Vô Tận Đan Điền

Chương 1471

Trấn Huyền Tu La thấy hai người cùng nhau biến mất, tức giận tới mức liên tục mở miệng chửi bới. Bàn chân cực lớn đạp mạnh vào mặt đất, trên mặt đất lập tức xuất hiện cái lỗ cực lớn, thân thể hắn tung lên, theo sát hai người, chui vào trong.

- Dưới mặt đất tất cả đều là dung nham?

Vừa mới xuống đất, Nhiếp Vân lập tức nhìn thấy bên dưới mặt đất.

Phía dưới mặt đất, không ngờ đại bộ phận đều là thế giới dung nham, nhiệt độ cực nóng bắt đầu bốc hơi... Dường như tùy thời đều có thể bạo động, khiến cho mặt đất biến thành biển lửa.

- Ồ, những dung nham này là năng lượng duy trì trận pháp, đây là trận pháp gì? Thật là kỳ quái...

Tuần tra tới lui trong mặt đất một hồi, một trận pháp cực lớn xuất hiện trước mặt hai người, trận pháp đã tàn phá không còn đầy đủ, rất hiển nhiên vừa rồi Trấn Huyền Tu La đã phá vỡ nơi này, từ trong đó trốn ra.

- Đây là đại trận do Khu Tu sư cao cấp bố trí, có thể trấn áp Tu La, khiến cho bọn chúng không thể hấp thu năng lượng, không có cách nào tu luyện! Thế nhưng lúc trước Tu La không thể ngăn cản đại trận mà Khu Tu sư bố trí. Chỉ là, vừa rồi khi chúng ta chiến đấu đã không cẩn thận xé rách đại trận, cho nên mới khiến cho đầu Tu La này chui ra!

Huyễn Vũ kiến thức rộng rãi, khẽ nói.

- Khu tu đại trận?

Tuy rằng đã tiếp nhận truyền thừa của Bắc Đẩu Tinh Quân, nhưng mà Tinh Quân dù sao cũng là nhân vật không biết từ bao nhiêu năm trước. Thời gian đã trôi qua dài như vậy, Linh giới cũng có phát triển nhảy vọt, rất nhiều thứ hoàn toàn bất đồng so với trước kia, ít nhất khu tu đại trận này trước đó hắn chưa bao giờ thấy qua.

Bất quá, cho dù là lần thứ nhất nhìn thấy trận pháp này. Nhưng mà khi nghe được lời Huyễn Vũ nói Nhiếp Vân hay không nhịn khẽ gật đầu.

Xem ra trận pháp này hoàn toàn có được loại công hiệu này. Nếu không, cũng không có khả năng khiến cho Trấn Huyền Tu La thực lực mạnh hơn bọn họ nhiều lại không phá giải được. Ngược lại còn bị hắn xé rách, cho nên mới gây ra tai họa này.

- Khu tu đại trận này là do ai bố trí? Cường giả mạnh nhất của Quận Tân thành cũng tựu sư phụ Tô Dương của ngươi và Tiếu Đằng đạo nhân a!

Nhiếp Vân hỏi.

Người thực lực mạnh nhất trong Quận Tân thành không có ai khác ngoài Tô Dương và Tiếu Đằng đạo nhân, chẳng lẽ trận pháp này là do hai người bọn họ liên thủ bố trí hay sao?

- Phân bộ Khu Tu tháp bình thường chỉ cắt cứ một Khu Tu sư Lục phẩm là đủ, mà Quận Tân thành lại có hai, kỳ thật chính là vì phong ấn này mà ra. Phong ấn này cũng không phải do hai người bọn họ bố trí, mà là do cao nhân Khu Tu tháp lưu lại, mục đích rất đơn giản, cũng không phải phong ấn Trấn Huyền Tu La này, mà là mà là Cổ chiến trường ở đây!

Dường như Huyễn Vũ biết rõ rất nhiều chuyện cho nên, lạnh lùng nói.

- Cổ chiến trường?

Lần này tới phiên Nhiếp Vân nghi hoặc hỏi.

Nếu là chiến trường, như vậy nhất định đều là người chết, người chết thì có cái gì mà phải sợ hãi chứ? Còn cần cao nhân Khu Tu tháp bố trí phong ấn, tốn một cái giá lớn để lại hai vị vị Khu Tu sư lục phẩm trấn thủ hay sao?

