Vô Tận Chém Giết

Chương 20

Trước lúc bất tỉnh Doãn Mạt dùng chút ý thức sau cùng liên lạc với không gian dị năng, lập tức thu bản thân vào không gian, sau đó chính là một mảnh tối đen trong ý thức.

Không rõ cô đã ngất đi bao lâu, khi lờ mờ tỉnh lại, điều đầu tiên cảm nhận được là đau nhức toàn thân, dù kịp thời vào không gian nhưng cô cũng lăn một đoạn trên dốc núi, khiến xương cốt toàn thân cô như rời ra, chân đau nhức, cô nhìn lại thì một mảnh máu thịt mơ hồ, Doãn Mạt đổ mồ hôi lạnh. 

-     Đau quá! 

Cô rên lên, cố gắng đứng dậy bước về phía căn nhà gỗ. Cũng may cô đã chuẩn bị thức ăn cùng dụng cụ  y tế. Cô xử lý vết thương nhanh chóng, khi định thần nhìn rõ thì vết thương trên chân là do bị một cành cây đâm phải, tuy không bị thương phần mềm nhưng vết thương lại có phần sâu. Cô dùng nước suối trong không gian rửa vết thương thì thấy máu được cầm hẳn, cô vui mừng phát hiện thêm công dụng của nước suối, có lẽ từ đây về sau cần phải cẩn thận hơn nữa, càng phát hiện sự thần kỳ của không gian, cô càng lo lắng chúng bị phát hiện lúc thực lực bản thân chưa mạnh mẽ “thất phu vô tội, hoài bích có tội” cô hiểu rõ đạo lý này, nhất là hiện tại cả thế giới đã lâm vào mạt thế. Không gian chính là lá bài tẩy mạnh nhất của cô lúc này.

Nhớ tới người nhà cùng Đế Tư còn đang bên ngoài, cô lại thấy lo lắng, Đế Tư là biến dị thú, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, chỉ có gia đình cùng người thân của cô, nếu không thấy cô trở lại, chỉ sợ họ sẽ quay lại tìm, thế thì khác nào là tự sát! Đợi vết thương tốt lên một tí, cô sẽ ra khỏi không gian tìm gia đình.

Hai ngày sau, Doãn Mạt đã đi lại được, tuy vẫn còn khập khiển và đau nhức, nhưng cô không thể đợi thêm, rời khỏi không gian cô hoảng hốt nhìn quanh, không gian một dặm quanh cô là một mảnh tiêu điều, dường như có một hồi đại chiến, cây cối ngã rạp, trên từng thân cây đều có vết cào dữ tợn, mặt đất cũng đều xuất hiện những hố sâu, trong không khí thoang thoảng mùi cháy khét cùng mùi thịt bị nướng chín vô cùng khó ngửi.

Còn đang thất thần, một bóng dáng đen nhánh lao đến trên người cô với tốc độ nhanh như chớp, quá bất ngờ không kịp phản ứng, Doãn Mạt bị nó va vào, cả hai lập tức ngã lăn ra đất, cô rên lên đau đớn định thần nhìn kỹ, bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc đập vào tầm mắt, chính là Đế Tư!

Đế Tư không ngừng chu chu cái mũi nhỏ nhắn vào mặt cô, ánh mắt tràn ngập lo lắng.

-     Nhân loại, ngươi có sao không? Tại sao lại bị thương nặng đến vậy. Ta đã tìm ngươi ba ngày nay. Nếu ngươi còn chậm chạp không xuất hiện, thì cả ngọn núi này ta cũng sẽ thiêu rụi – Đế Tư nói.

Doãn Mạt đổ mồ hôi lạnh, thì ra khung cảnh hoang tàn trước mặt chính là do Đế Tư gây ra? Cũng phải, nó không biết cô có không gian chứa vật sống, nên lo lắng là phải, nghĩ đến đây, trong lòng cô cũng mềm đi, con vật nhỏ này đã lao theo cô khi cô rơi xuống đây mà không một giây suy nghĩ. Cô ôm Đế Tư lên, hôn nhẹ lên lỗ mũi ẩm ướt của nó rồi nhẹ nhàng nói:

-     Cảm ơn, Đế Tư 

Đế Tư ngây ngẩn trong chốc lát, sau đó lại cào loạn lên nhảy xuống, xoay mông về phía cô không biết đang nghĩ gì, chỉ nghe thanh âm trầm thấp vang lên:

-     Nếu còn để bản thân bị thương, ta sẽ mặc kệ ngươi, nhân loại ngu ngốc!

Cô cười cười, nụ cười trong vắt như sương sớm, khiến giữa mạt thế nhưu bừng thêm chút sinh khí:

-     Lần sau sẽ không, nào, Đế Tư, ôm một cái – Sau đó làm ra tư thế giang tay.

