Vô Tận Đan Điền

Chương 1953

- Ta đi không được...

Phạm Trấn ôm chặt Nhiếp Vân, thân thể không ngừng run rẩy, cũng không biết là sợ tới mức này hay đến cùng là chuyện gì xảy ra.

Bị hắn ôm như vậy, tốc độ tiến lên của Nhiếp Vân bị ngăn cản, rốt cuộc không cách nào đi về phía trước, thân thể rơi trên mặt đất.

Rống!

Ngay lúc đó, không gian trước mắt gào rú, một Quỷ Vực Huyền Long màu vàng vọt ra.

Con này so với Quỷ Vực Huyền Long trước nhìn thấy thì lớn hơn một vòng, còn không có động thủ, không gian bên người liền xuất hiện vết rách, xuất hiện tầng tầng sương mù đen kịt.

- Là Quỷ Vực Huyền Long Vương, ta đã bị nó khống chế, Nhiếp Vân, đừng để ý đến ta, ngươi đi mau...

Trong nội tâm rùng mình, Nhiếp Vân đang suy nghĩ làm sao đối phó, chợt nghe thanh âm của Phạm Trấn truyền đến.

- Phạm Trấn này có cổ quái!

Tuy nghe hắn nói như vậy, nhưng Nhiếp Vân vẫn nổi lên lòng nghi ngờ.

Cùng Phạm Trấn tiếp xúc không nhiều, nhưng thằng này chắc có lẽ không đến nổi như thế, đơn giản liền bị khống chế, tuyệt đối có vấn đề.

Bất quá, bây giờ không phải là thời điểm cẩn thận nghiên cứu, thở ra một hơi, Phòng Ngự chi khí bố trí trong người, Thự Quang Kiếm run lên, ở trên không trung vẽ ra một đạo kiếm ý như thơ như vẽ.

Liên Nguyệt kiếm!

Ba vạn năm này, Nhiếp Vân bao giờ cũng tưởng niệm Đạm Đài Lăng Nguyệt, Liên Nguyệt kiếm dung nhập loại cảm tình này, uy lực càng tốt hơn, so với lúc trước hắn cùng Tu La Vương chiến đấu càng cường đại hơn.

Kiếm ý vừa ra, đầy trời bi thương, như cả bầu trời đang khóc.

- Rống!

Quỷ Vực Huyền Long màu vàng tựa hồ nhìn ra chiêu này cường đại, gào rú một tiếng, cái đuôi vừa thô vừa to nghênh qua, bất quá cái đuôi của nó cường thịnh trở lại, cũng không chống đở được Thự Quang Kiếm sắc bén, chỉ thoáng một phát, máu tươi bay lên, Quỷ Vực Huyền Long đã bị chém thành hai nửa.

- Nhiếp Vân, cẩn thận, Phạm Trấn kia là giải!

Một chiêu đánh chết Quỷ Vực Huyền Long Vương, Nhiếp Vân đang muốn tiếp tục tiến về phía trước, chợt nghe bên tai truyền đến một thanh âm, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sư Viện Viện chẳng biết lúc nào cũng vọt lên, vẻ mặt lo lắng cùng bối rối.

- Chết đi?

Nhiếp Vân còn không có đa tưởng, Phạm Trấn lại đột nhiên gào rú, tay phải mạnh mẽ thò ra, trực tiếp trảo qua bộ ngực của hắn.

Ông!

Tuy công kích của hắn tấn mãnh để cho người không hề phòng bị, nhưng Nhiếp Vân sớm liền chuẩn bị xong Phòng Ngự chi khí, nên không bị thương mảy may.

Đang muốn khống chế đối phương, Sư Viện Viện đã bay đến trước mắt, tay ngọc giơ lên, một đạo điện quang xuất hiện, đầu lâu của Phạm Trấn lập tức nổ tung, máu tươi chảy đầm đìa.

- Sao ngươi giết hắn?

Không nghĩ tới động tác của Sư Viện Viện nhanh như vậy, sắc mặt của Nhiếp Vân trầm xuống.

- Hắn không phải Phạm Trấn, mà không biết vật gì biến hóa, nơi này vô cùng quỷ dị, không giết hắn, ngươi khẳng định sẽ gặp được phiền toái!

Sư Viện Viện thở ra một hơi.

- Làm sao ngươi biết hắn không phải thật?

Nhiếp Vân cau mày.

- Bởi vì Phạm Trấn thật đã bị chết, là bị người của Kim Diệp thương đoàn giết!

Sắc mặt của Sư Viện Viện ảm đạm.

- Chuyện gì xảy ra?

- Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, vẫn là nắm chặt thời gian đi thôi! Người của Kim Diệp thương đoàn sắp đến rồi!

Sư Viện Viện không kịp nói tỉ mỉ, nhìn thoáng qua phía sau, lập tức hoảng sợ biến sắc, vội vàng xông về trước.

