Vô Tận Đan Điền

Chương 1906

Những người này đều có thực lực Tiên Quân đỉnh phong, trong mắt mang theo khí thế trấn áp hoàn vũ, vừa nhìn đã biết địa vị không thấp.

- Ngươi nói cái gì? Trần gia chúng ta bị tứ đại gia tộc xoá tên? Ai vậy nói?

Nhìn thấy người đến, sắc mặt Trần Ngạo Huyền cứng đờ, hắn lui về phía sau vài bước.

- Còn cần ai nói? Đương nhiên là chúng ta tế tự trời xanh, Thiên Đạo tự mình hạ mệnh lệnh, Trần gia các ngươi đã xuống dốc, lại không có biện pháp giữ gìn Thiên Đạo, cho nên Thiên Đạo hàng lâm ý chỉ bảo Liễu gia chúng ta thay các ngươi.

Một trung niên nhân đi tới, trong mắt mang theo hưng phấn, hắn lên tiếng giống như lôi đình nổ vang.

- Đáng... Đáng giận!

Trần Ngạo Huyền giống như già đi mười tuổi, thần sắc khó coi.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tứ đại gia tộc không phải là hư danh sao? Vì cái gì Trần Ngạo Huyền coi trọng như thế?

Đột nhiên phía trên xuất hiện biến cố hấp dẫn không ít người, U Liên cũng rất kỳ quái, tiếp tục hỏi gia hỏa tin tức linh thông.

- Hư danh? Đương nhiên không phải hư danh!

Gia hỏa tin tức linh thông khinh bỉ U Liên Thánh Nhân, nói thẳng ra nguyên do:

- Tứ đại gia tộc, cửu đại tông môn đều là Thiên Đạo tán thành, được trao cho một bộ phận năng lực, cũng giống như đế vương phàm tục, là quân quyền thần thụ.

- Bằng vào loại tán thành này có thể mượn nhờ Thiên Đạo chi lực, chấn nhiếp bọn đạo chích.

- Hậu bối đệ tử lúc tu luyện cũng có thể miễn trừ thiên kiếp, mất đi loại thân phận này tương đương bị Thiên Đạo khu trục, địch nhân trong quá khứ sẽ xuất hiện, gây chuyện không tốt Trần gia sẽ biến mất trong dòng sông lịch sử, rốt cuộc không tồn tại nữa!

- Quân quyền thần thụ? Thiên Đạo có được năng lực như thế sao?

Nhiếp Vân sững sờ.

Nếu thật là như vậy, Thiên Đạo thế giới Cửu Thiên cũng quá đáng sợ rồi.

Cửu đại tông môn, tứ đại gia tộc giống như người phát ngôn của nó, có được quyền lực chấp hành Thiên Đạo, thông qua thân phận này giảm miễn lôi kiếp, có được càng nhiều cường giả, bảo trì thịnh vượng, một khi mất đi tương đương mất đi ô dù, người khác không tìm phiền toái mới là lạ!

- Việc này là Liễu gia muốn bức bách Trần gia thoát ly tứ đại gia tộc, sau lưng liên hợp ba đại gia tộc khác triệu hoán Thiên Đạo, thu hoạch tín nhiệm, gia chủ Trần gia cũng không biết, lần này thảm rồi, đoán chừng tú cầu rơi xuống trên thân kẻ nào cũng không ai dám tiếp.

Gia hỏa tin tức linh thông thở dài.

Nhiếp Vân đă mắt nhìn lên, quả nhiên đúng như hắn nói, những người vừa rồi tranh đoạt đã tránh né như ôn thần, nhìn thấy tú cầu tới liên tục tránh né, sợ dính lên người biến thành phiền toái.

Trần gia bị tứ đại gia tộc đuổi ra, mất đi Thiên Đạo che chở, có lẽ sẽ diệt vong nhanh thôi, hơn nữa Lạc Huyền Tông bức bách, ai dám tiếp này tú cầu?

Trước kia có lẽ có người tin tưởng Trần gia có thể đối kháng Lạc Huyền Tông, bảo trụ Thiên Đạo lựa chọn con rể, hiện tại biết được đối phương không có khả năng làm thế.

- Đừng tới đây, ta có thê nhi rồi.

- Không phải ta, ngàn vạn đừng chọn ta...

Mấy chục giây sau, trước sau biểu hiện dị biến hoàn toàn khác nhau, làm cho người Trần gia cảm thấy trái tim lạnh buốt.

Tú cầu không ngừng xoay tròn trên không trung, tùy thời sẽ rơi xuống, nhưng tú cầu tới đâu đám người tránh tới đó, đều hận cha mẹ sinh nhiều mấy đôi chân để chạy cho nhanh.

