Vô Tận Thần Công

Chương 117

Ngày hai mươi tám tháng hai đúng là ngày Vũ Cử Đại Chu!

Hiện tại võ giả tham gia Vũ Cử Đại Chu có khoảng chừng tám trăm sáu mươi ba người. Trong tám trăm sáu mươi ba người này, cuối cùng chỉ có sáu mươi bốn người có thể tiến vào võ đài cuối cùng. Sáu mươi bốn người này chính là Võ Tiến Sĩ, có thể trực tiếp tiến thẳng vào quân đội làm chức quan quân nhỏ, từng bước kiếm quân công tấn chức.

Đương nhiên một số người trong Vũ Cử không muốn tiến vào quân đội, ra sức vì nước, Đại Chu cũng không miễn cưỡng.

Ví dụ như một số người Hỏa La Quốc, Ni La Quốc cũng tham gia Vũ Cử Đại Chủ chẳng qua là vì muốn tranh thủ một chút thanh danh, khoe khoang võ uy của quốc gia bọn hắn mà thôi.

Nhưng tuy nhiều lần Vũ Cử Đại Chu đều có người Hỏa La Quốc, Ni La Quốc tham gia nhưng nổi trội trong đó thì hầu như không có một người nào. Toàn bộ hào quang của bọn hắn đều bị võ giả Đại Chu che hết…

Lúc sáng sớm, hơn tám trăm võ giả đã đến biên giới Yến Sơn.

Bọn hắn đã sớm nhận được thông báo về lần Vũ Cử này, biết rõ chương trình tuyển chọn thế nào.

Sáng sớm xuất phát từ biên giới Yến Sơn, tiếp đó đi vào trong Yến Sơn hai trăm dặm. Sáu mươi bốn người tới đích đầu tiên sẽ là sáu mươi bốn gã Võ Tiến Sĩ thông qua Vũ Cử.

Hiện tại, trong tay mỗi võ giả đều cầm một tấm bản đồ địa hình Yến Sơn.

Từ biên giới Yến Sơn đi sâu vào Yến Sơn hai trăm dặm phải đi qua nào là núi dốc, nào là hạp cốc, nào là rừng rậm, tất cả đều được biểu thị rõ ràng trong bản đồ. Thậm chí trong địa đồ còn biểu thị những nơi nào có thể sẽ xuất hiện mãnh thú. Đối với những võ giả này, quan trọng nhất chính là tránh né những mãnh thú kia dây dưa, thuận lợi tới đích.

Hí hí hí hí! Hí khà…!

Cách lúc Vũ Cử bắt đầu còn một khắc nữa.

Những võ giả này đều cưỡi ngựa tới. Nhiều võ giả tập trung cùng một nơi như vậy, khí thế xông lên khiến ngựa xao động bất an, hí hí hí gầm loạn.

Nhưng khu vực Yến Sơn này đã bị ba ngàn Ngự Lâm Quân vây quanh. Ba ngàn Ngự Lâm Quân này đều có thực lực Tôi Thể đỉnh phong, mặc Kiên Giáp hoàng kim, trong tay cầm Hồn Thiên Đại Kích, eo đeo Cúc Văn Cương Đao, đứng thẳng như một cây trường thương vây quanh khu vực này. Tuy những con ngựa của đám võ giả kia xao động bất an nhưng bị khí thế của ba ngàn Ngự Lâm Quân chấn nhiếp, chỉ dám gào rú, cũng không dám hành động gì. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

- Hừ, là ngựa sao? Mấy người Đại Chu này thật cổ hủ. Nếu đi trên đất bằng thì tốc độ của mấy con ngựa này sẽ rất nhanh. Nhưng nếu đi giữa núi rừng, mấy con ngựa này có thể phát huy được tốc độ vốn có sao?

Đám võ giả đang đợi Vũ Cử bắt đầu, một nam tử mặc hắc y nhìn có vẻ hơi nhỏ gầy liền tiến đến.

