Vô Tận Thần Công

Chương 13

Bên mép Yến sơn, Trấn Quốc Công phủ.

Dương Thạc rời khỏi Trấn Quốc Công phủ, đi Yến sơn tiềm tu đã trôi qua mười ba ngày.

Tiểu khố phòng của Trấn Quốc Công phủ thay quản gia khác. Quản gia trướng phòng Lý Nghĩa bị một Dương Thạc đánh một kích trọng thương, tin tức này sớm truyền khắp Trấn Quốc Công phủ. Một số thứ tử, thứ nữ cũng bị quản gia trướng phòng Lý Nghĩa áp bức nghe nói về chuyện này cảm thấy rất thích. Đích tử, đích nữ của Dương gia thì chỉ xem chuyện này là giải trí lúc rảnh rỗi.

Dù sao tuy Dương Thạc đánh bị thương quản gia trướng phòng Lý Nghĩa nhưng biểu hiện ra thực lực chỉ cao hơn tôi thể trung giai đôi chút.

Đích tử, đích nữ của Dương gia ở vào tuổi Dương Thạc có ai không đạt tới đẳng cấp luyện khí?

Dương Thạc tu luyện tám năm chỉ dừng lại là tôi thể sơ giai, là phế vật. Chẳng sợ bây giờ Dương Thạc đột phá đến tôi thể trung giai thì cũng chỉ là phế vật.

Hơn nữa Dương Thạc rời khỏi Trấn Quốc Công phủ, tiến vào Yến sơn tiềm tu. Thúc thúc của quản gia trướng phòng Lý Nghĩa, Lý Trung cũng bế quan tu luyện. Mấy người đương sự không xuất hiện trong Trấn Quốc Công phủ, bởi vậy mọi người bàn tán chuyện này vài ngày rồi bỏ quên.

Trấn Quốc Công phủ, trong một tiểu viện người hầu ở lại.

Trong một căn phòng của hạ nhân truyền ra tiếng đảo hạt đậu, gân cốt ma sát kêu xèo xèo.

Trong căn phòng truyền ra tiếng hú dài.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Ngay sau đó, cửa phòng bị đá ra, từ trong bước ra một lão nhân hơi gầy, khoảng sáu mươi tuổi. Lão nhân này đúng là Lý Trung.

Mắt Lý Trung bắn ra tia sáng rực rỡ, có tu vi cực kỳ tinh thâm.

- Đột phá, lão phu rốt cuộc đột phá!

- Tu luyện mười ba ngày ta rốt cuộc đột phá, phu nhân ban cho tôi thể đan quả nhiên là thứ tốt. Lúc trước ta vốn đã đả thông toàn thân ba mươi lăm huyệt khiếu, chỉ còn một huyệt khiếu cuối cùng là sẽ tới đỉnh tôi thể. Đáng tiếc khổ tu hai mươi năm vẫn không thể đả thông huyệt khiếu này, ta vẫn kẹt ở tôi thể cao giai.

- Phu nhân ban tặng tôi thể đan, ăn vào rồi thì tôi luyện thể phách, bảo hộ kinh mạch, ta có thể vận chuyển chân khí, mạnh mẽ đả thông huyệt khiếu cuối cùng, đi vào cảnh giới đỉnh tôi thể. Chỉ tiếc, dựa vào đan dược mạnh mẽ đột phá thì rốt cuộc căn cơ không ổn, Lý Trung ta đây sẽ không còn cơ hội bước vào đẳng cấp luyện khí.

Lý Trung hưng phấn rồi bất đắc dĩ thở dài.

Trên mặt Lý Trung lộ vẻ độc ác:

- Vốn ở ta Lý gia, ngận nhi Lý Nghĩa của ta có cơ hội vào đẳng cấp luyện khí nhất, tiếc rằng... Dương Thạc, không phế đi ngươi thì Lý Trung thề không làm người!

- Lý quản gia, ngài đã đột phá rồi? Chúc mừng chúc mừng...

Đang lúc Lý Trung suy nghĩ chuyện này thì bỗng có mấy hạ nhân ùa vào trong tiểu viện.

