- Ngày nào tôi cũng sẽ ôm cô một cái.
Đường Kim tỏ đứng đắn, nhưng hai tay của hắn không đứng đắn chút nào, một tay của hắn thì ôm eo Tống Oánh, còn một tay thì đã mò xuống kiều đồn co dãn kinh người kia vuốt ve, lòng bàn tay hắn đang truyền tới một cảm giác rất tuyệt vời, làm cho miệng lưỡi hắn có chút khô khốc.
- Một lần ôm ấp, một lần vuốt ve, với tôi mà nói đều là tham vọng quá đáng, nhưng mà bây giờ cậu đều cho tôi những thứ đó.
Thanh âm Tống Oánh truyền ra, hiển nhiên nàng biết Đường Kim đang loạn động, nhưng nàng cũng không hề ngăn cản, tương phản giống như nàng đang hưởng thụ sự vuốt ve của Đường Kim, lời nói của nàng cũng không ngừng:
- Tôi từng có cảm giác mình là một quái thai, tôi có một khuôn mặt tiên thiên, nhưng giống như một con quái vật đội lốt người. Tôi tự gọi mình là Hạt Tử, nhưng mà tôi cảm thấy mình ngay cả Hạt Tử cũng không bằng, Hạt Tử chân chính còn có bạn bè, còn tôi không có bất cứ một người bạn nào hết, tôi từng rất cô đơn.
Trong giọng Tống Oánh mơ hồ mang theo một tia thương cảm, trong lòng Đường Kim liền nảy lên một tia đồng cảm với nàng, tay hắn cũng đàng hoàng hơn, mở miệng an ủi:
- Cô không phải là quái thai, cô giống với mọi người đều là người thường, người khác không thể gặp được cô chính là tổn thất của bọn họ.
Trên mặt Tống Oánh lại lộ ra một nụ cười vui mừng:
- Từ khi gặp được cậu, tôi mới có được một cuộc sống như người thường, cậu giúp tôi đi ra khỏi mảnh đất u ám, bây giờ cậu giống như là thế giới mới của tôi, mất đi cậu tôi giống như mất đi cả thế giới, cho nên cậu yên tâm tôi không bao giờ ghen, tôi chỉ cần cậu đồng ý một điều kiện.
- Chuyện gì?
Bây giờ Đường Kim đã yên lòng.
- Tôi mặc kệ cậu bên ngoài có bao nhiêu người con gái, tôi không quan tâm đến điều đó, tôi mãi mãi là người của cậu, nhưng cậu phải yêu thương tôi, không được bỏ rơi tôi.
Tống Oánh nói thong thả, ánh mắt có chút kiên định:
- Từ này về sau tôi sẽ giống như là một bộ phận trên cơ thể cậu, cậu thích thì tôi thích, cậu không thích thì tôi không thích, cậu có thể bỏ vị hôn thê, bỏ luôn bạn gái, nhưng cậu không được bỏ tôi.
Trên mặt Đường Kim lộ ra nụ cười sáng lạn:
- Yêu cầu này, dù cô không nói, tôi cũng sẽ làm.
Có lẽ đối với Tống Oánh mà nói hắn chính món quà trời ban cho cô ấy, đồng dạng Tống Oánh cũng chính là món quà trời ban cho hắn.
Đối với người khác mà nói Tống Oánh giống như con Hạt Tử có độc, đối với hắn mà nói Tống Oánh là một bảo bối đẹp mê người.
Vỗ nhẹ kiều đồn của Tống Oánh, rốt cuộc Đường Kim cũng buông nàng ra, sau đó nắm bàn tay mềm mại của nàng:
- Đi thôi, chúng ta xuống dưới ăn sáng.
- Ừ!
Tống Oánh vô cùng dịu dàng lên tiếng, gương mặt tuyệt mỹ lại một lần nữa nở ra một nụ cười động lòng người.
************
Sáu giờ rưỡi.
Bốn cô gái mới vừa đi ra cửa lớn Ninh Sơn Nhị Trung, người dẫn đầu là một cô gái xinh đẹp mặc áo lam, đúng là Hàn Tuyết Nhu, ba người đi theo dĩ nhiên là bạn cùng phòng.
- Hàn Tuyết Nhu, bạn trai cậu chưa tới à?
Người nói chuyện chính là người đã bị trúng độc bởi đậu đỏ - Đặng Bình Bình.
- Để tôi gọi điện thoại hỏi một chút.
