Vô Tận Đan Điền

Chương 1157

Chứng kiến biểu lộ của mọi người, vẻ mặt của lão tửu quỷ kỳ quái nói:

- Tông chủ hắn bây giờ là chưởng giáo của Hóa Vân tông chúng ta, cầm trong tay bát đại Chưởng Giáo ấn, kể cả Linh Lung Tiên Tông ở trong tám đại tông môn, cùng Hóa Vân tông xác nhập chung một chỗ! Là đệ nhất nhân chân chính của Phù Thiên đại lục, các ngươi còn không biết?

- Chưởng giáo Hóa Vân tông?

- Cầm trong tay bát đại Chưởng Giáo ấn?

- Xác nhập cửu đại tông môn?

- Phù Thiên đại lục đệ nhất nhân...

Nghe được tin tức này, bọn người Nhiếp Khiếu Thiên cảm thấy đầu nổ tung, dùng sức xoa xoa lỗ tai cùng con mắt, cảm thấy có nghe lầm hay không.

Dương Ngạn cùng Phùng Tiêu thì đồng thời cảm thấy trời đất quay cuồng.

Con em ngươi a, thời điểm chúng ta còn vì tốn hao vài thập niên thời gian đạt tới Nạp Hư Cảnh đỉnh phong mà đắc chí, người ta mấy tháng liền trở thành Phù Thiên đại lục đệ nhất nhân rồi!

Thời điểm chúng ta còn cảm thấy hắn hỗn loạn không như ý, người ta đã cầm trong tay bát đại Chưởng Giáo ấn, trở thành chưởng giáo của Hóa Vân tông rồi!

Thời điểm chúng ta lời thề son sắt cùng với hắn luận võ, người ta một hơi liền thổi bay...

Có cần biến thái như vậy hay không?

Nhiếp Vân, ngươi... là con riêng của ông trời a...

Bằng không thì sao sẽ có tốc độ tu luyện nhanh như vậy, thực lực kinh người như vậy?

Trong nháy mắt, tất cả mọi người nói không ra lời.

Thời gian nhoáng một cái hơn ba tháng đi qua.

Trong ba tháng này, Nhiếp Vân mỗi ngày ngoại trừ tu luyện cùng Đạm Đài Lăng Nguyệt, thì chỉ điểm bọn người cha mẹ.

Tuy hiện tại tu vi của hắn còn kém phụ thân Nhiếp Khiếu Thiên, thậm chí kém Thiết Lan, nhưng kiến thức võ học của hắn, lại là những người này không thể bằng được, thường thường thuận miệng chỉ điểm một câu, có thể để cho bọn hắn hiểu ra, bừng tỉnh đại ngộ.

Nghe được chỉ điểm của hắn, mọi người rốt cục minh bạch cho dù có gấp trăm lần thời gian tu luyện, có đầy đủ tài nguyên tu luyện cùng công pháp Vô Thượng, so với hắn, vẫn chênh lệch quá xa!

Kỳ thật nói trắng ra là, thực lực của bọn người Nhiếp Khiếu Thiên cơ bản đều là vật tư hùng hậu chồng chất lên, sức chiến đấu cùng kinh nghiệm chiến đấu chính thức, còn không bằng bọn người Cảnh Hồng, Lưu Tế, chớ nói chi là Nhiếp Vân.

Lúc này bọn người Nhiếp Khiếu Thiên cũng biết rất nhiều sự tình kinh nghiệm của Nhiếp Vân ở Phù Thiên đại lục, cả đám nghe trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ không thôi.

Nằm mơ cũng không nghĩ ra, thiếu niên cùng bọn họ chung một chỗ ly khai Khí Hải Đại Lục kia, ngắn ngủn không đến một năm, rõ ràng đã trải qua nhiều như vậy, bộc phát hào quang, sáng chói chói mắt, để cho thế nhân khiếp sợ.

Thống nhất tám đại tông môn, cầm trong tay bát đại Chưởng Giáo ấn, cùng lão tửu quỷ chiến ngang tay... Mỗi một kiện đều kinh thiên động địa, bọn hắn nằm mộng cũng nghĩ không ra.

Vốn bọn hắn cho là có thời gian gia tốc, lại có đại lượng tài nguyên cung cấp, bọn hắn tu luyện là nhanh nhất, hiện tại mới biết được, tu luyện giống như cây giống, chỉ có kinh nghiệm mưa gió, mới có thể khỏe mạnh phát triển!

Bảo kiếm là ma luyện mà ra, nói thật, nếu như không trải qua nhiều như vậy, Nhiếp Vân muốn có được thực lực bây giờ, căn bản không có khả năng!

