- Kích thích, cuộc so tài này thật kích thích.
Âm thanh tán dương của các nam sinh ngày càng lớn, đây là cuộc so tài mà nam sinh thích nhất a.
Hơn ba trăm người khiêu chiến Đường Kim đều hưng phấn, có thằng còn xịt máu mũi. Nhưng khi bọn hắn nhìn theo tay Đường Kim chỉ thì bắt đầu cảm thấy có gì là lạ.
- Đường Kim mày nói mỹ nữ nào?
- Mày nói là mỹ nữ tóc bạc đi chân trần kia ư?
- Đê Ka Mờ mỹ nữ chân trần có tám bảo tiêu ư.
…
Mọi người sôi nổi hỏi, Trương Tiểu Bàn nhịn không được nữa cũng hỏi một câu:
- Đường Kim cậu nói là cô gái xinh đẹp tóc bạc kia hả?
-Đúng là cô gái đó.
Giọng nói của Đường Kim vẫn truyền vào tai mọi người, trong giây lát ánh mắt mọi người đều tập trung vào Tống Oánh.
Tống Oánh như cũ đứng ở vị trí không xa, tám tên thanh niên tóc húi cua vây quanh nàng, cùng nàng duy trì khoảng cách nhất định, đối mặt với mấy ngàn người nhìn chằm chằm mặt mà nàng không có chút biến hóa, Cao Thăng một mực quan sát nàng, hắn cảm thấy thật buồn bực, lão Đại xinh đẹp của Thiên Hạt bang tới đây có mục đích gì?
Mấy thằng nam sinh nhìn thấy Tống Oánh đều chảy nước miếng, còn cả ngàn nữ sinh thì ghen tị xen lẫn hâm mộ, trên đời lại có cô gái vừa xinh đẹp lại gợi cảm như vậy? Đúng là yêu tinh a!
Cũng may lúc nãy Tống Oánh bước vào mọi người đều đã nhìn thấy nên cũng không có gì quá là ngạc nhiên. Dĩ nhiên là trừ mấy người đến sau.
Hàn Tuyết Nhu nhìn Đường Kim, ngoại trừ nhìn Đường Kim nàng còn nhìn Tần Thủy Dao, phải biết rằng mục đích của nàng tới đây là đánh bại Tần Thủy Dao - đối thủ duy nhất của nàng, đến lúc nhìn Tống Oánh nàng có chút không bình tĩnh được. Người này bất luận là dung mạo hay dáng người đều không kém nàng, cách ăn mặc, còn mái tóc màu bạc, chân ngọc trần trụi, quả thực so với nàng mặc một đồ bó sát càng hấp dẫn người nhìn hơn a.
Ngay cả Tần Khinh Vũ trên khán đài, trên mặt cũng có chút kinh ngạc lầm bầm nói một câu:
- Ninh Sơn khi nào có một cô gái như vậy? Mình không có đạo lý nào không biết a.
- Người nọ có chút quen mắt a.
Tần Thủy Dao đột nhiên lôi kéo Tiểu Đậu Nha:
- Em xem tên bảo tiêu kế bên nữ nhân đó có phải Tiếu Phì Dương mà chúng ta đã gặp qua? Lúc đó hắn mang đến một đám người, những tên đó gọi hắn là Thất ca.
- Giống, thật sự là hắn a.
Tiểu Đậu Nha nhìn kỹ sau đó gật đầu nói:
- Bất quá cách quá xa có chút nhìn không rõ.
- Kỳ quái, người kia tựa hồ quen tên khốn Đường Kim, hơn nữa còn rất sợ hắn.
Tần Thủy Dao lầu bầu sau đó đưa ra kết luận:
- Có âm mưu!
Trên sân, giọng nói của Trương Tiểu Bàn thông qua loa truyền ra:
- Đường Kim đưa ra một loại phương pháp khiêu chiến mới, mà mọi người đều đã nghe thấy, bây giờ ở hướng đông nam sân vân động có một tuyệt sắc mỹ nữ, chỉ cần ai dám sờ ngực nàng, liền thắng, bên cạnh mỹ nữ bảo tiêu như mây, ai có dũng khí tiến lên làm dũng sĩ chân chính đây? Chúng ta mỏi mắt mong chờ!
Mấy trăm người nhìn về Tống Oánh, nhưng lại không có can đảm đi, nhìn xem nàng có tám bảo tiêu to cao đen hôi, bảo đi sờ ngực cô gái đó không phải muốn ăn đòn sao?
- Có ai dám đi không?
