Vô Tận Đan Điền

Chương 1927

Hắn gần đây cả gan làm loạn, Nam Thiên Y Thánh gì kia, căn bản không đủ xem.

- Ngươi nói cái gì? Ngươi hoài nghi thực lực của ta?

Nam Thiên Y Thánh nhướng mày, nhìn về phía Nhiếp Vân mang theo lãnh ý âm hàn.

- Thực lực không phải dùng để hoài nghi, có bản lĩnh ngươi chứng minh thoáng một phát, ngươi có thể cứu chữa được Lão phu nhân lại nói, cứu không được, cho dù nói dễ nghe hơn cũng vô dụng!

Nhiếp Vân khoát tay.

- Ân?

Thấy Nhiếp Vân đối mặt Nam Thiên Y Thánh bình tĩnh như thế, hơn nữa nói chuyện đối chọi gay gắt, không có chút lưu tình nào, cho thấy tự tin cường đại, Sư Viện Viện nhìn nhiều hắn vài lần.

Thiếu niên trước mắt này, không giống những người nàng chứng kiến, trong hai mắt mang theo hào quang trí tuệ, cử chỉ có độ, tràn ngập tự tin.

- Không tệ, đã có rất ít hậu bối dám cùng ta nói như vậy rồi!

Nam Thiên Y Thánh quay đầu nhìn về phía Thừa Tướng:

- Sư Thừa Tướng, trước kia nói tiền thù lao coi như xong, cứu tốt mẹ của ngươi, ta chỉ có một yêu cầu! Giết người này!

- Cái này...

Sư Thừa Tướng không nghĩ tới hắn yêu cầu như vậy, sắc mặt cứng đờ.

Tuy hắn giết qua không ít lang băm, lại không phải lạm sát kẻ vô tội, người trước mắt này còn không có xem bệnh, liền muốn giết, vậy thì hơi quá rồi.

- Giết ta? Nếu như ta có thể chữa tốt, có phải cũng có thể giết ngươi hay không?

Nhiếp Vân không có nghĩ đến Nam Thiên Y Thánh này, chỉ vì không hài lòng, liền bắt đầu sinh ý sát nhân, nhướng mày.

- Giết ta? Ngươi cũng phải có bổn sự kia mới được! Sư Thừa Tướng, mang ta đi xem Lão phu nhân, ta hi vọng lúc ta đi ra, có thể chứng kiến thi thể của bọn hắn!

Nam Thiên Y Thánh hất tay, đi nhanh vào trong tiểu viện.

- Cái này...

Thấy hắn bá đạo như thế, Sư Thừa Tướng tựa hồ cũng có chút không biết làm sao, nhìn về phía Nhiếp Vân, vẻ mặt áy náy.

- Đi thôi, qua xem gia hỏa khoác lác này có thể cứu được Lão phu nhân hay không, cứu không được lại giết ta, các ngươi cũng chỉ có thể khóc!

Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, không để ý đối phương có thể động thủ hay không, thân thể chấn động, đi theo Nam Thiên Y Thánh vào tiểu viện.

- Cha, vào xem một chút đi, ta cảm thấy thiếu niên này khẳng định không đơn giản, có lẽ Nam Thiên Y Thánh không có thành công, hắn ngược lại có thể trị tốt bệnh của nãi nãi!

Thấy mấy người đều đi vào tiểu viện, Sư Viện Viện nhìn bóng lưng của Nhiếp Vân rời đi, đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, thiếu niên này không đơn giản.

- Qua đi xem a!

Nàng cũng có thể cảm giác được, thực lực của Sư Thừa Tướng mạnh hơn, tự nhiên cũng cảm thấy được Nhiếp Vân không đơn giản, chỉ có điều thực lực cùng y thuật không có quan hệ gì nha.

Nam Thiên Y Thánh ở toàn bộ Đại Hiên Hỗn Độn giới cũng có danh tiếng, mà thiếu niên này chưa từng nghe nói qua, tin tưởng ai bây giờ, vẫn là chờ nhìn kỹ lại nói.

Đi theo Nam Thiên Y Thánh đến gian phòng, Nhiếp Vân quả nhiên thấy một lão nhân nằm ở trên giường, khuôn mặt tiều tụy, thần sắc uể oải, xem ra bệnh không nhẹ, tùy thời sẽ chết.

- Tam hồn tiều tụy! Lại là loại bệnh này!

Nam Thiên Y Thánh đứng ở trước mặt lão giả, lông mi không ngừng nhảy lên, khuôn mặt vốn tự tin, bây giờ trở nên cực kỳ khó coi.

Xem ra loại bệnh này, tuy hắn nhận thức, lại không có thủ đoạn trị liệu.

