nhờ cậu giúp đỡ?

-Đều ứng nghiệm? Phương Lan, tên vương bát đản Trương Khôn kia đâu? – Mộc Vũ phẫn hận hỏi.

-Mình cũng không biết hắn ở đâu, bất quá bây giờ mình chỉ mong hắn vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa. – Phương Lan nức nở nói:

-Mộc Vũ, thật xin lỗi, ngày trước cậu đều là vì muốn tốt cho mình vậy mà lúc đó đầu óc mình bị mê hoặc, không những không nghe lời cậu mà còn nói những lời khó nghe…

-Được rồi, Phương Lan, chuyện cũ không nhắc lại nữa trên đời này không có thuốc hối hận, giải quyết vấn đề trước mắt mới là quan trọng nhất. – Mộc Vũ ngắt lời Phương Lan, rồi nhìn đứa bé đang nằm trên giường:

-Đây là con trai cậu? hình như nó đang bị ốm hả?

-Bị cảm cúm, bất quá nó có bệnh tim bẩm sinh, tùy tiện mắc một bệnh nhỏ cũng có thể biến tướng rất nặng. – Trần Tuyết thấp giọng nói:

-Bác sĩ nói phải đợi nó lớn hơn một chút rồi làm phẫu thuật mới an toàn.

-Bệnh tim bẩm sinh? – Mộc Vũ khẽ biến sắc, sau đó kéo Đường Kim sang một bên nhỏ giọng hỏi:

-Êi, ngươi có thể tìm người tới giúp không?

-Tạm thời không được. – Đường Kim lắc đầu nói, sau đó lại có chút tò mò hỏi:

-Phương Lan này là gì của nàng thế?

-Là bạn học của ta, lúc trước cũng là người của hội tỷ muội, chỉ là sau đó phát sinh một số việc, nàng đã bỏ học. – Mộc Vũ nhỏ giọng nói:

-Ta cũng không ngờ rằng nàng cư nhiên lại trở nên như thế này.

Đường Kim có chút hiếu kì, Phương Lan này cư nhiên là bạn học của Mộc Vũ, nhưng nhìn bộ dáng của nàng thì cứ phải như nữ nhân đã ngoài 30, thế nào cũng không giống một nữ sinh đại học hơn 20 tuổi đầu.

-Ai là Phương Lan? – phía cửa phòng bệnh truyền tới một âm thanh trầm thấp.

Chương 1124: Đừng tới quấy rầy tỷ muội của ta.

Người lên tiếng không phải bác sĩ cũng không phải hộ sĩ mà là một trung niên nam nhân tay cắp cặp công văn, người này mặt đồ tây, mắt đeo kính, đầu tóc đã bạc màu một nửa, hiển nhiên là lúc bình thường lao động trí óc quá độ, cái bụng thì phình lên như nữ nhân chửa 5 6 tháng.

Phía sau trung niên nam nhân còn một nam tử nữa, người này mới khoảng hơn 20 tuổi, thân hình khôi ngô, đồng dạng cũng mặc đồ tây, nhìn giống như bảo tiêu của trung niên nam nhân.

-Các người tìm Phương Lan làm gì? – người tiếp lời là Mộc Vũ, lúc này nàng bất giác lại bắt đầu vào vai đại tỉ.

-Cô là Phương Lan? – trung niên nam nhân nhìn Mộc Vũ một cái lập tức lắc đầu:

-Ta nghĩ chắc cô không phải Phương Lan.Quét mắt nhìn quanh phòng một cái, cuối cùng dừng lại trên người Phương Lan:

-Chắc cô là Phương Lan phải không?

-Nàng là Phương Lan, bất quá mọi việc của nàng hiện tại sẽ do ta lo liệu, các người có việc gì cứ việc nói với ta. – Mộc Vũ đứng chắn trước mặt Phương Lan:

-Nói đi, các người là ai, tìm Phương Lan có việc gì?

-Ta là Thành Thiên Phát của văn phòng luật sư Kim Thành, đây là danh thiếp của ta, vị tiểu ta này, cô nói việc của Phương Lan đều sẽ do cô lo liệu sao? – trung nhiên nam nhân đưa cho Mộc Vũ một cái danh thiếp, ngữ khí khá là ôn hòa.

-Không sai, bất luận Phương Lan có chuyện gì, các người đều có thể nói với ta. – Mộc Vũ nhận lấy danh thiếp đồng thời đáp.

-Vậy không biết phải xưng hô thế nào đây? – Thành Thiên Phát lộ ra một nụ cười hòa nhã.

-Ta là Mộc Vũ, sinh viên khoa luật đại học Thiên Nam, tương lai chúng ta cũng là người cùng ngành, hiện tại ông nói đi, rốt cuộc có việc gì? – Mộc Vũ nói.

-Vậy thì tốt, ta thay mặt đương sự tới đây để thu nợ, Phương Lan nợ đương sự của ta 50 vạn tệ, nếu Mộc tiểu thư đã nói việc này sẽ do cô lo vậy thì xin hỏi cô có nguyện ý trả thay cho Phương Lan 50 vạn này không? – Thành Thiên Phát không nhanh không chậm hỏi.

-Ngươi nói bậy, làm sao ta có thể nợ nhiều tiền như vậy?

-ông nói Phương Lan nợ các ông tiền? giấy nợ đâu? – Mộc Vũ nhìn Thành Thiên Phát, khẽ hừ một tiếng hỏi.

-Đương nhiên là có. – Thành Thiên Phát đưa một tờ giấy cho Mộc Vũ:

-đây là bản photo, bản chính đang ở văn phòng luật sư, nếu như Mộc tiểu thư nguyện ý trả tiền thì có thể theo ta về văn phòng luật sư thương lượng.

Mộc Vũ nhận lấy tờ giấy kia, quả nhiên là giấy nợ 50 vạn, chỉ bất quá người kí tên không phải Phương Lan mà là Trương Khôn.

-Ông xác định mình là luật sư? – Mộc Vũ giơ tờ giấy nợ ra trước mặt Thành Thiên Phát:

-Người kí nợ là Trương Khôn, ông chạy tới đòi tiền Phương Lan?

-Mộc tiểu thư, giấy nợ xác thực là do Trương Khôn kí, bất quá hắn là chồng của Phương Lan, hiện tại hắn trả không nổi khoản nợ này, ta tự nhiên phải tìm Phương Lan rồi. – Thành Thiên Phát không nhanh không chậm nói:

-Mộc tiểu thư cũng học luật, chắc cũng biết cái gì gọi là vợ chồng cùng nợ chứ?

-Nếu đã nói tới pháp luật, vậy được, pháp luật cũng không có luật nào là chồng nợ tiền vợ bắt buộc phải trả thay, ông muốn Phương Lan trả tiền phải không? Vậy đơn giản, đệ đơn kiện đi. – Mộc Vũ khẽ hừ một tiếng:

-Chúng ta chờ cáo trạng của ông, hiện tại ông mau đi đi, đừng ở đây làm phiền chúng ta.

-Mộc Vũ, Trương Khôn đó là đánh bạc, căn bản không hợp pháp. – Phương Lan nhịn không được nói.

-Tên vương bát đản Trương Khôn kia còn tham gia đánh bạc? – Mộc Vũ nhất thời tức gần chết:

-Phương Lan, sao cậu không li hôn với hắn chứ?

-Mình cũng muốn a, nhưng hắn không chịu mình cũng không có biện pháp, hiện tại chỉ có thể trốn tránh hắn mà thôi. – Phương Lan mặt đầy đau khổ nói.

