Vô Tận Đan Điền

Chương 1300

Hơn mười kiện binh khí chồng chất chung một chỗ, cầm ở trong tay Thạch Viên mất trật tự không chịu nổi.

- Những cái này đều là Tiên Thiên linh binh, vật đại bổ, khặc khặxxxxxx, ta trước ăn khai vị...

Nắm binh khí ở trong lòng bàn tay, bàn tay của Thạch Viên đột nhiên dùng sức, mọi người chỉ nghe răng rắc, răng rắc, cái gì Quỷ Đầu Đao, cái gì Thanh Phong kiếm… đã bị hắn quấy thành một cục, tạo thành một cục sắt lớn cỡ quả bóng.

C- K- Í- T..T...T á! C- K- Í- T..T...T á!

Thạch Viên há miệng, lộ ra hàm răng trắng noãn, mấy ngụm liền nuốt cục sắt vào trong bụng, cứ thế mà ăn hết.

- A...

- Má ơi... Nó ăn binh khí...

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người điên rồi.

Đã sớm nghe nói Thương Khung Thạch Viên phòng ngự kinh người, thực lực mạnh mẽ, không nghĩ tới nó ngay cả Tiên Thiên linh binh cũng có thể nuốt.

Dùng binh khí cũng chém không tổn thương đối phương, tay không tấc sắt muốn đả bại nó, dĩ nhiên trở thành mộng tưởng.

- Tới a, thân thể của ta cứng rắn như sắt, có chút địa phương càng cứng rắn, tuyệt đối sẽ làm cho ngươi dục sinh dục tử...

Nuốt binh khí vào trong bụng, Thương Khung Thạch Viên lần nữa nhe răng cười, cánh tay vừa thô vừa to đưa về phía trước, nắm vòng eo xinh đẹp của Ngụy Kiều nhấc lên.

- A... Cứu mạng! Đội trưởng cứu ta, Ngụy Đào cứu ta...

Bị nắm bắt, Ngụy Kiều tựa hồ quên mình Tiên Lực cảnh thực lực sự thật, kêu thảm liên tục, trong thanh âm mang theo khóc nức nở, nước mắt đều chảy xuống.

- Ngươi đáng giận, cho ta chết!

Vừa rồi Ngụy Tuấn bị thương nghe được tiếng hô, giãy dụa đứng lên, không kịp tìm binh khí liền đá tới đầu của Thạch Viên.

Bành!

Bàn chân va chạm với đầu, đầu của Thạch Viên không có việc gì, cốt cách trên chân Ngụy Tuấn phát ra thanh âm bẻ gãy, từng tấc vỡ vụn.

Lực phòng ngự của Thương Khung Thạch Viên quá mạnh mẽ, ngay cả thiết chùy cũng có thể nện thành bánh thịt, chân của Ngụy Tuấn căn bản không chịu nổi.

- Ta tới cứu ngươi!

Cốt cách của Ngụy Tuấn vỡ vụn, mấy người Ngụy Đào cũng đồng thời lao đến.

Bọn hắn còn chưa tới trước mặt, Thương Khung Thạch Viên hừ một tiếng, cánh tay vừa thô vừa to xoay tròn một vòng.

Đùng đùng!

Một hồi thanh âm cốt cách giòn vang đứt gãy, bọn người Ngụy Đào nằm đầy đất.

Đối mặt Thương Khung Thạch Viên phòng ngự kinh người lại lực lớn vô cùng, mọi người căn bản không phải đối thủ.

- Hiện tại không có người tới cứu ngươi đi à nha, ta xem vẫn là ngoan ngoãn để cho ta hưởng dụng a...

Đả thương đám đông, Thương Khung Thạch Viên nhìn nữ hài trước mắt, hưng phấn thở phì phì, bàn tay trảo một cái.

Híz- khà- zzz á!

Quần áo trên thân đã bị xé rách, lộ ra cái yếm đỏ tươi bên trong.

- Ha ha, tuy lớn lên không được tốt lắm, nhưng dáng người xác thực cực phẩm, hôm nay xem như ta gặp may mắn...

Xé mở áo nữ hài, ánh mắt của Thương Khung Thạch Viên lộ ra dâm quang, nước viên chảy ròng, bàn tay muốn cởi áo lót ở trước ngực nữ hài, ban ngày tuyên dâm, liền cảm thấy sau lưng có một ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái.

Ngón tay chỉ nhẹ vô cùng, cũng không phải công kích hắn, mà như là nhắc nhở, lập tức một thanh âm để cho hắn nổi trận Lôi Đình truyền tới.

- Khục khục, ta khuyên ngươi vẫn là để nữ nhân này xuống đi, bằng không thì chết ở chỗ này liền khó coi...

