Vô Tận Đan Điền

Chương 2233

- Đã xảy ra chuyện gì, báo cáo rõ ràng.

- Vâng.. Độc Cô thành chủ đạt được tin tức của vương tử cho nên lập tức đi tìm Nhiếp Vân là kẻ xông vào Lưu Ly Tháp, chuẩn bị xong Chư Thiên Diệt Hồn Trận, kết quả đối phương chỉ qua một lúc là phá giải, sau đó đuổi tới phủ thành chủ và giết hắn...

Bóng người nói rõ chi tiết chuyện tại thành Lưu Ly, chuyện này cũng không phải bí mật gì, rất nhiều người đều nhìn thấy, bởi vậy nói phi thường rõ ràng, cũng không sai chút nào.

- Tiện tay đánh bại Độc Cô Ngạn Quân, tại phủ thành chủ có trận pháp thủ hộ lại đánh chết Ngạn Quân, chỉ sợ thực lực Nhiếp Vân đạt tới nửa bước chúa tể trung tam trọng!

Kiền Huyết hoàng đế cau mày suy nghĩ, căn cứ tin tức bóng đen và phân tích thực lực của Nhiếp Vân.

- Kỳ thật thực lực của hắn tối đa là nửa bước chúa tể tiểu tam trọng, sở dĩ có thể phá phủ thành chủ và giết Độc Cô đại nhân chính là nhờ vào một kiện nửa bước chúa tể thần binh.

Bóng người giải thích.

- Nửa bước chúa tể thần binh? Hừ, tiểu tử này vận khí tốt!

Ánh mắt Kiền Huyết hoàng đế lập loè.

Trên hỗn độn thần binh đỉnh phong còn có nửa bước chúa tể thần binh, chỉ có điều loại binh khí này phi thường thưa thớt, mặc dù Kiền Huyết hoàng đế cũng chỉ có Kiền Huyết Long Ấn là đạt tới cấp bậc này, chính bởi vì rất thưa thớt, nghe được nửa bước chúa tể thần binh, mặc dù cường đại như hoàng đế cũng cảm xúc bành trướng, ánh mắt tham lam.

- Ám Kiêu, Kim Ưng, đây là Hổ Phù lệnh của ta, điều động một trăm vạn cấm vệ quân bao vây toàn bộ thành Lưu Ly cho ta!

- Phải lưu lại hướng đi tới hoàng thành, cần phải bức hắn tới hoàng thành cho ta.

Ngón tay gõ vào vương tọa, Kiền Huyết hoàng đế suy tư một lát, tiện tay ném ra ngoài một tấm hổ phù màu vàng.

- Vâng!

Thân ảnh hai người tiến lên, vươn tay tiếp nhận hổ phù sau đó biến mất khỏi đại đêện.

Hai người này tốc độ cực nhanh, như ảo ảnh, không ngờ đều là cường giả nửa bước chúa tể.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, rất khó tưởng tượng Kiền Huyết vương triều còn có nội tình như thế, có tới vài vị cường giả nửa bước chúa tể.

- Phụ hoàng, ngươi không tự mình đi?

Phục Giang vương tử thấy hoàng đế cũng không ra tay, mà là phái người vây quét, nghi hoặc hỏi.

- Bức hắn tới hoàng thành, ta tự nhiên sẽ tự mình ra tay!

Ánh mắt Kiền Huyết hoàng đế trầm thấp không biết nghĩ gì, hắn suy nghĩ thật lâu.

- Hài nhi sớm cung chúc phụ hoàng đại triển thần uy, bắt lấy nghịch tặc!

Phục Giang vương tử lấy lòng một câu, nói:

- Phụ hoàng, linh hồn ta bị đối phương khống chế...

- Yên tâm đi, trước khi giết chết người này, ngươi nên ở bên cạnh ta... Có thể cam đoan ngươi không có vấn đề gì!

Kiền Huyết hoàng đế biết rõ ý của đối phương, tùy ý khoát tay.

- Đa tạ phụ hoàng...

Phục Giang vương tử đang nói những lời như vậy, hưng phấn vội vàng quỳ gối, hắn đang muốn nói chuyện, đột nhiên đồng tử co rụt và hai tay bắt lấy cổ họng.

- Ta... Ta...

Lúc này thân thể hắn khô héo, thân hình cao lớn co rút.

- Phục Giang?

Hiển nhiên Kiền Huyết hoàng đế không nghĩ tới xảy ra chuyện này, hắn đứng lên vươn tay bắt lấy Phục Giang vương tử, hai mắt bắn ra kim quang muốn xem xảy ra chuyện gì.

Phù phù!

Cho dù động tác của hắn nhanh, Phục Giang nhanh hơn, hắn chưa bắt lấy Phục Giang, Phục Giang đã ngã xuống, bàn tay duỗi về phía trước giống như muốn bắt lấy tính mạng của mình, đáng tiếc cuối cùng hắn vẫn biến thành thi thể.