-Thành luật sư, ông cũng nghe thấy rồi đấy? đây là giấy nợ đánh bạc, căn bản không có giá trị pháp lí, cho dù có hợp pháp cũng là nợ cá nhân, không thể tính là nợ chung của vợ chồng được, ông muốn tiền thì đi mà đòi tên vương bát đản Trương Khôn, đừng tới quấy rầy tỉ muội của ta. – Mộc Vũ nhìn Thành Thiên Phát, bất mãn nói.

-Ta sẽ chuyển lời tới đương sự, còn đương sự của ta quyết định thế nào thì là việc của họ. – Thành Thiên Phát khẽ cười:

-Nếu đã vậy thì ta xin cáo từ, bất quá Mộc tiểu thư, ta nghĩ chúng ta sẽ còn gặp mặt đấy.

Chỉ để lại một câu như thế, Thành Thiên Phát quay người chuẩn bị rời đi thì đúng lúc này Đường Kim lại lên tiếng:

-Ê, đợi đã!

Thành Thiên Phát quay người nhìn Đường Kim, khẽ nhíu mày:

-cậu có việc gì sao?

-Đương sự của ông tên là Thiệu gia có phải không? –Đường Kim không nhanh không chậm hỏi.

Thành Thiên Phát sắc mặt khẽ biến:

-Xin hỏi, cậu phải xưng hô thế nào?

-Ta là Đường Kim, nói với Thiệu gia nhà ngươi, ta muốn hắn xóa bỏ món nợ này, nếu như hắn không biết ta là ai thì có thể gọi điện cho Kiều Mộc. – Đường Kim hời hợt nói.

-Cái này, ngài xin đợi một chút. – Thành Thiên Phát lập tức trở nên cung kính, hắn vội vàng lấy điện thoại ra chạy ra ngoài hành lang gọi điện, đại khái khoảng 3 phút sau, hắn vội vã đi vào phòng bệnh, sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt nhìn Đường Kim tràn đầy vẻ kinh hãi.

-Chào ngài, Đường thiếu, món nợ của Trương Khôn đã được xóa bỏ, hơn nữa chúng ta đảm bảo sau này sẽ không làm phiền Phương Lan nữa. – Thành Thiên Phát vô cùng cung kính:

-Hiện tại ta lập tức về văn phòng lấy giấy nợ cho ngài.

-Không cần, các ngươi trực tiếp xé đi là được. – Đường Kim nhàn nhạt nói.

-Êi, như vậy cũng được sao? lỡ đâu chúng không chịu xé thì sao? – Mộc Vũ nhất thời có chút lo lắng, vội vàng nhắc nhở Đường Kim.

-Cho dù không xé cũng chẳng sao, ta nói món nợ đó xóa thì phải xóa. – Đường Kim một chút cũng không đặt trong lòng.

-ÂY, Thành luật sư kia, tuy Đường Kim không muốn giấy nợ nhưng ông cứ đưa giấy nợ cho ta đi. – Mộc Vũ cuối cùng cũng không yên tâm lắm.

-Vâng, Mộc tiểu thư, ta sẽ cho người đưa tới. –Thành Thiên Phát lập tức đáp ứng, hắn là người giỏi quan sát nên sớm đã nhìn ra được quan hệ của Đường Kim và Mộc Vũ không hề cạn, hơn nữa hắn vừa mới biết Đường Kim người này tuyệt đối không thể trọc vào.

-Được rồi, các ngươi đi đi. – Đường Kim phất tay một cái, nếu Mộc Vũ cứ nhất quyết muốn giấy nợ thì hắn cũng mặc kệ nàng, dù sao cái này với hắn chẳng quan trọng.

-Đường thiếu, vậy ta xin đi trước. – Thành Thiên Phát cung kính nói một câu rồi lùi ra khỏi phòng bệnh, đem theo bảo tiêu của hắn vội vã rời đi.

-Mộc Mộc, cảm ơn các cậu. – lúc này Phương Lan mới dùng ánh mắt kì dị nhìn Đường Kim, định nói gì đó nhưng không nói nên lời, hiển nhiên nàng có chút hoài nghi thân phận của Đường Kim.

Trần Tuyết tựa hồ phát hiện ra Phương Lan đang nghi hoặc liền lên tiếng giải đáp:

-Phương Lan, đây là Đường Kim, bạn trai của Mộc Vũ, ta nói với cậu rồi, Đường Kim rất lợi hại, có hắn giúp sẽ không sao nữa đau, cậu không cần lo lắng.

-Không sai, cậu không cần lo lắng gì nữa đâu, có mình ở đây rồi. – Mộc Vũ chắc chắn nói.

Chương 1125: Dù sao cũng nổ không chết ngươi.

Mộc Vũ đang định nói gì đó thì một đám người đi vào, bất quá những người này đều là nhân viên của bệnh viện, có bác sĩ, có hộ sĩ, dẫn đầu là một nữ bác sĩ khoảng ngoài 30 tuổi, hiển nhiên người nổi bật nhất vẫn là cô nàng hộ sĩ xinh như tiên nữ phía sau.

Nàng hộ sĩ này tất nhiên là Kiều An An, thấy Đường Kim và Mộc Vũ cũng đang ở trong phòng bệnh, Kiều An An tựa hồ có chút kinh ngạc, bất quá nàng cũng không nói gì, ngược lại là Mộc Vũ thấy nàng liền gọi một tiếng:

-An An tỷ.

Nữ bác sĩ kia tới bên giường bệnh, bắt đầu hỏi han tình huống của đứa bé, còn Mộc Vũ thì tới bên cạnh Kiều An An, nhỏ giọng nói:

-An An tỷ, đây là con của bạn học muội.

-Ừm, lát nữa ta sẽ quay lại. – Kiều An An khẽ gật đầu, kì thực phần công việc này là do nàng tự mình tìm, người trong bệnh viện cũng không biết nàng là Kiều gia đại tiểu thư, cho nên lúc bình thường nàng cũng không có đãi ngộ đặc biệt nào, hiện tại đang trong giờ làm việc, nàng cũng không thích hợp nói chuyện quá nhiều với Mộc Vũ.

Đội ngũ này thật ra cũng chỉ đi kiểm tra lướt qua mà thôi, không tới hai phút sau mọi người liền rời đi, ngược lại là Trần Tuyết khi thấy Kiều An An thì sắc mặt liền có chút cổ quái, vị hộ sĩ xinh đẹp kia không phải có quan hệ rất thân mật với Đường Kim sao? sao hiện tại Mộc Vũ với nàng lại xưng hô thân mật thế kia?

Cũng may là Trần Tuyết không bát quái như trước nữa, chủ yếu là nàng cảm thấy Đường Kim và Mộc Vũ là một cặp dị nhân, hôm nay vừa đòi sống đòi chết, ngày mai lại ngọt sớt với nhau, nàng cảm thấy bản thân tốt nhất không xen vào chuyện của hai người thì hơn.

-Phương Lan, cậu ăn sáng đi, đồ ăn nguội hết bây giờ. – Trần Tuyết nhắc nhở Phương Lan.

Phương Lan khẽ gật đầu, có lẽ do sự xuất hiện của Mộc Vũ tâm tình nàng mới bình lặng hơn được một chút.

Đúng vào lúc này, một thanh âm dị thường thanh thúy phá vỡ sự im lặng trong phòng bệnh:

-đại sắc lang lão công mau nhấc máy, nếu không ta sẽ dùng bom nổ chết ngươi….

Thanh âm đột ngột ngột này làm Phương Lan và Trần Tuyết đưa mắt nhìn nhau, chỉ có Mộc Vũ là trừng mắt nhìn Đường Kim,tên gia hỏa này suốt ngày đổi nhạc chuông điện thoại a…

Đường Kim lấy điện thoại ra phát hiện thật là do Hiểu Hiểu gọi tới, hắn liền nhấc máy:

-Tiểu nha đầu, cô muốn mưa sát thân phu hả?