- Để cho ta chết ở chỗ này? Ha ha, chỉ bằng ngươi sao? Tiên Lực cảnh sơ kỳ, cũng muốn giết ta?

Đột nhiên quay người, nhìn thoáng qua chủ nhân của ngón tay, Thương Khung Thạch Viên nhịn không được cất tiếng cười to.

Xuất hiện ở trước mắt chính là một thiếu niên dáng người hơi gầy, thoạt nhìn mười tám mười chín tuổi, thực lực cũng chỉ có Tiên Lực cảnh sơ kỳ.

Vừa rồi ngay cả Tiên Thể cảnh Ngụy Tuấn cũng bị đánh bay, một tiểu tử Tiên Lực cảnh cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, Thương Khung Thạch Viên cảm thấy sắp cười rụng răng.

- Nhiếp Vân...

- Là thợ săn kia, loại thực lực như hắn không có tác dụng đâu...

- Lần này chúng ta khẳng định toàn bộ đều phải chết...

Trong sân đối thoại, để cho mọi người ngã xuống đất bị thương thoáng thanh tỉnh một ít, khi nhìn rõ ràng bóng người xuất hiện ở trước mặt là Nhiếp Vân, tất cả đều bất đắc dĩ lắc đầu.

Thương Khung Thạch Viên kia thật sự quá mạnh mẽ, nhất là phòng ngự vô địch, thân thể cường đại, đừng nói một Tiên Lực cảnh, cho dù Tiên Thể cảnh đỉnh phong muốn chiến thắng cũng không dễ dàng!

- Đúng vậy, ta muốn giết ngươi!

Nhiếp Vân rất chân thành trả lời.

- Ngươi muốn chết!

Thấy thằng này không biết sống chết, Thương Khung Thạch Viên tức giận đến oa oa gọi bậy, một tay tiếp tục bắt lấy Ngụy Kiều, cái tay còn lại nắm chặt, nện qua Nhiếp Vân.

Một quyền này mang theo lửa giận của nó, lực lượng cường đại đến cực điểm, còn chưa tới trước mặt liền đè ép không khí.

- Ngươi đã muốn chết, ta đây liền không khách khí!

Nhiếp Vân cũng không tránh né, cánh tay giương lên, nghênh đón Thạch Viên.

Nắm đấm của một người một vượn, một cái bình thản không có sóng, một cái mang theo tiếng gió phần phật, thoạt nhìn cực kỳ không đối xứng.

- Cùng nó đối cứng?

- Đây không phải muốn chết sao?

Chứng kiến một màn trước mắt, bọn người Ngụy Đào cảm thấy điên rồi.

Xem ra Nhiếp Vân này chẳng những thực lực thấp, người cũng có chút ngốc, vừa rồi Thạch Viên công kích chẳng lẽ ngươi không thấy sao? Ngay cả Tiên Thiên linh binh cũng có thể thôn phệ, cùng nó cứng rắn đối cứng, đây không phải muốn chết là cái gì?

- Phá...

Mọi người tiếc hận còn không có chấm dứt, thiếu niên thở nhẹ một tiếng, bọn hắn liền chứng kiến nắm đấm thoạt nhìn nhỏ yếu không chịu nổi kia va chạm với nắm đấm của Thạch Viên, thế như chẻ tre kéo dài về phía trước, một mực lan tràn lên phía trên, thẳng tắp nện ở trên đầu Thạch Viên.

Bành!

Thương Khung Thạch Viên vô kiên bất tồi, phòng ngự vô địch phảng phất như khí cầu bị kim đâm, giòn vang liên tiếp, cánh tay cùng đầu nổ thành bột phấn, chết không thể chết lại.

- Ô ô...

Kinh ngạc mãnh liệt để cho người nói không ra lời, chung quanh lặng ngắt như tờ.

- Một quyền đánh chết Thương Khung Thạch Viên?

- Ta sẽ không nhìn lầm chứ...

- Thương Khung Thạch Viên phòng ngự mạnh như vậy, ngay cả Tiên Thiên linh binh cũng có thể nuốt, làm sao có thể dễ dàng bị đánh chết như vậy...

...

Một lúc lâu sau, mọi người từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại, cả đám con mắt trợn tròn, nhìn thiếu niên trước mắt kia, toàn thân phát run.

Tràng cảnh trước mắt đã vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn hắn.

Phòng ngự cùng lực lượng của Thương Khung Thạch Viên, mọi người là thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, Tiên Thiên linh binh cũng bị một quyền đánh thủng, làm sao có thể bị một tiểu tử Tiên Lực cảnh đánh chết?
Bình Luận (0)
Comment