Vô Tận Thần Công

Chương 183

Tô Quân Ninh, cường giả Võ Tôn của Thiên Âm Môn, thánh địa võ đạo, lúc này đã bị Dương Thạc tóm trong tay!

Xung quanh, nước biển cuồn cuộn chảy vẫn phát ra những uỳnh uỳnh đinh tai nhức óc. Nhưng Dương Thạc hai mắt nhìn chăm chăm Tô Quân Ninh, tiếng nói phát ra vẫn truyền vào tai Tô Quân Ninh một cách rõ ràng.

- Tô Quân Ninh, ngươi có phục không?

Ấn Tô Quân Ninh xuống tảng đá, Dương Thạc trầm giọng quát.

Lúc này Dương Thạc cảm giác như tâm cảnh của mình thoát khỏi mọi sự ràng buộc, vô cùng thoải mái. Thậm chí thần hồn cũng như muốn thoát khỏi nhục thân, bay lượn trên trời.

Phải biết là trước hôm nay Dương Thạc vẫn luôn bị chịu áp lực.

Bất luận là trong phủ Trấn Quốc Công hay trong Yên Sơn, Dương Thạc vẫn luôn phải chịu một áp lực cực lớn. Ban đầu, thứ áp lực này đến từ Tiểu Hoạch, không bước lên tầng thứ Võ Sư trong hai năm thì Tiểu Hoạch sẽ phải chịu khổ nhục trong Ngọc Mạt Lâu…

Sau đó là Trình phu nhân!

Dương Mặc!

Đến khi Dương Thạc đại náo Ngọc Mạt Lâu, giết Hương Tuệ.

Lúc đó, tuy biết Tiểu Hoạch gia nhập Thiên Âm Môn, sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhưng lại có một thứ áp lực lớn đè lên người hắn.

Thiên Âm Môn, thiên đạo đại thế, cha của hắn…

Ngay tỷ muội Tô gia cũng khinh thường Dương Thạc đến cực điểm, cảm giác đó khiến Dương Thạc nghẹt thở.

Giờ Huyền Ưng Đoạn Trảo tóm chặt lấy Tô Quân Ninh, điều này đã quét sạch sẽ bóng đen đè nặng lên Dương Thạc.

Luyện Khí cao giới đàn áp được một Tô Quân Ninh thuộc tầng thứ Võ Tôn, còn gì mà Dương Thạc không làm được?

Cho dù đây là Dương Thạc đã dùng mưu kế nhưng đàn áp là đàn áp, không cần tìm bất cứ lý do nào. Hôm nay Dương Thạc áp chế được Tô Quân Ninh, ngay mai sẽ áp chế được Tô Thanh Như, ngày kia sẽ làm loạn đại thế thiên hạ…bước lên con đường võ đạo đỉnh cao khiến tất cả mọi người ngưỡng vọng… Vào khoảnh khắc này hắn cảm thấy rõ ràng áp lực đã không còn nữa.

Chỉ cần vững vàng bước từng bước về phía trước, con đường võ đại ở ngay trước mặt, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản được Dương Thạc.

Đây là một loại thay đổi về tâm cảnh, Dương Thạc biết sau nay dù có gặp bất cứ tuyệt cảnh nào thì hắn cũng sẽ không đến nỗi bàng hoàng, sẽ không sợ hãi…

- Không sợ hãi nữa thì hiệu suất tu luyện của mình sẽ tiếp tục tăng lên!

Dương Thạc lúc này không kìm được ngửa lên trời cười lớn.

Tu luyện võ đạo, khi bỏ qua công pháp thì chủ yếu chính là những yếu tố như tư chất, ngộ tính và một điều rất quan trọng nữa là tâm cảnh.

Trên con đường tu luyện võ đạo có rất nhiều việc nằm trong ranh giới sinh tử.

Giao đấu với kẻ khác phải đánh cược tính mạng mình, thậm chí khi tu luyện đến nút thắt cổ chai, không cẩn thận một chút là có thể tẩu hoả nhập ma, tan thành tro bụi!

Tâm cảnh không thông suốt, rụt rụt rè rè thì dù có tư chất tốt thế nào, ngộ tính cao ra sao thì cũng không thể bước lên đỉnh cao võ đạo.

Càng sợ thì sẽ càng có vấn đề!

Nếu tâm cảnh thông suốt, không sợ bất cứ điều gì, gặp nút thắt cổ chai không sợ hãi, cứ đi theo cảm giác của chính mình, thậm chí tư chất có kém, ngộ tính có thấp thì cũng có thể có được sự giác ngộ bất ngờ, đột phá từng tầng, tiến một bước lớn trên con đường võ đạo.

