Vô Tận Đan Điền

Chương 1507

- Đuổi theo!

Hai người Hiên Viên Triêu Tinh, Tống Ngọc theo giết phía sau rồi đuổi tới.

Thấy bọn họ rời đi, đám người Nhiếp Vân cũng không dám ngừng lại mà đuổi giết theo hắn.

Lối đi này rất giống như lối đi xuống Cổ chiến trường trước đó hắn đã nhìn thấy, càng đi xuống phía dưới thì càng lạnh lẽo, khắp nơi là một mảnh đen kịt, không nhìn thấy không ngờ mọi thứ.

Chỉ có điều ở Cổ chiến trường có một cái tế đàn, ở nơi này cũng không có tế đàn.

- Thông đạo kết giới là chỗ giao hòa của hai thế giới, có chứa linh tính của hai thế giới, gông cùm không gian rất thấp, chính bởi vì như thế cho nên mới có một lượng lớn sinh mệnh âm u, có Ma Nhân, yêu thú, cũng có các loại yêu nhân, số lượng rất nhiều, chuyên môn tập kích tu luyện giả dọc đường, nơi này đen tối, ánh mắt không nhìn xa được, ngàn vạn lần phải cẩn thận!

Chí Liễu lặng lẽ truyền âm cho hai người Nhiếp Vân và Tiếu Đằng.

Trong đội ngũ ở đây, ba người bọn họ đều là Khu Tu sư, coi như là đồng nguyên, phải chiếu cố lẫn nhau.

- Mau nhìn!

Vừa mới dứt lời, mọi người tiếp tục phi hành xuống phía dưới, trong đám người vang lên một tiếng kinh hô.

Từ phương hướng kinh hô nhìn lại, chỉ nghe trên không trung phát ra tiếng nổ vang như thủy triều, vô số yêu thú đen kịt từ phía trước bay tới, thanh âm như sấm rền, khí thế làm cho người ta sợ hãi.

- Là hắc triều kết giới!

Ánh mắt Chí Liễu trở nên ngưng trọng.

Trong thông đạo kết giới có vô số sinh mệnh âm u ký sinh, thường xuyên xảy ra chiến đấu kịch liệt. Ma Nhân, yêu thú các loại thường thường tranh đoạt một mảnh thổ địa, một chút lương thực sinh tồn cũng có thể dẫn tới giết chóc điên cuồng!

Da thịt yêu thú, da lông, tinh hạch, yêu nhân yêu hạch đối với tu luyện giả đều có tác dụng cực lớn. Pháp bảo của tu luyện giả, tiên lực, công pháp tu hành cùng với rất nhiều đan dược cũng có trợ giúp cực lớn đối với chúng.

Bởi vậy, những chủng tộc đang tranh đấu này một khi phát hiện có tu luyện giả tiến vào, đảo mắt sẽ từ trong trong chiến đấu biến thành nhất trí đối ngoại. Thử nghĩ mà xem, vô số Yêu thú, Ma Nhân rậm rạp chằng chịt như châu chấu vọt tới, cho dù là đại năng Kim Tiên, cũng sẽ hao hết lực lượng, ngăn cản không nổi!

Cũng không phải bất luận kẻ nào cũng giống như Nhiếp Vân, có đan điền Nguyên khí sư, cung cấp tiên lự cuồn cuộn vô cùng.

Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt hắn là một mảnh đen kịt, rập rạp chằng chịt. Có vô số chủng tộc yêu nhân, ma nhân, yêu thú, dường như không để ý tới tính mạng của mình, vừa giống như bị Tu La giết khí xâm chiếm linh hồn, mang theo ý giết chóc điên cuồng, miệng điên cuồng thét lên rồi vọt tới.

Thực lực những yêu thú tuy rằng không cao, phần lớn là Tiên Lực cảnh, Chân Tiên cảnh, nhưng mà số lượng thật sự quá nhiềum. Ngẫu nhiên còn kèm theo cao thủ La Tiên, Huyền Tiên cảnh, thừa dịp công kích rối loạn, lực lượng mạnh mẽ, uy lực quá lớn, bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng cảm thấy da đầu run lên.

- Chiến đấu!

Mọi người cảm thấy sợ hãi, hai mắt Độc Cô Tiếu lại tỏa ra tinh quang hưng phấn, nương theo một tiếng gào thét, một đạo quyền mang bắn ra ra, chiếu sáng trọn thông đạo kết giới. Hắn giống như mãnh thú hình người, vắt ngang qua làn khói đen đen kịt trong không gian, yêu thú, Ma Nhân đụng vào đều phải nhao nhao tránh lui, bị đánh chết tại chỗ.

