Vô Tận Đan Điền

Chương 2317

Trước mắt thực lực mấy người mạnh mẽ, Âm Hồn Sơn nguy cơ trùng trùng, muốn như lúc trước theo sau bọn họ làm ngư ông đắc lợi là không có khả năng, chi bằng trực tiếp đi ra.

Không thể vụng trộm theo đuôi vậy thì hợp tác!

Tuy mình không thể giết đối phương nhưng đối phương muốn giết mình cũng không dễ dàng như vậy.

- Thêm các ngươi vào? Dựa vào cái gì?

Phù Ám Triều khẽ nói.

Biết rõ thân phận hai người bọn họ, mấy người khác thở ra một hơi.

Đám người Phù Ám Triều có bài danh cao hơn bọn họ, thực lực tự nhiên mạnh hơn bọn họ.

- Dựa vào cái gì? Bằng chúng ta biết rõ chuyện này, nếu không mang chúng ta đi, có thể trực tiếp thả tin tức ra ngoài, nến thật thả tin tức ra ngoài, ta tin chắc cơ hội trở thành chúa tể không tới phiên các ngươi đâu.

Nhiếp Vân cười nói.

- Muốn truyền tin tức này ra ngoài? Như vậy phải xem các ngươi có thực lực này hay không.

Tử Đồng Bất Hủy cười lạnh và trực tiếp ra tay.

Tính cách của hắn táo bạo, có chuyện gì cũng không nói nhảm, lúc này hắn động thủ phát ra lực lượng cường đại.

Két!

Âm thanh sụp đổ vang lên.

- Muốn thăm dò thực lực của ta sao? Vậy thì tốt, ta sẽ cho các ngươi biết một chút.

Hắn vươn cánh tay về phía trước, trường thương Lưu Quang xuất hiện trong lòng bàn tay.

Đã ngụy trang thành Di Tương, trường thương là binh khí thiết yếu nên không thể để mất.

Trường thương vừa xuất hiện, lúc này âm thanh bén nhọn vang lên, thương ảnh chấn động giống như muốn phá hủy bầu trời.

Tuy rất ít dùng thương nhưng vận chuyển thiên phú võ đạo sư bộc phát thương pháp có uy lực cường đại hơn Di Tương vài phần.

Đinh đinh đinh đinh!

Trường thương Lưu Quang đối kháng với nắm đấm của Tử Đồng Bất Hủy vài cái, đối phương cũng gặp bất lợi.

Hừ!

Nhìn thấy Tử Đồng Bất Hủy không chiếm thượng phong, Bạch Đầu tôn giả cau mày, hai tay khép lại và đánh một vòng tròn về phía trước.

Vòng tròn này là binh khí sở trường cảu hắn, chúa tể thần binh Tinh Linh Hoàn!

Tinh Linh Hoàn là một cây xương sườn của hắn, hắn tốn cái giá cực lớn mời một cường giả chúa tể luyện chế giúp, một khi sử dụng trong vòng tròn xuất hiện bầu trời, sinh tử của đối thủ do mình khống chế..

Vòng tròn còn mạnh hơn trường thương Lưu Quang của Di Tương.

- Muốn cùng tiến lên sao? Ta cũng phụng bồi!

Nhiếp Vân cười ha ha, hắn không thu trường thương trở về, hắn vẫn đối kháng Tử Đồng Bất Hủy, mặt khác hắn điểm một chỉ về phía trước, ngay sau đó có Thiên Tâm Đằng nghênh đón Tinh Linh Hoàn.

Thiên Tâm Đằng đã có thực lực hai ngàn chín trăm chín mươi chín đầu đại đạo, lúc này đột nhiên xuất hiện giống như cự kiếm xé rách thời không, nó bay nhanh và phát ra tiếng rít đáng sợ.

Oanh!

Dây leo va chạm với Tinh Linh Hoàn, dây leo dứt vỡ từng khúc.

So với chúa tể thần binh, dây leo của Thiên Tâm Đằng còn kém một chút, thứ này có ưu thế là trọng sinh vô hạn, chỉ cần bản thể vẫn còn, dây leo tổn thất nhiều hơn nữa cugnx không sao cả.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, mấy trăm đầu dây leo vỡ vụn, đồng thời sinh ra lần nữa.

Lực công kích của Tinh Linh Hoàn tuy mạnh nhưng đối mặt với Thiên Tâm Đằng trọng sinh vô hạn cũng không có biện pháp, tốc độ tiến lên cũng dừng lại.

Hô!

Một âm thanh vang lên, Tinh Linh Hoàn bị Thiên Tâm Đằng triệt để trói chặt và không thể nhúc nhích mảy may.

Vèo!

