Vô Tận Đan Điền

Chương 1810

Sát! Sát! Sát!

Trong nội tâm đang nghi hoặc, chợt nghe một tiếng gầm gừ vang lên, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức sửng sốt.

Chỉ thấy trước mắt có một thiếu niên, đang ôm một thi thể đã cứng ngắc, mặt mũi tràn đầy bi phẫn, trường kiếm trong tay không ngừng múa, chung quanh vô số Yêu nhân không ngừng lao tới.

- Cha! Khi ngươi còn sống ta thật lâu không có xưng hô qua như vậy rồi, vẫn cho rằng ngươi là phế vật, không phải vì ngươi, chúng ta không có khả năng bị đuổi ra gia tộc, qua thê thảm như thế, lại không nghĩ rằng... Ngươi cũng là vì ta! Là hài nhi bất hiếu!

Thiếu niên kêu thảm giống như chim quyên, nhìn thi thể trước mắt đã cứng ngắc, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, tử dục dưỡng mà thân không đợi!

- Đây là... ta!

Chứng kiến thiếu niên này cùng thi thể nằm ở trong lòng ngực hắn, toàn thân Nhiếp Vân chấn động.

Tràng cảnh trước mắt, đúng là tình cảnh kiếp trước Yêu nhân phá vỡ Lạc Thủy thành!

Khi đó, mình cái gì cũng không hiểu, không biết phụ thân trả giá, ngược lại trách cứ hắn không lên tiến, làm cho quan hệ phụ tử một mực cứng ngắc, thẳng đến Yêu nhân tiến đến, hắn vì mình mà chết...

PHỐC!

Một đạo huyết quang tung bay, Nhiếp Vân thương tâm phụ thân bị một Yêu nhân đâm trúng bả vai.

- Chết!

Gào rú một tiếng, Nhiếp Vân một kiếm chém Yêu nhân này thành hai khúc.

Lúc này thực lực của Nhiếp Vân cực yếu, chiêu số cũng ngây thơ đáng thương, tuy thực lực của Yêu nhân ở chung quanh không có gì đặc biệt, lại làm cho hắn chật vật không chịu nổi, y phục trên người bị huyết dịch xâm nhiễm.

- Khi đó hoàn toàn chính xác không hiểu chuyện, nếu có thể hảo hảo tu luyện, sẽ không thê thảm như thế...

Nhìn tràng cảnh trước mắt, nhớ lại tất cả, Nhiếp Vân cảm khái phảng phất như ở ngoài đứng xem.

Đời trước của hắn, một mực tích tụ bất bình, oán trời trách đất, nếu không phải Yêu nhân náo động, chỉ sợ cả đời cũng khó thành công!

Mẫu thân rơi xuống vực chết thảm, tỷ tỷ tự sát, phụ thân vì cứu hắn mà chết... Rất nhiều sự tình kết chung một chỗ, lúc này mới khiến hắn có ý chí chiến đấu vô cùng, không ngừng cố gắng!

- Không...

Trong nội tâm đang nhớ lại, trước mắt Nhiếp Vân gào rú một tiếng, thả thi thể phụ thân lên mặt đất, xông vào bầy Yêu nhân.

PHỐC! PHỐC!

Thực lực của hắn vốn không được tốt lắm, hơn nữa lửa giận công tâm, rất nhanh bị thương không nhẹ, toàn thân máu tuôn như suối, thần sắc uể oải, giống như tùy thời có thể té xỉu.

- Ca ca!

Ngay thời điểm Nhiếp Vân không chịu nổi, đột nhiên, một bóng người chạy tới.

Hắn đi đường khập khiễng, hai chân hóa đá, thoạt nhìn cực kỳ ngốc trệ khó coi, trong hai mắt lại mang theo hào quang sắc bén, trong tay có một thanh trường kiếm nhỏ hẹp, giống như độc xà từ các loại góc độ quỷ dị đâm tới, mỗi một kích, đều có một Yêu nhân ngã xuống.

Nhiếp Đồng!

Hắn xuất hiện!

Lúc này Nhiếp Đồng còn không phải Tu La Vương, mà là đệ đệ của hắn, người có số phận thống khổ lại không ngừng kiên trì, vì ca ca cái gì cũng dám trả giá kia!

Từng bước một, hai chân cứng ngắc chậm rãi đi tới, như hai nhánh cây khô quắt, vừa buồn cười lại vừa đáng thương, nhưng kiếm trong tay hắn, lại một chút cũng không thể thương.

Góc độ quỷ dị không nói, lực lượng cũng kinh người đáng sợ, sau một kiếm, mặc dù chung quanh Yêu nhân ngày càng nhiều, cũng khó có thể ngăn cản.

- Có ta ở đây, không có người có thể gây tổn thương cho ca ca ta!

