Vô Tận Đan Điền

Chương 3044

Hắn xem ra Minh Tân đại sư có bản lĩnh thật sự đã sớm có uy danh trong cửu châu thập địa, cũng không ở lại tiểu đảo thế này, cho dù có chút năng lực nhưng không quá mạnh mẽ.

- Ta đưa ra khiêu chiến y đạo, không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, vấn đề do ngươi đưa ra trước đi.

Đưa trang giấy lên, Triệu Nguyên ngồi tại chỗ với tự tin rất mạnh.

- Vậy thì tốt, ta không khách khí!

Nội tâm Minh Tân đại sư đã tin tưởng và trả lời.

- Ta đã nói qua án lệ mấy ngày trước, một người bệnh mạch yếu ớt nặng nề, tinh thần lại thập phần phấn khởi.

Rất nhanh, hắn ném ra vấn đề đầu tiên.

- Nếu như ta đoán không sai, có lẽ bệnh của người này không đơn giản như thế.

Nghe xong, Triệu Nguyên không dừng lại, hắn tươi cười sau đó viết ra trang giấy sau đó đưa cho Diệp Đào, Diệp Minh Thành.

- Nhanh như vậy?

Thời điểm Minh Tân đại sư ghi vấn đề này, ta cho rằng ít nhất có thể làm khó đối phương nửa khắc, không nghĩ tới hắn đã viết xong đáp án trong nháy mắt, chẳng lẽ gia hỏa này tự tin như vậy.

Đưa trang giấy cho hai thiếu gia, bọn họ đồng thời mở ra, một lát sau Diệp Đào ngưng trọng gật đầu.

- Đáp án hoàn toàn chính xác!

- Việc này...

Nhìn thấy Diệp Đào xác nhận, nội tâm Minh Tân đại sư lạnh lẽo.

Đúng như hắn nói, đây là ca bệnh hắn gặp qua, bệnh nhân này tìm tới nhưng hắn khong tìm ra nguyên nhân bệnh, tra hết sách vở và vận khí hơi tốt, lúc này mới một lần hành động đột phá cửa ải khó tìm ra căn bệnh và chữa khỏi.

Vốn tưởng rằng đối phương nghe giải thích liền không hiểu ra sao, nằm mơ cũng không ngờ viết nhanh như vậy, hơn nữa... Đáp án còn hoàn toàn chính xác!

Chuyện này có chút đáng sợ!

Nói rõ tri thức đối phương mạnh hơn hắn

Nội tâm rung động, khí thế yếu bớt một chút.

- Đến phiên ta, vấn đề đầu tiên của ta rất đơn giản, có một cường giả Vương cảnh bị kiếm đả thương và Thất Tâm thảo bảy đóa hoa chữa thương lại xảy ra vấn đề.

Triệu Nguyên nói ra vấn đề đầu tiên.

- Thất Tâm thảo là dược vật chữa thương thông thường, nở hoa bảy đóa và có hình trái tim, bảy hoa cùng nở là dược hiệu tốt nhất, một khi cánh hoa ngã xuống thì linh tính biến mất, dược tính giảm bớt đi nhiều... Vấn đề này thật không đơn giản.

Nghe được vấn đề, Nhiếp Vân sững sờ.

Thất Tâm thảo không tính là dược liệu quý giá gì, rất dễ tìm, chữa thương cũng thường xuyên dùng, thời điểm dược tính cao nhất là khi bảy đóa hoa cùng nở, thời điểm này đóa hoa hội tụ thiên địa linh khí, dược tính mạnh nhất...

- Mạnh nhất?

Đột nhiên Nhiếp Vân giật mình, nghi hoặc biến mất và hắn cười lạnh.

Không hổ là Bạch Thủ Y Thánh, bố trí bẫy rập không sai.

- Việc này...

Hắn nghĩ thông suốt xảy ra chuyện gì, Minh Tân đại sư đang xoắn xuýt không biết viết thế nào.

Hắn biết Thất Tâm thảo đã xảy ra chuyện gì, cũng biết bảy hoa cùng nở là thuốc tốt nhất, lại không thể tin được đối phương lại đưa ra vấn đề đơn giản như thế.

- Hắn nói là cường giả Vương cảnh bị kiếm thương!

Thấy hắn không có suy nghĩ cẩn thận, Nhiếp Vân lặng lẽ truyền âm.

- Kiếm thương cương mãnh, trong cơ thể sẽ lưu lại kiếm khí, kiếm khí láu cá khó có thể tìm kiếm, không thể dùng thủ đoạn cường ngạnh diệt trừ, chỉ có thể dùng phương pháp dịu dàng mềm mại, theo lý thuyết linh tính Thất Tâm thảo ôn hòa, rất thích hợp ah... Có cái gì không đúng?

