- Hả? Tầm nhìn của lão chưởng quầy này thật là lợi hại!
Nghe lão chưởng quầy nói vậy, lập tức nỗi lòng Dương Thạc khẽ động.
Một đồ vật quý báu nhất ở trên người Dương Thạc lúc này, rất rõ ràng đó chính là thứ mà Dương Thạc đang đeo ở sau lưng, Huyền Ưng đoạn trảo. Huyền Ưng Đoạn Trảo là một phần thân thể Huyền Ưng thượng cổ. Bản thân nó đã cứng rắn đến cực hạn, một số thần binh lợi khí không thể so sánh cùng. Nếu bán đi chắc chắn có thể có giá trị Vạn Kim.
Chỉ có điều Huyền Ưng đoạn trảo này tương thông cùng với khí huyết của Dương Thạc, trở thành vũ khí có uy lực cực lớn. Dương Thạc không thể nào bán đi.
- Lão chưởng quầy, ta phải dùng vật này, e rằng không thể bán đi!
Dương Thạc mỉm cười, nhẹ nhàng từ chối.
- Không bán sao? Nhưng có thể cho lão phu xem qua một chút được không?
Lão chưởng quầy khẽ nhíu mày, vẫn hy vọng nói.
Giờ phút này, Đại Lâm Nhi cũng hơi kinh ngạc nhìn Dương Thạc. Cô không có tầm nhìn như lão chưởng quầy, cho nên dĩ nhiên cô không biết trên người Dương Thạc cất giấu vật gì tốt.
- Được thôi. Nhưng vật này là đồ quan trọng của ta, lấy ra ở chỗ này cũng không được tiện lắm.
Dương Thạc suy nghĩ một chút. Hắn thấy rằng mình cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Huyền Ưng đoạn trảo này đạt đến cấp độ gì, lấy ra cho lão chưởng quầy này xem xét một chút cũng tốt. Chỉ có điều lúc này thị vệ, thị nữ của Đại Lâm Nhi đều ở đây, tốt xấu lẫn lộn. Dương Thạc không muốn bại lộ tấm át chủ bài này ở trước mặt nhiều người như vậy.
- Các ngươi đều đi xuống đi!
Nhìn thấy thần sắc của Dương Thạc, Đại Lâm Nhi ngầm hiểu, lại để cho tất cả tùy tùng, nữ thị vệ đều rời khỏi căn phòng trang nhã.
Trong gian phòng trang nhã chỉ còn lại Dương Thạc, Đại Lâm Nhi, lão chưởng quầy và đám người Hồng Phi, Lục Thúy. Tuy Dương Thạc với Đại Lâm Nhi chỉ là bạn bè bình thường, nhưng hắn tin rằng cô có thể giữ kín bí mật. Về phần lão chưởng quầy thì không cần nghi ngờ, chuyện mua bán hắn cũng muốn bí mật. Không còn phải e ngại điều gì nữa, Dương Thạc liền cởi áo, nới dây lưng, cởi áo ra, quay người lại, đưa lưng về phía lão chưởng quầy, để Huyền Ưng đoạn trảo hiện ra.
- Ồ! Đây là đoạn trảo của ác điểu thượng cổ!
Vừa nhìn thoáng qua, lập tức thân thể của lão chưởng quầy chấn động mạnh, vội vàng hít vào một hơi khí lạnh.
- Tại sao đoạn trảo của ác điểu này lại ở trên người của ngươi? Hơn nữa lại phù hợp với thân thể của ngươi?
Nhìn thấy sau lưng Dương Thạc đeo Huyền Ưng đoạn trảo, lão chưởng quầy hết sức kinh ngạc và nghi ngờ.
Tay phải của Dương Thạc khẽ động, xâm nhập vào bên trong, điều khiển Huyền Ưng đoạn trảo. Hắn mở năm ngón tay ra, cầm Huyền Ưng đoạn trảo từ sau lưng mình xuống.
