Vô Tận Đan Điền

Chương 731

Dựa theo đạo lý, Sở Dương không có khả năng một chiêu bị đánh bại, chủ yếu là trên người hắn tổn thương còn chưa khỏe, muốn cấp tốc biểu hiện, thi triển chiêu số đồng dạng trước kia, chiêu số này vừa rồi Nhiếp Vân đã thấy, cũng suy tính ra sơ hở, nếu không như vậy, hắn sẽ dùng U Minh Kiếm, mà không phải sử dụng Huyền Ngọc Kiếm.

- Thật lợi hại!

- Đây mới là thực lực chân chính của hắn?

- Khó trách có thể đạt được hơn 100 ngọc bài, loại thực lực này thật đáng sợ!

Đệ tử thông qua thí luyện khác vốn hoài nghi vì sao Nhiếp Vân có thể được nhiều ngọc bài như vậy, cảm thấy hắn có phải dựa vào át chủ bài nào đó hay không, hiện tại thấy hắn một kiếm liền đánh Sở Dương thực lực mạnh nhất trong đám người sinh tử không biết, tất cả đều lộ ra khiếp sợ nồng đậm.

- Còn dám quát tháo, lớn mật!

Mạc Tường không nghĩ tới ở dưới mình cùng Sở Dương công kích, thiếu niên kia còn có thể đánh người trọng thương, hai mắt trợn tròn, khí lãng hình thành lao lung uy lực đại thịnh.

- Phá...

Đánh bại Sở Dương, tay phải cầm kiếm, tay trái của Nhiếp Vân vung lên, một chiêu Hồng Hoang vô lượng đánh qua lao lung.

Pháp lực khổng lồ của Ma Ha thần chưởng hội tụ thành Thủ Ấn, đụng vào công kích của Mạc Tường, hai cổ kình khí va chạm, tạo thành vòng xoáy năng lượng mãnh liệt, ở trên không trung tạc ra vô số âm bạo.

Đăng đăng đăng đăng!

Bị vòng xoáy năng lượng va chạm, bảy đệ tử thí luyện còn lại, kể cả Diệp Kiếm Tinh ở trong, sắc mặt đều đỏ lên, không ngừng lui về phía sau, trong nội tâm cực kỳ hoảng sợ.

Giao thủ va chạm sinh ra khí lãng liền để cho bọn hắn không ngừng lui về phía sau, thực lực của Nhiếp Vân này đến cùng mạnh bao nhiêu?

Đối phương ở Kiếm Linh Phong đạt thứ tư, là cố ý giấu dốt, chỉ sợ đây mới là thực lực chân chính của hắn.

Thực lực như thế, lại để cho Ứng Long lấy quán quân, hoàn toàn chính xác đủ phiền muộn.

- Hừ!

Một trảo không trúng, tựa hồ Mạc Tường cảm thấy trên mặt không ánh sáng, hừ nhẹ một tiếng, song chưởng giao thoa, hô… thoáng một phát, lực lượng như trường kình hút nước, lại giống như Ngân Hà rơi xuống đất, đột nhiên nổ tung.

- Ân!

Mạc Tường đột nhiên phát lực, Nhiếp Vân rốt cuộc không chịu nổi, sắc mặt đỏ lên, thân thể cứng đờ, miệng mũi đồng thời chảy ra máu tươi.

Sức chiến đấu của Nhiếp Vân cường thịnh trở lại, cũng không quá đáng là Lĩnh Vực cảnh trung kỳ, kém Nạp Hư Cảnh thật sự quá lớn, thừa dịp đối phương không thi triển toàn lực, có lẽ còn có thể ngăn cản một hai chiêu, nhưng chính thức phát lực, căn bản không phải đối thủ.

- Tới cho ta!

Đả thương Nhiếp Vân, Mạc Tường lần nữa tiến về phía trước một bước, pháp lực tăng vọt, lực lượng giống như lao lung triệt để bao phủ người phía trước, bị cổ lực lượng này giam cầm, Nhiếp Vân muốn chui xuống dưới đất cũng đã thành hy vọng xa vời, cả người tựa như đông cứng, không thể động đậy chút nào.

- Ta là tới thí luyện, không phải đến trộm đồ, Mạc tiền bối, hi vọng ngươi có thể tôn trọng sự thật, ta xác thực không động qua Kiếm Thần chi kiếm!

Bị giam cầm thân thể, cố gắng dẹp loạn bối rối, Nhiếp Vân liền bình tĩnh hô lên.

Cây ngay không sợ chết đứng, không có trộm qua thì không sợ đối phương điều tra, đường đường Kiếm Thần Tông tổng sẽ không ở dưới tình huống không có chứng cớ đánh chết mình a!

- Đúng vậy, ta có thể làm chứng cho Đồng Vân, hắn tuyệt đối không động qua Kiếm Thần chi kiếm!