- Động thủ!

Biết rõ dưới tình huống dày đặc như vậy, bất luận kẻ nào cũng không thể may mắn thoát khỏi. Sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng, bàn tay đập về phía trước.

Hắn vận chuyển thiên phú Thiên Thủ sư phối hợp với thân thể đại thành đạt tới tầng thứ bảy. Cả bàn tay có thể so với một kiện Tiên Khí thượng phẩm, yêu thú bị chưởng phong quét đến, tất cả đều bị lập tức bạo tạc nổ tung, vỡ thành từng đoàn từng đoàn nguyên khí.

Uy lực của đám nguyên khí này thật sự không nhiều lắm, hơn nữa tuy nhiều nhưng lại không tinh khiết. Không thể hấp thu, bằng không ngược lại cũng là chất bổ dưỡng khá tốt.

- Hừ, chỉ là súc sinh che dấu trong bóng đêm không dám gặp người mà thôi, không có gì đáng sợ! Hôm nay ta sẽ làm cho các ngươi biết rõ cái gì gọi là đường đường chính chính, quang minh chính đại!

Hiên Viên Triêu Tinh gầm lên một tiếng giận dữ. Cũng đánh ra một quyền.

Cũng là một quyền, chiêu số của hắn không ngờ khác với Độc Cô Tiếu, quyền của hắn mang theo vẻ sắc bén cao ngạo, lực lượng bản thân giống như lưỡi đao, cường đại, sắc bén mà lại tràn ngập tự tin.

Mà chiêu số của Hiên Viên Triêu Tinh chỉ là học theo tiền nhân, cáo mượn oai hùm mà thôi.

Nếu như dùng một từ thỏa đáng nhất để ví von, Hiên Viên Triêu Tinh là phú nhị đại, dựa vào thân phận ỷ thế hiếp người, mà Độc Cô Tiếu thì lại dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dùng ý niệm của mình để cố gắng, lấy được thân phận và địa vị.

Trong chiến đấu. Hai người bọn họ như là hai ngôi sao ganh đua so sánh với nhau. Chiếu sáng đêm tối, xé rách bầu trời, gây ra sự chú ý với mọi người.

Không riêng gì hai người bọn họ lợi hại, Nhiếp Vân vụng trộm nhìn lại, Tống Ngọc kia cũng cực kỳ đáng sợ.

Kiếm khí kích động tứ phương, xé rách mây mù, yêu nhân bị kiếm khí đụng phải, tất cả đều bị vỡ vụn, đi đời nhà ma.

Tuy rằng không giống như đạt tới cảnh giới mệnh kiếm trong truyền thuyết thì cũng tuyệt đối đạt tới Tâm Kiếm đỉnh phong! Nhất là thanh kiếm trong tay hắn, kiếm khí phun ra nuốt vào, trường hồng quán nhật, cấp bậc không kém hơn so với Hỗn Loạn Chân Long kiếm, thậm chí cũng có thể đạt tới cấp bậc bán tuyệt phẩm!

So với bọn họ, nữ tử gọi là Mị Hân Nhi kia chiến đấu đơn giản hơn nhiều, không biết dùng phương pháp đầu độc gì mà đi tới chỗ nào thì yêu thú chỗ ấy nhao nhao tản ra, thậm chí còn tranh đấu với nhau.

Tuy rằng cũng lợi dụng thiên phú tiên âm, đầu độc sư thì Nhiếp Vân cũng có thể làm được, nhưng mà muốn làm được mượt mà, không có chút sơ hở nào như nàng, thực sự hắn làm không được.

Bởi vậy có thể suy đoán ra, linh hồn lực của nữ nhân này nhất định rất mạnh.

Bốn người bọn họ liên tiếp ra tay, đám người Nhiếp Vân rảnh tay hơn nhiều, một đường đi theo phía sau, bất đắc dĩ lắm mới phải ra tay, thanh nhàn vô cùng.

Cho dù có những yêu thú này ngăn cản, tốc độ tiến lên phía trước của mọi người cũng không chậm, một đường đi xuống phía dưới, chỉ trong chốc lát đã phi hành ít nhất mấy vạn dặm.

Một lối đi không ngờ đi qua mấy vạn dặm còn chưa tới tận cùng, cho dù là tố chất tâm lý của Nhiếp Vân cường đại thì cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bình Luận (0)
Comment