- Đây là huyết mạch tương thông sao? Ngươi có thể tương thông cùng huyết mạch đoạn trảo này, có thể điều khiển nó. Thảo nào ngươi sẽ không bán nó đi. Quả thật ở trên tay của ngươi, nó mới có thể phát huy ra công dụng lớn nhất. Chắc chắn một đoạn trảo của ác điểu như vậy sẽ không thua kém bất kỳ thần binh lợi khí gì...
Lão chưởng quầy vươn tay ra, run rẩy sờ một chút vào Huyền Ưng đoạn trảo ở trên tay phải Dương Thạc.
- Trong gian phòng trang nhã này có Hoa Mặc Thạch, có thể thử nghiệm độ sắc bén của binh khí đấy. Không biết Dương công tử có muốn kiểm tra độ sắc bén của đoạn trảo này một chút không?
Lão chưởng quầy ngẩng đầu lên, hỏi Dương Thạc.
- Hoa Mặc Thạch hả? Kiểm tra một chút cũng tốt!
Dương Thạc gật nhẹ đầu.
Lần này hắn mang Huyền Ưng đoạn trảo ra, mục đích chính vẫn là kiểm tra độ sắc bén của Huyền Ưng đoạn trảo này một chút. Lúc này lão chưởng quầy chủ động nói muốn thử nghiệm, cho nên dĩ nhiên Dương Thạc sẽ không từ chối.
Chỉ trong chốc lát, lão chưởng quầy đã lấy ra một khối Hoa Mặc Thạch.
Hoa Mặc Thạch có năm màu, là màu đỏ, vàng, lục, lam, tím, có chút huyễn lệ.
- Thần binh trong thiên hạ được chia làm năm tầng. Tầng một là cao nhất, tầng năm là kém cỏi nhất. Ví dụ như Cúc Văn Cương Đao của Ngự Lâm quân kinh thành Đại Chu, chính là thần binh tầng năm, có thể để lại dấu vết trên Mặc thạch màu đỏ. Thần binh tầng một có thể để lại dấu vết trên Mặc Thạch màu tím. Ngoài ra còn có những thần binh tuyệt phẩm, cứng rắn thì ngay cả Mặc thạch màu tím cũng bị chém vỡ. Nhưng lão phu chưa bao giờ nhìn thấy thần binh tuyệt phẩm...
Lão chưởng quầy nói.
- Cúc Văn Cương Đao là thần binh tầng năm, vậy thì ít nhất Huyền Ưng đoạn trảo của ta cũng là thần binh tầng bốn đấy!
Dương Thạc thầm nghĩ trong lòng. Sau đó hắn điều khiển Huyền Ưng đoạn trảo, rạch một phát ở trên Mặc thạch màu vàng.
Lập tức một vết cắt sâu nửa tấc hiện ra!
- Thử Mặc thạch màu xanh lá này xem!
Nhìn thấy Huyền Ưng đoạn trảo có thể dễ dàng tạo ra vết cắt sâu nửa tấc trên Mặc thạch màu vàng, hai mắt của lão chưởng quầy lập tức sáng ngời.
Huyền Ưng đoạn trảo lại rạch một phát lên trên Mặc thạh màu xanh lá, tạo nên một vết cắn nông hơn.
- Trình độ thần binh cấp ba! Ngay cả thần binh mạnh nhất của Nam Lâm Trai ta cũng không vượt qua cấp ba. Dương công tử có một đoạn trảo như vậy thì không cần tới các binh khí khác rồi!
Lão chưởng quầy nói.
- Đoạn trảo này có thể so với thần binh cấp ba sao? Đây là đoạn trảo của ác điểu có thực lực như thế nào? Ngay cả ác điểu cấp độ Võ Thánh cũng không có móng vuốt sắc bén như vậy đấy!
Nhìn thấy Huyền Ưng đoạn trảo mạnh mẽ như thần binh tầng ba, Đại Lâm Nhi mở to hai mắt, bộ dáng khó tin.