Đế Tư liếc cô lầm bầm “ai cần ôm!” nhưng bốn chân vẫn bước về phía cô.

-     Ta đưa ngươi đến một nơi – Cô động ý niệm, không gian thoắt chuyển động, chỉ một giây trước là mạt thế hoang tàn, hiện tại lại là một không gian hoàn toàn khác, trong không khí không còn mùi thịt thối rữa chán ghét mà thoang thoảng một mùi hương nhè nhẹ, nắng ấm gió mát, xa xa là một căn nhà đơn giản, bên cạnh là trang trại nuôi nhốt không ít gia súc, dòng sông vắt ngang không gian trong suốt thấy đáy, bên dưới có một vài loại cá đủ màu sắc.

-     Không gian dị năng! – Đế Tư kinh ngạc, dù hắn đã biết có dị năng giả hệ không gian, nhưng không gian cao cấp chứa vật sống thế này hắn hoàn toàn không nghĩ đến. Thảo nào lúc cô vừa rơi xuống vực liền biến mất không dấu vết, có lẽ là trốn vào không gian này!

Doãn Mạt gật đầu:

-     Đây là không gian của ta, có thể chứa vật sống – Cô đơn giản giải thích.

Đế Tư hít hít không khí, nó cảm nhận được một nguồn năng lượng nhàn nhạt tỏa ra trong không gian. Không giống như dị năng giả, dị năng của Đế Tư là kích phát từ huyết mạch, nhân thú khi trưởng thành sẽ có thể tu luyện một nguyên tố trong thiên địa, không liên quan đến mạt thế. Đúng vậy, lúc nó thức tỉnh dị năng, mạt thế vẫn chưa diễn ra, và nó cũng không hấp thu năng lượng nhờ dị năng tinh như Doãn Mạt, mà nhờ Doãn Mạt, dị năng của nó mới biến dị.

Nhân thú tồn tại trên Trái Đất đã từ rất lâu, bọn họ có thể nhờ các nguyên tố trong tự nhiên mà tu luyện dị năng, dị năng của lang tộc là hỏa hệ, nhưng nó uống nước suối của cô nên hỏa hệ của nó biến dị thành tử diễm, năng lực công kích mạnh hơn gấp bội. 

-     Không gian này rất cao cấp, linh khí của nó dồi dào hơn cả cấm địa của nhân thú tộc – Đế Tư nói.

-     Nhân thú tộc? Cấm địa? – Doãn Mạt khó hiểu hỏi.

Đế Tư suy nghĩ chốc lát rồi nói:

-     Nếu ngươi đã cho ta biết không gian này, vậy thì không có lý do nào ta lại tiếp tục giữ bí mật với ngươi. Ta là nhân thú cuối cùng trên thế giới, thuộc lang tộc. 

Đế Tư chậm rãi kể lại bí mật của nhân thú tộc, từ năng lực nghịch thiên mà bọn họ sở hữu đến việc nhân thú bị truy lùng gắt gao và tàn sát dã man. Nhân loại ngày càng phát triển, dưới những thiết bị khoa học kỹ thuật ngày càng tiên tiến, dị năng của nhân thú càng khó phát huy lợi thế. Sau đó chính là đơn phương tàn sát, trong trận chiến cuối cùng, hắn là nhân thú duy nhất có thể trốn thoát.

-     Khoang đã, ngươi nói là nhân thú? – Doãn Mạt chợt nhận ra trọng điểm, rõ ràng là thú? Tại sao Đế Tư lại luôn miệng nói là nhân thú?

Đế Tư cũng nhận ra suy nghĩ của cô

-     Nhân thú sau tuổi trưởng thành có thể có hình dáng nhân loại

Doãn Mạt như không tin vào tai mình, cũng quá kỳ diệu đi, còn có việc này? Không phải cô đang trong tiểu thuyết huyền huyễn gì đó chứ?

-     Ta có thể nhìn nhân hình của ngươi không? – Cô tò mò hỏi.

Đế Tư suy nghĩ rồi gật đầu, từ một con thú nhỏ nó to dần lên, tứ chi nhanh chóng thay đổi thành tay chân con người, lớp lông đen nhánh cũng biến mất, toàn thân hắn bao bọc trong một ánh sáng thần thánh, chốc sau, một thanh niên khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi cao lớn đứng trước mặt cô. Hắn cao hơn Doãn Mạt gần hai cái đầu, gương mặt mười phần anh tuấn, không yêu mị như Tống Diệu, vẻ đẹp của hắn cực kỳ nam tính, từng đường nét trên mặt như được điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt hẹp dài nam tính, mày kiếm nghiêm nghị, làn da màu đồng cổ mạnh khỏe. Hắn lúc này như một nam thần khiến cô nhìn không chớp mắt, phần vì kinh ngạc, phần lại vì hắn thực sự rất hấp dẫn.

