Mắt An Võ Hầu Trình Ngọc đầy sát ý.
An Võ Hầu Trình Ngọc thầm nghĩ:
- Bây giờ lập tức báo tin cho công gia biết chuyện này.
- Hầu gia! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenggg.com
Chợt vang tiếng bước chân dồn dập.
Một nam nhân trung niên khoảng năm mươi mấy tuổi, dáng người cao gầy, lưng còng, mặt không có râu vội bước vào hậu viện.
An Võ Hầu Trình Ngọc liếc nam nhân trung niên, mở miệng hỏi:
- Lưu quản gia, có chuyện gì?
Người này đúng là đại quản gia của An Võ Hầu, Lưu Kiêu, cường giả võ đạo đẳng cấp võ tôn sơ giai.
Lưu Kiêu biểu tình trầm trọng chạy vội đến trước mặt An Võ Hầu Trình Ngọc, trầm giọng nói:
- Hầu gia, Tào công công trong cung đến truyền chỉ, đã vào công phu chúng ta, đi hướng hậu viện.
An Võ Hầu Trình Ngọc nhướng mày, mở miệng hỏi:
- Tào công công? Tào công công nào?
Lưu Kiêu trầm giọng giải thích rằng:
- Chính là đại quản sự trong cung, Tào Đằng, Tào công công!
- Tào Đằng?
Biểu tình An Võ Hầu Trình Ngọc nghiêm túc nói:
- Sao hắn đến đây? Hắn là thái giám đắc lực nhất của Càn Minh Chân, thực lực đã sớm đạt tới đại tông sư đẳng cấp nhưng vì thân thể không trọn vẹn mãi chưa bước vào Võ thánh chi cảnh. Hắn là tâm phúc của Càn Minh Chân, tại sao Càn Minh Chân đi Huyền Vũ sơn tìm 'nhân hoàng chấn thiên quyết' mà hắn không theo cùng?
Tào Đằng là tổng quản hoàng cung, tương đương với đại quản gia Lưu Kiêu trong An Võ Hầu.
Thực lực của Tào công công cực kỳ mạnh mẽ, mười năm trước đã là đỉnh đẳng cấp đại tông sư, bởi vì thái giám không có của quý nên tu luyện gặp trở ngại, mãi chưa thể bước vào Võ thánh chi cảnh, gần giống như Cổ lão trong Tàng Thư Các Trấn Quốc Công phủ.
Thật ra phiên tăng La Tư Phật ở Tàng Kinh Các Nam Lâm cũng gặp tình huống như vậy.
Thân thể không trọn vẹn thì huyệt khiếu không trọn vẹn, muốn tu luyện vào đẳng cấp Võ thánh sẽ gặp khó khăn rất lớn. Trăm ngàn năm qua chỉ có Thiên Tàn lão nhân tự nghĩ ra Thiên Tàn quyết là đi vào Võ thánh đẳng cấp.
Thực lực của Tào Đằng cường đại, là đại tổng quản trong cung, vừa là thị vệ bên cạnh hoàng đế Đại Chu triều Càn Minh Chân.
Càn Minh Chân rời khỏi kinh thành mà Tào Đằng không đi theo, điều này khiến An Võ Hầu Trình Ngọc khá bất ngờ.
- Để hắn vào đi.
An Võ Hầu Trình Ngọc không biết Tào Đằng đến truyền ý chỉ gì, đành để cho gã đi vào.
Ngay sau đó, một lão nhân to lớn, tóc bạc, mặt trắng không râu bước vào hậu viện.
- Ha ha ha ha ha ha! An Võ Hầu gia thật có nhã hứng, tự ở nhà diễn võ chơi, tiếc cho hoa cỏ đều bị Hầu gia làm hỏng.
Lão nhân nhìn thấy hậu viện hỗn độn thì cười to trêu chọc.
An Võ Hầu Trình Ngọc hừ lạnh một tiếng:
- Tào công công, bản hầu nguyện ý đạp hư thì kệ ta, không cần Tào công công quan tâm!
Lão nhân to lớn, Tào Đằng cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Vậy thì ta không xen vào việc của người khác.
Tào Đằng mỉm cười nói với An Võ Hầu Trình Ngọc:
- Hầu gia, lần này ta đến là truyền chỉ thay hoàng thượng, xin Hầu gia hãy tiếp chỉ đi.
An Võ Hầu Trình Ngọc quỳ một gối xuống:
- Thần tiếp chỉ!
Tào Đằng không đưa thánh chỉ ra mà nghiêm túc nói:
- Hoàng thượng có khẩu dụ, mệnh cho An Võ Hầu Trình Ngọc làm Chinh Tây đại tướng quân, lập tức đi tỉnh An Túc tây bắc, nghe lệnh dưới trướng Thần Võ Vương.
Nghe Tào Đằng nói, An Võ Hầu Trình Ngọc biến sắc mặt nói:
- Cái gì? Lệnh cho ta đi tỉnh An Túc tây bắc, nghe lệnh dưới trướng Thần Võ Vương?