- Tu luyện võ đạo đương nhiên phải cẩn thận, nhưng quá cẩn thận thì cũng chẳng cón gì thú vị. Tâm cảnh thông suốt, gặp nguy hiểm cứ xông thẳng tới là được.

Nghĩ đến những điều đấy, trên người Dương Thạc hiện ra bá khí thông thiên.

Uỳnh uỳnh!

Dường như cảm nhận được tâm cảnh của hắn, tất cả 748 Âm Khiếu và 748 Dương Khiếu đều phát ra âm thanh cộng hưởng.

Hơn bảy trăm huyết khiếu cộng hưởng.

Điều này cho thấy chỉ trong chớp mắt Dương Thạc đã bước tới ngưỡng cửa của tầng thứ Luyện Khí đỉnh phong.

Khí huyết của Dương Thạc vốn dĩ đã rất lớn, cộng với có Huyết Tinh Thạch Nhũ bổ sung liên tục, sức mạnh khí huyết luôn được nâng lên một cách ổn định. Có thể nói, chỉ cần Dương Thạc có thể đả thông huyệt khiếu, thì tầng thứ võ đạo sẽ không ngừng được nâng cao.

Đương nhiên, đả thông huyệt khiếu không phải đơn giản, cần vài tháng thậm chí vài năm.

Khi tâm cảnh thông suốt, bất cứ lúc nào cũng là giác ngộ, muốn đả thông huyệt khiếu cũng không phải quá khó. Dương Thạc cảm nhận được rõ ràng, duy trì trạng thái hiện tại mấy chục ngày, 748 âm khiếu, 748 dương khiếu đều thông suốt, lúc đó hắn sẽ bước lên Luyện Khí đỉnh phong.

- Lần này đã làm đảo lộn kế hoạch của Dương Mặc, lần sau mình vẫn có thể gây rối loạn kế hoạch Thiên Âm Môn trợ giúp phụ thân đoạt thiên hạ. Cho các ngươi thấy thiên hạ đại thế ta có thể nhúng tay vào. Rồi sẽ có ngày các ngươi phải nhìn ta một cách nghiêm túc, thậm chí, phải ngưỡng thị!

Dương Thạc nghĩ.

Tâm tư của Dương Thạc giống như một đứa trẻ, ngươi không để ý đến ta, ta sẽ gây rối ngươi cho ngươi thấy bản lĩnh của ta.

Bị Huyền Ưng Đoạn Trảo của Dương Thạc giữ chặt, Tô Quân Ninh muốn giãy giụa nhưng không có chút sức lực nào…

Có phục không?

Lời nói của Dương Thạc cứ vang vọng trong đầu Tô Quân Ninh.

Tô Quân Ninh, trước khi Tiểu Hoạch xuất hiện thì vốn là đệ nhất thiên tài của Thiên Âm Môn. Luận thiên phú, Tô Thanh Như là Đại Tông Sư cũng không phải đối thủ của cô ta. Tuy bây giờ chỉ là Võ Tôn nhưng Tô Quân Ninh có lòng tin trong ba năm sẽ đạt đến tầng thứ Đại Tông Sư.

Là niềm kiêu ngạo của trời đất, có thể nói, Tô Quân Ninh từ khi sinh ra đến nay, trong hai mươi năm trời không gặp phải bất cứ trở ngại nào.

Lần duy nhất có thể là lần ở Nam Lâm Trai, sau khi giết Dũng Tín đại sư, bị Dương Thạc đánh lén bị thương…

Bây giờ, đối mặt với cùng một người đó, vẫn là Dương Thạc thấp hơn mình năm sáu giới, Tô Quân Ninh gặp phải trở ngại thứ hai trong đời mình. Hơn nữa còn thê thảm hơn lần trước. Lần trước chỉ bị thổ huyết một chút, thương thế không hề nghiêm trọng, cũng không bị đàn áp hoàn toàn…

Nhưng lần này lại bị tóm chặt ấn xuống nước.

Lại còn ở dưới dòng Nộ Giang!

Nước sông vẩn đục đầy bùn đất đã khiến toàn thân Tô Quân Ninh ướt nhẹp.

Mái tóc vốn buộc cao bị nước đánh tung.

Thậm chí Tô Quân Ninh nghi ngờ, toàn thân mình, đặc biệt là trong tóc chắc chắn có đầy cát…

Điều này khiến một Tô Quân Ninh trước nay luôn chú ý đến vẻ bề ngoài hận không thể đâm đầu vào đá mà chết.

Mọi thứ đều do tên thiếu niên Dương Thạc kia gây ra.

Nhìn dáng vẻ hào khí vạn trượng của Dương Thạc, Tô Quân Ninh chỉ hận không thể nhảy lên cắn chết hắn.

- Có cơ hội ta sẽ giết ngươi! Dù Tiểu Hoạch có cầu xin ta cũng không tha cho ngươi!