-     Sao hả? Nhân loại ngươi thích dáng vẻ này của ta? – Đế Tư lên tiếng, trong giọng nói có mơ hồ trêu ghẹo.

-     A! Ngươi….ngươi… mặc quần áo vào! – Doãn Mạt nhìn mãi lại nhìn đến bộ phận nào đó đang cực kì bắt bắt dưới thân Đế Tư.  Đúng vậy, hắn vì từ hình thú đến nhân dạng, hoàn toàn không – mặc – gì! Lúc này, cái thứ lủng lẳng khủng bố giữa hai chân dọa Doãn Mạt một phen mất hồn. Trời ạ! Cũng lớn đến đáng sợ!

-     Ta không có quần áo – Đế Tư hồn nhiên nói.

Thế là Doãn Mạt lại phải đỏ bừng mặt mũi đi tìm quần áo cho hắn, cũng may là cô đã chuẩn bị sẵn rất nhiều cho anh trai, hiện tại có thể để Đế Tư mặc đỡ, dù có chút chật, nhưng cũng không thể để hắn dẫn chim đi dạo nơi hoang vắng như hiện tại!!!

Trong khi Đế Tư thay quần áo thì cô tranh thủ chuẩn bị chút thức ăn, trong không gian nguyên liệu rất phong phú, nhưng cô thì khả năng có hạn, nên chỉ có thể làm một ít món cơ bản cho hai người ăn, sau đó lại nấu một nồi cơm nhỏ. Cả hai ăn xong thì Đế Tư giúp cô thay thuốc, vết thương của cô đã tốt hơn ba ngày trước rất nhiều, vì được thường xuyên rửa bằng nước suối trong không gian nên đã không còn chãy máu, mơ hồ đã kết vảy, nhưng cô cũng không thể vân động mạnh được, sẽ khiến vết thương nứt ra.

Ăn cơm thay thuốc xong cô đề nghị đi tìm gia đình hội họp, Đế Tư không phản đối nhưng lại một mực không đồng ý cô tự di chuyển. Đường rừng núi khó đi, hơn nữa cô không thể lái xe, cách duy nhất là hắn cõng cô. Vì thế quảng đường tiếp theo nếu không phải là Đế Tư trong hình dạng thú cho Doãn Mạt cưỡi trên lưng thì chính là trong hình người bế cô di chuyển. Hắn đi rất chậm vì để tránh di chuyển mạnh ảnh hưởng vết thương của cô. Có lẽ vì lũ chuột chiếm núi nên xác sống quanh đây rất ít, các loại thú biến dị khác cũng không có, phần vì tránh chuột biến dị phần di chuyển không nhanh nên lúc cả hai người (vì hiện tại Đế Tư đã khôi phục hình người nên sẽ đổi cách xưng hô nhé!) xuống chân núi đã là hai ngày sau.

Rời khỏi tầm công kích của chuột biến dị, Doãn Mạt thấy dấu vết nghỉ ngơi của nhóm Tống Diệu, dấu vết rất mới, dường như là vừa mới vội vã bị dập tắt. Có lẽ nhóm Tống Diệu đã đợi cô, cô không nghi ngờ việc Tống Diệu sẽ quay lại tìm mình, chắc chắn có chuyện bất ngờ xảy ra, hắn mới phải nghe lời cô bảo vệ gia đình mình đến căn cứ trước, sau đó mới trở lại. 

-     Chúng ta đến căn cứ Chu Tước? – Đế Tư hỏi.

Doãn Mạt gật đầu, căn cứ gần đây nhất chính là căn cứ Chu Tước, không thấy xác sống đuổi theo đến, có lẽ nhóm người Cao Trường Tôn đã chặn được một phần, phần còn lại bị lũ chuột trên núi ngăn cản nên chúng chưa đuổi đến. 

-     Chúng ta chưa biết nhóm Tống Diệu xảy ra chuyện gì, không nên công khai vào căn cứ, trước hết cứ giả làm người bình thường chạy nạn, tìm được mọi người sẽ tính tiếp.

Đế Tư cũng đồng ý suy nghĩ của cô, cả hai người thay trang phục, sau đó tự làm bản thân có vẻ nhếch nhác, hắn lại dùng hình dạng con người bế cô đi một mạch đế căn cứ Chu Tước. Bọn người ở căn cứ Chu Tước có thể biết cô có một con thú nhỏ cực kỳ mạnh, chứ không thể ngờ được, Đế Tư chính là nhân thú.
Bình Luận (0)
Comment