Lời này vừa nói ra Trần Tuyết còn tạm chứ Phương Lan lập tức trở nên buồn bực, bạn trai của Mộc Vũ còn có cả nữ nhân khác sao?

-Dù sao thì cũng nổ không chết tên sắc lang nhà ngươi. – thanh âm của Hiểu Hiểu truyền tới;

-Ây, đại sắc lang, quả bom tối hôm qua ngươi đưa ta đúng là dùng kĩ thuật rất cao, thậm chí có thể coi là loại bom mini hiện đại nhất hiện nay, bất quá bên trong có một loại tài liệu rất kì lạ, không biết là tổng hợp từ gì mà thành, ta vẫn đang nghĩ cách, còn có loại bom này không thể tự phát nổ mà phải kích hoạt ở cự li gần, nếu như không phải người mang bom kích hoạt thì người kích hoạt kia phải ở trong cự li bán kính 1000 mét mới có thể kích nổ nó.

Không đợi Đường Kim kịp lên tiếng, Hiểu Hiểu lại nói:

-Phải rồi, ta không nghiên cứu cái này nữa, ta đang tìm cách túm sống tên U linh kia, lần này ta đã bày ra một cái bẫy lớn, ngày mai nhất định có thể bắt được hắn, ngươi đi chuẩn bị đi, không được tới bệnh viện trêu ghẹo nữ hộ sĩ đâu đấy.

Hiểu Hiểu cũng không biết có phải rất bận hay không mà dứt lời liền trực tiếp ngắt máy, Đường Kim chỉ biết lắc đầu nhưng cũng không gọi lại.

Còn về tên hacker U Linh mà Hiểu Hiểu nhắc tới kia Đường Kim cũng không quá xem trọng, theo hắn thấy thì có khả năng Tiêu Đại Nhi sẽ tìm ra đám thành viên hạch tâm của Hắc Võng trước cả khi Hiểu Hiểu túm được tên U Linh kia.

-Mộc Mộc, ta ra ngoài một chút, đợi lát sẽ quay lại. – Đường Kim đứng dậy đi ra khỏi phòng, bắt đầu lượn vòng quanh bệnh viện, bất quá lần này hắn không phải là đi dạo không có quy luật, linh giá của tu tiên giả tán phát ra ngoài, tìm tiếm tất cả những người khả nghi trong bệnh viện, đồng thời Kiều An An và Mộc Vũ cũng ở trong tầm giám sát của hắn, không phải là nhìn trộm mà hắn làm như vậy chỉ để bảo vệ các nàng.

Sau một giây tất cả động tĩnh xung quanh bệnh viện đã hiện ra trong đầu Đường Kim, bất quá hiện tại cũng không có động tĩnh gì đặc biệt, không ít người vẫn đang ăn sáng, một vài bác sĩ, hộ sĩ đang đi kiểm tra phòng bệnh, cũng có một vài hộ sĩ đang chuẩn bị thuốc để tiêm với truyền nước, nếu nói có gì đặc biệt thì là có một nữ hộ sĩ đi làm muộn hiện tại đang thay đồ, chỉ tiếc là dung mạo của nàng quá tệ, đặc sắc nhất là có một bác sĩ và y tá đang trộm tình với nhau, cũng không biết là đang tìm cảm giác kích thích hay là tối qua chưa được thỏa mãn nữa.

Tìm kiếm suốt một hồi Đường Kim liền thu lại linh giác, tạm thời chưa phát hiện ra nhân vật nào khả nghi, hiện tại vẫn phải ôm cây đợi thỏ, hắn luôn có dự cảm là Hắc Võng sẽ tiến hành tập kích vào tối nay, hơn nữa địa điểm 9 phần sẽ là ở trong bệnh viện, dù sao thì ở trong này muốn công kích một hộ sĩ cũng rất dễ dàng, cơ hội cũng nhiều.

Một lát sau Đường Kim quay lại phòng bệnh, hắn vừa bước vào thì đã thấy Mộc Vũ một bộ dáng đầy phẫn nộ kéo tay hắn:

-Đường Kim, ngươi giúp ta tìm tên vương bát đản Trương Khôn kia, tên hỗn đản này thật là đáng hận, hắn không phải nam nhân!

-Mộc Mộc thân ái, nàng có biết cái gì gọi là dùng đại pháo để bắn muỗi không? – Đường Kim không nhanh không chậm hỏi.

-Nói nhảm, đương nhiên là biết rồi. – Mộc Vũ có chút buồn bực:

-Ngươi vô duyên vô cớ nói cái này làm gì?

-Bởi vì nam nhân vĩ đại như ta đi đối phó với Trương Khôn thì chẳng khác gì đùng đại pháo để bắn muỗi cả, à không đúng, phải gọi là dùng tên lửa để bắn muỗi mới đúng, thật không phù hợp với thân phận của ta. – Đường Kim hùng hồn nói.

Mộc Vũ buồn bực;

-Đồ tự sướng, chỉ bằng ngươi cũng đòi vĩ đại !

-Nữ nhân ngực nhỏ nhãn giới cũng nhỏ, cho nên nàng không thấy được sự vĩ đại của ta đâu. – Đường Kim thuận miệng nói.

Trần Tuyết và Phương Lan ở một bên có chút dở khóc dở cười, Đường Kim này cũng thật là, cho dù ngực Mộc Vũ có nhỏ thật thì cũng không nên nói toẹt ra như thế trước mặt mọi người chứ?

Nói đi nói lại thì ngực của các nàng cũng không lớn, như vậy chẳng phải nói tầm mắt của các nàng cũng hạn hẹp sao?

-Ngực nhỏ thì làm sao? có bản lĩnh thì đừng bao giờ sờ ngực ta nữa. – Mộc Vũ tức giận phì phì nói, ngực nàng chẳng phải chỉ lànhỏ hơn An An tỷ có một chút thôi sao, cỡ B và cỡ C cũng không kém nhau nhiều lắm a.

-Không sờ thì chẳng phải nó vĩnh viễn cũng không thể lớn lên sao? – Đường Kim làm bộ suy tư sau đó lắc đầu:-Cái này không được, vậy thì ta quá thiệt thòi a.

-oa… - đúng lúc này tiếng trẻ khóc vang lên cắt ngang cuộc đấu võ mồm của Đường Kim và Mộc Vũ, con trai của Phương Lan cuối cùng cũng thức giấc.

-Thấy chưa, đến cả đứa trẻ cũng biết ta phải chịu thiệt thòi mà khóc lên để đồng tình đó.- Đường Kim hùng hồn nói làm Mộc Vũ chỉ muốn chạy tới bóp cổ hắn, chỉ tiếc là cả đời này nàng cũng không có cách nào bóp chết tên lưu manh kia cả.

Bên ngoài truyền tới một trận ồn ào, tiếp thoe cả đám người tiến vào trong phòng bệnh, bên trong phút chốc đã chật kín người.

Chương 1126: Ngươi bị mắc bệnh lẩn thẩn hả?

6 người lớn 2 đứa trẻ tiến vào trong phòng bệnh, phía sau còn có một hộ sĩ đi theo, hai đứa trẻ một là nữ hài khoảng 10 tuổi, một là nam hài khoản 2 3 tuổi, nam hài này đang được một nữ nhân khoảng hơn 30 tuổi bế trên tay, rất nhanh Đường Kim liền phát hiện ra, nam hài này một người bị ốm mà xuất động cả nhà tới đây.

Cha mẹ, ôm bà nội, ông bà ngoại thậm chí là chị của nó đều tới cả, không thế không nói thanh thế này cũng thật là lớn.

