Vô Tận Đan Điền

Chương 2276

- Không khách khí? Ta thật muốn xem các ngươi không khách khí như thế nào!

Đối mặt bọn họ uy hiếp, Nhiếp Vân mặc kệ không quan tâm, bàn tay của hắn đưa về phía trước, đột phá thời không hạn chế, Giang Hào bị hắn xuyên qua không gian bóp cổ kéo tới trước mặt.

Ba ba ba ba!

Bàn tay duỗi ra, hắn tát đối phương vài cái.

Không thể giết hắn, nhục nhã hắn vẫn có thể.

- Ngươi muốn chết!

Thấy đường đường tông chủ bị người ta bắt lấy tát tai, rất nhiều Thái Thượng trưởng lão của Vạn Nhận Sơn tức giận sắp phát điên, bọn họ cùng ra tay.

Hơn mười tông chủ đỉnh phong đồng thời vận chuyển lực lượng, phối hợp trận pháp hình thành chưởng ấn cực lớn giữa không trung và đánh thẳng tới.

- PHÁ...

Đối mặt chưởng ấn cực lớn đánh tới, Nhiếp Vân không tránh không né, chỉ ngẩng đầu, nói một chữ sau đó lực lượng đầy trời hội tụ như nước chảy, hơn mười cường giả tông chủ đỉnh phong như bị cự trùy oanh kích, đồng thời biến sắc và năm xuống đất.

- Không muốn tìm cái chết thì nằm đó đừng nhúc nhích, bằng khôngta không ngại giết tất cả người Vạn Nhận Sơn đâu.

Thuận miệng nói một câu đã làm hơn mười cường giả tông chủ đỉnh phong trọng thương nằm xuống đất, Nhiếp Vân cau mày, ánh mắt lạnh như băng nhìn sang.

- Quá... Quá mạnh mẽ!

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai người Thạch Dương, Ứng Thiên Triệu thiếu chút nữa đã bất tỉnh, trước kia vẫn nghe lời đồn về thiếu niên, vốn tưởng rằng đều là nghe nhầm đồn bậy, giả chiếm đa số, hiện tại xem ra quả nhiên là giả chiếm đa số, chỉ có điều không phải nói thực lực của hắn thành thần thoại, mà là sự thật!

Sớm biết hắn có thực lực như thế này, đánh chết cũng không tìm phiền toái ah!

- Ngươi cũng tới đây!

Sau khi chấn Thạch Dương tổn thương, Giang Hào rút lui nhanh chóng, Nhiếp Vân quay đầu nhìn về phía Ứng Thiên Triệu.

- Nhiếp Vân, không nên làm quá phận, tuy chúng ta không phải đối thủ của ngươi nhưng tông môn có có thể giết ngươi, làm người lưu một đường, bằng không lần sau không tốt gặp mặt!

Ứng Thiên Triệu thét lớn.

Hắn có thực lực tương tự hai vị tông chủ, hai người kia thê thảm như thế,. một khi động thủ động thủ, hắn khẳng định cũng không khá hơn chút nào, đành phải sớm chịu thua.

- Lần sau không tốt tương kiến? Ta cũng không có ý định gặp mặt các ngươi, thực sự gặp mặt sẽ trực tiếp giết các ngươi!

Nhiếp Vân quát lớn và ra tay.

- Đáng giận!

Ứng Thiên Triệu không giống với hai người khác, hắn sớm có phòng bị cho nên một tâm chắn xuât hiện trước mặt.

Tấm chắn này không phải hỗn độn thần binh đỉnh phong, mà là vỏ sò cực lớn, là đồ vật của một vị nửa bước chúa tể lưu lại, vừa xuất hiện, đã làm hỗn độn hải dương đã bị phân cách thành hai bộ phân.

- Nhân Bối Diệp của cường giả nửa bước chúa tể? Thứ tốt, nếu ngươi đã hào phóng như vậy thì ta nhận!

Thấy hắn xuất ra thứ này, Nhiếp Vân cũng phải tán thưởng giàu có, nhẹ nhàng một trảo, vỏ sò kia bị lực lượng cực kỳ cường đại bao phủ và rơi vào lòng bàn tay của hắn.

Ngân Diệp Bối là tính mạng thượng cổ đặc thù, nó là sinh vật giống Thiên Tâm Đằng, Vạn Lực Vương, có thể thôn phệ cường giả tăng lực lượng lên, vỏ sò mở ra, thiên địa bị hút vào, thập phần hiếm thấy, Nhiếp Vân cũng chỉ nhìn thấy tính mạng này trong thư tịch mà thôi, không có nghĩ tới tên này tiện tay xuất ra bảo vật như thế, không hổ là tông chủ Đoạn Thiên Nhai, thật sự đủ giàu.

