Vô Tận Đan Điền

Chương 1513

Không biết Nghê Hư Thái Dương Thú đã cướp đoạt bao nhiêu yêu thú, tu sĩ, bảo bối rất nhiều. Nhiếp vân đực toàn bộ bảo bối ở trước mặt, bắt đầu kiểm tra từng kiện từng kiện.

- Những đan dược này đối với ta đều không có tác dụng quá lớn.

Kiểm tra một hồi, Nhiếp Vân từ cao hứng biến thành thất vọng.

Đồ mà lần này trộm được, quả thực đan dược không ít, thế nhưng thứ hữu dụng với hắn cơ hồ không có.

Tu vi của Nhiếp Vân hiện tại, đan dược có tác dụng đối với hắn thì ít nhất cũng phải là cấp bậc bán bộ Kim Tiên đan. Nếu có loại đan dược này thì nhất định đầu Nghê Hư Thái Dương thú Huyền Tiên cảnh đã sớm nuốt, cũng không cần chờ tới lúc hắn tới trộm đi.

Về phần các loại bảo bối, binh khí, người có thể bị ba đầu yêu thú này đánh chết nhất định cũng không phải là nhân vật lợi hại gì. Một đống đồ vật loạn thất bát tao không ít, cũng không có trân quý.

Đây cũng là bởi vì nguyên nhân tầm mắt của Nhiếp Vân qua cao, đổi lại là cường giả La Tiên cảnh bình thường, chỉ sợ những vật này mỗi một kiện đều được coi là bảo vật.

- Thực lực bây giờ cách Huyền Tiên cảnh còn rất xa, không thể thôn phệ giả thuyết đại đạo, giữ lại vậy!

Lấy giả thuyết đại đạo rút ra được từ trên người Nghê Hư Thái Dương thú ra vuốt một hồi, Nhiếp Vân biết rõ bằng vào thực lực bây giờ của mình, cho dù có thôn phệ thì cũng hoàn toàn lãng phí. Vì vậy lúc này hắn lại thu vào trong đan điền.

Lần này bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau. Tuy rằng đã nhận được không ít thứ tốt, thế nhưng đối với thực lực chỉnh thể của hắn cũng không có tăng trưởng quá lớn. Điểm này khiến cho hắn ít nhiều cũng có chút buồn bực.

- Ba ba, những tinh hạch này giao cho con đi!

Nhiếp Vân đang định rời khỏi Tinh Cung thì đột nhiên Tiểu Long bay tới.

Bên trong đám bảo bối trộm được từ sào huyệt của Nghê Hư Thái Dương nhiều nhất chính là tinh hạch yêu thú, có mấy trăm khỏa. Những vật này giống như linh thạch vậy, tuy rằng có thể trợ giúp tu luyện, nhưng mà không giống đan dược, có thể tấn cấp rất nhanh. Vì vậy cho nên, Nhiếp Vân không muốn luyện hóa, hắn ném tất cả vào một chỗ.

- Luyện hóa những vật này rất phiền toái, bên trong lại ẩn chứa Tu La giết khí rất mạnh, ngươi muốn sao?

Nhiếp Vân sững sờ nói.

- Vâng!

Tiểu Long đi trước trước mặt đám tinh hạch, cái miệng mở ra, không hề cố kỵ mà nuốt toàn bộ tinh hạch vào trong bụng.

- Trong đó có Tu La giết khí a.

Thấy động tác của nó, Nhiếp Vân lại càng hoảng sợ, lời mới nói được một nửa thì đột nhiên nhớ tới Tiểu Long có khả năng là Long Hoàng năm đó đối chiến với Tu La Vương, vì vậy hắn lập tức nuốt những lời còn lại vào trong bụng.

Ngũ trảo Long Hoàng ngay cả Tu La Vương còn không sợ, làm sao có thể sợ một chút Tu La giết khí cơ chứ?

- Con muốn đi ngủ, ba ba, người phải cẩn thận đó.

Sau khi nuốt xong đám tinh thạch, Tiểu Long ngáp một cái, ánh mắt mông lung nói.

- Tiểu tử này.

Nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Long, Nhiếp Vân lần nữa im lặng.

Buồn ngủ đã nói rõ sắp tới sẽ tấn cấp, hắn tấn cấp phải tốn sức tâm huyết, còn đối với phương trừ ăn ra là ngủ, huyết mạch Ngũ trảo Kim Long quả nhiên cường đại vô cùng.

Sưu!