-Cái này phải chiều con đến mức nào chứ? – Mộc Vũ nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm.

Phương Lan nhìn con trai mình một cái, thần sắc có chút buồn rầu thương cảm, con nhà người ta được bao nhiêu người yêu thương, con của nàng thì đến cả cha đẻ của nó cũng không cần, khác biệt giữa người với người sao lại lớn như thế?

Từ sao khi cả đại gia đình kia tiếng vào, phòng bệnh phút chốc liền trở nên rất huyên náo, tiểu nam hài kia không ngừng khóc, khóc còn kinh tởm hơn con của Phương Lan, hai đứa trẻ giống như là đang thi nhau, khóc càng ngày càng lớn, đặc biệt là khi hộ sĩ vào tiêm, tiếng khóc càng kinh thiên động địa.

Con trai của Phương Lan tuy rằng sợ tiêm nhưng coi như còn khá là ngoan ngoãn phối hợp, hộ sĩ kia tiêm một phát là xong ngay, còn đứa con hư nhà kia thì vừa khóc vừa không ngừng vùng vẫy, cha mẹ lại không nỡ giữ chặt sợ nó đâu nên hộ sĩ đâm ba lần mà không trúng ven, đứa bé khóc càng thêm thảm thiết.

-Các cô có biết tiêm không vậy? – bà nội đứa trẻ thương cháu mình, cuối cùng cũng nhịn không được gào lên.

-Tôi bảo các người ôm chặt đứa bé, các người giữ không chặt còn có thể trách tôi được sao?nó cứ giãy suốt thế ai mà tiêm được? – hộ sĩ kia không phục nói, nàng cũng không nói ngoa, có thể làm hộ sĩ ở khoa nhi thì kĩ thuật tiêm ít nhất cũng phải tương đối xuất sắc, hộ sĩ này cũng là người có kĩ năng khá cao trong những hộ sĩ ở đây, bất quá gặp phải loại trẻ thế này nàng cũng hết cách.

-Cô có thái độ gì đấy? có hộ sĩ nào như cô không hả? – ông nội đứa bé cũng bất mãn lớn tiếng nói.

-Ta thấy độ vậy đấy… - hộ sĩ kia hiển nhiên cũng không chịu yếu thế.

Mắt thấy mâu thuẫn sắp bị kích phát thì một thanh âm động nhân bỗng truyền tới;

-Tiểu Quyên, để ta tới đi.

Theo thanh âm đó, một tiên nữ váy trắng tiến vào phòng bệnh, chính là Kiều An An.

-An An tỷ, vậy phiền tỉ rồi, ta đi trước đây. – hộ sĩ tên tiểu Quyên kia nói đoạn liền lập tức rời đi, còn Kiều An An thì tới bên giường nắm lấy cánh tay của tiểu nam hài kia, tùy ý cắm mũi tiêm một cái, rồi nhanh chóng lấy băng bọc lại, cả quá trình khá là nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã tiêm xong.

Đường Kim ở một bên cảm khái, thật không hổ danh là tiên nữa a, xem ra hiện tại nàng đã trở thành hộ sĩ lợi hại nhất ở đây rồi.

-mọi người để ý một chút, đừng cho tay đứa bé động đậy, nếu không lại phải tiêm lại đó. – Kiều An An phân phó một câu rồi bưng khay y tế chuẩn bị rời đi.

-Ta không muốn tiêm… - tieru nam hài kia đột nhiên dùng tay phải dựt lên tay trái một cái, mũi kim truyền phút chốc bị biến cong, thuốc truyền rò ra ngoài, mu bàn tay đột nhiên sưng lên một cục.

-Đúng là một đám ngu ngốc. – Đường Kim thật nhịn không nổi nữa, đứa trẻ không biết gì kia bị như thế cũng là do người lớn quá chiều chuộng nó, chẳng lẽ không thể nào ép nó ngoan ngoãn một chút sao?

Kiều An An cũng không nhịn được lắc đầu, gặp phải tình huống này nàng cũng hết cách.

-Mọi người tránh ra để ta làm lại. – Kiều An An chỉ đành chuẩn bị cắm lại kim truyền cho đứa nhỏ.

-Hộ sĩ các người rốt cuộc có biết tiêm không vậy? – bà nội của đứa bé lúc này lại phát hỏa:

-Không biết tiêm thì đừng đi làm hộ sĩ.

-Bà à, ta vừa mới nói đừng để đứa nhỏ động đậy, mọi người phải giữ chặt nó chứ. – tính khí của Kiều An An tốt hơn nữ hộ sĩ trước đó một chút.

-Ý cô đây là lỗi của chúng ta à? Hả? hộ sĩ của bệnh viện này đều như thế sao? mau đi gọi viện trưởng của các người tới đây! – ông nội của đứa bé cũng nộ khí xung thiên:

-Ta phải hỏi hắn xem, hắn bỏ tiền ra nuôi đám phế vật các người làm gì!

-Lão già chết tiệt, ông già rồi lẩn thẩn à? – một thanh âm bất mãn từ bên cạnh truyền tới, Đường Kim đứng ở một bên sớm đã bất mãn với đám người ồn ào này, hiện tại lại còn dám mắng Thất tiên nữ của hắn, hắn tự nhiên là không nhịn nữa.

-Ngươi nói cái gì? – ông nội của đứa trẻ đại nộ, cả nhà kia đều quay mặt nhìn vào Đường Kim.

-Ta nói lão già người lẩn thần rồi, còn cả nhà ngươi đều não tàn nữa, còn cháu của ông cũng đừng có chữa nữa, chữa khỏi cũng là loại não tàn thôi, lãng phí nguồn lương thực của nhân loại. – Đường Kim bất mãn nói:

-Một nhà các người đều là chỗ tập trung của não tàn, không bằng tự sát hết đi, coi như cống hiến cho thế giới này vậy!

-Ngươi là ai?

-Ngươi bị điên à?

-Chúng ta đụng vào ngươi chưa?

… B

ốn năm người đều mở miệng mắng Đường Kim, lần ngày ngoài hai đứa trẻ không mở miệng thì 6 người lớn nhà kia đều lên tiếng, lão đầu lúc trước mắng Đường Kim càng là nộ khí xung thiên lao vào Đường Kim.

-con nhà không có gia giáo, ta thây cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi vậy! – lão đầu kia vừa chửi vừa vung tay định tát Đường Kim.

BỐP BỐP. – Hai cái tát giòn tan, nhưng là Đường Kim vừa dùng tốc độ nhanh nhất để vả vào miệng lão già kia, sao đó mới đạp lão xuống đất, bất mãn nói:

-Ta ghét nhất là loại lão bất tử cậy già lên mặt như ngươi đấy1

-Ngươi dám đánh cha ta? – nam nhân khoảng 30 tuổi kia quát lớn một tiếng nhào vào Đường Kim.

Đường Kim không khách khí, tực tiếp đạp ngay người này dí xuống đất, sau đó hiện trường trở nên khá hỗn loạn vì cả nhà đứa nhỏ hư đốn kia đều xông lên.

Chỉ tiếc là bọn họ đã tìm sai đối tượng, Đường Kim không hề do dự, chớp mắt đã cho cả nhà 6 người nằm đo đất, đau đớn không đứng dậy nổi, chỉ có đứa bé gái khoảng mười tuổi kia là Đường Kim không động thủ.

-Thất tiên nữ, đám gia hỏa này cần phải nhập viện, nàng gọi người tới kéo chúng đi đi. – Đường Kim hướng Kiều An An cười xán lạn.