- Ngân Diệp Bối của ta...

Cảm thấy Ngân Diệp Bối mât đi liên hệ tinh thần với mình, chỉ trong nháy mắt bị linh hồn lực cường đại cắt đứt, Ứng Thiên Triệu sợ tới mức lảo đảo ngã xuống.

Ngân Diệp Bối là thứ hắn tìm kiếm không biết bao nhiêu năm, hao hết thiên tân vạn khổ đạt được, là binh khí mạnh nhất bảo vệ tánh mạng, vốn tưởng rằng có thể đại triển thần uy trong tam giới chiến trường, ai ngờ vừa xuất hiện đã bị người ta đoạt đi.

Hắn la lớn sau đó vội vàng xông tới.

- Muốn tài không muốn sống, đã tham tài, như vậy, ta cũng muốn thứ tốt trên người của ngươi.

Ngón tay điểm vào ngực của Ứng Thiên Triệu, sau đó hắn chụp thêm lần nữa, một đống bảo vật hình thành dòng sông bay vào trong tay của hắn.

Thực lực đạt tới loại cảnh giới này, thi triển thiên phú thâu thiên sư càng thêm thuận buồm xuôi gió, đừng nói Ứng Thiên Triệu chỉ có thực lực tông chủ, cho dù là nửa bước chúa tể Đại Tam Trọng cũng có thể dễ dàng trộm đi.

- Bảo bối của ta, phốc!

Nhìn thấy bảo vật mình thiên tân vạn khổ tích lũy bị lấy đi như vậy, Ứng Thiên Triệu tức giận công tâm, hơn nữa bị Nhiếp Vân đánh trúng ngực nên sắc mặt trắng nhợt, hắn ngã xuống bong thuyền và phun máu tung tóe.

Lần này không riêng thân thể bị thương, tâm thần bị thương quá nặng.

- Còn có vài thứ xem được!

Thu số bảo bối này vào trong nạp vật thế giới, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, hắn nhìn Đoạn Thiên Nhai ngã xuống đất, lại nhìn sang đám trưởng lão.

- Như thế nào, muốn báo thù thay tông chủ các ngươi? Cứ tới đây đi, dù sao con rận nhiều không ngứa, có người chủ động tặng bảo bối thì ta vui vẻ nhận lấy.

- Chúng ta không dám!

Bong thuyền có rất nhiều trưởng lão nghe được lời lẽ hung hăng càn quấy như vậy, tuy lửa giận thiêu đốt trong nội tâm nhung không dám manh động.

Vừa rồi bọn họ nhìn thấy rất nhiều trưởng lão Vạn Nhận Sơn động thủ, mười mấy người liên thủ bị tiếng quát đánh bay, thực lực thiếu niên trước mắt vượt qua bọn họ quá nhiều.

Cho dù đi lên cũng không khác gì tự rước lấy nhục.

- Không dám tốt nhất, cút đi!

Biết rõ tam giới chiến trường đã mở ra, làm quá phận sẽ có phiền toái, Nhiếp Vân khoát tay sau đó một đạo cuồng phong bộc phát, cổ thuyền ba đại tông môn bị cuồng phong bao phủ và không ngừng bay ra ngoài.

- Đi!

Thật vất vả ổn định cổ thuyền, người ba đại tông môn không dám dừng lại tại đây, tất cả đều nhanh chóng tháo chạy ra ngoài.

Tuy thiếu niên trước mắt không có phát huy toàn bộ lực lượng nhưng bọn họ không bị mù, biết rõ cho dù tất cả mọi người thêm vào cũng không phải đối thủ, gây phiền toái cho hắn còn không bằng rời đi.

- Đáng giận ah đáng giận, chẳng lẽ bỏ qua sỉ nhục hôm nay?

Phi hành một hồi, thấy Nhiếp Vân không quản bọn họ và cũng cách nhau quá xa, gương mặt Giang Hào vặn vẹo và thét dài.

Đường đường tông chủ bị người ta tát vào mặt, đả kích này quá lớn.

- Không bỏ qua thì ngươi có biện pháp gì hay sao?

Thạch Dương giãy dụa đứng dậy, tuy mất mặt không cam lòng nhưng không có biện pháp nào.

- Thực lực của gia hỏa kia chắc chắn đạt tới nửa bước chúa tể trung tam trọng, thậm chí là đại tam trọng, chỉ bằng vào chúng ta không thể đánh chết hắn, chỉ có thể liên hợp người khác nghĩ biện pháp!

Ánh mắt Giang Hào lóng lánh.
Bình Luận (0)
Comment