Không để ý tới Tiểu Long đi ngủ, Nhiếp Vân bay ra khỏi Bắc Đẩu tinh cung, dựa theo phương hướng ước định khi trước, rất nhanh đã bay vút về phía trước.

Tu luyện trong Tinh Cung thời gian dài như vậy, có lẽ đám người Hiên Viên Triêu Tinh, Độc Cô Tiếu đã sớm đi ra ngoài.

Một đường nhanh chóng phi hành, yêu thú gặp phải trên đường trực tiếp bị hắn ra tayđánh chết.

May mà yêu thú trên đường gặp phải thực lực cũng không mạnh, không có yêu thú Kim Tiên cảnh, không đến nửa giờ, cuối cùng Nhiếp Vân cũng bay ra khỏi thông đạo kết giới.

Vừa ra khỏi thông đạo kết giới, sắc mặt Nhiếp Vân lập tức trầm xuống.

Bên ngoài thông đạo kết giới Ma khí quanh quẩn, khắp nơi đều tản ra khí tức làm cho trong lòng người ta run sợ, chấn động.

Ma khí có chút tương đồng với Tu La giết khí, thường xuyên ở bên trong loại hoàn cảnh này rất dễ dàng khiến cho con người ta sinh ra giết tâm đậm đặc, giết thiên, giết địa, dùng giết để chứng đạo.

- Nhiếp Vân ngươi đã tới rồi sao? Không có việc gì là tốt rồi!

Hắn vừa mới đi ra thì đã chợt nghe được một tiếng thở dài lo lắng, quay đầu nhìn lại thì thấy sắc mặt Tiếu Đằng đạo nhân có chút cao hứng nhìn qua.

- Ta lạc đường ở bên trong, đến hơi muộn, ngại quá...

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám người Độc Cô Tiếu, Hiên Viên Triêu Tinh đã sớm đã đi tới, đều đứng ở cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Thái độ của hai người Hiên Viên Triêu Tinh và Độc Cô Tiếu so với trước đó không có gì khác biệt. Nhiếp Vân nhìn một chút cũng đã phỏng đoán ra được, sau khi hắn trôn ra cũng không có xảy ra chuyện gì, lúc này hắn giả bộ như không biết, khẽ cười khan một tiếng.

- Lạc đường? Ha ha, sao ta lại cảm thấy không giống a...

Nhiếp Vân vừa mới nói xong thì một tiếng cười mảnh khảnh rơi vào trong tai. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt Mị Hân Nhi bên cạnh lộ ra nụ cười như có như không. Đôi mi thanh tú nhìn thẳng về phía hắn.

Nụ cười này giống như nàng đã biết chuyện gì đó, tất cả mọi thứ đang nắm trong tay nàng.

- Mị Hân Nhi tiểu thư nói vậy là có ý gì?

Tuy rằng trong lòng khiếp sợ nhưng mà trên mặt Nhiếp Vân vẫn không nhìn ra bất kỳ vấn đề gì, hắn truyền âm nói.

- Không có gì..

Mị Hân Nhi lần nữa cười khẽ, quay mặt đi, không nói thêm lời nào nữa.

- Ồ?

Nhìn thấy nữ nhân này như vậy, chẳng biết tại sao trong lòng Nhiếp Vân xuất hiện một loại dự cảm không ổn.

Nếu như nàng ta tiếp tục truy vấn, hoặc là nói ra chuyện gì đó. Cùng lắm thì hắn không thừa nhận, khi đó đối phương cũng không thể làm gì. Thế nhưng lúc này mới nói một nửa, vẻ mặt cao thâm lại làm cho người ta không rõ đầu đuôi a.

Bất quá, Nhiếp Vân cũng là nhân vật trải qua sóng to gió lớn, trên mặt không có chút dị thường nào, hăn tùy ý hàn huyên vài câu với đám người Tiếu Đằng.

- Hiện tại đã tiến vào Ma giới rồi, chúng ta càng phải cẩn thận, đi thôi!

Dường như Độc Cô Tiếu cũng không biết chuyện gì, hắn tùy ý khoát tay áo, sau đó thả người bay về phía trước.

- Đi thôi!

Mọi người theo giết sau lưng hắn.

Ma giới thoạt nhìn so Linh giới hoang vu hơn nhiều, khắp nơi trên Linh giới là sinh cơ, mà ở nơi này khắp nơi là cảnh vật hoang vu. Muốn phát triển trong loại hoàn cảnh này chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là chiến đấu!
Bình Luận (0)
Comment