Vô Tận Đan Điền

Chương 1817

- Không nghĩ tới ngươi có thể đi vào nhanh như vậy, Nhiếp Vân, không hổ là nhân vật đúng thời cơ mà sinh, không thể khinh thường!

Đối với ánh mắt của hắn, Khâu Thánh Tôn Giả không thèm quan tâm, cười ha ha.

- Ồ, quan hệ của các ngươi thoạt nhìn không ổn a! Không bằng đánh trước một hồi đi!

Nhìn biểu lộ của bọn người Nhiếp Vân ở trong mắt, Hỗn Độn kim lệnh nở nụ cười, thân thể đột nhiên nhoáng một cái, quỷ dị từ trung gian biến mất, xuất hiện lần nữa đã ở trên đài cao trong trung tâm.

Cái đài cao này không biết kim loại gì đúc thành, Hỗn Độn kim lệnh hóa thân bóng người đứng ở phía trên phảng phất như hòa tan thành một thể, khó có thể rung chuyển.

Thấy hắn ly khai vòng chiến, Nhiếp Vân nhìn về phía Khâu Thánh Tôn Giả, thở ra một hơi, lực lượng toàn thân khanh khách rung động, một cổ kình khí phun ra.

- Nhiếp Vân, Đạm Đài Tiên Tử, Long Hoàng, chúng ta đều vì Hỗn Độn kim lệnh mà đến, ta xem không bằng trước vứt bỏ thành kiến, tạm thời không chiến đấu, chung một chỗ đối kháng Hỗn Độn kim lệnh, đánh bại hắn xong lại thương thảo như thế nào?

Thấy động tác của hắn, Khâu Thánh Tôn Giả nhíu mày, vội nói.

Tuy ở nhân số chiếm ưu thế, nhưng có Nhiếp Vân, muốn thắng là cực kỳ khó khăn, hắn còn không dám mạo hiểm như vậy.

- Đánh bại xong lại thương thảo? Ngươi cảm giác ta sẽ tin tưởng ngươi?

Nhiếp Vân cười lạnh, không vì ngôn ngữ của hắn mà thay đổi.

- Ha ha, ngươi không cần tin tưởng ta, tất cả mọi người là vì Hỗn Độn kim lệnh, nắm tay người nào lớn, người đó có thể đạt được bảo vật, hiện tại hắn tọa sơn quan hổ đấu là muốn chúng ta tự giết lẫn nhau, đến lúc đó thợ săn thành con mồi, vậy thì buồn cười!

Khâu Thánh Tôn Giả cao giọng thét dài.

Không hổ là Nho giới Chi Chủ, có được tài hùng biện, chỉ nói vài câu, lại mang theo đạo lý làm cho người không thể cự tuyệt.

Mặc dù là đối thủ, Nhiếp Vân cũng không thể không bội phục tài ăn nói của hắn.

Bất quá, Nhiếp Vân làm sao có thể bị người tùy ý đầu độc, cười nhạt một tiếng:

- Ngươi không muốn làm con mồi cũng được, tự phế tu vi, cút ra Đạo giới, ta có thể không giết ngươi!

- Ngươi...

Không nghĩ tới người trước mắt này dầu muối không tiến, trên mặt Khâu Thánh Tôn Giả lập tức u ám.

- Đã rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy hôm nay ta liền muốn nhìn, Nhiếp Vân danh tiếng như sấm bên tai, đến cùng có thực lực như thế nào!

Khâu Thánh Tôn Giả hừ lạnh, bàn tay hư nắm, lòng bàn tay có một cổ sấm rền nhấp nhô, lực lượng tùy thời kích xạ ra.

- Lão đại, ta xem Hỗn Độn kim lệnh này, cho dù bảy người chúng ta liên thủ cũng chưa hẳn có thể đánh bại, không bằng trước bài trừ ân oán, đả bại hắn lại nói!

Thấy song phương hết sức căng thẳng, Tiểu Long nói nhỏ.

- Bài trừ ân oán? Xem ra Tiểu Long ngươi còn không có hiểu ý tứ của Nhiếp Vân!

Đạm Đài Lăng Nguyệt cười đi tới, liếc nhìn Nhiếp Vân, khẽ cười nói:

- Chúng ta cùng Khâu Thánh Tôn Giả vốn không có ân oán không chết không ngớt, nói gì đến bài trừ? Sở dĩ làm như vậy, là Nhiếp Vân không muốn làm mai mối cho Tu La Vương mà thôi!

- Làm mai mối cho Tu La Vương?

Tiểu Long không ngốc, nháy con mắt hai cái, lập tức hiểu được.