Kiều An An chỉ biết lộ ra vẻ bất đắc dĩ, đi ra ngoài gọi người, còn Đường Kim thì bắn ra mấy đạo chỉ phong để 6 người kia không phát ra âm thanh được nữa, vài phút sau cả nhà kia đã bị chuyển vào phòng cấp cứu bởi vì Kiều An An nói với nhân viên bệnh viện là bọn họ đều đột nhiên phát bệnh.

Còn về hai đứa trẻ nhà ấy thì đều bị dọa cho sợ gần chết, bé gái không dám nói gì, tiểu nam hài thì không dám khóc nữa, Kiều An An lấy lại ven cắm mũi kim truyền lại cho tiểu nam hài, lần này thằng bé ngoan hơn trước nhiều, nằm im không dám nhúc nhích.

-Thấy chưa, ta lại vừa cứu vớt một đứa bé khỏi căn bệnh não tàn. – Đường Kim cảm giác thật có thành tựu.

Chương 1127: Không thể không xả thân vì cái đẹp.

Mộc Vũ và Trần Tuyết đều có chút cạn lời, Phương Lan thì triệt để ngây ngốc, bạn trai của Mộc Vũ cũng thật là bạo lực quá đi? Đến trẻ con cũng bị hắn dọa cho không dám khóc.

Hai giờ đồng hồ tiếp theo phòng bệnh khá là yên tĩnh, con trai của Phương Lan cũng không khóc nữa, 3 nàng liền bắt đầu ngồi tán gẫu với nhau, chỉ là nói được một lát lại nói tới chuyện tao ngộ của Phương Lan mấy năm nay, Đường Kim vốn chẳng có mấy hứng thú ngồi nghe hoàn cảnh của Phương Lan, nhưng mà hắn không thể không cảm khái với hoàn cảnh của nàng, quả thật là bi kịch trốn nhân gian a.

Phương Lan cũng từng là sinh viên đại học, nàng học cùng ngành pháp luật với Mộc Vũ và Trần Tuyết, hơn nữa lại ở cùng một lớp, vốn nàng đang có tương lai rộng mở, điều kiện gia đình cũng khá giả, tuy không phải là đại phú đại quý nhưng che mẹ đều là công chức, hơn nữa đều làm việc trong hệ thống pháp luật nhà nước, theo kế hoạch của cha mẹ nàng thì sau khi nàng tốt nghiệp sẽ xin cho nàng vào ngành, hoặc là làm trong tòa án hoặc là làm luật sư, cha mẹ nàng đều đã an bài xong xuôi.

Biến cố bắt đầu từ một màn anh hùng cứu mĩ nhân đầy máu chó, hai năm trước Phương Lan gặp cướp, sau đó được một nam nhân cứu, nam nhân kia chính là Trương Khôn, chỉ bất quá hán chỉ là một tên công nhân làm thuê vừa mới lên thành phố mà thôi.

Câu chuyện cũ rích như trong phim bắt đầu từ đây, Phương Lan và Trương Khôn bắt đầu yêu nhau, một mặt là do màn anh hùng cứu mĩ nhân kia, một mặt là do tên gia hỏa Trương Khôn xác thực cũng khá đẹp trai.

Yêu nhau thì cũng thôi, sau này Phương Lan cư nhiên muốn kết hôn với Trương Khôn, sau đó nàng trở mặt với người nhà, trở mặt với cả Mộc Vũ, bởi vì khi đó Mộc Vũ có điều tra qua Trương Khôn, nàng xác định hắn không đáng tin, cật lực ngăn cản tỉ muội của mình, nhưng tiếc là càng ngăn cấm thì nàng càng quyết tâm, sau đó Phương Lan trực tiếp đi đăng kí kết hôn cùng với Trương Khôn và chuyển về ở cùng nhau.

Nghe nói mấy tháng đầu tiên hai người sống một cuộc sống khá ngọt ngào hạnh phúc, chỉ là sau đó khi gặp phải nguy cơ về kinh tế thì tật xấu của Trương Khôn bắt đầu lòi ra, tên gia hỏa này ham ăn lười lao động, cái gì cũng không muốn làm, suốt ngày chỉ mơ tưởng hão huyền sẽ giàu có sau một đêm, vừa mua xổ số vừa lô đề, cuối cùng còn dứt khoát chạy đi đánh bạc, càng tán tận lương tâm là tên gia hỏa kia vậy mà vô sỉ đến độ để Phương Lan đi làm gái ngành để nuôi hắn.

Đáng thương cho Phương Lan hối hận cũng không kịp, lúc đó phát hiện bản thân mình đã có thai, nàng sợ Trương Khôn bán mình vào nhà chứa làm gái nên đã lựa thời cơ trốn đi, chỉ là lúc này nàng không dám liên lạc với cha mẹ nữa, cũng xấu hổ không dám gọi cho Mộc Vũ, một năm sau đó Phương Lan sống rất vất vả, trong thời kì mang thai vẫn phải ra ngoài đi làm thuê để nuôi bản thân, ăn uống không đủ chất làm thai nhi phát triển không tốt, vừa sinh ra đã mắc bệnh tim bẩm sinh.

Lần này kfi thực là do Trần Tuyết ngẫu nhiên gặp nàng mới biết được tình huống của nàng, nếu không bi kịch của Phương Lan không biết sẽ còn tiếp diễn tới mức độ nào nữa.

-Tên vương bát đản Trương Khôn kia, đừng để ta nhìn thấy hắn, bằng không ta sẽ đánh cho hắn tàn phế. – Mộc Vũ phẫn hận nói.

-Mộc Mộc thân ái, hiện tại nàng thấy mình may mắn đến nhường nào chưa hả? – Đường Kim cười hì hì:

-Nàng gặp được nam nhân vừa tốt bụng vừa có trách nhiệm như ta quả thật còn may mắn hơn cả trúng số.

-Sao ngươi không nói tên đại sắc lang hoa tâm nhà ngươi khắp trốn tìm bạn gái đi. – Mộc Vũ không vui nói.

-Nàng không hiểu, điều này chứng minh ta là một người lương thiện a. – Đường Kim hùng hồn đáp:

-Ta lo lắng các nàng sẽ gặp phải nam nhân thiếu trách nhiệm sau đó gặp bi kịch giống như Phương Lan, thế nên ta đành phải ủy khuất bản thân mifnhh, vì cuộc sống hạnh phúc của các nàng mà hi sinh tấm thân này, nàng nói ta có vĩ đại, có thiện lương không hả?

Trần Tuyết nhất thời trừng mắt há mồm, tên gia hỏa này hoa tâm đến độ quanh minh chính đại còn tìm cho mình một lí lẽ hùng hồn như vậy quả thật là dị nhân.

Phương Lan thì dùng ánh mắt cổ quái nhìn Mộc Vũ, đại tỉ một mực ghét cay ghét đắng nam nhân hoa tâm của nàng sao bây giờ lại ở cùng một chỗ với một nam nhân hoa tâm vậy trời? không lẽ ghét của nào trời trao của ấy là có thật?

-Thà tin rằng trên đời này có quỷ còn hơn tin vào cái miệng của ngươi. – Mộc Vũ trừng mắt nhìn Đường Kim một cái, chỉ là nàng không thể không thừa nhận tuy rằng Đường Kim hoa tâm nhưng so với Trương Khôn thì quả thật hắn là một nam nhân cực phẩm.

-Trên đời này có lẽ là không có quỷ đâu. – Đường Kim làm bộ tiếc nuối:

-kì thực ta vẫn mong sẽ có một nữ quỷ xinh đẹp làm bạn gái, tiếc là nguyện vọng này không thể thực hiện được.

Mộc Vũ không còn lời nào để nói, Trần Tuyết với Phương Lan thì bốn mắt nhìn nhau, Đường Kim người này thật hết thuốc chữa rồi.