- Như thế nào? Y Thánh có biện pháp không?

Sư Thừa Tướng chứng kiến loại vẻ mặt này của hắn, trong nội tâm chìm xuống, lại có chút không dám tin tưởng, hy vọng có thể nghe được tin tức tốt.

- Người có ba hồn bảy vía, tam hồn tiều tụy là một loại bệnh cực kỳ đặc thù, người bị loại bệnh này, tam hồn sẽ dần dần tử vong, tiêu tán, chỉ còn lại có bảy phách, hồn phách của thân thể con người, hồn ở trước nói rõ tầm quan trọng, tam hồn tử vong, tương đương không có ý thức, bảy phách bảo tồn tối đa có thể tự chủ hô hấp, không khác gì người sống đời thực vật, cứu không được rồi...

Nam Thiên Y Thánh lắc đầu.

Ba hồn bảy vía, tam hồn tử vong, tương đương với đánh mất tinh thần, cho dù còn sống, cũng giống như người sống đời thực vật, làm sao cứu trở về?

- Không có biện pháp?

Sắc mặt của Sư Thừa Tướng cùng Sư Viện Viện đồng thời trở nên trắng bệch.

Tuy đã sớm đoán được sẽ có kết quả này, nhưng chính tai nghe được Nam Thiên Y Thánh nói, vẫn không thể tin được.

- Ân, chuẩn bị hậu sự đi!

Nam Thiên Y Thánh hất tay.

- Hậu sự...

Nghe hắn tuyên án tử hình, Sư Thừa Tướng cùng Sư Viện Viện đồng thời lộ ra bi ai.

Nam Thiên Y Thánh ở Đại Hiên Hỗn Độn giới cũng có thanh danh thật lớn, có thể mời hắn tới, đã hao tốn một cái giá lớn, hắn nói khẳng định như thế, liền chứng minh thực hết thuốc chữa.

- Đúng rồi, vị công tử này ngươi nhìn xem...

Đang âm thầm bi thương, Sư Viện Viện đột nhiên nhớ tới Nhiếp Vân, nhịn không được nhìn sang.

- Hừ, ngươi đây là đang không tin y thuật của ta? Ta nói không cứu được, toàn bộ Đại Hiên Hỗn Độn giới sẽ không người có thể cứu được!

Thấy Sư Viện Viện tựa hồ không quá tin tưởng hắn, muốn xin người khác giúp đỡ, sắc mặt của Nam Thiên Y Thánh trở nên có chút khó coi.

- Khẩu khí thật lớn, ngươi nói không thể cứu, người khác liền cứu không được... Thật không biết ngươi tự tin từ nơi nào đến!

Thấy lời của đối phương càng nói càng lớn, Nhiếp Vân tiến về phía trước một bước, lắc đầu:

- Tam hồn tiều tụy, cũng không phải tử vong, chỉ là trở nên suy yếu không cách nào thanh tỉnh mà thôi, chỉ cần để cho nó cường đại là được rồi, bệnh đơn giản như thế, lại còn nói không thể cứu, ngươi đến cùng Y Thánh hay là Y thừa?

- Ngươi nói cái gì?

Nam Thiên Y Thánh làm sao nghe không ra chữ “Thừa” trong miệng hắn khác biệt, huyết dịch thoáng một phát vọt tới da mặt.

Hắn làm nhân vật có uy tín danh dự của toàn bộ Đại Hiên Hỗn Độn giới, mỗi người tranh nhau truyền tụng Y Thánh, bị ở trước mặt nghi vấn như vậy, tương đương vẽ mặt, cơn tức này làm sao nhẫn xuống được.

Cánh tay vừa nhấc, một cổ khí thế hùng hậu từ trong cơ thể bắn ra, bay phất phới, hóa thành khí kình vô hình.

Hắn lộ ra thực lực, mọi người lập tức nhìn ra, không nghĩ tới Nam Thiên Y Thánh y thuật cao minh, lại là cường giả Tru Thiên cảnh sơ kỳ!

Tuy hắn tu luyện Đại Đạo đại bộ phận đều là chữa bệnh, khôi phục, đối với chiến đấu lực tăng phúc không lớn, nhưng là Tru Thiên cảnh sơ kỳ chân thật, mặc dù ở Đại Hiên Hỗn Độn giới cường giả như mây, cũng được cho là cao thủ!

- Nam Thiên Y Thánh, chậm đã...

Sư Thừa Tướng không nghĩ tới Y Thánh kia chỉ vì vấn đề mặt mũi liền muốn giết người diệt khẩu, sắc mặt thoáng một phát thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment