Vô Tận Đan Điền

Chương 1062

Bất quá hiện tại nó đang ở trong thời kỳ suy yếu, bị thời không triều tịch chấn động, trong nháy mắt đã rơi vào mê man.

- Tiểu Long, Tiểu Long!

Không nghĩ tới Tiểu Long lại làm như vậy. Trong lòng Nhiếp Vân cảm thấy cảm động, liên tục la lên vài tiếng. Thế nhưng lúc Nhiếp Vân đang nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể chạy ra khỏi thời không triều tịch thì đã cảm thấy thiên địa u ám, trong đầu lập tức chấn động, bản thân hắn cũng ngất đi.

Di Thần Tông, Di Thần đại điện.

- Cái gì? Ngươi nói Vân Huyên kua cũng không thành công đoạt lại tông chủ vị của Kiếm Thần tông mà còn bị Nhiếp Vân đuổi giết, không rõ tung tích hay sao?

Di Hoa vỗ bàn đứng lên, vẻ mặt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

Lúc này Di Hoa không biết cũng đã nhận được kỳ ngộ gì mà lại giống như Vân Huyên. Không ngờ cũng đạt tới Phá Không Cảnh đỉnh phong, thực lực như thế, lại phối hợp với rất nhiều thiên phú của hắn, khiến cho sức chiến đấu của hắn rất mạnh. So với Vân Huyên chỉ sợ cũng còn mạnh hơn.

- Vâng, tin tức mà thuộc hạ có được chính là như vậy, hiện tại Kiếm Thần tông đã chỉnh hợp hoàn tất, không có biện pháp tiếp tục dò xét tin tức!

Di Lâm đứng trong đại điện, ôm quyền nói.

- Vô Thượng trưởng lão của sáu đại tông môn, tính cả hai đại cao thủ của Loạn Thiên ngân tích sao có thể thất bại được chứ?

Di Hoa vẫn không thể tin được tin tức này, hắn hỏi tiếp:

- Sư phụ Di Huyết của ta và Vô Thượng trưởng lão các tông môn khác thế nào rồi?

- Cái này... Căn cứ vào tin tức mà thuộc hạ lấy được, Di Huyết Vô Thượng trưởng lão đã bị Nhiếp Vân đánh chết. Những Vô Thượng trưởng lão khác cũng bị hắn bắt hết.

Do dự một chút, Di Lâm chậm rãi nói ra.

- Sư phụ ta bị giết?

Răng rắc.

Thoáng cái khí tức trên người Di Hoa phát ra đã khiến cho ghế dưới thân bị chấn thành mảnh vỡ, toàn thân cũng run rẩy.

Sư phụ Di Huyết có ân tình với hắn rất lớn. Hắn có thể có thành tựu như hiện tại, tất cả đều là nhờ Di Huyết tài bồi. Thế nhưng không ngờ chỉ đi xử lý chuyện vô cùng đơn giản này thì đã xuất hiện loại tình huống này, bị người tachém giết. Cho dù có đánh chết thì Di Hoa cũng không dám tin.

- Vâng!

Di Lâm không dám nói lời nào, chỉ gật đầu, trong nháy mắt toàn bộ đại điện yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

- Nhiếp Vân, ta không băm vằm ngươi thành vạn đoạn thì ta sẽ không gọi là Di Hoa nữa.

Mái tóc tung bay, sát ý của Di Hoa sôi trào, bắn tới mây xanh. Thanh âm phẫn nộ tới cực điểm vang vọng trong toàn bộ tông môn, giống như muốn xé nát không gian vậy.

- Tông chủ, tông chủ và cao thủ của năm đại tông môn Thanh Vân tông, Tiên Võ tông, Tử Đàn Tông, tĩnh Thiên Tông, Vân Tiêu Tông, đã đến bên ngoài sơn môn. Kế hoạch trước đó có tiếp tục hay không?

Không biết qua bao lâu, một vị Thái thượng trưởng lão đi tới, nhìn thấy Di Hoa lửa giận thiêu đốt, hắn lên tiếng nói.

- Bọn hắn đã tới rồi sao? Tiếp tục, đương nhiên là phải tiếp tục rồi. Lần này ta muốn san bằng Hóa Vân tông, khiến cho Di Thần Tông trở thành tồn tại đỉnh phong nhất trên toàn bộ Phù Thiên đại lục!

Áp chế lửa giậ trong lòng, hai mắt Di Hoa lạnh lùng, miệng gào rú một tiếng.

- Được, ta sẽ lập tức đi báo lại với chư vị tông chủ, chúng ta sẽ lập tức xuất phát.

Thấy tông chủ khôi phục lại bình thường,vị trưởng lão này nhẹ nhàng thở ra một hơi.

- Đừng có gấp, một lát nữa ta sẽ đích thân đi ra nghênh đón bọn hắn, đi tới Linh Lung tiên tông và Kiếm Thần tông!

Di Hoa cắn răng nói.

- Vâng!

Vị trưởng lão này không biết vì sao tông chủ lại đưa ra quyết định này. Chỉ là hắn vẫn gật đầu, không dám phản bác.

- Ca ca, huynh muốn đi đâu? Mang theo ta đi a!

Đột nhiên, ngoài điện Di Thần Tông vang lên một tiếng giòn vang, Di Tĩnh không biết từ đâu đi tới.

Ầm ầm!

Di Tĩnh một thân y phục màu đỏ, giống như hỏa diễm màu đỏ, không để ý tới rất nhiều trưởng lão ngoài điện và những người khác. Nhoáng cái nàng đã chạy tới bên trong. Đôi mắt đen nhánh mang theo một tia hưng phấn.

- Ca ca muốn đi làm đại sự, muội nên ngoan ngoãn ở trong tông môn thì hơn!

Nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy, Di Hoa lắc đầu.

Đối với vị muội muội này, hắn sủng ái quá nhiều. Thực sự có chút bất đắc dĩ, vốn hắn tưởng rằng lần trước phục sinh nàng là có thể làm cho tâm tư bất hảo của nàng biến mất. Thế nhưng không nghĩ tới thời gian còn chưa lâu đã lại là loại tính cách này.

- Làm đại sự đương nhiên phải mang theo muội muội rồi. Huynh muội ta đồng lòng, đồng lợi đồng tâm a. Hắc hắc, ca ca, sao người có thể để một mình tiểu muội lẻ loi ở trong tông môn đó chứ!

Sớm biết Di Hoa sẽ cự tuyệt như vậy, Di Tĩnh đi tới trước mặt hắn, hai tay ôm lấy cánh tay của ca ca. Đôi mắt to tròn tràn ngập vẻ cầu khẩn.

- Được rồi, lần này rất là nguy hiểm, thực lực bây giờ của muội còn chưa đủ để đi theo a!

Di Hoa khoát khoát tay nói.

- Ca ca tốt của ta. Người mang theo muội đi, vạn nhất, ca ca không mang theo muội. Một lúc nào đó muội tâm huyết dâng trào vụng trộm chạy tới. Không có ca ca chiếu cố, không phải sẽ càng nguy hiểm hay sao?

Di Tĩnh chu miệng nói.

- Nha đầu muội…

Nhớ tới lần trước mình bế tử quan, nàng vụng trộm lén đi ra ngoài, kết quả tử vong. Di Hoa xoa xoa mi tâm, không biết nên làm thế nào bây giờ.

Không đồng ý sao? Vạn nhất muội muội cơ linh cổ quái của hắn vụng trộm chạy đi, khi đó quả thực càng thêm nguy hiểm. Nếu như đồng ý, chuyện lần này không phải là chuyện đùa, một trận đại chiến là chuyện không thể tránh được. Vạn nhất có sơ xuất…

- Sao vậy? Ca ca, không phải ca ca cũng không có tự tin bảo hộ muội đó chứ?

Di Tĩnh nói.

- Được rồi, đi theo cũng được, bất quá muội phải cầm thứ này. Kiện bảo bối này có thể thừa nhận một kích toàn lực của cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh sơ kỳ. Chỉ cần không phải là công kích linh hồn, cường giả Phá Không cảnh cũng không thể làm gì được muội. Còn nữa, đây là mười đạo Thiên Hành chi khí, sau khi ra khỏi tông môn phải nghe lời của ta, không được chạy loạn. Bằng không ta sẽ cho người đưa muội về, trực tiếp nhốt vào Huyễn Vũ các, về sau không cho phép đi ra nữa.

Đối với sự bá đạo của muội muội, Di Hoa đành phải đồng ý. Cổ tay hắn khẽ đảo,

lấy ra một thứ đồ vật giống như khôi giáp, còn có vài đạo thiên phú chi khí.

- Được, yên tâm đi, muội sẽ nghe lời!

Tiếp nhận những vật này, hai mắt Di Tĩnh sáng lên. Trong lúc nhất thời, vô luận dung mạo hay là khí chất đều chói mắt vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment