Vô Tận Đan Điền

Chương 390

- Đoán không được cũng là chuyện bình thường, bởi vì chính ta cũng không nghĩ tới! Đi cùng lão tổ Hoang Trần của ngươi không ngờ là Tử Quỳnh sơn mạch Tử Quỳnh hoàng cùng Kỳ Hoàng!

Nhiếp Vân nói.

- A…

Nhiếp Vân vừa dứt lời, Kỳ Hoàng vốn đang giả tạo yêu thú cũng không nhịn được khẽ hô một tiếng.

May mắn hắn phản ứng nhanh, lập tức áp chế nên không lộ ra dấu vết.

- Ha ha, Nhiếp Vân đại nhân nói chuyện này, Thần Thánh đế quốc cùng Tử Quỳnh sơn mạch vốn không đội trời chung, làm sao có thể liên hợp…đây nhất định là hiểu lầm…

Hoang Lăng xấu hổ, đem toàn bộ cảm xúc đều giấu trong đáy mắt.

- Ta cũng biết các ngươi không có khả năng hợp tác, nhưng đây chỉ là giấc mộng thôi, ngươi cũng đừng để bụng. Nếu nhân loại thật sự hợp tác với yêu nhân, chẳng phải heo chó không bằng, thậm chí còn không bằng súc sinh sao?

Nhiếp Vân ha ha cười, thuận miệng mắng một câu.

Mắng xong liền nhìn thấy khuôn mặt Hoang Lăng đen như đáy nồi.

Mắng một trận, nhưng Nhiếp Vân biết mình còn cần giải độc cho Hoang Lăng, bằng không mình cũng không biết làm sao tiến vào nội điện, liền nói:

- Kỳ thật hiện tại ta hẳn nên lập tức trừ độc cho ngươi, bất quá vừa rồi hấp thu nhiều khí độc, độc khí đã xâm nhập tâm phổi, nhất định phải nghỉ ngơi ba ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục, như vậy đi, ta đã đem Thiên Ti Khu Độc thủ truyền lại cho đệ đệ của ta, Nhiếp Đồng, đệ tới đây trừ độc cho Hoang Lăng đại nhân, bằng vào thủ đoạn của đệ hẳn không thành vấn đề!

- Đệ?

Nhiếp Đồng hoảng sợ.

Hắn làm sao biết cái gì là Thiên Ti Khu Độc thủ, cũng là lần đầu tiên nghe ca ca nói qua, làm sao trừ độc?

- Đệ chỉ cần hung hăng tát tai hắn là được, chuyện trừ độc giao cho ta, ta hơi mệt, cần nghỉ ngơi một lát. Một lát nữa tự nhiên sẽ trừ độc cho hắn!

Còn đang kỳ quái, Nhiếp Đồng chợt nghe Nhiếp Vân truyền âm.

- Mệt mỏi? Nghỉ ngơi? Ca ca…

Nghe được lời nói của ca ca, đôi mắt Nhiếp Đồng đỏ lên.

Thực lực đạt tới tình trạng như ca ca, chân khí hùng hậu dù đánh người cả năm cũng không mệt, làm sao cần nghỉ ngơi, hắn làm như vậy rõ ràng là cho mình cơ hội tự báo thù.

Ca ca!

Cả đời này ca ca đều là thân ca ca của đệ, là người mà đệ tôn kính nhất, cho dù phải chết cũng là như thế!

- Dạ, ca ca!

Hiểu được ý tứ của Nhiếp Vân, Nhiếp Đông đi tới trước mặt Hoang Lăng:

- Hoang Lăng bệ hạ, Thiên Ti Khu Độc thủ của ta chỉ mới tu luyện, có thể không quá quen thuộc, nếu không thể lập tức giúp ngươi khu trừ độc khí, xin hãy tha lỗi, yên tâm đi, ta sẽ cố gắng khu trừ sạch sẽ!

- Được, đến đây đi!

Nhìn thấy biểu tình của hai huynh đệ, Hoang Lăng cũng đoán được sự tình, cắn chặt răng, bộ dáng khẳng khái chịu chết.

Bị đánh mặc dù đau, nhưng không trừ độc khí càng đau hơn, thậm chí còn ảnh hưởng tính mạng, đương nhiên lựa chọn bị đánh.

- Ngươi đã không ý kiến, vậy ta bắt đầu đây!

Trong mắt Nhiếp Đồng hiện tia hận ý, nhảy dựng lên, hung hăng tát tới.

Ba ba ba ba!

Mặt Hoang Lăng nhanh chóng sưng tấy, nhìn như quả bóng.

- 498, 499, 500…

Rất nhanh Nhiếp Đồng đã đánh năm trăm bạt tai, mỗi cái đều dùng đủ lực lượng, còn ác hơn tiểu Phong đánh trước kia.