Minh Tân đại sư vẫn nghĩ không ra.

Thất Tâm thảo sinh trưởng tại nơi âm u, dược tính ôn hòa, rất thích hợp trị liệu kiếm thương, những lời này có vấn đề gì?

- Vương cảnh... Không có giới vực, sau khi bị thương không cách nào lợi dụng lực lượng giới vực ngăn cách kiếm khí, Thất Tâm thảo bảy hoa cùng nở là thời điểm linh tính mạnh nhất, thực sự mang theo dược lực lợi hại, bản thân Vương cảnh không được, một khi dùng Thất Tâm thảo bảy đóa hoa rất dễ dàng xuất hiện tình huống bổ quá thành hại.

Thấy hắn không nghĩ thông suốt, Nhiếp Vân đành phải truyền âm cho hắn.

- Đúng vậy!

- Tại sao ta không nghĩ tới chứ... Trước kia ta cũng kê qua đơn thuốc như vậy, trong đó có một ít dược tính ôn hòa, một mình một cây Thất Tâm thảo lại có dược tính quá mạnh, nếu có một cây Thất Tâm thảo ba đóa hoa sẽ có dược tính tốt nhất.

Minh Tân đại sư cũng không phải người ngu, Nhiếp Vân chưa nói xong hắn đã ý thức được vấn đề, đôi mắt sáng ngời, vội vàng viết đáp án lên giấy.

Lúc này bình luận qua đi, đáp án chính xác.

Ngang tay!

- Không tệ, không tệ, không nghĩ tới còn có chút tài năng...

Thấy Minh Tân đại sư trả lời hoàn mỹ vấn đề của hắn, Triệu Nguyên sững sờ sau đó cười nói:

- Lần này tới phiên ta hỏi trước, vấn đề thứ hai của ta cũng không khó... Hoàn cảnh sinh trưởng của Kim Thạch Thảo!

- Kim Thạch Thảo? Loài cỏ này đã diệt tuyệt vào ba ngàn năm trước, cho dù ta nói ra cũng không thể nghiệm chứng thật giả.

Minh Tân đại sư sững sờ.

Kim Thạch Thảo là dược thảo sinh trưởng trong òoàn cảnh đặc thù, ba ngàn năm trước đã bị diệt sạch không tồn tại, hỏi hoàn cảnh sinh trưởng của dược liệu này, có làm được cái gì? Cũng không thể nghiệm chứng thật giả.

Dược liệu đã diệt sạch, tranh cãi nữa cũng vô dụng ah!

- Diệt sạch? Ta không cho là như vậy, ta có một cây Kim Thạch Thảo còn sống!

Triệu Nguyên cười nhạt một tiếng, ngón tay bắn ra, một gốc linh dược xuất hiện trong lòng bàn tay.

Toàn thân dược liệu vàng óng, lá cây giống như vàng đúc thánh, nó hình thành lỗ tròn và xuất hiện mùi thuốc nồng đậm.

- Đây là Kim Thạch Thảo?

Kim Thạch Thảo là thánh dược trừ độc, Minh Tân đại sư cũng chỉ đọc qua giới thiệu trong sách, chưa bao giờ thấy dược liệu chân chính.

Trong sách giới thiệu loại dược này có màu vàng kim óng ánh, nghiền nát thoa ngoài da là có thể giải kịch độc rắn cắn.

- Không sai, ta có Kim Thạch Thảo đã nói lên có thể nuôi sống, cho nên vấn đề này không thành vấn đề chứ?

Triệu Nguyên nói.

- Không có ý kiến!

Đối phương xuất ra Kim Thạch Thảo, Minh Tân đại sư cũng không thể nói gì, hắn suy nghĩ.

Hắn không ngừng nhớ lại điển tịch đã đọc, lúc này lắc đầu.

Kim Thạch Thảo không phải dược liệu lợi hại, sách vở ghi chép rất ít, nghĩ cả buổi không biết đào tạo thế nào.

Một ít dược liệu trân quý cũng không phải muốn sống ở đâu thì sống, có hoàn cảnh đặc thù, nếu gieo trồng lung tung chỉ làm dược liệu yếu đi, cuối cùng sẽ tử vong.

- Đại sư cũng biết loại dược liệu này sinh trưởng trong hoàn cảnh nào chứ?

Suy nghĩ một lúc không ra vấn đề, Minh Tân đại sư đành phải xin thiếu niên giúp đỡ.

- Kim Thạch Thảo, sở dĩ có tên này cũng không phải nó có màu và lá cây như vàng, mà là thứ này sinh trưởng tại nơi có nhiều vàng.

- Thậm chí rất nhiều người đều dùng nó tìm mỏ vàng.
Bình Luận (0)
Comment