- Cổ chiến trường này là nơi kết nối giữa Linh giới và Đạo giới, quan trọng vô cùng. Tuy rằng bên trong không có bao nhiêu Tu La lợi hại, nhưng lại liên quan tới hai giới, không thể có nửa điểm sơ xuất!

Huyễn Vũ khẽ nói.

- Điểm kết nối giữa Linh giới và Đạo giới?

Nhiếp Vân giống như hòa thượng không sờ nổi đầu mình, không hiểu rõ.

- Đã đến rồi!

Bất quá còn không đợi Nhiếp Vân nói ra điểm nghi hoặc của mình thì lại nghe thấy một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước. Chỉ thấy một chiến trường cổ xưa xuất hiện ở trước mắt hắn.

Chiến trường này ở chỗ sâu nhất trong dung nham, giống như tồn tại độc lập, vừa giống như khảm nạm bên trong thế giới dung nham, quỷ dị không nói nên lời.

Chiến trường này khác với chiến trường lúc trước hắn từng thấy, không có Tu La sát khí nồng hậu dày đặc tới cỡ nào, đồng thời còn mang theo vẻ cổ xưa. Một ít kiến trúc nguy nga sụp đổ còn lại một nửa, thể hiện trình độ phồn hoa trước chiến loại rất rõ ràng.

- Nơi này là Cổ chiến trường? Quá lớn...

Giương mắt nhìn qua, toàn bộ chiến trường rộng rãi rộng lớn, nhìn không thấy điểm cuối cùng, Nhiếp Vân không khỏi tán thưởng một câu.

- Cỗ chiến trường rất tĩnh lặng, cho dù đầu Tu La kia đi tìm thì cũng cần một ít thời gian mới có thể tìm được. Như vậy chúng ta hợp tác chấm dứt! Ngươi đã cứu ta, lần này ta không thể giết ngươi, bất quá lần sau khi chúng ta gặp lại… hừ!

Đột nhiên Huyễn Vũ hừ lạnh một tiếng, thân thể như cá bơi vào trong nước, chỉ trong chốc lát đã biến mất không thấy gì nữa.

- Hợp tác chấm dứt?

Thấy Huyễn Vũ nhanh chóng rời đi, Nhiếp Vân lắc đầu nói.

Vốn hắn còn muốn đi theo người này rồi lại tìm cơ hội trộm ba loại thiên phú chi khí đặc thù kia. Hiện tại xem ra Huyễn Vũ này căn bản không tin hắn, luôn mang theo thái độ hoài nghi.

- Ngươi muốn chấm dứt, ta cũng không muốn a. Hắc hắc, ba loại thiên phú này nhất định ta sẽ nghĩ biện pháp lấy được...

Khẽ cười một tiếng, thân thể Nhiếp Vân nhoáng một cái cũng tiến vào thành cổ.

Hai người vừa mới tiến vào thành cổ không lâu thì dung nham chung quanh đột nhiên sôi trào, Trấn Huyền Tu La đã xé gió bay tới.

Thân thể cao lớn mang theo lửa giận bành trướng, lực lượng bắn ra bốn phía thể hiện tâm tình phẫn nộ hoàn mỹ của hắn.

- Hai người các ngươi không có khả năng chạy thoát. Chỉ cần bị ta bắt lấy, ta tuyệt đối sẽ xé ta hai người các ngươi thành từng mảnh nhỏ...

Gào thét một tiếng, bầu trời kích động, toàn bộ Cổ chiến trường đều tràn ngập thanh âm nhộn nhạo của hắn.

...

- Định hình nơi này sao lại có chút tương tự với địa hình trên Thạch Bi đồ kia chứ?

Trong lúc tháo chạy ở trong Cổ chiến trường, Nhiếp Vân đi một hồi, đột nhiên ý thức được cái gì đó. Cổ tay khẽ đảo, lấy ra Thạch Bi đồ lấy được từ trong tay Khâu Lân kia.

Thạch Bi này rất cũ kỹ, không biết là đồ cổ từ năm tháng nào. Phong cách cổ xưa, trước đó thoạt nhìn như một địa đồ. Lúc này Nhiếp Vân so sánh qua, dường như thực sự có một bộ phận tương tự với Cổ chiến trường này.

- Bộ phận ngoài cùng so với sơn mạch trước đó có chút tương tự, bộ phận bên trong lại gần giống như bên trong Cổ chiến trường này, đây chẳng lẽ thật sự là địa đồ nơi này hay sao?

Nhìn kỹ một hồi, hai mắt Nhiếp Vân càng ngày càng sáng.
Bình Luận (0)
Comment