Chế trụ Tinh Linh Hoàn, dây leo còn laijt ấn công Bạch Đầu tôn giả.

- Đáng giận!

Bạch Đầu tôn giả không nghĩ tới người trơớc mặt còn có Thiên Tâm Đằng đáng sợ như vậy, đồng tử co rụt lại, thân thể tiếp tục lui về phía sau, đồng thời bàn tay đánh về phía trước.

Đại Vũ Hỗn Độn Chưởng!

Lực lượng cường đại dọc theo bàn tay và bộc phát ra ngoài, lăng không nắm lấy Tinh Linh Hoàn.

Binh khí bị đối phương bắt đi, sức chiến đấu của hắn giảm nhiều, hắn phải đoạt lại thật nhanh.

Cho nên trực tiếp thi triển thủ đoạn mạnh nhất của hắn.

Đại Vũ Hỗn Độn Chưởng là hắn tham chiếu hỗn độn hải dương lưu động tạo thành, tàn nhẫn quỷ dị, mặc dù người mạnh như Tử Đồng Bất Hủy đụng phải cũng ăn thiệt thòi.

Trong nháy mắt hắn thi triển ra chiêu này, Di Tương trước mặt tất nhiên luống cuống tay chân, khó có thể duy trì được nữa, hàn quang lóe lên, Tinh Linh Hoàn của hắn có thể thoát ra khỏi Thiên Tâm Đằng và tấn công nhanh hơn.

- Ngươi...

Không nghĩ tới đối phương ném binh khí trở lại, hơn nữa đáng sợ như thế, sắc mặt Bạch Đầu tôn giả khó coi, tay còn lại muốn bắt lấy, ngón tay còn chưa chạm vào Tinh Linh Hoàn thì một đạo kiếm quang đâm thẳng vào mi tâm của hắn.

Đạo kiếm quang này quỷ dị đáng sợ, tốc độ vượt qua hào quang, vừa xuất hiện đã tới trơớc mặt, hắn không kịp phòng bị.

Có thể đoán được, nếu như không nhanh chóng ngăn cản, chỉ sợ lần này không chết cũng mất nửa cái mạng.

- Ngăn cản!

Dưới tình thế cấp bách, Bạch Đầu tôn giả đành thu Đại Vũ Hỗn Độn Chưởng trở về ngăn cản kiếm quang.

Oanh!

Ngăn cản chiêu này sẽ hở chỗ khác, Tinh Linh Hoàn bay ngược trở về chạm vào ngực của hắn, hắn phun máu tươi sau đó bay ngược về phía sau, trong nháy mắt đã bị thương nặng.

- Ta có thể gia nhập hay không?

Sau khi đả thương Bạch Đầu tôn giả, Nhiếp Vân không động thủ lần nữa, hắn chắp tay sau lưng và lạnh nhạt hỏi một câu.

- Di Tương...

Bạch Đầu tôn giả nhảy lên lần nữa, trong mắt mang theo tàn nhẫn, hắn muốn xông tới nhưng bả vai bị xiết chặt giữ lại, chính là Phù Ám Triều.

- Các ngươi có tư cách gia nhập, tuy, trước khi hành động phải lập lời thề hai người các ngươi phải phát lời thề hỗn độn nghe lệnh của ta.

Phù Ám Triều thản nhiên nói.

- Nghe mệnh lệnh của ngươi? Ngươi bảo ta tự sát thì ta phải tự sát?

Nhiếp Vân khoát khoát tay:

- Ta có thể cam đoan không để cho ngươi quấy rối, trong quá trình đi với các ngươi gặp được nguy hiểm sẽ toàn lực ra tay, thứ khác ta không thể cam đoan, nếu như đồng ý hợp tác thành công, không đồng ý ta xoay người rời đi, đương nhiên, cái ngươi gọi là bí mật độc nhất vô nhị sẽ càng có nhiều người biết rõ, cũng không trách ta được!

Uy hiếp, uy hiếp trần trụi.

- Tốt, tốt!

Sắc mặt Phù Ám Triều nhăn nhó, hắn hít thở dồn dập sau đó nói:

- Ta đồng ý!

- Không thể đáp ứng...

Mọi người không nghĩ tới lại có điều kiện xảo trá như thế mà hắn có thể đáp ứng, Quỷ Mị Yêu Cơ vội vàng hô lên một tiếng, nàng chưa nói xong đã thấy Phù Ám Triều cản lại.

- Không phải đã nói nghe ta phân phó sao? Đã như thế cũng không nên nhiều lời.

- Vâng!

Trong lòng mọi người không cam lòng nhưng nghĩ tới phải nghe theo Phù Ám Triều cho nên cố nén giận.
Bình Luận (0)
Comment