Cũng may là lúc này phòng bệnh lại có một hộ sĩ theo sau là một cặp mẹ con đi vào, người mẹ khoảng hơn 30 tuổi, đứa con trai thì khoảng 10 tuổi, hiển nhiên là lại có một đứa bé nữa phải nằm viện, bất quá cặp mẹ con này khá là yên tĩnh, không giống như cái nhà lúc trước kéo cả nhà tới khuếch trương thanh thế.

-Ta là Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu xinh đẹp, Hiểu Hiểu của Đường Kim…. – thanh âm vui tai lại vang lên, lại là chuông điện thoại của Đường Kim, tiếng chuông này lại lần nữa làm Mộc Vũ phải cạn lời, mới một lát mà chuông điện thoại của tên gia hỏa này lại đổi nữa, còn có Hiểu Hiểu kia cũng thật là tự luyến, còn tự luyến hơn cả Đường Kim nữa.

Đường Kim lấy điện thoại ra nhìn một cái rồi nhấc máy:

-Tâm Tĩnh, có chuyện gì thế?

-thẩm vấn Lý Ngọc Quỳnh đã có tiến triển, cô ta là thành viên hạch tâm của Hắc Võng ở Minh Hồ thị, cô ta khai ra một vài cái tên, nói đó là một vài thành viên còn sót lại ở Minh Hồ thị, ta đã liên hệ với lực lượng ở Minh Hồ thị, nửa tiếng đồng hồ trước đã bắt đầu hành động, đại bộ phận đều đã xa lưới, chỉ có một nữ nhân là không rõ tung tích. –Ninh Tâm Tĩnh nhanh chóng tường thuật lại tình hình:

-Ta gửi ảnh của nữ nhân kia cho chàng, chàng chú ý một chút.

-Được. – Đường Kim đáp.

-vậy ta cúp máy đây ảnh sẽ gửi tới ngay bây giờ. – Ninh Tâm Tĩnh dứt lời liền cúp máy, một giây sau Đường Kim nhận được một tấm ảnh, vừa nhìn một cái Đường Kim liền cảm thấy khá là quái dị, trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp đến vậy sao?

Hắn cất điện thoại đi, cái gì cũng không nói, lúc này một bác sĩ tiến vào khám cho bé trai vừa nhập viện, mười mấy phút sau Kiều An An tiến vào, chuẩn bị tiêm cho bé trai này.

Tất cả mọi việc nhìn rất bình thường, không có gì đáng ngờ, nhưng ngay lúc mũi tiêm của Kiều An An chuẩn bị cắm vào tay đứa nhỏ kia thì biến cố đột nhiên phát sinh.

Một cái tay khác của tiểu nam hài đột nhiên xuất hiện một cây bút, cây bút kia quỷ dị phát ra một đạo bạch quang, bạch quang lấp lánh bắn ra, bay thẳng về phía cổ họng Kiều An An.

Chương: Làm việc nghĩa không lưu danh

Tiểu nam hài nhìn như suy nhược kia đột nhiên trở nên sinh long hoạt hổ, hóa thân thành một sát thủ cùng hung cực ác, trong mắt hắn lấp lóe vẻ bạo ngược tàn nhẫn đến khó tin, tựa hồ như rất vui vẻ khi nhìn thấy một mỹ nữ xinh đẹp như tiên chuẩn bị hương tiêu ngọc vẫn, một cỗ sát khí ẩn tàng trong người hắn ào ào tuôn ra ngoài.

Rõ ràng là tên sát thủ nhìn như đứa trẻ mười tuổi kia nắm bắt thời cơ rất tốt, nếu như Kiều An An là người bình thường thì lần này nàng sẽ phải chết chắc, cho dù nàng có là cao thủ cổ võ thì kết quả sợ rằng vẫn là không tránh khỏi một kiếp, bất quá Kiều An An thân làm một cao thủ Kim Đan kì, lần ám sát này chủ định sẽ không thành công.

Cho dù sự việc xảy ra rất bất ngờ, Kiều An An cũng hoàn toàn không có tâm lí chuẩn bị, nàng cũng không phải là không nghĩ tới sẽ có bệnh nhân hạ thủ với mình, nhưng bệnh nhân là một tiểu nam hài thì nàng hoàn toàn không ngờ được, bất quá đối mặt với nguy hiểm nàng vẫn có thể phản ứng được.

Trên mặt tên sát thủ lúc này đang lộ ra nụ cười tàn nhẫn, nhìn bề ngoài hắn mới chỉ mười tuổi nhưng trên thực tế hắn lại không phải trẻ con, hắn là một người lùn, hơn nữa hắn rất thích việc nhìn những mỹ nữ xinh đẹp như hoa điêu linh vẫn lạc trong tay hắn, điều này giúp thỏa mãn thú tính trong lòng hắn.

Nhưng mà hắn đã cười quá sớm, hắn còn đang tưởng tượng ra khung cảnh thê mĩ kia thì Kiều An An đột nhiên hóa thân thành một tiên nữ chân chính, ngay vào thời khắc mấu chốt động dụng lực lượng của tiên nữ, chớp mắt đã biến mất tại chỗ, lần ám sát tưởng chừng như không thể thất bại này tuyệt nhiên đã thất bại.

Sát thủ lùn nhất thời đại nộ, hung hăng từ trên giường bật dậy, chỉ tiếng là thân thể hắn vừa nhảy lên được một nửa thì trước mắt hắn đã có một đạo chưởng phong lăng không bay tới đánh trúng đầu hắn, hắn chỉ kịp cảm thấy mọi thứ trở nên mơ hồ rồi ngất đi.

-An An tỷ cẩn thận. – Mộc Vũ thất thanh kinh hô.

Mộc Vũ không có nhìn rõ hành động của tên sát thủ lùn kia, nhưng khi klaa vừa lắc mình tránh sang một bên thì nàng liền nhìn thấy nữ nhân giả làm mẹ của tên sát thủ kia bắt đầu hành động, nữ nhân này vẫn luôn đứng phía sau Kiều An An, khi nàng vừa mới lùi về trước mặt ả, ả đột nhiên từ trong ngực móc ra một khẩu súng hết sức tinh xảo, nhằm thẳng vào Kiều An An bóp cò.

Pằng’’! – tiếng súng vang lên.

ựa! – một tiếng hét thảm cũng vang lên nhưng là phát ra từ miệng nữ nhân kia khẩu súng ngăn rơi xuống đất, bàn tay nữ nhân kia bầy nhầy đầy máu tươi, vừa rồi viên đạn đã phát nổ ngay trong khẩu súng.

-Đang đợi ngươi động thủ đấy! – Đường Kim hừ lạnh một tiếng, lắc mình tới bên cạnh nữ nhân kia, tát một cái làm ả ngất đi, ả chính là nữ nhân trong ảnh lúc này Ninh Tâm Tĩnh gửi cho Đường Kim, lúc đó Đường Kim cảm thấy mọi việc thật là trùng hợp, tên sát thủ kia lại vào đúng phòng này.

Tên sát thủ lùn đánh lén kì thực cũng không nằm ngoài dự liệu của Đường Kim, hắn sớm đã phát hiện ra đứa bé vừa vào phòng không bình thường, cho dù sát khí trên người đã được ẩn tàng rất kĩ nhưng vẫn bị Đường Kim phát giác, sở dĩ Đường Kim không động thủ trước là vì muốn xem còn sát thủ khác hay không mà thôi.

-Không có bom. – Đường Kim đánh ngất cặp mẹ con giả kia đồng thời dò xét trong người hai người này một lượt, chỉ bất quá lần này hắn không có phát hiện quả bom mini nào, xem ra số lượng bom này ở Hắc Võng cũng có hạn, không phải tùy tiện có thể để cho sát thủ mang theo bên người.

