Vô Tận Đan Điền

Chương 2547

- Không sai, chỉ có biện pháp này, ta có một kiện đồ vật, chỉ cần là thần thú thì không thể cự tuyệt hấp dẫn.

- Tuyệt đối có thể dẫn nó ra ngoài.

Thần Quân chúa tể gật đầu nói.

- Ah?

Nghe được có loại vật này thì mọi người cảm thấy kỳ quái.

- Là thứ này!

Thần Quân chúa tể lật cổ tay, một quả trái cây màu tím xuất hiện, vừa xuất hiện đã tỏa ra hương khí nồng đậm.

- Hỗn độn nguyên quả?

Mọi người mở to mắt nhìn!

Hỗn độn nguyên quả, đây là trái cây đặc thù do thế giới bổn nguyên sinh ra, mùi hương xông vào mũi, cho dù tu luyện giả hay thần thú đều bị hấp dẫn rất lớn.

Nhân loại khắc khổ tu luyện, tâm trí kiên định có lẽ còn có thể ngăn cản một hai, đối với thần thú đây là thứ không thể bỏ qua!

Một khi phát hiện, bất kể là cấp bậc gì sẽ không kìm lòng được.

Mặc dù thứ này chỉ là trái cây, trình độ trân quý không thua gì một kiện chúa tể thần binh, Nhiếp Vân cũng nghe nói nhưng mới tận mắt thấy lần đầu tiên.

- Không hổ là cường giả chúa tể lâu năm, có quá nhiều bảo vật.

Nhiếp Vân cũng phải cảm khái.

Tinh Dạ chúa tể tiện tay xuất ra một kiện bảo vật là Tinh Thần Kim Thiềm, Thần Quân chúa tể tiện tay xuất ra hỗn độn nguyên quả, xem ra cường giả chúa tể lâu năm đều không đơn giản, giá trị con người vượt xa tưởng tượng.

Mặc dù hắn quật khởi nhanh chóng, kỳ ngộ rất nhiều nhưng so nội tình vẫn kém bọn họ.

- Chỉ cần đặt hỗn độn nguyên quả bên ngoài hang động, chỉ cần đầu thần thú kia còn ở trong đó chắc chắn sẽ đi ra.

Nhìn thấy mọi người ngạc nhiên, Thần Quân chúa tể mỉm cười, hắn phất tay xua hương khí vào trong hang động, mùi hương bắt đầu tiến sâu vào bên trong.

- Tăng thêm hương khí!

Hắn không ngừng kết thủ ấn đặc thù, từng đạo hào quang bay vào trong trái cây, chỉ trong nháy mắt hương khí của hỗn độn nguyên quả nồng đậm hơn trước, mặc dù là đám người Nhiếp Vân cũng phải cố nén xúc động lao tới ăn trái cây.

Rống!

Kiên trì một lát, quả nhiên trong hang động có tiếng gào rú, dường như đầu thần thú kia không chịu nổi.

Ầm ầm!

Nương theo tiếng rống, cả hang động rung động mạnh, đá vụn rơi tung tóe, khí lãng cường đại quét qua, cả hang động như núi lửa sôi trào.

- Mạch Qua, thực lực ngươi thấp nên tránh trước đi.

Nhiếp Vân bàn giao với Mạc Qua một câu, tinh thần khẽ động và thu hắn vào nạp vật thế giới.

Nơi này đều là chúa tể, Mạch Qua chỉ là nửa bước chúa tể đại tam trọng, mặc dù có chúa tể thần binh tiến hành phòng ngự nhưng cũng rất nguy hiểm, còn không bằng tiến vào nạp vật thế giới, dù sao hiện tại cũng tìm tới nơi rồi, không cần dùng tới hắn nữa.

Rống!

Khí lãng nóng rực càng ngày càng mạnh, ngay sau đó gào thét xé màng tai vang lên, một thiết trảo to lớn bắt lấy hỗn độn nguyên quả..

Xem ra trí tuệ của gia hỏa này không thấp, bị hỗn độn nguyên quả hấp dẫn nhưng không lộ chân thân, chỉ lộ ra một móng vuốt.

- Muốn ăn, vậy thì xuất hiện đi!

Thần Quân chúa tể cười hắc hắc, bàn tay run lên, hỗn độn nguyên quả bay về, tránh xa thiết trảo

Rống!

Thần thú trong hang động cảm thấy trái cây rời xa, nó tức giận gào thét nhưng thu móng vuốt vào bên trong.

- Hỏng bét, gia hỏa này cảm thấy nguy hiểm nên chạy về.

Mọi người vẫn chờ con thần thú này chui ra, đột nhiên Nhiếp Vân biến sắc.