Bọn hắn có thể đi vào, Tu La Vương chắc chắn sẽ không xa, hiện tại ngay cả bóng người cũng không gặp, khẳng định giấu ở một chỗ, chờ đợi thời cơ cuối cùng, rất hiển nhiên Hỗn Độn kim lệnh cũng phát hiện điểm ấy, bằng không thì, bằng vào thực lực của hắn, ai muốn luyện hóa hắn trực tiếp tiêu diệt là được, không cần ngồi ở một bên kiếm tiện nghi!

Hợp tác cũng không có gì, mấu chốt là thiên tân vạn khổ lại làm mai mối cho người khác, đây không phải là bọn hắn muốn làm, chờ như vậy, còn không bằng trước diệt đám người Khâu Thánh Tôn Giả, bức Tu La Vương ra!

- Tốt rồi, hãy bớt sàm ngôn đi, hôm nay không phải ngươi chết chính là ta mất mạng, động thủ đi!

Nhiếp Vân thét dài, âm thanh động Cửu Thiên.

- Đến đây đi!

Chiến ý của Khâu Thánh Tôn Giả cũng bị kích phát, tiến về phía trước một bước, lòng bàn tay nhiều ra một thanh thước.

Thước dài hơn một mét, toàn thân như ngọc, óng ánh sáng long lanh, nhìn không ra cấp bậc, bất quá vừa lấy ra linh khí lập tức hội tụ thành phong bạo, uy lực không giống bình thường, mặc dù so với Tháp Chủ ấn cũng không kém mảy may.

- Thước này tên Cảnh Giới, là ta đoạt được ở trong Hỗn Độn, chưa bao giờ biểu hiện ra cho người, hôm nay mượn ngươi làm tế phẩm thứ nhất cho nó!

Bàn tay nhẹ nhàng phất một cái, mặt ngoài thước phát ra ánh sáng rực rỡ, trong mắt Khâu Thánh Tôn Giả mang theo vẻ thành kính.

Khó trách thằng này đưa Xuân Thu thánh điển mạnh nhất cho Kha Thánh tôn giả, nguyên lai đã có bảo vật cường đại hơn!

- Hừ!

Bất quá, đối với bảo vật Nhiếp Vân không muốn miệt mài theo đuổi, hít sâu một hơi, trước ngực cổ đãng, một bọt khí giống như con chuột tháo chạy ở trong người, quay cuồng mang theo Lôi Âm.

Ầm ầm!

Bọt khí nổ tung ở dưới chân, Nhiếp Vân mạnh mẽ lao về phía trước.

Giống như ảo ảnh, nhìn không ra bóng người, phảng phất như toàn bộ lồng khí lập tức biến thành sân nhà của hắn.

- Ân?

Hỗn Độn kim lệnh biến thành bóng người thấy một màn như vậy, tựa hồ cũng có chút khiếp sợ, con mắt nhìn về phía Nhiếp Vân nheo lại.

Thân thể Xích Thiên cảnh, mặc dù không có thực lực nguyên vẹn của Xích Thiên cảnh, nhưng thật viễn siêu nửa bước Xích Thiên cảnh rồi!

- Ha ha, Long Hoàng ta đến rồi!

Thấy Nhiếp Vân động thủ, Tiểu Long cùng Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng không có xem náo nhiệt, một tiếng nổ vang, Tiểu Long biến hóa bản thể, một Kim Long cực lớn xoay quanh vọt tới ba Tu La còn lại.

Đạm Đài Lăng Nguyệt không có uy thế lớn như hắn, nhưng lực lượng kích xạ cũng vô cùng lợi hại. Hai đại cao thủ cùng ba Tu La chiến đấu, rõ ràng lực lượng ngang nhau, trong thời gian ngắn ai cũng không có biện pháp thắng được đối phương.

- Xem ra chỉ có đánh chết ngươi mới được!

Khâu Thánh cũng nhìn ra cục diện bây giờ, con mắt mang theo lãnh ý, thước trong tay bạo tăng tầm hơn mười trượng, giống như cự thuyền phá sóng lao đến.

Lực lượng quán thâu đến cực hạn, không gian sinh diệt luân chuyển, từng tiếng nổ lớn như sét đánh, dưới cự xích, thế giới trong màn hào quang yếu ớt giống như đậu hủ.

Đối với hắn nói hùng hồn, Nhiếp Vân không có phản bác, mà dùng lực lượng càng cuồng mãnh phản kích.

Bàn tay biến thành Xích kim sắc, thiên phú Thiên Thủ sư vận chuyển tới cực hạn, thân thể phát ra kim quang.

Trảo một cái, lực lượng vô cùng cương mãnh biến thành nhu quấn chỉ, ngón trỏ ngón giữa khoác lên thân thước, nhẹ nhẹ một chút.
Bình Luận (0)
Comment