-Thất tiên nữ, ta đưa hai người này đi trước. – Đường Kim cũng không lãng phí thời gain, trực tiếp nhấc hai tên sát thủ lên, phóng ra khỏi cửa sau đó mới thuấn di trở về Ninh Sơn.

Giao hai tên sát thủ cho Ninh Tâm Tĩnh, để nàng tiếp tục thẩm vấn xong hắn mới trở lại bệnh viện.

Trong phòng bệnh, sắc mặt Mộc Vũ có chút bất thường, Trần Tuyết và Phương Lan đều sợ tái mặt, Phương Lan càng là nhịn không được dò hỏi:

-Mộc Vũ, vừa rồi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Đó… đó là sát thủ sao?

-Không sao, chỉ là một lần diễn tập mà thôi. – Đường Kim bước vào phòng, tùy tiện tìm một lí do lấp liếm sự việc.

-Diễn tập? – Trần Tuyết nhịn không được tiếp lời:

-Diễn tập gì vậy?

-Diễn tập chống khủng bố. – Đường Kim tùy tiện bịa.

-Cái đó, Đường Kim , cậu rốt cuộc là ai vậy? – Trần Tuyết tò mò hỏi.

-Cô có đọc tiểu thuyết trên banlong không? – Đường Kim nghiêm trang hỏi.

-Có chứ, sao thế? – Trần Tuyết càng thêm hiếu kì.

-Vậy cô biết Long Tổ không? – Đường Kim lại hỏi.

-Biết a, đó là tổ chức đặc công mạnh nhất Hoa Hạ phải không? – Trần Tuyết có chút kích động.

-Ta chính là đặc công của Long Tổ, hiện tại cô đã biết ta lợi hại thế nào chưa? – Đường Kim làm bộ đắc ý nói.

-Lợi hại, rất lợi hại! – Trần Tuyết lập tức gật đầu, bất quá sau đó lại có chút hoài nghi:

-Nhưng mà thân phận của cậu không phải cần bảo mật sao?

-Đúng đấy, cần bảo mật, cho nên cô ngàn vạn lần đừng nói với người khác, bên ngoài ta chỉ là một sinh viên đại học bình thường, trên thực tế thì những phần tử khủng bố ở thành phố này đều là do ta giải quyết, bất quá chuyện này cô không được nói với người khác đâu đấy. – Đường Kim làm bộ nghiêm trang nói, ai cũng không nhìn ra được là hắn đang bịa, dứt lời còn không quên cảm khái:

-Làm việc nghĩa không để lại danh tính, xong việc phất y mà đi, ẩn tàng trong giang hồ, ta thật là vĩ đại!

-Phụt! – Kiều An An ở một bên cuối cũng cũng không nhịn được nữa mà bật cười:

-Lão công, ta đi làm việc đây.

Kiều An An rời đi, nàng cần phải xử lí chuyện 6 người nhà kia lúc sáng, đương nhiên nàng cũng sẽ không trực tiếp ra mặt mà để cho nhị ca của nàng giải quyết, nàng chỉ cần một cuộc điện thoại là được.

Mà Đường Kim thì lúc này đang nhìn Mộc Vũ cười hì hì hỏi:

-Mộc Mộc thân ái, hiện tại nàng đã biết thân phận của ta rồi, có cảm thấy ta vĩ đại không? Có phải rất sùng bái ta không? Ta tin nàng nhất định là có, hiện tại nàng muốn lấy thân báo đáp ngay lập tức không ta? Bất quá ta là nam nhân luôn giữ tiết khí, cho nên đừng có tự nhào vào lòng ta nha, nếu không ta khẳng định sẽ cự tuyệt đó.

Mộc Vũ trừng mắt nhìn Đường Kim, nàng mới không thèm tin mấy lời ma quỷ này của hắn, cái gì mà đặc công Long Tổ? tên gia hỏa này lừa người cũng không chuyên nghiệp tí nào, cư nhiên lấy tên trong truyện ra để chém gió.

Cũng may là lúc này chuông điện thoại của Đường Kim lại vang lên làm hắn không tiếp tục nói nhăng nói cuội nữa, bất quá lần này người gọi tới cư nhiên lại là Trương Tiểu Bàn.

Bấm nhấc máy, Đường Kim thuận miệng hỏi:

-Trương Tiểu Bàn, cậu lại đi chơi gái xong bị bắt vào cục cảnh sát rồi à?

-Anh bạn, lần đó ta còn chưa có sơ múi được gì mà? – đầu dây bên kia Trương Tiểu Bàn thiếu chút thì phát khóc:

-Còn có, anh bạn, cậu nói đúng rồi đấy, lần này ta cũng đang ở trong cục cảnh sát.

Chương 1129: Muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu

-Cậu thật là lại bị cảnh sát bắt sao? – Đường Kim có chút cạn lời, hắn chỉ tùy tiện nói mà thôi, ai ngờ lại trúng.

-À, không phải bị bắt, bất quá anh bạn à, lần này lại phải nhờ cậu giúp nữa rồi, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn mất. – ngữ khí của Trương Tiểu Bàn đầy vẻ buồn bực;

-Anh bạn, cậu có tiền không? Có thể cho ta vay một khoản được chứ? Ách, là một khoản lớn.

-Bao nhiêu? – Đường Kim tùy ý hỏi, hắn đúng là không thiếu tiền, những năm nay ngoại trừ tán gái ra thì hắn căn bản không có kết giao bạn bè nào là nam nhân, Trương Tiểu Bàn có thể miễn cưỡng coi như là một nửa huynh đệ của hắn, cho Trương Tiểu Bàn mượn chút tiền cũng không thành vấn đề.

-Cái đó… 200 vạn có được không? – Trương Tiểu Bàn rụt rè hỏi, dứt lời lại bổ sung:

-ách, thạt ra thì 190 vạn cũng được, chỗ ta vẫn còn 10 vạn.

-200 vạn? – Đường Kim có chút kinhngạc:

-Trương Tiểu Bàn, cậu nợ người ta nhiều tiền như thế sao? không đúng a, với năng lực của cậu làm sao mà nợ nhiều thế được?

Thời buổi bây giờ kiếm tiền là một năng lực, nợ tiền cũng là một loại năng lực, người không có tiền muốn vay được mấy trăm vạn cũng không phải là một chuyện dễ dàng, vởi vì thông thường bọn họ sẽ không thể tiếp xúc với tầng thứ giao dịch cao như thế, cũng không có cách nào một lần vay được nhiều tiền như thế, chính vì vậy đối với Đường Kim thì 200 vạn không tính là gì nhưng hắn lại cảm thấy khó hiểu vì Trương Tiểu Bàn tại sao lại cần nhiều tiền như thế.

-Anh bạn, cậu biết ta thi vào đại học Công nghệ Minh Hồ rồi chứ? – Trương Tiểu Bàn hữu khí vô lực hỏi.

-Biết, cậu vốn định thi vào đại học sư phạm Thiên Nam nhưng mà điểm không đủ đỗ. – Đường Kim đáp.

Vương Cầm học ở đại học sư phạm Thiên Nam, Trương Tiểu Bàn cũng muốn thi vào đó để được ở cạnh nàng, nhưng vấn đề là điểm đầu vào của đại học sư phạm Thiên Nam khá cao, điểm thi đại học của Trương Tiểu Bàn lại không ra làm sao, thế là hắn chỉ đành chọn nguyện vọng vào trường đại học công nghệ Minh Hồ mà thôi, bởi vì đại học công nghệ Minh Hồ ở ngay gần trường đại học sư phạm Thiên Nam, đều nằm trong làng đại học.