Diệp Kiếm Tinh vội vàng đi tới, vẻ mặt không thể tin được.

Trên đường đi hắn đều cùng với Nhiếp Vân, ở dưới mình nhìn soi mói, đối phương căn bản không có khả năng trộm Thần Kiếm.

- Ngươi không thừa nhận, hừ, ta có biện pháp để cho ngươi thừa nhận, Tầm Quang Kính hấp dẫn, hiện Kiếm Thần chi kiếm!

Không để ý tới Diệp Kiếm Tinh nói, nhìn về phía Nhiếp Vân, Mạc Tường cười lạnh một tiếng, ngón tay bắn ra, Tầm Quang Kính bay đến trên đầu Nhiếp Vân, nương theo thủ ấn liên tiếp, một cổ lực lượng xé rách cực lớn tiến vào thân thể hắn.

- Vậy mà có khả năng hấp dẫn đồ vật trong Nạp Vật Đan Điền của ta?

Cảm nhận được cổ lực lượng xé rách này tiến vào thân thể, đồng tử của Nhiếp Vân co rụt lại, ngay sau đó liền cảm thấy Nạp Vật Đan Điền bốc lên, tựa hồ nhận lấy ảnh hưởng thật lớn.

- Ân? Đó là cái gì? Kiếm Thần chi kiếm?

Tinh thần tiến vào Nạp Vật Đan Điền, Nhiếp Vân đột nhiên chứng kiến một vật, da đầu không ngừng co giật.

Một thanh kiếm hàn mang lóng lánh đang vắt ngang ở trong Nạp Vật Đan Điền của mình, không phải Kiếm Thần chi kiếm thì là cái gì?

Tiến vào Kiếm Thần Tông mình không hề nhúc nhích qua thiên phú Thần Thâu, Kiếm Thần chi kiếm làm sao sẽ ở trong Nạp Vật Đan Điền của mình?

Không có khả năng, tuyệt đối không thể!

Lắc lắc đầu, Nhiếp Vân ổn định tinh thần thoáng một phát, lần nữa nhìn lại, như trước kia chứng kiến, Kiếm Thần chi kiếm đang ở trong Nạp Vật Đan Điền, lóe ra ánh sáng chói lọi.

Trong đại điện mất tích Kiếm Thần chi kiếm, vậy mà quỷ dị xuất hiện ở trong Nạp Vật Đan Điền của mình!

- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra...

Nhiếp Vân cảm giác mình có chút hoảng hốt.

Chẳng lẽ mình có tinh thần phân liệt? Bằng không thì lúc nào trộm Kiếm Thần chi kiếm, mình ngược lại cái gì cũng không nhớ rõ?

Người bị tinh thần phân liệt, sẽ có được song trọng tính cách, ban ngày thì chính nhân quân tử. Buổi tối liền biến thành cuồng ma khát máu, mình chưa bao giờ trải nghiệm qua như vậy, làm sao có thể có chứng bệnh này... Nhưng nếu như không phải, lại giải thích như thế nào Kiếm Thần chi kiếm ở trong Nạp Vật Đan Điền của mình?

- Đi ra cho ta!

Trong nội tâm vừa loạn, tinh thần thất thủ, Mạc Tường đột nhiên thét dài một tiếng. Nhiếp Vân chỉ cảm thấy Nạp Vật Đan Điền chấn động, rốt cuộc thu không được Thần Kiếm.

Vèo… một đạo quang mang xuất hiện, trường kiếm bay ra, lơ lửng ở trong không trung.

- Vậy mà thật sự là hắn trộm?

- Biết người biết mặt không biết lòng, thật sự là không nghĩ tới...

- Ở Kiếm Thần Tông dám trộm Kiếm Thần chi kiếm, ta xem là muốn chết...

Chứng kiến Kiếm Thần chi kiếm từ trong thân thể Nhiếp Vân bị lôi ra. Chung quanh rất nhiều đệ tử đều sững sờ, khiếp sợ, nhìn có chút hả hê...

- Đồng Vân, chẳng lẽ thật là ngươi...

Ngay cả Diệp Kiếm Tinh cũng sững sờ, lui về phía sau mấy bước, miệng há thật to, không thể tin được.

Nhiếp Vân từ trước đến nay cùng mình chung một chỗ, không chút ly khai. Lúc nào trộm được kiếm? Nhưng nếu như không phải hắn trộm, vì sao kiếm từ trong cơ thể hắn bị kéo ra?

- Ngươi còn có lời gì để nói? Cùng ta rời đi!

Bàn tay chiêu một cái, liền trảo Kiếm Thần chi kiếm qua, Mạc Tường đặt ở trước mặt Nhiếp Vân, cười lạnh một tiếng.

- Ta biết rõ hiện tại nói cái gì cũng vô dụng!&
Bình Luận (0)
Comment