Nhiếp Vân cũng nhìn thoáng qua phía sau, quả nhiên người của Kim Diệp thương đoàn đang đuổi theo, hai lão giả một trái một phải, hiện lên xu thế vây quanh, Quỷ Vực Huyền Long ngăn cản căn bản không chịu nổi một kích.

- Nhanh!

Chứng kiến thân ảnh của bọn hắn, Nhiếp Vân biết rõ thời gian không đợi người, điên cuồng xông về trước.

Hắn toàn lực thi triển, rất nhanh ở trong Quỷ Vực Huyền Long giết ra một lối đi, mấy chục cái hô hấp sau, đã đi về phía trước mấy ngàn thước.

- Ân? Đây là cái gì?

Rất nhanh đi tới cuối cùng, tiến nhập một đại điện rộng rãi.

- Cái này tất cả đều là... bảo vật?

Tiến vào đại điện, cả người Nhiếp Vân sững sờ tại nguyên chỗ, trước mắt tựa như một tàng bảo khố, vô số bảo vật đột ngột xuất hiện ở trước mặt.

Dụi dụi con mắt, Nhiếp Vân không thể tin được.

Trước mắt là một cung điện rộng lớn, xem quy mô chừng mấy ngàn mét vuông, trên kệ rậm rạp chằng chịt chất đầy đủ loại binh khí, khoáng thạch, Linh Dược... Cái gì cần có đều có.

- Một đống này đều là... Hỗn Độn thần binh thượng phẩm?

Đi lên vài bước, bị đồ vật làm trượt chân, nhìn thoáng qua, tròng mắt thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.

Tùy tiện ném binh khí, rõ ràng đều là Hỗn Độn thần binh thượng phẩm!

Hỗn Độn thần binh thượng phẩm, bảo bối tương đương Thự Quang Kiếm... Ném đầy đất?

- Đây là... Thâm Hải Minh Châu? Làm sao lớn như vậy...

Lại đi hai bước, một viên châu cự đại xuất hiện ở trước mắt.

Những vật khác hắn nhận thức không ra, nhưng Thâm Hải Minh Châu này lại đã sớm bái kiến, trước kia Sư Viện Viện cầm một viên để hắn làm hạ lễ tặng Mã Nhã công chúa... Chỉ có điều, viên của Sư Viện Viện chỉ như đầu ngón cái, còn viên này không khác quả dưa hấu!

Thâm Hải Minh Châu lớn như dưa hấu?

Nhiếp Vân hít một ngụm khí lạnh.

Nhiều bảo bối như vậy, nơi đây đến cùng là địa phương nào?

- Phát tài! Nơi đây nhất định là tàng bảo khố của Thiên Huyền điện, nhanh lấy đi những vật này! Bằng không thì người của Kim Diệp thương đoàn tới, liền không tới phiên chúng ta rồi!

Vẻ mặt của Sư Viện Viện hưng phấn, thả người đi vào, bàn tay không ngừng trảo lấy.

Động tác của nàng không nhanh, bất quá tựa hồ có thủ pháp đặc thù, mỗi một lần trảo lấy, đều có không ít bảo vật biến mất, mấy chục cái hô hấp, hơn một ngàn kiện Hỗn Độn thần binh thượng phẩm dĩ nhiên bị nàng lấy đi.

- Tàng bảo khố của Thiên Huyền điện...

Tuy động tác của nàng rất nhanh, nhưng Nhiếp Vân không đỏ mắt, mà nhíu mày, lần nữa nhìn một vòng.

Tại nguyên chỗ đi vài bước, như cân nhắc cái gì, ánh mắt đột nhiên biến đổi.

- Nhiếp Vân, ngươi làm gì thế? Nhanh lên, bằng không thì chúng ta cái gì cũng không chiếm được!

Thấy hắn thờ ơ, đứng tại nguyên chỗ ngẩn người, Sư Viện Viện vội vàng hô.

Nhiếp Vân xoay đầu lại, cũng không trả lời nàng, mà thở ra một hơi, ánh mắt sáng quắc.

- Ngươi muốn làm gì?

Thấy bộ dáng của hắn, Sư Viện Viện nghi hoặc.

- Làm gì?

Nhiếp Vân nhướng mày, mạnh mẽ tiến về phía trước một bước, năm ngón tay mở ra, hóa thành chưởng ấn đầy trời.

Ma Ha thần chưởng.

Nương theo thực lực tấn chức, bộ chưởng pháp học được từ Phù Thiên đại lục này đã xa xa theo không kịp. Bất quá, trải qua hắn sửa chữa bổ sung, chưởng pháp triệt để thoát thai hoán cốt, hoàn toàn bất đồng nguyên lai.
Bình Luận (0)
Comment