- Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?
Tần Thủy Dao ngẩn ra
- Bên ngoài đang mưa to thế, có chuyện gì mà phải vội vã vậy?
- Công ty xảy ra chút chuyện nhỏ, mẹ phải đi đến xử lý ngay.
Tần Khinh Vũ nở nụ cười thản nhiên
- Dao Dao, đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu, mẹ sẽ về nhanh thôi mà.
Nói đến đây, Tần Khinh Vũ nhìn về phía Đường Kim, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút áy náy:
- Đường Kim, vốn muốn chuẩn bị một bữa cơm cho cậu nhưng chắc là phải hẹn lần sau rồi.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, kỳ thật chúng ta cũng có thể đi ăn cơm tiệm cũng được mà.
Đường Kim mở trừng hai mắt.
- Nếu không chúng ta cùng đến công ty với tỷ rồi cùng đi ăn cơm?
- Đúng vậy, đúng vậy, mẹ, cho chúng con đi cùng đi!
Tần Thủy Dao lập tức gật đầu.
Tuy rằng Tần Khinh Vũ nói không có việc gì, nhưng Tần Thủy Dao vẫn có chút lo lắng, nếu là trước hôm nay nàng chắc là sẽ không lo lắng bởi vì trong ḷòng nàng mẹ quả thực là không gì là không làm được, nhưng cuộc nói chuyện nửa giờ trước trên xe khiến cho Tần Thủy Dao hiểu rõ rất nhiều chuyện cũng khiến cho nàng bắt đầu lo lắng cho an toàn hai mẹ con.
Mặc dù nhìn qua Tần Khinh Vũ rất trấn định nhưng Tần Thủy Dao rất rõ ràng, hiện ở bên ngoài trời mưa to mà Tần Khinh Vũ vẫn muốn đi ra ngoài thì chuyện kia chắc chắn là vô cùng trọng yếu, nàng biết Tần Khinh Vũ đã chuẩn bị bữa cơm này cả mấy ngày, không thể vì chuyện nhỏ ở công ty mà bỏ dở được.
Nhìn thấy Tần Thủy Dao có chút bận tâm, lại nhìn Đường Kim ở bên, Tần Khinh Vũ do dự một chút sau đó gật gật đầu tươi cười:
- Được rồi, chúng ta cùng đi.
************
Mấy phút đồng hồ sau, một chiếc Audi Q7 chạy nhanh ra khỏi biệt thự Tần gia, Tần Khinh Vũ có hai chiếc xe, một chiếc là Porsche bất quá chiếc xe kia chỉ có thể ngồi hai người cho nên lúc này đi chiếc Audi.
- Mẹ đi nhầm đường rồi, đây không phải đường đến công ty a!
Sau một ngã tư, Tần Thủy Dao không nhịn được nói.
- Đồ ngốc Khinh Vũ tỷ tỷ không nói nhất định phải đến công ty.
Đường Kim tiếp lời.
- Cậu mới ngốc ấy!
Tần Thủy Dao trừng mắt lườm Đường Kim.
Nghe hai người tranh căi, khóe miệng Tần Khinh Vũ lộ ra một tia tươi cười thản nhiên:
- Dao Dao, kỳ thật Đường Kim không sai, chúng ta phải đến bệnh viện trung tâm đã rồi mới tới công ty.
- Nghe thấy không? Tôi nói cô ngu ngốc đâu có sai.
Đường Kim lập tức nói thêm.
Tần Thủy Dao lại trừng mắt, sau đó không hề để ý đến hắn, tiếp tục hỏi:
- Mẹ, tại sao phải đến bệnh viện a? Trong công ti có người bị bệnh sao?
- Có một người khách phải nhập viện.
Tần Khinh Vũ mơ hồ có chút lo âu.
- Thế sao lại phải nhập viện ạ?
Tần Thủy Dao nhịn không được tiếp tục hỏi.
- Đồ ngốc, cô hỏi thật nhiều a!
Đường Kim cũng nhịn không được nữa.
- Ai cần cậu lo!
Tần Thủy Dao lại trợn mắt lên nhưng cũng không hỏi thêm nữa.
Chừng mười phút sau, Tần Khinh Vũ lái Audi vào bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Sơn, chỗ này kỳ thật Đường Kim đă tới qua một lần là bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Sơn nên hầu như mỗi ngày đều kín chỗ, hôm nay mặc dù trời mưa to nhưng trong bệnh viện vẫn kín người xếp hàng.