Ánh mắt Nhiếp Đồng kiên định, nương theo thanh âm lạnh lùng cùng nhau đi tới, mỗi một bước giống như đánh vào trong nội tâm Nhiếp Vân.

Nhất là Nhiếp Vân bị thương ngã xuống đất, hai mắt lần nữa ướt át.

- Ca ca, đi, ta cõng ngươi lao ra!

Một tiếng la lên trầm thấp, mang theo ý niệm kiên định không thể dao động, tay trái Nhiếp Đồng trảo một cái, vác Nhiếp Vân bị thương ở trên người.

PHỐC! PHỐC!

Hắn làm như vậy, vài Yêu nhân ở chung quanh lập tức thấy được sơ hở, đủ loại binh khí đâm qua, một sát na kia, huyết dịch trước mắt bắn tung toé.

Nhiếp Vân ở trên lưng Nhiếp Đồng chỉ cảm thấy mặt nóng lên, một cổ huyết dịch nồng đặc huy sái tới.

- Nhiếp Đồng, thả ta xuống, ngươi bị thương...

Nhiếp Vân sốt ruột hô.

- Là huyết dịch của Yêu nhân!

Nhiếp Đồng bất vi sở động, nhẹ nhàng cười nói, phảng phất như những huyết dịch kia không phải của hắn.

- Ngươi thật sự không có việc gì?

Nhiếp Vân vẫn chưa yên tâm.

- Không có việc gì!

Hai chân hóa đá của Nhiếp Đồng động, tiến về phía trước một bước, mỗi đi một bước, thì có một Yêu nhân ngã xuống.

Chung quanh Yêu nhân ngày càng nhiều, bị hắn giết cũng ngày càng nhiều.

Nhiếp Vân ở trên lưng hắn nằm mộng cũng không nghĩ đến, đệ đệ một mực bị hắn cho là phế vật sẽ hung hãn như thế, có được thực lực cường đại như vậy.

- Nhiếp Đồng, ngươi sao sẽ cường đại như vậy, kiếm pháp của ngươi là học như thế nào?

Thấy Yêu nhân chung quanh càng ngày càng ít, cơ hồ đều bị Nhiếp Đồng đánh chết, Nhiếp Vân hưng phấn hô.

Bất quá, Nhiếp Đồng không có trả lời hắn, mà là tiếp tục đi về phía trước.

PHỐC! PHỐC!

Hai Yêu nhân cuối cùng nằm ở dưới chân.

- Nhiếp Đồng chúng ta thành công rồi, chúng ta trốn ra rồi, cám ơn ngươi, không nghĩ tới ngươi lợi hại như vậy... Yên tâm đi, chờ chúng ta chạy đi, ca ca nhất định tìm y sư tốt, giúp ngươi trị liệu hai chân...

Chứng kiến thoát khỏi nguy hiểm, Nhiếp Vân hưng phấn hô to, bất quá tiếng la của hắn còn không có chấm dứt, đột nhiên thân thể trầm xuống.

Phù phù!

Nhiếp Đồng trùng trùng điệp điệp té trên mặt đất.

- Nhiếp Đồng, Nhiếp Đồng...

Lúc này Nhiếp Vân mới ý thức tới không đúng, khàn giọng hô lên.

Nhìn qua Nhiếp Đồng, trong ánh mắt vốn là sáng ngời, sinh cơ đã đoạn tuyệt, có thể kiên trì đến bây giờ toàn bộ bằng một cổ tín niệm, mà trên thân khắp nơi đều là kiếm thương, máu tươi ồ ồ chảy xuống, ngay cả giầy dưới chân cũng ướt đẫm.

- Ca, ta không phải phế vật, ta giống như... còn có chút tác dụng!

Thanh âm nhẹ nhàng, như đập nện trái tim của Nhiếp Vân, nước mắt vỡ đê mà ra...

Đáng tiếc, nước mắt nhiều hơn nữa cũng vô dụng, Nhiếp Đồng ở trong cánh tay hắn dần dần khép hai mắt, mất đi hô hấp.

- Nhiếp Đồng...

Trước mắt từng màn không ngừng bày ra, ở bên cạnh quan sát một Nhiếp Vân khác, biết rõ đây là cảnh tượng kiếp trước, nhưng nước mắt không ngừng chảy xuống.

Đoạn thời gian này đã sớm như thạch điêu, thật sâu khắc ở trong óc, không cách nào khu trừ, tràng cảnh trước mắt, chỉ là một lần nữa nhớ lại mà thôi.

- Nhiếp Đồng, ta muốn cứu ngươi...

Biết rõ quá khứ không thể vãn hồi, Nhiếp Vân như trước vung thủ ấn, điểm tới Nhiếp Đồng.
Bình Luận (0)
Comment