Hô!

Phục Giang tử vong, Kiền Huyết hoàng đế lập tức đánh một trảo bắt ra một đoạn dây leo trong người hắn ra, nó không ngừng giãy dụa, dường như tùy thơi sẽ đào tẩu.

Xèo...xèo!

Bị nắm lấy, sợi dây leo như con cọp, không ngừng múa vuốt một hồi.

- Thiên Tâm Đằng!

Ầm ầm!

Lòng bàn tay sinh ra hỏa diễm, chỉ trong nháy mắt đã đốt cháy Thiên Tâm Đằng thành tro bụi, Kiền Huyết hoàng đế cau mày và thân thể như núi lửa.

- Đáng giận ah, đáng giận!

Vừa rồi hắn nói sẽ bảo hộ Phục Giang vương tử an toàn, kết quả lại chết ở trước mặt, tuyệt đối là vẽ mặt trần trụi!

- Không đúng, hắn lưu thứ này trong cơ thể Phục Giang, khẳng định sớm biết rõ Phục Giang đi về báo tin, chẳng lẽ tiểu tử này tự tin ta nhất định sẽ tới tìm hắn?

Kiền Huyết hoàng đế cũng không phải là người táo bạo, sau khi tức giận hắn ý thức được có chút không đúng.

Phục Giang bị khống chế linh hồn, dựa theo tư duy bình thường tuyệt đối bền chắc, sẽ không phản bội, dựa theo tình huống bình thường, đối phương không có khả năng còn lưu lại Thiên Tâm Đằng chuẩn bị ở phía sau, sở dĩ làm như vậy, chỉ sợ chỉ có một nguyên nhân, sớm biết Phục Giang sẽ phản, cố ý để hắn truyền tin tức cho mình sau đó cố ý thị uy!

Bằng không hắn không cần náo lớn như thế, hủy diệt cả phủ thành chủ.

- Hỏng bét, Ám Kiêu, Kim Ưng gặp nguy hiểm, xem ra ta phải tự mình xuất động.

Bàn tay một trảo, Kiền Huyết Long Ấn xuất hiện trong lòng bàn tay, Kiền Huyết hoàng đế lúc này bay ra khỏi hoàng cung bay thẳng về hướng thành Lưu Ly.

- Chủ nhân, ngươi quang minh chính đại đánh chết Độc Cô Ngạn Quân như vậy, Kiền Huyết hoàng thất nhất định sẽ phái đại quân tới...

Trong tầng mười chín Lưu Ly Tháp, đám người tháp chủ đang vây quanh Nhiếp Vân, lộ ra vẻ lo lắng.

Trực tiếp lao tới phủ thành chủ đánh chết thành chủ, hủy diệt phủ thành chủ, chuyện này huyên náo quá lớn, đã kết thù không chết không ngớt với Kiền Huyết hoàng thất.

- Ta đang định náo lớn.

Cười khẽ một tiếng, Nhiếp Vân nhắm mắt lại nhìn về phía trước.

- Bọn chúng tới, ta chờ ở nơi này!

Nói xong thân thể khẽ động, hắn biến mất tại chỗ, sau một khắc đã xuất hiện bên ngoài thành Lưu Ly.

Lúc này bên ngoài thành Lưu Ly đã có vô số thân ảnh xuất hiện và che khuất bầu trời, bao phủ ánh mặt trờ ra bên ngoài.

Ám Kiêu, Kim Ưng dẫn đầu trăm vạn quân đội tiến lên.

- Đến tốt, các ngươi cùng lên đi.

Nhìn thấy nhiều người xông tới như thế, Nhiếp Vân cũng lười giải thích và nói nhảm, hô nhỏ một tiếng, Huyền Thiền Vương, Thanh Diệp vương, Vạn Lực Vương và Hùng Cổ bay ra bên ngoài.

Những thần thú này có thể sống sót trong thần chi di tích, hơn nữa trở thành vương giả trong đó đều có chút thị sát khát máu, nhìn thấy nhiều cường giả nhân loại như vậy, tất cả đều gào rú hưng phấn và xông tới.

- Đó là cái gì?

Đám ngươi Ám Kiêu, Kim Ưng còn chưa có vây quanh thành Lưu Ly đã nhìn thấy đối phương xông tới, đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hai người bọn họ đều là nửa bước chúa tể không nói, càng mang theo trăm vạn đại quân, liên hợp với nhau, cho dù cường giả nửa bước chúa tể đại tam trọng cũng phải tạm lánh phong mang, chỉ một người và vài con thần thú trực tiếp xông tới chẳng phải tìm chết hay sao?
Bình Luận (0)
Comment