Đám hạ nhân nghe Lý Trung hú dài, biết lão đã xuất quan nên mới chạy tới nịnh hót lão.

Lý Trung nghiêm nghị gật đầu với đám hạ nhân, cũng lên tiếng:

- Ừm! Các vị, lão phu bế quan mười ba ngày này không biết trong phủ có xảy ra chuyện gì không?

Lý Trung bế quan mười ba ngày, muốn biết nhất là Dương Thạc có về phu hay không.

Nhưng làm Lý Trung thất vọng rồi.

Chỉ nghe một hạ nhân nói với Lý Trung:

- Lý qunar gia, trong mấy ngày này trong phủ không xảy ra chuyện gì lớn.

Hạ nhân kia nói:

- Trong phủ của chúng ta thủ lĩnh thợ săn Dương Liệt cũng bế quan. Dương đầu lĩnh vốn là đỉnh tôi thể, lần này bế quan trùng kích luyện khí đẳng cấp. Dương đầu lĩnh bế quan, sau mười ngày thợ săn trong phủ muốn đi Yến sơn săn bắt đánh bắt món ăn cho phu nhân. Sợ là chuyến đi săn này sẽ lại phải tuyển ra người dẫn đội mới.

Nghe hạ nhân kia nói, lòng Lý Trung máy động:

- Dương Liệt bế quan?

Trong Trấn Quốc Công phủ có nuôi dưỡng một số thợ săn, mỗi qua một đoạn thời gian là sẽ vào trong Yến sơn đi săn, săn bắt món ăn dân dã cho các phu nhân, thiếu gia, tiểu thư trong phủ hưởng dụng.

Dương Liệt là thủ lĩnh trong đoàn thợ săn này, gần như mỗi lần đến Yến sơn đi săn là Dương Liệt sẽ dẫn đội đi.

Trong óc Lý Trung toát ra một ý nghĩ:

- Dương Liệt bế quan, chuyến đi săn tiếp theo không có ai dẫn đội, vừa lúc ta bẩm báo phu nhân do ta dẫn đội vào núi đi. Tới lúc đó nếu phát hiện trong Yến sơn có Dương Thạc thì nhân dịp đó chém chết hắn, sẽ không ai hay biết.

Ở Trấn Quốc Công phủ, dù Lý Trung dạy dỗ Dương Thạc thì cũng không dám làm hắn bị thương.

Nếu ở trong Yến sơn thì không nhất định.

Lý Trung lập tức ra quyết định:

- Phải đi bẩm báo cho phu nhân, mười ngày sau vào Yến sơn!

....................

Vực thẳm Yến sơn, Dương Thạc ở trên một ngọn đồi nhỏ.

Từ ngày Dương Thạc bắt gặp huyền Ưng kia đã trôi qua hơn mười ngày.

Trong mười ngày này Dương Thạc gần như ở chung một chỗ với Huyền Ưng. Huyền Ưng bay tới nơi nào là Dương Thạc đi theo đến đó, quan sát Huyền Ưng vồ mồi, nghỉ ngơi.

Trong mười ngày này có bảy lần Dương Thạc thấy Huyền Ưng vồ mồi.

Mỗi một lần quan sát Huyền Ưng vồ mồi là Dương Thạc sẽ có hiểu biết mới, tu luyện "Ưng Kích Thức" cũng càng tăng tiến hơn.

Mỗi khi đến ban đêm là Dương Thạc theo Huyền Ưng đến vách núi nơi nó nghỉ ngơi, từ xa quan sát trạng thái nghỉ của nó, cảm ngộ thần vạn của 'Ưng Phục Thức'. Qua mười ngày quan sát, hiệu suất tu luyện của Dương Thạc lại tăng lên gấp ba lần.

Ngoài ra tiếp xúc hơn mười ngày khiến Dương Thạc và Huyền Ưng quen nhau.

