Vô Tận Đan Điền

Chương 2004

Đúng là vừa tới Đại Hóa thành về sau, gia hỏa muốn trộm phù lục danh ngạch của hắn, kết quả bị hắn trộm, nên Nhiếp Đồng mới có danh ngạch.

Vốn tưởng rằng thằng này chỉ là ăn trộm bình thường, không nghĩ tới rõ ràng cũng tham gia khảo hạch, hơn nữa ở khu Thú phẩm.

Loại người này theo lý thuyết không có khả năng nhận thức cường giả khu Thiên phẩm, nhưng xem cử chỉ của hắn, cùng Nguyệt Trảm quan hệ hẳn không tệ lắm.

Đạo tặc đứng ở trước mặt Nguyệt Trảm, tựa hồ truyền âm nói cái gì đó, một lát sau, con mắt của Nguyệt Trảm hàn mang run rẩy, ánh mắt híp lại, đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt như điện thẳng tắp bắn qua Nhiếp Vân cùng Nhiếp Đồng.

- Không muốn gây phiền toái, lại theo nhau mà đến...

Chứng kiến bộ dáng của đối phương, Nhiếp Vân biết chắc sẽ không thiện rồi, cười khổ một tiếng.

Đổi lại người khác, đắc tội cao thủ như Nguyệt Trảm, khẳng định đã sớm sợ hãi, nhưng với hắn mà nói, cũng không có gì, từ Khí Hải Đại Lục một đường đi tới, sóng to gió lớn thấy nhiều lắm, một người thứ hai khu Thiên phẩm, còn chưa đủ để cho hắn sợ hãi.

Quả nhiên, như hắn tưởng tượng, Nguyệt Trảm cùng ăn trộm kia nói dứt lời, hai người đã đi tới.

Danh khí của Nguyệt Trảm thật lớn, mọi người thấy hắn sát khí đằng đằng, nào dám ngăn cản ở phía trước, chung quanh hai người Nhiếp Vân liền trống ra một mảng lớn.

- Sư phụ, chính là hắn...

Ăn trộm đi tới trước mặt, chỉ Nhiếp Vân, ánh mắt lộ ra cười lạnh.

- Ngươi trộm phù lục danh ngạch của đồ nhi ta?

Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vân, trên người Nguyệt Trảm mang theo khí thế để cho người không rét mà run, mọi người chung quanh sợ tai bay vạ gió, lần nữa lui về phía sau, thời gian nháy con mắt, mấy người làm trung tâm, chung quanh mấy chục thước không có nửa bóng người.

- Làm sao vậy? Đồ đệ không được, sư phụ muốn thay hắn ra mặt?

Nhiếp Vân đã biết quan hệ của hai người, nhẹ nhàng cười cười.

- Nói nhảm thật nhiều!

Con mắt của Nguyệt Trảm nheo lại.

Người khác nhìn thấy hắn, đều cảm thấy sợ hãi, từng đợt phát run, thằng này rõ ràng dám già mồm, để cho sắc mặt hắn trầm xuống, hừ lạnh một tiếng:

- Mặc Trần, vả miệng 50 cái, cho hắn biết về sau nói chuyện với cường giả như thế nào!

- Vâng!

Mặc Trần nghe được sư phụ phân phó, lập tức cười hắc hắc, đi nhanh tới.

- Quả nhiên đồ đệ dạng gì sẽ có sư phụ dạng đó...

Không nghĩ tới đối phương một câu không hợp liền để cho người đánh mình, Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng, muốn dạy dỗ Mặc Trần thoáng một phát, lại cảm thấy trên người xiết chặt, như bị một cổ lực lượng áp bách, lực lượng trong cơ thể vận chuyển bất động, giống như cứng ngắc.

- Thằng này vụng trộm xuất thủ...

Cảm nhận được thân thể biến hóa, Nhiếp Vân lập tức minh bạch, nhất định là đối phương lặng lẽ xuất thủ.

Xem ra hắn cũng biết đồ đệ không phải đối thủ, vụng trộm ra tay, để cho mình không có biện pháp hoàn thủ.

- Đổi lại người khác, dù là cường giả 1500 Đại Đạo, lần này cũng cứng ngắc, không cách nào nhúc nhích, nhưng hắn quá coi thường ta rồi...

Hừ nhẹ một tiếng, thiên phú Linh Hồn sư khẽ động, gông cùm xiềng xích trên người Nhiếp Vân đã không để lại dấu vết cởi bỏ.