- Không, giết ngươi thì quá dễ dàng, phải treo ngươi lên từ từ hành hạ…

Tô Quân Ninh nghiến răng nghĩ.

Phù…

Lúc ấy, Dương Thạc bình tĩnh lại, thở ra một hơi dài, hắn liếc nhìn Tô Quân Ninh.

Ả ta trừng mắt nhìn hắn, bị ấn dưới nước, dáng vẻ như cô con dâu chịu uất ức khiến Dương Thạc thấy buồn cười. Nếu là trước đó, dù Tô Quân Ninh bị tóm thì hắn vẫn phải cẩn thận, không dám có bất cứ ý nghĩ nào khác. Giờ Dương Thạc coi Võ Tôn như sâu kiến, chẳng có gì to tát, dù sao thì cũng bị hắn tóm trong tay rồi còn làm gì được? Tâm cảnh thay đổi, tâm tư cũng nhiều hơn.

Tay phải hắn nhấc Tô Quân Ninh khỏi nước.

- Tô Quân Ninh, nể mặt Tiểu Hoạch, ta không giết ngươi, nhưng đôi cánh sau lưng người thì ta phải lấy đi!

Nói rồi Dương Thạc đưa Tô Quân Ninh tới trước mặt, lấy đôi cánh bằng kim loại màu đen to cỡ bàn tay sau lưng Tô Quân Ninh xuống.

Cầm nó trong tay, hắn thử truyền chân khí vào trong, vù một cái, trên đôi cánh nhỏ lập tức mọc ra một đôi cánh quang ảnh lớn.

- Cánh quang ảnh có thể bay với tầm thấp?

Nhìn đôi cánh nhỏ, Dương Thạc ngạc nhiên.

- Thứ này chắc là chí bảo của Thiên Âm Môn, dù sao đó cũng là thánh địa võ đạo vạn năm, tài khí vô kể, có cả loại chí bảo này…

Nguyên lý đôi cánh nhỏ kia phát ra cánh quang ảnh thì Dương Thạc cũng không hiểu.

Rõ ràng đôi cảnh nhỏ này là một món chí bảo tinh diệu đến cực điểm.

Tô Quân Ninh hầm hầm nhìn Dương Thạc, trong lòng vô cùng khinh thường Dương Thạc. Đôi cánh đó tuy là bảo vật nhưng trong Thiên Âm Môn thì không phải loại thượng hạng…chỉ có loại chẳng biết gì như Dương Thạc mới thấy kỳ lạ.

- Đôi cánh này ta lấy, ngươi cứ ở đây đợi người của Dương Mặc đến cứu đi! Về bảo với Tô Thanh Như, Vị Diện đệ nhất trùng, Xá Lợi của Nam Lâm Tự đều trong tay ta. Nếu phụ thân đại nhân muốn thì tự đến tìm ta. Ta sẽ dâng lên bằng cả hai tay! Còn Thiên Âm Môn và Dương Mặc, các ngươi muốn làm gì thì ta lập tức sẽ đi gây rối!

Dương Thạc vừa nói vừa lắp đôi cánh nhỏ lên lưng mình. Nguồn tại http://Truyện FULL

Truyền chân khí vào, Dương Thạc đột nhiên bay lên.

Hắn buông tay, Tô Quân Ninh rơi xuống tảng đá ngầm kia.

- Ta đi trước, Tô cô nương, gặp lại sau!

Dương Thạc vỗ cánh bay mất!

Uỳnh uỳnh!

Gần như cùng lúc với Dương Thạc rời đi, đột nhiên nước Nộ Ginag uỳnh uỳnh nổi sóng, tạo thành con sóng cao mấy chục trượng, ập xuống Tô Quân Ninh.

- Khặc khặc khặc…

Tiếng cười nham hiểm lạnh lẽo đột nhiên phát ra từ trong ngọn sóng.

- Một đệ tử Thiên Âm Môn, một đệ tử trong phủ Trấn Quốc Công? Được được, xem ra Ẩn Giao ta lần này đến Nam Lâm Tự không hề công cốc. Tiểu tử, ngươi nói ngươi có được truyền thừa của Vị Diện? Tốt tốt, bắt ngươi ép hỏi, Ẩn Giao Vương chân thân của ta sẽ tiến hoá được một bước. Hề hề, còn cả cánh của Thiên Âm Môn? Cũng là của bản toạ…Lấy hết các thứ trên người các ngươi trước rồi tống tiền Thiên Âm Môn, Trấn Quốc Công, bắt chúng lấy đồ tốt ra chuộc các ngươi, nhất cử lưỡng tiện, he he he…

Giọng nói chói tai ấy đến tiếng nước ầm ầm cũng không thể át nổi.

Tác giả: Linh Ẩn Hồ
Bình Luận (0)
Comment