Vẻ mặt nam tử này kiêu ngạo, không phải ai khác mà chính là đệ tử Ni La Quốc Kim Phật Tự, cường giả Luyện Khí cao giai, Già La Minh. Dưới thân hắn cũng không phải ngựa mà là một con Hắc Hổ!

Hắc Hổ này có khí huyết khổng lồ, hai mắt sáng ngời, lúc đến đồng thời còn hung hăng liếc nhìn mấy con ngựa của võ giả Đại Chu. Mấy con ngựa kia lập tức kêu hí hí hí, lùi về sau bốn năm bước, kéo giãn khoảng cách với Hắc Hổ.

Hắc Hổ này rõ ràng là mãnh thú Tôi Thể đỉnh phong!

Ngựa bình thường chỉ là Tôi Thể trung giai, cho dù có là Thiên Lý Mã vô cùng uy mãnh thì nhiều nhất cũng chỉ là Tôi Thể cao giai mà thôi. Cộng thêm sợ hãi bản năng, bọn chúng tự nhiên không dám đứng gần.

Hắc Hổ này liền đứng trước tất cả võ giả, Già La Minh khoanh chân ngồi trên lưng nó, nhắm mắt dưỡng thần.

- Già La huynh đã đến rồi sao?

Trình Tử Dương cưỡi một con ngựa lớn màu vàng nhạt cao thước bảy thước tám, chậm rãi đi tới bên cạnh Già La Minh, mỉm cười chào hỏi Già La Minh. Trên trán con ngựa màu vàng nhạt dưới thân hắn mọc lên một cái Độc Giác dài hơn một tấc. Đây là Nga Hoàng Độc Giác Câu có huyết thống Tây Vực Độc Giác Thú, cũng có cấp độ Tôi Thể đỉnh phong nên cũng không e ngại Hắc Hổ Thú.

- Ừm. Trình huynh, hình như Dương Thạc kia không đến thì phải. Không phải là trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi nên không dám đến chứ?

Già La Minh khẽ gật đầu, lên tiếng nói.

- Chắc là không đâu.

Trình Tử Dương lắc đầu.

- Hắn nhất cử đoạt giải nhất trên Sơ Bạt võ đạo không phải là có ý thị uy với cô cô của ta, Trình phu nhân sao. Chắc hắn cũng muốn đoạt giải nhất trong lần Vũ Cử này, không có khả năng không đến!

- Vốn là chuẩn bị sau khi hắn vượt qua Vũ Cử, Già La huynh sẽ khiêu chiến hắn rồi chém giết hắn. Nhưng trong Vũ Cử này, tất cả mọi người trong Yến Sơn đều do số trời an bài, không luận sinh tử. Già La huynh tìm được một cơ hội chém giết hắn là được, sẽ giảm bớt không ít phiền toái… Đợi chút đi, hắn sẽ đến đấy!

Trình Tử Dương nói xong, cũng nhắm mắt dưỡng thần trên lưng ngựa.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, một đạo nhân ảnh liền nhanh chóng bay vụt ra từ sâu trong Yến Sơn, tiến đến trước mặt tất cả võ giả chỉ trong chốc lát.

Đám võ giả này đều cảm giác được giống như là một quả cầu chì thủy ngân lăn qua đây, lực lượng khí huyết vô cùng mênh mông. Người này rõ ràng đã đạt tới cảnh giới Đại Tông Sư, máu như dịch thủy ngân. Người này có dáng vẻ hơn bốn mươi tuổi, một thân cẩm y, khí vũ hiên ngang, đúng là An Võ Hầu Đại Chu, Trình Ngọc.

- Dương Thành đã tới chưa?

Đến trước mặt những người này, hai mắt Trình Ngọc nhìn quét qua đám võ giả, nhỏ giọng nói.

- Dương Thành ở đây. Không biết Hầu gia có gì dặn dò?

Trong đám võ giả, một người một ngựa chậm rãi đi ra chắp tay hành lễ với Trình Ngọc, hờ hững nói.

Đúng là Dương Thành!