Hàn Tuyết Nhu nhìn bốn phía, không thấy Đường Kim liền lấy di động ra chuẩn bị gọi.
- A, Đường Kim…
Đặng Bình Bình đột nhiên thốt lên một câu.
- Đâu?
Hàn Tuyết Nhu vội vàng hỏi.
- Ách, không phải Đường Kim, mà là nhà bếp của Đường Kim, cậu xem bên kia có một tấm bảng.
Đặng Bình Bình dùng ngón tay chỉ chỉ, sau đó bộ dạng buồn bực nói:
- Kỳ quái, hình như cái quán ăn đó đâu phải tên này, hơn nữa cái tên cũng thật kỳ quái, nhà bếp của Đường Kim? Đừng nói cái quán ăn này là của tên Đường Kim nhá.
- Oa, thật là của hắn rồi, cậu xem kia không phải là Đường Kim sao? Text được lấy tại Truyện FULL
Một nữ sinh khác hô lên, cô gái này tên là Hồ Hiểu Vân, bộ dáng cũng coi như là xinh đẹp, nhưng so với Hàn Tuyết Nhu thì lại thua xa.
- Thật sự là Đường Kim.
Đặng Bình Bình ngẩn ngơ:
- Hắn mới vừa từ bên trong đi ra.
- Qua đó xem một chút đi.
Một cô gái trong ký túc xá đề nghị, cô gái này tên là Ngô Mỹ Phương, nhưng diện mạo thì rất phổ thông, không tính là đẹp, trên người cũng không mang theo hương vị gì.
Kỳ thật không cần Ngô Mỹ Phương đề nghị, Hàn Tuyết Nhu với Đặng Bình Bình đã đi về phía quán ăn, Hồ Hiểu Vân cũng vội vàng theo sau, để Ngô Mỹ Phương rơi lại sau cùng.
Mà lúc này Đường Kim cũng đã thấy Hàn Tuyết Nhu, nàng đang đi về phía hắn.
- Quán ăn này là của cậu à?
Hàn Tuyết Nhu đi đến trước mặt Đường Kim, liền mở miệng hỏi.
- Đúng vậy, quán ăn này là của anh.
Đường Kim hì hì cười.
- Lãnh địa tư nhân, không quen chớ vào?
Đặng Bình Bình lầm bầm lầu bầu, có chút ngạc nhiên hỏi:
- Đường Kim, quán ăn này là do cậu mở à? Nhưng tại sao lại không cho người khác vào ăn vậy?
- Đương nhiên không phải mở cửa tiệm.
Đương Kim chỉ chỉ cái chiêu bài:
- Thấy không? Đây là nhà bếp của tôi, trừ khi có khách nhân, không thì chỉ nấu cho một mình tôi ăn thôi.
- Có cần phải làm khoa trương như thế không?
Đặng Bình Bình nói thầm một câu.
Hàn Tuyết nhu lại có chút tò mò:
- Đây thật là quán ăn của cậu à? Nếu đúng thì cậu dẫn chúng tôi vào tham quan đi.
- Đừng, để lần sau đi, bên trong vẫn chưa trang trí hoàn hảo đâu.
Đương Kim lập tức lấy lý do, vì Tống Oánh đang ở bên trong, nên hắn sợ hai người gặp mặt sẽ sinh chuyện.
- A, vậy để lên sau, trước tiên chúng ta đi dạo phố đi.
Hàn Tuyết Nhu cũng không để ý lắm, nàng thật tự nhiên nắm lấy tay Đường Kim, sau đó nói:
- Chúng ta tới quảng trường Ninh Sơn đi dạo.
- Tốt chúng ta đi tới chỗ xe bus.
Đặng Bình Bình lập tức lên tiếng.
Một hàng năm người đi tới chỗ đậu xe bus, vừa vặn đúng lúc xe bus cũng chạy tới chỗ này, năm người lên xe, tự động ngồi xuống, xe bus rất nhanh khởi hành, mà lúc này chuông điện thoại di động của Đường Kim lại vang lên.
- Chị Thanh, dậy sớm vậy?
Đường Kim lập tức tiếp điện thoại.
- Em trai, cậu không xem báo ngày hôm nay sao?
Đầu dây bên kia Đường Thanh Thanh ngữ khí cổ quái hỏi.
- Em không đọc báo.
Đường Kim có chút buồn bực:
- Chị Thanh trên báo có tin gì đặc biệt sao?