Mới vừa đi vào đại sảnh, một cô gái tóc ngắn mặc đồ công sở đã chạy ra đón
Cô gái tóc ngắn này chừng ba mươi tuổi, tuy rằng không xinh đẹp cao quý bằng Tần Khinh Vũ, nhưng nhan sắc cũng không tầm thường, lúc này vẻ mặt nàng lộ rõ vẻ lo lắng:
- Tần tổng, ngài đă tới! Liễu Nguyệt không chịu điều trị chỉ muốn gặp ngài. Bác sĩ nói cô ấy phải điều trị ngay nhưng cô ấy không chịu phối hợp nhất quyết chờ ngài đến, ngài nhanh qua đi.
- Mau đưa tôi đi!
Tần Khinh Vũ tuy rằng lo lắng nhưng cũng không hoảng loạn
- Trừ Liễu Nguyệt ra, khách nhân khác như thế nào?
- Không có, chỉ có mỗi cô ta thôi, theo nguyên tắc là không thể xảy ra, cô ấy chỉ bôi kem dưỡng da như mọi ngày, trước kia đều không có chuyện gì.
Cô gái tóc ngắn vừa đi vừa nói.
- Bây giờ không phải là lúc truy cứu nguyên nhân.
Tần Khinh Vũ thản nhiên nói.
- Dạ, Tần tổng, tôi chỉ phải..
Cô gái còn muốn giải thích.
- Chuyện này lúc khác hăy nói, đi nhanh đi.
Tần Khinh Vũ cắt đứt tóc ngắn nữ tử trong lời nói. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Hiểu rồi, Tần tổng.
Cô gái tóc ngắn không nói thêm nữa mà bắt đầu bước nhanh hơn.
Mấy phút sau, mọi người đã đi tới một gian phòng bệnh ở tầng bốn, chưa bước vào nhưng đã nghe tiếng có chút điên cuồng của một nữ nhân:
- Đừng, đừng chạm vào tôi, tôi không muốn tiêm... Đi ra ngoài, đều đi ra ngoài hết cho tôi!
Cô gái này cũng chỉ tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt cực kì xinh đẹp nhưng làn da vốn trắng nõn nà bây giờ nổi đầy chấm đỏ, công với mái tóc bù xù làm cho nàng thêm vài phần đáng sợ.
Nhìn thấy Tần Khinh Vũ bước vào cửa, cô gái nổi điên mừng rỡ:
- Tần tỷ, tỷ đến rồi, mau giúp em với, em không thể để mất đứa bé được, tỷ hiểu mà!
Nói xong, cô gái này lại khóc òa lên.
- Liễu Nguyệt, tỷ hiểu mà, em đừng kích động.
Tần Khinh Vũ bước nhanh đi đến giường bệnh ôn nhu an ủi Liễu Nguyệt một câu, sau đó nhìn bác sĩ bên cạnh.
- Cao chủ nhiệm, tình huống thế nào?
- Bước đầu chẩn đoán là trúng độc, nhưng cụ thể là loại độc gì thì còn cần xét nghiệm nhưng bây giờ chúng ta có thể tiến hành truyền dịch để ổn định tình huống của bệnh nhân, cố gắng tránh tình trạng của chuyển biến xấu đi, chờ xét nghiệm rõ kết quả, rồi tiến hành trị liệu.
Vị Cao chủ nhiệm này hiển nhiên nhận thức Tần Khinh Vũ, cuối cùng hắn còn nói thêm một câu.
- Tần tổng, bệnh nhân mang bầu hơn năm tháng, nàng muốn chúng ta hứa phải giữ được đứa bé mới điều trị mà chúng tôi thì không thể nói trước được điều gì.
- Khả năng giữ đứa trẻ lại được bao nhiêu?
Tần Khinh Vũ hỏi.
- Chưa tới một thành.
Cao chủ nhiệm thở dài.
- Hơn nữa, cho dù giữ được, e rằng đứa bé sẽ bị ảnh hưởng của độc tố, sau ày cũng sẽ có vấn đề. Nhưng mà không trị liệu thì độc tố ngấm vào thai nhi thì khi đó thần tiên cũng không cứu được…
Sắc mặt Tần Khinh Vũ trở nên ngưng trọng dị thường, người khác không biết, nhưng nàng và Liễu Nguyệt đều rất rõ ràng, đứa bé này không được phép xảy ra chuyện gì a!
- Tần tổng, các vị mau làm quyết định đi, tình trạng của cô ấy đang ở chuyển biến xấu, độc tố có lẽ đă ở ảnh hưởng của thần trí nàng, nếu không trị liệu, chỉ sợ thật sự không còn kịp rồi.
Cao chủ nhiệm lại thúc giục.
Ngay tại khi Tần Khinh Vũ không biết nên làm thế nào cho phải, bên cạnh vang lên giọng nói của Đường Kim:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, để cho em thử xem!