Người khác không nhìn ra hành động của thần thú nhưng hắn thông qua thiên nhãn có thể nhìn thấy rõ ràng, gia hỏa này cảm thấy nguy hiểm cho nên thân thể rút về, tùy thời sẽ bỏ chạy.

- Yên tâm đi, nó sẽ không trốn, ta nói rồi, không có thần thú nào có thể ngăn cản mỹ vị của hỗn độn nguyên quả, nó sẽ không nhịn được.

Thần Quân chúa tể cười nói.

Hắn tràn ngập tin tưởng vào hỗn độn nguyên quả, tự tin thần thú kia không thể cự tuyệt hấp dẫn.

Nghe được hắn tự tin như vậy, Nhiếp Vân nhìn kỹ và phát hiện khác biệt, tuy gia hỏa này muốn chạy trốn nhưng nó thật sự không bỏ qua được mỹ vị ngon như vậy, nó vẫn do dự không biết nên đi hay bỏ.

- Quả là thế!

Nhìn một hồi gia hỏa này vẫn không có ý rời đi, nó chỉ cảnh giác tùy thời bỏ chạy nhưng trên thực tế lại không bỏ được trái cây trong không trung, chỉ cần trái cây tới gần thì nó tuyệt đối sẽ xuất kích bắt lấy trái cây.

- Xuất hiện đi, để cho chúng ta xem ngươi là gia hỏa gì.

Thần Quân chúa tể đã sớm đoán được đối phương sẽ có phản ứng như thế, hắn cười ha ha sau đó trái cây không ngừng phiêu hốt, móng vuốt đối phương ở khoảng cách gần và không bắt được.

Rống!

Dường như cảm ứng hắn khiêu khích, thần thú trong hang động gào thét phẫn nộ, trong hang động có khí lãng cực nóng bay ra ngoài.

Vèo!

Rốt cục, này đầu đại gia hỏa rốt cuộc không chịu nổi hỗn độn nguyên quả hấp dẫn thẳng tắp lao tới.

Nó có phần giống con cua, tám đầu móng vuốt, mỗi cái có lông xù đen kịt, hai mắt to như đèn lồng, ánh mắt nhìn mọi người mang theo sát khí.

- Là Địa Ngục Long Giải!

- Nghe nói gia hỏa này sống trong nơi sâu nhất của dung nham, hấp thu nhiệt lượng cực nóng tu hành.

- Tốt cho đại gia hỏa, mỗi móng vuốt lớn bảy tám trượng, nếu phối hợp với hoàn cảnh đặc thù chỉ sợ không kém gì chúng ta.

- Đúng thế, có thể so với thần thú chúa tể, đáng sợ.

...

Có người nhận ra gia hỏa này.

Địa Ngục Long Giải!

Đây là sinh mệnh đặc thù thời thượng cổ, tám móng vuốt như cự long, thân thể to lớn và dùng thôn phệ dung nham mà sống, có năng lực hỏa diễm cao minh.

Thực lực của thượng cổ thần thú này vô cùng cường đại, lại phối hợp hoàn cảnh đặc thù sẽ có chiến lực không thua gì bọn họ..

- Nghiệt súc, ngươi rốt cục đi ra!

Nhìn thấy gia hỏa này, Cao Dương chúa tể rống to, một thanh chúa tể thần binh hình cây búa xuất hiện trong tay, ngay sau đó hắn vỗ xuống.

- Không nên!

Nhìn thấy động tác của hắn, Nhiếp Vân và Thần Quân chúa tể đồng thời hét lớn.

Vèo!

Cây búa của hắn còn chưa đánh lên người ĐỊa Ngục Long Giải thì gia hỏa này giấu một móng vuốt trong mặt đất phía sau co lại, thân thể lùi lại như thiểm điện, chỉ trong nháy mắt lui vào động quật.

Tuy gia hỏa này khổng lồ nhưng thực sự không ngu ngốc, Cao Dương chúa tể vừa động thủ liền mạnh hơn nó quá nhiều, nó không dám phản kháng, quay người đào tẩu.

- Hỏng bét!

Sắc mặt đám người Nhiếp Vân trầm xuống.

Thật vất vả mới dẫn gia hỏa này ra ngoài, còn không có triệt để thò đầu ra đã bị Cao Dương chúa tể đánh lùi vào, muốn lừa gạt lần nữa quá khó khăn.

Gia hỏa này không ngốc, tuy không cách nào chống cự hỗn độn nguyên quả nhưng biết rõ nó xuất hiện sẽ bị chém giết, cũng không có khả năng trở ra ah!

- Tại sao ngươi lỗ mãng như vậy?
Bình Luận (0)
Comment