Vô Tận Đan Điền

Chương 3461

Ầm ầm!

Viêm Hoàng điện bị năm đại cường giả Thiên Đạo giam cầm bị hắn khống chế di động, ngay sau đó chấn động sinh ra, phong ấn bị xé rách.

Năm đại cường giả Thiên Đạo lưu lại phong ấn tuy cường đại nhưng thực lực Nhiếp Vân không yếu như bọn họ, hơn nữa hắn có quyền khống chế Viêm Hoàng điện nên dễ dàng phá tan phong ấn.

Hô!

Viêm Hoàng điện dần dần thu nhỏ lại, sau một khắc biến mất trước mặt đám người Đa Ba vương tử.

- Cái gì?

- Hắn không phải không khống chế nổi Viêm Hoàng điện sao? Tại sao có thể phá vỡ phong ấn?

- Phát sinh chuyện gì?

Đám người Ma Nghiêm, Đa Ba vương tử sững sờ.

Nhiếp Vân khống chế Viêm Hoàng điện không đủ, họn họ biết rõ việc này khi trải qua hơn hai mươi ngày chiến đấu với Nhiếp Vân.

Tuy có thể làm nó di động, biến lớn nhỏ nhưng tuyệt đối không thể phá tan phong ấn của bọn họ.

- Chẳng lẽ...

Đồng tử Lưu Mộc vương tử co rụt lại:

- Hắn nhất định đã luyện hóa Thiên Đạo hoa trở thành cường giả Thiên Đạo, bằng không lực khống chế Viêm Hoàng điện của hắn không thể bạo tăng!

Đột nhiên có thể khống chế Viêm Hoàng điện mạnh hơn, chỉ có thể nói rõ vấn đề, thực lực có tăng lên cực lớn... Luyện hóa Thiên Đạo hoa!

- Luyện hóa Thiên Đạo hoa? Ha ha, như vậy chẳng phải rất tốt? Đường đường con ruột Phổ Thiên Đại Đế lại hủy diệt huyết mạch biến thành một đầu Liệt Thiên Thú, loại tình huống này không biết bệ hạ còn nhận ngươi hay không, ngươi còn tư cách gì làm thái tử!

Khác với Lưu Mộc vương tử khẩn trương, Đa Ba vương tử hưng phấn cười to.

Những ngày qua hắn sớm có ý định, cho dù không thể giết Nhiếp Vân cũng phải làm hắn luyện hóa Thiên Đạo hoa, một khi thành công hắn sẽ mất đi huyết mạch Phổ Thiên Đại Đế, cho dù là con của hắn thì sao? Hắn không tin đường đường Phổ Thiên Đại Đế sẽ lập gia hỏa có bản thể Liệt Thiên Thú thành thái tử.

Chỉ cần hắn không phải Thái Tử, không thể vận dụng thế lực, hắn muốn giữ được tánh mạng vẫn có thể làm được.

- Ta thật sự thành cường giả Thiên Đạo, nhưng... Cũng không có luyện hóa Thiên Đạo hoa... Làm cho ngươi thất vọng rồi!

Hắn hưng phấn còn chưa dứt, đột nhiên đám thân ảnh xuất hiện trước mặt mọi người, đám nươời Nhiếp Vân, Nhữ Hạ xuất hiện trước mặt.

- Rốt cuộc ngươi chịu đi ra?

Đám người Liệt Thiên Thú vương bộc phát sát ý.

- Hiện tại không có vật phẩm tế tự, ngươi còn không lui ra ngoài.

Không để ý tới mọi người nhìn chằm chằm, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lên ý chí Thần giới Thiên Đạo trên cao.

Ầm ầm!

Cần tế tự Viêm Hoàng điện bị Nhiếp Vân thu vào mi tâm, Thần giới Thiên Đạo không còn cảm ứng, quả nhiên đúng như hắn nói, nó đã chậm rãi thối lui, vòng xoáy làm người ta hít thở không thông biến mất.

- Đáng giận!

Nhìn thấy tế tự thất bại, sắc mặt Liệt Thiên Thú vương khó coi.

- Nhiếp Vân, ngươi nghĩ rằng chúng ta không có biện pháp tế tự thì ngươi? Nói cho ngươi biết, cho dù ngươi đạt tới Thiên Đạo cảnh, các ngươi cũng chỉ có bốn người, bây giờ chúng ta có năm người, hơn nữa còn có cường giả nhị châu cảnh.

- Hiện tại chỉ cần mang Viêm Hoàng điện ra thì chúng ta sẽ tế tự, không có Viêm Hoàng điện, ta nhìn ngươi làm sao có thể ngăn cản chúng ta.

Ma Nghiêm khẽ nói, sắc mặt dữ tợn.

Hiện tại tình cảnh của Nhiếp Vân rất xấu hổ, thực lực tuyệt đối so ra kém đối phương, xuất ra át chủ bài Viêm Hoàng điện có thể bị bọn họ tế tự, không lấy ra, bốn người không có khả năng chiến thắng năm người, huống chi Liệt Thiên Thú vương đường đường là cường giả nhị châu cảnh, hắn còn mạnh hơn đám người một bậc.

- Ý của các ngươi là năm đánh bốn sao?

Đối mặt với đối phương cười lạnh, Nhiếp Vân không khẩn trương hơn nữa còn cười nhạt.

- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy có thể đánh thắng năm người chúng ta?

Ma Nghiêm vẫy tay một cái, đám người Đa Ba vây bọn họ vào trong, phong tỏa tất cả đường lui.

- Không nên cho rằng các ngươi có năm người, ngươi tới muộn nên có khả năng không biết... Trong các ngươi có một là bằng hữu của ta!

Nhiếp Vân cười nhìn về phía Liệt Thiên Thú vương:

- Thú vương, chúng ta có khế ước không thể đánh nhau, có lẽ ngươi không quên chứ?

- Hắc, ngươi không cần nói chuyện này với ta, giữa chúng ta là không hề đánh nhau nhưng ta không đánh với ngươi, ta đánh với kẻ khác.!

- Yên tâm đi, chỉ cần ngươi chết, khế ước tự nhiên sẽ biến mất, sẽ không tạo thành ảnh hưởng với ta.

Liệt Thiên Thú vương sớm biết rõ hắn nói thế cho nên hừ lạnh một tiếng.

Khế ước không thể chiến đấu có thể hạn chế hắn nhưng không quy định Nhiếp Vân gặp được nguy hiểm thì nó phải hỗ trợ!

Chỉ cần mình không ra tay với hắn sẽ không vi phạm khế ước, cũng không bị chế tài.

- Sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn?

Nhiếp Vân giống như cười mà không phải cười nhìn về phía đối phương:

- Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy Thần giới Thiên Đạo khi tế tự sao?

- Ngươi... Có ý gì?

Liệt Thiên Thú Vương cau mày, nội tâm hắn chấn động mạnh.

Thời điểm tế tự lúc trước hắn cảm thấy không đúng, chỉ có điều cho rằng trừ Thần giới Thiên Đạo ra không có ý chí nào cường đại và mênh mông như thế, nó cũng không nghĩ nhiều, hiện tại nhớ lại và so sánh với ý chí khi tế tự... Dường như không đúng a!

- Thật xấu hổ, ngươi tế tự là giới vực của ta, hiện tại... Ta muốn giết ngươi cũng chỉ bằng một ý niệm mà thôi.

Nhiếp Vân cười cười, không gian chi lực của nạp vật thế giới phóng thích ra ngoài, lập tức khí tức mênh mông bao phủ nơi đây, cảm nhận được khí tức này, sắc mặt Liệt Thiên Thú vương biến đổi rất nhanh.

Nếu như trước kia còn cho rằng thiếu niên trước mặt khoác lác, hiện tại có thể xác định hắn nói là thật.

Hắn tế tự giới vực của đối phương... Có nghĩa là gì?

- Nếu là giới vực của ngươi, hiện tại ta phá tan nó, ngươi sẽ chết không chỗ chôn.

Sắc mặt Liệt Thiên Thú vương dữ tợn gào thét một tiếng, trên người hắn bộc phát lực lượng cường đại.

Khế ước tế tự tương đương với linh hồn của nó, như nếu như đối phương thật sự mạnh thì hắn không phản kháng nổi, tự nhiên chỉ có thể dựa theo khế ước mà xử lý, nếu thực lực đối phương yếu thì sao?

Hoàn toàn có thể dùng linh hồn này phá tan ước thúc của đối phương?, gây chuyện không tốt còn có thể giết đối phương.

Suy nghĩ rất tốt, sự thật không như hắn nghĩ, không chờ hắn phát uy đã cảm thấy lực lượng đáng sợ bộc phát, trực tiếp làm linh hồn hắn không thể nhúc nhích.

Phốc!

Phun ra một ngụm máu tươi, Liệt Thiên Thú vương quỳ rạp xuống đất.

- Tại sao ngươi lại có giới vực ổn định như thế? Không có khả năng...

Đồng tử Liệt Thiên Thú vương co rụt lại, trên mặt không tin được.
Bình Luận (0)
Comment