An Võ Hầu Trình Ngọc hét to, đứng bật dậy:
- Tào Đằng, hoàng thượng đến Huyền Vũ sơn, sao có thể truyền khẩu dụ cho ngươi? Ngươi đang giả truyền thánh chỉ, là khi quân phạm thượng!
Muốn điều động gã đi tỉnh An Túc tây bắc, nghe lệnh dưới trướng Thần Võ Vương Càn Ngọc Long?
Tào Đằng hờ hững liếc An Võ Hầu Trình Ngọc, sắc mặt âm trầm nói:
- A? An Võ Hầu gia không tin lời ta nói?
Tào Đằng lạnh lùng nói:
- Là ai nói hoàng thượng đến Huyền Vũ sơn? Nhiều ngày qua hoàng thượng không khuể nên không lâm triều mà khiến phụ chính vương Càn Minh Vũ 'thay' xử lý triều chính. Ngươi phỏng đoán thánh giá là tội lớn!
- Ta đã tuyên chỉ, là nghe theo hay kháng chỉ tùy ý An Võ Hầu gia, ta cáo từ! Phải rồi, ngự lâm quân hộ tôgns Hầu gia đi tỉnh An Túc đã ở ngoài Hầu phủ chờ Hầu gia!
Tào Đằng nói xong phẩy tay áo bỏ đi.
An Võ Hầu Trình Ngọc nhìn Tào Đằng rời đi, nghiến răng nói:
- Tên hoạn quan này!
Thật lâu sau An Võ Hầu Trình Ngọc thở hắt ra, nhắm mắt lại.
- Bây giờ chưa phải là lúc xé rách da mặt với hoàng thất Đại Chu triều. Lưu quản gia, ta đi tỉnh An Túc, ngươi chú ý chuyện trong phủ.
An Võ Hầu Trình Ngọc chậm rãi nói:
- Còn Dương Thạc kia, nếu có cơ hội thì ngươi tự mình ra tay giết hắn đi. Võ giả dưới võ tôn, lấy thực lực của hắn có thể vượt cấp giết chết, có phái ra chỉ tặng không kinh nghiệm chiến đấu cho Dương Thạc. Tám cao thủ võ tôn của ta tùy ý ngươi điều động. Nhớ kỹ, sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức mình, khi ra tay đừng cho Dương Thạc một chút cơ hội!
Kinh thành Đại Chu triều, phủ An Võ Hầu.
Trong An Võ Hầu, một tiểu viện lạc cực kỳ hẻo lánh, chỉ có một gian nhà to lớn.
Cấu tạo gian nhà không phải vuông vức mà giống hình tròn, đỉnh không phải gạch ngói mà giống như lều trại hành quân trong quân đội Đại Chu triều. Trong gian nhà không có đồ đạc gì, thậm chí không có giường, chỉ có một cái đệm lớn trải trên mặt đất.
Trên đệm có tám người ngồi xếp bằng.
Tám người khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt rất dữ tợn, có vài người mặt sẹo.
Tám người đều mặc áo giáp quân sĩ Đại Chu triều, khí huyết và sát khí đậm đặc lan tỏa. Tám người đều là cường giả đẳng cấp võ tôn, nhìn quần áo họ mặc thì rõ ràng ở trong quân Đại Chu triều, hoặc từng là binh sĩ Đại Chu triều, loại người liếm máu, giết vô số người.
Giờ phút này, tám người ngồi xếp bằng trên đệm to, nhắm mắt tu luyện.
- Phù... Phù...
Tám người hít thở nặng nề như dã thú hung mãnh.
Két két két két két!
Một tiếng vang nhỏ, cửa phòng bị mở ra, một thị nữ phập phồng lo sợ thò đầu vào.
- Ăn... ăn cơm...
Tiểu thị nữ cầm hộp cơm muốn đi vào nhưng ngập ngừng sợ hãi.
- A?
Một trong tám cường giả đẳng cấp võ tôn chợt mở mắt ra.
Ánh mắt như dã thú nhìn chằm chằm người tiểu thị nữ, lộ nụ cười dữ tợn.
- Lại ăn cơm? Ha ha ha ha, cô bé, lại đây cùng huynh đệ chúng ta ăn cơm đi!
Cường giả đẳng cấp võ tôn cười to, nhanh như chớp bắt lấy tiểu thị nữ.
- A!
Tiểu thị nữ sợ hãi hét lên, mặt lộ vẻ vô cùng lo sợ.
Tiểu thị nữ sớm biết thân phận của tám cường giả đẳng cấp võ tôn này.
Bọn họ là hộ vệ đi theo An Võ Hầu Trình Ngọc nhiều năm, cùng nam chinh bắc chiến, coi như là lập công lao hãn mã, hiện tại thực lực của họ đạt tới võ tôn đẳng cấp, vốn có thể vinh quy quê cũ. Đáng tiếc bọn họ ở trên chiến trường giết quá nhiều ngưởi, không thể rửa sạch sát khí, tâm tình bị sát khí ảnh hưởng, căn bản không thể dung nhập vào xã hội Đại Chu triều. Sau khi về quê ngủ đều phải mặc y giáp, một lời không hợp sẽ giết người...