Nghe được Nhiếp Vân nhiều lần thiếu chút nữa chết, trong mắt Nhiếp Linh, Thiết Lan đều lộ ra lo lắng nồng đậm, thấy bộ dáng này của các nàng, Nhiếp Vân cố ý giảm bớt nguy cơ, dù như thế, vẫn làm bọn hắn sắc mặt trắng bệch, lòng tràn đầy kinh hãi.

Cho đến lúc này, bọn hắn mới biết được, thành công không thể phục chế, nếu như đổi vị trí, bọn hắn gặp được những chuyện này, chỉ sợ không phải bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, mà đã sớm tử vong rồi!

Mặc dù hai người có được thiên phú giống nhau, kỳ ngộ giống nhau, nhưng tâm tính bất đồng, cũng không có khả năng có được kết quả giống nhau.

Ở trong hơn ba tháng sinh hoạt cùng bọn người cha mẹ, Nhiếp Vân rốt cục rảnh rỗi, mặc dù không có tận lực tu luyện, tu vi lại càng ngày càng vững chắc, tùy thời có thể đột phá.

Hắn đạt tới Nạp Hư Cảnh đỉnh phong thời gian cũng dài rồi, trong đó lại nhận được nhiều lần kỳ ngộ, thành công có được thiên phú Võ Đạo sư, Ám Sát sư,… tích lũy đã đủ, chỉ cần nguyện ý, lập tức có thể trùng kích Phá Không Cảnh, đạt tới cảnh giới rất cao.

Bất quá, với hắn mà nói còn không vội, chờ đến Phù Thiên đại lục lại độ kiếp, Lôi kiếp lần trước đã để cho hắn hơi sợ.

Trong đoạn thời gian này, Nhiếp Vân cũng từng hỏi qua lão tửu quỷ sự tình dung hợp đan điền, nhưng cực kỳ đáng tiếc, tuy lão tửu quỷ bác học đa thức, biết rất nhiều, nhưng đối với thiên phú đặc thù, so với mình còn không bằng!

Cũng đúng, lão tửu quỷ vốn không có thiên phú đặc thù gì, hơn nữa sau khi thay đổi thân thể càng không có, không quan tâm phương diện này cũng bình thường.

Không trong nghề không biết tình hình nghề đó, không có thiên phú đặc thù, liền không muốn quan tâm, điểm ấy giống như mình kiếp trước.

Lại hỏi bọn người Tư Duẫn, phát hiện bọn hắn cũng không biết.

Suy nghĩ thời gian rất lâu, Nhiếp Vân mới hiểu được, chỉ có thể cười khổ.

Nếu đan điền dung hợp, khẳng định liên lụy vài loại thiên phú, tu luyện giả ở Khí Hải Đại Lục, một tu luyện giả có được một loại thiên phú đặc thù cũng không tệ rồi, làm sao biết dung hợp?

Nghĩ vậy, trở lại Tử Hoa Động Phủ ép hỏi Di Hoa cả buổi, ai ngờ thằng này rất quật cường, chết sống không nói, bởi vì mẫu thân của Dịch Thanh, lại không thể giết hắn, thôi miên cũng vô dụng, chuyện này cũng chỉ phải tạm thời thôi.

Về phần đệ đệ Nhiếp Đồng, thí nghiệm mấy lần phát hiện thiên phú Mộc Sinh sư đối với hắn không có hiệu quả, cũng đúng, linh hồn của Nhiếp Đồng đã mất, trừ khi Triệu Hoán sư ra tay, Mộc Sinh sư là không thể nào trị tốt.

Mộc Sinh sư có thể chữa trị linh hồn, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có linh hồn nha, hiện tại hắn ngay cả linh hồn cũng không có, lấy cái gì chữa trị?

- Làm sao vậy? Rầu rĩ không vui, giống như có tâm sự gì?

Hôm nay, Nhiếp Vân tu luyện xong đi ra cửa phòng, liền chứng kiến Đạm Đài Lăng Nguyệt đứng đó chờ sẵn.

Đạm Đài Lăng Nguyệt xuất hiện loại tình huống này, đã vài ngày rồi, một mực im lặng, hỏi nàng cái gì cũng không nói, không biết nghĩ cái gì.

- Ta phát hiện hiện tại tu luyện không có chút tiến triển nào... Muốn đi hiểm địa kia!

Do dự một chút, Đạm Đài Lăng Nguyệt chậm rãi nói.

- Hiện tại liền đi? Ngươi không phải nói hai tháng sau đi sao... Hiện tại vẫn chưa tới một tháng a!

Nhiếp Vân sững sờ.
Bình Luận (0)
Comment