Đường Kim hô một câu:
- Nếu không ai dám đi thì nhóm các cậu thua a.
Mấy trăm học sinh ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta đột nhiên có một nam sinh giơ tay nói:
- Để tao đi.
- Ồ, vậy cậu đi đi
Đường Kim tùy ý phất tay.
Tên nam sinh này cắn răng một cái, liền chạy tới chỗ Tống Oánh, vừa chạy hắn vừa hét lớn:
- Mỹ nữ cho tôi sờ một cái đi... A aaaa, đau quá đại ca nhẹ tay tôi không dám nữa a.
Thằng ngu này còn chưa kịp đến gần Tống Oánh, đã bị Tiểu Thất, Tiểu Bát xông lại đánh điên cuồng, sau đó hắn phải van xin quỳ lạy các kiểu.
- Lão Thất, Bát dừng tay!
Cao Thăng vội vàng hét lớn.
-Cút
Tiểu Thất, Tiểu Bát ngừng tay quát tên nam sinh.
Tên nam sinh nằm trên mặt đất đứng dậy che mặt, trực tiếp chạy ra khỏi sân vận động, không còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa.
- Mỹ nữ thật hung dữ.
Một đám người cảm khái, muốn sờ được ngực mỹ nữ thật là không dễ dàng.
- Dũng sĩ thứ nhất đã lừng lẫy hy sinh, còn dũng sĩ nào muốn thử?
Trương Tiểu Bàn lại hô to
Mấy trăm người nhìn nhau, đã có vết xe đổ, nếu nói lúc nãy còn có người ôm lòng may mắn thì bây giờ không còn ai ảo tưởng nữa. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Không ai dám lên thì tôi thắng.
Đường Kim phất tay.
- Các cậu cũng có thể rời sân.
- Đường Kim sao mày không đi sờ thử?
Có người nhịn không được nói.
Mà lời này lập tức khiến vô số người phản ứng.
- Đúng vậy, Đường Kim sao mày không đi sờ thử?
- Mày không sờ làm sao tính là bọn tao thua được ?
- Trừ phi mày dám sờ vào ngực cô gái kia, nếu không bọn tao không chịu thua.
- Muốn cho bọn tao thua tâm phục khẩu phục thì mày phải đi sờ ngực nàng.
…
Trên khán đài cũng có rất nhiều người nói.
- Đường Kim mày có dũng khí thì phải đi sờ.
- Nhanh lên bằng không cho bọn họ cùng đi ăn cơm với Tần Thủy Dao.
- Lên đi không lên chính là thằng hèn nhát.
…
Mấy ngàn ánh mắt nhìn Đường Kim, đều đang đợi hắn hành động.
- Được.
Đường Kim uể oải trả lời:
- Các cậu đã muốn thua tâm phục khẩu phục, tôi đây liền cho các cậu tâm phục khẩu phục.
Duỗi lưng một cái, Đường Kim không chút hoang mang đi tới chỗ Tống Oánh, miệng không nhanh không chậm nói:
- Dũng sĩ chân chính là có gan đối mặt với nhân sinh ảm đạm, có gan nhìn thẳng vào máu tươi đầm đìa, còn dám…
Dừng lại một chút Đường Kim mới nói ra lời này:
- Tôi sẽ sờ ngực mỹ nữ cho các cậu coi.
- Đường Kim cậu thực ngưu!
Trương Tiểu Bàn duỗi thẳng ngón cái với Đường Kim, sau đó cầm loa hét lớn:
- Dũng sĩ oai vệ khí phách hiên ngang tiến tới, nơi xa xa có cô nương mỹ lệ…
Mấy ngàn ánh mắt theo dõi bước chân của Đường Kim. Khi Đường Kim đi đến gần mấy tên bảo tiêu thì có người chờ mong rằng Đường Kim sẽ bị ăn đòn. Nhưng mà bọn hắn lại thất vọng vì những bảo tiêu kia không ngăn cản Đường Kim, tùy ý để Đường Kim bước tới trước mặt mỹ nữ tóc bạc.
- Không có thiên lý a, chẳng lẽ tiểu tử này thật sự đập chai hơn chúng ta?
Một đám nam sinh hận không thể lấy gương để soi mặt mình.
Mà Đường Kim đã dừng bước hướng Tống Oánh cười sáng lạn:
- Người đẹp, có thể cho tôi mượn bộ ngực một chút được không?
- Không được!
Giọng nói của Tống Oánh lập tức truyền vao tai mọi người.
Bốn phía nhất thời hoan hô, con hàng Đường Kim này rốt cuộc thua rồi.