Dương Thành ở trong đám võ giả này nhưng khí tức nội liễm, không nhìn thấy được, rõ ràng đã vững chắc ở cảnh giới Võ Sư, khí thế hoàn toàn thu vào trong thân thể, đạt tới cảnh giới bất hiển sơn, bất lộ thủy.

Ngoài ra con ngựa dưới thân hắn cũng là lương câu không tầm thường, thực lực không quá Tôi Thể đỉnh phong nhưng bị Dương Thành điều khiển, tự nhiên tiến lên đi sát qua người Hắc Hổ của Già La Minh mà mặt không đổi sắc, dường như không thấy Hắc Hổ kia.

- Ngươi là Dương Thành? Tốt! Tốt! Tốt! Quả nhiên là khí thế nội liễm, cấp độ Võ Sư!

Nhìn thấy Dương Thành, Trình Ngọc liên tiếp nói ba tiếng "Tốt!".

- Thực lực tư chất của ngươi cũng không kém Tử Mặc năm đó. Hiện tại trong đám đệ tử phủ Trấn Quốc Công, ngươi thật đáng mong chờ, chắc hẳn Trình phu nhân cũng sẽ cố gắng bồi dưỡng ngươi. Cường giả cấp độ Võ Sư trở lên có thể trực tiếp thông qua Vũ Cử Đại Chu. Người đừng tham dự, trở về tu luyện cho tốt, thân cận với mẹ cả nhiều vào, đừng tự chặt đứt tiền đồ!

Trình Ngọc dặn dò nói.

Dương Thành hơi cay màu.

- Đa tạ Hầu gia dạy bảo!

Dương Thành chắp tay, lên tiếng nói.

- Ha ha, về sau đừng gọi là Hầu gia, gọi ta một tiếng cậu thôi!

Trình Ngọc cười ha ha, nhẹ nhàng vuốt chòm râu dưới cằm, lên tiếng nói.

- Hay cho một người cậu, hay cho một câu tự chặt đứt tiền đồ! Đối với ta, Trình Ngọc này đúng là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Còn muốn lôi kéo Lục ca? Hắn thật sự cho rằng hắn tự hạ mình chủ động lôi kéo thì Lục ca sẽ luôn trung thành với hắn, với Trình phu nhân sao!

Mà đúng lúc này, chỉ nghe tiếng vang đằng sau, khí huyết bắt đầu lan tràn đến, một người một ngựa nhanh chóng đi đến từ phía sau!

Đúng là Dương Thạc!

Hỏa La Phiên Sơn Thú dưới thân di chuyển bốn chân, khí thế như hổ, liên tiếp gào thét hí hí. Vừa bước vào trong đám võ giả Vũ Cử, mấy con ngựa của võ giả kia đều liên tục né tránh, nhường ra một con đường cho Hỏa La Phiên Sơn Thú. Dương Thạc điều khiển Hỏa La Phiên Sơn Thú lao thẳng tới phía tất cả võ giả phía trước. Đối mặt với Hỏa La Phiên Sơn Thú, ngay cả Hắc Hổ của Già La Minh, Nga Hoàng Độc Giác Câu của Trình Tử Dương cũng đều vô thức tránh ra, để Hỏa La Phiên Sơn Thú lao tới phía trước, đối mặt với Trình Ngọc phía xa xa!

- Dương Thạc?

Nhìn thấy Dương Thạc, lông mày Trình Ngọc khẽ run lên, sắc mặt bỗng nhiên âm trầm lại.

Ù ù ù… Ù ù ù…

Mà đúng lúc này, một hồi kèn chợt vang lên.

- Vũ Cử Đại Chu bắt đầu!

Trong lòng tất cả võ giả ở đây đều khẽ động.

- Xông lên! Xông lên! Xông lên!

- Xông lên! Xông lên! Xông lên!

Tiếng kèn vang lên, Vũ Cử bắt đầu, tất cả Võ Giả đều bất chấp thứ khác, thúc mạnh ngựa dưới thân, nhanh chóng xông tới Yến Sơn
Bình Luận (0)
Comment