- Ai nha, Nhiếp Đồng, sao đệ lại hồ đồ như thế, trước đó ta không phải đã nói với đệ sao? Thiên Ti Khu Độc thủ căn bản không phải thi triển kiểu như vậy, nhất định phải tập trung tinh thần, đem pháp môn trừ độc đồng thời thi triển đi ra!

Thấy Nhiếp Đồng đánh xong năm trăm tát tai, Nhiếp Vân cố ý làm như mới tu luyện xong, mở mắt, vẻ mặt sốt ruột có chút tức giận nói:

- Vừa rồi đệ không thi triển pháp môn trừ độc, không có chút hiệu quả, Hoang Lăng bệ hạ, ngượng ngùng, đệ đệ của ta mới tu luyện nên không thành thạo, để cho hắn trừ độc cho ngươi thêm một lần!

Ba ba ba ba ba!

Nhiếp Vân còn đang nói chuyện, Nhiếp Đồng đã tiếp tục tát tới.

Lại một trận gào khóc thảm thiết…

- Đệ học thế nào vậy, không có chút tiến bộ nào, Hoang Lăng bệ hạ, thật sự ngượng ngùng, ta để cho hắn tiếp tục giúp ngươi trừ độc một lần…



- Yên tâm đi, Hoang Lăng bệ hạ, lần này nhất định chuẩn bị cho tốt!



- Lần này khẳng định không thành vấn đề, tiểu Đồng, đệ chuyên tâm một chút…

Thấy Nhiếp Đồng liên tục tát Hoang Lăng bảy tám ngàn tát tai, cũng đã trút xong ác khí, lúc này Nhiếp Vân mới lặng lẽ dùng Cửu Minh hàn châu hút độc khí trên người hắn.

- Tốt lắm, Hoang Lăng bệ hạ, chất độc trên người ngươi đã được tiểu Đồng hoàn toàn hút ra, hiện tại ngươi nhanh chóng khôi phục thể lực đi!

Nhiếp Vân nói.

- Đa tạ…Nhiếp Vân…bệ hạ!

Lúc này Hoang Lăng đã hữu khí vô lực, mặt sưng phù. Tuy rằng hắn biết rõ Nhiếp Vân đùa giỡn mình nhưng hắn cũng không biện pháp, đành phải đem cừu hận chôn xuống đáy lòng.

Dù sao theo hắn xem ra, chỉ cần lão tổ Hoang Trần vừa đến, Nhiếp Vân hẳn phải chết không nghi ngờ, toàn bộ thù hận đều có thể báo!



Không có thú triều, mọi người nghỉ ngơi tại chỗ nửa ngày, lúc này đám người mới dần dần khôi phục.

- Hoang Lăng bệ hạ, trước đó ta đã hút độc thật quá nhiều, hai chân đã chết lặng, chỉ sợ không thể cùng đi tới với các ngươi…

Thấy mọi người đứng lên, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu nói.

- Lần này tìm kiếm Tử Hoa động phủ sao có thể thiếu Nhiếp Vân bệ hạ, hay là chúng ta ở lại nghỉ ngơi thêm mấy ngày!

Hoang Lăng không biết Nhiếp Vân muốn làm cái quỷ gì, đành phải nói theo lời hắn.

- Như vậy sao được, nghỉ thêm mấy ngày không biết lại hao phí bao nhiêu thời gian, như vậy đi, đầu yêu sủng Kim Giáp hồng viên của Hoang Lăng bệ hạ có thể cho ta mượn vài ngày hay không, để cho ta cùng đệ đệ thay chân đi bộ, như vậy ta vừa có thể đi theo vừa có thể khôi phục!

Nhiếp Vân chỉ vào Kim Giáp hồng viên đi theo sau lưng Hoang Lăng nói.

Kim Giáp hồng viên thoạt nhìn là yêu sủng, nhưng Nhiếp Vân biết hắn chính là Tử Quỳnh sơn mạch Kỳ Hoàng!

Hiện tại còn chưa thể giết hắn, nhưng có thể ghê tởm hắn!

- Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!

Nghe được lời nói của Nhiếp Vân, nghĩ tới hắn đường đường là một hoàng giả bị người xem là ngựa để cưỡi, Kỳ Hoàng tức giận siết chặt nắm tay, mặt lúc đỏ lúc trắng, sắp bạo tẩu.

- Yêu sủng dù trân quý cũng chỉ là súc sinh thôi. Sao vậy, ngay cả một đầu súc sinh mà Hoang Lăng bệ hạ cũng luyến tiếc?

Nhiếp Vân trầm xuống, thanh âm mang theo lãnh ý.

- Đương nhiên không phải, chỉ là…chỉ là…

Hoang Lăng không biết nên nói thế nào, trong lòng buồn bực.

Hắn làm sao cũng không nghĩ tới tại sao Nhiếp Vân lại muốn cưỡi Kỳ Hoàng!
Bình Luận (0)
Comment