- Xem ra trong Vũ Cử Đại Chu lần này, ngươi lại có hi vọng đoạt giải nhất rồi!
- Nhưng ta nghe nói Trình Tử Dương bàn bạc cùng với Già La Minh. Nếu ngươi tới gần bài vị Vũ Cử thì Già La Minh sẽ khiêu chiến ngươi. Già La Minh là cao thủ của Kim Phật tự Ni La Quốc, tu thuật Đại Du Già, Ni La quyền. Thực lực của hắn rất mạnh, ngươi phải cẩn thận...
Đại Lâm Nhi nói thêm.
- Già La Minh sao? Gã man di kiêu ngạo đến cực điểm ấy hả?
Nghe được lời nói này của Đại Lâm Nhi, lông mày Dương Thạc nhíu lại.
- Hắn muốn khiêu chiến ta, thể hiện võ uy của Ni La Quốc sao?
- Có lẽ mọi chuyện không đơn giản như vậy. Chắc chắn Trình phu nhân đã giở trò quỷ, để cho hắn tới khiêu chiến, hoàn toàn phế bỏ ta! Đã như vậy thì cứ việc đến đây đi, nhìn xem rốt cuộc là ai phế bỏ ai!
Hai mắt Dương Thạc bắt đầu híp lại.
- Binh khí đã có rồi, Dương Thạc ngươi còn thiếu một bộ khôi giáp nữa. Ta sẽ sai người Nam Lâm Trai lấy ra mấy bộ khôi giáp tốt nhất để cho ngươi lựa chọn một chút. Ừ, nếu muốn đoạt giải nhất Vũ Cử thì cũng nhất định phải có một con ngựa tốt. Đúng lúc ta có một con Hỏa La Phiên Sơn Thú, tính tình nóng nảy vô cùng. Lần trước lúc đi săn bắn tại Yến Sơn cũng không dám cưỡi đi. Nếu như Dương Thạc ngươi có thể thu phục nó thì… ta sẽ tặng nó cho ngươi!
Đại Lâm Nhi nói.
- Con Hỏa La Phiên Sơn Thú này được nuôi dưỡng ở hậu viện Nam Lâm Trai. Ta sẽ sai người đến dẫn chúng ta đi qua xem!
Đại Lâm Nhi nói. Sau đó cô liền đi ra ngoài gian phòng trang nhã. Truyện được copy tại TruyenGG
- Hỏa La Phiên Sơn Thú sao? Không biết con ngựa đó như thế nào...
Dương Thạc vừa nghĩ vừa đi theo Đại Lâm Nhi tới hậu viện.
Đến hậu viện, Đại Lâm Nhi sai thủ hạ dắt Hỏa La Phiên Sơn Thú tới.
Hí hí hí!
Trong chốc lát, một tiếng gào thét dài của con tuấn mã truyền đến.
Thị vệ thủ hạ của Đại Lâm Nhi đã dẫn ra một con tuấn mã màu lửa đỏ.
Con tuấn mã này rất cao, tầm tám thước, có thần thái vô cùng. Bộ lông của nó đỏ như lửa, toàn thân tràn ra luồng khí tức khí huyết nồng đậm. Khiến cho Dương Thạc kinh ngạc nhất chính là dưới bốn đùi của con tuấn mã này không phải là móng ngựa, mà là bốn cái móng vuốt vô cùng lớn. Dường như nó mạnh mẽ giống với bộ móng vuốt của mãnh hổ, sư tử vậy!
Nó gào rú ầm ĩ, lộ ra hàm răng. Nhưng hàm răng của nó cũng không giống như những con ngựa bình thường mà là cao thấp không đều, như răng nhọn của mãnh thú vậy. Từng luồng hơi thở tanh hôi tỏa ra từ trong miệng lớn của nó...
Đây không phải là ngựa ăn cỏ. Nó chính là một con mãnh thú ăn thịt!