Ban đầu khi Huyền Ưng thấy Dương Thạc thì rất cảnh giác, giờ hoàn toàn thả lỏng. Có khi nghỉ ngơi buổi tối Dương Thạc đi tới vách núi, cách ba, năm trượng quan sát nó, con Huyền Ưng không thèm để ý. Buổi sáng mỗi ngày Huyền Ưng sẽ kêu chào hỏi Dương Thạc, hắn cũng hú dài đáp lại. Bạn đang đọc chuyện tại truyenggg.com

Một buổi sáng nọ, Dương Thạc ngồi khoanh chân trên khối đá to bên dưới vách núi nơi Huyền Ưng nghỉ ngơi, tu luyện Ưng Phục Thức, tích súc chân khí.

Dương Thạc vừa tu luyện vừa thầm nghĩ:

- Tu luyện mười ngày, chân khí đã tích lũy khá nhiều trong người ta, nhưng cách tôi thể cao giai dường như phải qua đoạn thời gian dài, cứ tiếp tục tốc độ này thì khoảng hai mươi ngày nữa ta không tích đủ chân khí để trùng kích tôi thể cao giai.

Dương Thạc tu luyện Huyền Ưng Kình, độ phù hợp hoàn toàn, hiệu suất đã cực cao.

Hơn nữa Dương Thạc quan sát Huyền Ưng, cảm ngộ "Ưng Phục Thức", tu luyện tăng hiệu quả gấp ba lần. Tốc độ tu luyện như vậy gần như vượt qua thiên tài bình thường gấp bốn, năm lần.

Vốn Dương Thạc nghĩ rằng cứ tiếp tục tu luyện như vậy thì trong một tháng sẽ dễ dàng bước vào tôi thể cao giai. Nhưng chân chính tu luyện thì Dương Thạc phát hiện không hề đơn giản như vậy. Trong mười ngày tu luyện, Dương Thạc cách tôi thể cao giai có cự ly rất lớn. Dương Thạc dự đoán tính từ lúc hắn mới đi vào tôi thể trung giai chắc cần năm mươi ngày mới đi vào tôi thể cao giai mới được.

- Tốc độ như vậy quá chậm.

- Năm mươi ngày đi vào tôi thể cao giai, nếu đi vào đỉnh tôi thể thì chẳng phải là cần ba, bốn tháng? Sau này còn có bốn cấp luyện khí, dựa theo tốc độ tu luyện trung bình thế này thì sợ là đến võ sư đẳng cấp phải chờ tới năm, sáu năm.

Dương Thạc nhíu chặt mày, không mấy hài lòng hiệu quả tu luyện của mình.

Thời gian năm, sáu năm đi vào võ sư đẳng cấp? Dương Thạc chờ được nhưng Tiểu Địch thì không.

- Lục ca là kỳ tài ngút trời, tu luyện công pháp cao nhất trong gia tộc, hao tổn nhiều thiên tài địa bảo đến bây giờ tổng cộng tu luyện mười một năm, cách võ sư đẳng cấp chỉ nửa bước.

- Mặc dù ta có Huyền Ưng Kình độ phù hợp hoàn toàn bù đắp chênh lệch tư chất, ngộ tính nhưng không có thiên tài địa bảo duy trì, muốn trong vòng hai năm đi vào võ sư đẳng cấp thật đúng như nằm mơ giữa ban ngày. Thiên tài địa bảo... Thiên tài địa bảo trong gia tộc thì ta không có tư cách hưởng dụng. Không biết trong Yến sơn có thiên tài địa bảo gì không, nhưng bình thường chúng nằm ở nơi cực kỳ bí ẩn, dù là cường giả đại tông sư cũng chưa chắc tìm ra được.

Trong óc Dương Thạc suy nghĩ nhiều chuyện.

Dương Thạc khẽ thở dài, biết rằng mình không phải là 'địa đầu xà' trong Yến sơn, muốn tìm được thiên tài địa bảo là rất khó khăn.

- Gru gru gru gru gru!

- Gru gru gru gru gru!

Khi Dương Thạc nghĩ như vậy thì trên đầu có tiếng Huyền Ưng hú.

Lúc sáng sớm con Huyền Ưng lại đi ra hoạt động.
Bình Luận (0)
Comment