-Ta và Vương Cầm tết trung thu có về nhà, bất quá hôm qua đã trở lại rồi, chúng ta thuê một căn phòng, định chính thức chuyển về ở cùng nhau, hôm nay chúng ta cùng đi siêu thị mua một vài đồ chuẩn bị nấu ăn, trong đó có một con dao. – Trương Tiểu Bàn giải thích:

-Sau đó thì chính con dao kia gây ra chuyện.

-Cậu chém chết người à? – Đường Kim hời hợt hỏi.

-Ta nói anh bạn này, cậu đừng dọa ta chứ, nếu như ta thật chém chết người thì làm gì còn gọi điện được cho cậu? – Trương Tiểu Bàn bất lực nói:

-Bất quá nói ra thì tuy không chém chết người nhưng ta chém chết một con chó, một con chó đáng giá 200 vạn, mẹ nó, hiện tại ta còn mong mình chém chết người hơn là con chó này, con bà nó, con chó rách còn đáng tiền hơn mạng người, cái gì mà chó Ngao Tây Tạng, ta cũng không biết là thật hay giả, nếu là thật thì đúng là trâu bò cmnr, đến cả ngao Tây tạng cũng chém chết được.

Đầu dây bên kia Trương Tiểu Bàn có chút phẫn nộ bất bình, ngừng một chút mới nói tiếp:

-Anh bạn, trước tiên không nói cái này nữa, cậu có thể giúp ta lần này không? Hiện tại ta không đi được, Vương Cầm cũng đang ở đây, ta không sợ mình chịu thiệt thòi nhưng ta sợ Vương Cầm chịu thiệt thòi a, cậu không cho mượn tiền cũng được, trước tiên giúp ta cứu Vương Cầm ra đã.

-Cậu đang ở cục cảnh sát nào thế? – Đường Kim hỏi.

-Đại đội trị an Minh Hồ tân khu, anh bạn mau tới đi, ta nhờ cả vào cậu đấy. – Trương Tiểu Bàn vội vàng nói.

-Được rồi, ta tới bây giờ đây. – thật ra thì Đường Kim cũng không thích cứ ngồi mãi trong bệnh viện thế này, hơn nữa biểu hiện lúc trước của Kiều An An cũng làm hắn yên tâm hơn không ít, lại thêm lực lượng của Hắc Võng ở Minh Hồ thị cơ bản đã bị hắn tóm gọn, hắn tin hiện tại Hắc Võng không còn cách nào để tập kích Kiều An An nữa, hay nói cách khác là hiện tại hắn cũng không cần thiết phải ở lại bệnh viện, nếu đã không còn việc gì nữa thì đi giúp Trương Tiểu Bàn cũng được.

Cất điện thoại đi, Đường Kim đứng dậy:

-Mộc Mộc, chúng ta phải đi rồi.

-Nhưng mà việc của Phương Lan vẫn chưa xong mà. – Mộc Vũ có chút không tình nguyện.

-Nàng không đi với ta nếu có xảy ra chuyện gì cũng đừng trách ta nha. – Đường Kim lười biếng nói.

Đường Kim cũng không phải là bắt buộc Mộc Vũ phải đi theo hắn, vấn đề là nàng không có năng lực như Kiều An An, tùy tiện một lần tập kích cũng có thể làm nàng hương tiêu ngọc vẫn, nếu như nàng không đi theo hắn thì không biết lúc nào sẽ bị Hắc Võng đánh lén mất.

-Được thôi. – Mộc Vũ có chút bất đắc dĩ;

-Phương Lan, có việc gì cứ gọi điện cho mình, mình nhất định sẽ giúp cậu.

Nghĩ một lát, Mộc Vũ lại kéo kéo áo Đường Kim, nhỏ giọng nói:

-Êi, trên người ngươi có tiền không?

-Có. –Đường Kim thuận miệng đáp.

-Đưa ta đi. – Mộc Vũ vội nói.

Đường Kim thò tay vào túi móc một hồi, sau đó đưa cho Mộc Vũ một đồng xu 5 hào.

Mộc Vũ nhất thời tức gần chết:

- Chỉ có 5 hào?

-5 hào không phải là tiền à? – Đường Kim tỏ vẻ vô tội.

-NÀY, đừng đùa nữa, Phương Lan hiện tại rất cần tiền, nhưng trên người ta chỉ có mấy trăm tệ, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu tiền? - Mộc Vũ suýt nữa thì tan vỡ, tên gia hỏa này thật là làm người ta tức chết, 5 hào tuy cũng là tiền nhưng chẳng mua nổi cái kẹo cao su nữa.

-Mộc Mộc, nàng muốn tiền thì cứ nói thẳng a, nói đi, muốn bao nhiêu? – Đường Kim hời hợt hỏi.

-Ngươi có bao nhiêu? – Mộc Vũ buồn bực hỏi lại.

-Nàng muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu. – Đường Kim tùy ý đáp.

Mộc Vũ nhất thời tức khí:

-Ta muốn 100 vạn ngươi cũng có hả/

-Có! – Đường Kim đột nhiên lôi ra một đống tiền làm Mộc Vũ bị dọa cho giật nảy mình.-a… nhiều tiền quá! – Trần Tuyết ở một bên cũng nhịn không được kinh hô, thời đại bây giờ 100 vạn thật ra cũng không phải là quá nhiều, nhưng 100 vạn tiền mặt xếp thành đống thì lại nhìn rất kinh người. ( mỗi tờ tối đa 100 tệ, 100 vạn là 10000 tờ tiền)

-Ngươi …ngươi… -Mộc Vũ nhất thời dùng ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng nhìn Đường Kim, trong lòng thì vô cùng khó hiểu, không biết tên gia hỏa này giấu tiền ở đâu mà nhiều vậy, nhìn trên người hắn không giống như có thể nhét hết được 100 vạn này a.

-Mộc Mộc, mau cầm lấy đi, số tiền này ta cầm trên tay cũng rất mệt đó. – Đường Kim giục.

-ngươi cố ý có phải không? Ta làm gì cần nhiều tiền như thế? Đưa ta một vạn là được rồi. – Mộc Vũ buồn bực nói, tên gia hỏa này cũng không phải kẻ ngốc, chẳng lẽ không biết vừa rồi nàng chỉ nói đùa thôi sao/

-Ờ Được, vậy thì đưa nàng 1 vạn. - đống tiền trên tay Đường Kim đột nhiên biến mất, chỉ còn lại vừa đúng 1 vạn.

Mộc Vũ, Trần Tuyết và Phương Lan đều ngẩn ra, lẽ nào Đường Kim biết làm ảo thuật sao?

Tuy rằng cảm thấy nghi hoặc nhưng Mộc Vũ cũng không hỏi nhiều, cầm tiền đưa cho Phương Lan nói:

-Phương Lan, tiền coi như mình cho cậu mượn, cậu đừng cự tuyệt, sao này có tiền lại trả mình, ngoài ra nếu như con bạn cần tiền phẫu thuật thì cứ gọi điện cho mình.

Phương Lan hơi chần chừ một chút nhưng cuối cùng vẫn nhận tiền, hiện tại nàng thực sự rất cần số tiền này.

-Được rồi, Mộc Mộc thân ái, chúng ta về nhà đi ngủ kiếm đứa con thôi, người ta đều đã có con trai rồi, nàng lẽ nào không cảm thấy chút áp lực nào sao? – Đường Kim vừa nói vừa kéo Mộc Vũ ra khỏi bệnh viện, chỉ là lời này của hắn làm Mộc Vũ tức đến bốc hỏa, ai thèm sinh con cho hắn chứ?

Bình Luận (0)
Comment