Chiêu này của Nguyệt Trảm, thoạt nhìn quỷ dị, để cho người khó lòng phòng bị, kỳ thật nói trắng ra là một loại vận dụng Linh Hồn Đại Đạo, nếu như người không biết Linh Hồn Đại Đạo đụng phải, bị hắn thi triển chiêu số, lập tức sẽ từ trong tới ngoài cảm thấy vô lực, không cách nào nhúc nhích.

Đây là công kích trên linh hồn, không phải Tiên lực đánh nhau sống chết, cho dù người cường thịnh trở lại cũng nhìn không ra chút vấn đề nào.

Nhưng hắn nằm mộng cũng không nghĩ đến, ra tay đối phó, lại là một người tu luyện Linh Hồn Đại Đạo tới Đại viên mãn, thời gian nháy con mắt liền hóa giải công kích của hắn, để cho hắn còn không có chút phát giác nào.

- Hắc hắc, tiểu tử, dám trộm đồ đạc của ta, sớm nên có loại giác ngộ này, hôm nay ta liền để cho ngươi biết, người nào có thể gây, người nào không thể gây!

Mặc Trần cười lạnh, đi tới trước mặt, trong ánh mắt âm trầm lộ ra hưng phấn khó có thể ngăn chặn, bàn tay giơ lên tát qua.

Tuy lực lượng không lớn, nhưng thật bị rút trúng, tuyệt đối mặt quét rác, thanh danh mất sạch.

- Ai, Nhiếp Vân này xui xẻo...

- Nguyệt Trảm ở bên cạnh nhìn xem, hắn chỉ có thể nhịn, bằng không thì, dùng tính tình của Nguyệt Trảm, nhất định sẽ ra tay...

- Đúng vậy, nếu là ta cũng không có biện pháp, chỉ có thể cam nguyện bị đánh...

- Bị đánh có thể miễn đi họa sát thân, cũng coi như đáng giá...

Nhìn một màn này ở trong mắt, chung quanh cảm thán.

Cục diện trước mắt ai cũng không có biện pháp, cường giả như Nguyệt Trảm bất luận kẻ nào cũng không đắc tội nổi, đối phương quyết tâm báo thù cho đồ đệ, không thể nhịn cũng phải nhịn.

- Không thể gây? Chỉ bằng ngươi, ngươi tính toán ngon vậy sao?

Thời điểm mọi người ở đây cảm thấy Nhiếp Vân khẳng định bị đánh, hắn đột nhiên động, cười lạnh một tiếng, một cước đạp ra ngoài.

Bành… ở giữa đầu Mặc Trần, một tiếng giòn vang, đầu trực tiếp nổ tung, óc chảy đầy đất.

Tất cả mọi người cho rằng Nhiếp Vân sẽ nhẫn nhất thời, sau đó lại nghĩ biện pháp báo thù, cho dù gan lớn, tối đa cũng chỉ ngăn trở Mặc Trần, để cho đối phương ly khai, như vậy cũng có chỗ trống hòa hoãn.

Nằm mơ cũng không nghĩ tới kịch liệt như thế, vừa ra tay đưa vào chỗ chết, không có chút do dự cùng nhân từ nương tay.

Làm như vậy, thoải mái là thoải mái rồi, lại tương đương trực tiếp thành cừu nhân bất cộng đái thiên với Nguyệt Trảm, khó có thể vãn hồi.

Trong nháy mắt mọi người chung quanh đều im lặng, trợn mắt há hốc mồm nói không ra lời.

- Mặc Trần...

Đừng nói mọi người không nghĩ tới Nhiếp Vân kịch liệt như thế, ngay cả Nguyệt Trảm cũng ngây ngẩn cả người, sắc mặt trở nên vặn vẹo dữ tợn.

Thân là cao thủ xếp hạng thứ hai của khu Thiên phẩm, ai cũng không dám vi phạm ý nguyện của hắn, đi đến chỗ nào cũng là nịnh nọt ton hót, chính diện đối nghịch như vậy, ở trước mặt đánh chết đệ tử của hắn, tuyệt đối là người thứ nhất.

Tuy loại đệ tử như Mặc Trần với hắn mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy trực tiếp đánh chết, tương đương bỏ qua hắn, vẽ mặt trần trụi, làm sao có thể chịu được?

- Ngươi đã muốn chết, ta thành toàn ngươi!

Ầm ầm!

Một thanh âm lạnh như băng vang lên, trong mắt Nguyệt Trảm có từng vòng huyết sóng lan tràn, người còn không có động, khí thế cuồng bạo tựa như núi cao sắp đổ, mưa gió sắp đến.

Mặt đất ở dưới khí kình cuồng bạo trùng kích xuất hiện vết rách, mặt đất dưới chân hắn đã che kín nhện văn.
Bình Luận (0)
Comment