Lúc này không ai dám tiếp.

- Phụ thân, xem ra hôm nay trời muốn Trần gia chúng ta vong, đã như thế vì cái gì không chọn hôn phu cho ta, cùng lắm chúng ta ngọc thạch câu phần, ta tin tưởng Trần gia chúng ta liều mạng, cho dù bọn chúng cường thế cũng phải trả giá to lớn.

Nhìn tất cả vào trong mắt, trong mắt Trần Lạc Dung mang theo ảm đạm, cao giọng kêu thành tiếng, bộ dạng khí thế hùng hồn chịu chết.

- Được rồi, Trần gia chúng ta không có bọn hèn nhát, Liễu Hồng Nhan, ngươi không phải muốn bức tử ta sao? Ta sẽ làm Liễu gia của ngươi cũng trả giá thật nhiều...

Trần Ngạo Huyền bị khí thế con gái làm rung động, lưng của hắn thẳng tắp, đang muốn hiệu triệu toàn tộc chiến đấu sinh tử, đột nhiên tú cầu đang xoay tròn và dừng lại.

- Hô!

Nó rơi xuống.

Lạch cạch!

Nó nện lên vai Nhiếp Vân, nó bay vào trong lòng bàn tay.

Lần này mọi người an tĩnh lại.

Nhìn về phía Nhiếp Vân, mọi người đồng loạt lui về phía sau, ngay cả gia hỏa tin tức linh thông cũng tránh xa, sợ bị dính quan hệ với hắn.

- Ân?

Không riêng mọi người kỳ quái, Nhiếp Vân nhìn tú cầu trong tay mình liền cười khổ một tiếng, hắn cảm thấy bất đắc dĩ.

Tú cầu tìm tới chính mình, chẳng lẽ Thiên Đạo đã nhìn rõ thực lực bản thân, muốn mượn tay Lạc Huyền Tông diệt mình hay sao? Không đúng, nếu quả thật nhìn rõ thực lực của mình, Thiên Đạo sẽ không ngu xuẩn như thế, tự tìm phiền toái.

- Cứu ta...

Thời điểm Nhiếp Vân không muốn nhiễm những chuyện này, ý định ném tú cầu đi, đột nhiên một ý niệm vang lên trong đầu của hắn.

- Ân?

Đôi mắt Nhiếp Vân híp lại.

Ý niệm này không phải ai khác truyền tới, mà là một loại chấn động không có cảm tình, dường như là lực lượng thiên nhiên hội tụ mà thành.

- Là Thiên Đạo!

Thân là thiên đạo sư, Nhiếp Vân lập tức ra những lời này là Thiên Đạo cầu khẩn hắn.

Thiên Đạo chưởng quản cửu đại tông môn, tứ đại gia tộc, là tồn tại người thế giới Cửu Thiên tôn kính, vì sao còn phải xin hắn cứu giúp?

- Ca ca, Thiên Đạo có thể hội tụ thành âm, đây là lực lượng thiên địa lục đạo không có.

Nhiếp Đồng cũng nghe được tin tức cầu xin, thần sắc ngưng trọng truyền âm.

Nhiếp Vân gật đầu.

Không sai, Thiên Đạo của thiên địa lục đạo chỉ có thể duy trì trật tự, không thể truyền tin tức, cũng không thể nói chuyện, tuy vừa rồi lời nói non nớt, âm thanh không có cảm tình nhưng tuyệt đối là ngôn ngữ nhân loại.

Chẳng lẽ Thiên Đạo thế giới Cửu Thiên có phương pháp gì đó làm mình phát ra âm thanh câu thông với nhân loại?

Nếu như thế, có phải có thể làm Đạm Thai Lăng Nguyệt hóa thân Thiên Đạo cũng bắt đầu nói chuyện và liên hệ với mình?

Nhiếp Vân xiết chặc nắm đấm, đôi mắt càng ngày càng sáng.

- Mặc kệ nó có biện pháp gì, chỉ cần có một tia cơ hội thì ta sẽ ra tay.

Áp chế hưng phấn trong lòng, Nhiếp Vân thở ra một ngụm trọc khí.

Tại sao Thiên Đạo lại phát ra tiếng người, chuyện này hỏi ai cũng vô dụng, có lẽ chỉ có tìm Thiên Đạo sau đó mới có được đáp án.

Trước kia không muốn ra tay là vì sợ nhiễm nhân quả, mà bây giờ nhân quả đã tới trước mặt, hắn không thể thoát khỏi thì cứ dính vào.
Bình Luận (0)
Comment